"Sao nàng lại khóc?"
Nàng sụt sịt mũi, khẽ hắng giọng, cố gắng cười nói: "Đâu có khóc đâu."
"Rõ ràng là có." Lam Tranh ôm nàng, dùng mặt mình cọ vào cổ nàng: "Có mà…… Ta nhìn thấy rõ ràng, đừng nói dối." Vũ Lâu bị hắn ôm, nóng nực khiến nàng khó chịu: "Mau thả ta ra, nóng muốn chết đi được……"
Lam Tranh không chịu: "Nhưng nàng phải nói cho ta biết, vì sao nàng khóc?"
Nếu không tìm cớ mà nói cho qua, hắn sẽ không chịu thôi. Vũ Lâu tùy tiện nói: "Ta nhớ Phi Lục thôi, từ nhỏ nàng đã đi theo ta, không biết giờ thế nào."
Lam Tranh cười: "Thì ra là nhớ nàng ta à, ta đã đón nàng ta về kinh thành rồi, nếu nàng nhớ nàng ta, ngày mai ta sẽ bảo nàng ta tới hầu hạ nàng."
Trong lòng Vũ Lâu thoáng lo lắng, sao hắn lại tìm Phi Lục? Hắn muốn làm gì đây? Lam Tranh thấy nàng không vui, hừ giọng: "Này, không phải nàng lại nghĩ xấu gì ta đấy chứ?"
"Không có, không có." Vũ Lâu vội nói: "Ở đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, đừng đưa nàng ta đến đây. Hơn nữa, ta đang là người có tội, còn đòi có nha hoàn hầu hạ thì ra thể thống gì."
"Vậy thì đã làm sao, hoa khôi đàn tỳ bà hôm đó cũng có người hầu hạ mà."
Vũ Lâu nhớ tới nữ tử đàn tỳ bà ngày đó, thảo nào xinh đẹp như vậy, thì ra là hoa khôi giáo phường tư. Từ khi nàng bị phạt vào giáo phường tư, cảm thấy rất mất mặt, bình thường cũng không ra khỏi phòng, lại không cần tập luyện cầm ca, nên không quen biết nhiều người trong giáo phường. Nhưng ở nơi trăng hoa này, nhan sắc đương nhiên cũng được phân cấp.
Lam Tranh thấy nàng không nói gì, hắn tưởng nàng đang nhớ lại chuyện đêm đó, hắn cố tình chọc tức nàng, nên chủ động nhận sai: "Vũ Lâu, nàng đừng hiểu lầm…… Thật ra…… Đêm hôm đó, ta cũng chưa hề……"
Nàng không chú ý nghe hắn nói, hắn còn đang ấp úng chưa nói xong, nàng đã nói: "Ừ, ta biết."
Lam Tranh không cần đoán cũng biết nàng chẳng để ý đến lời hắn nói, hắn nắm cổ tay nàng hỏi: "Nàng biết cái gì? Nói ra cho ta nghe xem nào?"
Vũ Lâu bị hắn nắm, cổ tay đau ê ẩm, nước mắt trào ra mà ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao mình khóc: "Thật sự xin lỗi…… ta không chú ý……"
Thật ra, nàng không nghe thì thôi, hắn chỉ muốn hỏi lại thôi mà, nếu nàng ngang bướng ngẩng đầu cãi 'lời của ngươi cũng đâu phải thánh chỉ, vì sao phải nghe từng từ từng chữ một', nếu nàng đấu võ mồm với hắn, thì việc này cũng coi như xong. Nhưng giờ nàng lại sợ hãi, run rẩy giải thích khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
"Vũ Lâu?"
Nàng nhỏ giọng nức nở: "…… Thật sự xin lỗi…… Thật sự xin lỗi……"
Lam Tranh cũng sợ làm nàng đau, vội buông tay nàng ra, xoa xoa cổ tay cho nàng: "Có phải ta làm nàng đau không?" Hắn nhìn thấy trên cổ tay nàng có vài vết lằn đỏ sậm, chắc là đêm hôm đó buộc chặt, nàng giãy dụa nên bị thế này.
