-Vâng, vâng...tiền...tiền bối xin mời...!
Trung niên nhân trong lòng mắng là như thế, nhưng động tác lại không chần chừ một chút nào.
Hắn luồn cúi dưới đáy xã hội đi lên, dĩ nhiên biết Trần Tinh là hạng người gì.
Từ biểu hiện lạnh nhạt của Trần Tinh xem ra, hắn nếu dám mở miệng dư lời dù chỉ một câu, Trần Tinh liền sẽ không do dự mà giết hắn.
Trần Tinh không quan tâm trung niên nhân suy nghĩ cũng như không có thái độ nào trước sự chỉ trích của người đi đường khi hắn giết nhiều người như vậy.
Một thế giới không có tiếng nói của kẻ yếu thì những lời đó không khác gì gió thoảng mây bay.
Chỉ cần không xúc phạm hay thống mạ hắn, hoặc ngôn từ trong phạm vi cho phép thì Trần Tinh cũng trực tiếp mặc kệ. Quy cho cùng thì không thể vì những lời vô nghĩa mà ra tay giết người được, như vậy chẳng phải hắn muốn giết đến mỏi tay hay sao?
Trần Tinh cứ thế ngang nhiên rời đi, phía trước hắn còn có trung niên nhân dẫn đường. Tuy Trần Tinh không đối với trung niên nhân làm cái gì khống chế cử động, thế nhưng chính vì vậy mà trung niên nhân lại không dám có hành động lỗ mãng nào.
Dù sao thì hắn cũng phải trở về báo cáo tình huống cùng các chủ, khi đó để cho 2 người bọn họ tự giải quyết. Còn hắn thì chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Ân, chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, trung niên nhân tâm tình cũng thoáng cái bình tĩnh, thái độ đối với Trần Tinh càng thêm kính cẩn, không dám có một tia sơ suất nào.
Còn về những tên thuộc hạ bị giết hay là hành vi của hắn đang bán đứng tổ chức?
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Thuộc hạ, tổ chức,... Tất cả đều không quan trọng bằng bản thân!
...
Bách Thảo Các toạ lạc cũng không tính là xa, chỉ đi bộ một thoáng Trần Tinh liền đã thấy một toà đại lâu quy mô, Bách Thảo Các rồng bay phượng múa chữ viết tại vị trên một tấm mộc bảng óng ánh, chóp nháy liên tục.
Xem ra đây cũng là một kiện pháp bảo đặc thù.
Trần Tinh nhìn dòng người đổ xô, hắn trầm ngâm trong chốc lát sau đó hướng trung niên nhân nở nụ cười.
Trung niên nhân nhìn thấy Trần Tinh đột nhiên nở nụ cười thì hoảng sợ không thôi. Hắn lập tức ba chân bốn cẳng, cấp tốc chạy vào bên trong Bách Thảo Các. Miệng còn không ngừng hô lớn:
-Các chủ, cứu mạng a!!!
Tiếng hô rất lớn, dĩ nhiên thoáng một phát liền kinh động tất cả mọi người. Người của Bách Thảo Các hay là người đi đường đều hướng về nơi này nhìn sang.
Trần Tinh vẫn như cũ đứng đấy không hề làm ra động tác gì. Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Trung niên nhân dù sao cũng là tay chân, mặc dù đáng chết nhưng không có nghĩa là Trần Tinh phải đích thân ra tay.
Trước khi gặp được các chủ gì đó, Trần Tinh đương nhiên là chừa cho hắn một cái mạng, nếu nhân viên của hắn còn đang bị bắt thì Trần Tinh không ngại để bọn họ tự tay trả thù. Dù sao thuộc hạ của hắn không thể dễ dàng như thế bị ức hiếp được.
