Team: Vạn Yên Chi Sào.
Trong lòng Vân Triệt đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Mà lời thiếu nữ lúc này đã nói ra, cùng với trong than nhẹ vừa rồi, có mấy chữ khiến cho hắn cực kỳ chú ý.
Bản công chúa… Thí thần tuyệt thương độc… Huyền thiên chí bảo…
Nàng tự xưng là bản công chúa? Chẳng lẽ là công chúa của hoàng thất đế quốc kia?
Thí thần tuyệt thương độc là cái gì vậy? Ta biết rõ vạn độc thiên hạ, vì sao lại chưa từng nghe thấy cái tên này!
Còn có huyền thiên chí bảo… Gia gia từng nói, phụ mẫu thân sinh của mình bị đuổi giết, là vì trên người có một món “Huyền thiên chí bảo”, cũng nói bốn chữ “Huyền thiên chí bảo” là cấm kỵ đáng sợ! Mà huyền thiên chí bảo trong miệng nữ hài tử này, rõ ràng nói “Thiên độc châu”, chẳng lẽ huyền thiên chí bảo không phải chỉ một món!?
Chỉ có điều những chuyện này, Vân Triệt đều không hỏi, cũng không phải là lúc hỏi tới. Hắn do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói:
- Tiểu muội muội, ngươi nói gì ta nghe đều không hiểu. Nhưng mà ngươi ngủ trong thiên độc châu nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã tỉnh lại. Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
Đối mặt với câu hỏi của Vân Triệt, vẻ mặt và khóe mắt nữ hài hoàn toàn không hề rung chuyển, giống như không nghe thấy, nhưng qua một lúc, nàng vẫn trả lời vấn đề của Vân Triệt, cánh môi nõn nà hồng hào khẽ mấp máy, nói ra hai chữ linh hoạt kỳ ảo mà lạnh như băng:
- Mạt Lỵ.
- Mạt Lỵ?
Vân Triệt nở nụ cười, trong mắt mang theo thưởng thức từ tận đáy lòng:
- Hoa nhài (mạt lỵ) đáng yêu xinh xắn, hương thơm nồng đậm, thuần trắng không pha tạp. Thật sự là một cái tên thích hợp với ngươi.
- Thuần trắng không pha tạp?
Vẻ khổ sở trên mặt nữ hài hơi khựng lại, cánh môi nàng khẽ cong lên, một độ cong lạnh lẽo như băng. Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, làm bay múa mái tóc dài màu đỏ diêm dúa lòe loẹt của nàng, một lá cây màu xanh biếc bay xuống trong gió, bị nữ hài đưa tay chộp vào trong tay:
- Ta là hoa nhài, bị máu tươi, nhuộm thành hoa nhài màu đỏ!
Bàn tay nữ hài tử mở ra, lá xanh hoàn chỉnh đã biến thành một đống mảnh vụn nhỏ bé, lác đác lả tả mà rơi theo gió.
“...” Trong lòng Vân Triệt, bỗng nhiên sinh ra ý lạnh đáng sợ thấu xương khoan tim không rõ lý do.
Những mảnh vụn thật nhỏ này bay ra bốn phía trong gió nhẹ, một phần rơi xuống trong không trung về phía thân hình nữ hài, một màn quỷ dị hiện ra trước mắt Vân Triệt… Mảnh vụn này sau khi đụng chạm vào thân hình nữ hài, nhưng không bám vào trên người, mà trực tiếp xuyên qua, bay ra phía sau nàng…
“!!!!” Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, thân thể nữ hài này lại là… Hư thể?
Không đúng! Nếu là hư thể, sao nàng lại lấy được thanh dao găm kia? Lại có thể bắt được mảnh lá rụng kia. Chẳng lẽ, là kiểu nàng có thể chủ động đụng vào vật khác, nhưng lại không thể bị đụng chạm… Thân thể nửa hư nửa thực quỷ dị?
- Vấn đề của ngươi, bản công chúa đã trả lời. Hiện giờ, ngươi nên trả lời vấn đề của bản công chúa.
Tròng mắt đen như bảo thạch của Mạt Lỵ nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt, khóe mắt tuyệt mỹ lại phảng phất giống như lưỡi dao sắc bén nhất, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn và nội tâm hắn:
- Ngươi lấy được thiên độc châu từ chỗ nào!
