An Nhi dừng lại một chút sau đó nói tiếp, tựa như nàng không thể bình tĩnh như bề ngoài của nàng như thế:
-Nói đúng hơn là bản đế bị phong ấn lẫn nguyền rủa. An Nhi gì gì đó có bản đế không hề biết!
Trần Tinh nghe xong nhịp mạnh một cái.
An Nhi bị tập kích bất ngờ la lên. Nàng giận dữ nói:
-Con rệp đáng chết, bản đế nói là sự thật!
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng:
-Trước khi làm rõ chuyện này, không cho phép ngươi xúc phạm nàng, An Nhi không phải gì gì đó!
Trần Tinh tuy nói vậy, nhưng sự thật hắn cũng đã tin nàng mấy phần.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Trần Tinh gặp trường hợp này, nhưng không phải chưa nghe nói qua.
Phong ấn thì hắn không xa lạ gì, chính bản thân hắn lúc trước còn có thể phong ấn trí nhớ bằng việc đánh đổi tu vi.
Thế nhưng nguyền rủa thì còn quá mới mẻ đối với Trần Tinh. Hắn từng nghe nói, chân chính gặp qua thì lại không có.
Chiếu theo biểu hiện giận dữ của nàng khi thốt lên những lời này, thì hiển nhiên việc phong ấn và nguyền rủa gì đó không phải nàng tự nguyện mà do cừu nhân sử dụng với nàng.
Hắn không muốn truy cứu vấn đề cừu nhân nàng là ai. Hắn chỉ muốn xoáy sâu vào mấu chốt của vấn đề.
An Nhi có thể xuất hiện nữa hay không?
Nghĩ tới đây, Trần Tinh sắc mặt có chút khó coi, hắn tiếp nhận An Nhi vì nàng sưởi ấm trái tim hắn bằng sự yêu thương đến phát ngốc kia.
Hắn nhìn thấy sự chân thành tha thiết từ sâu trong đôi mắt ấy.
Nếu quả thật An Nhi chỉ là một phần sinh ra do nữ nhân tự xưng bản đế này bị phong ấn cùng nguyền rủa mà ra.
Trần Tinh sẽ phải như thế nào đối đãi nàng?
Trần Tinh nghe một hiểu mười suy một trăm, hắn hiện tại giờ đã hiểu vì sao An Nhi lại vừa nhìn thấy hắn liền yêu thương tha thiết.
Không có gì tự dưng mà sinh, ban đầu Trần Tinh bị thuyết phục bởi lý là do huyết mạch truyền thừa của nàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại biểu hiện của An Nhi lúc đầu cùng nữ đế trước mắt liền sẽ tinh tường.
Nếu thế thì những gì An Nhi làm có phải hay không chỉ là do ảnh hưởng của phong ấn cùng nguyền rủa kia mà không phải bản tính của nàng như vậy?
Tất cả những gì diễn ra trong 3 tháng qua đều là giả dối chăng?
Trần Tinh trong long cảm giác chua xót, hắn thật sự đã nghĩ sau này sẽ tốt bảo hộ nàng.
Thế mà tình trạng lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại.
Hắn hiểu, hắn chấp nhận, nhưng hắn lại khó có thể cam lòng mà bỏ qua như thế.
-Con rệp khốn kiếp! Bản đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nữ đế không hổ là nữ đế, mặc dù đã buông giáp đầu hàng nhưng bản tính ngạo kiều từ trong cốt tuỷ vẫn không hề thay đổi.
Tuy nhiên mắng chửi thì thế nào? Còn đe doạ? Hắn trực tiếp không màng tới.
Trần Tinh trong lòng phiền muộn miên man suy nghĩ, nữ đế tiếng mắng chửi trực tiếp kích phát sự phẫn nộ của hắn.
Trần Tinh rút ra rồi thúc mạnh vào, hắn dùng phương thức thô bạo nhất để phát tiết tâm tình của mình lúc này.