Trần Tinh làm như vậy là có nguyên do, một là tạo dựng niềm tin cho bọn thuộc hạ, hai là củng cố địa vị chủ nhân của hắn. Có như vậy bọn thuộc hạ mới có khả năng bán mạng vì hắn làm việc. Mặc dù Trần Tinh là đang lợi dụng đám người, nhưng không thể phủ nhận hắn chẳng làm gì nguy hại đến tính mạng bọn thuộc hạ này cả. Cho nên nói, tất cả đều không có gì đáng bàn cãi ở đây.
Quả nhiên, một tiếng hô lớn của trung niên nhân cùng với bộ dáng chạy trốn chật vật của hắn làm mọi người Bách Thảo Các nhanh chóng lại gần.
-Chu quản sự, có chuyện gì?
Một lão giả phiêu nhiên rơi xuống ngăn cản trung niên nhân sau đó dò hỏi.
Người đi đường tất cả cũng dừng lại động tác, hiếu kỳ nhìn một màn trước mắt này. Mắt thấy tình huống như vậy, lòng hiếu kỳ của con người dĩ nhiên là trỗi dậy.
Trung niên nhân gọi Chu quản sự kia nhìn thấy lão giả trong lòng liền vui mừng hớn hở, bề ngoài thì hấp tấp chỉ Trần Tinh khóc lóc nói:
-Các chủ, hắn, chính là hắn giết chết người của chúng ta, ngài nhất định phải trả thù cho chúng thuộc hạ a...
Lão giả nghe vậy, đôi mắt ưng sắc bén tuỳ ý quét nhìn Trần Tinh.
Lão giả không cảm thấy dị thường gì liền nhíu mày hỏi:
-Chu quản sự, ngươi là đang đùa giỡn ta đi?
-Tiểu nhân là nói thật, hắn là đang ẩn giấu tu vi, các chủ minh giám a!
Các chủ nghe như vậy biểu tình cũng ngưng trọng không ít, hắn nhìn Trần Tinh không rõ sâu cạn, thử hỏi làm sao dám lỗ mãng ra tay? Lão giả tuy ánh mắt mang theo địch ý nhưng thái độ cũng cẩn trọng hỏi:
-Không biết các hạ đến đây là vì việc gì?
Trần Tinh nhìn lão giả một chút, sau đó phun ra mấy chữ:
-Đến trả thù!
Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn cũng đạp mạnh mặt đất lao về phía trước.
Tốc độ như đạn pháo, tuy nhanh nhưng lại không phải là tốc độ tối đa của hắn. Trần Tinh đương nhiên không muốn lộ ra quá nhiều lá bài tẩy. Do đó hắn cũng chỉ đơn thuần là sử dụng thể chất của mình đến giải quyết mà thôi.
-Muốn chết!
Thấy Trần Tinh nói đánh liền đánh, không hề đi theo bài bản gì cả. Lão giả cũng trực tiếp nổi giận hét lớn một tiếng. Sau đó bàn tay ngưng tụ một đóm hoả diễm.
Hoả diễm hừng hực cháy, từ bàn tay lão nhanh chóng thoát ly ra sau đó hoá thành một đầu cự thú to lớn khoảng chừng 3 trượng lao đến Trần Tinh giương nanh múa vuốt.
Lão giả khinh thường liếc nhìn Trần Tinh càng lúc càng gần, theo lão ta thấy, chỉ có kẻ ngu mới lao lên chiến đấu như thế.
Giữ khoảng cách tốt mới là bài học đầu tiên trong chiến đấu. Người trẻ tuổi này là muốn chết đi? Chẳng lẽ Chu quản sự là đang đùa giỡn hắn?
Trần Tinh hít một hơi thật sâu, khí lưu từng dòng chảy xuôi vào trong phổi. Hắn bất ngờ thổi mạnh một cái.
-Rào~
Cuồn cuộn cuồng phong theo đó phun trào, hoả diễm cự thú vậy mà bị loạn gió thổi tắt không thấy tăm hơi.
-Cái gì!
Lão giả giật nảy mình sắc mặt đại biến, lão nhanh chóng lùi về phía sau, cấp tốc bấm pháp quyết.
-Hoả diễm bát phương, đốt cháy thiên hạ, viễn cổ hồng hoang, hoả thần dương danh! Đi!
