Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, An Dĩ Nhược giương mắt nhìn lên, bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt vằn tơ máu, đủ để thấy giày vò và giãy giụa của anh, nhưng, sao anh có thể bỏ rơi cô như vậy, anh biết khách khứa và bạn bè ngồi đầy đang đợi anh, mà cô, cũng đứng ở thảm bên kia chờ anh. Cũng bởi vì tấm ảnh chụp, cũng bởi vì một bài báo, anh sẽ không cần cô sao?
Bốn mắt giao nhau, đau đớn trong mắt An Dĩ Nhược càng giống như hạt cát cứng ngạnh ở trong lòng, mà anh, đáy mắt ảm đạm, không có tí ti ánh sáng.
Nhìn nhau hồi lâu, An Dĩ Nhược định thần, đứng lên đi tới dừng lại trước mặt anh, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đầy râu ria của anh, đưa tay muốn vén tóc trên trán anh, lại bị anh nghiêng đầu tránh đi. Tay cô cứng ở nơi đó, sau đó suy sụp để xuống, cô khẽ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Trấn định là giả vờ, lòng của cô là đang chìm xuống nhanh chóng, suy đoán không tốt nào đó, làm như đang từng chút được chứng thực. Anh làm việc luôn có chừng mực, vắng mặt ở ngày quan trọng như vậy, An Dĩ Nhược đã không có nắm chắc được mọi thứ còn có thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Đáy mắt ám trầm hiện lên một tia mỉa mai, lại được nhanh chóng che giấu đi, mất tự nhiên cong cong khóe môi, anh nói: "Tôi cũng muốn hỏi em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Cô nghiêng người, ánh mắt dừng ở trên quyển tạp chí, quay đầu nhìn vào mắt của anh, nói: "Nếu như em nhớ không lầm, nó được chụp vào ngày em và anh ấy thoát hiểm cách đây hay tháng." Cùng Mục Nham như là cách bởi một lớp giấy cửa sổ, không có ai chọc thủng có lẽ cả đời cũng có thể không được nhớ tới, nhưng vào lúc này, cô đã là không thể tránh khỏi nhất định phải đối mặt. Tạp chí là đưa tin về Mục Nham, mà tấm ảnh chụp này rõ ràng là sau khi bọn họ thoát hiểm, bị chụp được vào lúc anh ôm cô, nhưng, khi đó là cô hôn mê, yếu ớt dựa vào trong lòng anh, nếu như không phải nhìn thấy quần áo mặc trên người là do Cố Dạ chuẩn bị cho cô, cô căn bản không biết đã xảy ra cảnh như vậy.
"Tôi cũng đoán vậy." Tịch Thạc Lương đi qua bên người cô, khom người nhặt lên quyển tạp chí, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta hoảng hốt, An Dĩ Nhược nghe được giọng của anh tự sau lưng từ từ truyền đến: "Đội trưởng đội đặc công Mục Nham, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ. Bất chấp người bị vết thương đạn bắn một mình mạo hiểm, cứu ra con tin bị bắt An Dĩ Nhược— thiên kim thị thưởng thành phố A. Lúc thoát hiểm, chân tình lộ ra, hai người ôm chặt nhau. Lúc An Dĩ Nhược vì kinh sợ và kiệt sức mà ngất xỉu, tay còn lại nắm chặt cánh tay của Mục Nham, nhưng lại không có ai có thể tách ra... Mục Nham thuận theo tiến vào phòng cấp cứu, mãi đến An Dĩ Nhược bình an thoát hiểm, xác định không sao, ở dưới sự khuyên nhủ của bác sĩ nói vết thương bị kéo rách đến nỗi chuyển biến xấu mới chịu đi xử lý, sau đó, hôn mê suốt cả một ngày một đêm..." Dừng một chút, anh nắm chặt tay phải thành nắm đấm, gằn từng chữ tiếp tục đọc mấy dòng cuối cùng trong bài báo: "Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tình ca..."
