Trần Tinh vươn tay chộp lấy theo một loại bản năng triệu hoán, hắn vừa tỉnh táo nghĩ tới liền không do dự buông tay. Thế nhưng mọi việc đã quá trễ.
Bàn tay Trần Tinh vừa chạm đến, hoả châu liền bộc phát ra quang mang dữ dội. Thần quang sáng rực một cõi trời, bảo quang bắn ra bốn phía không thể nhìn thẳng.
Trụ quang lấy Trần Tinh làm trung tâm xông thẳng vân tiêu chi thượng, đại hoả ngậm trời theo đó bao phủ thân ảnh Trần Tinh.
Nhị sắc hoả châu không thấy đâu cả, Trần Tinh cũng không có tâm tình quan tâm đến hoả châu. Bởi lẽ ngay khi tức khắc hắn chạm vào hoả châu.
Trong đầu hắn liền oanh một tiếng vang vọng tựa như tiếng hoàng chung đại lữ. Một mảnh u mê bao phủ khắp não hải hắn, chỉ là u mê không kéo dài bao lâu liền thay thế bởi vô tận đau đớn cảm giác.
Trần Tinh huyết nhục như muốn sôi trào thoát ly khống chế, cơ thể sùng sục sôi khó chịu không thôi, cả người bao trùm lấy hoả diễm vô cùng bá đạo. Hắn không còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang diễn ra. Trần Tinh chỉ có thể bị động cảm thụ đau đớn trên mỗi một tất da thịt như thế.
Trần Tinh đầu óc hoàn toàn mơ hồ cứ thế ngất đi. Đây không phải đau đớn vượt quá sức chịu đựng của hắn, mà là ký ức của Trâu Chí Hào đột nhiên bạo phát ảnh hưởng.
Trần Tinh từ trên không trung rơi xuống, mặc phó tính mạng vào vận mệnh tựa như. Bởi lẽ phát sinh như thế động tĩnh to lớn, mặc dù cách rất xa trung tâm cao tầng, nhưng không thể không gây nên chú ý của một số đệ tử ở phụ cận.
Nếu lúc này có người tâm thuật bất chinh mang ý đồ xấu chứng kiến cảnh này. Trần Tinh e là khó thoát khỏi cái chết.
Quả nhiên, trong lúc Trần Tinh rơi xuống không bao lâu, một bóng người từ phương xa bay đến. Do khoảng cách quá xa nên tạm thời chưa xác định được đối phương là ai.
...
Không biết qua bao lâu, Trần Tinh từ trong mê man tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là một gian phòng đỏ rực được bài trí như là lễ phòng đêm tân hôn một dạng.
Trần Tinh chớp mắt vài lần, chưa kịp hồi phục lại tinh thần cũng như điều chỉnh ký ức thì một luồng thấm ruột thấm gan mùi hương truyền tới.
Hắn nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang thì thấy một người nữ nhân toàn thân trơn bóng nhẫn nhụi nằm tại bên mình.
Mái tóc nàng có chút tán loạn che khuất khuôn mặt, làn da trắng mịn pha trộn một chút hồng nhạt. Bởi vì nàng tư thế nằm có chút vi diệu nên Trần Tinh tả hữu có thể cảm nhận được nữ nhân non mềm da thịt.
Hắn tay phải nhẹ nhàng nâng lên gác ngang trán, Trần Tinh không nói một lời từ từ nhắm mắt lại tựa như bắt đầu điều chỉnh ký ức có chút hỗn loạn của mình.
Không biết qua bao lâu thời hắn, Trần Tinh liền mở miệng phun ra một hơi trần khí. Cả người tựa như phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Nguyên bản yếu ớt khí tức cũng biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó, một Trần Tinh với ánh mắt sắc bén quyết tuyệt trở lại. Hắn đột nhiên ngồi dậy, động tác có chút thô bạo làm cho nữ nhân đang gối đầu lên cánh tay của mình có chút bất ngờ lăn qua một bên.
