Trần Tinh thân hình như u linh một dạng, hắn hoà minh vào đám người đang đứng xem không hề gây ra bất kỳ động tĩnh não, mọi thứ cũng nương theo tầm mắt hắn diễn biến.
Lúc này, một nam một nữ đang cùng chủ tiệm tranh chấp gì đó.
Nói đúng hơn là hai người đang đợi chủ tiệm phân xử.
Nội dung rất đơn giản, 2 người đồng thời chọn trúng một món đồ, là đồng thời, không phải một trước một sau.
Tuy nhiên dù có nói thế nào không ai chịu nhường ai cả, cho dù có tăng giá cao đi nữa.
Chủ tiệm xem như hoàn toàn bó tay, mặc kệ 2 người trực tiếp đoạt lại món đồ đó, bản thân thì xem xét. Bộ dáng cẩn trọng tỉ mỉ.
-Ngươi có phải hay không còn là nam nhân! Rõ ràng là ta trước tiên thấy nó.
Nữ tu sĩ phẫn hận rống lên, trong lòng mắng chết người nam này.
Người nam kia loé lên vẻ tàn độc, thế nhưng có rất nhiều người chứng kiến nên cũng không thể làm quá.
Hắn gằn từng chữ nói:
-Phải là nam nhân hay không thì ngươi có thể thử. Khôn hồn thì cút đi, đồ vật quy ta, nếu không ngươi đừng hối hận!
-Hối hận? Để xem ai sẽ phải hối hận...
2 người vẫn tiếp tục cãi vã, Trần Tinh cũng thu hồi lực chú ý của mình, đồng thời ngưng thị quan sát cẩn thận món đồ trên tay chủ tiệm.
Bề ngoài không quá bắt mắt, to tròn cỡ quả trứng gà, sần sùi lồi lõm xấu xí vô cùng.
Nhìn sơ qua không khác gì một cục đá, nhưng gọi cục đá không bằng gọi là hoá thạch. Bởi vì bên ngoài nó toả ra khí tức tang thương.
Trần Tinh cảm thấy quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không nhớ rõ đã thấy qua nơi nào.
Cũng chính vì thế Trần Tinh mới không vội rời đi mà bắt đầu trầm tư.
-Đây là món đồ gì? Tại sao 2 người bọn họ lại coi trọng như vậy? Phải chăng là bảo vật?
-Bảo vật? Ta nhìn thế nào cũng không ra. Không phải là một cục đá từ nhiều năm trước sao?
Có thể người đến xem náo nhiệt càng ngày càng đông, tiếng nghị luận cũng sôi nổi không kém.
Trái ngược lại, người nữ nhân cùng nam nhân kia lại sắc mặt đều âm trầm.
2 người bọn họ quan sát xung quanh một chút, đồng thời liếc nhìn nhau tựa như hình thành một loại ăn ý nào đó.
Người nam nhân kia lớn tiếng nói:
-Nữ nhân, nếu như ngươi cùng ta đều nhìn trúng nó, như vậy không bằng chúng ta đồng thời đưa ra một cái giá, rồi lấy linh phù ghi lại. Sau đó ai ra số lớn nhất linh thạch thì xem như thuộc về người đó thế nào.
Người nữ nhân kia trầm tư trong chốc lát, sau đó cũng phụ hoạ đồng ý.
-Được, như vậy tốt nhất.
Đúng lúc này, người chủ tiệm đột nhiên mở miệng lên tiếng:
-Xin lỗi 2 vị, món đồ này ta không bán.
Người nam nhân nghe xong liền nổi giận đùng đùng hỏi:
-Cái gì, ngươi không bán? Có gan ngươi lập lại lần nữa!
-Đúng đấy làm sao không bán đâu?
Ngươi bên ngoài gật đầu phụ hoạ, bọn họ còn muốn xem trò vui đây.
Chủ tiệm ngượng ngùng nở nụ cười.
-Ngượng ngùng, lão đây nhất thời hoa mắt nên nhận ra đây là một bảo bối. Hiện tại cầm bảo bối trong tay tại sao phải bán.