"Bốp" một tiếng, tạp chí bị anh dùng sức ném mạnh vào vách tường, trang giấy rơi xuống loạn xạ, Tịch Thạc Lương đột nhiên xoay người, hai tay vịn lấy bả vai của An Dĩ Nhược, gầm nhẹ thốt lên: "Em nói cho tôi biết, đây là có chuyện gì? Giữa các người thật sự không có gì? Em thật sự muốn gả cho tôi? Con trai thủ trưởng quân bộ, thủ trưởng quân bộ, tương đương với cấp phó tỉnh tưởng chứ? Thật đúng là môn đăng hộ đối." Tim anh đau nhói, sự vắng mặt của anh ngay tại ngày cưới có lẽ không phải là vì nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp mập mờ này, mà là mười sáu chữ cuối cùng này, "Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tình ca." Giống như là đánh trúng chỗ hiểm sẽ làm anh mất mạng, Tịch Thạc Lương vô thức nhớ lại lời nói của bố: "Lương à, không phải bố cổ hủ, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối là có đạo lý riêng. Mặc dù bây giờ cô ấy theo con, khó đảm bảo sau này sẽ không úp mở phê bình nhà chúng ta, con cũng biết đấy, một cái hôn lễ mà nhà cô ấy cũng không chịu nhượng bộ, sau khi kết hôn phải làm thế nào hòa hợp đây? Bố biết con có sự nghiệp của chính mình, nhưng kinh doanh và làm quan dù sao cũng khác nhau, tiền tài không đủ để cân bằng chênh lệch địa vị và quyền thế, nghe bố nói, hủy bỏ hôn lễ." Nửa tháng qua, dường như mỗi ngày ông Tịch đều yêu cầu anh hủy bỏ hôn lễ, nhưng đối mặt với người phụ nữ mình yêu, anh không nhúc nhích chút nào, mãi đến đêm qua bắt đầu tranh cãi kịch liệt với bố, cho đến khi bố lấy ra quyển tạp chí đã mua được lúc đi loanh quanh dưới lầu của anh, anh sợ hãi cả kinh.
Trong tấm ảnh Mục Nham mặc áo sơ mi màu đen, tóc hơi xốc xếch, hai cánh tay ôm chặt vị hôn thê của anh, Tịch Thạc Lương chú ý tới ánh mắt của anh, mang theo mấy phần thương tiếc, mang theo vài tia đau lòng, còn mang theo vài phần thâm tình khiến anh đau đớn, để lộ ra tất cả tình yêu không thể nào che giấu ở trong một bức ảnh. Hít sâu, liên tục, anh cố đè xuống đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, tỉ mỉ nhìn bài báo, mãi đến mười sáu chữ này lọt vào tầm mắt, tiếng lòng căng thẳng thoáng chốc gãy lìa, anh lao ra khỏi nhà như điên, chạy một mạch thẳng tới nhà họ An. Anh muốn hỏi cô một chút có phải thật sự muốn gả cho anh hay không, anh muốn chính miệng hỏi cô có phải thật sự không để tâm đến gia đình của anh hay không, anh càng muốn hỏi cô đối với tình yêu của anh có phải vẫn kiên trì trước sau như một hay không, song, nghi vấn trong lòng ở nửa đường lại bị đánh trở về, anh lặng lẽ nhìn bóng dáng chồng lên nhau ở bên đường, từng câu từng chữ trong bài báo đập vào trong lòng anh, Tịch Thạc Lương cảm thấy vừa tức giận lại vừa khó chịu, tay cầm tay lái bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch, mím chặt môi, anh nhìn Mục Nham xa xa đi theo phía sau An Dĩ Nhược, lặng lẽ đưa cô về nhà, sau đó, đứng ở bên đường giữ cả đêm. Mà anh, cũng luôn ngồi ở trong xe chưa từng rời đi.
Hứa hẹn, lời thề, tại một đêm khó qua này bị phủ định triệt để. Anh không tin tình yêu của cô nữa, anh cũng không lại tin giữa bọn họ có thể đầu bạc, ngửa đầu nhìn chữ hỉ dán trên cửa sổ, anh phán cô ra khỏi ván cờ tình yêu.