- Sư phụ của ta đưa cho ta. Nhưng mà sư phụ của ta đã chết, ta cũng không biết ông lấy được thiên độc châu từ đâu.
Vân Triệt nói thẳng. Đối mặt với đôi mắt rõ ràng trong suốt như xuyên thấu của nữ hài tử này, hắn thế mà lại có một cảm giác sợ hãi không dám nói nửa câu nói dối, cho nên hắn dứt khoát nói thật ra… Dù sao sự thật này mà nói cũng hoàn toàn tương đương với chưa nói. Hắn quả thật không biết khi ở Thương Vân đại lục, sư phụ hắn rốt cuộc lấy được thiên độc châu từ đâu.
Khóe mắt nữ hài tiếp tục dừng lại trên hai mắt hắn ba giây, mới khẽ động, lấy giọng điệu lạnh như băng không nên thuộc về thiếu nữ mười hai mười ba tuổi nhàn nhạt nói:
- Thiên độc châu, trong huyền thiên thất chí bảo xếp thứ năm, không gian tích chứa bên trong vô hạn, nhưng có thể kết hợp giản đơn biến thành hợp chất phức tạp và hóa giải vạn độc thế gian, rèn luyện vạn vật thế gian, một ngàn ba trăm năm trước từng đã phù dung sớm nở tối tàn (hiển hách nhất thời), dẫn đến thiên hạ phân tranh, từ đó về sau không có tung tích gì nữa. Không nghĩ tới, nó lại rơi vào trên người phế vật một kẻ huyền mạch phế hết! Lại dung hợp với thân thể của ngươi! Quả thật buồn cười đến cực điểm. Không biết thiên độc châu này đã mất đi linh tính rồi, hay linh tính của nó vốn đã triệt để điên rồi!
Trong huyền thiên thất chí bảo… Xếp thứ năm?
Hai hàng chân mày của nữ hài nhỏ như trăng non vào lúc này bỗng nhiên trầm xuống, một sát khí lạnh như băng đột nhiên ngưng tụ, gắt gao bao phủ lấy thân thể Vân Triệt:
- Nếu ngay cả thiên độc châu cũng bằng lòng dựa vào trên người phế nhân như ngươi, vậy không có lý do nào không muốn bám vào trên người bản công chúa!
Vèo!!
Một cơn cuồng phong lạnh như băng tới ngay mặt, Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng đã nặng nề đụng vào trên thân cây phía sau người, dung nhan như tuyết của nữ hài hiện đầy sát khí đã trở nên gần trong gang tấc, tay trái, gắt gao bóp vào trên cổ họng của hắn.
- Ngươi…
Đồng tử Vân Triệt trừng lớn, ở trong hít thở không thông khổ sở, sắc mặt nhanh chóng nổi lên vẻ tái nhợt.
- Cho ngươi hai lựa chọn.
Lúc này trên dung nhan tuyệt mỹ của nữ hài lại phủ đầy vẻ âm trầm làm cho lòng người sợ hãi, giọng nói non nớt lại từng chữ giống như âm hàn:
- Thứ nhất, là ngoan ngoãn giao thiên độc châu cho bản công chúa. Một cái khác, là sau khi bản công chúa giết chết ngươi, bản thân lấy thiên độc châu từ trên người ngươi ra!
Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ rõ ràng mềm mại như noãn ngọc, lại như sắt siết chặt khóa chặt cổ họng của hắn, khiến toàn thân hắn không thể động đậy, thống khổ không chịu nổi. Nhưng mà, trên mặt của hắn lại một chút vẻ e ngại kích động đều không có, ngược lại dùng giọng nói yếu ớt khó hiểu, vô cùng bình tĩnh nói:
- Ta chọn cái thứ hai, ngươi nhanh chóng giết ta đi.
Mắt đẹp của nữ hài hơi nhíu lại, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng bản công chúa không dám?
Khi nói chuyện, ngón tay của nàng đột nhiên căng chặt, trên cổ Vân Triệt nhất thời xuất hiện năm vết máu nhìn thấy mà ghê, tần sắc càng trở nên thống khổ thêm. Nhưng hắn vẫn nhếch miệng lên, tái mặt nở nụ cười:
- Nếu ngươi hy vọng ta chết… Vừa rồi… Liền sẽ không mạo hiểm hậu quả bị kịch độc phệ hồn mà ra tay cứu ta!
Mạt Lỵ: “...”