-Trong mắt ngươi ta là con rệp thì sao? Con rệp này đang chơi ngươi!
Trần Tinh tâm tình cực kém, nữ đế đồng dạng cũng không tốt chút nào.
Nàng gầm thét:
-Ngươi...đừng để rơi vào tay bản đế, nếu không bản đế sẽ..rút gân lột da ngươi!!
Trần Tinh không trả lời, đấu võ miệng mà nói Trần Tinh không hứng thú, hắn tuỳ ý động thân, một bên thì lại suy nghĩ vấn đề của An Nhi.
Với tình thế hiện tại, hắn không thể làm gì, cùng nữ nhân này tốt nói chuyện? Ai biết nàng có nguyện ý hay không?
Một khi buông nàng ra, Trần Tinh không biết mình một khắc sau sẽ là dạng gì.
Chiến lực của hắn tăng vọt nhưng Trần Tinh không mảy may tự tin có thể ngạnh kháng với nàng.
Nhất là khi nhìn thấy bên trong huyễn cảnh, nữ đế chỉ tuỳ tiện phất tay một cái, hàng nghìn vạn cường giả trực tiếp hoá thành sương máu.
Cảnh tượng đó quá mức chấn nhiếp. Trần Tinh mặc dù không sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận hắn không muốn cùng nàng đi đến tình trạng không chết không thôi như thế.
Một phần lý do là bởi vì An Nhi, nói đúng hơn là Trần Tinh không muốn từ bỏ suy nghĩ An Nhi vẫn còn tồn tại.
Hắn có cảm giác như thế, hoặc đơn giản là Trần Tinh muốn nghĩ như thế.
Dù sao tạo cho bản thân có một lý do để tiến tới còn hơn là lựa chọn quên đi.
Mặc dù biết khả năng đó không lớn, hắn vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng.
Trần Tinh vẫn không dừng lại, động tác càng ngày càng nhanh, đến khi nữ đế hét lên một tiếng cao vút, thân hình run rẩy không thôi hắn mới tạm thời dừng lại.
Trần Tinh đợi khoảng một lúc để nàng hồi phục lại trạng thái rồi mới lên tiếng:
-Có thể hảo hảo nói chuyện sao?
Trần Tinh nói như vậy khiến nữ đế tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái gì gọi là hảo nói chuyện? Bản thân nàng giờ khắc này muốn động một ngón tay cũng khó. Nói chuyện? Ngươi chờ đó cho bản đế...
Nữ đế không hề trả lời, bộ dáng thở hổn hển, trong lòng không ngừng mắng Trần Tinh có phải hay không sử dụng bí pháp gì đó, làm sao thứ dơ bẩn bên trong vẫn còn to lớn cứng rắn như vậy?
Nàng là ai? Nữ đế cao cao tại thượng, nhìn thấy nàng không ai không quỳ xuống làm lễ bái kiến, hiện tại thì sao? Nàng lại quỳ xuống tuỳ tiện bị một con rệp chơi đến vô lực? Thử hỏi nàng làm sao có thể tiếp nhận?
Nàng hận! Hận Trần Tinh, cũng hận những tên gia hoả giả nhân giả nghĩa đáng chết kia.
Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ giết trở về sang bằng tất cả. Chiếm lại những gì thuộc về nàng.
Còn hiện tại sao? Nàng muốn xử lý con rệp đang tuỳ tiện đùa bỡn thân thể của nàng.
Trần Tinh nhìn nàng bộ dáng không khỏi thở dài một hơi, hắn không có bất kỳ thương xót nữ nhân tự xưng nữ đế, hắn chỉ muốn cùng nàng thật tốt làm rõ vấn đề mà thôi.
Vậy mà nữ nhân này tính cách thật sự rất để Trần Tinh phản cảm. Thật sự khác xa với An Nhi ôn nhu kia.
Nàng bộ dáng cao cao tại thượng cũng thôi đi, hắn không can thiệp, thế nhưng Trần Tinh ban đầu chỉ muốn hỏi một chút nguyên nhân.