Nàng hơi hét lên một tiếng kinh hãi sau đó nhìn lấy Trần Tinh với ánh mắt kinh nghi bất định.
Trần Tinh đột nhiên ngồi dậy cũng không có cái gì động tác, hắn cứ như pho tượng ngồi đó. Quanh thân nhiệt độ không có dấu hiệu nào bắt đầu kéo lên cao. Không quanh tựa như phát sinh vặn vẹo nho nhỏ.
Nữ nhân hoảng sợ hơi thối lùi về phía sau mấy đứa sát vách, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt vào Trần Tinh thân ảnh.
Chỉ là sau đó không như nữ nhân này tưởng tượng, Trần Tinh cũng không bốc cháy giống như lúc nàng gặp hắn.
Trần Tinh hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu mở mắt ra. Bàn tay lật một cái liền xuất hiện nhị sắc hoả diễm trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn. Không, nói đúng hơn là tam sắc hoả diễm. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rõ một trong đó rõ ràng phân biệt là xích hồng hoả diễm, đỏ hoả diễm cùng xanh hoả diễm.
Hắn ánh mắt vô hỉ vô bi thu hồi hoả diễm đứng lên, lúc này ánh mắt mới tuỳ ý quét qua nữ nhân đang hoảng sợ ở một góc chăm chú nhìn lấy mình.
Đôi mắt loé lên một cái, Trần Tinh đột nhiên đi đến trước mặt nàng. Cả cơ thể trần truồng không hề có dấu hiệu thẹn thùng cái gì.
Cứ thế hắn đi đến đó, nhị đệ nguyên bản đang ở trạng thái bình thường cũng bắt đầu trướng to, trở nên dữ tợn vô cùng hướng nữ nhân bày ra tư thế oai hùng.
-Ngậm nó!
Trần Tinh ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn lấy nàng, hắn không nói nhiều cái gì liền phun ra hai từ đơn giản như thế. Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, tựa như chỉ cần nữ nhân này nói thêm một lời Trần Tinh liền sẽ ra tay chụp chết nàng giống như.
Nữ nhân nhìn lấy Trần Tinh không biết nói gì, ánh mắt có chút căm phẫn cùng hoảng sợ, sâu thẳm bên trong còn có một tia thất lạc cùng khuất nhục.
Nàng từ từ nhắm mắt lại trương ra miệng nhỏ ngậm lấy quái vật kia, đối với một nữ tu sĩ mà nói, điều này chẳng khác nào một điều sỉ nhục. Thế nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Đúng, nữ nhân này chính là Đường Yên, người mà bị Trần Tinh vạch rõ giới hạn trước đó. Thế nhưng không biết nguyên nhân gì, cuối cùng nàng vẫn không ngại hy sinh trinh tiết của mình cố tình dây dưa Trần Tinh.
Trần Tinh sau khi tỉnh lại đã đại khái hiểu được tình huống cụ thể. Có thể nói Đường Yên đã ra tay cứu hắn và mang hắn trở về.
Chiếu theo lý Trần Tinh sau khi tỉnh lại sẽ vì lý do này cảm tạ nàng. Tuy nhiên dựa theo căn phòng bài trí cùng trường hợp đến xem. Nữ nhân này là đang lợi dụng thể xác của mình nhằm muốn trói buộc Trần Tinh.
Hiểu rõ điều này, Trần Tinh trong lòng cũng vô cùng bình thản không có tức giận hay cao hứng. Vẻ mặt đạm nhiên không hề chứa đựng tình cảm loại kia.
Trần Tinh tựa như đã biến thành một người khác giống như, ân, chính là như thế. Điều này cũng tạm thời không cách nào lý giải. Bởi lẽ Đường Yên ngậm lấy quái vật của Trần Tinh chưa được vài hô hấp thời gian, Trần Tinh liền mạnh mẽ đặt nàng xoay lưng về phía mình bắt đầu mãnh liệt trùng kích.
Đường Yên rên lên một tiếng bắt đầu phát sinh ra tiếng ngâm nga yêu kiều thở dốc. Trần Tinh thì không quan tâm điều đó như cỗ máy vô cảm hoạt động theo bản năng tựa như.
