Team: Vạn Yên Chi Sào.
- Trước tiên hãy chờ một chút! Bây giờ ngươi vẫn không thể đi!
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, khiến Tiêu Triệt tạm thời dừng bước. Tiêu Ngọc Long bước nhanh về phía Tiêu Triệt, đồng thời tỏ vẻ quang minh chính đại nói:
- Mọi người đều biết, bốn ngày trước Tiêu Triệt mới lập gia đình, mà người hắn cưới, là minh châu đệ nhất của Lưu Vân thành chúng ta, thiên kim Hạ gia Hạ Khuynh Nguyệt. Nhưng mà, tất cả mọi người đừng quên, sở dĩ Hạ Khuynh Nguyệt sẽ gả cho Tiêu Triệt! là vì năm đó Tiêu Ưng nhi tử của ngũ trưởng lão đã cứu tính mạng của Hạ Khuynh Nguyệt, một là vì báo ân, hai là vì hôn ước mười sáu năm trước! Nhưng cho dù báo ân cũng được, hôn ước cũng được, gả đến, nên là nhi tử ruột của Tiêu Ưng… Mà không phải dã chủng không có huyết mạch Tiêu môn, không biết xuất hiện từ đâu!
Lời của Tiêu Ngọc Long, nhất thời nhắc nhở mọi người. Đúng vậy, Hạ Khuynh Nguyệt gả cho Tiêu Triệt là vì hôn ước mười sáu năm trước, mà hiện giờ, Tiêu Triệt đã không phải là nhi tử của Tiêu Ưng, như vậy đại hôn này, vốn chính là sai lầm!
Nếu là sai lầm, nên…
Tiêu Triệt không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Tiêu Ngọc Long, hôn nhân đại sự của cá nhân ta, còn chưa tới lượt ngươi chõ mõm vào.
- Không, đến lượt.
Tiêu Ngọc Long cũng cười trào phúng, cao giọng nói:
- Hiện giờ, toàn Lưu Vân thành ai mà không biết minh châu đệ nhất gả cho Tiêu môn ta. Mà qua hôm nay, toàn thành đều biết minh châu đệ nhất lại không phải gả cho Tiêu môn ta, mà gả cho một dã chủng Tiêu môn nuôi không mười sáu năm, đây là chuyện cười lớn cỡ nào!
Hắn đảo mắt, nhìn về phía Hạ Hoằng Nghĩa vẫn một mực yên lặng đứng ở phía sau giọng nói lại cao thêm một phần:
- Hạ gia chủ, Ngọc Long nghe nói năm đó ngươi và Tiêu Ưng tình như thủ túc, gả nữ nhi cho hắn, có lẽ cũng là nguyện vọng đời này của ngươi, nhưng hiện giờ chân tướng rõ ràng, Tiêu Triệt này vốn không phải là nhi tử của Tiêu Ưng, chỉ là một dã chủng không biết nhặt được từ đâu về, ta nghĩ hiện giờ trong lòng của ngươi rất khó chấp nhận đi.
Hạ Hoằng Nghĩa trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt thật sự hơi khó coi.
Mà đệ tử Tiêu môn vốn không nhìn nổi Hạ Khuynh Nguyệt gả cho Tiêu Triệt vào lúc này cuối cùng tìm được cơ hội để trút toàn bộ tức giận, bắt đầu hỗn loạn kêu lên.
- Tiêu Ngọc Long nói không sai! Hạ Khuynh Nguyệt gả cho là Tiêu môn chúng ta, hiện giờ biết Tiêu Triệt vốn không phải là người trong Tiêu môn chúng ta, vụ hôn sự này, phải giải trừ!
- Ngũ trưởng lão biết rõ ràng Tiêu Triệt không phải là người trong Tiêu môn, còn thúc đẩy vụ hôn sự này… Đây quả thật là lừa hôn vô sỉ!
- Tiêu Triệt này là phế vật tồi tệ, vốn không xứng với Hạ Khuynh Nguyệt! Lập tức giải trừ hôn ước, lăn ra khỏi Tiêu môn!
- Hạ gia chủ! Ngài nói chuyện đi chứ… Bị ngũ trưởng lão và Tiêu Triệt lừa gạt nhiều năm như vậy, còn khiến hôn nhân của nữ nhi thành chê cười, ngài không biết phẫn nộ sao?
…
Giọng nói châm chọc, giọng nói khiển trách, giọng nói vui sướng khi người gặp họa, giọng nói bỏ đá xuống giếng, giọng nói châm ngòi thổi gió… Lúc trước sinh lòng ghen ghét vì Tiêu Triệt cưới được Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ cuối cùng tìm được cửa phát tiết, tiếng la hỗn tạp tiếng sau chói tai hơn tiếng trước. Hơn nữa bởi vì đứng về phía “Lẽ phải”, mỗi một người đều khiển trách có vẻ quang minh chính đại, giống như đang thẩm tra và phán quyết.