Hơn nữa, nàng trở nên ngoan ngoãn như bây giờ cũng từ đêm hôm đó. Hắn vô cùng hối hận. Là vì hắn thô bạo cưỡng đoạt, khiến nàng kinh hoảng, khiến nàng sợ hãi hắn.
Hắn khẽ hôn lên trán nàng: "Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương đến nàng nữa."
Vũ Lâu nhếch môi, rưng rưng gật đầu: "…… Ừm."
Nhưng hắn biết, nàng không tin hắn, chỉ là đối phó với hắn nên mới ừ thôi.
Hắn lại nhìn vết thương trên trán nàng, có vẻ khá hơn nhiều rồi, chỉ còn một vảy nhỏ màu hồng nhạt. Đúng như nàng đã từng nói, từ khi nàng gặp hắn, nàng liên tục bị thương tổn, hắn luôn nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng chưa lần nào thực hiện được, ngược lại, lại càng hại nàng thê thảm hơn.
"Vũ Lâu…… Nàng hãy nghe ta nói, dù ta có hận cha nàng đến thế nào, nhưng ta tuyệt đối không dồn sự hận thù đó lên nàng. Về chuyện giả ngày sinh, đúng là ta tố giác, nhưng chuyện phạt nàng vào giáo phường là Hoàng thượng làm…… Tất nhiên, từ đầu ta cũng đoán sẽ có kết quả này. Nhưng chỉ cần nàng không chết, dù nàng ở đâu, ta cũng có thể cứu nàng ra, một lần nữa đưa nàng về bên mình, nên nàng đừng lo lắng."
Vũ Lâu vẫn không nhúc nhích, nhàn nhạt trả lời: "…… Vâng……"
"Sao nói gì nàng cũng vâng vâng dạ dạ thế. Rốt cuộc nàng có phải là Tần Vũ Lâu không?"
Vũ Lâu bị giọng điệu ác liệt của hắn dọa đến run người, vội nói: "Thật sự xin lỗi…… Ngươi đừng tức giận."
Lam Tranh đau lòng: "Ta vẫn là Lam Tranh trước kia, nàng hãy đối xử với ta như lúc trước là được rồi……"
Thà rằng nàng cáu giận với hắn, thô lỗ với hắn, cũng còn tốt hơn khúm núm như bây giờ gấp trăm lần.
"Là Lam Tranh nào trước kia?" Nàng hỏi lại.
Lam Tranh trố mắt, không trả lời được. Hắn kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt: "Chờ tới khi ta đón nàng ra, chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Tuy mẫu hậu bắt ta cưới hai nữ nhân kia, nhưng nàng yên tâm, ta chỉ thích một mình nàng." Nói xong, hắn dùng chóp mũi vuốt ve mặt nàng, thấp giọng oán trách: "Còn không phải tại nàng sao, vốn là ta đã ước định với mẫu hậu, nếu ta và nàng lại xảy ra chuyện, thì ta sẽ phải nghe theo lời bà, cưới nữ nhân khác về. Kết quả là ta đi tìm băng tơ cho nàng, nàng lại đuổi ta đi, khiến ta không thể không tuân thủ ước định với mẫu hậu! Hừ!"
"Lam Tranh…… ngươi có biết…… ta sẽ không thể mang thai nữa không……"
"Vậy thì sao nào? Nàng mới có bao nhiêu tuổi? Còn bao nhiêu năm phía trước để thử mà!" Lam Tranh nói xong, cười xấu xa hai tiếng, tay lại luồn vào trong áo lót của nàng, xoa nắn bầu ngực đầy đặn: "Để chúng ta thử lại đi."
Vũ Lâu giương mắt nhìn hắn, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lam Tranh thấy nàng như vậy, hứng thú lại giảm xuống, hừ giọng nói: "Này, nàng phản ứng chút đi được không hả?"
Vũ Lâu rưng rưng lệ, miễn cưỡng nở nụ cười, ôm cổ hắn, khẽ hôn lên môi hắn lấy lòng.
Lam Tranh đẩy nàng ra: "Thôi đi, thôi đi."
"Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào……" Vũ Lâu nghẹn ngào nói: "Vì sao ta làm gì ngươi cũng nói không đúng…… Ta làm gì ngươi cũng nói không tốt?"
