Từ khi nghe Vũ Lâu thông báo có thai, Lam Tranh coi nàng như bảo bối, chỉ hận không thể đặt lên đầu mà thờ phụng, nhưng Vũ Lâu dường như cũng không chịu để yên cho hắn. Lúc trước mặt người khác, Vũ Lâu dịu dàng, đáng yêu, ai cũng có thể nhìn thấy rõ, sủng thiếp không danh phận này hạnh phúc thế nào.
Nhưng chỉ cần xoay người vào phòng ngủ, lúc chỉ còn lại hai người, Lam Tranh không thể sống thoải mái được.
Giữa mùa hè nóng bức, Vũ Lâu vốn rất sợ nóng, lại thêm đang có thai, nên cũng sợ bị cảm lạnh. Thân thể không khỏe mạnh sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, rồi trời lại nóng phát hoảng, khiến nàng không thoải mái, Lam Tranh ở bên cạnh trở thành nơi trút giận tốt nhất.
Chưa tính đến chuyện mắng chửi, mà chỉ cần mỗi lần nàng cố tình trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó yên lặng nằm xuống là đã đủ khiến Lam Tranh kinh hồn táng đảm, tự kiểm điểm xem mình có chọc giận gì nàng không. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ ra mình làm sai chuyện gì.
Hắn chậm rãi dời đến trước mặt nàng, cười lấy lòng: "Vũ Lâu…… Nàng làm sao vậy?"
"Không sao cả!" Giọng nói bình thản, không nghe ra là hờn giận hay gì khác.
"Vậy nàng vừa trừng mắt với ta là sao? Có phải ta làm gì không tốt, chọc giận nàng không?"
"Không có."
Nhưng Lam Tranh một lòng muốn làm một vị phu quân hoàn mỹ, không chịu bỏ qua, quấn quít lấy nàng hỏi: "Vậy sao nàng lại lạnh nhạt với ta thế."
Vũ Lâu hơi bực mình: "Ta đâu có." rồi nhắm mắt lại, trở mình.
"Vũ Lâu, Vũ Lâu." Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng: "Nếu không tức giận, thì nói chuyện cùng ta đi."
Vũ Lâu đột nhiên trợn mắt, trừng trừng nhìn hắn: "Chàng có thấy phiền không hả?! Chàng nhàn rỗi quá nên khó chịu phải không! Tránh xa ta ra một chút!"
Hắn bị mắng đến mức lùi lại phía sau, khẽ run lên, sau đó làm ra vẻ đáng thương nằm ghé xuống bên cạnh: "Tần Vũ Lâu, nàng mắng ta, nàng mắng ta, nàng mắng ta……" lẩm bẩm vài câu, hắn cảm thấy người phía sau cử động. Tưởng nàng định đánh mình, liền thầm nghĩ, không sao, nàng đang có thai, tính tình không tốt, đánh mình cho hả giận thôi. Nhưng bỗng có một bàn tay mềm mại, thon dài đặt lên mặt hắn, xoay hắn lại đối diện với nàng, sau đó, hắn lại cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng khẽ đặt lên mặt mình.
"Lam Tranh, ngoan ngoan nào, ta mệt quá, để ta nghỉ ngơi một chút."
Tuy hắn biết nàng xinh đẹp, nhưng giờ nhìn nàng lại càng thêm một vẻ thùy mị, thướt tha. Vợ chồng với nhau đã lâu, thế mà giờ nàng vẫn hơi đỏ mặt khi nhìn hắn, khiến hắn không kìm được, ôm cổ nàng, không cho nàng rời khỏi mình, khao khát muốn tiến thêm một bước, môi lưỡi quấn quít. Vũ Lâu kìm chế lửa giận, thân mật với hắn một hồi mới nghiêng người nằm xuống.
Lam Tranh chợt nhớ ra gì đó, liền xáp lại gần, vén tóc bên thái dương nàng lên, nhìn thật kỹ vết sẹo trước đây của nàng. Vết sẹo đã mờ đến gần như không nhìn thấy nữa, làn da ở chỗ đó cũng trắng nõn, trơn mịn như những chỗ khác.