Lúc này, Tiêu Vân Hải lên tiếng, hắn lạnh mặt nói:
- Tiêu Triệt, lời mọi người nói ngươi cũng nghe thấy được. Ngươi vốn không có tư cách cưới thiên kim Hạ gia. Vì không khiến cho Tiêu môn ta trở thành trò cười trong Lưu Vân thành, cũng không khiến cho Hạ gia tiếp tục hổ thẹn, trước khi ngươi rời khỏi Tiêu môn, giao hôn thư ra đây đi.
Tiêu Triệt không nói gì, thò tay vào trong ngực, khi lấy ra trong tay đã nhiều thêm một phần hôn thư… Phần hôn thư này, hắn vẫn luôn mang theo trên người. Bởi vì trong Tiêu môn, người muốn hủy diệt tờ hôn thư này thật sự nhiều lắm.
Tiêu Ngọc Long vừa thấy, bước nhanh lên phía trước muốn cướp đoạt lại, nhưng Tiêu Triệt lại nghiêng người sang, đưa hôn thư vào trong tay Hạ Khuynh Nguyệt.
Hạ Khuynh Nguyệt theo bản năng nhận lấy hôn thư, ánh mắt hoảng hốt.
- Một hồi phu thê của chúng ta, là phân là ly, vĩnh viễn là chuyện của hai người chúng ta, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được xen vào.
Tiêu Triệt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai mỗi người. Lập tức, giọng nói của hắn trở nên nhu hòa, đắm đuối nhìn Hạ Khuynh Nguyệt:
- Nhưng mà hiện giờ, ta không có năng lực bảo vệ tốt phần hôn thư này, chỉ có thể giao nó cho nàng… Nếu như nàng còn muốn tiếp tục làm thê tử của ta, vậy bảo vệ nó, nếu như nàng muốn đạt được tự do hoàn toàn… Cũng được, liền hủy nó đi.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Tuy rằng hắn giao trách nhiệm bảo vệ hôn thư, còn có quyền lợi lựa chọn vào trong tay Hạ Khuynh Nguyệt, mất tôn nghiêm phái nam bao nhiêu, nhưng lúc này Tiêu Triệt vốn không có lựa chọn nào khác.
Nhìn Hạ Khuynh Nguyệt lặng yên nắm chặt hôn thư, Tiêu Triệt mỉm cười với nàng, gật gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua trên từng người Tiêu Triệt, Tiêu Linh Tịch, Hạ Hoằng Nghĩa, sau đó đi tới đại môn, cũng không quay đầu lại, cho đến khi cô đơn chiếc bóng ra khỏi Tiêu môn, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tiêu Triệt là tiểu nhân vật, vẫn luôn là, cho dù ở trong Tiêu môn, cũng đều có tồn tại có cũng được mà không có cũng không ao. Cho dù ngôn từ sắc bén ngày hôm nay của hắn khiến cho không ít người kinh diễm một phen, nhưng không thay đổi được sự thật ấn tượng mười mấy năm của nhóm người này về hắn. Cho nên, hắn rời đi, cũng chỉ là việc nhỏ đối với mọi người mà thôi, sẽ khiến cho bọn họ vui sướng khi người gặp họa một lát… Lập tức, lực chú ý của bọn họ liền tập trung toan fbooj vào phần hôn thư trong tay Hạ Khuynh Nguyệt.
- Hạ tiểu thư, ta nghĩ sau khi ngươi biết chân tướng, cũng nhất định tức giận không thôi đi.
Tiêu Ngọc Long đến gần Hạ Khuynh Nguyệt, cười ha hả nói:
- Tiêu Triệt không chỉ lừa dối Tiêu môn chúng ta mười sáu năm, cũng lừa gạt Hạ gia các ngươi một phen. Nhưng mà không sao, Hạ tiểu thư chỉ cần xé hôn thư trong tay, như vậy tất cả phía trước sẽ tan thành mây khói. Toàn Lưu Vân thành sẽ hiểu và ủng hộ quyết định của Hạ tiểu thư. Hơn nữa lấy thiên phú tài mạo của Hạ tiểu thư, tuyệt đối có thể tìm được lang quân như ý tốt hơn Tiêu Triệt ngàn vạn lần.
Từ lần trước biết được trò hề của Tiêu Ngọc Long, Hạ Khuynh Nguyệt liền sinh lòng chán ghét hắn, lúc này càng chán ghét hắn tới cực điểm. Lạnh lùng nói:
- Mới vừa rồi ngươi không nghe rõ lời phu quân ta nói sao? Chuyện của phu thê chúng ta, không tới lượt người ngoài can thiệp!