-Phừng~
-Phừng~
-Phừng~
Từ bên dưới mặt đất, không có dấu hiệu nào đột nhiên xuất hiện bức tường lửa cản đường Trần Tinh, từ bên trong tường lửa liên tiếp lao ra một đám hoả diễm cự thú bao quanh Trần Tinh.
Không thể không nói, một nguyên nhân khác khiến Trần Tinh không muốn kết thúc chiến đấu quá sớm là do hắn muốn càng hiểu rõ hơn nữa thủ đoạn của tu tiên tu sĩ.
Tuy là đối thủ quá yếu, chẳng mảy may tạo cho hắn cảm giác hăng hái chiến đấu, nhưng mà không thể phủ nhận công kích của lão giả lại đặc sắc không ít.
Còn nhớ rõ Thái Hư Tử dùng uy áp liền có thể chấn vỡ tu vi đám đệ tử Nguyên Anh kỳ trở xuống, Thái Huyền Tử một chưởng rơi xuống liền núi sông đoạn tuyệt.
Cớ sao khi Trần Tinh tới nơi này, cũng là Tán Tiên hay Địa Tiên nhưng chiến lực đều không đạt đến hiệu quả như hai người bọn họ?
Cùng một vị diện, cùng một hệ thống tu luyện nhưng làm sao lại khác nhau về mặt chiến lực nhiều như vậy?
Nguyên nhân là do đâu?
Vấn đề này Trần Tinh nghĩ mãi cũng không ra. Hắn đã muốn tìm câu trả lời này rất lâu.
Hắn phải hiểu rõ ràng hệ thống tu tiên giới mới có thể lấy đó làm nền tảng để phát triển hệ thống tu luyện cho riêng mình càng hoàn thiện hơn nữa.
Câu hỏi là vậy nhưng câu trả lời lại không có. Đáp án không phải đều dễ dàng như vậy đạt được.
Xem ra muốn biết được đáp án phải dựa vào cơ duyên thôi...
*Hết chương
Trung niên nhân trong lòng mắng là như thế, nhưng động tác lại không chần chừ một chút nào.
Hắn luồn cúi dưới đáy xã hội đi lên, dĩ nhiên biết Trần Tinh là hạng người gì.
Từ biểu hiện lạnh nhạt của Trần Tinh xem ra, hắn nếu dám mở miệng dư lời dù chỉ một câu, Trần Tinh liền sẽ không do dự mà giết hắn.
Trần Tinh không quan tâm trung niên nhân suy nghĩ cũng như không có thái độ nào trước sự chỉ trích của người đi đường khi hắn giết nhiều người như vậy.
Một thế giới không có tiếng nói của kẻ yếu thì những lời đó không khác gì gió thoảng mây bay.
Chỉ cần không xúc phạm hay thống mạ hắn, hoặc ngôn từ trong phạm vi cho phép thì Trần Tinh cũng trực tiếp mặc kệ. Quy cho cùng thì không thể vì những lời vô nghĩa mà ra tay giết người được, như vậy chẳng phải hắn muốn giết đến mỏi tay hay sao?
Trần Tinh cứ thế ngang nhiên rời đi, phía trước hắn còn có trung niên nhân dẫn đường. Tuy Trần Tinh không đối với trung niên nhân làm cái gì khống chế cử động, thế nhưng chính vì vậy mà trung niên nhân lại không dám có hành động lỗ mãng nào.
Dù sao thì hắn cũng phải trở về báo cáo tình huống cùng các chủ, khi đó để cho 2 người bọn họ tự giải quyết. Còn hắn thì chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Ân, chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, trung niên nhân tâm tình cũng thoáng cái bình tĩnh, thái độ đối với Trần Tinh càng thêm kính cẩn, không dám có một tia sơ suất nào.
Còn về những tên thuộc hạ bị giết hay là hành vi của hắn đang bán đứng tổ chức?
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Thuộc hạ, tổ chức,... Tất cả đều không quan trọng bằng bản thân!