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong khổ sở hít thở không thông vặn vẹo mặt nói:
- Ngươi thân trúng kỳ độc, loại độc này chẳng những độc thân, hơn nữa độc hồn! Tối hôm đó, thân thể của ngươi liền tiêu tán ở trước mặt ta, ngươi bây giờ, chỉ còn lại linh hồn bị kịch độc quấn quanh… Sở dĩ bây giờ ngươi có thân thể, là ngày đó do ngươi mạnh mẽ hút máu của ta, khiến cho thiên độc châu hòa hợp thành một thể với ta có thể gần gũi và hòa hợp với ngươi, cũng mượn dùng lực lượng của thiên độc châu và tính mạng của ta mà kết hợp ra thân thể nửa thật! Cũng chính là có ý nghĩa, mạng của ta, sẽ là mạng của ngươi! Ngươi chết, ta không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nếu ta chết, ngươi cũng sẽ lập tức chết theo!
- Ta giao thiên độc châu cho ngươi, mới thật sự muốn tìm chết!
“...” Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp của Mạt Lỵ thoáng qua một chút kinh ngạc sâu sắc, tay nhỏ bé đang bóp yết hầu của Vân Triệt chậm rãi nới lỏng ra.
Cuối cùng thoát khỏi nỗi khổ yết hầu bị khóa, Vân Triệt ho khan một trận vô cùng kịch liệt, sau đó bắt đầu điên cuồng nôn mửa, gần như ngay cả mật cũng phun ra, sắc mặt, càng là vẻ tái nhợt đáng sợ.
- Ngươi dường như không vô dụng như thoáng nhìn qua.
Ánh mắt Mạt Lỵ hơi liếc xéo hắn:
- Vì sao ngươi có thể nhìn ra việc này?
- Hắc…
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng:
- Bởi vì, ta là một thần y! Nếu như ngươi không muốn chết, như vậy chẳng những không thể giết ta, còn phải dốc hết toàn lực bảo vệ cho ta! Có thể ngưng hồn thành thể, đây là năng lực ít nhất phải đạt tới cảnh giới Vương Huyền mới có khả năng có! Mạng của ngươi, nếu so ra còn đáng giá hơn mạng của ta.
Cảnh giới Vương Huyền mười hai mười ba tuổi, khi nói ra câu nói này, trong lòng Vân Triệt sóng to gió lớn có thể nghĩ. Nhìn chung quanh toàn bộ Thương Phong đế quốc, có thể đạt tới cảnh giới Thiên Huyền đã có thể hoành hành không sợ, người đạt tới cảnh giới Vương Huyền, toàn bộ Thương Phong đế quốc cũng không đến mười người! Mà mười người này đều kiêu ngạo thiên hạ thế gian giống như đế vương, không gì sánh kịp. Mà muốn đạt tới cảnh giới này, chẳng những phải có thiên phú và kỳ ngộ cực cao, càng thêm cần có đủ thời gian. Người ở Thương Phong đế quốc có thể đạt tới cảnh giới Vương Huyền, tuổi đều đã ngoài trăm tuổi. Đến cảnh giới này, cho dù thân thể bị hủy, cũng có thể ngưng hồn thành hình, chỉ cần tìm được cơ hội cải tạo thân thể, liền có thể hoàn mỹ trùng sinh!
Mà nữ hài có thân thể bị hủy, hồn phách dựa vào sinh mệnh lực của hắn tiếp tục tồn tại, thực lực cũng rõ ràng ở cảnh giới Vương Huyền! Đây là khái niệm dữ dội khủng bố.
Mà một câu nói kế tiếp của nữ hài, khiến Vân Triệt hoàn toàn ngây người năm giây.
- Cảnh giới Vương Huyền?
Trong mắt nữ hài không hề động, nhưng trên mặt, rõ ràng biểu lộ ra vẻ khinh thường thật sâu:
- Đó là thứ gì?
Vân Triệt: “...”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, đôi mắt Mạt Lỵ liền khựng lại, chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Chủ nhân của tiếng bước chân nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Tiêu Cửu!
- Lại một người muốn lấy mạng ta đến, ngươi xem rồi làm đi.