Sắc mặt Tiêu Ngọc Long bỗng chốc thay đổi… Sắc mặt của rất nhiều người cũng đều thay đổi.
Gần như tất cả mọi người cho rằng, Hạ Khuynh Nguyệt vì báo ân, là vì vâng theo hôn ước mười sáu năm trước mới bị ép gả cho Tiêu Triệt, bằng không, dựa vào tài mạo của nàng, rồng trong thiên hạ mặc cho nàng lựa chọn, sao lại cam nguyện gả cho một phế vật cái gì cũng sai. Bọn họ vốn tưởng rằng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ không do dự xé bỏ hôn thư, không nghĩ tới, nàng dám nói ra lời nhất trí với lời của Tiêu Triệt, hơn nữa nói vô cùng dứt khoát, xưng hô với Tiêu Triệt, rõ ràng vẫn là… “Phu quân”.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Long biến thành màu gan heo, tiết tấu đó và dự tính của hắn hoàn toàn không giống nhau. Hiện giờ Tiêu Triệt bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, trên nguyên tắc Hạ Khuynh Nguyệt không có quan hệ gì với Tiêu môn, nếu nàng không xé bỏ hôn thư, Tiêu môn hắn cũng vốn không có tư cách đi bức bách nàng.
Trong mắt hơi vô thần của Tiêu Liệt vào lúc này chớp động lên ánh sáng lạ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt trở nên phá lệ ôn hòa. Tiêu tông trọng áp, Tiêu môn tề hô, nàng lại nói ra lời như vậy, cho dù tương lai như thế nào, nàng xem như triệt để không phụ lòng Tiêu Triệt… Ít nhất, nàng bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Tiêu Triệt.
Ngay cả Tiêu Linh Tịch vẫn luôn có vẻ địch ý nói không nên lời với Hạ Khuynh Nguyệt, vào lúc này cũng sinh ra cảm kích từ đáy lòng đối với nàng.
Hạ Hoằng Nghĩa một mực yên lặng như vậy cũng vào lúc này chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra chút tán thưởng và vui vẻ.
Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân trở nên xanh mét. Nếu Hạ Khuynh Nguyệt không xé bỏ hôn thư, hắn muốn có được Hạ Khuynh Nguyệt sẽ phiền toái hơn. Bởi vì Tiêu Mạc Sơn ở sau lưng hắn là phó đường chủ Giới Luật đường của Tiêu tông, bảo thủ nghiêm khắc, ngay cả hắn cũng có chỗ kiêng kỵ. Lần này hắn ta đi ra ngoài theo Tiêu Cuồng Vân, thứ nhất là vì bảo vệ hắn, thứ hai là vì giám thị hắn, đề phòng hắn làm ra chuyện làm nhục đến danh dự của Tiêu tông. Tiêu Mạc Sơn có thể cho phép hắn hái hoa ngắt cỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cường đoạt thê tử người ta… Cho dù hắn thân là nhi tử tông chủ, hắn ta cũng sẽ cường ngạnh can thiệp.
Nhưng mà, hắn đường đường là nhi tử tông chủ Tiêu tông, há lại không làm được gì một thiếu nữ thương gia ở Lưu Vân thành. Hắn liền nhíu mày, cường ngạnh nói:
- Chuyện này không phải do ngươi làm chủ! Mối hôn sự này ảnh hưởng tới danh dự Tiêu môn ta, mà Tiêu môn vốn là một môn từ Tiêu tông ta, tương đương với gián tiếp ảnh hưởng đến danh dự Tiêu tông ta! Tiêu tông ta danh khắp thiên hạ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm bẩn! Tiêu Bát, hủy tờ hôn thư kia đi cho ta!
- Vâng! Thiếu chủ!
Tiêu Cuồng Vân dám kêu ra một lý do gượng ép đến không thể gượng ép hơn này, lại không có ai dám phản bác. Tiêu Mạc Sơn đã không hề có động tĩnh gì. Tiêu Bát lên tiếng trả lời, thân thể đột nhiên nhảy từ trên đài cao xuống, nhằm về phía Hạ Khuynh Nguyệt, ánh măt tập trung chặt chẽ lên hôn thư trong tay nàng.
Tiêu tông ra tay, cho dù chỉ là một tùy tùng, trong Lưu Vân thành há có ai có thể ngăn cản? Khi tất cả mọi người cho rằng hôn thư trong tay Hạ Khuynh Nguyệt không có khả năng giữ được, một tiếng rít bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, kèm theo một cơn gió lạnh như băng đến cực điểm…
Phịch!!
