Team: Vạn Yên Chi Sào.
Vân? Tiêu Triệt rất kích động. Ở Thương Vân đại lục, sư phụ của hắn cho hắn họ, cũng là Vân, thật là một trùng hợp kỳ diệu.
- Trừ bỏ biết phụ thân thân sinh của cháu họ Vân ra, còn tin tức khác của hắn, ví dụ như tên là gì, đến từ đâu, ta hoàn toàn không biết. Tiêu Ưng, là do năm đó du lịch ở Thương Phong đại lục biết được phụ thân của cháu, năm đó phụ thân của cháu đã cứu Tiêu Ưng một mạng khi hắn bị một huyền thú cường đại tập kích. Sau đó hai người bọn họ kết bạn mà đi, ý hợp tâm đầu, lúc chia tay đã kết bái thành huynh đệ khác họ.
Tiêu Liệt hơi ngửa đầu, giống như nhớ tới tình hình năm đó, nhớ lại nói:
- Sau khi Tiêu Ưng trở về, từng miêu tả về phụ thân của cháu với ta, khen hắn không dứt miệng, nói hắn chẳng những tướng mạo tuấn nhã, tính tình hào sảng không gò bó, hơn nữa thiên phú vô cùng kinh người, là nhân trung chi long chân chính. Lúc đó, thiên phú của Tiêu Ưng ở Lưu Vân thành đã có thể nói không ai theo kịp, nhưng hắn lại nói thiên phú của hắn ở trước mặt phụ thân cháu, vốn không đáng giá nhắc đến… Ta từng không cho là đúng hỏi hắn đã ở cảnh giới nào, Tiêu Ưng lại cười mà không nói, nói nếu như hắn nói ra, ta cũng không tin tưởng.
- Tính tình của nhi tử ta, ta đương nhiên hết sức rõ ràng. Trong miệng hắn không nói dối. Phụ thân của cháu năm đó tuyệt đối là một thiên tài siêu cấp, tuổi còn trẻ, huyền lực đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ kinh người. Mà nhân trung chi long như thế, lại bằng lòng kết bái với Tiêu Ưng khi đó huyền lực còn thấp kém, có thể thấy được lòng dạ và khí độ khác biệt. Cũng khó trách Tiêu Ưng sẽ luôn luôn khen phụ thân cháu không dứt miệng, thậm chí có thể vi diệu kết bái huynh đệ với hắn.
- Sau này, Tiêu Ưng lấy vợ sinh con… Khi hài tử sinh ra được hai tháng, hắn lại gặp được phụ thân của cháu… Còn có mẫu thân của cháu.
Tình cảm dao động của Tiêu Liệt vào lúc này đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Tiêu Triệt ngừng thở không nói một lời lẳng lặng lắng nghe.
- … Chính là khi đó, cả người phụ thân và mẫu thân của cháu đều là máu, ôm cháu cũng toàn thân là máu giống vậy, khi đó cháu đại khái chỉ lớn chừng hai tháng, đang hôn mê ở trong lòng mẫu thân cháu. Tiêu Ưng ngăn bọn họ lại, dẫn bọn họ đến một chỗ bí ẩn, bọn họ đều mình đầy thương tích, huyền lực toàn thân đều đã tiêu hao hết… bọn họ chỉ dừng lại một chút, liền cố ý muốn rời đi, bởi vì người truy giết bọn họ quá mức cường đại, cường đại đến toàn bộ Lưu Vân thành đều khó có khả năng chống lại, lưu lại, chỉ làm liên lụy đến Tiêu Ưng.
- Tiêu Ưng không cách nào lưu bọn họ lại, trong lòng hắn cũng biết địch nhân mà ngay cả phu thê bọn họ cũng không thể chống lại, hắn cũng không có khả năng có thể chống lại. Mà khi đó, từ trong mắt phụ mẫu cháu, hắn đã nhìn thấy được chí hướng liều chết thật sâu… Thật hiển nhiên, phụ thân và mẫu thân của cháu đã chạy trốn đến trình độ dầu hết đèn tắt, đã vốn không có hy vọng xa vời có thể chạy ra khỏi độc thủ mà sống sót… Vì thế, Tiêu Ưng liền lấy cớ ôm cháu một cái… Lặng lẽ, nhét nhi tử của hắn, cũng là tôn tử của ta vào trong tã lót nhuốm máu của cháu… Còn cháu, giấu vào trong tã lót của nhi tử mình.
