Nghĩ tới đây, Trần Tinh liền thu hồi tầm mắt mà yên tĩnh lắng nghe. Lúc này, giọng nữ nhân lại truyền tới:
-Trương Vũ, ngươi phải chăng đầu óc có vấn đề? Ngươi không phải không biết người kia thủ đoạn tàn nhẫn bực nào. Ngươi lại muốn đối phó hắn...ngươi!
Trương Vũ biểu tình trên mặt tỏ vẻ khổ sáp cố nặn ra nụ cười khổ, răng lợi đều nghiến kèn kẹt đáp:
-Nếu có lựa chọn, ta làm sao dính dáng đến hắn cơ chứ? Thế nhưng ta là có nỗi khổ riêng. Tiểu Nhã, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta. Chúng ta đoàn đội hiện tại cũng chỉ còn lại chúng ta hai người...
-Ha hả, Trương Vũ a Trương Vũ, ngươi nói ra lời này mặt đều không đổi sắc, mắt đều không chớp lấy một lần, không hiểu ngươi là thế nào luyện thành.
Nghe được những lời này, Trương Vũ biểu tình thoáng cái cừng đờ. Không đợi hắn nói cái gì nữ nhân liền đã mở miệng nói tiếp:
-Mọi người đều không phải là tiểu hài tử, không cần giở hoa chiêu gì với ta. Một lần bị đồng bạn vứt bỏ đã đầy đủ ta cùng ngươi là địch. Lần này ta đến mục đích chỉ có một. Ngươi nên hiểu, ngươi cũng có thể lựa chọn không giao ra. Chỉ là đừng trách chuyện này sẽ truyền vào trong tai của người nào đó...
Trương Vũ ánh mắt loé lên một vệt hàn quang. Hắn không nói gì, nội tâm tựa hồ giãy dụa, sau một lúc Trương Vũ cuối cùng lựa chọn buông xuôi.
Hắn đưa cho nữ nhân này một vật gì đó không rõ, nữ nhân cầm vật lập tức rời đi. Lúc này Trương Vũ biểu hiện cũng âm trầm mấy phần xoay người rời đi.
Trần Tinh nhìn đến cảnh này, linh quang điện thiểm xẹt qua. Hắn xuất ra Hoán Diện Châu nhìn một chút rồi cũng nhanh chóng thi triển pháp thuật biến thành nữ nhân gọi tiểu Nhã kia.
Hơi kiểm tra một chút bộ dáng của mình, ngoại trừ ánh mắt cùng khí chất cũng như thanh âm không bị thay đổi ra thì Trần Tinh hoàn toàn giống như đúc nữ nhân này. Cho dù là dung mạo, y phục lẫn chiều cao.
Lúc này, Trần Tinh thử một chút giọng nói của mình, đồng thời cũng tập tành một chút động tác cử chỉ sao cho giống với tiểu Nhã nữ nhân này nhất.
Hoán Diện Châu tuy thần kỳ, nhưng cũng có hạn chế. Nếu không thì bảo vật này cũng không rơi vào tay của Trần Tinh.
Trần Tinh sau khi thử nghiệm xong xuôi, cước bộ lập tức nhắm đến Trương Vũ phương hướng đuổi theo.
Đi tới khoảng 10 thước bên ngoài, Trần Tinh bắt chước thanh âm tiểu Nhã hô lên một tiếng:
-Trương Vũ! Ngươi chờ một lát!
Nghe được thanh âm, Trương Vũ hơi giật mình, hắn xoay người hướng Trần Tinh nhíu mày hỏi:
-Tiểu Nhã, đồ vật ta đã giao cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa?
Trần Tinh diễn kỹ đã đạt tới trình độ nước chảy mây trôi, cho dù chỉ nhìn thôi cũng có thể bắt chước y như đúc, thế nên Trương Vũ cũng không hề nghi ngờ thân phận của hắn. Trần Tinh lúc này sử dụng vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Trương Vũ, khả năng chúng ta không thể là đồng bạn, thế nhưng sau khi ngẫm lại thì ta cảm thấy trong lòng vẫn mối hận không thể nào tiêu tan được. Do đó, ta nghĩ cùng ngươi liên thủ đối phó hắn. Đây chỉ đơn thuần là việc tư của ta, không phải là trợ giúp ngươi!
