Team: Vạn Yên Chi Sào.
Quen thuộc là một thứ rất đáng sợ, nó sẽ vô tình làm xáo trộn trái tim của một người.
Lúc đón dâu, Tiêu Triệt muốn dìu Hạ Khuynh Nguyệt, bị nàng tàn nhẫn đóng băng cánh tay. Lần đầu tiên gọi nàng Lão bà , làm cho nàng suýt chút nữa nổi trận lôi đình, lần đầu tiên dắt tay nàng, Tiêu Triệt cũng có thể cảm giác được sát khí lạnh lẽo ấy......
Mà chỉ trong mấy ngày, câu Khuynh Nguyệt lão bà Tiêu Triệt gọi càng ngày càng trôi chảy, nàng nghe cũng quen tai, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhưng ở bề ngoài tóm lại đã hoàn toàn tiếp nhận cách gọi này. Không nói đến bị hắn cầm tay, ngay cả ở trước mặt hắn cởi xiêm y cũng không quá khó xử.
Mấy ngày nay, Tiêu Triệt chắc chắn phải ngủ ở góc tường, có điều trên sàn nhà được trải thảm dày, cũng coi như ngủ không phải khó chịu. Mà mỗi khi đến rạng sáng canh ba, hắn chủ động tỉnh lại, dùng ngân châm giúp nàng tiến hành Chữa trị . Mấy ngày nay, nàng càng ngày càng cảm nhận rõ ràng được sức khỏe của mình có thay đổi lớn.
Ánh sáng lờ mờ, Hạ Khuynh Nguyệt lưng trần vẫn như ngọc, da trắng hơn tuyết. Tiêu Triệt cầm ngân châm trong tay, đầu ngón tay bay lượn, không lâu lắm đã ra mồ hôi. Nửa giờ sau, lại một lần Thông Huyền xong xuôi, Tiêu Triệt cất tất cả ngân châm, hít một hơi thật dài, hư thoát bên dưới (triệu chứ hạ đường huyết do mất máu, mất nước), đầu óc bỗng nhiên choáng váng, thân thể trực tiếp ngã vào tấm lưng trần Hạ Khuynh Nguyệt, một cảm giác ấm áp mềm mại không thể tả được nhất thời truyền đến ngực hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi thoáng qua tia giận dữ, nàng vừa muốn đem Tiêu Triệt đánh văng ra, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức vô cùng suy yếu của hắn lúc này...... Yếu ớt hơn bất kì lần nào trước đây.
Hạ Khuynh Nguyệt thu hồi huyền lực, chỉ dùng lực khí rất nhỏ đem Tiêu Triệt đẩy ra, sau đó trong nháy mắt kéo xiêm y lên, quay lại đưa tay giữ lấy cơ thể Tiêu Triệt, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt Tiêu triệt tái nhợt không nhìn thấy một tia máu, hai con mắt cũng là nửa mở nửa khép, dường như khí lực mở mắt cũng không còn. Hắn hơi lắc đầu, suy yếu nói:
- Không có chuyện gì...... Chỉ là khí lực cùng tinh lực đều có chút...... Tiêu hao quá độ mà thôi...... Để ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Hạ Khuynh Nguyệt con ngươi khẽ động, trong lòng xuất hiện lần nữa cảm giác đau đớn. Lần thứ nhất vì nàng mà châm cứu, hắn toàn thân thoát lực. Mà một lần thoát lực, đâu có dễ dàng tu luyện lại. Nhưng mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều châm cứu cho nàng, mỗi một châm, đều phải dùng tới Huyền khí cực hạn nhất của hắn. Thân thể của hắn vốn rất yếu, liên tục suy yếu như vậy...... Làm sao đủ khả năng chịu đựng được. Chuyện này rất dễ với thân thể hắn tạo ra tổn thương mãi mãi.
- ...... Ngươi không cần vì ta mà liều mạng như vậy.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt phức tạp nói.
Tiêu Triệt nhếch nhếch miệng, nở nụ cười:
- Không, nàng có tư cách...... Bởi vì nàng là...... Là lão bà ta lấy về!
Hạ Khuynh Nguyệt: ......