Vậy mà nàng không nói chẳng rằng tặng cho hắn một chưởng cùng với những lời thống mạ đầy xúc phạm.
Hắn không muốn cùng nàng dây dưa, về phần An Nhi?
Trần Tinh chẳng có cách nào, hắn thấy nữ đế không lên tiếng, âm thầm nhịp mạnh một cái khiến nữ đế run rẩy.
Trần Tinh lúc này bình đạm nói:
-Ta chỉ muốn hảo hảo nói chuyện, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.
Nữ đế biết Trần Tinh sức chiến đấu kinh người, nếu cố gắng đối đầu cùng hắn đến cuối cùng người bại lui không ai khác là nàng.
Nữ đế sắc mặt âm trầm hai bên má lại hồng nhuận phơn phớn, hai biểu hiện đối lập hoà hợp trên cùng một khuôn mặt khiến mặt nàng đặc sắc không ít.
Trần Tinh không nói gì chờ đợi câu trả lời, mấu chốt của vấn đề là nữ đế phải hợp tác. Ai bảo thực lực của nàng khiến Trần Tinh không dám khinh thường?
-Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Nữ đế cuối cùng cũng chịu thoả hiệp, nhưng lời nói lại không dễ nghe chút nào.
Trần Tinh không muốn cùng nàng cãi nhau vô lý. Nếu không phải hai người phát sinh quan hệ, Trần Tinh sẽ không do dự một chưởng chụp chết nàng.
-Ngươi nói ngươi không biết An Nhi, ngươi là bị phong ấn. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao lúc trước ngươi không giải phong hiện tại mới thức tỉnh ký ức?
Một câu nói buông xuống, bầu không khí trở nên vi diệu không ít.
Một người quỳ gối đầu nằm sát xuống giường, mông vểnh lên thật cao, bờ mông trắng mịn không chút tì vết. Một người cũng quỳ gối sau lưng, sống lưng lại thẳng tắp. Tay còn đang khoá trái hai tay người kia tựa như đang xướng bài ca chinh phục một dạng.
*Hết chương
-Nói đúng hơn là bản đế bị phong ấn lẫn nguyền rủa. An Nhi gì gì đó có bản đế không hề biết!
Trần Tinh nghe xong nhịp mạnh một cái.
An Nhi bị tập kích bất ngờ la lên. Nàng giận dữ nói:
-Con rệp đáng chết, bản đế nói là sự thật!
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng:
-Trước khi làm rõ chuyện này, không cho phép ngươi xúc phạm nàng, An Nhi không phải gì gì đó!
Trần Tinh tuy nói vậy, nhưng sự thật hắn cũng đã tin nàng mấy phần.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Trần Tinh gặp trường hợp này, nhưng không phải chưa nghe nói qua.
Phong ấn thì hắn không xa lạ gì, chính bản thân hắn lúc trước còn có thể phong ấn trí nhớ bằng việc đánh đổi tu vi.
Thế nhưng nguyền rủa thì còn quá mới mẻ đối với Trần Tinh. Hắn từng nghe nói, chân chính gặp qua thì lại không có.
Chiếu theo biểu hiện giận dữ của nàng khi thốt lên những lời này, thì hiển nhiên việc phong ấn và nguyền rủa gì đó không phải nàng tự nguyện mà do cừu nhân sử dụng với nàng.
Hắn không muốn truy cứu vấn đề cừu nhân nàng là ai. Hắn chỉ muốn xoáy sâu vào mấu chốt của vấn đề.
An Nhi có thể xuất hiện nữa hay không?
Nghĩ tới đây, Trần Tinh sắc mặt có chút khó coi, hắn tiếp nhận An Nhi vì nàng sưởi ấm trái tim hắn bằng sự yêu thương đến phát ngốc kia.
Hắn nhìn thấy sự chân thành tha thiết từ sâu trong đôi mắt ấy.
Nếu quả thật An Nhi chỉ là một phần sinh ra do nữ nhân tự xưng bản đế này bị phong ấn cùng nguyền rủa mà ra.