...
Bách Thảo Các toạ lạc cũng không tính là xa, chỉ đi bộ một thoáng Trần Tinh liền đã thấy một toà đại lâu quy mô, Bách Thảo Các rồng bay phượng múa chữ viết tại vị trên một tấm mộc bảng óng ánh, chóp nháy liên tục.
Xem ra đây cũng là một kiện pháp bảo đặc thù.
Trần Tinh nhìn dòng người đổ xô, hắn trầm ngâm trong chốc lát sau đó hướng trung niên nhân nở nụ cười.
Trung niên nhân nhìn thấy Trần Tinh đột nhiên nở nụ cười thì hoảng sợ không thôi. Hắn lập tức ba chân bốn cẳng, cấp tốc chạy vào bên trong Bách Thảo Các. Miệng còn không ngừng hô lớn:
-Các chủ, cứu mạng a!!!
Tiếng hô rất lớn, dĩ nhiên thoáng một phát liền kinh động tất cả mọi người. Người của Bách Thảo Các hay là người đi đường đều hướng về nơi này nhìn sang.
Trần Tinh vẫn như cũ đứng đấy không hề làm ra động tác gì. Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Trung niên nhân dù sao cũng là tay chân, mặc dù đáng chết nhưng không có nghĩa là Trần Tinh phải đích thân ra tay.
Trước khi gặp được các chủ gì đó, Trần Tinh đương nhiên là chừa cho hắn một cái mạng, nếu nhân viên của hắn còn đang bị bắt thì Trần Tinh không ngại để bọn họ tự tay trả thù. Dù sao thuộc hạ của hắn không thể dễ dàng như thế bị ức hiếp được.
Trần Tinh làm như vậy là có nguyên do, một là tạo dựng niềm tin cho bọn thuộc hạ, hai là củng cố địa vị chủ nhân của hắn. Có như vậy bọn thuộc hạ mới có khả năng bán mạng vì hắn làm việc. Mặc dù Trần Tinh là đang lợi dụng đám người, nhưng không thể phủ nhận hắn chẳng làm gì nguy hại đến tính mạng bọn thuộc hạ này cả. Cho nên nói, tất cả đều không có gì đáng bàn cãi ở đây.
Quả nhiên, một tiếng hô lớn của trung niên nhân cùng với bộ dáng chạy trốn chật vật của hắn làm mọi người Bách Thảo Các nhanh chóng lại gần.
-Chu quản sự, có chuyện gì?
Một lão giả phiêu nhiên rơi xuống ngăn cản trung niên nhân sau đó dò hỏi.
Người đi đường tất cả cũng dừng lại động tác, hiếu kỳ nhìn một màn trước mắt này. Mắt thấy tình huống như vậy, lòng hiếu kỳ của con người dĩ nhiên là trỗi dậy.
Trung niên nhân gọi Chu quản sự kia nhìn thấy lão giả trong lòng liền vui mừng hớn hở, bề ngoài thì hấp tấp chỉ Trần Tinh khóc lóc nói:
-Các chủ, hắn, chính là hắn giết chết người của chúng ta, ngài nhất định phải trả thù cho chúng thuộc hạ a...
Lão giả nghe vậy, đôi mắt ưng sắc bén tuỳ ý quét nhìn Trần Tinh.
Lão giả không cảm thấy dị thường gì liền nhíu mày hỏi:
-Chu quản sự, ngươi là đang đùa giỡn ta đi?
-Tiểu nhân là nói thật, hắn là đang ẩn giấu tu vi, các chủ minh giám a!
Các chủ nghe như vậy biểu tình cũng ngưng trọng không ít, hắn nhìn Trần Tinh không rõ sâu cạn, thử hỏi làm sao dám lỗ mãng ra tay? Lão giả tuy ánh mắt mang theo địch ý nhưng thái độ cũng cẩn trọng hỏi:
-Không biết các hạ đến đây là vì việc gì?
Trần Tinh nhìn lão giả một chút, sau đó phun ra mấy chữ:
-Đến trả thù!
Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn cũng đạp mạnh mặt đất lao về phía trước.
Tốc độ như đạn pháo, tuy nhanh nhưng lại không phải là tốc độ tối đa của hắn. Trần Tinh đương nhiên không muốn lộ ra quá nhiều lá bài tẩy. Do đó hắn cũng chỉ đơn thuần là sử dụng thể chất của mình đến giải quyết mà thôi.
-Muốn chết!
Thấy Trần Tinh nói đánh liền đánh, không hề đi theo bài bản gì cả. Lão giả cũng trực tiếp nổi giận hét lớn một tiếng. Sau đó bàn tay ngưng tụ một đóm hoả diễm.
Hoả diễm hừng hực cháy, từ bàn tay lão nhanh chóng thoát ly ra sau đó hoá thành một đầu cự thú to lớn khoảng chừng 3 trượng lao đến Trần Tinh giương nanh múa vuốt.
Lão giả khinh thường liếc nhìn Trần Tinh càng lúc càng gần, theo lão ta thấy, chỉ có kẻ ngu mới lao lên chiến đấu như thế.
Giữ khoảng cách tốt mới là bài học đầu tiên trong chiến đấu. Người trẻ tuổi này là muốn chết đi? Chẳng lẽ Chu quản sự là đang đùa giỡn hắn?
Trần Tinh hít một hơi thật sâu, khí lưu từng dòng chảy xuôi vào trong phổi. Hắn bất ngờ thổi mạnh một cái.
-Rào~
Cuồn cuộn cuồng phong theo đó phun trào, hoả diễm cự thú vậy mà bị loạn gió thổi tắt không thấy tăm hơi.
-Cái gì!
Lão giả giật nảy mình sắc mặt đại biến, lão nhanh chóng lùi về phía sau, cấp tốc bấm pháp quyết.
-Hoả diễm bát phương, đốt cháy thiên hạ, viễn cổ hồng hoang, hoả thần dương danh! Đi!
-Phừng~
-Phừng~
-Phừng~
Từ bên dưới mặt đất, không có dấu hiệu nào đột nhiên xuất hiện bức tường lửa cản đường Trần Tinh, từ bên trong tường lửa liên tiếp lao ra một đám hoả diễm cự thú bao quanh Trần Tinh.
Không thể không nói, một nguyên nhân khác khiến Trần Tinh không muốn kết thúc chiến đấu quá sớm là do hắn muốn càng hiểu rõ hơn nữa thủ đoạn của tu tiên tu sĩ.
Tuy là đối thủ quá yếu, chẳng mảy may tạo cho hắn cảm giác hăng hái chiến đấu, nhưng mà không thể phủ nhận công kích của lão giả lại đặc sắc không ít.
Còn nhớ rõ Thái Hư Tử dùng uy áp liền có thể chấn vỡ tu vi đám đệ tử Nguyên Anh kỳ trở xuống, Thái Huyền Tử một chưởng rơi xuống liền núi sông đoạn tuyệt.
Cớ sao khi Trần Tinh tới nơi này, cũng là Tán Tiên hay Địa Tiên nhưng chiến lực đều không đạt đến hiệu quả như hai người bọn họ?
Cùng một vị diện, cùng một hệ thống tu luyện nhưng làm sao lại khác nhau về mặt chiến lực nhiều như vậy?
Nguyên nhân là do đâu?
Vấn đề này Trần Tinh nghĩ mãi cũng không ra. Hắn đã muốn tìm câu trả lời này rất lâu.
Hắn phải hiểu rõ ràng hệ thống tu tiên giới mới có thể lấy đó làm nền tảng để phát triển hệ thống tu luyện cho riêng mình càng hoàn thiện hơn nữa.
Câu hỏi là vậy nhưng câu trả lời lại không có. Đáp án không phải đều dễ dàng như vậy đạt được.
Xem ra muốn biết được đáp án phải dựa vào cơ duyên thôi...
*Hết chương
/402
|