Ánh mắt Tiêu Triệt đột nhiên run lên, Tiêu Linh Tịch càng “A” một tiếng kêu to mềm mại.
- … Khi đó, phụ mẫu của cháu nôn nóng thoát đi, lúc ôm lấy anh nhi được che kín chặt chẽ từ trong tay Tiêu Ưng, nào có thời gian nhìn kỹ xem đó có phải là nhi tử của mình không… Sau khi phụ mẫu cháu rời đi, Tiêu Ưng tìm được ta, quỳ ở trước mặt ta thỉnh tội… Hắn nói hắn còn trẻ, mất đi một nhi tử, còn có thể sinh nhiều đứa, nhưng nếu như cháu chết đi, như vậy huynh đệ của hắn, cũng sẽ là phụ thân của cháu liền từ đây tuyệt hậu. Mối thù của phụ thân cháu cũng không có ai báo cho hắn!
- Lúc đó mặc dù lòng ta đau như vạn tiễn xuyên tim, nhưng… Đối mặt với nhi tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, ta nào nhẫn tâm đi trách cứ. Vì thế, trừ phụ tử chúng ta, không ai biết tôn tử của ta đã bị đổi thành cháu. Lúc đó cháu mới chỉ lớn chừng hai tháng bị thương, tốn chừng nửa tháng cuối cùng mới hòa hoãn lại… Huyền mạch của cháu sở dĩ bị tàn phế, hiển nhiên cũng bởi vì khi đó cháu bị thương. Ở trong đuổi giết cấp độ này, cháu chỉ bị tổn thương đến huyền mạch, mà chưa nguy hiểm đến mạch sống, đã là vô cùng may mắn.
Giọng Tiêu Liệt hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn kịch liệt nỗ lực kiềm chế, hai tay cũng gắt gao nắm chặt lại:
- Sau đó không đến nửa tháng, Tiêu Ưng liền bị ám sát, kinh mạch toàn thân vỡ vụn mà chết… Khi ta nghe tiếng đuổi tới, hắn còn có một hơi thở cuối cùng, hắn nói với ta, người ám sát hắn chính là người đuổi giết phụ mẫu cháu, người nọ không biết nhận được tin tức từ nơi nào, nói có người nhìn thấy hắn chứa chấp hai phu thê còn trẻ tuổi ôm anh nhi toàn thân là máu. Người ám sát hắn, là tới ép hỏi hắn phụ mẫu của cháu rốt cuộc trốn về hướng nào… Trước khi Tiêu Ưng tắt thở, cũng mang theo cười, bởi vì theo như lời người ám sát hắn nói thì ít nhất chứng minh… Phụ mẫu của cháu không bị người ám sát tìm được, có lẽ cũng đều còn sống!
“...” Trong lòng Tiêu Triệt nổi lên sóng gió động trời không cách nào bình ổn, nhìn Tiêu Liệt đầu đầy tóc bạc, trong lòng của hắn chua xót muốn nứt ra… Đau xót vì tang nhi tử, đau xót vì tang thê tử, không ai biết, ngay cả tôn nhi duy nhất của hắn, cũng là huyết mạch cuối cùng của hắn, mất đi từ lâu. Dưới gối hắn, là nhi tử của người khác dùng tính mạng tôn nhi của hắn đổi lấy. Khó trách trong năm đó tóc hắn sẽ bạc… Dưới đả kích liên hoàn như vậy, đổi lại một người tâm cảnh bình thường, đâu chỉ tóc bạc… Có lẽ đã sớm ngã xuống.
Tiêu Triệt hôm nay mới bi thương phát hiện, hóa ra đầu sỏ tạo thành tất cả, lại là bản thân!!