Trần Tinh sẽ phải như thế nào đối đãi nàng?
Trần Tinh nghe một hiểu mười suy một trăm, hắn hiện tại giờ đã hiểu vì sao An Nhi lại vừa nhìn thấy hắn liền yêu thương tha thiết.
Không có gì tự dưng mà sinh, ban đầu Trần Tinh bị thuyết phục bởi lý là do huyết mạch truyền thừa của nàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại biểu hiện của An Nhi lúc đầu cùng nữ đế trước mắt liền sẽ tinh tường.
Nếu thế thì những gì An Nhi làm có phải hay không chỉ là do ảnh hưởng của phong ấn cùng nguyền rủa kia mà không phải bản tính của nàng như vậy?
Tất cả những gì diễn ra trong 3 tháng qua đều là giả dối chăng?
Trần Tinh trong long cảm giác chua xót, hắn thật sự đã nghĩ sau này sẽ tốt bảo hộ nàng.
Thế mà tình trạng lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại.
Hắn hiểu, hắn chấp nhận, nhưng hắn lại khó có thể cam lòng mà bỏ qua như thế.
-Con rệp khốn kiếp! Bản đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nữ đế không hổ là nữ đế, mặc dù đã buông giáp đầu hàng nhưng bản tính ngạo kiều từ trong cốt tuỷ vẫn không hề thay đổi.
Tuy nhiên mắng chửi thì thế nào? Còn đe doạ? Hắn trực tiếp không màng tới.
Trần Tinh trong lòng phiền muộn miên man suy nghĩ, nữ đế tiếng mắng chửi trực tiếp kích phát sự phẫn nộ của hắn.
Trần Tinh rút ra rồi thúc mạnh vào, hắn dùng phương thức thô bạo nhất để phát tiết tâm tình của mình lúc này.
-Trong mắt ngươi ta là con rệp thì sao? Con rệp này đang chơi ngươi!
Trần Tinh tâm tình cực kém, nữ đế đồng dạng cũng không tốt chút nào.
Nàng gầm thét:
-Ngươi...đừng để rơi vào tay bản đế, nếu không bản đế sẽ..rút gân lột da ngươi!!
Trần Tinh không trả lời, đấu võ miệng mà nói Trần Tinh không hứng thú, hắn tuỳ ý động thân, một bên thì lại suy nghĩ vấn đề của An Nhi.
Với tình thế hiện tại, hắn không thể làm gì, cùng nữ nhân này tốt nói chuyện? Ai biết nàng có nguyện ý hay không?
Một khi buông nàng ra, Trần Tinh không biết mình một khắc sau sẽ là dạng gì.
Chiến lực của hắn tăng vọt nhưng Trần Tinh không mảy may tự tin có thể ngạnh kháng với nàng.
Nhất là khi nhìn thấy bên trong huyễn cảnh, nữ đế chỉ tuỳ tiện phất tay một cái, hàng nghìn vạn cường giả trực tiếp hoá thành sương máu.
Cảnh tượng đó quá mức chấn nhiếp. Trần Tinh mặc dù không sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận hắn không muốn cùng nàng đi đến tình trạng không chết không thôi như thế.
Một phần lý do là bởi vì An Nhi, nói đúng hơn là Trần Tinh không muốn từ bỏ suy nghĩ An Nhi vẫn còn tồn tại.
Hắn có cảm giác như thế, hoặc đơn giản là Trần Tinh muốn nghĩ như thế.
Dù sao tạo cho bản thân có một lý do để tiến tới còn hơn là lựa chọn quên đi.
Mặc dù biết khả năng đó không lớn, hắn vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng.
Trần Tinh vẫn không dừng lại, động tác càng ngày càng nhanh, đến khi nữ đế hét lên một tiếng cao vút, thân hình run rẩy không thôi hắn mới tạm thời dừng lại.