Không biết vết sẹo trên người thì thế nào. Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Lam Tranh nhẹ nhàng kéo áo lót của Vũ Lâu ra. Vũ Lâu đã giận đến không thể nhịn được nữa, đè tay hắn lại nói: "Chàng định làm gì?"
"Ta muốn nhìn xem vết thương trên ngực nàng đã tốt hơn chưa? Ta thấy vết sẹo trên mặt nàng đã mờ rồi."
"……" Vũ Lâu chống người ngồi dậy, thở dài một hơi: "Chàng có thể ngoan ngoãn được một lúc không?"
"Có thể mà." Lam Tranh thấy nàng tức giận vội nói: "Ta tuyệt đối không quấy rầy nàng nữa."
Lúc này Vũ Lâu mới nằm xuống, nhưng trong lòng không vui, nàng thầm nghĩ, Lam Tranh đúng là một kẻ phiền phức chết đi được. Đến nửa đêm mát mẻ hơn một chút, nàng rốt cuộc cũng buồn ngủ, nhưng lại nhanh chóng bị bàn tay vuốt ve trên bụng làm tan đi mất.
Nàng mở to mắt, liếc về bàn tay đang đặt trên bụng: "Độc Cô Lam Tranh, chàng muốn chết phải không?" Rốt cuộc nàng không nhịn được, đạp một cước vào vai Lam Tranh. May mà giường rộng, hắn ngửa ra sau cũng không đến nỗi bị ngã xuống giường.
Chưa kịp đứng lên, đã bị một chiếc gối đầu hung hăng ném thẳng vào mặt.
"Chàng là đồ khốn kiếp mặt dầy. Ta mang thai con chàng, mà chàng còn không buông tha cho ta, sớm muộn gì ta cũng bị chàng gây sức ép đến chết mất."
Lam Tranh cảm thấy ấm ức, vừa tránh né, vừa giải thích: "Ta chỉ muốn xem con thế nào, ai biết nàng ngủ tỉnh như thế. Nàng bình tĩnh đi, đừng làm con bị thương."
Nghe vậy, nàng ném gối xuống, quỳ trên giường trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt nhanh chóng ngập nước: "Ta đúng là thiếu nợ chàng mà!" Dứt lời, nàng đứng dậy định xuống giường.
"Nàng định đi đâu?"
"Ở đây nhiều phòng như vậy, ta tìm tạm một phòng nào đó nghỉ ngơi."
Lam Tranh đương nhiên không đồng ý, vội giữ chặt tay Vũ Lâu nói: "Ta thề không quấy rầy nàng nữa, thật mà, thật mà. Nàng không ở bên cạnh ta, ta càng lo lắng, không chừng đến đêm ta không ngủ, lại chạy sang phòng nàng trông chừng đấy."
Vừa rồi, nàng đánh rồi ném gối vào mặt hắn, nên cũng đỡ tức một chút. Giờ hắn còn nói ngon nói ngọt, nàng nghĩ ngợi, rồi vòng qua Lam Tranh, để hắn đỡ nằm xuống giường nghỉ ngơi. Hắn với tay lấy cây quạt, quạt cho nàng: "Nàng ngủ đi, có ta bảo vệ nàng rồi."
Vũ Lâu trở mình, trừng mắt lườm hắn một cái rồi ngủ.
Lam Tranh vừa quạt, vừa nhìn bụng Vũ Lâu. Đứa bé này, chắc chắn là có vào hôm vạch trần thân phận của Vân Triệt đây mà, giờ chắc cũng khoảng hơn ba tháng rồi. Bụng Vũ Lâu vẫn còn bằng phẳng, nàng rất cẩn thận che chở, chỉ sợ xảy ra một chút sơ suất nào, nếu qua mấy tháng, bụng nàng lớn hơn, chẳng phải là càng khổ sao?!
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nàng thật vất vả, liền muốn hôn nàng một cái, nhưng nhớ vừa rồi suýt bị nàng đánh chết, đành phải nhịn ý muốn làm bậy trong đầu xuống, ngắm mỹ nhân thở dài một hơi.
