Đám người Công Minh nghe Trần Tinh nói thế liền nhẹ nhàng thở ra một hơi tục khí. Tâm tình tựa hồ cũng buông lỏng rất nhiều.
Bọn họ đều đã xem qua nội dung trương giấy kia, biết rõ Trần Tinh là có thể từ chối nếu điều kiện đưa ra là không hợp lý.
Chỉ là đám người lo rằng Trần Tinh không thể chống cự trước sắc đẹp của La Khinh Y mà đáp ứng.
Thế nhưng Trần Tinh biểu hiện một cách dứt khoát như vậy làm cho bọn hắn an tâm về Trần Tinh hơn nữa, bởi lẽ anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Tâm tính nếu không đủ kiên định, nhất định sẽ không thể làm nên đại sự.
Trần Tinh thái độ như vậy không nằm ngoài dự đoán của La Khinh Y, nàng không hỏi nguyên do cái gì, La Khinh Y làm như không để tâm lắm nói tiếp:
-Không lấy cũng không sao, như vậy ngươi tự móc đôi mắt của mình nợ nần liền hoàn tất!
Trần Tinh nghe thế, đôi mắt loé lên một cái, hắn mỉa mai nói:
-Nếu muốn gây sự không cần phải sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy để lấy cớ. Mặc dù ngươi là hạch tâm đệ tử nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi.
La Khinh Y thu hồi vẻ bình thản, trên mặt sương lạnh bắt đầu ngưng tụ, ánh mắt tựa như hai viên châu ngọc lấp lánh ánh sao chiếu thẳng Trần Tinh bao quát đám người Công Minh, nàng nghiêm túc nói:
-Ta không muốn gây sự với ngươi, thế nhưng ngươi lại làm ra những việc đồi bại như vậy với ta. Ngươi nên chịu trách nhiệm, ngươi là nam nhân, chẳng lẽ ngươi lại chỉ biết trốn tránh thôi sao?
Tiếng nói mềm mại, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại truyền vang khắp đại điện.
Đám người Công Minh nghe xong không tự chủ dời tầm mắt lên người Trần Tinh. Nghe La Khinh Y nói thế, ai nấy trong đầu không khỏi nghĩ đến những hình ảnh nhạy cảm cùng xấu hổ của hai người.
Trần Tinh thì chưa lý giải được vì sao La Khinh Y lại có thể nói ra những lời đó liền một tiếng rống giận truyền tới:
-Ngươi đối Khinh Y tỷ làm cái gì!!
Tiếng hống chẳng khác nào tiếng hoàng chung đại lữ như thế. Mười phần vang dội cùng bàn bạt khí thế truyền tới.
Khí thế hung hăng lao đến bao phủ Trần Tinh vào trong tựa như muốn nghiền ép hắn thành tro giống như.
Nghe được âm thanh này, mọi người điểm thần nhìn sang, chỉ thấy không biết từ bao giờ, một người thiếu niên khuôn mặt giận dữ đứng phía trước đại sảnh nhìn chằm chằm Trần Tinh với đôi mắt tràn đầy sắc lạnh.
Công Minh dường như nắm bắt được thời cơ giải vây cho Trần Tinh. Ông ta trực tiếp hắng giọng trách cứ:
-Trâu Chí Hào, ở Hình Điện ai cho phép ngươi lớn tiếng quát tháo!
Chữ chữ đều ẩn chứa linh lực ở bên trong, cuồn cuộn như đại giang nộ khiếu hung hăng cùng khí thế của Trâu Chí Hào va chạm lấy.
-Rào rào~
Vô hình khí thế của Trâu Chí Hào ngay lập tức tan vỡ, áp lực biến mất vô ảnh vô tung.
Trâu Chí Hào đặng đặng lùi về sau 3 bước mới có thể ổn định thân hình. Sắc mặt khó coi nhìn về đám người.
Cố gắng cưỡng ép nộ hoả trong lòng, Trâu Chí Hào hướng Công Minh cùng những trưởng lão khác thi lễ:
-Đệ tử thất lễ, mong Công Minh trưởng lão bỏ qua.
Công Minh phất tay áo hừ lạnh một tiếng vững vàng ngồi xuống bảo toạ, trong lòng thì đang suy xét nghĩ cách tách Trần Tinh cùng La Khinh Y ra.
Sự việc cứ kéo dài như thế liền sẽ hỏng bét. Còn về Trâu Chí Hào thì không ai quan tâm đến hắn.
Nguyên cớ hắn mặc dù là Địa Tiên, thiên phú cũng thuộc hàng thượng đẳng. Thế nhưng do tuổi còn trẻ, dễ dàng xúc động cho nên đã tự tay đốt cháy lấy thành tựu của mình.
