Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên cùng mẹ Chu làm cho ngây ngốc, cô thực sự hoài nghi vị giác của mình có vấn đề.
Còn theo bản năng cắn quả mận thêm một miếng.
Thật không chua a…
Mẹ Chu nhìn bộ dáng nắm chặt quả mận cùng vẻ mặt ngây ngốc của con dâ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó ánh mắt của bà lập tức sáng lên. Bà vội vàng ngồi vào bên cạnh vui vẻ nắm lấy tay con dâu. “Tiêu Tiêu, con có phải hay không…”
Mẹ Chu nhìn con dâu, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, ý cười trên môi càng đậm hơn.
Tô Tiêu Tiêu thấy mẹ Chu vui vẻ nhìn mình, cô càng ngây ngốc. “Sao…làm sao vậy mẹ?”
Mẹ Chu nắm chặt tay cô. “Tiêu Tiêu, con có phải hay không đã có...”
“…” Tô Tiêu Tiêu sửng sốt.
Chu Lâm Duyên bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu.
Vừa lúc Tô Tiêu Tiêu cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau vài giây.
Lúc Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên mới vừa kết hôn không tính toán sẽ sinh con sớm cho nên hai người vẫn luôn tránh thai.
Chỉ là lần trước Chu Lâm Duyên ra nước ngoài công tác hơn nửa tháng mới trở về. Hai người hơn nửa tháng không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, đêm đó lăn lộn đến rạng sáng, Chu Lâm Duyên cũng quên luôn việc phải sử dụng biện pháp. Sau khi kết thúc Tô Tiêu Tiêu cũng không tránh thai, nghĩ cứ thuận theo tự nhiên. Có đôi khi nhìn người khác có con cô còn cảm thấy rất đáng yêu.
Khi có kết quả kiểm tra Tô Tiêu Tiêu quả nhiên mang thai.
Từ bệnh viện đi ra, trên đường về nhà Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trong xe ngây ngốc cầm tờ kết quả nhìn hơn nửa ngày.
Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu hỏi Chu Lâm Duyên. “Anh cảm thấy kết quả này có khi nào sẽ sai không? Tại sao một chút cảm giác em cũng không có.”
Chu Lâm Duyên nhéo nhéo bàn tay cô.
Tô Tiêu Tiêu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh khóe môi cong lên.
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra và xác định đã mang thai hai người lập tức đem tin tức nói cho người trong nhà.
Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên kết hôn đã hai năm, người lớn trong nhà thật ra vẫn luôn thúc giục bọn họ sinh con, chỉ là hai vợ chồng đã có kế hoạch của riêng mình, bọn họ thúc giục cũng vô dụng. Lúc này nghe nói Tô Tiêu Tiêu mang thai, người lớn trong nhà đều rất cao hứng.
Buổi tối Tô Tiêu Tiêu gọi điện cho mẹ Tô. Bà ở bên kia điện thoại vui vẻ cùng con gái trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới hỏi. “Con rể của mẹ đâu?”
Chu Lâm Duyên đang ngồi trên sofa bóc trái cây cho bà xã. Tô Tiêu Tiêu thoải mái, dễ chịu nằm một chỗ, hai chân còn rất hưởng thụ đặt trên đùi của anh.
Cô cười tủm tỉm đưa điện thoại cho Chu Lâm Duyên. “Mẹ muốn nói chuyện với anh.”
Chu Lâm Duyên đem dao gọt hoa quả buông xuống rồi cầm lấy điện thoại. “Mẹ.”
Anh thuận tay đem trái cây đã bóc vỏ đưa cho Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy, hai chân rung rung, nằm trên sofa gặm quả táo.
Chu Lâm Duyên vừa nói chuyện với mẹ vợ vừa giữ lấy đôi chân nhỏ của bà xã.
Tô Tiêu Tiêu cũng không rung chân nữa. Cô vừa lắng nghe Chu Lâm Duyên trò chuyện cùng mẹ Tô vừa hết sức chuyên chú gặm quả táo.
Chờ Chu Lâm Duyên cúp điện thoại cô mới hỏi. “Anh với mẹ nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, mẹ chỉ căn dặn anh chăm sóc tốt cho em mà thôi.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Vậy thì anh nhất định phải chăm sóc thật tốt nha.”
Chu Lâm Duyên mỉm cười nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu đem quả táo ăn xong rồi đem hạt ném vào thùng rác, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt Chu Lâm Duyên, lẩm bẩm nói. “Lau tay giúp em.”
Chu Lâm Duyên nén cười, từ trên bàn lấy một tờ khăn ướt rồi kéo tay của cô lại gần cẩn thận lau từng ngón tay.