Trần Tinh đợi khoảng một lúc để nàng hồi phục lại trạng thái rồi mới lên tiếng:
-Có thể hảo hảo nói chuyện sao?
Trần Tinh nói như vậy khiến nữ đế tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái gì gọi là hảo nói chuyện? Bản thân nàng giờ khắc này muốn động một ngón tay cũng khó. Nói chuyện? Ngươi chờ đó cho bản đế...
Nữ đế không hề trả lời, bộ dáng thở hổn hển, trong lòng không ngừng mắng Trần Tinh có phải hay không sử dụng bí pháp gì đó, làm sao thứ dơ bẩn bên trong vẫn còn to lớn cứng rắn như vậy?
Nàng là ai? Nữ đế cao cao tại thượng, nhìn thấy nàng không ai không quỳ xuống làm lễ bái kiến, hiện tại thì sao? Nàng lại quỳ xuống tuỳ tiện bị một con rệp chơi đến vô lực? Thử hỏi nàng làm sao có thể tiếp nhận?
Nàng hận! Hận Trần Tinh, cũng hận những tên gia hoả giả nhân giả nghĩa đáng chết kia.
Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ giết trở về sang bằng tất cả. Chiếm lại những gì thuộc về nàng.
Còn hiện tại sao? Nàng muốn xử lý con rệp đang tuỳ tiện đùa bỡn thân thể của nàng.
Trần Tinh nhìn nàng bộ dáng không khỏi thở dài một hơi, hắn không có bất kỳ thương xót nữ nhân tự xưng nữ đế, hắn chỉ muốn cùng nàng thật tốt làm rõ vấn đề mà thôi.
Vậy mà nữ nhân này tính cách thật sự rất để Trần Tinh phản cảm. Thật sự khác xa với An Nhi ôn nhu kia.
Nàng bộ dáng cao cao tại thượng cũng thôi đi, hắn không can thiệp, thế nhưng Trần Tinh ban đầu chỉ muốn hỏi một chút nguyên nhân.
Vậy mà nàng không nói chẳng rằng tặng cho hắn một chưởng cùng với những lời thống mạ đầy xúc phạm.
Hắn không muốn cùng nàng dây dưa, về phần An Nhi?
Trần Tinh chẳng có cách nào, hắn thấy nữ đế không lên tiếng, âm thầm nhịp mạnh một cái khiến nữ đế run rẩy.
Trần Tinh lúc này bình đạm nói:
-Ta chỉ muốn hảo hảo nói chuyện, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.
Nữ đế biết Trần Tinh sức chiến đấu kinh người, nếu cố gắng đối đầu cùng hắn đến cuối cùng người bại lui không ai khác là nàng.
Nữ đế sắc mặt âm trầm hai bên má lại hồng nhuận phơn phớn, hai biểu hiện đối lập hoà hợp trên cùng một khuôn mặt khiến mặt nàng đặc sắc không ít.
Trần Tinh không nói gì chờ đợi câu trả lời, mấu chốt của vấn đề là nữ đế phải hợp tác. Ai bảo thực lực của nàng khiến Trần Tinh không dám khinh thường?
-Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Nữ đế cuối cùng cũng chịu thoả hiệp, nhưng lời nói lại không dễ nghe chút nào.
Trần Tinh không muốn cùng nàng cãi nhau vô lý. Nếu không phải hai người phát sinh quan hệ, Trần Tinh sẽ không do dự một chưởng chụp chết nàng.
-Ngươi nói ngươi không biết An Nhi, ngươi là bị phong ấn. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao lúc trước ngươi không giải phong hiện tại mới thức tỉnh ký ức?
Một câu nói buông xuống, bầu không khí trở nên vi diệu không ít.
Một người quỳ gối đầu nằm sát xuống giường, mông vểnh lên thật cao, bờ mông trắng mịn không chút tì vết. Một người cũng quỳ gối sau lưng, sống lưng lại thẳng tắp. Tay còn đang khoá trái hai tay người kia tựa như đang xướng bài ca chinh phục một dạng.
*Hết chương
/402
|