Nàng bật khóc khiến tim hắn rối loạn, khẽ lau nước mắt cho nàng, quát lớn: "Nàng không có làm gì không tốt cả."
"Lam Tranh, trước kia là ta sai." Vũ Lâu khóc ròng nói: "Thái độ của ta đối với ngươi không tốt, từ nay về sau ta sẽ sửa…… Sẽ sửa mà……"
Chẳng lẽ hắn thực sự muốn Vũ Lâu ngoan ngoãn thế này sao? Trước đây, lúc nào hắn cũng thấy nàng ương ngạnh, thường xuyên trừng mắt, quát tháo hắn.
Nhưng giờ nàng đã khuất phục, vì sao hắn vẫn không vui?
"Vũ Lâu, ta……" Cho đến giờ, những chuyện xảy ra với nàng, đều là do hắn tạo thành, sự tổn thương hắn gây ra cho nàng dường như chưa bao giờ dứt.
Nàng không muốn khóc, nhưng dạo này cứ hay chảy nước mắt, nàng như khóc hết nước mắt của cả cuộc đời này rồi. Nàng nhớ cuộc sống thoải mái, đơn giản trước đây, ngày ngày đối phó với những giờ học cho qua, thời gian đó thật quá sung sướng. Còn giờ đây, thân nàng mang đầy thương tích, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới cực hạn.
Mấy hôm trước, nàng còn mạnh mẽ chống cự. Nhưng sự hung dữ của hắn đêm hôm đó đã thành đè chặt chút hơi tàn cuối cùng của nàng, khiến nàng hoàn toàn gục ngã. Nếu hắn không chủ động buông tay, đời này nàng đừng mong có thể thoát khỏi hắn.
"Vũ Lâu, ta yêu nàng……" Lam Tranh hỏi: "Còn nàng thì sao?" Phi Lục từng nói ánh mắt của Vân Triệt giống hắn trước kia, nếu nàng có cảm tình với Vân Triệt, liệu có khi nào là vì hắn ta có bóng dáng của hắn không?
Nàng biết hắn muốn nghe câu trả lời thế nào, cũng có thể nói để lấy lòng hắn. Nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định nói thật.
"Ta không biết……"
Nàng sụt sịt mũi, khẽ hắng giọng, cố gắng cười nói: "Đâu có khóc đâu."
"Rõ ràng là có." Lam Tranh ôm nàng, dùng mặt mình cọ vào cổ nàng: "Có mà…… Ta nhìn thấy rõ ràng, đừng nói dối." Vũ Lâu bị hắn ôm, nóng nực khiến nàng khó chịu: "Mau thả ta ra, nóng muốn chết đi được……"
Lam Tranh không chịu: "Nhưng nàng phải nói cho ta biết, vì sao nàng khóc?"
Nếu không tìm cớ mà nói cho qua, hắn sẽ không chịu thôi. Vũ Lâu tùy tiện nói: "Ta nhớ Phi Lục thôi, từ nhỏ nàng đã đi theo ta, không biết giờ thế nào."
Lam Tranh cười: "Thì ra là nhớ nàng ta à, ta đã đón nàng ta về kinh thành rồi, nếu nàng nhớ nàng ta, ngày mai ta sẽ bảo nàng ta tới hầu hạ nàng."
Trong lòng Vũ Lâu thoáng lo lắng, sao hắn lại tìm Phi Lục? Hắn muốn làm gì đây? Lam Tranh thấy nàng không vui, hừ giọng: "Này, không phải nàng lại nghĩ xấu gì ta đấy chứ?"
"Không có, không có." Vũ Lâu vội nói: "Ở đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, đừng đưa nàng ta đến đây. Hơn nữa, ta đang là người có tội, còn đòi có nha hoàn hầu hạ thì ra thể thống gì."
"Vậy thì đã làm sao, hoa khôi đàn tỳ bà hôm đó cũng có người hầu hạ mà."
Vũ Lâu nhớ tới nữ tử đàn tỳ bà ngày đó, thảo nào xinh đẹp như vậy, thì ra là hoa khôi giáo phường tư. Từ khi nàng bị phạt vào giáo phường tư, cảm thấy rất mất mặt, bình thường cũng không ra khỏi phòng, lại không cần tập luyện cầm ca, nên không quen biết nhiều người trong giáo phường. Nhưng ở nơi trăng hoa này, nhan sắc đương nhiên cũng được phân cấp.