Thân thể Tiêu Bát còn chưa rơi xuống đất đã trực tiếp bị hất tung bay về, chật vật vô cùng ngã lại lên đài cao, cả người nằm sấp ở đó, toàn thân run run, hồi lâu không đứng dậy được… Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện phía ngoài thân thể hắn thế mà lại phủ một tầng băng mỏng manh.
Biến cố đột nhiên tới khiến toàn trường kinh hô một trận, ánh mắt Tiêu Mạc Sơn vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt chợt nhìn về phía trên không… Mà lúc này, giọng nói lạnh lẽo thanh u như băng từ trên không trung truyền xuống:
- Tiêu tông các ngươi thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ, lại bắt đầu can thiệp lên hôn nhân đại sự của đệ tử cung ta! Đây là quyền lợi ai cho các ngươi?
Bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng thấy mây trắng. Một nữ tử toàn thân đồ trắng lơ lửng trên không trung, đôi mắt lạnh lẽo ngạo nghễ nhìn mọi người. Dung nhan nàng tuyệt thế, dung nhan như tuyết môi đỏ như son, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân lại lạnh lẽo thánh khiết, giống như tiên tử nguyệt cung tung bay dưới bầu trời, lại như một đóa thiên sơn băng liên cao ngạo như băng, không dính phàm trần.
Tuy rằng có thể nhìn rõ ràng dung nhan của nàng, nhưng lại không một ai có thể phân định ra tuổi của nàng, giống như hai mươi mấy tuổi, lại giống như ba mươi mấy tuổi, lại như chỉ có mười mấy tuổi… Chung quanh thân thể của nàng lơ lửng một mảnh băng linh trong suốt, giống như khí tức tiên tử, tuyệt mỹ mà mộng ảo.
Phong cảnh tuyệt mỹ của bầu trời, khiến cho tất cả mọi người nhìn đến dại ra. Bỗng nhiên, một giọng nói run run ầm ĩ vang lên trong đám người…
- Huyền… Huyền độ hư không! Là Huyền độ hư không!!
Một câu la lên này, giống như một tiếng sấm, khiến cho mọi người khiếp sợ đến miệng mở lớn, tròng mắt lồi ra ngoài. Ánh mắt nhìn về phía nữ tử trong không trung đột nhiên đại biến…
Không sai! Nữ tử trong không trung rõ ràng là lơ lửng trong không trung, không mượn dùng huyền khí gì, cũng không mượn dùng Huyền thú phi hành! Hoàn toàn lấy lực lượng của mình lơ lửng trong không trung… Mà có thể lấy huyền lực lơ lửng, hoàn thành “Huyền độ hư không”, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Thiên huyền mới có thể làm ra!!
Nữ tử trong không trung này, lại là... cảnh giới Thiên huyền trong truyền thuyết!!
“Băng Vân… Thất tiên!” Trong miệng Tiêu Mạc Sơn than nhẹ ra tiếng, toàn thân tinh thần khẩn trương, trong mắt dần hiện ra kiêng kỵ thật sâu!
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Nữ tử trong không trung vốn khiến Tiêu Cuồng Vân nhìn như si như say, bên tai bỗng nhiên truyền đến bốn chữ “Băng Vân thất tiên”, toàn thân hắn chợt giật nảy mình một cái… Băng Vân thất tiên! Thuộc về Băng Vân tiên cung, là bảy nữ tử có địa vị gần với cung chủ Băng Vân tiên cung, là bảy người mà ngay cả phụ thân hắn cũng kiêng kỵ thật sâu! Nghe đồn, trong Băng Vân thất tiên, huyền lực kém cỏi nhất đã ở cảnh giới Thiên huyền! Huyền lực mạnh nhất, nghe nói đã nửa bước Vương huyền!
Cũng là do tồn tại của Băng Vân thất tiên này, khiến cho địa vị của Tiêu tông luôn bị Băng Vân tiên cung gắt gao đè nặng. Liên tục ba cuộc bài danh chiến Thương Phong, Tiêu tông hắn luôn bại bởi Băng Vân tiên cung.
- Thiếu chủ, nàng là Sở Nguyệt Ly đứng hàng thứ năm trong Băng Vân thất tiên! Không biết vì sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây… Tóm lại, ngàn vạn lần không được mạo phạm nàng… Mười ta, cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng!
Tiêu Mạc Sơn trầm giọng nói. Tiêu Cuồng Vân là mặt hàng gì, hắn cực kỳ rõ ràng. Thứ hàng này mê nữ sắc như mạng, nếu lộ ra sắc tướng với Sở Nguyệt Ly, chọc giận người ta, hậu quả quả thật không thể chịu nổi!