Người nữ nhân nghe xong ánh mắt hơi biến đổi thất thanh la lên:
-Ngươi, ngươi nhận ra nó!
Người chủ tiệm không trả lời, lão ta chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí.
Lúc này một người trong số đám người đột nhiên lớn tiếng hỏi:
-Lão bản, không bán không quan trọng, có thể nói cho mọi người ở đây món đó là bảo bối gì hay không?
Tiếng nói vừa dứt thì mọi người cũng không kiêng kị gì cả lên tiếng dò hỏi.
Chủ tiệm hơi trầm tư, lúc này lão mới hắng giọng đè ép thanh âm:
-Các vị, nếu như mọi người đã hiếu kỳ muốn biết thì lão đây cũng to gan bêu xấu một chút vậy.
-Xin hỏi các vị có ai ở đây từng nghe qua Không Gian Vẫn Thạch?
Không Gian Vẫn Thạch?
Rất nhiều người trong lòng bỗng xuất hiện lên bốn từ này, lúc này người thanh niên lớn tiếng hỏi đột nhiên tựa như bừng tỉnh đại ngộ thất thanh nói:
-Lại là Không Gian Vẫn Thạch trong truyền thuyết ấy ư? Không nghĩ tới nó lại là Không Gian Vẫn Thạch...!!
-Cái gì a, Không Gian Vẫn Thạch, làm sao trước giờ ta chưa từng nghe qua?
-Đúng đấy, Không Gian Vẫn Thạch đó là cái gì?
...
Tầm mắt mọi người bắt đầu tập trung vào trên người thanh niên này.
Người này ra vẻ than thở sau đó thuật:
-Không Gian Vẫn Thạch bản thân chính là thiên ngoại vẫn thạch, tồn tại rất lâu ở ngoài không gian. Nó trôi nổi không biết bao nhiêu năm tháng ở đó, nó chịu ảnh hưởng của không gian pháp tắc uẩn dưỡng. Bên trong nó ẩn chưa một lượng lớn không gian pháp tắc. Nếu sử dụng nó lĩnh ngộ pháp thuật sẽ làm ít công to. Phải biết không gian pháp thuật đã hiếm thấy lại mạnh mẽ, ai lại không muốn sở hữu cho mình một môn không gian pháp thuật đâu?
Tiếng nói của thanh niên vừa dứt thì bầu không khí nhất thời cũng vỡ tổ.
-Cái gì! Trâu bò như vậy. Không được a lão bản, ngươi phải bán cho ta a. Ta ra giá 100 vạn hạ phẩm Linh Thạch.
-Cút sang một bên, đã nghèo còn ra gió. Bán cho ta lão bản, ta ra 1 triệu hạ phẩm Linh Thạch.
....
Mọi người lập tức nóng nảy lên, hận không thể xông lên đoạt ngay lập tức.
Lào bản lúc này bụng cũng đã nở hoa một dạng. Tuy nhiên bề ngoài lão ta vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thì xoắn xuýt trông rất khó coi.
-Chư vị đạo hữu, nếu như chư vị coi trọng nó thì lão đây cũng đành bỏ qua yêu thích chi tâm nhường nó bán ra. Thế nhưng nhiều người muốn mua như vậy lão đây không biết bán cho ai. Không bằng giống như 2 vị lúc nãy nói, mỗi người xuất ra một trương linh phù đồng thời ghi vào đó một con số cùng tên tuổi. Sau đó bắt đầu kiểm tra. Ai trả giá cao không gian vẫn thạch sẽ là của người đó, chư vị thấy thế nào?
Lão bản nói như vậy, mọi người lập tức cũng không còn tranh cãi.
Lúc này một đạo thanh âm vang lên.
-Ghi nhớ linh phù, ta không có a, làm sao bây giờ?
Ghi nhớ linh phù không phải hàng hiếm lạ gì, nó được dùng để ghi nhớ một số việc vặt, tuy nhiên chính vì vậy mà mọi người lại xem thường nó.
Không nghĩ tới hôm nay lại có người nhắc đến, nếu không có khi bọn họ còn không biết có vật như vậy tồn tại.