Vừa rồi khi đối mặt với Tiêu Bát, tuy rằng trong tay hắn cầm “Vũ khí bí mật”, nhưng nói không khẩn trương là không có khả năng. Chỉ có điều hiện giờ, nhìn thấy Tiêu Cửu lại xuất hiện trước mặt, hắn ngược lại một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, một nửa thân thể vẫn dựa vào trên thân cây ở phía sau, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cửu thậm chí còn mang theo thương hại nhè nhẹ… Và tiếc hận… Sao lại chỉ có một Tiêu Cửu đến? Đến nhiều vài người chôn cùng thật tốt.
Đầu tiên Tiêu Cửu nhìn thấy được Vân Triệt, sau đó nhìn thấy một vũng máu và máu thịt nhỏ vụn trên mặt đất. Tuy rằng thân thể Tiêu Bát đã bị dập nát thành mấy ngàn miếng, nhưng quen biết vài thập niên, hắn vẫn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, nhất thời, hắn hoảng sợ một trận thất sắc, mà khi ánh mắt của hắn dừng ở trên người Mạt Lỵ, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.
Tiêu Bát và Tiêu Cửu đều không phải huyết mạch trực hệ của Tiêu tông sinh ra, xuất thân trong Tiêu tông khổng lồ rất đê tiện, nhưng bởi vì từ nhỏ biểu hiện thiên phú không tầm thường, sau khi được lựa chọn rồi tiến hành huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, sau này trở thành cận vệ của Tiêu Cuồng Vân, chẳng những huyền lực cường đại, hơn nữa tính tình lãnh khốc vô tình, chỉ biết trung thành, đối với những thứ khác đều không hề có hứng thú… Bao gồm cả nữ nhân! Cho dù nữ tử xinh đẹp trong ngực, cũng mặt không đổi sắc, lòng không gợn sóng, cũng giống như máy móc đánh mất đi tính tình cơ bản. Đương nhiên, càng không có khả năng thích luyến đồng (yêu trẻ con) gì.
Nhưng mà, khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạt Lỵ, ánh mắt hắn thẳng tắp, thân thể có một cảm giác tê dại chưa bao giờ có, máu toàn thân, gần như đều sắp sôi trào hừng hực.
Hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì, để hình dung vẻ đẹp của nữ hài tử ở trước mắt này… Ánh mắt nàng, giống như trân châu lộng lẫy nhất thế gian này, thần thái chói lọi xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, hai má của nàng, ngũ quan, hoàn mỹ và tinh tế xiết bao, hoàn mỹ đến đã không thể dùng phấn điêu ngọc trác (đứa bé trắng nõn, mềm mịn) để hình dung…
Thân thể bé bỏng non nớt như vậy, đường cong tràn đầy ý vị ngây ngô nồng đậm cũng mê người đến mức tận cùng, dọc theo xiêm y màu trắng một đường đi tới, đổ xuống thành lưu loát và xinh đẹp trời sinh hoàn toàn. Dưới làn váy, hai chân nhỏ trần trụi non mềm mảnh thẳng, cẳng chân như ngọc tạo hình mà thành, da thịt hết sức trắng nõn nà, trơn bóng giống như sữa mật, lộ ra vẻ óng ánh trong suốt như băng. Chân nàng đặt trên mặt đất giống như hai đóa băng liên thiên sơn, tuyệt mỹ không giống như vật nhân gian…
Trên thế giới này, sao có thể có thứ xinh đẹp như vậy…
Tiêu Cửu hoàn toàn nhìn ngây người, hai tròng mắt trợn lớn, ánh mắt dại ra, ý thức hoàn toàn chuyển ra ngoài bầu trời, phảng phất hồn phách giống như đã bị cướp đoạt, quên mất Tiêu Bát đã chết thảm, trong ý thức, chỉ còn lại nữ hài xinh đẹp đến khiến thiên địa biến sắc này, tóc dài màu đỏ khẽ bay lên trong gió, tuyệt mỹ làm đẹp lên một chút diêm dúa lòe loẹt và kiều mị cho nàng, khiến cho tim hắn đập rộn lên, toàn thân nóng lên, dục vọng chiếm cứ giữ lấy nàng, đè nàng ở dưới thân điên cuồng chà đạp mãnh liệt trong lòng…
- Muốn chết!
Nhìn ánh mắt vô cùng nóng cháy của Tiêu Cửu, trên mặt Mạt Lỵ lộ vẻ hờn giận, đột nhiên nâng tay nhỏ bé mềm mại giống như bạch ngọc lên, lòng bàn tay chỉ về phía ngực của Tiêu Cửu…
Trong lòng Vân Triệt đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Mà lời thiếu nữ lúc này đã nói ra, cùng với trong than nhẹ vừa rồi, có mấy chữ khiến cho hắn cực kỳ chú ý.