Nếu không lấy mạng “Tiêu Triệt” chân chính đổi mạng mình, sao Tiêu Ưng lại lọt vào ám sát? Thê tử Tiêu Ưng sao lại tự tử theo? Thê tử của Tiêu Liệt sao lại hậm hực mà chết. Nhi tử của Tiêu Ưng sao lại thành một phế vật bị người ta cười nhạo. Cả nhà bọn họ sẽ bình yên vô sự, vui vẻ hòa thuận, lấy thiên phú không ai bằng của Tiêu Ưng ở Lưu Vân thành, lấy huyền lực và danh vọng của phụ thân không ai bằng ở Lưu Vân Thành, bây giờ hắn tất nhiên có địa vị cực cao ở Tiêu môn, có lẽ đã là môn chủ Tiêu môn, Tiêu Liệt cũng sẽ không thể bị người khác khinh thường, ngược lại cao cao tại thượng, bốn trưởng lão khác đừng nói khinh bỉ hắn, ở trước mặt hắn sẽ giống như chuột đàng hoàng tử tế…
Tiêu Ưng dùng mạng của nhi tử mình cứu hắn… Lại khiến cho mình, còn có toàn gia của bản thân, đều gặp phải vận mệnh tàn khốc khác thường.
Nhưng mười sáu năm này, Tiêu Liệt lại chưa bao giờ phát tiết bất cứ tức giận, oán khí gì lên trên người hắn “Đầu sỏ gây nên” này, ngược lại không hề để tâm với biểu hiện của hắn, hiền từ không hề có tạp chất, cho dù biết huyền mạch của hắn bị phế hết, kiếp này không có khả năng có triển vọng, vẫn như trước kia. Có lẽ, một gia gia đối xử với tôn tử thân sinh của mình như thế có thể nói là thói thường của con người, nhưng mà, đối với nhi tử của người khác, còn là ngọn nguồn phá một nhà mình thành mảnh nhỏ mà vẫn như vậy, đây cần lòng dạ vĩ đại cỡ nào…
Trong lòng Tiêu Triệt run rẩy, trong mũi cay cay… Có cha như thế nào tất có con như thế ấy. Một lão nhân vĩ đại như thế, khó trách có một người nhi tử trọng tình trọng nghĩa như Tiêu Ưng. hắn, còn có phụ mẫu thân sinh của hắn thua thiệt bọn họ, một đời một kiếp đều khó có khả năng trả lại.
Hai tay Tiêu Triệt bám lên trên bàn đá, ngón tay càng thu càng chặt. Nhìn Tiêu Liệt bi thương trước mắt, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên cảm kích người hắn đã gọi là gia gia mười mấy năm như thế nào. Hồi lâu, hắn mới dùng giọng nói run run nói:
- Gia gia, cháu… Cháu… n tình của ông, cả đời này cháu sẽ… Đều sẽ…
- Ha ha…
Tiêu Liệt cũng cười ôn hòa lên, hiền từ nói:
- Triệt nhi, từ nhỏ ta nhìn cháu lớn lên, tuy không phải thân sinh, nhưng cháu ở trong lòng ta, đã sớm không khác thân tôn tử. Cháu cũng đã nói, chúng ta cho dù không có huyết thống, cũng vĩnh viễn là người thân. Nếu là người thân, những điều này nên làm, ta không cần cháu cảm kích và báo đáp, chỉ cần về sau cháu mạnh khỏe, cho dù ta bị giam trong này cả đời, cũng không vướng không víu.