Trương Vũ nghe vậy, nguyên bản khó coi sắc mặt rốt cuộc giãn ra mấy phần. Ánh mắt ẩn ẩn còn loé lên một vệt tinh quang, hắn nói:
-Không thành vấn đề, trước đó xác thực là ta không đúng. Thế nhưng dù sao chúng ta cũng xem như có chung một cái kẻ thù. Việc này ta có thể lý giải.
Hơi dừng một chút, Trương Vũ nói tiếp:
-Nơi này nói chuyện không tiện, ta dẫn ngươi đi một nơi trước.
Nói xong, Trương Vũ chuyển khai thân hình đi về phía trước. Trần Tinh không nói thêm điều gì, âm thầm đi theo.
Đi được một lúc đại khái khoảng vài phần chung thời gian, Trương Vũ dẫn Trần Tinh xuất hiện tại một thông đạo lối vào.
Thông đạo vị trí xác thật rất bắt mắt, chỉ cần bước vào di chỉ, khả năng lựa chọn thông đạo này thăm dò xác suất sẽ rất cao. Tuy nhiên lại chẳng có một ai để ý đến hay lựa chọn thông đạo này.
Dựa theo Trần Tinh nhận thấy, nếu vừa rồi không phải Cổ Thanh Thanh thông báo cho hắn biết vị trí chính xác thông đạo. Trần Tinh có thể sẽ lựa chọn thông đạo này đi đầu tiên.
-Tiểu Nhã, đi thôi.
Trương Vũ hai tay bấm quyết triển khai thuật pháp, một luồn hào quang loé lên một cái. Lập tức thông đạo tối om tức thì sáng lên.
Giờ phút này, Trần Tinh mới hiểu nguyên do vì sao không ai lựa chọn thông đạo này. Bởi lẽ thông đạo này ngắn vô dùng. Chỉ cần hơi sáng một điểm liền có thể thấy được phần cuối. Như vậy có cái gì bảo vật tốt thăm dò đâu?
Trương Vũ nhìn Trần Tinh đánh giá xung quanh, hắn cười nhạt nói:
-Tiểu Nhã, không cần đề phòng như vậy. Ta dẫn ngươi đến đây là vì sự tình ta sắp nói có phần cơ mật. Cho nên không thể ở trước đám đông nói được.
Trần Tinh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cử chỉ phong thái không thể chê vào đâu được. Trương Vũ cũng không nhận ra sơ hở gì. Hắn cho là tiểu Nhã khó chịu hắn thôi, Trương Vũ không để ý cái này, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Tinh tựa như người chết đồng dạng.
Trương Vũ trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ là con tốt thí của người khác, nếu như hắn hiện tại không tìm đường lui cho mình thì kẻ chết chắc chắn sẽ là hắn. Do đó, Trương Vũ cũng không nổi nóng mà tỏ vẻ xấu hổ hướng Trần Tinh nói:
-Tiểu Nhã, theo ta thấy thì ngươi nên bỏ xuống hiềm nghi với ta, sau đó chúng ta cùng nhau tính toán cùng đối phó người kia...
Trương Vũ tận lực kéo dài thanh âm, giọng điệu nghiêm túc, đương nhiên hắn muốn tìm người thế mạng cho mình, không muốn tốn thời gian nhiều như vậy.
Trần Tinh mặc dù không nhận ra Trương Vũ ý tứ, tuy nhiên hắn mục đích là để truy ra kẻ chủ mưu phía sau cùng với giải cứu Nhược Hề. Do đó, Trần Tinh chỉ im lặng xem như thừa nhận.
Trương Vũ thấy vậy không đề cập đến nữa bắt đầu nói:
-Trước hết để ta nói cho ngươi một chút tình huống hiện tại.