Lau sạch tay cho Tô Tiêu Tiêu xong anh đem khăn ướt ném vào thùng rác, sau đó cúi người bế cô lên.
Tô Tiêu Tiêu ai nha một tiếng. “Anh chậm một chút, trong bụng em còn có cục cưng nha.”
Chu Lâm Duyên cười cười rồi ôm cô đi lên lầu.
Về phòng Tô Tiêu Tiêu lập tức đi phòng tắm tắm rửa, ra khỏi phòng tắm cô liền chui vào trong ổ chăn.
Chu Lâm Duyên ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại, lúc trở lại phòng liền thấy Tô Tiêu Tiêu đã nằm trong chăn.
Anh đi tới ngồi ở mép giường giúp Tô Tiêu Tiêu kéo chăn, anh đem chăn kéo lên tới cằm rồi thuận tay nhéo chiếc cằm của cô thấp giọng hỏi. “Em có thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, nói. “Tạm thời không có.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười. Đôi tay Tô Tiêu Tiêu từ phía dưới chăn vươn ra nắm lấy ngón tay của anh, cười khanh khách. “Chu Lâm Duyên, anh phải đối tốt với em đấy.”
Chu Lâm Duyên cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi hỏi. “Anh khi nào thì không đối tốt với em, hử?”
Tô Tiêu Tiêu mỉm cười.
Đúng nha, Chu Lâm Duyên khi nào thì đối xử với cô không tốt cơ chứ.
Từ khi Tô Tiêu Tiêu mang thai mới đầu còn không có phản ứng gì, cô đang vui vẻ vì thể chất của mình tốt, chỉ là chưa vui mừng được bao lâu thì bắt đầu nôn nghén vô cùng nghiêm trọng.
Chu Lâm Duyên ở công ty nhận được điện thoại từ trong nhà gọi tới. Anh vội vàng bỏ lại một đống công việc lập tức lái xe trở về.
“Bà chủ đâu?” Chu Lâm Duyên vào nhà, anh nhíu mày đi lên lầu.
Người nhận nhiệm vụ chăm sóc Tô Tiêu Tiêu vội vàng theo ở phía sau. “Bà chủ ở trong phòng, cô ấy vừa nôn rất nhiều, giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.”
Chu Lâm Duyên mày nhíu càng chặt, anh lên lầu trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, vừa vào liền nghe thấy Tô Tiêu Tiêu đang nôn ở trong nhà vệ sinh, anh nhanh chóng đi tới thì thấy cô đang ghé vào bồn cầu.
Chu Lâm Duyên lập tức tiến lên, nhanh chóng lấy khăn giấy, ngồi xổm bên cạnh vỗ vào lưng cô. “Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu cái gì cũng nôn không ra, cứ như vậy mà nôn khan.
Chu Lâm Duyên đau lòng cực kỳ, anh đem lọn tóc xoã xuống vén ra sau tai giúp cô. Chờ Tô Tiêu Tiêu nôn xong rồi, mới lấy giấy đưa cho cô lau miệng. “Em còn muốn nôn nữa không?”
Tô Tiêu Tiêu cả người đều không có sức lực, sắc mặt tái nhợt. Cô lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên.
Chu Lâm Duyên lập tức đỡ lấy rồi ôm cô trở lại phòng ngủ đặt lên giường.
“Em ngủ một lát nhé.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Em muốn ngồi.”
Tô Tiêu Tiêu dựa vào đầu giường, Chu Lâm Duyên lấy cái gối dựa lót ở phía sau lưng giúp cô. “Có cần anh lót thêm một cái nữa không?”
Dì giúp việc lấy cho Tô Tiêu Tiêu chén nước, Chu Lâm Duyên cầm lấy rồi ngồi ở mép giường chậm rãi đút cho cô uống.
Tô Tiêu Tiêu uống nước ấm, hơi chút thoải mái.
Cô nhìn Chu Lâm Duyên. “Sao anh lại trở về?”
Chu Lâm Duyên nói. “Dì Trương gọi điện thoại nói em nôn rất nhiều, anh cảm thấy không yên tâm.”
Tô Tiêu Tiêu không cao hứng mà mếu máo. “Em thật sự khó chịu.”
Chu Lâm Duyên đau lòng, anh kéo tay Tô Tiêu Tiêu cúi đầu hôn hôn, rồi nói. “Anh đã tìm bác sĩ để anh ta nghĩ cách.”
“Dì Trương nói em không ăn cơm trưa, anh đi lấy chút thức ăn lên cho em nhé.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Em không muốn ăn uống.”