Bài báo rất tàn nhẫn, nhưng giọng nói lạnh lùng của anh càng khiến cô đau hơn. Đột nhiên, An Dĩ Nhược giật mình bước chân sắp tới gần anh cũng đột nhiên dừng lại, cô lặng lẽ rũ mắt xuống, tuyệt vọng, mất mác, đau đớn và đủ loại cảm xúc phức tạp cùng tuôn ra, cô khó khăn hít sâu, một lần lại một lần, sau đó xoay người dịch bước đến trước mặt anh, cô muốn thản nhiên với anh trong nội tâm đã từng có giãy giụa, cô muốn nói cho anh biết muốn quyết tâm cùng anh gần nhau, cố gắng làm việc cuối cùng để giữ lại. Nhưng, cuối cùng Tịch Thạc Lương cũng không chịu cho cô cơ hội giải thích, đáy mắt anh đỏ ngầu, giơ tay ngăn lại lời nói cô chưa kịp nói, ra sức kéo tay cô qua để ở ngực, lạnh giọng chất vấn: "An Dĩ Nhược, dùng trái tim của em nói cho tôi biết, rốt cuộc em yêu là tôi hay là anh ta?" Anh mất đi lý trí, đã quên vì yêu anh, cô nhượng bộ bao nhiêu, lại vứt bỏ cái gì, anh đều đã quên. Một bài báo, một cái ôm, gạt bỏ tất cả trả giá của cô, vùi lấp tình yêu của bọn họ.
Đột nhiên, cô rất muốn cười, dường như sáu năm dốc hết thời gian mến nhau đều đã trở thành chuyện cười, mà cô, lại là một chuyện cười cực kỳ lớn.
Ánh mặt trời đầu hạ rất mềm mại, lòng An Dĩ Nhược vì một câu chất vấn này của anh mà lâm vào bóng tối vô biên và lạnh lẽo, lạnh đến cô run lẩy bẩy, hơi quay đầu đi, có một giọt nước mắt trong suốt, người trước mắt và vật bị nhòe đi. Cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì. Sao anh có thể hoài nghi tình yêu của cô, chẳng lẽ anh không biết đây là tổn thương lớn nhất đối với cô? Về phần Mục Nham, không thể phủ nhận động tâm, song là yêu sao? Cô không biết, lúc quyết định gả cho anh, cô không muốn biết rồi. Tại sao lại tàn nhẫn ép cô như vậy, tại sao ở ngày kết hôn này mới đến hỏi?
"Tôi nghĩ em đối với anh ta chỉ là có chút cảm tình, dù sao tình cảm cùng chung hoạn nạn là không thể nào so được với tình cảm khác, hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là thằng ngốc, bị em đùa giỡn xoay vòng vòng, thậm chí vì tiếp tục hôn lễ này mà trở mặt với bố, hại ông vào bệnh viện, thiếu chút nữa..." Sáng sớm khi anh về đến nhà, bố vì phạm vào cao huyết áp mà ngã xuống đất, chờ ở ngoài phòng cấp cứu mấy tiếng, anh suýt nữa sụp đổ. Người yêu mất đi, nếu như ngay cả bố cũng xảy ra điều bất trắc, anh sẽ không chịu nổi.
An Dĩ Nhược ngạc nhiên, thật không ngờ đã xảy ra ngoài ý muốn như vậy, không để ý tới chỉ trích của anh muốn hỏi anh ông Tịch thế nào, lại nghe anh mỉa mai nói: "Em có thể nói với tôi rằng em yêu anh ta, tôi quyết không miễn cưỡng. Phải thừa nhận, luận về gia thế tôi kém hơn anh ta, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ, An Dĩ Nhược, các người quả thật môn đăng hộ đối." Thốt ra lời nói như gió lạnh tận xương, cào đau người phụ nữ trước mắt, cũng cào đau chính anh.