Thay vì tập trung tu luyện, hắn lại rẽ sang một hướng khác, vùi đầu vào Luyện Đan Thuật, sử dụng đan dược gia tăng tu vi làm cho căn cơ bất ổn.
Do đó Trâu Chí Hào mặc dù là hạch tâm đệ tử nhưng lại chẳng khác nào một tên phổ thông Địa Tiên. Vừa đối mặt với Công Minh khí thế liền yếu ớt bại lui.
Nếu không phải Trâu Chí Hào có nhiều đóng góp cho Ma Thiên Môn thì hắn cũng không ngồi nổi cái ghế mà mình đang nắm giữ.
Trâu Chí Hào sau khi cưỡng ép lấy huyết mạch đang sục sôi trong lòng, hắn đi đến La Khinh Y bên người nhưng vẫn cách một khoảng rồi lên tiếng:
-Khinh Y tỷ, ngươi đây là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đối với ngươi làm cái gì?
Trần Tinh nhìn lấy bộ dáng Trâu Chí Hào, sau đó nhìn về phía La Khinh Y, yên lặng cúi đầu, trong lòng bắt đầu đưa ra suy đoán.
La Khinh Y không trả lời Trâu Chí Hào, nàng chỉ lãnh đạm liếc mắt với hắn sau đó hướng Công Minh nói:
-Công Minh trưởng lão, ngài không nói một câu công bằng hay sao?
Trâu Chí Hào nguyên bản tức giận không có chỗ phát tiết, nghe được lời này ánh mắt cũng nhìn lấy Công Minh tựa như muốn từ miệng ông ta hiểu được vấn đề như thế.
-Cái này...
Công Minh trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, ông ta tỏ vẻ trầm ngâm trong chốc lát rồi dùng thái độ của người ngoài cuộc lên tiếng nói tiếp:
-Sự việc của hai người các ngươi ta không rõ ràng, nếu muốn ta nói một câu công bằng thì ngươi trước hết hãy nói giữa người và hắn đã xảy ra chuyện gì.
-Như vậy sao?...Ngươi là cảm thấy thế nào đâu?
La Khinh Y kéo dài thanh âm khi nghe Công Minh nói vậy, sau đó nàng lại nhìn sang Trần Tinh ý vị mười phần nói. Bên trong ẩn chứa một ít dò xét, một ít hận ý cùng một tia khó nhìn ra được khiêu khích.
*Hết chương
Bọn họ đều đã xem qua nội dung trương giấy kia, biết rõ Trần Tinh là có thể từ chối nếu điều kiện đưa ra là không hợp lý.
Chỉ là đám người lo rằng Trần Tinh không thể chống cự trước sắc đẹp của La Khinh Y mà đáp ứng.
Thế nhưng Trần Tinh biểu hiện một cách dứt khoát như vậy làm cho bọn hắn an tâm về Trần Tinh hơn nữa, bởi lẽ anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Tâm tính nếu không đủ kiên định, nhất định sẽ không thể làm nên đại sự.
Trần Tinh thái độ như vậy không nằm ngoài dự đoán của La Khinh Y, nàng không hỏi nguyên do cái gì, La Khinh Y làm như không để tâm lắm nói tiếp:
-Không lấy cũng không sao, như vậy ngươi tự móc đôi mắt của mình nợ nần liền hoàn tất!
Trần Tinh nghe thế, đôi mắt loé lên một cái, hắn mỉa mai nói:
-Nếu muốn gây sự không cần phải sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy để lấy cớ. Mặc dù ngươi là hạch tâm đệ tử nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi.
La Khinh Y thu hồi vẻ bình thản, trên mặt sương lạnh bắt đầu ngưng tụ, ánh mắt tựa như hai viên châu ngọc lấp lánh ánh sao chiếu thẳng Trần Tinh bao quát đám người Công Minh, nàng nghiêm túc nói:
-Ta không muốn gây sự với ngươi, thế nhưng ngươi lại làm ra những việc đồi bại như vậy với ta. Ngươi nên chịu trách nhiệm, ngươi là nam nhân, chẳng lẽ ngươi lại chỉ biết trốn tránh thôi sao?
Tiếng nói mềm mại, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại truyền vang khắp đại điện.
Đám người Công Minh nghe xong không tự chủ dời tầm mắt lên người Trần Tinh. Nghe La Khinh Y nói thế, ai nấy trong đầu không khỏi nghĩ đến những hình ảnh nhạy cảm cùng xấu hổ của hai người.
Trần Tinh thì chưa lý giải được vì sao La Khinh Y lại có thể nói ra những lời đó liền một tiếng rống giận truyền tới:
-Ngươi đối Khinh Y tỷ làm cái gì!!