-Ghi nhớ linh phù, ta là có a, 1000 hạ phẩm Linh Thạch 1 trương!
Bình thường một trương ghi nhớ linh phù bán không đáng một đồng, 100 trương ghi nhớ linh phù mới bằng 1 viên hạ phẩm Linh Thạch. Không nghĩ tới hôm nay lại có người bán 1000 hạ phẩm Linh Thạch 1 trương.
-1000 hạ phẩm Linh Thạch? Sao ngươi không đi đoạt đi? Còn 1 trương, ta phi!
Một người đứng ra tức giận mắng to.
Người bán ghi nhớ linh phù không ai khác chính là thanh niên nhận ra không gian vẫn thạch kia.
Thanh niên không giận, hắn chỉ mỉm cười nói:
-Không gian vẫn thạch không phải phàm vật, có thể ngộ không thể cầu. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại. Huống chi, người có thể đạt được ghi nhớ linh phù chắc sẽ không thiếu 1000 viên hạ phẩm Linh Thạch chứ?
-Haha, đạo hữu nói đúng, Không Gian Vẫn Thạch chỉ có thể ngộ không thể cầu, ghi nhớ linh phù mặc dù không đáng là bao nhưng cũng phải xem trường hợp. 1000 hạ phẩm Linh Thạch đây. Đạo hữu cho một trương.
Một người trung niên nhân xông lên phía trước nhét vào tay người này 10 viên trung phẩm Linh Thạch đồng thời cũng lấy ghi nhớ linh phù.
Động tác người này cũng không dừng lại mà dùng thần thức ghi vào ghi nhớ linh phù một cái giá sau đó đặt trước mặt lão bản.
Mọi người thấy thế không dám trì hoãn, lập tức đổ xô lên mua ghi nhớ linh phù.
Trần Tinh đứng một bên nhìn tất cả trong mắt, hắn không đổ xô đi đoạt như mọi người.
Hắn vẫn lãnh tỉnh đứng một bên quan sát hết thảy. Khoé mắt lộ ra tiếu ý nhìn một màn này. Trần Tinh đã nắm bắt được điểm mấu chốt.
*Hết chương
Lúc này, một nam một nữ đang cùng chủ tiệm tranh chấp gì đó.
Nói đúng hơn là hai người đang đợi chủ tiệm phân xử.
Nội dung rất đơn giản, 2 người đồng thời chọn trúng một món đồ, là đồng thời, không phải một trước một sau.
Tuy nhiên dù có nói thế nào không ai chịu nhường ai cả, cho dù có tăng giá cao đi nữa.
Chủ tiệm xem như hoàn toàn bó tay, mặc kệ 2 người trực tiếp đoạt lại món đồ đó, bản thân thì xem xét. Bộ dáng cẩn trọng tỉ mỉ.
-Ngươi có phải hay không còn là nam nhân! Rõ ràng là ta trước tiên thấy nó.
Nữ tu sĩ phẫn hận rống lên, trong lòng mắng chết người nam này.
Người nam kia loé lên vẻ tàn độc, thế nhưng có rất nhiều người chứng kiến nên cũng không thể làm quá.
Hắn gằn từng chữ nói:
-Phải là nam nhân hay không thì ngươi có thể thử. Khôn hồn thì cút đi, đồ vật quy ta, nếu không ngươi đừng hối hận!
-Hối hận? Để xem ai sẽ phải hối hận...
2 người vẫn tiếp tục cãi vã, Trần Tinh cũng thu hồi lực chú ý của mình, đồng thời ngưng thị quan sát cẩn thận món đồ trên tay chủ tiệm.
Bề ngoài không quá bắt mắt, to tròn cỡ quả trứng gà, sần sùi lồi lõm xấu xí vô cùng.
Nhìn sơ qua không khác gì một cục đá, nhưng gọi cục đá không bằng gọi là hoá thạch. Bởi vì bên ngoài nó toả ra khí tức tang thương.
Trần Tinh cảm thấy quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không nhớ rõ đã thấy qua nơi nào.