- Trước tiên hãy chờ một chút! Bây giờ ngươi vẫn không thể đi!
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, khiến Tiêu Triệt tạm thời dừng bước. Tiêu Ngọc Long bước nhanh về phía Tiêu Triệt, đồng thời tỏ vẻ quang minh chính đại nói:
- Mọi người đều biết, bốn ngày trước Tiêu Triệt mới lập gia đình, mà người hắn cưới, là minh châu đệ nhất của Lưu Vân thành chúng ta, thiên kim Hạ gia Hạ Khuynh Nguyệt. Nhưng mà, tất cả mọi người đừng quên, sở dĩ Hạ Khuynh Nguyệt sẽ gả cho Tiêu Triệt! là vì năm đó Tiêu Ưng nhi tử của ngũ trưởng lão đã cứu tính mạng của Hạ Khuynh Nguyệt, một là vì báo ân, hai là vì hôn ước mười sáu năm trước! Nhưng cho dù báo ân cũng được, hôn ước cũng được, gả đến, nên là nhi tử ruột của Tiêu Ưng… Mà không phải dã chủng không có huyết mạch Tiêu môn, không biết xuất hiện từ đâu!
Lời của Tiêu Ngọc Long, nhất thời nhắc nhở mọi người. Đúng vậy, Hạ Khuynh Nguyệt gả cho Tiêu Triệt là vì hôn ước mười sáu năm trước, mà hiện giờ, Tiêu Triệt đã không phải là nhi tử của Tiêu Ưng, như vậy đại hôn này, vốn chính là sai lầm!
Nếu là sai lầm, nên…
Tiêu Triệt không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Tiêu Ngọc Long, hôn nhân đại sự của cá nhân ta, còn chưa tới lượt ngươi chõ mõm vào.
- Không, đến lượt.
Tiêu Ngọc Long cũng cười trào phúng, cao giọng nói:
- Hiện giờ, toàn Lưu Vân thành ai mà không biết minh châu đệ nhất gả cho Tiêu môn ta. Mà qua hôm nay, toàn thành đều biết minh châu đệ nhất lại không phải gả cho Tiêu môn ta, mà gả cho một dã chủng Tiêu môn nuôi không mười sáu năm, đây là chuyện cười lớn cỡ nào!
Hắn đảo mắt, nhìn về phía Hạ Hoằng Nghĩa vẫn một mực yên lặng đứng ở phía sau giọng nói lại cao thêm một phần:
- Hạ gia chủ, Ngọc Long nghe nói năm đó ngươi và Tiêu Ưng tình như thủ túc, gả nữ nhi cho hắn, có lẽ cũng là nguyện vọng đời này của ngươi, nhưng hiện giờ chân tướng rõ ràng, Tiêu Triệt này vốn không phải là nhi tử của Tiêu Ưng, chỉ là một dã chủng không biết nhặt được từ đâu về, ta nghĩ hiện giờ trong lòng của ngươi rất khó chấp nhận đi.
Hạ Hoằng Nghĩa trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt thật sự hơi khó coi.
Mà đệ tử Tiêu môn vốn không nhìn nổi Hạ Khuynh Nguyệt gả cho Tiêu Triệt vào lúc này cuối cùng tìm được cơ hội để trút toàn bộ tức giận, bắt đầu hỗn loạn kêu lên.
- Tiêu Ngọc Long nói không sai! Hạ Khuynh Nguyệt gả cho là Tiêu môn chúng ta, hiện giờ biết Tiêu Triệt vốn không phải là người trong Tiêu môn chúng ta, vụ hôn sự này, phải giải trừ!
- Ngũ trưởng lão biết rõ ràng Tiêu Triệt không phải là người trong Tiêu môn, còn thúc đẩy vụ hôn sự này… Đây quả thật là lừa hôn vô sỉ!
- Tiêu Triệt này là phế vật tồi tệ, vốn không xứng với Hạ Khuynh Nguyệt! Lập tức giải trừ hôn ước, lăn ra khỏi Tiêu môn!
- Hạ gia chủ! Ngài nói chuyện đi chứ… Bị ngũ trưởng lão và Tiêu Triệt lừa gạt nhiều năm như vậy, còn khiến hôn nhân của nữ nhi thành chê cười, ngài không biết phẫn nộ sao?
…
Giọng nói châm chọc, giọng nói khiển trách, giọng nói vui sướng khi người gặp họa, giọng nói bỏ đá xuống giếng, giọng nói châm ngòi thổi gió… Lúc trước sinh lòng ghen ghét vì Tiêu Triệt cưới được Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ cuối cùng tìm được cửa phát tiết, tiếng la hỗn tạp tiếng sau chói tai hơn tiếng trước. Hơn nữa bởi vì đứng về phía “Lẽ phải”, mỗi một người đều khiển trách có vẻ quang minh chính đại, giống như đang thẩm tra và phán quyết.
