Mạc Tuyết Linh và Cao Hùng đưa mắt nhìn nhau, Diệp Khôn nói như vậy, chẳng nhẽ là muốn bọn họ để lại gốc nhân sâm kia. Việc này là không thể rồi. Có điều, đối phương đã nói như vậy, bây giờ nên làm thế nào đây?
Thấy hai người có chút lúng túng, Diệp Khôn không có biểu hiện gì, mà chỉ cười nói:
“Hai vị không cần phải như thế. Ý tại hạ là muốn cho hai người biết, trước khi làm việc gì cũng phải cân nhắc cho thật kỹ mà thôi. Về việc này, cứ để tại hạ giải quyết. Hai vị có thể tự nhiên rời đi rồi.”
“A. Nếu như Diệp đạo hữu đã nói như vậy, thì tiểu muội xin đa tạ. Sau này nếu có dịp, tiểu muội nhất định sẽ báo đáp.” Thấy Diệp Khôn nói vậy Mạc Tuyết Linh mừng rỡ, tươi cười nói.
“Không có gì. Hai vị cứ tự nhiên” Diệp Khôn cười cười nói.
“Nếu vậy, hai huynh muội ta xin cáo từ. Diệp đạo hữu, xin bảo trọng. Bảy tháng sau, tại Đại Hội Thăng Thiên chúng ta sẽ gặp lại”
Mạc Tuyết Linh nói xong, cùng Cao Hùng hướng Diệp Khôn chào một tiếng. Sau đó hai người, hóa thành hai luồng cuồng phong bay đi mất.
Diệp Khôn nhìn theo bóng lưng hai người vừa đi khỏi, khóe miệng nhếch lên. Sau đó, hắn đi đến bên đống vàng lá, tay bấm pháp quyết, một luồng ánh sáng từ đầu tay bay ra bao chùm lấy đống vàng vào trong. Tiếp đó, cả người hắn và đống vàng, đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện, Diệp Khôn đã đứng ở đại sảnh của động phủ, bên trong lam ngọc.
Diệp Khôn để Mạc Tuyết Linh và Cao Hùng đi như vậy, thực ra trong lòng hắn đã có tính toán. Để bọn họ đi và nhận lời giải quyết chuyện này, hiển nhiên hai huynh muội Mạc Cao đã nợ hắn một ân tình.
Mặc dù Diệp Khôn thông qua sách vở, và nghe Mạc Tuyết Linh nói cũng đã biết một phần về tu tiên giới. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Đối với tu tiên giới hắn vẫn còn lạ lẫm. Phải trực tiếp, tiếp xúc và cảm nhận mới biết rõ được.
Mà trên con đường tu tiên, hắn không có hảo hữu, trước mắt hai người này cũng coi như là người quen, đến lúc cần thiết có thể gặp họ nhờ vả được.
Hơn nữa, quả thật hắn đúng là có cánh, giúp Trấn Nam tiêu cục trải qua kiếp nạn này. Cho nên, mới nhận lời giải quyết dễ dàng như vậy.
Có điều hắn quan tâm nhất, chính là đống vàng lá kia. Đây là một lượng tài phú lớn, trong mắt người tu tiên, thì nó không đáng để mắt tới. Nhưng đối với phàm tục thì lại khác. Số vàng này, khiến cho ai thấy, cũng phải thèm muốn. Thậm chí có thể dẫn đến chém giết lẫn nhau, để tranh giành.
Lượng tài phú nhiều như vậy, Diệp Khôn đâu có lỡ bỏ qua. Hắn giúp hai huynh đệ Mạc Cao và Trấn Nam tiêu cục giải quyết chuyện trước mắt, có thể nói số vàng này là thù lao mà hắn có được đấy.
“Nhân sâm trưởng thành ba trăm năm, hắc hắc...cái này đối với mình muốn có, không thành vấn đề. Có điều số vàng này, cũng đủ cho gia đình cậu, sống một cuộc sống sung túc, đến mấy đời. Làm sao có thể bỏ qua đây.” Diệp Khôn đứng nhìn đống vàng trước mặt, cười nói.
Sau đó, Diệp Khôn đem tất cả số vàng trước mặt, cất vào phòng bảo bối trong động phủ. Tiện tay, hắn cầm luôn cái bình nhỏ ra ngoài, tiến về phía dược viên.