-Như ngươi cũng biết, người kia thực lực rất mạnh, hiện tại chúng ta vô pháp có thể giết hắn. Do đó ta có ý định trả thù hắn bằng cách từ người bên cạnh hắn ra tay. Sau nhiều ngày điều tra theo dõi, cuối cùng ta cũng bắt được một người nữ nhân, người này là thiếp thân nha hoàn của hắn.
-Trong thời gian đó, ta tình cờ phát hiện được nơi này có di chỉ xuất thế. Bên trong di chỉ có nhiều cạm bẫy. Cho nên ta nảy ra chủ ý dẫn dụ hắn vào đây cứu nữ nhân kia.
Nói đến đây, Trương Vũ thoáng đưng lại quan sát Trần Tinh biểu hiện. Trần Tinh cũng tận lực phối hợp, lên tiếng hỏi:
-Trước khi nói ra mục đích ngươi kêu ta đến nơi này, trước tiên không nói vì sao ngươi khi nãy nói là có nỗi khổ tâm sao?
Nghe được lời nói chứa đầy mùi vị cảnh giác. Trương Vũ thầm mắng trong lòng. Nữ nhân này hôm nay uống phải thuốc gì, tại sao đột nhiên đa nghi như thế?
Tuy nhiên Trương Vũ nghĩ lại, việc này có nói ra cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch. Dù sao trước sau tì nữ nhân này cũng chết. Trước phải làm cho nàng tin tưởng lời nói mình.
Nghĩ tới đây, Trương Vũ thoáng điều chỉnh tâm tình. Ánh mắt tỏ ra vẻ phẫn hận vô cùng:
-Nỗi khổ sao? Tính mạng của ta hiện đang nằm trên tay người khác. Người này lại là kẻ thù của tên kia. Cho nên ta buộc phải làm như vậy. Tiểu Nhã, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta.
Trần Tinh ánh nhìn lơ đãng, không muốn bị Trương Vũ phát hiện nên tỏ vẻ trầm tư trong chốc lát. Thật ra Trần Tinh trong lòng đã có tính toán riêng. Hắn hỏi tiếp:
-Nói như vậy tức là phía sau ngươi có người? Người đó là ai?...
Nói đến đây, Trần Tinh tiếp tục bổ sung để câu nói có sức thuyết phục hơn:
-Ta nhất định phải biết điều này, nếu không ta sẽ không giúp ngươi.
Quả nhiên, nguyên bản Trương Vũ có ý định lấp liếm. Nhưng nghe được lời ấy của Trần Tinh thì hắn bắt đầu do dự.
Sau một lúc cân nhắc, Trương Vũ bắt đầu thuật:
-Ngươi kia ngươi có khả năng cũng quen biết. Chính là A Tường.
Trần Tinh giả vờ thất kinh trừng lớn mắt:
-A Tường? Ngươi phải hay không đùa ta?
Xét về phương diện ý tứ. Chiếu theo lời Trương Vũ nói, nữ nhân gọi tiểu Nhã nếu quen biết A Tường nào đó thì bọn họ đẳng cấp tu vi không quá chênh lệch. Thế nhưng Trần Tinh lại không rõ kẻ thù của mình lại tồn tại con kiến hôi như thế. Cho nên hắn giả vờ như vậy là để truy ra mấu chốt vấn đề.
Trương Vũ thấy Trần Tinh biểu hiện cũng không nghi ngờ mà thở dài nói:
-Đùa ngươi làm gì? Ta biết nói ra ngươi cũng không tin. Chính ta cũng không tin. Không biết gì nguyên nhân gì, một lần hắn đi đuổi theo Vạn Nam Nhân Sâm gì đó trở về liền cứ như biến thành một người khác. Không lâu sao thực lực của hắn tự nhiên tăng mạnh, hắn còn đổi tên thành Thi Nhị trở thành nội môn đệ tử. Hơn một tháng trước đột nhiên hắn xuất hiện khống chế ta, khiến ta không thể không nghe. Kỳ lạ là không hiểu làm sao hắn lại có thù cùng người kia. Do đó, hiện tại ta cũng là thân bất do kỷ.