Lúc này, Tiêu Vân Hải lên tiếng, hắn lạnh mặt nói:
- Tiêu Triệt, lời mọi người nói ngươi cũng nghe thấy được. Ngươi vốn không có tư cách cưới thiên kim Hạ gia. Vì không khiến cho Tiêu môn ta trở thành trò cười trong Lưu Vân thành, cũng không khiến cho Hạ gia tiếp tục hổ thẹn, trước khi ngươi rời khỏi Tiêu môn, giao hôn thư ra đây đi.
Tiêu Triệt không nói gì, thò tay vào trong ngực, khi lấy ra trong tay đã nhiều thêm một phần hôn thư… Phần hôn thư này, hắn vẫn luôn mang theo trên người. Bởi vì trong Tiêu môn, người muốn hủy diệt tờ hôn thư này thật sự nhiều lắm.
Tiêu Ngọc Long vừa thấy, bước nhanh lên phía trước muốn cướp đoạt lại, nhưng Tiêu Triệt lại nghiêng người sang, đưa hôn thư vào trong tay Hạ Khuynh Nguyệt.
Hạ Khuynh Nguyệt theo bản năng nhận lấy hôn thư, ánh mắt hoảng hốt.
- Một hồi phu thê của chúng ta, là phân là ly, vĩnh viễn là chuyện của hai người chúng ta, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được xen vào.
Tiêu Triệt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai mỗi người. Lập tức, giọng nói của hắn trở nên nhu hòa, đắm đuối nhìn Hạ Khuynh Nguyệt:
- Nhưng mà hiện giờ, ta không có năng lực bảo vệ tốt phần hôn thư này, chỉ có thể giao nó cho nàng… Nếu như nàng còn muốn tiếp tục làm thê tử của ta, vậy bảo vệ nó, nếu như nàng muốn đạt được tự do hoàn toàn… Cũng được, liền hủy nó đi.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Tuy rằng hắn giao trách nhiệm bảo vệ hôn thư, còn có quyền lợi lựa chọn vào trong tay Hạ Khuynh Nguyệt, mất tôn nghiêm phái nam bao nhiêu, nhưng lúc này Tiêu Triệt vốn không có lựa chọn nào khác.
Nhìn Hạ Khuynh Nguyệt lặng yên nắm chặt hôn thư, Tiêu Triệt mỉm cười với nàng, gật gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua trên từng người Tiêu Triệt, Tiêu Linh Tịch, Hạ Hoằng Nghĩa, sau đó đi tới đại môn, cũng không quay đầu lại, cho đến khi cô đơn chiếc bóng ra khỏi Tiêu môn, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tiêu Triệt là tiểu nhân vật, vẫn luôn là, cho dù ở trong Tiêu môn, cũng đều có tồn tại có cũng được mà không có cũng không ao. Cho dù ngôn từ sắc bén ngày hôm nay của hắn khiến cho không ít người kinh diễm một phen, nhưng không thay đổi được sự thật ấn tượng mười mấy năm của nhóm người này về hắn. Cho nên, hắn rời đi, cũng chỉ là việc nhỏ đối với mọi người mà thôi, sẽ khiến cho bọn họ vui sướng khi người gặp họa một lát… Lập tức, lực chú ý của bọn họ liền tập trung toan fbooj vào phần hôn thư trong tay Hạ Khuynh Nguyệt.
- Hạ tiểu thư, ta nghĩ sau khi ngươi biết chân tướng, cũng nhất định tức giận không thôi đi.
Tiêu Ngọc Long đến gần Hạ Khuynh Nguyệt, cười ha hả nói:
- Tiêu Triệt không chỉ lừa dối Tiêu môn chúng ta mười sáu năm, cũng lừa gạt Hạ gia các ngươi một phen. Nhưng mà không sao, Hạ tiểu thư chỉ cần xé hôn thư trong tay, như vậy tất cả phía trước sẽ tan thành mây khói. Toàn Lưu Vân thành sẽ hiểu và ủng hộ quyết định của Hạ tiểu thư. Hơn nữa lấy thiên phú tài mạo của Hạ tiểu thư, tuyệt đối có thể tìm được lang quân như ý tốt hơn Tiêu Triệt ngàn vạn lần.
Từ lần trước biết được trò hề của Tiêu Ngọc Long, Hạ Khuynh Nguyệt liền sinh lòng chán ghét hắn, lúc này càng chán ghét hắn tới cực điểm. Lạnh lùng nói:
- Mới vừa rồi ngươi không nghe rõ lời phu quân ta nói sao? Chuyện của phu thê chúng ta, không tới lượt người ngoài can thiệp!