Miệng Tiêu Triệt khép chặt, lời cảm kích cuối cùng nói không nên lời, một hồi lâu, hắn mới nặng nề gật đầu. Đúng vậy, ông là gia gia của hắn, bây giờ là vậy… Vĩnh viễn đều là vậy! Khi ông còn sống, hắn sẽ hiếu thuận thật tốt, lúc ông không còn ở đây, hắn sẽ đốt giấy để tang, làm một chuyện tôn nhi tốt nên làm.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiêu Liệt cũng vui mừng gật đầu, hắn tiếp tục nói:
- Chuyện năm đó, cháu nhất định muốn biết càng nhiều. nhưng mà, về phụ mẫu của cháu, Tiêu Ưng cũng không nói với ta nhiều lắm. Về năm đó vì sao bọn họ bị đuổi giết, Tiêu Ưng chỉ nói cho ta, là bởi vì trên người bọn họ có một món “Huyền thiên chí bảo”. Thậm chí hắn còn nói với ta, bốn chữ “Huyền thiên chí bảo” Này là một “Cấm kỵ” đáng sợ, nhất định không thể nói ra ở trước mặt người ngoài.
Huyền thiên chí bảo? Tiêu Triệt chặt chẽ nhớ kỹ cái tên này.
- Năm đó sau khi phụ mẫu cháu rời đi, từ đó đến giờ mười sáu năm, không có tin tức gì nữa. Ta từng nghĩ nếu như bọn họ còn sống, nhất định sẽ phát hiện ôm đi không phải là nhi tử thân sinh của bọn họ, sẽ vào thời cơ an toàn về đây trao đổi lại hài tử của bọn họ… Nhưng mà, ta chờ một năm rồi lại một năm, vẫn không đợi được bọn họ. Nhưng mà… Nhưng mà cũng không thể chứng minh bọn họ nhất định không còn trên đời này… Mặt dây chuyền trên cổ cháu, từ nhỏ ta đã nói cho cháu vĩnh viễn không được cởi xuống, bởi vì khi Tiêu Ưng trao đổi nhi tử của hắn với cháu, là vật duy nhất cháu đeo trên người. Nếu như phụ mẫu của cháu còn sống, nó có lẽ có thể là cơ hội để cháu và bọn họ nhận nhau…
Quả thật, nếu bọn họ còn sống, như vậy nhất định sẽ về Lưu Vân thành trao đổi lại hài tử của bọn họ. Nhưng vẻn vẹn mười sáu năm cũng chưa trở về, khả năng bọn họ còn sống… Vốn vô cùng xa vời.
Nhưng lỡ như bọn họ thật sự còn sống. Như vậy, năm đó có phải nhi tử của Tiêu Ưng bọn họ còn sống không?
Đêm càng lúc càng đen, dần tới thời gian tinh ẩn đan mất đi hiệu lực, cũng là lúc Tiêu Triệt phải rời đi.
- Gia gia, tiểu cô… Cháu phải đi.
Tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng hắn không thể không dùng giọng nói khó khăn, nói ra lời không muốn nói.
Tiêu Liệt gật gật đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài, nói:
- Rời đi sớm một chút thôi, nếu bị bọn họ phát hiện, lại sẽ một trận phiền toái rất lớn.
- A? Ngươi… Ngươi muốn đi?
Tiêu Linh Tịch như bị điện giật ngẩng đầu, hai cánh tay gắt gao túm lấy hắn.
Cảm nhận được không nỡ thật sâu trong mắt Tiêu Linh Tịch, trong lòng Tiêu Liệt chua xót một trận… Hắn vô cùng khát vọng muốn mang theo Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch rời đi… Nhưng mà, lấy dáng vẻ của hắn bây giờ, bằng vào cái gì dẫn bọn họ rời đi lúc này? Cho dù rời đi, thế giới bên ngoài, hắn lại lấy cái gì bảo vệ bọn họ? Ngược lại, là bọn họ bảo vệ mình…
Hắn đứng lên, cầm ngược lại tay Tiêu Linh Tịch, nhìn vào ánh mắt nàng, từng chữ từng từ nói:
- Tiểu cô, cháu phải đi rồi… Nhưng tiểu cô yên tâm, cháu sẽ trở về, trong vòng ba năm, cháu nhất định sẽ trở về! Đến lúc đó, cháu sẽ khiến cho oan khuất và đau đớn mà hai người phải nhận, ngàn vạn lần trả lại cho người… Cháu sẽ khiến cho toàn bộ Tiêu môn, quỳ xuống cầu xin hai người rời khỏi nơi này!!