Trần Tinh lục lọi một chút ký ức, kẻ thù của hắn không hề có ai tên là Thi Nhị cả. Tuy nhiên, linh quang chợt loé lên một cái, hắn biết Thi Nhị này là kẻ nào. Một khuôn mặt bình thường xuất hiện trong ký ức của Trần Tinh, thế nhưng tựa hồ hắn cùng đối phương cũng không có xích mích gì cả.
Trần Tinh nhìn một chút Trương Vũ, thấy hắn biểu hiện không phải nói dối liền tin tưởng mấy phần. Chắc hẳn hắn cùng người này thật sự là có ân oán. Nhưng dù sao đi nữa, đã có chủ ý đối phó hắn đương nhiên sẽ trở thành địch nhân. Mà đã là địch nhân thì Trần Tinh không có ý định buông tha bất kỳ kẻ nào.
Trần Tinh không truy cứu việc này nữa. Hắn hỏi:
-Cứ cho lời ngươi nói là thật, như vậy mục đích của ngươi là gì? Ta đến đây không phải để giúp ngươi!
Trương Vũ trong lòng cười lạnh, hắn nói:
-Điều đó đương nhiên ta biết, chúng ta mục đích là trả thù ngươi kia. Cho nên như khi nãy ta đã nói, trong tay chúng ta hiện đã bắt được nha hoàn của hắn.
-Nguyên bản Thi Nhị muốn khống chế nữ nhân này làm nội gian. Tuy nhiên bên trong quá trình đó xảy ra một ít việc ngoài ý muốn. Cho nên ý định đó đã không thể thực hiện. Hiện tại mục đích của chúng ta là dẫn dụ hắn đến đây sau đó tặng cho hắn một lễ vật.
Nói đến đây, Trương Vũ tay bấm pháp quyết, miệng lâm râm niệm chú.
Tức thì, bên trái của hắn, bức tượng đột nhiên rung lên, sau đó tách ra một lối vào.
*Hết chương.
-Trương Vũ, ngươi phải chăng đầu óc có vấn đề? Ngươi không phải không biết người kia thủ đoạn tàn nhẫn bực nào. Ngươi lại muốn đối phó hắn...ngươi!
Trương Vũ biểu tình trên mặt tỏ vẻ khổ sáp cố nặn ra nụ cười khổ, răng lợi đều nghiến kèn kẹt đáp:
-Nếu có lựa chọn, ta làm sao dính dáng đến hắn cơ chứ? Thế nhưng ta là có nỗi khổ riêng. Tiểu Nhã, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta. Chúng ta đoàn đội hiện tại cũng chỉ còn lại chúng ta hai người...
-Ha hả, Trương Vũ a Trương Vũ, ngươi nói ra lời này mặt đều không đổi sắc, mắt đều không chớp lấy một lần, không hiểu ngươi là thế nào luyện thành.
Nghe được những lời này, Trương Vũ biểu tình thoáng cái cừng đờ. Không đợi hắn nói cái gì nữ nhân liền đã mở miệng nói tiếp:
-Mọi người đều không phải là tiểu hài tử, không cần giở hoa chiêu gì với ta. Một lần bị đồng bạn vứt bỏ đã đầy đủ ta cùng ngươi là địch. Lần này ta đến mục đích chỉ có một. Ngươi nên hiểu, ngươi cũng có thể lựa chọn không giao ra. Chỉ là đừng trách chuyện này sẽ truyền vào trong tai của người nào đó...
Trương Vũ ánh mắt loé lên một vệt hàn quang. Hắn không nói gì, nội tâm tựa hồ giãy dụa, sau một lúc Trương Vũ cuối cùng lựa chọn buông xuôi.
Hắn đưa cho nữ nhân này một vật gì đó không rõ, nữ nhân cầm vật lập tức rời đi. Lúc này Trương Vũ biểu hiện cũng âm trầm mấy phần xoay người rời đi.