“Không ăn cũng phải ăn.” Chu Lâm Duyên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của cô. “Chờ anh một lát.”
Chu Lâm Duyên đi xuống lầu phân phó dì Trương một lần nữa làm cơm trưa.
Động tác của dì Trương rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng thức ăn lên lầu.
Chu Lâm Duyên cầm bát cháo lấy cái muỗng múc một miếng rồi thổi thổi sau đó đưa đến bên miệng Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, bộ dáng rất chống cự. "Em không muốn ăn, em không đói bụng.”
“Tiêu Tiêu.” Chu Lâm Duyên nhìn cô, giọng nói dịu dàng. “Nghe lời.”
Tô Tiêu Tiêu thật sự ăn không vào, nhưng cũng biết không thể không ăn, trong bụng còn có bảo bảo.
Tô Tiêu Tiêu đành phải ngoan ngoãn há mồm, chịu đựng khó chịu ăn một ít.
Chu Lâm Duyên còn muốn đút thêm nhưng cô đã quay đầu sang chỗ khác, còn giơ tay ngăn anh lại. “Em không ăn, em thật sự no rồi.”
Chu Lâm Duyên thấy cô thật sự ăn không vào, lại càng đau lòng hơn nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh đem cháo buông xuống rồi cầm lấy canh cá. “Uống chút canh đi.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, thực mâu thuẫn. “Em không uống.”
“Em uống đi, cũng không cần uống nhiều đâu.” Chu Lâm Duyên đau lòng, chỉ có thể từ từ dỗ cô.
Tô Tiêu Tiêu được anh dỗ cho nên cũng chấp nhận uống hai muỗng, thật sự là không muốn uống, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại.
Chu Lâm Duyên không có biện pháp, đành phải cầm bát đưa cho dì Trương.
Tô Tiêu Tiêu dựa vào giường bộ dáng vô cùng đáng thương.
Chu Lâm Duyên đau lòng không thôi. Anh đem người nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Tô Tiêu Tiêu cằm để ở trên vai Chu Lâm Duyên, anh nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng của cô. Sự ôn nhu của anh lại làm cho Tô Tiêu Tiêu có chút ủy khuất. “Đều tại anh.”
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về cô, tự trách nói. “Ừ, đều do anh.”
Còn theo bản năng cắn quả mận thêm một miếng.
Thật không chua a…
Mẹ Chu nhìn bộ dáng nắm chặt quả mận cùng vẻ mặt ngây ngốc của con dâ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó ánh mắt của bà lập tức sáng lên. Bà vội vàng ngồi vào bên cạnh vui vẻ nắm lấy tay con dâu. “Tiêu Tiêu, con có phải hay không…”
Mẹ Chu nhìn con dâu, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, ý cười trên môi càng đậm hơn.
Tô Tiêu Tiêu thấy mẹ Chu vui vẻ nhìn mình, cô càng ngây ngốc. “Sao…làm sao vậy mẹ?”
Mẹ Chu nắm chặt tay cô. “Tiêu Tiêu, con có phải hay không đã có...”
“…” Tô Tiêu Tiêu sửng sốt.
Chu Lâm Duyên bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu.
Vừa lúc Tô Tiêu Tiêu cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau vài giây.
Lúc Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên mới vừa kết hôn không tính toán sẽ sinh con sớm cho nên hai người vẫn luôn tránh thai.
Chỉ là lần trước Chu Lâm Duyên ra nước ngoài công tác hơn nửa tháng mới trở về. Hai người hơn nửa tháng không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, đêm đó lăn lộn đến rạng sáng, Chu Lâm Duyên cũng quên luôn việc phải sử dụng biện pháp. Sau khi kết thúc Tô Tiêu Tiêu cũng không tránh thai, nghĩ cứ thuận theo tự nhiên. Có đôi khi nhìn người khác có con cô còn cảm thấy rất đáng yêu.
Khi có kết quả kiểm tra Tô Tiêu Tiêu quả nhiên mang thai.
Từ bệnh viện đi ra, trên đường về nhà Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trong xe ngây ngốc cầm tờ kết quả nhìn hơn nửa ngày.
Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu hỏi Chu Lâm Duyên. “Anh cảm thấy kết quả này có khi nào sẽ sai không? Tại sao một chút cảm giác em cũng không có.”
Chu Lâm Duyên nhéo nhéo bàn tay cô.
Tô Tiêu Tiêu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh khóe môi cong lên.
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra và xác định đã mang thai hai người lập tức đem tin tức nói cho người trong nhà.
Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên kết hôn đã hai năm, người lớn trong nhà thật ra vẫn luôn thúc giục bọn họ sinh con, chỉ là hai vợ chồng đã có kế hoạch của riêng mình, bọn họ thúc giục cũng vô dụng. Lúc này nghe nói Tô Tiêu Tiêu mang thai, người lớn trong nhà đều rất cao hứng.
Buổi tối Tô Tiêu Tiêu gọi điện cho mẹ Tô. Bà ở bên kia điện thoại vui vẻ cùng con gái trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới hỏi. “Con rể của mẹ đâu?”
Chu Lâm Duyên đang ngồi trên sofa bóc trái cây cho bà xã. Tô Tiêu Tiêu thoải mái, dễ chịu nằm một chỗ, hai chân còn rất hưởng thụ đặt trên đùi của anh.
Cô cười tủm tỉm đưa điện thoại cho Chu Lâm Duyên. “Mẹ muốn nói chuyện với anh.”
Chu Lâm Duyên đem dao gọt hoa quả buông xuống rồi cầm lấy điện thoại. “Mẹ.”
Anh thuận tay đem trái cây đã bóc vỏ đưa cho Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy, hai chân rung rung, nằm trên sofa gặm quả táo.
Chu Lâm Duyên vừa nói chuyện với mẹ vợ vừa giữ lấy đôi chân nhỏ của bà xã.
Tô Tiêu Tiêu cũng không rung chân nữa. Cô vừa lắng nghe Chu Lâm Duyên trò chuyện cùng mẹ Tô vừa hết sức chuyên chú gặm quả táo.
Chờ Chu Lâm Duyên cúp điện thoại cô mới hỏi. “Anh với mẹ nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, mẹ chỉ căn dặn anh chăm sóc tốt cho em mà thôi.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Vậy thì anh nhất định phải chăm sóc thật tốt nha.”
Chu Lâm Duyên mỉm cười nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu đem quả táo ăn xong rồi đem hạt ném vào thùng rác, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt Chu Lâm Duyên, lẩm bẩm nói. “Lau tay giúp em.”
Chu Lâm Duyên nén cười, từ trên bàn lấy một tờ khăn ướt rồi kéo tay của cô lại gần cẩn thận lau từng ngón tay.
Lau sạch tay cho Tô Tiêu Tiêu xong anh đem khăn ướt ném vào thùng rác, sau đó cúi người bế cô lên.
Tô Tiêu Tiêu ai nha một tiếng. “Anh chậm một chút, trong bụng em còn có cục cưng nha.”
Chu Lâm Duyên cười cười rồi ôm cô đi lên lầu.
Về phòng Tô Tiêu Tiêu lập tức đi phòng tắm tắm rửa, ra khỏi phòng tắm cô liền chui vào trong ổ chăn.
Chu Lâm Duyên ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại, lúc trở lại phòng liền thấy Tô Tiêu Tiêu đã nằm trong chăn.
Anh đi tới ngồi ở mép giường giúp Tô Tiêu Tiêu kéo chăn, anh đem chăn kéo lên tới cằm rồi thuận tay nhéo chiếc cằm của cô thấp giọng hỏi. “Em có thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, nói. “Tạm thời không có.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười. Đôi tay Tô Tiêu Tiêu từ phía dưới chăn vươn ra nắm lấy ngón tay của anh, cười khanh khách. “Chu Lâm Duyên, anh phải đối tốt với em đấy.”
Chu Lâm Duyên cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi hỏi. “Anh khi nào thì không đối tốt với em, hử?”
Tô Tiêu Tiêu mỉm cười.
Đúng nha, Chu Lâm Duyên khi nào thì đối xử với cô không tốt cơ chứ.
Từ khi Tô Tiêu Tiêu mang thai mới đầu còn không có phản ứng gì, cô đang vui vẻ vì thể chất của mình tốt, chỉ là chưa vui mừng được bao lâu thì bắt đầu nôn nghén vô cùng nghiêm trọng.
Chu Lâm Duyên ở công ty nhận được điện thoại từ trong nhà gọi tới. Anh vội vàng bỏ lại một đống công việc lập tức lái xe trở về.
“Bà chủ đâu?” Chu Lâm Duyên vào nhà, anh nhíu mày đi lên lầu.
Người nhận nhiệm vụ chăm sóc Tô Tiêu Tiêu vội vàng theo ở phía sau. “Bà chủ ở trong phòng, cô ấy vừa nôn rất nhiều, giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.”