Không thể tin giương mắt nhìn anh, không tin lời nói là nói ra từ trong miệng anh, tim An Dĩ Nhược đột nhiên nguội lạnh, lạnh, bị thương. Chẳng lẽ, cuối cùng nghiền nát tình cảm của bọn họ chính là bốn chữ "Môn đăng hộ đối" này? Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, giọng run run hỏi: "Anh nói cái gì?" Anh yêu cô sao? Có yêu cô sao? Anh lại vì cái lý do không phải lý do này chắp tay nhường cô cho người khác? Rốt cuộc anh là không có lòng tin với chính mình, hay là mất đi lòng tin với cô? Từ khi nào thì cô vì khác biệt gia đình mà ít yêu anh một phân một hào?
"Tôi nói, các người môn đăng hộ đối, anh ta thích hợp với em hơn tôi." Anh gằn từng tiếng nhắc lại, quyết định vô tình và tàn nhẫn.
Bức ảnh là kíp nổ, bài báo châm đốt triệt để tia chần chờ và hèn nhát chôn sâu ở trong lòng này, anh, quyết định buông tay. Đối với tình yêu của cô, chung quy là bại bởi ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, có lẽ, ở trong cuộc tình này, anh yêu nhất, là chính anh.
Nhìn vào mắt cô, anh vô cùng rõ ràng nói: "An Dĩ Nhược, đến đây chấm dứt đi."
Anh nói đến đây chấm dứt, vào lúc này anh lại nói đến đây chấm dứt. Nghẹt thở, tay phải cứng đờ để ở lồng ngực, đau đớn rõ ràng vẫn không thể kìm nén được, nước mắt An Dĩ Nhược giọt giọt lăn xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi Tịch Thạc Lương từng chút trở nên mơ hồ, người đàn ông mà cô đã từng cam nguyện tan xương nát thịt để đi yêu lúc này đột nhiên trở nên xa lạ, giống như là được bao bọc trong một lớp đánh bóng, làm cô hoàn toàn nhìn không rõ.
Sức lực cả người thoáng chốc bị hút hết, thậm chí cô còn không đủ sức đứng vững, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, giọt nước mắt mặn ướt ào ào trượt xuống, theo khe hở thấm vào áo cưới trắng tinh, lưu lại dấu vết mờ nhạt, sự vứt bỏ vô tình của anh đã tạp nên từng vết thương trong lòng cô...
"Bốp" một tiếng giòn vang, gò má của Tịch Thạc Lương thực sự đã trúng một cái tát, ngón tay Mễ Ngư chỉ vào trán của anh, lạnh lùng mắng: "Tịch Thạc Lương, sao anh có thể nói ra lời nói vô tình như vậy? Anh cho rằng cậu ấy lấy hôn nhân ra làm trò đùa? Anh đừng quên, là ai cầu xin cậu ấy gả, là ai ép cậu ấy phải gả. Đùa giỡn anh? Dùng hạnh phúc cả đời của mình đùa giỡn anh? Trả giá cả đời mình đùa giỡn anh sao?" Câu cuối cùng cơ hồ là hét lên, ngón tay Mễ Ngư chọc vào trong ngực anh, lạnh giọng chất vấn: "Vậy anh cũng vuốt lồng ngực của mình nói cho tôi biết, anh yêu cậu ấy sao? Tình yêu của anh có thể so được với từng li từng tí trả giá của cậu ấy? Sáu năm, cậu ấy yêu anh sáu năm, anh có xuất ra sáu phần chân tâm đợi cậu ấy sao? Anh đoán chừng cậu ấy không buông anh ra, anh mặc cho cậu ấy xuất ngoại, để một mình cậu ấy ở ngoài ngàn dặm xa xôi vì anh nỗ lực, anh có thể hiểu được bất lực và cô đơn của cậu ấy ngay lúc đó không? Cậu ấy có gia đình tốt là lỗi của cậu ấy sao? Anh có cái gì đáng giá để cậu ấy yêu? Anh không xứng. Nhưng cậu ấy yêu, kiên trì yêu, đối mặt với lạnh nhạt của anh cậu ấy nhịn, đối mặt với vẻ mặt của bố anh cậu ấy nhịn, nếu như không phải là yêu, nếu như không phải là thành tâm thành ý muốn cùng anh trải qua cả đời, dựa vào cái gì cậu ấy ép dạ cầu toàn như vậy? Anh có tư cách gì nói anh yêu cậu ấy?"