Tiêu Triệt nhắm mắt lại, chậm rãi duy trì khí lực, dùng thanh âm rất nhẹ nói:
- Tuy rằng, nàng gả tới chỉ vì báo ân, chưa bao giờ coi ta là phu quân của nàng. Nhưng ta không có biện pháp không coi nàng là lão bà. Trừ phi ta bỏ nàng, bằng không, đối nữ nhân của mình, đây là một trong những điều cơ bản nhất mà nam nhân phải làm......
Nói xong những câu này, ngực Tiêu Triệt một luồng ấm áp...... Cứ như vậy đi! Ngay cả ta cũng thấy cảm động, ta không tin trong lòng nữ nhân này ngay cả một chút cũng không có!
Một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy Hạ Khuynh Nguyệt nói gì, mở mắt ra, thở khẽ mấy hơi, mang theo vẻ mặt đáng thương nói:
- Khuynh Nguyệt lão bà, ta hiện tại đi không được. Nàng có thể hay không...... Đem ta đỡ đến bên kia đi.
Ánh mắt của hắn, ra hiệu hướng về góc tường...... Chỗ ngủ vốn dĩ của hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn tấm thảm trên mặt đất một chút, cảm giác đau đớn trong lòng lại mơ hồ sâu hơn mấy phần, nàng lắc đầu một cái, quay người chuyển hướng bên giường:
- Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ nơi đó.
Vừa nghe như vậy, Tiêu Triệt lập tức nóng nảy, không biết khí lực ở đâu ra, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay bắt được cánh tay Hạ Khuynh Nguyệt:
- Không được! Tuyệt đối không được! Tuy rằng nàng mọi mặt đều mạnh hơn ta...... Nhưng ta là nam nhân, nàng là nữ nhân! Ta thân là một người đàn ông, làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, để nữ nhân của mình ngủ dưới đất! Nàng nếu như ngủ nơi đó, ta tình nguyện ngủ ngoài sân!
Âm thanh rất gấp, càng là lộ ra một loại kiên quyết không cách nào phản bác lại. Nói xong, hắn còn giẫy giụa đứng dậy, làm bộ muốn xuống giường.
Sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời hiện ra một loại biểu tình phức tạp, nàng khẽ cắn môi, lúc sau rốt cục cũng quyết định, đưa tay đem thân thể Tiêu Triệt yếu ớt dìu về phía trong giường, sau đó kéo lên chăn đỏ thẫm, đồng thời trùm lên mình và người Tiêu Triệt.
- Không cho chạm vào ta.
Hạ Khuynh Nguyệt nằm xuống mép giường, quay lưng lại với Tiêu Triệt, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
Tiêu Triệt yên lặng nở nụ cười, hắn nhanh chóng dùng tư thế ngủ thoải mái nhất. Đắc ý nhắm hai mắt lại:
- Yên tâm đi. Lấy huyền lực của ta, có nghĩ cũng không thể làm gì nàng...... Hô, cùng giường cùng gối...... Như vậy, mới xem như phu thê mà......
- Mệt mỏi quá...... Khuynh Nguyệt lão bà, ta ngủ trước nhé...... A, ngày mai để tiểu cô làm cho ta làm một phần canh gà tuyết đại bổ mới được...... A......
Thanh âm Tiêu Triệt càng ngày càng nhỏ, đợi khi tiếng nói càng nhỏ dần, hô hấp cũng đã trở nên đặc biệt vững vàng...... Đã mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đi.
Hạ Khuynh Nguyệt lặng lẽ xoay người lại, nhìn khuôn mặt Tiêu Triệt gần trong gang tấc, ánh mắt một trận phức tạp đến vô cùng rung động......
Từ khi bắt đầu gia nhập Băng Vân Tiên Cung, nàng đã quyết tâm cả đời cấm dục, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng nam tử cùng giường mà ngủ. Nàng cũng tự thuyết phục rằng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Thời điểm trước khi gả cho Tiêu Triệt, nàng thậm chí sẽ không cho phép Tiêu Triệt mảy may đụng chạm chính mình......
Nhưng bây giờ, nàng thế nhưng lại cùng hắn ngủ trên giường lớn, hơn nữa trong lòng dĩ nhiên không có quá nhiều cảm giác không thể tiếp thu được......
Ta đây rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cảm giác áy náy đối với hắn?
Có lẽ vậy......