Trong phòng vang lên liên tiếp tiếng chạch chạch cho đến rạng sáng cũng không hề có một tia dấu hiệu nào ngừng nghỉ.
Đường Yên không biết lúc nào cũng đã hôn mê qua đi, tựa như bùn nhão như thế. Đến khi tia nắng đầu tiên ló dạng Trần Tinh mới phóng xuất tất cả tinh hoa của mình vào tận cùng bên trong Đường Yên rồi mới dừng lại.
Đôi mắt không hề chứa đựng tình cảm đột nhiên bắt đầu loé lên một cái, trở lại bình thường nguyên bản. Trần Tinh không hề hay biết điều đó mà bắt đầu ngồi một bên mép giường chờ đợi Đường Yên tỉnh lại.
Trong thời gian chờ đợi này, trong đầu Trần Tinh cũng có mấy lần xuất hiện câu hỏi ta đây là làm sao? loé lên rồi biến mất. Dấu hiệu mờ mịt đó tựa như có như không như thế. Và điều này Trần Tinh hoàn toàn không hề hay biết hay cảm thấy không đúng.
Chờ đợi them vài canh giờ, Đường Yên rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nàng có chút thoát lực không thể ngồi dậy, ánh mắt thì có phần dại ra một lúc mới trở nên có thần trở lại.
Không đợi Đường Yên lên tiếng, Trần Tinh giọng nói liền đã truyền vào tai nàng:
-Nói đi, muốn ta làm chuyện gì?
Từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, Đường Yên nội tâm siết chặt một cái, ánh mắt có chút ảm đạm yếu ớt đáp:
-Đây chỉ là một vụ giao dịch thôi sao?
Trần Tinh trực tiếp không nhìn nàng trả lời:
-Không sai!
Đường Yên nở nụ cười vô cùng đắng chát, nàng sâu trong nội tâm thở dài một hơi tựa như tính toán sai cái gì. Chỉ là nghĩ một chút Đường Yên mới mở miệng:
-Cứu Đường Gia ta...
*Hết chương
Bàn tay Trần Tinh vừa chạm đến, hoả châu liền bộc phát ra quang mang dữ dội. Thần quang sáng rực một cõi trời, bảo quang bắn ra bốn phía không thể nhìn thẳng.
Trụ quang lấy Trần Tinh làm trung tâm xông thẳng vân tiêu chi thượng, đại hoả ngậm trời theo đó bao phủ thân ảnh Trần Tinh.
Nhị sắc hoả châu không thấy đâu cả, Trần Tinh cũng không có tâm tình quan tâm đến hoả châu. Bởi lẽ ngay khi tức khắc hắn chạm vào hoả châu.
Trong đầu hắn liền oanh một tiếng vang vọng tựa như tiếng hoàng chung đại lữ. Một mảnh u mê bao phủ khắp não hải hắn, chỉ là u mê không kéo dài bao lâu liền thay thế bởi vô tận đau đớn cảm giác.
Trần Tinh huyết nhục như muốn sôi trào thoát ly khống chế, cơ thể sùng sục sôi khó chịu không thôi, cả người bao trùm lấy hoả diễm vô cùng bá đạo. Hắn không còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang diễn ra. Trần Tinh chỉ có thể bị động cảm thụ đau đớn trên mỗi một tất da thịt như thế.
Trần Tinh đầu óc hoàn toàn mơ hồ cứ thế ngất đi. Đây không phải đau đớn vượt quá sức chịu đựng của hắn, mà là ký ức của Trâu Chí Hào đột nhiên bạo phát ảnh hưởng.
Trần Tinh từ trên không trung rơi xuống, mặc phó tính mạng vào vận mệnh tựa như. Bởi lẽ phát sinh như thế động tĩnh to lớn, mặc dù cách rất xa trung tâm cao tầng, nhưng không thể không gây nên chú ý của một số đệ tử ở phụ cận.