Vân? Tiêu Triệt rất kích động. Ở Thương Vân đại lục, sư phụ của hắn cho hắn họ, cũng là Vân, thật là một trùng hợp kỳ diệu.
- Trừ bỏ biết phụ thân thân sinh của cháu họ Vân ra, còn tin tức khác của hắn, ví dụ như tên là gì, đến từ đâu, ta hoàn toàn không biết. Tiêu Ưng, là do năm đó du lịch ở Thương Phong đại lục biết được phụ thân của cháu, năm đó phụ thân của cháu đã cứu Tiêu Ưng một mạng khi hắn bị một huyền thú cường đại tập kích. Sau đó hai người bọn họ kết bạn mà đi, ý hợp tâm đầu, lúc chia tay đã kết bái thành huynh đệ khác họ.
Tiêu Liệt hơi ngửa đầu, giống như nhớ tới tình hình năm đó, nhớ lại nói:
- Sau khi Tiêu Ưng trở về, từng miêu tả về phụ thân của cháu với ta, khen hắn không dứt miệng, nói hắn chẳng những tướng mạo tuấn nhã, tính tình hào sảng không gò bó, hơn nữa thiên phú vô cùng kinh người, là nhân trung chi long chân chính. Lúc đó, thiên phú của Tiêu Ưng ở Lưu Vân thành đã có thể nói không ai theo kịp, nhưng hắn lại nói thiên phú của hắn ở trước mặt phụ thân cháu, vốn không đáng giá nhắc đến… Ta từng không cho là đúng hỏi hắn đã ở cảnh giới nào, Tiêu Ưng lại cười mà không nói, nói nếu như hắn nói ra, ta cũng không tin tưởng.
- Tính tình của nhi tử ta, ta đương nhiên hết sức rõ ràng. Trong miệng hắn không nói dối. Phụ thân của cháu năm đó tuyệt đối là một thiên tài siêu cấp, tuổi còn trẻ, huyền lực đã đạt tới một cảnh giới cực kỳ kinh người. Mà nhân trung chi long như thế, lại bằng lòng kết bái với Tiêu Ưng khi đó huyền lực còn thấp kém, có thể thấy được lòng dạ và khí độ khác biệt. Cũng khó trách Tiêu Ưng sẽ luôn luôn khen phụ thân cháu không dứt miệng, thậm chí có thể vi diệu kết bái huynh đệ với hắn.
- Sau này, Tiêu Ưng lấy vợ sinh con… Khi hài tử sinh ra được hai tháng, hắn lại gặp được phụ thân của cháu… Còn có mẫu thân của cháu.
Tình cảm dao động của Tiêu Liệt vào lúc này đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Tiêu Triệt ngừng thở không nói một lời lẳng lặng lắng nghe.
- … Chính là khi đó, cả người phụ thân và mẫu thân của cháu đều là máu, ôm cháu cũng toàn thân là máu giống vậy, khi đó cháu đại khái chỉ lớn chừng hai tháng, đang hôn mê ở trong lòng mẫu thân cháu. Tiêu Ưng ngăn bọn họ lại, dẫn bọn họ đến một chỗ bí ẩn, bọn họ đều mình đầy thương tích, huyền lực toàn thân đều đã tiêu hao hết… bọn họ chỉ dừng lại một chút, liền cố ý muốn rời đi, bởi vì người truy giết bọn họ quá mức cường đại, cường đại đến toàn bộ Lưu Vân thành đều khó có khả năng chống lại, lưu lại, chỉ làm liên lụy đến Tiêu Ưng.
- Tiêu Ưng không cách nào lưu bọn họ lại, trong lòng hắn cũng biết địch nhân mà ngay cả phu thê bọn họ cũng không thể chống lại, hắn cũng không có khả năng có thể chống lại. Mà khi đó, từ trong mắt phụ mẫu cháu, hắn đã nhìn thấy được chí hướng liều chết thật sâu… Thật hiển nhiên, phụ thân và mẫu thân của cháu đã chạy trốn đến trình độ dầu hết đèn tắt, đã vốn không có hy vọng xa vời có thể chạy ra khỏi độc thủ mà sống sót… Vì thế, Tiêu Ưng liền lấy cớ ôm cháu một cái… Lặng lẽ, nhét nhi tử của hắn, cũng là tôn tử của ta vào trong tã lót nhuốm máu của cháu… Còn cháu, giấu vào trong tã lót của nhi tử mình.