Lam Tranh thấy nàng không nói gì, hắn tưởng nàng đang nhớ lại chuyện đêm đó, hắn cố tình chọc tức nàng, nên chủ động nhận sai: "Vũ Lâu, nàng đừng hiểu lầm…… Thật ra…… Đêm hôm đó, ta cũng chưa hề……"
Nàng không chú ý nghe hắn nói, hắn còn đang ấp úng chưa nói xong, nàng đã nói: "Ừ, ta biết."
Lam Tranh không cần đoán cũng biết nàng chẳng để ý đến lời hắn nói, hắn nắm cổ tay nàng hỏi: "Nàng biết cái gì? Nói ra cho ta nghe xem nào?"
Vũ Lâu bị hắn nắm, cổ tay đau ê ẩm, nước mắt trào ra mà ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao mình khóc: "Thật sự xin lỗi…… ta không chú ý……"
Thật ra, nàng không nghe thì thôi, hắn chỉ muốn hỏi lại thôi mà, nếu nàng ngang bướng ngẩng đầu cãi 'lời của ngươi cũng đâu phải thánh chỉ, vì sao phải nghe từng từ từng chữ một', nếu nàng đấu võ mồm với hắn, thì việc này cũng coi như xong. Nhưng giờ nàng lại sợ hãi, run rẩy giải thích khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
"Vũ Lâu?"
Nàng nhỏ giọng nức nở: "…… Thật sự xin lỗi…… Thật sự xin lỗi……"
Lam Tranh cũng sợ làm nàng đau, vội buông tay nàng ra, xoa xoa cổ tay cho nàng: "Có phải ta làm nàng đau không?" Hắn nhìn thấy trên cổ tay nàng có vài vết lằn đỏ sậm, chắc là đêm hôm đó buộc chặt, nàng giãy dụa nên bị thế này.
Hơn nữa, nàng trở nên ngoan ngoãn như bây giờ cũng từ đêm hôm đó. Hắn vô cùng hối hận. Là vì hắn thô bạo cưỡng đoạt, khiến nàng kinh hoảng, khiến nàng sợ hãi hắn.
Hắn khẽ hôn lên trán nàng: "Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương đến nàng nữa."
Vũ Lâu nhếch môi, rưng rưng gật đầu: "…… Ừm."
Nhưng hắn biết, nàng không tin hắn, chỉ là đối phó với hắn nên mới ừ thôi.
Hắn lại nhìn vết thương trên trán nàng, có vẻ khá hơn nhiều rồi, chỉ còn một vảy nhỏ màu hồng nhạt. Đúng như nàng đã từng nói, từ khi nàng gặp hắn, nàng liên tục bị thương tổn, hắn luôn nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng chưa lần nào thực hiện được, ngược lại, lại càng hại nàng thê thảm hơn.
"Vũ Lâu…… Nàng hãy nghe ta nói, dù ta có hận cha nàng đến thế nào, nhưng ta tuyệt đối không dồn sự hận thù đó lên nàng. Về chuyện giả ngày sinh, đúng là ta tố giác, nhưng chuyện phạt nàng vào giáo phường là Hoàng thượng làm…… Tất nhiên, từ đầu ta cũng đoán sẽ có kết quả này. Nhưng chỉ cần nàng không chết, dù nàng ở đâu, ta cũng có thể cứu nàng ra, một lần nữa đưa nàng về bên mình, nên nàng đừng lo lắng."
Vũ Lâu vẫn không nhúc nhích, nhàn nhạt trả lời: "…… Vâng……"
"Sao nói gì nàng cũng vâng vâng dạ dạ thế. Rốt cuộc nàng có phải là Tần Vũ Lâu không?"
Vũ Lâu bị giọng điệu ác liệt của hắn dọa đến run người, vội nói: "Thật sự xin lỗi…… Ngươi đừng tức giận."
Lam Tranh đau lòng: "Ta vẫn là Lam Tranh trước kia, nàng hãy đối xử với ta như lúc trước là được rồi……"
Thà rằng nàng cáu giận với hắn, thô lỗ với hắn, cũng còn tốt hơn khúm núm như bây giờ gấp trăm lần.