Một lúc sau, Diệp Khôn từ dược viên đi ra, mặt nộ vẻ tươi cười. Trên tay hắn đang cầm, là một gốc nhân sâm, hương thơm tỏa ra đến động lòng người. Nếu đem gốc nhân sâm này, so sánh với gốc nhân sâm mà huynh muội Mạc Cao đã lấy đi, thì không sai biệt cho lắm, độ trưởng thành của nó đã ngoài ba trăm năm có thừa.
Diệp Khôn đi vào phòng bảo bối, đặt cái bình nhỏ trở lại chỗ cũ, rồi rời khỏi. Hắn vừa ra khỏi phòng, đi được vài bước thì dừng lại, như nghĩ đến điều gì vội quay qua Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, tạm thời ngươi hãy ở lại chỗ này, giúp ta chăm sóc đám dược thảo trong dược viên được chứ.”
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn bảo nó ở lại chỗ này, lập tức mặt nó xị ra. Nhưng rất nhanh, như nhớ tới điều gì, nó vội ngoác miệng ra cười, gật đầu đồng ý.
“Tiểu tử. Ngươi thay đổi cũng nhanh a? Vừa xịn mặt ra xong, đã cười hớn hở rồi. Cái bình này giao cho ngươi, nhớ dùng dung dịch màu trắng, để thúc dục dược thảo sinh trưởng. Cũng không cần gấp, ngươi cứ từ từ mà làm. Thời gian còn lại thì hãy chăm chỉ tu luyện, đừng có lười biếng.” Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch lắc đầu cười khổ, sau đó đi lại chỗ bình nhỏ cầm lấy, đưa cho Tiểu Bạch, lên giọng dặn dò nó.
Tiểu Bạch bị Diệp Khôn lên giọng dạy bảo, nó cầm lấy cái bình, đứng thừ người ra đó, hai mắt tròn xoe nhìn hắn gật đầu lia lịa.
“Phì...Tiểu tử, nhìn bộ dạng của ngươi kìa. Thôi ta ra ngoài đây. À phải rồi. Nếu dung dịch trong bình có hết, ngươi hãy truyền vào nó một chút linh lực để kích thích. Sau đó, để nó ra ngoài trời, cho nó hấp thu năng lượng, nó sẽ sinh ra dung dịch.” Diệp Khôn nhìn bộ dạng của nó, phì cười một tiếng nói.
Sau đó, chớp mắt một cái, Diệp Khôn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Khôn vừa biến mất, Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, nó đứng nhìn chỗ hắn vừa biến mất một lúc. Rồi nó nhảy cẫng lên cười khằng khặc, chạy ra khỏi động phủ nhằm một hướng phía xa mà chạy tới.
Diệp Khôn trở lại bên cạnh đội tiêu của Trấn Nam tiêu cục, hắn đảo mắt nhìn qua một lượt. Sau đó tiến lại gần trung niên họ Cao, làm một vài động tác, cứu hắn tỉnh lại.
Trung niên họ Cao tỉnh lại, y ngơ ngác nhìn nhìn Diệp Khôn trước mặt. Thật lâu sau mới lên tiếng hỏi:
“Diệp thiếu hiệp, cậu không sao chứ, có phải chúng ta trúng mai phục của thổ phỉ không?”
“Đúng vậy. Nhưng thổ phỉ đã bị tại hạ đuổi đi rồi. Cao huynh hãy đứng dậy, cứu tỉnh các huynh đệ trước đã rồi nói.” Diệp Khôn gật đầu, bình tĩnh nói.
“A. Như vậy thì tốt quá rồi. Tại hạ trước tiên thay mặt đám huynh đệ, cũng như thay mặt Trấn Nam tiêu cục, cảm tạ Diệp thiếu hiệp, đã ra tay tương trợ. Xin thiếu hiệp, hãy nhận của Cao mỗ một lậy” Thấy Diệp Khôn nói, đã đánh đuổi bọn thổ phỉ đi rồi. Trung niên họ Cao mừng rỡ, trong lòng cảm kích, bò dậy quỳ xuống vái Diệp Khôn một lậy.