Ánh mắt Tiêu Triệt đột nhiên run lên, Tiêu Linh Tịch càng “A” một tiếng kêu to mềm mại.
- … Khi đó, phụ mẫu của cháu nôn nóng thoát đi, lúc ôm lấy anh nhi được che kín chặt chẽ từ trong tay Tiêu Ưng, nào có thời gian nhìn kỹ xem đó có phải là nhi tử của mình không… Sau khi phụ mẫu cháu rời đi, Tiêu Ưng tìm được ta, quỳ ở trước mặt ta thỉnh tội… Hắn nói hắn còn trẻ, mất đi một nhi tử, còn có thể sinh nhiều đứa, nhưng nếu như cháu chết đi, như vậy huynh đệ của hắn, cũng sẽ là phụ thân của cháu liền từ đây tuyệt hậu. Mối thù của phụ thân cháu cũng không có ai báo cho hắn!
- Lúc đó mặc dù lòng ta đau như vạn tiễn xuyên tim, nhưng… Đối mặt với nhi tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, ta nào nhẫn tâm đi trách cứ. Vì thế, trừ phụ tử chúng ta, không ai biết tôn tử của ta đã bị đổi thành cháu. Lúc đó cháu mới chỉ lớn chừng hai tháng bị thương, tốn chừng nửa tháng cuối cùng mới hòa hoãn lại… Huyền mạch của cháu sở dĩ bị tàn phế, hiển nhiên cũng bởi vì khi đó cháu bị thương. Ở trong đuổi giết cấp độ này, cháu chỉ bị tổn thương đến huyền mạch, mà chưa nguy hiểm đến mạch sống, đã là vô cùng may mắn.
Giọng Tiêu Liệt hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn kịch liệt nỗ lực kiềm chế, hai tay cũng gắt gao nắm chặt lại:
- Sau đó không đến nửa tháng, Tiêu Ưng liền bị ám sát, kinh mạch toàn thân vỡ vụn mà chết… Khi ta nghe tiếng đuổi tới, hắn còn có một hơi thở cuối cùng, hắn nói với ta, người ám sát hắn chính là người đuổi giết phụ mẫu cháu, người nọ không biết nhận được tin tức từ nơi nào, nói có người nhìn thấy hắn chứa chấp hai phu thê còn trẻ tuổi ôm anh nhi toàn thân là máu. Người ám sát hắn, là tới ép hỏi hắn phụ mẫu của cháu rốt cuộc trốn về hướng nào… Trước khi Tiêu Ưng tắt thở, cũng mang theo cười, bởi vì theo như lời người ám sát hắn nói thì ít nhất chứng minh… Phụ mẫu của cháu không bị người ám sát tìm được, có lẽ cũng đều còn sống!
“...” Trong lòng Tiêu Triệt nổi lên sóng gió động trời không cách nào bình ổn, nhìn Tiêu Liệt đầu đầy tóc bạc, trong lòng của hắn chua xót muốn nứt ra… Đau xót vì tang nhi tử, đau xót vì tang thê tử, không ai biết, ngay cả tôn nhi duy nhất của hắn, cũng là huyết mạch cuối cùng của hắn, mất đi từ lâu. Dưới gối hắn, là nhi tử của người khác dùng tính mạng tôn nhi của hắn đổi lấy. Khó trách trong năm đó tóc hắn sẽ bạc… Dưới đả kích liên hoàn như vậy, đổi lại một người tâm cảnh bình thường, đâu chỉ tóc bạc… Có lẽ đã sớm ngã xuống.
Tiêu Triệt hôm nay mới bi thương phát hiện, hóa ra đầu sỏ tạo thành tất cả, lại là bản thân!!