Tâm tư lo lắng nghĩ ngợi, vô thức, nàng cũng chìm vào giấc ngủ. Không có bất kì cảnh giác nào với người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhanh như vậy có thể ngủ, điều đó có ý nghĩa trong tiềm thức nàng đối với Tiêu Triệt đã không có bất kỳ đề phòng cùng bài xích.
Tận hưởng cảm giác hạnh phúc, Tiêu Triệt vẫn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Khi mở mắt ra, Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn bên cạnh, trong phòng cũng không có hình bóng của nàng.
Tuy rằng nghỉ ngơi cả đêm, nhưng trên người vẫn cảm giác vô cùng mệt mỏi. Tiêu Triệt ngồi dậy, nặng nề thở ra một hơi, tự nhủ: Như vậy, thân thể mệt mỏi chồng chất, ta thật là quá mức cậy mạnh. Có điều, cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng chủ động giúp ta tìm ba thứ đồ đó.
Tiêu Triệt xuống giường, thay đổi một bộ y phục, khi cởi áo khoác ra, hắn cầm dây chuyền treo trên cổ một lúc, nhất thời run lên một hồi...... Ngày thứ nhất khi hắn trọng sinh trở về, ký ức trùng điệp khiến hắn nghi vấn lớn đối với sợi dây truyền này. Bởi vì ở Thương Vân Đại lục kiếp trước, trên cổ của hắn cũng có một sợi dây chuyền, hơn nữa hiện tại cùng hắn đeo trên người giống như đúc! Dây chuyền tựa hồ là làm bằng bạc, có thể từ giữa mở ra, sau đó lộ chiếc gương nhỏ có hai mặt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không có chỗ đặc biệt nào khác.
Ở Thương Vân Đại lục, sư phụ nói cho hắn biết, lúc nhặt được hắn, trên cổ đã mang sợi dây này. Mà cái này trên người hắn bây giờ cũng được đeo trên người hắn từ khi mới sinh. Gia gia nói cho hắn biết, đây là phụ thân Tiêu Ưng hắn không biết lấy từ đâu được, sau khi hắn sinh liền đeo trên người hắn, cũng chính là di vật phụ thân để lại.
Hai đời...... Dây chuyền giống nhau như đúc...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thay xong y phục, ý thức Tiêu Triệt tiến vào bên trong Thiên Độc Châu. Thế giới bên trong màu xanh biếc, nữ hài tóc đỏ vẫn duy trì tư thái ban đầu an tĩnh bồng bềnh ở nơi đó, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai ngày nay, hắn bóng gió hỏi gia gia cùng Hạ Khuynh Nguyệt có nơi nào tồn tại người mái tóc màu đỏ hay không, lấy được câu trả lời đều là Chưa từng nghe nói , điều này làm cho Tiêu Triệt đối với thân phận cô bé này sinh ra hiếu kỳ cộng nghi hoặc. Có điều, hắn cũng không đem chuyện nữ hài nói cho bất luận người nào.
Thay đổi một thân y phục nhẹ nhàng, thân thể một phen khoan khoái, trong mũi Tiêu Triệt bỗng nhiên truyền đến một luồng mùi thơm mê người, trong nháy mắt khiến hắn nuốt nước bọt. Hắn men theo mùi vị, liếc nhìn cái bát để lên bàn, hoả tốc xông tới, mở ra cái nắp, một luồng nhiệt khí đi kèm mỹ vị câu người chậm rãi bốc lên.
- Canh gà tuyết...... Hô! Vẫn là tiểu cô tốt nhất!
Tiêu Triệt nhất thời bụng đói cồn cào, cầm lấy đũa liền điên cuồng ăn. Ăn được gần một nửa lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Linh Tịch một thân váy vàng cười tươi rói tiêu sái tiến vào, nhìn thấy tướng ăn Tiêu Triệt, nàng hơi cong môi, nói:
- Ồ? Canh gà? Thơm quá a! Còn giống như có mùi vị tuyết tố, Tiểu Triệt, ai làm cho con canh gà vậy? Hừ hừ, lại còn không nói cho ta, một mình ở đây ăn vụng!
Tiêu Linh Tịch làm cho Tiêu Triệt bỗng chốc sững sờ:
- Tiểu cô, lẽ nào cái này không phải người đưa tới?
- Đương nhiên không phải!