Vũ Lâu coi đứa bé này còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Lần trước bị sảy thai, cơn ác mộng suýt nữa không thể có thai khiến nàng nhớ đến vẫn còn đau. Vì quá coi trọng nên lại hơi thần hồn nát thần tính, sợ đi đường bị ngã nên nàng không cả bước ra khỏi cửa viện nữa.
Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, nàng nằm đọc sách trên ghế quý phi dưới tàng cây xanh, rồi ngủ quên mất. Nàng mơ thấy trên trời đầy mây ngũ sắc, chợt bừng tỉnh, nghĩ là dấu hiệu tốt nên muốn chạy tới kể cho Lam Tranh.
Vừa hỏi thị nữ, nghe nói Thái tử đã quay về, thấy nàng nghỉ ngơi nên không quấy rầy nàng, trở về phòng ngủ trong hậu viện.
Vũ Lâu đứng dậy đi tìm hắn, đẩy cửa phỏng ngủ gọi: "Lam Tranh------"
Không có ai trả lời, nàng bước vào, rồi ngẩn người, sau đó, nàng bám lấy bình phong, cười ngặt nghẽo.
"Lam Tranh, chàng làm gì vậy?" Nàng cười chảy cả nước mắt, hỏi đại nam nhân đang buộc gối vào bụng mình kia: "Chàng đang diễn tuồng gì đây?"
Lam Tranh hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng bị nàng nhìn thấy rồi: "Ta muốn thử xem nàng mang thai như thế, không thoải mái đến mức nào."
Vũ Lâu đi lại gần, cười nói: "Vậy thử xong chưa? Cảm giác mang thai có thoải mái không?"
Hắn lắc đầu: "Đương nhiên là không, vừa nặng nề vừa bất tiện." Hắn tháo chiếc gối xuống: "Mang như vậy mười tháng, nghĩ đã không chịu nổi rồi."
"Vậy mà chàng còn chọc ta tức giận, giờ biết ta vất vả chưa?" Vũ Lâu nói xong lại nhéo hắn: "Về sau ngoan ngoãn một chút đi."
Lam Tranh nghĩ nghĩ nói: "Ở đây điều kiện tệ quá, ta đưa nàng về kinh thành nhé. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Đến lúc sinh sẽ càng đáng sợ hơn."
Nhưng chỉ cần xoay người vào phòng ngủ, lúc chỉ còn lại hai người, Lam Tranh không thể sống thoải mái được.
Giữa mùa hè nóng bức, Vũ Lâu vốn rất sợ nóng, lại thêm đang có thai, nên cũng sợ bị cảm lạnh. Thân thể không khỏe mạnh sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, rồi trời lại nóng phát hoảng, khiến nàng không thoải mái, Lam Tranh ở bên cạnh trở thành nơi trút giận tốt nhất.
Chưa tính đến chuyện mắng chửi, mà chỉ cần mỗi lần nàng cố tình trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó yên lặng nằm xuống là đã đủ khiến Lam Tranh kinh hồn táng đảm, tự kiểm điểm xem mình có chọc giận gì nàng không. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ ra mình làm sai chuyện gì.
Hắn chậm rãi dời đến trước mặt nàng, cười lấy lòng: "Vũ Lâu…… Nàng làm sao vậy?"
"Không sao cả!" Giọng nói bình thản, không nghe ra là hờn giận hay gì khác.
"Vậy nàng vừa trừng mắt với ta là sao? Có phải ta làm gì không tốt, chọc giận nàng không?"
"Không có."
Nhưng Lam Tranh một lòng muốn làm một vị phu quân hoàn mỹ, không chịu bỏ qua, quấn quít lấy nàng hỏi: "Vậy sao nàng lại lạnh nhạt với ta thế."
Vũ Lâu hơi bực mình: "Ta đâu có." rồi nhắm mắt lại, trở mình.
"Vũ Lâu, Vũ Lâu." Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng: "Nếu không tức giận, thì nói chuyện cùng ta đi."
Vũ Lâu đột nhiên trợn mắt, trừng trừng nhìn hắn: "Chàng có thấy phiền không hả?! Chàng nhàn rỗi quá nên khó chịu phải không! Tránh xa ta ra một chút!"