Trần Tinh nhìn đến cảnh này, linh quang điện thiểm xẹt qua. Hắn xuất ra Hoán Diện Châu nhìn một chút rồi cũng nhanh chóng thi triển pháp thuật biến thành nữ nhân gọi tiểu Nhã kia.
Hơi kiểm tra một chút bộ dáng của mình, ngoại trừ ánh mắt cùng khí chất cũng như thanh âm không bị thay đổi ra thì Trần Tinh hoàn toàn giống như đúc nữ nhân này. Cho dù là dung mạo, y phục lẫn chiều cao.
Lúc này, Trần Tinh thử một chút giọng nói của mình, đồng thời cũng tập tành một chút động tác cử chỉ sao cho giống với tiểu Nhã nữ nhân này nhất.
Hoán Diện Châu tuy thần kỳ, nhưng cũng có hạn chế. Nếu không thì bảo vật này cũng không rơi vào tay của Trần Tinh.
Trần Tinh sau khi thử nghiệm xong xuôi, cước bộ lập tức nhắm đến Trương Vũ phương hướng đuổi theo.
Đi tới khoảng 10 thước bên ngoài, Trần Tinh bắt chước thanh âm tiểu Nhã hô lên một tiếng:
-Trương Vũ! Ngươi chờ một lát!
Nghe được thanh âm, Trương Vũ hơi giật mình, hắn xoay người hướng Trần Tinh nhíu mày hỏi:
-Tiểu Nhã, đồ vật ta đã giao cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa?
Trần Tinh diễn kỹ đã đạt tới trình độ nước chảy mây trôi, cho dù chỉ nhìn thôi cũng có thể bắt chước y như đúc, thế nên Trương Vũ cũng không hề nghi ngờ thân phận của hắn. Trần Tinh lúc này sử dụng vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Trương Vũ, khả năng chúng ta không thể là đồng bạn, thế nhưng sau khi ngẫm lại thì ta cảm thấy trong lòng vẫn mối hận không thể nào tiêu tan được. Do đó, ta nghĩ cùng ngươi liên thủ đối phó hắn. Đây chỉ đơn thuần là việc tư của ta, không phải là trợ giúp ngươi!
Trương Vũ nghe vậy, nguyên bản khó coi sắc mặt rốt cuộc giãn ra mấy phần. Ánh mắt ẩn ẩn còn loé lên một vệt tinh quang, hắn nói:
-Không thành vấn đề, trước đó xác thực là ta không đúng. Thế nhưng dù sao chúng ta cũng xem như có chung một cái kẻ thù. Việc này ta có thể lý giải.
Hơi dừng một chút, Trương Vũ nói tiếp:
-Nơi này nói chuyện không tiện, ta dẫn ngươi đi một nơi trước.
Nói xong, Trương Vũ chuyển khai thân hình đi về phía trước. Trần Tinh không nói thêm điều gì, âm thầm đi theo.
Đi được một lúc đại khái khoảng vài phần chung thời gian, Trương Vũ dẫn Trần Tinh xuất hiện tại một thông đạo lối vào.
Thông đạo vị trí xác thật rất bắt mắt, chỉ cần bước vào di chỉ, khả năng lựa chọn thông đạo này thăm dò xác suất sẽ rất cao. Tuy nhiên lại chẳng có một ai để ý đến hay lựa chọn thông đạo này.
Dựa theo Trần Tinh nhận thấy, nếu vừa rồi không phải Cổ Thanh Thanh thông báo cho hắn biết vị trí chính xác thông đạo. Trần Tinh có thể sẽ lựa chọn thông đạo này đi đầu tiên.
-Tiểu Nhã, đi thôi.
Trương Vũ hai tay bấm quyết triển khai thuật pháp, một luồn hào quang loé lên một cái. Lập tức thông đạo tối om tức thì sáng lên.
Giờ phút này, Trần Tinh mới hiểu nguyên do vì sao không ai lựa chọn thông đạo này. Bởi lẽ thông đạo này ngắn vô dùng. Chỉ cần hơi sáng một điểm liền có thể thấy được phần cuối. Như vậy có cái gì bảo vật tốt thăm dò đâu?