Tiêu Linh Tịch nói xong, ánh mắt trở nên quái dị lên:
- Bên trong Tiêu Môn, chẳng nhẽ còn có người làm canh gà cho con, ngoại trừ ta, hừ...... Ngoài ra cũng chỉ có thể là Khuynh Nguyệt! Xem ra, quan hệ phu thê các con tương đối tốt hừm.
Trong lời nói Tiêu Linh Tịch, rõ ràng mang theo một chút thương tâm. Tiêu Triệt để đũa xuống, nói nhỏ:
- Nàng...... Làm sao có khả năng...... Sẽ nấu canh gà cho con......
Này căn bản không thể xảy ra!
- Hừ! Bất kể là ai làm cho con, ngược lại con vốn thích uống canh gà, toàn bộ uống cạn như vậy...... Ta là tới nói cho con biết, người Tiêu Tông buổi chiều sẽ đến, hiện tại toàn bộ Tiêu Môn đều chuẩn bị, thời điểm con đến cũng nhất định phải cẩn trọng một chút, tuyệt đối không nên mạo phạm người Tiêu Tông.
Tiêu Linh Tịch rất nghiêm túc nói.
- Biết rồi mà, dù sao cũng không ra khỏi cửa, ngược lại bọn họ cũng không thể tuyển chọn con.
Tiêu Triệt tỏ ra không sao cả.
- Không ra khỏi cửa là không được.
Tiêu Linh Tịch hướng về phía hắn quơ quơ ngón tay ngọc trắng như tuyết, nghiêm mặt nói:
- Nghe Môn chủ nói, Tiêu Tông tới chính là đại thiếu gia muốn thẩm duyệt tất cả mọi người trong Tiêu Môn chúng ta..... Một người cũng không thể thiếu! Đến thời điểm đó, ngàn vạn không thể mất lễ nghi.
- Cái này thì càng không cần lo lắng, tiểu cô cũng không phải không biết, con luôn luôn...am hiểu lễ phép.
Tiêu Triệt cười trả lời, sau đó lại bắt đầu cúi đầu ăn không ngừng.
- Được rồi. Vậy ta đi trước hỗ trợ, con uống xong canh gà rảnh rỗi thì đến đó được rồi.
Tiêu Linh Tịch nói xong, quay lưng rời đi.
Quen thuộc là một thứ rất đáng sợ, nó sẽ vô tình làm xáo trộn trái tim của một người.
Lúc đón dâu, Tiêu Triệt muốn dìu Hạ Khuynh Nguyệt, bị nàng tàn nhẫn đóng băng cánh tay. Lần đầu tiên gọi nàng Lão bà , làm cho nàng suýt chút nữa nổi trận lôi đình, lần đầu tiên dắt tay nàng, Tiêu Triệt cũng có thể cảm giác được sát khí lạnh lẽo ấy......
Mà chỉ trong mấy ngày, câu Khuynh Nguyệt lão bà Tiêu Triệt gọi càng ngày càng trôi chảy, nàng nghe cũng quen tai, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhưng ở bề ngoài tóm lại đã hoàn toàn tiếp nhận cách gọi này. Không nói đến bị hắn cầm tay, ngay cả ở trước mặt hắn cởi xiêm y cũng không quá khó xử.
Mấy ngày nay, Tiêu Triệt chắc chắn phải ngủ ở góc tường, có điều trên sàn nhà được trải thảm dày, cũng coi như ngủ không phải khó chịu. Mà mỗi khi đến rạng sáng canh ba, hắn chủ động tỉnh lại, dùng ngân châm giúp nàng tiến hành Chữa trị . Mấy ngày nay, nàng càng ngày càng cảm nhận rõ ràng được sức khỏe của mình có thay đổi lớn.
Ánh sáng lờ mờ, Hạ Khuynh Nguyệt lưng trần vẫn như ngọc, da trắng hơn tuyết. Tiêu Triệt cầm ngân châm trong tay, đầu ngón tay bay lượn, không lâu lắm đã ra mồ hôi. Nửa giờ sau, lại một lần Thông Huyền xong xuôi, Tiêu Triệt cất tất cả ngân châm, hít một hơi thật dài, hư thoát bên dưới (triệu chứ hạ đường huyết do mất máu, mất nước), đầu óc bỗng nhiên choáng váng, thân thể trực tiếp ngã vào tấm lưng trần Hạ Khuynh Nguyệt, một cảm giác ấm áp mềm mại không thể tả được nhất thời truyền đến ngực hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi thoáng qua tia giận dữ, nàng vừa muốn đem Tiêu Triệt đánh văng ra, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức vô cùng suy yếu của hắn lúc này...... Yếu ớt hơn bất kì lần nào trước đây.