“Cao huynh không phải làm thế. Dù sao huynh cũng cho ta đi cùng, nhìn về một góc độ, tại hạ cũng coi như là thành viên của đội tiêu. Nếu đội tiêu có xảy ra chuyện, tại hạ sao có thể, dương mắt đứng nhìn được.” Diệp Khôn thấy vậy, vội đưa tay đỡ lại trung niên họ Cao, không cho y quỳ xuống, vội nói.
“Chuyện này...nếu Diệp thiếu hiệp đã nói vậy, Cao mỗ cũng không có gì để nói nữa. Trước tiên, ta đi cứu tỉnh đám huynh đệ trước đã.” Thấy Diệp Khôn nói vậy, trung niên họ Cao thở dài một tiếng, sau đó đứng đậy. Trong thời gian tiếp xúc với Diệp Khôn, y cũng hiểu một phần nào tính cách của hắn, nên cũng không khách khí nữa.
Tiếp theo, Diệp Khôn và trung niên họ Cao chia nhau ra hành động, lần lượt cứu tỉnh đám người trong tiêu cục.
Một lúc sau, đám người Trấn Nam tiêu cục, đã được cứu tỉnh hết lại. Bọn họ được trung niên họ Cao cho biết, Diệp Khôn đã ra tay, đánh đuổi bọn thổ phỉ. Khiến cho bọn chúng, không cướp được bất cứ cái gì cả. Đám người này nghe thấy vậy, thì hướng Diệp Khôn thi lễ, cảm kích vô cùng.
Sau đó, bọn họ kiểm kê lại hàng hóa, thì thấy không mất bất cứ một cái gì. Ai lấy trong lòng đều rất vui mừng.
Gốc nhân sâm là vật phẩm quý giá nhất, mà đội tiêu phải bảo hộ, cũng được Diệp Khôn đưa ra. Có điều chỉ có trung niên họ Cao biết mà thôi. Những người khác, không hề biết về gốc nhân sâm này.
Kiểm tra xong đâu đấy, đội tiêu lập tức lên đường. Hai ngày sau cuối cùng cũng ra khỏi Võ Di Sơn.
Đi tiếp hai ngày nữa, đội tiêu đi qua một thị trấn nhỏ. Đến đây thì đội tiêu rẽ sang một hướng khác, Diệp Khôn liền cáo từ, theo đường lớn, nhằm hướng Thanh Châu mà tới.
Thấy hai người có chút lúng túng, Diệp Khôn không có biểu hiện gì, mà chỉ cười nói:
“Hai vị không cần phải như thế. Ý tại hạ là muốn cho hai người biết, trước khi làm việc gì cũng phải cân nhắc cho thật kỹ mà thôi. Về việc này, cứ để tại hạ giải quyết. Hai vị có thể tự nhiên rời đi rồi.”
“A. Nếu như Diệp đạo hữu đã nói như vậy, thì tiểu muội xin đa tạ. Sau này nếu có dịp, tiểu muội nhất định sẽ báo đáp.” Thấy Diệp Khôn nói vậy Mạc Tuyết Linh mừng rỡ, tươi cười nói.
“Không có gì. Hai vị cứ tự nhiên” Diệp Khôn cười cười nói.
“Nếu vậy, hai huynh muội ta xin cáo từ. Diệp đạo hữu, xin bảo trọng. Bảy tháng sau, tại Đại Hội Thăng Thiên chúng ta sẽ gặp lại”
Mạc Tuyết Linh nói xong, cùng Cao Hùng hướng Diệp Khôn chào một tiếng. Sau đó hai người, hóa thành hai luồng cuồng phong bay đi mất.
Diệp Khôn nhìn theo bóng lưng hai người vừa đi khỏi, khóe miệng nhếch lên. Sau đó, hắn đi đến bên đống vàng lá, tay bấm pháp quyết, một luồng ánh sáng từ đầu tay bay ra bao chùm lấy đống vàng vào trong. Tiếp đó, cả người hắn và đống vàng, đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện, Diệp Khôn đã đứng ở đại sảnh của động phủ, bên trong lam ngọc.
Diệp Khôn để Mạc Tuyết Linh và Cao Hùng đi như vậy, thực ra trong lòng hắn đã có tính toán. Để bọn họ đi và nhận lời giải quyết chuyện này, hiển nhiên hai huynh muội Mạc Cao đã nợ hắn một ân tình.