Sắc mặt Tiêu Ngọc Long bỗng chốc thay đổi… Sắc mặt của rất nhiều người cũng đều thay đổi.
Gần như tất cả mọi người cho rằng, Hạ Khuynh Nguyệt vì báo ân, là vì vâng theo hôn ước mười sáu năm trước mới bị ép gả cho Tiêu Triệt, bằng không, dựa vào tài mạo của nàng, rồng trong thiên hạ mặc cho nàng lựa chọn, sao lại cam nguyện gả cho một phế vật cái gì cũng sai. Bọn họ vốn tưởng rằng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ không do dự xé bỏ hôn thư, không nghĩ tới, nàng dám nói ra lời nhất trí với lời của Tiêu Triệt, hơn nữa nói vô cùng dứt khoát, xưng hô với Tiêu Triệt, rõ ràng vẫn là… “Phu quân”.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Long biến thành màu gan heo, tiết tấu đó và dự tính của hắn hoàn toàn không giống nhau. Hiện giờ Tiêu Triệt bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, trên nguyên tắc Hạ Khuynh Nguyệt không có quan hệ gì với Tiêu môn, nếu nàng không xé bỏ hôn thư, Tiêu môn hắn cũng vốn không có tư cách đi bức bách nàng.
Trong mắt hơi vô thần của Tiêu Liệt vào lúc này chớp động lên ánh sáng lạ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt trở nên phá lệ ôn hòa. Tiêu tông trọng áp, Tiêu môn tề hô, nàng lại nói ra lời như vậy, cho dù tương lai như thế nào, nàng xem như triệt để không phụ lòng Tiêu Triệt… Ít nhất, nàng bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Tiêu Triệt.
Ngay cả Tiêu Linh Tịch vẫn luôn có vẻ địch ý nói không nên lời với Hạ Khuynh Nguyệt, vào lúc này cũng sinh ra cảm kích từ đáy lòng đối với nàng.
Hạ Hoằng Nghĩa một mực yên lặng như vậy cũng vào lúc này chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra chút tán thưởng và vui vẻ.
Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân trở nên xanh mét. Nếu Hạ Khuynh Nguyệt không xé bỏ hôn thư, hắn muốn có được Hạ Khuynh Nguyệt sẽ phiền toái hơn. Bởi vì Tiêu Mạc Sơn ở sau lưng hắn là phó đường chủ Giới Luật đường của Tiêu tông, bảo thủ nghiêm khắc, ngay cả hắn cũng có chỗ kiêng kỵ. Lần này hắn ta đi ra ngoài theo Tiêu Cuồng Vân, thứ nhất là vì bảo vệ hắn, thứ hai là vì giám thị hắn, đề phòng hắn làm ra chuyện làm nhục đến danh dự của Tiêu tông. Tiêu Mạc Sơn có thể cho phép hắn hái hoa ngắt cỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cường đoạt thê tử người ta… Cho dù hắn thân là nhi tử tông chủ, hắn ta cũng sẽ cường ngạnh can thiệp.
Nhưng mà, hắn đường đường là nhi tử tông chủ Tiêu tông, há lại không làm được gì một thiếu nữ thương gia ở Lưu Vân thành. Hắn liền nhíu mày, cường ngạnh nói:
- Chuyện này không phải do ngươi làm chủ! Mối hôn sự này ảnh hưởng tới danh dự Tiêu môn ta, mà Tiêu môn vốn là một môn từ Tiêu tông ta, tương đương với gián tiếp ảnh hưởng đến danh dự Tiêu tông ta! Tiêu tông ta danh khắp thiên hạ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm bẩn! Tiêu Bát, hủy tờ hôn thư kia đi cho ta!
- Vâng! Thiếu chủ!
Tiêu Cuồng Vân dám kêu ra một lý do gượng ép đến không thể gượng ép hơn này, lại không có ai dám phản bác. Tiêu Mạc Sơn đã không hề có động tĩnh gì. Tiêu Bát lên tiếng trả lời, thân thể đột nhiên nhảy từ trên đài cao xuống, nhằm về phía Hạ Khuynh Nguyệt, ánh măt tập trung chặt chẽ lên hôn thư trong tay nàng.
Tiêu tông ra tay, cho dù chỉ là một tùy tùng, trong Lưu Vân thành há có ai có thể ngăn cản? Khi tất cả mọi người cho rằng hôn thư trong tay Hạ Khuynh Nguyệt không có khả năng giữ được, một tiếng rít bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, kèm theo một cơn gió lạnh như băng đến cực điểm…
Phịch!!