Hạ Khuynh Nguyệt thu hồi huyền lực, chỉ dùng lực khí rất nhỏ đem Tiêu Triệt đẩy ra, sau đó trong nháy mắt kéo xiêm y lên, quay lại đưa tay giữ lấy cơ thể Tiêu Triệt, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt Tiêu triệt tái nhợt không nhìn thấy một tia máu, hai con mắt cũng là nửa mở nửa khép, dường như khí lực mở mắt cũng không còn. Hắn hơi lắc đầu, suy yếu nói:
- Không có chuyện gì...... Chỉ là khí lực cùng tinh lực đều có chút...... Tiêu hao quá độ mà thôi...... Để ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Hạ Khuynh Nguyệt con ngươi khẽ động, trong lòng xuất hiện lần nữa cảm giác đau đớn. Lần thứ nhất vì nàng mà châm cứu, hắn toàn thân thoát lực. Mà một lần thoát lực, đâu có dễ dàng tu luyện lại. Nhưng mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều châm cứu cho nàng, mỗi một châm, đều phải dùng tới Huyền khí cực hạn nhất của hắn. Thân thể của hắn vốn rất yếu, liên tục suy yếu như vậy...... Làm sao đủ khả năng chịu đựng được. Chuyện này rất dễ với thân thể hắn tạo ra tổn thương mãi mãi.
- ...... Ngươi không cần vì ta mà liều mạng như vậy.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt phức tạp nói.
Tiêu Triệt nhếch nhếch miệng, nở nụ cười:
- Không, nàng có tư cách...... Bởi vì nàng là...... Là lão bà ta lấy về!
Hạ Khuynh Nguyệt: ......
Tiêu Triệt nhắm mắt lại, chậm rãi duy trì khí lực, dùng thanh âm rất nhẹ nói:
- Tuy rằng, nàng gả tới chỉ vì báo ân, chưa bao giờ coi ta là phu quân của nàng. Nhưng ta không có biện pháp không coi nàng là lão bà. Trừ phi ta bỏ nàng, bằng không, đối nữ nhân của mình, đây là một trong những điều cơ bản nhất mà nam nhân phải làm......
Nói xong những câu này, ngực Tiêu Triệt một luồng ấm áp...... Cứ như vậy đi! Ngay cả ta cũng thấy cảm động, ta không tin trong lòng nữ nhân này ngay cả một chút cũng không có!
Một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy Hạ Khuynh Nguyệt nói gì, mở mắt ra, thở khẽ mấy hơi, mang theo vẻ mặt đáng thương nói:
- Khuynh Nguyệt lão bà, ta hiện tại đi không được. Nàng có thể hay không...... Đem ta đỡ đến bên kia đi.
Ánh mắt của hắn, ra hiệu hướng về góc tường...... Chỗ ngủ vốn dĩ của hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn tấm thảm trên mặt đất một chút, cảm giác đau đớn trong lòng lại mơ hồ sâu hơn mấy phần, nàng lắc đầu một cái, quay người chuyển hướng bên giường:
- Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ nơi đó.
Vừa nghe như vậy, Tiêu Triệt lập tức nóng nảy, không biết khí lực ở đâu ra, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay bắt được cánh tay Hạ Khuynh Nguyệt:
- Không được! Tuyệt đối không được! Tuy rằng nàng mọi mặt đều mạnh hơn ta...... Nhưng ta là nam nhân, nàng là nữ nhân! Ta thân là một người đàn ông, làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, để nữ nhân của mình ngủ dưới đất! Nàng nếu như ngủ nơi đó, ta tình nguyện ngủ ngoài sân!
Âm thanh rất gấp, càng là lộ ra một loại kiên quyết không cách nào phản bác lại. Nói xong, hắn còn giẫy giụa đứng dậy, làm bộ muốn xuống giường.
Sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời hiện ra một loại biểu tình phức tạp, nàng khẽ cắn môi, lúc sau rốt cục cũng quyết định, đưa tay đem thân thể Tiêu Triệt yếu ớt dìu về phía trong giường, sau đó kéo lên chăn đỏ thẫm, đồng thời trùm lên mình và người Tiêu Triệt.