Chu Lâm Duyên mày nhíu càng chặt, anh lên lầu trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, vừa vào liền nghe thấy Tô Tiêu Tiêu đang nôn ở trong nhà vệ sinh, anh nhanh chóng đi tới thì thấy cô đang ghé vào bồn cầu.
Chu Lâm Duyên lập tức tiến lên, nhanh chóng lấy khăn giấy, ngồi xổm bên cạnh vỗ vào lưng cô. “Tiêu Tiêu.”
Tô Tiêu Tiêu cái gì cũng nôn không ra, cứ như vậy mà nôn khan.
Chu Lâm Duyên đau lòng cực kỳ, anh đem lọn tóc xoã xuống vén ra sau tai giúp cô. Chờ Tô Tiêu Tiêu nôn xong rồi, mới lấy giấy đưa cho cô lau miệng. “Em còn muốn nôn nữa không?”
Tô Tiêu Tiêu cả người đều không có sức lực, sắc mặt tái nhợt. Cô lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên.
Chu Lâm Duyên lập tức đỡ lấy rồi ôm cô trở lại phòng ngủ đặt lên giường.
“Em ngủ một lát nhé.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Em muốn ngồi.”
Tô Tiêu Tiêu dựa vào đầu giường, Chu Lâm Duyên lấy cái gối dựa lót ở phía sau lưng giúp cô. “Có cần anh lót thêm một cái nữa không?”
Dì giúp việc lấy cho Tô Tiêu Tiêu chén nước, Chu Lâm Duyên cầm lấy rồi ngồi ở mép giường chậm rãi đút cho cô uống.
Tô Tiêu Tiêu uống nước ấm, hơi chút thoải mái.
Cô nhìn Chu Lâm Duyên. “Sao anh lại trở về?”
Chu Lâm Duyên nói. “Dì Trương gọi điện thoại nói em nôn rất nhiều, anh cảm thấy không yên tâm.”
Tô Tiêu Tiêu không cao hứng mà mếu máo. “Em thật sự khó chịu.”
Chu Lâm Duyên đau lòng, anh kéo tay Tô Tiêu Tiêu cúi đầu hôn hôn, rồi nói. “Anh đã tìm bác sĩ để anh ta nghĩ cách.”
“Dì Trương nói em không ăn cơm trưa, anh đi lấy chút thức ăn lên cho em nhé.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Em không muốn ăn uống.”
“Không ăn cũng phải ăn.” Chu Lâm Duyên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của cô. “Chờ anh một lát.”
Chu Lâm Duyên đi xuống lầu phân phó dì Trương một lần nữa làm cơm trưa.
Động tác của dì Trương rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng thức ăn lên lầu.
Chu Lâm Duyên cầm bát cháo lấy cái muỗng múc một miếng rồi thổi thổi sau đó đưa đến bên miệng Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, bộ dáng rất chống cự. "Em không muốn ăn, em không đói bụng.”
“Tiêu Tiêu.” Chu Lâm Duyên nhìn cô, giọng nói dịu dàng. “Nghe lời.”
Tô Tiêu Tiêu thật sự ăn không vào, nhưng cũng biết không thể không ăn, trong bụng còn có bảo bảo.
Tô Tiêu Tiêu đành phải ngoan ngoãn há mồm, chịu đựng khó chịu ăn một ít.
Chu Lâm Duyên còn muốn đút thêm nhưng cô đã quay đầu sang chỗ khác, còn giơ tay ngăn anh lại. “Em không ăn, em thật sự no rồi.”
Chu Lâm Duyên thấy cô thật sự ăn không vào, lại càng đau lòng hơn nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh đem cháo buông xuống rồi cầm lấy canh cá. “Uống chút canh đi.”
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, thực mâu thuẫn. “Em không uống.”
“Em uống đi, cũng không cần uống nhiều đâu.” Chu Lâm Duyên đau lòng, chỉ có thể từ từ dỗ cô.
Tô Tiêu Tiêu được anh dỗ cho nên cũng chấp nhận uống hai muỗng, thật sự là không muốn uống, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại.
Chu Lâm Duyên không có biện pháp, đành phải cầm bát đưa cho dì Trương.
Tô Tiêu Tiêu dựa vào giường bộ dáng vô cùng đáng thương.
Chu Lâm Duyên đau lòng không thôi. Anh đem người nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Tô Tiêu Tiêu cằm để ở trên vai Chu Lâm Duyên, anh nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng của cô. Sự ôn nhu của anh lại làm cho Tô Tiêu Tiêu có chút ủy khuất. “Đều tại anh.”
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về cô, tự trách nói. “Ừ, đều do anh.”
/62
|