Trương Vũ nhìn Trần Tinh đánh giá xung quanh, hắn cười nhạt nói:
-Tiểu Nhã, không cần đề phòng như vậy. Ta dẫn ngươi đến đây là vì sự tình ta sắp nói có phần cơ mật. Cho nên không thể ở trước đám đông nói được.
Trần Tinh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cử chỉ phong thái không thể chê vào đâu được. Trương Vũ cũng không nhận ra sơ hở gì. Hắn cho là tiểu Nhã khó chịu hắn thôi, Trương Vũ không để ý cái này, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Tinh tựa như người chết đồng dạng.
Trương Vũ trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ là con tốt thí của người khác, nếu như hắn hiện tại không tìm đường lui cho mình thì kẻ chết chắc chắn sẽ là hắn. Do đó, Trương Vũ cũng không nổi nóng mà tỏ vẻ xấu hổ hướng Trần Tinh nói:
-Tiểu Nhã, theo ta thấy thì ngươi nên bỏ xuống hiềm nghi với ta, sau đó chúng ta cùng nhau tính toán cùng đối phó người kia...
Trương Vũ tận lực kéo dài thanh âm, giọng điệu nghiêm túc, đương nhiên hắn muốn tìm người thế mạng cho mình, không muốn tốn thời gian nhiều như vậy.
Trần Tinh mặc dù không nhận ra Trương Vũ ý tứ, tuy nhiên hắn mục đích là để truy ra kẻ chủ mưu phía sau cùng với giải cứu Nhược Hề. Do đó, Trần Tinh chỉ im lặng xem như thừa nhận.
Trương Vũ thấy vậy không đề cập đến nữa bắt đầu nói:
-Trước hết để ta nói cho ngươi một chút tình huống hiện tại.
-Như ngươi cũng biết, người kia thực lực rất mạnh, hiện tại chúng ta vô pháp có thể giết hắn. Do đó ta có ý định trả thù hắn bằng cách từ người bên cạnh hắn ra tay. Sau nhiều ngày điều tra theo dõi, cuối cùng ta cũng bắt được một người nữ nhân, người này là thiếp thân nha hoàn của hắn.
-Trong thời gian đó, ta tình cờ phát hiện được nơi này có di chỉ xuất thế. Bên trong di chỉ có nhiều cạm bẫy. Cho nên ta nảy ra chủ ý dẫn dụ hắn vào đây cứu nữ nhân kia.
Nói đến đây, Trương Vũ thoáng đưng lại quan sát Trần Tinh biểu hiện. Trần Tinh cũng tận lực phối hợp, lên tiếng hỏi:
-Trước khi nói ra mục đích ngươi kêu ta đến nơi này, trước tiên không nói vì sao ngươi khi nãy nói là có nỗi khổ tâm sao?
Nghe được lời nói chứa đầy mùi vị cảnh giác. Trương Vũ thầm mắng trong lòng. Nữ nhân này hôm nay uống phải thuốc gì, tại sao đột nhiên đa nghi như thế?
Tuy nhiên Trương Vũ nghĩ lại, việc này có nói ra cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch. Dù sao trước sau tì nữ nhân này cũng chết. Trước phải làm cho nàng tin tưởng lời nói mình.
Nghĩ tới đây, Trương Vũ thoáng điều chỉnh tâm tình. Ánh mắt tỏ ra vẻ phẫn hận vô cùng:
-Nỗi khổ sao? Tính mạng của ta hiện đang nằm trên tay người khác. Người này lại là kẻ thù của tên kia. Cho nên ta buộc phải làm như vậy. Tiểu Nhã, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta.
Trần Tinh ánh nhìn lơ đãng, không muốn bị Trương Vũ phát hiện nên tỏ vẻ trầm tư trong chốc lát. Thật ra Trần Tinh trong lòng đã có tính toán riêng. Hắn hỏi tiếp:
-Nói như vậy tức là phía sau ngươi có người? Người đó là ai?...