Bản công chúa… Thí thần tuyệt thương độc… Huyền thiên chí bảo…
Nàng tự xưng là bản công chúa? Chẳng lẽ là công chúa của hoàng thất đế quốc kia?
Thí thần tuyệt thương độc là cái gì vậy? Ta biết rõ vạn độc thiên hạ, vì sao lại chưa từng nghe thấy cái tên này!
Còn có huyền thiên chí bảo… Gia gia từng nói, phụ mẫu thân sinh của mình bị đuổi giết, là vì trên người có một món “Huyền thiên chí bảo”, cũng nói bốn chữ “Huyền thiên chí bảo” là cấm kỵ đáng sợ! Mà huyền thiên chí bảo trong miệng nữ hài tử này, rõ ràng nói “Thiên độc châu”, chẳng lẽ huyền thiên chí bảo không phải chỉ một món!?
Chỉ có điều những chuyện này, Vân Triệt đều không hỏi, cũng không phải là lúc hỏi tới. Hắn do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói:
- Tiểu muội muội, ngươi nói gì ta nghe đều không hiểu. Nhưng mà ngươi ngủ trong thiên độc châu nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã tỉnh lại. Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
Đối mặt với câu hỏi của Vân Triệt, vẻ mặt và khóe mắt nữ hài hoàn toàn không hề rung chuyển, giống như không nghe thấy, nhưng qua một lúc, nàng vẫn trả lời vấn đề của Vân Triệt, cánh môi nõn nà hồng hào khẽ mấp máy, nói ra hai chữ linh hoạt kỳ ảo mà lạnh như băng:
- Mạt Lỵ.
- Mạt Lỵ?
Vân Triệt nở nụ cười, trong mắt mang theo thưởng thức từ tận đáy lòng:
- Hoa nhài (mạt lỵ) đáng yêu xinh xắn, hương thơm nồng đậm, thuần trắng không pha tạp. Thật sự là một cái tên thích hợp với ngươi.
- Thuần trắng không pha tạp?
Vẻ khổ sở trên mặt nữ hài hơi khựng lại, cánh môi nàng khẽ cong lên, một độ cong lạnh lẽo như băng. Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, làm bay múa mái tóc dài màu đỏ diêm dúa lòe loẹt của nàng, một lá cây màu xanh biếc bay xuống trong gió, bị nữ hài đưa tay chộp vào trong tay:
- Ta là hoa nhài, bị máu tươi, nhuộm thành hoa nhài màu đỏ!
Bàn tay nữ hài tử mở ra, lá xanh hoàn chỉnh đã biến thành một đống mảnh vụn nhỏ bé, lác đác lả tả mà rơi theo gió.
“...” Trong lòng Vân Triệt, bỗng nhiên sinh ra ý lạnh đáng sợ thấu xương khoan tim không rõ lý do.
Những mảnh vụn thật nhỏ này bay ra bốn phía trong gió nhẹ, một phần rơi xuống trong không trung về phía thân hình nữ hài, một màn quỷ dị hiện ra trước mắt Vân Triệt… Mảnh vụn này sau khi đụng chạm vào thân hình nữ hài, nhưng không bám vào trên người, mà trực tiếp xuyên qua, bay ra phía sau nàng…
“!!!!” Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, thân thể nữ hài này lại là… Hư thể?
Không đúng! Nếu là hư thể, sao nàng lại lấy được thanh dao găm kia? Lại có thể bắt được mảnh lá rụng kia. Chẳng lẽ, là kiểu nàng có thể chủ động đụng vào vật khác, nhưng lại không thể bị đụng chạm… Thân thể nửa hư nửa thực quỷ dị?
- Vấn đề của ngươi, bản công chúa đã trả lời. Hiện giờ, ngươi nên trả lời vấn đề của bản công chúa.
Tròng mắt đen như bảo thạch của Mạt Lỵ nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt, khóe mắt tuyệt mỹ lại phảng phất giống như lưỡi dao sắc bén nhất, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn và nội tâm hắn:
- Ngươi lấy được thiên độc châu từ chỗ nào!