Cũng chính vì thế Trần Tinh mới không vội rời đi mà bắt đầu trầm tư.
-Đây là món đồ gì? Tại sao 2 người bọn họ lại coi trọng như vậy? Phải chăng là bảo vật?
-Bảo vật? Ta nhìn thế nào cũng không ra. Không phải là một cục đá từ nhiều năm trước sao?
Có thể người đến xem náo nhiệt càng ngày càng đông, tiếng nghị luận cũng sôi nổi không kém.
Trái ngược lại, người nữ nhân cùng nam nhân kia lại sắc mặt đều âm trầm.
2 người bọn họ quan sát xung quanh một chút, đồng thời liếc nhìn nhau tựa như hình thành một loại ăn ý nào đó.
Người nam nhân kia lớn tiếng nói:
-Nữ nhân, nếu như ngươi cùng ta đều nhìn trúng nó, như vậy không bằng chúng ta đồng thời đưa ra một cái giá, rồi lấy linh phù ghi lại. Sau đó ai ra số lớn nhất linh thạch thì xem như thuộc về người đó thế nào.
Người nữ nhân kia trầm tư trong chốc lát, sau đó cũng phụ hoạ đồng ý.
-Được, như vậy tốt nhất.
Đúng lúc này, người chủ tiệm đột nhiên mở miệng lên tiếng:
-Xin lỗi 2 vị, món đồ này ta không bán.
Người nam nhân nghe xong liền nổi giận đùng đùng hỏi:
-Cái gì, ngươi không bán? Có gan ngươi lập lại lần nữa!
-Đúng đấy làm sao không bán đâu?
Ngươi bên ngoài gật đầu phụ hoạ, bọn họ còn muốn xem trò vui đây.
Chủ tiệm ngượng ngùng nở nụ cười.
-Ngượng ngùng, lão đây nhất thời hoa mắt nên nhận ra đây là một bảo bối. Hiện tại cầm bảo bối trong tay tại sao phải bán.
Người nữ nhân nghe xong ánh mắt hơi biến đổi thất thanh la lên:
-Ngươi, ngươi nhận ra nó!
Người chủ tiệm không trả lời, lão ta chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí.
Lúc này một người trong số đám người đột nhiên lớn tiếng hỏi:
-Lão bản, không bán không quan trọng, có thể nói cho mọi người ở đây món đó là bảo bối gì hay không?
Tiếng nói vừa dứt thì mọi người cũng không kiêng kị gì cả lên tiếng dò hỏi.
Chủ tiệm hơi trầm tư, lúc này lão mới hắng giọng đè ép thanh âm:
-Các vị, nếu như mọi người đã hiếu kỳ muốn biết thì lão đây cũng to gan bêu xấu một chút vậy.
-Xin hỏi các vị có ai ở đây từng nghe qua Không Gian Vẫn Thạch?
Không Gian Vẫn Thạch?
Rất nhiều người trong lòng bỗng xuất hiện lên bốn từ này, lúc này người thanh niên lớn tiếng hỏi đột nhiên tựa như bừng tỉnh đại ngộ thất thanh nói:
-Lại là Không Gian Vẫn Thạch trong truyền thuyết ấy ư? Không nghĩ tới nó lại là Không Gian Vẫn Thạch...!!
-Cái gì a, Không Gian Vẫn Thạch, làm sao trước giờ ta chưa từng nghe qua?
-Đúng đấy, Không Gian Vẫn Thạch đó là cái gì?
...
Tầm mắt mọi người bắt đầu tập trung vào trên người thanh niên này.
Người này ra vẻ than thở sau đó thuật:
-Không Gian Vẫn Thạch bản thân chính là thiên ngoại vẫn thạch, tồn tại rất lâu ở ngoài không gian. Nó trôi nổi không biết bao nhiêu năm tháng ở đó, nó chịu ảnh hưởng của không gian pháp tắc uẩn dưỡng. Bên trong nó ẩn chưa một lượng lớn không gian pháp tắc. Nếu sử dụng nó lĩnh ngộ pháp thuật sẽ làm ít công to. Phải biết không gian pháp thuật đã hiếm thấy lại mạnh mẽ, ai lại không muốn sở hữu cho mình một môn không gian pháp thuật đâu?