Hắn bị mắng đến mức lùi lại phía sau, khẽ run lên, sau đó làm ra vẻ đáng thương nằm ghé xuống bên cạnh: "Tần Vũ Lâu, nàng mắng ta, nàng mắng ta, nàng mắng ta……" lẩm bẩm vài câu, hắn cảm thấy người phía sau cử động. Tưởng nàng định đánh mình, liền thầm nghĩ, không sao, nàng đang có thai, tính tình không tốt, đánh mình cho hả giận thôi. Nhưng bỗng có một bàn tay mềm mại, thon dài đặt lên mặt hắn, xoay hắn lại đối diện với nàng, sau đó, hắn lại cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng khẽ đặt lên mặt mình.
"Lam Tranh, ngoan ngoan nào, ta mệt quá, để ta nghỉ ngơi một chút."
Tuy hắn biết nàng xinh đẹp, nhưng giờ nhìn nàng lại càng thêm một vẻ thùy mị, thướt tha. Vợ chồng với nhau đã lâu, thế mà giờ nàng vẫn hơi đỏ mặt khi nhìn hắn, khiến hắn không kìm được, ôm cổ nàng, không cho nàng rời khỏi mình, khao khát muốn tiến thêm một bước, môi lưỡi quấn quít. Vũ Lâu kìm chế lửa giận, thân mật với hắn một hồi mới nghiêng người nằm xuống.
Lam Tranh chợt nhớ ra gì đó, liền xáp lại gần, vén tóc bên thái dương nàng lên, nhìn thật kỹ vết sẹo trước đây của nàng. Vết sẹo đã mờ đến gần như không nhìn thấy nữa, làn da ở chỗ đó cũng trắng nõn, trơn mịn như những chỗ khác.
Không biết vết sẹo trên người thì thế nào. Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Lam Tranh nhẹ nhàng kéo áo lót của Vũ Lâu ra. Vũ Lâu đã giận đến không thể nhịn được nữa, đè tay hắn lại nói: "Chàng định làm gì?"
"Ta muốn nhìn xem vết thương trên ngực nàng đã tốt hơn chưa? Ta thấy vết sẹo trên mặt nàng đã mờ rồi."
"……" Vũ Lâu chống người ngồi dậy, thở dài một hơi: "Chàng có thể ngoan ngoãn được một lúc không?"
"Có thể mà." Lam Tranh thấy nàng tức giận vội nói: "Ta tuyệt đối không quấy rầy nàng nữa."
Lúc này Vũ Lâu mới nằm xuống, nhưng trong lòng không vui, nàng thầm nghĩ, Lam Tranh đúng là một kẻ phiền phức chết đi được. Đến nửa đêm mát mẻ hơn một chút, nàng rốt cuộc cũng buồn ngủ, nhưng lại nhanh chóng bị bàn tay vuốt ve trên bụng làm tan đi mất.
Nàng mở to mắt, liếc về bàn tay đang đặt trên bụng: "Độc Cô Lam Tranh, chàng muốn chết phải không?" Rốt cuộc nàng không nhịn được, đạp một cước vào vai Lam Tranh. May mà giường rộng, hắn ngửa ra sau cũng không đến nỗi bị ngã xuống giường.
Chưa kịp đứng lên, đã bị một chiếc gối đầu hung hăng ném thẳng vào mặt.
"Chàng là đồ khốn kiếp mặt dầy. Ta mang thai con chàng, mà chàng còn không buông tha cho ta, sớm muộn gì ta cũng bị chàng gây sức ép đến chết mất."
Lam Tranh cảm thấy ấm ức, vừa tránh né, vừa giải thích: "Ta chỉ muốn xem con thế nào, ai biết nàng ngủ tỉnh như thế. Nàng bình tĩnh đi, đừng làm con bị thương."
Nghe vậy, nàng ném gối xuống, quỳ trên giường trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt nhanh chóng ngập nước: "Ta đúng là thiếu nợ chàng mà!" Dứt lời, nàng đứng dậy định xuống giường.