Nếu lúc này có người tâm thuật bất chinh mang ý đồ xấu chứng kiến cảnh này. Trần Tinh e là khó thoát khỏi cái chết.
Quả nhiên, trong lúc Trần Tinh rơi xuống không bao lâu, một bóng người từ phương xa bay đến. Do khoảng cách quá xa nên tạm thời chưa xác định được đối phương là ai.
...
Không biết qua bao lâu, Trần Tinh từ trong mê man tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là một gian phòng đỏ rực được bài trí như là lễ phòng đêm tân hôn một dạng.
Trần Tinh chớp mắt vài lần, chưa kịp hồi phục lại tinh thần cũng như điều chỉnh ký ức thì một luồng thấm ruột thấm gan mùi hương truyền tới.
Hắn nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang thì thấy một người nữ nhân toàn thân trơn bóng nhẫn nhụi nằm tại bên mình.
Mái tóc nàng có chút tán loạn che khuất khuôn mặt, làn da trắng mịn pha trộn một chút hồng nhạt. Bởi vì nàng tư thế nằm có chút vi diệu nên Trần Tinh tả hữu có thể cảm nhận được nữ nhân non mềm da thịt.
Hắn tay phải nhẹ nhàng nâng lên gác ngang trán, Trần Tinh không nói một lời từ từ nhắm mắt lại tựa như bắt đầu điều chỉnh ký ức có chút hỗn loạn của mình.
Không biết qua bao lâu thời hắn, Trần Tinh liền mở miệng phun ra một hơi trần khí. Cả người tựa như phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Nguyên bản yếu ớt khí tức cũng biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó, một Trần Tinh với ánh mắt sắc bén quyết tuyệt trở lại. Hắn đột nhiên ngồi dậy, động tác có chút thô bạo làm cho nữ nhân đang gối đầu lên cánh tay của mình có chút bất ngờ lăn qua một bên.
Nàng hơi hét lên một tiếng kinh hãi sau đó nhìn lấy Trần Tinh với ánh mắt kinh nghi bất định.
Trần Tinh đột nhiên ngồi dậy cũng không có cái gì động tác, hắn cứ như pho tượng ngồi đó. Quanh thân nhiệt độ không có dấu hiệu nào bắt đầu kéo lên cao. Không quanh tựa như phát sinh vặn vẹo nho nhỏ.
Nữ nhân hoảng sợ hơi thối lùi về phía sau mấy đứa sát vách, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt vào Trần Tinh thân ảnh.
Chỉ là sau đó không như nữ nhân này tưởng tượng, Trần Tinh cũng không bốc cháy giống như lúc nàng gặp hắn.
Trần Tinh hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu mở mắt ra. Bàn tay lật một cái liền xuất hiện nhị sắc hoả diễm trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn. Không, nói đúng hơn là tam sắc hoả diễm. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rõ một trong đó rõ ràng phân biệt là xích hồng hoả diễm, đỏ hoả diễm cùng xanh hoả diễm.
Hắn ánh mắt vô hỉ vô bi thu hồi hoả diễm đứng lên, lúc này ánh mắt mới tuỳ ý quét qua nữ nhân đang hoảng sợ ở một góc chăm chú nhìn lấy mình.
Đôi mắt loé lên một cái, Trần Tinh đột nhiên đi đến trước mặt nàng. Cả cơ thể trần truồng không hề có dấu hiệu thẹn thùng cái gì.
Cứ thế hắn đi đến đó, nhị đệ nguyên bản đang ở trạng thái bình thường cũng bắt đầu trướng to, trở nên dữ tợn vô cùng hướng nữ nhân bày ra tư thế oai hùng.
-Ngậm nó!
Trần Tinh ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn lấy nàng, hắn không nói nhiều cái gì liền phun ra hai từ đơn giản như thế. Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, tựa như chỉ cần nữ nhân này nói thêm một lời Trần Tinh liền sẽ ra tay chụp chết nàng giống như.
Nữ nhân nhìn lấy Trần Tinh không biết nói gì, ánh mắt có chút căm phẫn cùng hoảng sợ, sâu thẳm bên trong còn có một tia thất lạc cùng khuất nhục.