- Không cho chạm vào ta.
Hạ Khuynh Nguyệt nằm xuống mép giường, quay lưng lại với Tiêu Triệt, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
Tiêu Triệt yên lặng nở nụ cười, hắn nhanh chóng dùng tư thế ngủ thoải mái nhất. Đắc ý nhắm hai mắt lại:
- Yên tâm đi. Lấy huyền lực của ta, có nghĩ cũng không thể làm gì nàng...... Hô, cùng giường cùng gối...... Như vậy, mới xem như phu thê mà......
- Mệt mỏi quá...... Khuynh Nguyệt lão bà, ta ngủ trước nhé...... A, ngày mai để tiểu cô làm cho ta làm một phần canh gà tuyết đại bổ mới được...... A......
Thanh âm Tiêu Triệt càng ngày càng nhỏ, đợi khi tiếng nói càng nhỏ dần, hô hấp cũng đã trở nên đặc biệt vững vàng...... Đã mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đi.
Hạ Khuynh Nguyệt lặng lẽ xoay người lại, nhìn khuôn mặt Tiêu Triệt gần trong gang tấc, ánh mắt một trận phức tạp đến vô cùng rung động......
Từ khi bắt đầu gia nhập Băng Vân Tiên Cung, nàng đã quyết tâm cả đời cấm dục, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng nam tử cùng giường mà ngủ. Nàng cũng tự thuyết phục rằng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Thời điểm trước khi gả cho Tiêu Triệt, nàng thậm chí sẽ không cho phép Tiêu Triệt mảy may đụng chạm chính mình......
Nhưng bây giờ, nàng thế nhưng lại cùng hắn ngủ trên giường lớn, hơn nữa trong lòng dĩ nhiên không có quá nhiều cảm giác không thể tiếp thu được......
Ta đây rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cảm giác áy náy đối với hắn?
Có lẽ vậy......
Tâm tư lo lắng nghĩ ngợi, vô thức, nàng cũng chìm vào giấc ngủ. Không có bất kì cảnh giác nào với người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhanh như vậy có thể ngủ, điều đó có ý nghĩa trong tiềm thức nàng đối với Tiêu Triệt đã không có bất kỳ đề phòng cùng bài xích.
Tận hưởng cảm giác hạnh phúc, Tiêu Triệt vẫn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Khi mở mắt ra, Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn bên cạnh, trong phòng cũng không có hình bóng của nàng.
Tuy rằng nghỉ ngơi cả đêm, nhưng trên người vẫn cảm giác vô cùng mệt mỏi. Tiêu Triệt ngồi dậy, nặng nề thở ra một hơi, tự nhủ: Như vậy, thân thể mệt mỏi chồng chất, ta thật là quá mức cậy mạnh. Có điều, cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng chủ động giúp ta tìm ba thứ đồ đó.
Tiêu Triệt xuống giường, thay đổi một bộ y phục, khi cởi áo khoác ra, hắn cầm dây chuyền treo trên cổ một lúc, nhất thời run lên một hồi...... Ngày thứ nhất khi hắn trọng sinh trở về, ký ức trùng điệp khiến hắn nghi vấn lớn đối với sợi dây truyền này. Bởi vì ở Thương Vân Đại lục kiếp trước, trên cổ của hắn cũng có một sợi dây chuyền, hơn nữa hiện tại cùng hắn đeo trên người giống như đúc! Dây chuyền tựa hồ là làm bằng bạc, có thể từ giữa mở ra, sau đó lộ chiếc gương nhỏ có hai mặt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không có chỗ đặc biệt nào khác.
Ở Thương Vân Đại lục, sư phụ nói cho hắn biết, lúc nhặt được hắn, trên cổ đã mang sợi dây này. Mà cái này trên người hắn bây giờ cũng được đeo trên người hắn từ khi mới sinh. Gia gia nói cho hắn biết, đây là phụ thân Tiêu Ưng hắn không biết lấy từ đâu được, sau khi hắn sinh liền đeo trên người hắn, cũng chính là di vật phụ thân để lại.
