Nơi ở mới của ta là một tiểu viện tinh xảo nằm ở phía bắc, có rừng trúc bao quanh nên ta gọi nó là: Tử Trúc viên. So với lúc còn trong cô nhi viện, đãi ngộ ở đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày đều có cơm dâng tận miệng, áo đưa tận tay, kẻ hầu người hạ tấp nập khiến tay ta không dính một giọt nước.
Bù lại, chương trình học dày đặc lại rút cạn sức lực của ta. Dạ gia không hổ là đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, yêu cầu đối với người thừa kế cơ hồ là thập toàn thập mỹ*. Ngoại trừ các môn thường thức cơ bản (toán, hóa, sinh, địa,…), ta còn phải học thêm lễ nghi, cầm kì thư họa, binh pháp, kỵ xạ**, ngoại công nội công, lộng thương múa kiếm gì gì đó… Tóm lại, những gì nam tử nên học ta đều học, nữ tử nên biết ta đều biết, chỉ trừ môn tú hồng***.
Vốn dĩ đầu óc ta nhanh nhạy hơn những đứa trẻ cùng tuổi, học một biết mười, nhìn qua liền nhớ, trong khoảng thời gian này đã đem tuyệt học của các vị lão sư hấp thu hết, hoàn thành xong khóa học mà người bình thường phải dùng đến mười mấy hai chục năm mới học được.
Mười hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong gia tộc do cha mời đến dạy ta đều hết sức hài lòng, trước khi từ biệt ta đều cười đến nỗi mặt nhăn thành trái khổ qua, miệng thì liên tục phun nước miếng: “Thiếu chủ quả là nhân trung long phụng, thiên tư trác tuyệt, tài năng bực này, chậc chậc, khiến đất trời hổ thẹn, quỷ khóc thần sầu…(lượt bỏ 3000 chữ)…” Cũng không biết quy củ ăn nói nhỏ nhẹ ngày thường họ dạy ta bị vứt vào xó xỉnh nào rồi.
“ Thiếu chủ, gia chủ gọi ngài đến thư phòng ạ!” Lệ Ảnh khoác cho ta một kiện áo choàng màu đen, giọng nói đều đều như người máy. Từ khi đến đây, ta chưa từng đặt chân ra khỏi Tử Trúc viên, Lệ Ảnh có thể xem như quản gia của ta, nhưng đáng tiếc lại là một cái cọc gỗ vô vị.
Thiếu niên trong gương có đôi mắt đào hoa quyến rũ nhưng chứa đầy hàn khí, khuôn mặt trắng trẻo không tì vết như được tạc từ ngọc, giữa chân mày toát lên anh khí không thuộc về nữ nhân, dáng người mảnh khảnh lại tản ra sự cao quý của nhà đế vương khiến người ta không thể xem thường, ngắn ngủi mấy năm đã lột xác hoàn toàn.
Vì trong tộc không thiếu nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đang lăm le vị trí thiếu chủ, cộng thêm đám nguyên lão khư khư giữ định kiến nam tôn nữ ti nên cha liền bắt ta nữ phẫn nam trang. Mỗi lần nhìn lại bộ dạng bất nam bất nữ này của chính mình, ta lại cảm thấy tương lai mù mịt. Sau này làm sao ta lấy chồng, không lẽ phải ôm cái gia tộc này mốc meo cả đời…
“Phụ thân.” Hành lễ xong, ta nghiêm chỉnh đứng một bên nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi sau bàn gỗ hoa lê làm việc.
Đối với người cha này, cảm giác kính sợ nhiều hơn là yêu quý. Tuy bận rộn nhưng mỗi ngày ông đều bớt chút thời gian dạy dỗ ta, mức độ nghiêm khắc so với các vị trưỡng lão chỉ hơn chứ không kém. Lúc mệt mỏi, lúc cô đơn, lúc ủy khuất, lúc vấp ngã, ta đều
Bù lại, chương trình học dày đặc lại rút cạn sức lực của ta. Dạ gia không hổ là đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, yêu cầu đối với người thừa kế cơ hồ là thập toàn thập mỹ*. Ngoại trừ các môn thường thức cơ bản (toán, hóa, sinh, địa,…), ta còn phải học thêm lễ nghi, cầm kì thư họa, binh pháp, kỵ xạ**, ngoại công nội công, lộng thương múa kiếm gì gì đó… Tóm lại, những gì nam tử nên học ta đều học, nữ tử nên biết ta đều biết, chỉ trừ môn tú hồng***.
Vốn dĩ đầu óc ta nhanh nhạy hơn những đứa trẻ cùng tuổi, học một biết mười, nhìn qua liền nhớ, trong khoảng thời gian này đã đem tuyệt học của các vị lão sư hấp thu hết, hoàn thành xong khóa học mà người bình thường phải dùng đến mười mấy hai chục năm mới học được.
Mười hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong gia tộc do cha mời đến dạy ta đều hết sức hài lòng, trước khi từ biệt ta đều cười đến nỗi mặt nhăn thành trái khổ qua, miệng thì liên tục phun nước miếng: “Thiếu chủ quả là nhân trung long phụng, thiên tư trác tuyệt, tài năng bực này, chậc chậc, khiến đất trời hổ thẹn, quỷ khóc thần sầu…(lượt bỏ 3000 chữ)…” Cũng không biết quy củ ăn nói nhỏ nhẹ ngày thường họ dạy ta bị vứt vào xó xỉnh nào rồi.
“ Thiếu chủ, gia chủ gọi ngài đến thư phòng ạ!” Lệ Ảnh khoác cho ta một kiện áo choàng màu đen, giọng nói đều đều như người máy. Từ khi đến đây, ta chưa từng đặt chân ra khỏi Tử Trúc viên, Lệ Ảnh có thể xem như quản gia của ta, nhưng đáng tiếc lại là một cái cọc gỗ vô vị.
Thiếu niên trong gương có đôi mắt đào hoa quyến rũ nhưng chứa đầy hàn khí, khuôn mặt trắng trẻo không tì vết như được tạc từ ngọc, giữa chân mày toát lên anh khí không thuộc về nữ nhân, dáng người mảnh khảnh lại tản ra sự cao quý của nhà đế vương khiến người ta không thể xem thường, ngắn ngủi mấy năm đã lột xác hoàn toàn.
Vì trong tộc không thiếu nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đang lăm le vị trí thiếu chủ, cộng thêm đám nguyên lão khư khư giữ định kiến nam tôn nữ ti nên cha liền bắt ta nữ phẫn nam trang. Mỗi lần nhìn lại bộ dạng bất nam bất nữ này của chính mình, ta lại cảm thấy tương lai mù mịt. Sau này làm sao ta lấy chồng, không lẽ phải ôm cái gia tộc này mốc meo cả đời…
“Phụ thân.” Hành lễ xong, ta nghiêm chỉnh đứng một bên nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi sau bàn gỗ hoa lê làm việc.
Đối với người cha này, cảm giác kính sợ nhiều hơn là yêu quý. Tuy bận rộn nhưng mỗi ngày ông đều bớt chút thời gian dạy dỗ ta, mức độ nghiêm khắc so với các vị trưỡng lão chỉ hơn chứ không kém. Lúc mệt mỏi, lúc cô đơn, lúc ủy khuất, lúc vấp ngã, ta đều
/2
|