"Nàng định đi đâu?"
"Ở đây nhiều phòng như vậy, ta tìm tạm một phòng nào đó nghỉ ngơi."
Lam Tranh đương nhiên không đồng ý, vội giữ chặt tay Vũ Lâu nói: "Ta thề không quấy rầy nàng nữa, thật mà, thật mà. Nàng không ở bên cạnh ta, ta càng lo lắng, không chừng đến đêm ta không ngủ, lại chạy sang phòng nàng trông chừng đấy."
Vừa rồi, nàng đánh rồi ném gối vào mặt hắn, nên cũng đỡ tức một chút. Giờ hắn còn nói ngon nói ngọt, nàng nghĩ ngợi, rồi vòng qua Lam Tranh, để hắn đỡ nằm xuống giường nghỉ ngơi. Hắn với tay lấy cây quạt, quạt cho nàng: "Nàng ngủ đi, có ta bảo vệ nàng rồi."
Vũ Lâu trở mình, trừng mắt lườm hắn một cái rồi ngủ.
Lam Tranh vừa quạt, vừa nhìn bụng Vũ Lâu. Đứa bé này, chắc chắn là có vào hôm vạch trần thân phận của Vân Triệt đây mà, giờ chắc cũng khoảng hơn ba tháng rồi. Bụng Vũ Lâu vẫn còn bằng phẳng, nàng rất cẩn thận che chở, chỉ sợ xảy ra một chút sơ suất nào, nếu qua mấy tháng, bụng nàng lớn hơn, chẳng phải là càng khổ sao?!
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nàng thật vất vả, liền muốn hôn nàng một cái, nhưng nhớ vừa rồi suýt bị nàng đánh chết, đành phải nhịn ý muốn làm bậy trong đầu xuống, ngắm mỹ nhân thở dài một hơi.
Vũ Lâu coi đứa bé này còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Lần trước bị sảy thai, cơn ác mộng suýt nữa không thể có thai khiến nàng nhớ đến vẫn còn đau. Vì quá coi trọng nên lại hơi thần hồn nát thần tính, sợ đi đường bị ngã nên nàng không cả bước ra khỏi cửa viện nữa.
Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, nàng nằm đọc sách trên ghế quý phi dưới tàng cây xanh, rồi ngủ quên mất. Nàng mơ thấy trên trời đầy mây ngũ sắc, chợt bừng tỉnh, nghĩ là dấu hiệu tốt nên muốn chạy tới kể cho Lam Tranh.
Vừa hỏi thị nữ, nghe nói Thái tử đã quay về, thấy nàng nghỉ ngơi nên không quấy rầy nàng, trở về phòng ngủ trong hậu viện.
Vũ Lâu đứng dậy đi tìm hắn, đẩy cửa phỏng ngủ gọi: "Lam Tranh------"
Không có ai trả lời, nàng bước vào, rồi ngẩn người, sau đó, nàng bám lấy bình phong, cười ngặt nghẽo.
"Lam Tranh, chàng làm gì vậy?" Nàng cười chảy cả nước mắt, hỏi đại nam nhân đang buộc gối vào bụng mình kia: "Chàng đang diễn tuồng gì đây?"
Lam Tranh hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng bị nàng nhìn thấy rồi: "Ta muốn thử xem nàng mang thai như thế, không thoải mái đến mức nào."
Vũ Lâu đi lại gần, cười nói: "Vậy thử xong chưa? Cảm giác mang thai có thoải mái không?"
Hắn lắc đầu: "Đương nhiên là không, vừa nặng nề vừa bất tiện." Hắn tháo chiếc gối xuống: "Mang như vậy mười tháng, nghĩ đã không chịu nổi rồi."
"Vậy mà chàng còn chọc ta tức giận, giờ biết ta vất vả chưa?" Vũ Lâu nói xong lại nhéo hắn: "Về sau ngoan ngoãn một chút đi."
Lam Tranh nghĩ nghĩ nói: "Ở đây điều kiện tệ quá, ta đưa nàng về kinh thành nhé. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Đến lúc sinh sẽ càng đáng sợ hơn."
/278
|