"Là Lam Tranh nào trước kia?" Nàng hỏi lại.
Lam Tranh trố mắt, không trả lời được. Hắn kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt: "Chờ tới khi ta đón nàng ra, chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Tuy mẫu hậu bắt ta cưới hai nữ nhân kia, nhưng nàng yên tâm, ta chỉ thích một mình nàng." Nói xong, hắn dùng chóp mũi vuốt ve mặt nàng, thấp giọng oán trách: "Còn không phải tại nàng sao, vốn là ta đã ước định với mẫu hậu, nếu ta và nàng lại xảy ra chuyện, thì ta sẽ phải nghe theo lời bà, cưới nữ nhân khác về. Kết quả là ta đi tìm băng tơ cho nàng, nàng lại đuổi ta đi, khiến ta không thể không tuân thủ ước định với mẫu hậu! Hừ!"
"Lam Tranh…… ngươi có biết…… ta sẽ không thể mang thai nữa không……"
"Vậy thì sao nào? Nàng mới có bao nhiêu tuổi? Còn bao nhiêu năm phía trước để thử mà!" Lam Tranh nói xong, cười xấu xa hai tiếng, tay lại luồn vào trong áo lót của nàng, xoa nắn bầu ngực đầy đặn: "Để chúng ta thử lại đi."
Vũ Lâu giương mắt nhìn hắn, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lam Tranh thấy nàng như vậy, hứng thú lại giảm xuống, hừ giọng nói: "Này, nàng phản ứng chút đi được không hả?"
Vũ Lâu rưng rưng lệ, miễn cưỡng nở nụ cười, ôm cổ hắn, khẽ hôn lên môi hắn lấy lòng.
Lam Tranh đẩy nàng ra: "Thôi đi, thôi đi."
"Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào……" Vũ Lâu nghẹn ngào nói: "Vì sao ta làm gì ngươi cũng nói không đúng…… Ta làm gì ngươi cũng nói không tốt?"
Nàng bật khóc khiến tim hắn rối loạn, khẽ lau nước mắt cho nàng, quát lớn: "Nàng không có làm gì không tốt cả."
"Lam Tranh, trước kia là ta sai." Vũ Lâu khóc ròng nói: "Thái độ của ta đối với ngươi không tốt, từ nay về sau ta sẽ sửa…… Sẽ sửa mà……"
Chẳng lẽ hắn thực sự muốn Vũ Lâu ngoan ngoãn thế này sao? Trước đây, lúc nào hắn cũng thấy nàng ương ngạnh, thường xuyên trừng mắt, quát tháo hắn.
Nhưng giờ nàng đã khuất phục, vì sao hắn vẫn không vui?
"Vũ Lâu, ta……" Cho đến giờ, những chuyện xảy ra với nàng, đều là do hắn tạo thành, sự tổn thương hắn gây ra cho nàng dường như chưa bao giờ dứt.
Nàng không muốn khóc, nhưng dạo này cứ hay chảy nước mắt, nàng như khóc hết nước mắt của cả cuộc đời này rồi. Nàng nhớ cuộc sống thoải mái, đơn giản trước đây, ngày ngày đối phó với những giờ học cho qua, thời gian đó thật quá sung sướng. Còn giờ đây, thân nàng mang đầy thương tích, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới cực hạn.
Mấy hôm trước, nàng còn mạnh mẽ chống cự. Nhưng sự hung dữ của hắn đêm hôm đó đã thành đè chặt chút hơi tàn cuối cùng của nàng, khiến nàng hoàn toàn gục ngã. Nếu hắn không chủ động buông tay, đời này nàng đừng mong có thể thoát khỏi hắn.
"Vũ Lâu, ta yêu nàng……" Lam Tranh hỏi: "Còn nàng thì sao?" Phi Lục từng nói ánh mắt của Vân Triệt giống hắn trước kia, nếu nàng có cảm tình với Vân Triệt, liệu có khi nào là vì hắn ta có bóng dáng của hắn không?
Nàng biết hắn muốn nghe câu trả lời thế nào, cũng có thể nói để lấy lòng hắn. Nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định nói thật.
"Ta không biết……"
/278
|