Tiếng nói của thanh niên vừa dứt thì bầu không khí nhất thời cũng vỡ tổ.
-Cái gì! Trâu bò như vậy. Không được a lão bản, ngươi phải bán cho ta a. Ta ra giá 100 vạn hạ phẩm Linh Thạch.
-Cút sang một bên, đã nghèo còn ra gió. Bán cho ta lão bản, ta ra 1 triệu hạ phẩm Linh Thạch.
....
Mọi người lập tức nóng nảy lên, hận không thể xông lên đoạt ngay lập tức.
Lào bản lúc này bụng cũng đã nở hoa một dạng. Tuy nhiên bề ngoài lão ta vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thì xoắn xuýt trông rất khó coi.
-Chư vị đạo hữu, nếu như chư vị coi trọng nó thì lão đây cũng đành bỏ qua yêu thích chi tâm nhường nó bán ra. Thế nhưng nhiều người muốn mua như vậy lão đây không biết bán cho ai. Không bằng giống như 2 vị lúc nãy nói, mỗi người xuất ra một trương linh phù đồng thời ghi vào đó một con số cùng tên tuổi. Sau đó bắt đầu kiểm tra. Ai trả giá cao không gian vẫn thạch sẽ là của người đó, chư vị thấy thế nào?
Lão bản nói như vậy, mọi người lập tức cũng không còn tranh cãi.
Lúc này một đạo thanh âm vang lên.
-Ghi nhớ linh phù, ta không có a, làm sao bây giờ?
Ghi nhớ linh phù không phải hàng hiếm lạ gì, nó được dùng để ghi nhớ một số việc vặt, tuy nhiên chính vì vậy mà mọi người lại xem thường nó.
Không nghĩ tới hôm nay lại có người nhắc đến, nếu không có khi bọn họ còn không biết có vật như vậy tồn tại.
-Ghi nhớ linh phù, ta là có a, 1000 hạ phẩm Linh Thạch 1 trương!
Bình thường một trương ghi nhớ linh phù bán không đáng một đồng, 100 trương ghi nhớ linh phù mới bằng 1 viên hạ phẩm Linh Thạch. Không nghĩ tới hôm nay lại có người bán 1000 hạ phẩm Linh Thạch 1 trương.
-1000 hạ phẩm Linh Thạch? Sao ngươi không đi đoạt đi? Còn 1 trương, ta phi!
Một người đứng ra tức giận mắng to.
Người bán ghi nhớ linh phù không ai khác chính là thanh niên nhận ra không gian vẫn thạch kia.
Thanh niên không giận, hắn chỉ mỉm cười nói:
-Không gian vẫn thạch không phải phàm vật, có thể ngộ không thể cầu. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại. Huống chi, người có thể đạt được ghi nhớ linh phù chắc sẽ không thiếu 1000 viên hạ phẩm Linh Thạch chứ?
-Haha, đạo hữu nói đúng, Không Gian Vẫn Thạch chỉ có thể ngộ không thể cầu, ghi nhớ linh phù mặc dù không đáng là bao nhưng cũng phải xem trường hợp. 1000 hạ phẩm Linh Thạch đây. Đạo hữu cho một trương.
Một người trung niên nhân xông lên phía trước nhét vào tay người này 10 viên trung phẩm Linh Thạch đồng thời cũng lấy ghi nhớ linh phù.
Động tác người này cũng không dừng lại mà dùng thần thức ghi vào ghi nhớ linh phù một cái giá sau đó đặt trước mặt lão bản.
Mọi người thấy thế không dám trì hoãn, lập tức đổ xô lên mua ghi nhớ linh phù.
Trần Tinh đứng một bên nhìn tất cả trong mắt, hắn không đổ xô đi đoạt như mọi người.
Hắn vẫn lãnh tỉnh đứng một bên quan sát hết thảy. Khoé mắt lộ ra tiếu ý nhìn một màn này. Trần Tinh đã nắm bắt được điểm mấu chốt.
*Hết chương
/402
|