Thân thể Tiêu Bát còn chưa rơi xuống đất đã trực tiếp bị hất tung bay về, chật vật vô cùng ngã lại lên đài cao, cả người nằm sấp ở đó, toàn thân run run, hồi lâu không đứng dậy được… Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện phía ngoài thân thể hắn thế mà lại phủ một tầng băng mỏng manh.
Biến cố đột nhiên tới khiến toàn trường kinh hô một trận, ánh mắt Tiêu Mạc Sơn vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt chợt nhìn về phía trên không… Mà lúc này, giọng nói lạnh lẽo thanh u như băng từ trên không trung truyền xuống:
- Tiêu tông các ngươi thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ, lại bắt đầu can thiệp lên hôn nhân đại sự của đệ tử cung ta! Đây là quyền lợi ai cho các ngươi?
Bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng thấy mây trắng. Một nữ tử toàn thân đồ trắng lơ lửng trên không trung, đôi mắt lạnh lẽo ngạo nghễ nhìn mọi người. Dung nhan nàng tuyệt thế, dung nhan như tuyết môi đỏ như son, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân lại lạnh lẽo thánh khiết, giống như tiên tử nguyệt cung tung bay dưới bầu trời, lại như một đóa thiên sơn băng liên cao ngạo như băng, không dính phàm trần.
Tuy rằng có thể nhìn rõ ràng dung nhan của nàng, nhưng lại không một ai có thể phân định ra tuổi của nàng, giống như hai mươi mấy tuổi, lại giống như ba mươi mấy tuổi, lại như chỉ có mười mấy tuổi… Chung quanh thân thể của nàng lơ lửng một mảnh băng linh trong suốt, giống như khí tức tiên tử, tuyệt mỹ mà mộng ảo.
Phong cảnh tuyệt mỹ của bầu trời, khiến cho tất cả mọi người nhìn đến dại ra. Bỗng nhiên, một giọng nói run run ầm ĩ vang lên trong đám người…
- Huyền… Huyền độ hư không! Là Huyền độ hư không!!
Một câu la lên này, giống như một tiếng sấm, khiến cho mọi người khiếp sợ đến miệng mở lớn, tròng mắt lồi ra ngoài. Ánh mắt nhìn về phía nữ tử trong không trung đột nhiên đại biến…
Không sai! Nữ tử trong không trung rõ ràng là lơ lửng trong không trung, không mượn dùng huyền khí gì, cũng không mượn dùng Huyền thú phi hành! Hoàn toàn lấy lực lượng của mình lơ lửng trong không trung… Mà có thể lấy huyền lực lơ lửng, hoàn thành “Huyền độ hư không”, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Thiên huyền mới có thể làm ra!!
Nữ tử trong không trung này, lại là... cảnh giới Thiên huyền trong truyền thuyết!!
“Băng Vân… Thất tiên!” Trong miệng Tiêu Mạc Sơn than nhẹ ra tiếng, toàn thân tinh thần khẩn trương, trong mắt dần hiện ra kiêng kỵ thật sâu!
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Nữ tử trong không trung vốn khiến Tiêu Cuồng Vân nhìn như si như say, bên tai bỗng nhiên truyền đến bốn chữ “Băng Vân thất tiên”, toàn thân hắn chợt giật nảy mình một cái… Băng Vân thất tiên! Thuộc về Băng Vân tiên cung, là bảy nữ tử có địa vị gần với cung chủ Băng Vân tiên cung, là bảy người mà ngay cả phụ thân hắn cũng kiêng kỵ thật sâu! Nghe đồn, trong Băng Vân thất tiên, huyền lực kém cỏi nhất đã ở cảnh giới Thiên huyền! Huyền lực mạnh nhất, nghe nói đã nửa bước Vương huyền!
Cũng là do tồn tại của Băng Vân thất tiên này, khiến cho địa vị của Tiêu tông luôn bị Băng Vân tiên cung gắt gao đè nặng. Liên tục ba cuộc bài danh chiến Thương Phong, Tiêu tông hắn luôn bại bởi Băng Vân tiên cung.
- Thiếu chủ, nàng là Sở Nguyệt Ly đứng hàng thứ năm trong Băng Vân thất tiên! Không biết vì sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây… Tóm lại, ngàn vạn lần không được mạo phạm nàng… Mười ta, cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng!
Tiêu Mạc Sơn trầm giọng nói. Tiêu Cuồng Vân là mặt hàng gì, hắn cực kỳ rõ ràng. Thứ hàng này mê nữ sắc như mạng, nếu lộ ra sắc tướng với Sở Nguyệt Ly, chọc giận người ta, hậu quả quả thật không thể chịu nổi!
/49
|