Nếu không lấy mạng “Tiêu Triệt” chân chính đổi mạng mình, sao Tiêu Ưng lại lọt vào ám sát? Thê tử Tiêu Ưng sao lại tự tử theo? Thê tử của Tiêu Liệt sao lại hậm hực mà chết. Nhi tử của Tiêu Ưng sao lại thành một phế vật bị người ta cười nhạo. Cả nhà bọn họ sẽ bình yên vô sự, vui vẻ hòa thuận, lấy thiên phú không ai bằng của Tiêu Ưng ở Lưu Vân thành, lấy huyền lực và danh vọng của phụ thân không ai bằng ở Lưu Vân Thành, bây giờ hắn tất nhiên có địa vị cực cao ở Tiêu môn, có lẽ đã là môn chủ Tiêu môn, Tiêu Liệt cũng sẽ không thể bị người khác khinh thường, ngược lại cao cao tại thượng, bốn trưởng lão khác đừng nói khinh bỉ hắn, ở trước mặt hắn sẽ giống như chuột đàng hoàng tử tế…
Tiêu Ưng dùng mạng của nhi tử mình cứu hắn… Lại khiến cho mình, còn có toàn gia của bản thân, đều gặp phải vận mệnh tàn khốc khác thường.
Nhưng mười sáu năm này, Tiêu Liệt lại chưa bao giờ phát tiết bất cứ tức giận, oán khí gì lên trên người hắn “Đầu sỏ gây nên” này, ngược lại không hề để tâm với biểu hiện của hắn, hiền từ không hề có tạp chất, cho dù biết huyền mạch của hắn bị phế hết, kiếp này không có khả năng có triển vọng, vẫn như trước kia. Có lẽ, một gia gia đối xử với tôn tử thân sinh của mình như thế có thể nói là thói thường của con người, nhưng mà, đối với nhi tử của người khác, còn là ngọn nguồn phá một nhà mình thành mảnh nhỏ mà vẫn như vậy, đây cần lòng dạ vĩ đại cỡ nào…
Trong lòng Tiêu Triệt run rẩy, trong mũi cay cay… Có cha như thế nào tất có con như thế ấy. Một lão nhân vĩ đại như thế, khó trách có một người nhi tử trọng tình trọng nghĩa như Tiêu Ưng. hắn, còn có phụ mẫu thân sinh của hắn thua thiệt bọn họ, một đời một kiếp đều khó có khả năng trả lại.
Hai tay Tiêu Triệt bám lên trên bàn đá, ngón tay càng thu càng chặt. Nhìn Tiêu Liệt bi thương trước mắt, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên cảm kích người hắn đã gọi là gia gia mười mấy năm như thế nào. Hồi lâu, hắn mới dùng giọng nói run run nói:
- Gia gia, cháu… Cháu… n tình của ông, cả đời này cháu sẽ… Đều sẽ…
- Ha ha…
Tiêu Liệt cũng cười ôn hòa lên, hiền từ nói:
- Triệt nhi, từ nhỏ ta nhìn cháu lớn lên, tuy không phải thân sinh, nhưng cháu ở trong lòng ta, đã sớm không khác thân tôn tử. Cháu cũng đã nói, chúng ta cho dù không có huyết thống, cũng vĩnh viễn là người thân. Nếu là người thân, những điều này nên làm, ta không cần cháu cảm kích và báo đáp, chỉ cần về sau cháu mạnh khỏe, cho dù ta bị giam trong này cả đời, cũng không vướng không víu.