- Sư phụ của ta đưa cho ta. Nhưng mà sư phụ của ta đã chết, ta cũng không biết ông lấy được thiên độc châu từ đâu.
Vân Triệt nói thẳng. Đối mặt với đôi mắt rõ ràng trong suốt như xuyên thấu của nữ hài tử này, hắn thế mà lại có một cảm giác sợ hãi không dám nói nửa câu nói dối, cho nên hắn dứt khoát nói thật ra… Dù sao sự thật này mà nói cũng hoàn toàn tương đương với chưa nói. Hắn quả thật không biết khi ở Thương Vân đại lục, sư phụ hắn rốt cuộc lấy được thiên độc châu từ đâu.
Khóe mắt nữ hài tiếp tục dừng lại trên hai mắt hắn ba giây, mới khẽ động, lấy giọng điệu lạnh như băng không nên thuộc về thiếu nữ mười hai mười ba tuổi nhàn nhạt nói:
- Thiên độc châu, trong huyền thiên thất chí bảo xếp thứ năm, không gian tích chứa bên trong vô hạn, nhưng có thể kết hợp giản đơn biến thành hợp chất phức tạp và hóa giải vạn độc thế gian, rèn luyện vạn vật thế gian, một ngàn ba trăm năm trước từng đã phù dung sớm nở tối tàn (hiển hách nhất thời), dẫn đến thiên hạ phân tranh, từ đó về sau không có tung tích gì nữa. Không nghĩ tới, nó lại rơi vào trên người phế vật một kẻ huyền mạch phế hết! Lại dung hợp với thân thể của ngươi! Quả thật buồn cười đến cực điểm. Không biết thiên độc châu này đã mất đi linh tính rồi, hay linh tính của nó vốn đã triệt để điên rồi!
Trong huyền thiên thất chí bảo… Xếp thứ năm?
Hai hàng chân mày của nữ hài nhỏ như trăng non vào lúc này bỗng nhiên trầm xuống, một sát khí lạnh như băng đột nhiên ngưng tụ, gắt gao bao phủ lấy thân thể Vân Triệt:
- Nếu ngay cả thiên độc châu cũng bằng lòng dựa vào trên người phế nhân như ngươi, vậy không có lý do nào không muốn bám vào trên người bản công chúa!
Vèo!!
Một cơn cuồng phong lạnh như băng tới ngay mặt, Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng đã nặng nề đụng vào trên thân cây phía sau người, dung nhan như tuyết của nữ hài hiện đầy sát khí đã trở nên gần trong gang tấc, tay trái, gắt gao bóp vào trên cổ họng của hắn.
- Ngươi…
Đồng tử Vân Triệt trừng lớn, ở trong hít thở không thông khổ sở, sắc mặt nhanh chóng nổi lên vẻ tái nhợt.
- Cho ngươi hai lựa chọn.
Lúc này trên dung nhan tuyệt mỹ của nữ hài lại phủ đầy vẻ âm trầm làm cho lòng người sợ hãi, giọng nói non nớt lại từng chữ giống như âm hàn:
- Thứ nhất, là ngoan ngoãn giao thiên độc châu cho bản công chúa. Một cái khác, là sau khi bản công chúa giết chết ngươi, bản thân lấy thiên độc châu từ trên người ngươi ra!
Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ rõ ràng mềm mại như noãn ngọc, lại như sắt siết chặt khóa chặt cổ họng của hắn, khiến toàn thân hắn không thể động đậy, thống khổ không chịu nổi. Nhưng mà, trên mặt của hắn lại một chút vẻ e ngại kích động đều không có, ngược lại dùng giọng nói yếu ớt khó hiểu, vô cùng bình tĩnh nói:
- Ta chọn cái thứ hai, ngươi nhanh chóng giết ta đi.
Mắt đẹp của nữ hài hơi nhíu lại, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng bản công chúa không dám?
Khi nói chuyện, ngón tay của nàng đột nhiên căng chặt, trên cổ Vân Triệt nhất thời xuất hiện năm vết máu nhìn thấy mà ghê, tần sắc càng trở nên thống khổ thêm. Nhưng hắn vẫn nhếch miệng lên, tái mặt nở nụ cười:
- Nếu ngươi hy vọng ta chết… Vừa rồi… Liền sẽ không mạo hiểm hậu quả bị kịch độc phệ hồn mà ra tay cứu ta!
Mạt Lỵ: “...”