Mặc dù Diệp Khôn thông qua sách vở, và nghe Mạc Tuyết Linh nói cũng đã biết một phần về tu tiên giới. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Đối với tu tiên giới hắn vẫn còn lạ lẫm. Phải trực tiếp, tiếp xúc và cảm nhận mới biết rõ được.
Mà trên con đường tu tiên, hắn không có hảo hữu, trước mắt hai người này cũng coi như là người quen, đến lúc cần thiết có thể gặp họ nhờ vả được.
Hơn nữa, quả thật hắn đúng là có cánh, giúp Trấn Nam tiêu cục trải qua kiếp nạn này. Cho nên, mới nhận lời giải quyết dễ dàng như vậy.
Có điều hắn quan tâm nhất, chính là đống vàng lá kia. Đây là một lượng tài phú lớn, trong mắt người tu tiên, thì nó không đáng để mắt tới. Nhưng đối với phàm tục thì lại khác. Số vàng này, khiến cho ai thấy, cũng phải thèm muốn. Thậm chí có thể dẫn đến chém giết lẫn nhau, để tranh giành.
Lượng tài phú nhiều như vậy, Diệp Khôn đâu có lỡ bỏ qua. Hắn giúp hai huynh đệ Mạc Cao và Trấn Nam tiêu cục giải quyết chuyện trước mắt, có thể nói số vàng này là thù lao mà hắn có được đấy.
“Nhân sâm trưởng thành ba trăm năm, hắc hắc...cái này đối với mình muốn có, không thành vấn đề. Có điều số vàng này, cũng đủ cho gia đình cậu, sống một cuộc sống sung túc, đến mấy đời. Làm sao có thể bỏ qua đây.” Diệp Khôn đứng nhìn đống vàng trước mặt, cười nói.
Sau đó, Diệp Khôn đem tất cả số vàng trước mặt, cất vào phòng bảo bối trong động phủ. Tiện tay, hắn cầm luôn cái bình nhỏ ra ngoài, tiến về phía dược viên.
Một lúc sau, Diệp Khôn từ dược viên đi ra, mặt nộ vẻ tươi cười. Trên tay hắn đang cầm, là một gốc nhân sâm, hương thơm tỏa ra đến động lòng người. Nếu đem gốc nhân sâm này, so sánh với gốc nhân sâm mà huynh muội Mạc Cao đã lấy đi, thì không sai biệt cho lắm, độ trưởng thành của nó đã ngoài ba trăm năm có thừa.
Diệp Khôn đi vào phòng bảo bối, đặt cái bình nhỏ trở lại chỗ cũ, rồi rời khỏi. Hắn vừa ra khỏi phòng, đi được vài bước thì dừng lại, như nghĩ đến điều gì vội quay qua Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, tạm thời ngươi hãy ở lại chỗ này, giúp ta chăm sóc đám dược thảo trong dược viên được chứ.”
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn bảo nó ở lại chỗ này, lập tức mặt nó xị ra. Nhưng rất nhanh, như nhớ tới điều gì, nó vội ngoác miệng ra cười, gật đầu đồng ý.
“Tiểu tử. Ngươi thay đổi cũng nhanh a? Vừa xịn mặt ra xong, đã cười hớn hở rồi. Cái bình này giao cho ngươi, nhớ dùng dung dịch màu trắng, để thúc dục dược thảo sinh trưởng. Cũng không cần gấp, ngươi cứ từ từ mà làm. Thời gian còn lại thì hãy chăm chỉ tu luyện, đừng có lười biếng.” Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch lắc đầu cười khổ, sau đó đi lại chỗ bình nhỏ cầm lấy, đưa cho Tiểu Bạch, lên giọng dặn dò nó.
Tiểu Bạch bị Diệp Khôn lên giọng dạy bảo, nó cầm lấy cái bình, đứng thừ người ra đó, hai mắt tròn xoe nhìn hắn gật đầu lia lịa.
“Phì...Tiểu tử, nhìn bộ dạng của ngươi kìa. Thôi ta ra ngoài đây. À phải rồi. Nếu dung dịch trong bình có hết, ngươi hãy truyền vào nó một chút linh lực để kích thích. Sau đó, để nó ra ngoài trời, cho nó hấp thu năng lượng, nó sẽ sinh ra dung dịch.” Diệp Khôn nhìn bộ dạng của nó, phì cười một tiếng nói.