Tiếng hống chẳng khác nào tiếng hoàng chung đại lữ như thế. Mười phần vang dội cùng bàn bạt khí thế truyền tới.
Khí thế hung hăng lao đến bao phủ Trần Tinh vào trong tựa như muốn nghiền ép hắn thành tro giống như.
Nghe được âm thanh này, mọi người điểm thần nhìn sang, chỉ thấy không biết từ bao giờ, một người thiếu niên khuôn mặt giận dữ đứng phía trước đại sảnh nhìn chằm chằm Trần Tinh với đôi mắt tràn đầy sắc lạnh.
Công Minh dường như nắm bắt được thời cơ giải vây cho Trần Tinh. Ông ta trực tiếp hắng giọng trách cứ:
-Trâu Chí Hào, ở Hình Điện ai cho phép ngươi lớn tiếng quát tháo!
Chữ chữ đều ẩn chứa linh lực ở bên trong, cuồn cuộn như đại giang nộ khiếu hung hăng cùng khí thế của Trâu Chí Hào va chạm lấy.
-Rào rào~
Vô hình khí thế của Trâu Chí Hào ngay lập tức tan vỡ, áp lực biến mất vô ảnh vô tung.
Trâu Chí Hào đặng đặng lùi về sau 3 bước mới có thể ổn định thân hình. Sắc mặt khó coi nhìn về đám người.
Cố gắng cưỡng ép nộ hoả trong lòng, Trâu Chí Hào hướng Công Minh cùng những trưởng lão khác thi lễ:
-Đệ tử thất lễ, mong Công Minh trưởng lão bỏ qua.
Công Minh phất tay áo hừ lạnh một tiếng vững vàng ngồi xuống bảo toạ, trong lòng thì đang suy xét nghĩ cách tách Trần Tinh cùng La Khinh Y ra.
Sự việc cứ kéo dài như thế liền sẽ hỏng bét. Còn về Trâu Chí Hào thì không ai quan tâm đến hắn.
Nguyên cớ hắn mặc dù là Địa Tiên, thiên phú cũng thuộc hàng thượng đẳng. Thế nhưng do tuổi còn trẻ, dễ dàng xúc động cho nên đã tự tay đốt cháy lấy thành tựu của mình.
Thay vì tập trung tu luyện, hắn lại rẽ sang một hướng khác, vùi đầu vào Luyện Đan Thuật, sử dụng đan dược gia tăng tu vi làm cho căn cơ bất ổn.
Do đó Trâu Chí Hào mặc dù là hạch tâm đệ tử nhưng lại chẳng khác nào một tên phổ thông Địa Tiên. Vừa đối mặt với Công Minh khí thế liền yếu ớt bại lui.
Nếu không phải Trâu Chí Hào có nhiều đóng góp cho Ma Thiên Môn thì hắn cũng không ngồi nổi cái ghế mà mình đang nắm giữ.
Trâu Chí Hào sau khi cưỡng ép lấy huyết mạch đang sục sôi trong lòng, hắn đi đến La Khinh Y bên người nhưng vẫn cách một khoảng rồi lên tiếng:
-Khinh Y tỷ, ngươi đây là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đối với ngươi làm cái gì?
Trần Tinh nhìn lấy bộ dáng Trâu Chí Hào, sau đó nhìn về phía La Khinh Y, yên lặng cúi đầu, trong lòng bắt đầu đưa ra suy đoán.
La Khinh Y không trả lời Trâu Chí Hào, nàng chỉ lãnh đạm liếc mắt với hắn sau đó hướng Công Minh nói:
-Công Minh trưởng lão, ngài không nói một câu công bằng hay sao?
Trâu Chí Hào nguyên bản tức giận không có chỗ phát tiết, nghe được lời này ánh mắt cũng nhìn lấy Công Minh tựa như muốn từ miệng ông ta hiểu được vấn đề như thế.
-Cái này...
Công Minh trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, ông ta tỏ vẻ trầm ngâm trong chốc lát rồi dùng thái độ của người ngoài cuộc lên tiếng nói tiếp:
-Sự việc của hai người các ngươi ta không rõ ràng, nếu muốn ta nói một câu công bằng thì ngươi trước hết hãy nói giữa người và hắn đã xảy ra chuyện gì.
-Như vậy sao?...Ngươi là cảm thấy thế nào đâu?
La Khinh Y kéo dài thanh âm khi nghe Công Minh nói vậy, sau đó nàng lại nhìn sang Trần Tinh ý vị mười phần nói. Bên trong ẩn chứa một ít dò xét, một ít hận ý cùng một tia khó nhìn ra được khiêu khích.
*Hết chương
/402
|