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong khổ sở hít thở không thông vặn vẹo mặt nói:
- Ngươi thân trúng kỳ độc, loại độc này chẳng những độc thân, hơn nữa độc hồn! Tối hôm đó, thân thể của ngươi liền tiêu tán ở trước mặt ta, ngươi bây giờ, chỉ còn lại linh hồn bị kịch độc quấn quanh… Sở dĩ bây giờ ngươi có thân thể, là ngày đó do ngươi mạnh mẽ hút máu của ta, khiến cho thiên độc châu hòa hợp thành một thể với ta có thể gần gũi và hòa hợp với ngươi, cũng mượn dùng lực lượng của thiên độc châu và tính mạng của ta mà kết hợp ra thân thể nửa thật! Cũng chính là có ý nghĩa, mạng của ta, sẽ là mạng của ngươi! Ngươi chết, ta không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nếu ta chết, ngươi cũng sẽ lập tức chết theo!
- Ta giao thiên độc châu cho ngươi, mới thật sự muốn tìm chết!
“...” Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp của Mạt Lỵ thoáng qua một chút kinh ngạc sâu sắc, tay nhỏ bé đang bóp yết hầu của Vân Triệt chậm rãi nới lỏng ra.
Cuối cùng thoát khỏi nỗi khổ yết hầu bị khóa, Vân Triệt ho khan một trận vô cùng kịch liệt, sau đó bắt đầu điên cuồng nôn mửa, gần như ngay cả mật cũng phun ra, sắc mặt, càng là vẻ tái nhợt đáng sợ.
- Ngươi dường như không vô dụng như thoáng nhìn qua.
Ánh mắt Mạt Lỵ hơi liếc xéo hắn:
- Vì sao ngươi có thể nhìn ra việc này?
- Hắc…
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng:
- Bởi vì, ta là một thần y! Nếu như ngươi không muốn chết, như vậy chẳng những không thể giết ta, còn phải dốc hết toàn lực bảo vệ cho ta! Có thể ngưng hồn thành thể, đây là năng lực ít nhất phải đạt tới cảnh giới Vương Huyền mới có khả năng có! Mạng của ngươi, nếu so ra còn đáng giá hơn mạng của ta.
Cảnh giới Vương Huyền mười hai mười ba tuổi, khi nói ra câu nói này, trong lòng Vân Triệt sóng to gió lớn có thể nghĩ. Nhìn chung quanh toàn bộ Thương Phong đế quốc, có thể đạt tới cảnh giới Thiên Huyền đã có thể hoành hành không sợ, người đạt tới cảnh giới Vương Huyền, toàn bộ Thương Phong đế quốc cũng không đến mười người! Mà mười người này đều kiêu ngạo thiên hạ thế gian giống như đế vương, không gì sánh kịp. Mà muốn đạt tới cảnh giới này, chẳng những phải có thiên phú và kỳ ngộ cực cao, càng thêm cần có đủ thời gian. Người ở Thương Phong đế quốc có thể đạt tới cảnh giới Vương Huyền, tuổi đều đã ngoài trăm tuổi. Đến cảnh giới này, cho dù thân thể bị hủy, cũng có thể ngưng hồn thành hình, chỉ cần tìm được cơ hội cải tạo thân thể, liền có thể hoàn mỹ trùng sinh!
Mà nữ hài có thân thể bị hủy, hồn phách dựa vào sinh mệnh lực của hắn tiếp tục tồn tại, thực lực cũng rõ ràng ở cảnh giới Vương Huyền! Đây là khái niệm dữ dội khủng bố.
Mà một câu nói kế tiếp của nữ hài, khiến Vân Triệt hoàn toàn ngây người năm giây.
- Cảnh giới Vương Huyền?
Trong mắt nữ hài không hề động, nhưng trên mặt, rõ ràng biểu lộ ra vẻ khinh thường thật sâu:
- Đó là thứ gì?
Vân Triệt: “...”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, đôi mắt Mạt Lỵ liền khựng lại, chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Chủ nhân của tiếng bước chân nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Tiêu Cửu!
- Lại một người muốn lấy mạng ta đến, ngươi xem rồi làm đi.