Nói đến đây, Trần Tinh tiếp tục bổ sung để câu nói có sức thuyết phục hơn:
-Ta nhất định phải biết điều này, nếu không ta sẽ không giúp ngươi.
Quả nhiên, nguyên bản Trương Vũ có ý định lấp liếm. Nhưng nghe được lời ấy của Trần Tinh thì hắn bắt đầu do dự.
Sau một lúc cân nhắc, Trương Vũ bắt đầu thuật:
-Ngươi kia ngươi có khả năng cũng quen biết. Chính là A Tường.
Trần Tinh giả vờ thất kinh trừng lớn mắt:
-A Tường? Ngươi phải hay không đùa ta?
Xét về phương diện ý tứ. Chiếu theo lời Trương Vũ nói, nữ nhân gọi tiểu Nhã nếu quen biết A Tường nào đó thì bọn họ đẳng cấp tu vi không quá chênh lệch. Thế nhưng Trần Tinh lại không rõ kẻ thù của mình lại tồn tại con kiến hôi như thế. Cho nên hắn giả vờ như vậy là để truy ra mấu chốt vấn đề.
Trương Vũ thấy Trần Tinh biểu hiện cũng không nghi ngờ mà thở dài nói:
-Đùa ngươi làm gì? Ta biết nói ra ngươi cũng không tin. Chính ta cũng không tin. Không biết gì nguyên nhân gì, một lần hắn đi đuổi theo Vạn Nam Nhân Sâm gì đó trở về liền cứ như biến thành một người khác. Không lâu sao thực lực của hắn tự nhiên tăng mạnh, hắn còn đổi tên thành Thi Nhị trở thành nội môn đệ tử. Hơn một tháng trước đột nhiên hắn xuất hiện khống chế ta, khiến ta không thể không nghe. Kỳ lạ là không hiểu làm sao hắn lại có thù cùng người kia. Do đó, hiện tại ta cũng là thân bất do kỷ.
Trần Tinh lục lọi một chút ký ức, kẻ thù của hắn không hề có ai tên là Thi Nhị cả. Tuy nhiên, linh quang chợt loé lên một cái, hắn biết Thi Nhị này là kẻ nào. Một khuôn mặt bình thường xuất hiện trong ký ức của Trần Tinh, thế nhưng tựa hồ hắn cùng đối phương cũng không có xích mích gì cả.
Trần Tinh nhìn một chút Trương Vũ, thấy hắn biểu hiện không phải nói dối liền tin tưởng mấy phần. Chắc hẳn hắn cùng người này thật sự là có ân oán. Nhưng dù sao đi nữa, đã có chủ ý đối phó hắn đương nhiên sẽ trở thành địch nhân. Mà đã là địch nhân thì Trần Tinh không có ý định buông tha bất kỳ kẻ nào.
Trần Tinh không truy cứu việc này nữa. Hắn hỏi:
-Cứ cho lời ngươi nói là thật, như vậy mục đích của ngươi là gì? Ta đến đây không phải để giúp ngươi!
Trương Vũ trong lòng cười lạnh, hắn nói:
-Điều đó đương nhiên ta biết, chúng ta mục đích là trả thù ngươi kia. Cho nên như khi nãy ta đã nói, trong tay chúng ta hiện đã bắt được nha hoàn của hắn.
-Nguyên bản Thi Nhị muốn khống chế nữ nhân này làm nội gian. Tuy nhiên bên trong quá trình đó xảy ra một ít việc ngoài ý muốn. Cho nên ý định đó đã không thể thực hiện. Hiện tại mục đích của chúng ta là dẫn dụ hắn đến đây sau đó tặng cho hắn một lễ vật.
Nói đến đây, Trương Vũ tay bấm pháp quyết, miệng lâm râm niệm chú.
Tức thì, bên trái của hắn, bức tượng đột nhiên rung lên, sau đó tách ra một lối vào.
*Hết chương.
/402
|