Hai đời...... Dây chuyền giống nhau như đúc...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thay xong y phục, ý thức Tiêu Triệt tiến vào bên trong Thiên Độc Châu. Thế giới bên trong màu xanh biếc, nữ hài tóc đỏ vẫn duy trì tư thái ban đầu an tĩnh bồng bềnh ở nơi đó, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai ngày nay, hắn bóng gió hỏi gia gia cùng Hạ Khuynh Nguyệt có nơi nào tồn tại người mái tóc màu đỏ hay không, lấy được câu trả lời đều là Chưa từng nghe nói , điều này làm cho Tiêu Triệt đối với thân phận cô bé này sinh ra hiếu kỳ cộng nghi hoặc. Có điều, hắn cũng không đem chuyện nữ hài nói cho bất luận người nào.
Thay đổi một thân y phục nhẹ nhàng, thân thể một phen khoan khoái, trong mũi Tiêu Triệt bỗng nhiên truyền đến một luồng mùi thơm mê người, trong nháy mắt khiến hắn nuốt nước bọt. Hắn men theo mùi vị, liếc nhìn cái bát để lên bàn, hoả tốc xông tới, mở ra cái nắp, một luồng nhiệt khí đi kèm mỹ vị câu người chậm rãi bốc lên.
- Canh gà tuyết...... Hô! Vẫn là tiểu cô tốt nhất!
Tiêu Triệt nhất thời bụng đói cồn cào, cầm lấy đũa liền điên cuồng ăn. Ăn được gần một nửa lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Linh Tịch một thân váy vàng cười tươi rói tiêu sái tiến vào, nhìn thấy tướng ăn Tiêu Triệt, nàng hơi cong môi, nói:
- Ồ? Canh gà? Thơm quá a! Còn giống như có mùi vị tuyết tố, Tiểu Triệt, ai làm cho con canh gà vậy? Hừ hừ, lại còn không nói cho ta, một mình ở đây ăn vụng!
Tiêu Linh Tịch làm cho Tiêu Triệt bỗng chốc sững sờ:
- Tiểu cô, lẽ nào cái này không phải người đưa tới?
- Đương nhiên không phải!
Tiêu Linh Tịch nói xong, ánh mắt trở nên quái dị lên:
- Bên trong Tiêu Môn, chẳng nhẽ còn có người làm canh gà cho con, ngoại trừ ta, hừ...... Ngoài ra cũng chỉ có thể là Khuynh Nguyệt! Xem ra, quan hệ phu thê các con tương đối tốt hừm.
Trong lời nói Tiêu Linh Tịch, rõ ràng mang theo một chút thương tâm. Tiêu Triệt để đũa xuống, nói nhỏ:
- Nàng...... Làm sao có khả năng...... Sẽ nấu canh gà cho con......
Này căn bản không thể xảy ra!
- Hừ! Bất kể là ai làm cho con, ngược lại con vốn thích uống canh gà, toàn bộ uống cạn như vậy...... Ta là tới nói cho con biết, người Tiêu Tông buổi chiều sẽ đến, hiện tại toàn bộ Tiêu Môn đều chuẩn bị, thời điểm con đến cũng nhất định phải cẩn trọng một chút, tuyệt đối không nên mạo phạm người Tiêu Tông.
Tiêu Linh Tịch rất nghiêm túc nói.
- Biết rồi mà, dù sao cũng không ra khỏi cửa, ngược lại bọn họ cũng không thể tuyển chọn con.
Tiêu Triệt tỏ ra không sao cả.
- Không ra khỏi cửa là không được.
Tiêu Linh Tịch hướng về phía hắn quơ quơ ngón tay ngọc trắng như tuyết, nghiêm mặt nói:
- Nghe Môn chủ nói, Tiêu Tông tới chính là đại thiếu gia muốn thẩm duyệt tất cả mọi người trong Tiêu Môn chúng ta..... Một người cũng không thể thiếu! Đến thời điểm đó, ngàn vạn không thể mất lễ nghi.
- Cái này thì càng không cần lo lắng, tiểu cô cũng không phải không biết, con luôn luôn...am hiểu lễ phép.
Tiêu Triệt cười trả lời, sau đó lại bắt đầu cúi đầu ăn không ngừng.
- Được rồi. Vậy ta đi trước hỗ trợ, con uống xong canh gà rảnh rỗi thì đến đó được rồi.
Tiêu Linh Tịch nói xong, quay lưng rời đi.
/49
|