Vừa rồi khi đối mặt với Tiêu Bát, tuy rằng trong tay hắn cầm “Vũ khí bí mật”, nhưng nói không khẩn trương là không có khả năng. Chỉ có điều hiện giờ, nhìn thấy Tiêu Cửu lại xuất hiện trước mặt, hắn ngược lại một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, một nửa thân thể vẫn dựa vào trên thân cây ở phía sau, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cửu thậm chí còn mang theo thương hại nhè nhẹ… Và tiếc hận… Sao lại chỉ có một Tiêu Cửu đến? Đến nhiều vài người chôn cùng thật tốt.
Đầu tiên Tiêu Cửu nhìn thấy được Vân Triệt, sau đó nhìn thấy một vũng máu và máu thịt nhỏ vụn trên mặt đất. Tuy rằng thân thể Tiêu Bát đã bị dập nát thành mấy ngàn miếng, nhưng quen biết vài thập niên, hắn vẫn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, nhất thời, hắn hoảng sợ một trận thất sắc, mà khi ánh mắt của hắn dừng ở trên người Mạt Lỵ, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.
Tiêu Bát và Tiêu Cửu đều không phải huyết mạch trực hệ của Tiêu tông sinh ra, xuất thân trong Tiêu tông khổng lồ rất đê tiện, nhưng bởi vì từ nhỏ biểu hiện thiên phú không tầm thường, sau khi được lựa chọn rồi tiến hành huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, sau này trở thành cận vệ của Tiêu Cuồng Vân, chẳng những huyền lực cường đại, hơn nữa tính tình lãnh khốc vô tình, chỉ biết trung thành, đối với những thứ khác đều không hề có hứng thú… Bao gồm cả nữ nhân! Cho dù nữ tử xinh đẹp trong ngực, cũng mặt không đổi sắc, lòng không gợn sóng, cũng giống như máy móc đánh mất đi tính tình cơ bản. Đương nhiên, càng không có khả năng thích luyến đồng (yêu trẻ con) gì.
Nhưng mà, khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạt Lỵ, ánh mắt hắn thẳng tắp, thân thể có một cảm giác tê dại chưa bao giờ có, máu toàn thân, gần như đều sắp sôi trào hừng hực.
Hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì, để hình dung vẻ đẹp của nữ hài tử ở trước mắt này… Ánh mắt nàng, giống như trân châu lộng lẫy nhất thế gian này, thần thái chói lọi xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, hai má của nàng, ngũ quan, hoàn mỹ và tinh tế xiết bao, hoàn mỹ đến đã không thể dùng phấn điêu ngọc trác (đứa bé trắng nõn, mềm mịn) để hình dung…
Thân thể bé bỏng non nớt như vậy, đường cong tràn đầy ý vị ngây ngô nồng đậm cũng mê người đến mức tận cùng, dọc theo xiêm y màu trắng một đường đi tới, đổ xuống thành lưu loát và xinh đẹp trời sinh hoàn toàn. Dưới làn váy, hai chân nhỏ trần trụi non mềm mảnh thẳng, cẳng chân như ngọc tạo hình mà thành, da thịt hết sức trắng nõn nà, trơn bóng giống như sữa mật, lộ ra vẻ óng ánh trong suốt như băng. Chân nàng đặt trên mặt đất giống như hai đóa băng liên thiên sơn, tuyệt mỹ không giống như vật nhân gian…
Trên thế giới này, sao có thể có thứ xinh đẹp như vậy…
Tiêu Cửu hoàn toàn nhìn ngây người, hai tròng mắt trợn lớn, ánh mắt dại ra, ý thức hoàn toàn chuyển ra ngoài bầu trời, phảng phất hồn phách giống như đã bị cướp đoạt, quên mất Tiêu Bát đã chết thảm, trong ý thức, chỉ còn lại nữ hài xinh đẹp đến khiến thiên địa biến sắc này, tóc dài màu đỏ khẽ bay lên trong gió, tuyệt mỹ làm đẹp lên một chút diêm dúa lòe loẹt và kiều mị cho nàng, khiến cho tim hắn đập rộn lên, toàn thân nóng lên, dục vọng chiếm cứ giữ lấy nàng, đè nàng ở dưới thân điên cuồng chà đạp mãnh liệt trong lòng…
- Muốn chết!
Nhìn ánh mắt vô cùng nóng cháy của Tiêu Cửu, trên mặt Mạt Lỵ lộ vẻ hờn giận, đột nhiên nâng tay nhỏ bé mềm mại giống như bạch ngọc lên, lòng bàn tay chỉ về phía ngực của Tiêu Cửu…
/49
|