Miệng Tiêu Triệt khép chặt, lời cảm kích cuối cùng nói không nên lời, một hồi lâu, hắn mới nặng nề gật đầu. Đúng vậy, ông là gia gia của hắn, bây giờ là vậy… Vĩnh viễn đều là vậy! Khi ông còn sống, hắn sẽ hiếu thuận thật tốt, lúc ông không còn ở đây, hắn sẽ đốt giấy để tang, làm một chuyện tôn nhi tốt nên làm.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiêu Liệt cũng vui mừng gật đầu, hắn tiếp tục nói:
- Chuyện năm đó, cháu nhất định muốn biết càng nhiều. nhưng mà, về phụ mẫu của cháu, Tiêu Ưng cũng không nói với ta nhiều lắm. Về năm đó vì sao bọn họ bị đuổi giết, Tiêu Ưng chỉ nói cho ta, là bởi vì trên người bọn họ có một món “Huyền thiên chí bảo”. Thậm chí hắn còn nói với ta, bốn chữ “Huyền thiên chí bảo” Này là một “Cấm kỵ” đáng sợ, nhất định không thể nói ra ở trước mặt người ngoài.
Huyền thiên chí bảo? Tiêu Triệt chặt chẽ nhớ kỹ cái tên này.
- Năm đó sau khi phụ mẫu cháu rời đi, từ đó đến giờ mười sáu năm, không có tin tức gì nữa. Ta từng nghĩ nếu như bọn họ còn sống, nhất định sẽ phát hiện ôm đi không phải là nhi tử thân sinh của bọn họ, sẽ vào thời cơ an toàn về đây trao đổi lại hài tử của bọn họ… Nhưng mà, ta chờ một năm rồi lại một năm, vẫn không đợi được bọn họ. Nhưng mà… Nhưng mà cũng không thể chứng minh bọn họ nhất định không còn trên đời này… Mặt dây chuyền trên cổ cháu, từ nhỏ ta đã nói cho cháu vĩnh viễn không được cởi xuống, bởi vì khi Tiêu Ưng trao đổi nhi tử của hắn với cháu, là vật duy nhất cháu đeo trên người. Nếu như phụ mẫu của cháu còn sống, nó có lẽ có thể là cơ hội để cháu và bọn họ nhận nhau…
Quả thật, nếu bọn họ còn sống, như vậy nhất định sẽ về Lưu Vân thành trao đổi lại hài tử của bọn họ. Nhưng vẻn vẹn mười sáu năm cũng chưa trở về, khả năng bọn họ còn sống… Vốn vô cùng xa vời.
Nhưng lỡ như bọn họ thật sự còn sống. Như vậy, năm đó có phải nhi tử của Tiêu Ưng bọn họ còn sống không?
Đêm càng lúc càng đen, dần tới thời gian tinh ẩn đan mất đi hiệu lực, cũng là lúc Tiêu Triệt phải rời đi.
- Gia gia, tiểu cô… Cháu phải đi.
Tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng hắn không thể không dùng giọng nói khó khăn, nói ra lời không muốn nói.
Tiêu Liệt gật gật đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài, nói:
- Rời đi sớm một chút thôi, nếu bị bọn họ phát hiện, lại sẽ một trận phiền toái rất lớn.
- A? Ngươi… Ngươi muốn đi?
Tiêu Linh Tịch như bị điện giật ngẩng đầu, hai cánh tay gắt gao túm lấy hắn.
Cảm nhận được không nỡ thật sâu trong mắt Tiêu Linh Tịch, trong lòng Tiêu Liệt chua xót một trận… Hắn vô cùng khát vọng muốn mang theo Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch rời đi… Nhưng mà, lấy dáng vẻ của hắn bây giờ, bằng vào cái gì dẫn bọn họ rời đi lúc này? Cho dù rời đi, thế giới bên ngoài, hắn lại lấy cái gì bảo vệ bọn họ? Ngược lại, là bọn họ bảo vệ mình…
Hắn đứng lên, cầm ngược lại tay Tiêu Linh Tịch, nhìn vào ánh mắt nàng, từng chữ từng từ nói:
- Tiểu cô, cháu phải đi rồi… Nhưng tiểu cô yên tâm, cháu sẽ trở về, trong vòng ba năm, cháu nhất định sẽ trở về! Đến lúc đó, cháu sẽ khiến cho oan khuất và đau đớn mà hai người phải nhận, ngàn vạn lần trả lại cho người… Cháu sẽ khiến cho toàn bộ Tiêu môn, quỳ xuống cầu xin hai người rời khỏi nơi này!!
/49
|