Sau đó, chớp mắt một cái, Diệp Khôn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Khôn vừa biến mất, Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, nó đứng nhìn chỗ hắn vừa biến mất một lúc. Rồi nó nhảy cẫng lên cười khằng khặc, chạy ra khỏi động phủ nhằm một hướng phía xa mà chạy tới.
Diệp Khôn trở lại bên cạnh đội tiêu của Trấn Nam tiêu cục, hắn đảo mắt nhìn qua một lượt. Sau đó tiến lại gần trung niên họ Cao, làm một vài động tác, cứu hắn tỉnh lại.
Trung niên họ Cao tỉnh lại, y ngơ ngác nhìn nhìn Diệp Khôn trước mặt. Thật lâu sau mới lên tiếng hỏi:
“Diệp thiếu hiệp, cậu không sao chứ, có phải chúng ta trúng mai phục của thổ phỉ không?”
“Đúng vậy. Nhưng thổ phỉ đã bị tại hạ đuổi đi rồi. Cao huynh hãy đứng dậy, cứu tỉnh các huynh đệ trước đã rồi nói.” Diệp Khôn gật đầu, bình tĩnh nói.
“A. Như vậy thì tốt quá rồi. Tại hạ trước tiên thay mặt đám huynh đệ, cũng như thay mặt Trấn Nam tiêu cục, cảm tạ Diệp thiếu hiệp, đã ra tay tương trợ. Xin thiếu hiệp, hãy nhận của Cao mỗ một lậy” Thấy Diệp Khôn nói, đã đánh đuổi bọn thổ phỉ đi rồi. Trung niên họ Cao mừng rỡ, trong lòng cảm kích, bò dậy quỳ xuống vái Diệp Khôn một lậy.
“Cao huynh không phải làm thế. Dù sao huynh cũng cho ta đi cùng, nhìn về một góc độ, tại hạ cũng coi như là thành viên của đội tiêu. Nếu đội tiêu có xảy ra chuyện, tại hạ sao có thể, dương mắt đứng nhìn được.” Diệp Khôn thấy vậy, vội đưa tay đỡ lại trung niên họ Cao, không cho y quỳ xuống, vội nói.
“Chuyện này...nếu Diệp thiếu hiệp đã nói vậy, Cao mỗ cũng không có gì để nói nữa. Trước tiên, ta đi cứu tỉnh đám huynh đệ trước đã.” Thấy Diệp Khôn nói vậy, trung niên họ Cao thở dài một tiếng, sau đó đứng đậy. Trong thời gian tiếp xúc với Diệp Khôn, y cũng hiểu một phần nào tính cách của hắn, nên cũng không khách khí nữa.
Tiếp theo, Diệp Khôn và trung niên họ Cao chia nhau ra hành động, lần lượt cứu tỉnh đám người trong tiêu cục.
Một lúc sau, đám người Trấn Nam tiêu cục, đã được cứu tỉnh hết lại. Bọn họ được trung niên họ Cao cho biết, Diệp Khôn đã ra tay, đánh đuổi bọn thổ phỉ. Khiến cho bọn chúng, không cướp được bất cứ cái gì cả. Đám người này nghe thấy vậy, thì hướng Diệp Khôn thi lễ, cảm kích vô cùng.
Sau đó, bọn họ kiểm kê lại hàng hóa, thì thấy không mất bất cứ một cái gì. Ai lấy trong lòng đều rất vui mừng.
Gốc nhân sâm là vật phẩm quý giá nhất, mà đội tiêu phải bảo hộ, cũng được Diệp Khôn đưa ra. Có điều chỉ có trung niên họ Cao biết mà thôi. Những người khác, không hề biết về gốc nhân sâm này.
Kiểm tra xong đâu đấy, đội tiêu lập tức lên đường. Hai ngày sau cuối cùng cũng ra khỏi Võ Di Sơn.
Đi tiếp hai ngày nữa, đội tiêu đi qua một thị trấn nhỏ. Đến đây thì đội tiêu rẽ sang một hướng khác, Diệp Khôn liền cáo từ, theo đường lớn, nhằm hướng Thanh Châu mà tới.
/175
|