Nàng từ từ nhắm mắt lại trương ra miệng nhỏ ngậm lấy quái vật kia, đối với một nữ tu sĩ mà nói, điều này chẳng khác nào một điều sỉ nhục. Thế nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Đúng, nữ nhân này chính là Đường Yên, người mà bị Trần Tinh vạch rõ giới hạn trước đó. Thế nhưng không biết nguyên nhân gì, cuối cùng nàng vẫn không ngại hy sinh trinh tiết của mình cố tình dây dưa Trần Tinh.
Trần Tinh sau khi tỉnh lại đã đại khái hiểu được tình huống cụ thể. Có thể nói Đường Yên đã ra tay cứu hắn và mang hắn trở về.
Chiếu theo lý Trần Tinh sau khi tỉnh lại sẽ vì lý do này cảm tạ nàng. Tuy nhiên dựa theo căn phòng bài trí cùng trường hợp đến xem. Nữ nhân này là đang lợi dụng thể xác của mình nhằm muốn trói buộc Trần Tinh.
Hiểu rõ điều này, Trần Tinh trong lòng cũng vô cùng bình thản không có tức giận hay cao hứng. Vẻ mặt đạm nhiên không hề chứa đựng tình cảm loại kia.
Trần Tinh tựa như đã biến thành một người khác giống như, ân, chính là như thế. Điều này cũng tạm thời không cách nào lý giải. Bởi lẽ Đường Yên ngậm lấy quái vật của Trần Tinh chưa được vài hô hấp thời gian, Trần Tinh liền mạnh mẽ đặt nàng xoay lưng về phía mình bắt đầu mãnh liệt trùng kích.
Đường Yên rên lên một tiếng bắt đầu phát sinh ra tiếng ngâm nga yêu kiều thở dốc. Trần Tinh thì không quan tâm điều đó như cỗ máy vô cảm hoạt động theo bản năng tựa như.
Trong phòng vang lên liên tiếp tiếng chạch chạch cho đến rạng sáng cũng không hề có một tia dấu hiệu nào ngừng nghỉ.
Đường Yên không biết lúc nào cũng đã hôn mê qua đi, tựa như bùn nhão như thế. Đến khi tia nắng đầu tiên ló dạng Trần Tinh mới phóng xuất tất cả tinh hoa của mình vào tận cùng bên trong Đường Yên rồi mới dừng lại.
Đôi mắt không hề chứa đựng tình cảm đột nhiên bắt đầu loé lên một cái, trở lại bình thường nguyên bản. Trần Tinh không hề hay biết điều đó mà bắt đầu ngồi một bên mép giường chờ đợi Đường Yên tỉnh lại.
Trong thời gian chờ đợi này, trong đầu Trần Tinh cũng có mấy lần xuất hiện câu hỏi ta đây là làm sao? loé lên rồi biến mất. Dấu hiệu mờ mịt đó tựa như có như không như thế. Và điều này Trần Tinh hoàn toàn không hề hay biết hay cảm thấy không đúng.
Chờ đợi them vài canh giờ, Đường Yên rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nàng có chút thoát lực không thể ngồi dậy, ánh mắt thì có phần dại ra một lúc mới trở nên có thần trở lại.
Không đợi Đường Yên lên tiếng, Trần Tinh giọng nói liền đã truyền vào tai nàng:
-Nói đi, muốn ta làm chuyện gì?
Từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, Đường Yên nội tâm siết chặt một cái, ánh mắt có chút ảm đạm yếu ớt đáp:
-Đây chỉ là một vụ giao dịch thôi sao?
Trần Tinh trực tiếp không nhìn nàng trả lời:
-Không sai!
Đường Yên nở nụ cười vô cùng đắng chát, nàng sâu trong nội tâm thở dài một hơi tựa như tính toán sai cái gì. Chỉ là nghĩ một chút Đường Yên mới mở miệng:
-Cứu Đường Gia ta...
*Hết chương
/402
|