Chán nản buông tay, Mễ Ngư trút ra bất mãn tích tụ trong lòng: "Anh có biết cậu ấy vì anh chịu bao nhiêu áp lực? Anh có từng đau lòng qua cho cậu ấy sao? Có phải anh cho rằng cậu ấy nên như vậy? Kiên trì của cậu ấy, nhượng bộ của cậu ấy, để cho anh kiêu ngạo cao quý tâm đắc đến thỏa mãn, có phải trong lòng anh còn đang đắc ý đúng không, nhìn, thiên kim đại tiểu thư cũng vì mình khom lưng?" Thấy anh muốn mở miệng phản bác, cô giành nói trước: "Không phải là anh không muốn nhận ân huệ của nhà họ An muốn tự mình tung hoành thiên hạ chứng minh anh mạnh bao nhiêu sao? Anh làm được rồi, anh rất mạnh, mạnh đến khiến tôi lau mắt mà nhìn. Nhưng anh cũng rất buồn cười, chỉ vì sự xuất hiện của một người đàn ông có bối cảnh và thân thế xứng đôi với cậu ấy, anh đã không cần cậu ấy, hơn nữa còn là ngay tại ngày kết hôn. Không có một câu nhắn nhủ, không có nói một tiếng xin lỗi. Anh được, anh lợi hại, chú rể mất tích anh cũng có dũng khí trình diễn phim truyền hình, anh là người vô tình nhất máu lạnh nhất mà Mễ Ngư tôi từng gặp qua trong cuộc đời này. Anh chưa từng nghĩ tới dùng tình yêu để giữ lại người của cậu ấy, lòng của cậu ấy. Anh vội vã đẩy cậu ấy ra, chỉ là muốn che giấu tự ti của anh. Suy nghĩ một chút xem mấy chục bàn khách mời chờ ở khách sạn, anh có một chút áy náy hay không? Anh khiến cậu ấy đau lòng và khó xử như vậy có phải rất dễ chịu hay không?" Mễ Ngư không thể chấp nhận anh ta lấy cảm tình nảy sinh giữa An Dĩ Nhược và Mục Nham mà bôi nhọ cô ấy, rõ ràng là anh ta không cần cô ấy không ném được ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, lại nói giống như là cô ấy vượt tường đi ngoại tình. Người đàn ông giống như Mục Nham như thế, An Dĩ Nhược động tâm có gì sai? So với Tịch Thạc Lương, quả thực anh ta đáng để An Dĩ Nhược yêu hơn, cô ấy là một kẻ ngốc, tình yêu kẻ ngốc.
Nước mắt đột nhiên dâng lên, Mễ Ngư quật cường mà ngẩng đầu lên ép lại những giọt nước mắt, đỡ An Dĩ Nhược đứng dậy liền đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa lại dừng lại, xoay người nhìn vào vẻ mặt ủ dột của Tịch Thạc Lượng nói: "Tịch Thạc Lương, đừng vì nhu nhược của chính mình kiếm cớ, nói đến cùng anh chỉ là sợ thất bại." Thấy anh ta đột nhiên ngẩng đầu, Mễ Ngư cười lạnh: "Nếu như không phải anh nhắc nhở, tôi thật sự không phát hiện bọn họ lại hợp hơn, con mẹ nó, mặc dù tôi vẫn cho rằng cách nói môn đăng hộ đối này thật quái lạ, nhưng là từ trên người anh rốt cuộc tôi cũng được chứng thực, quan niệm hình thành dưới xã hội phong kiến vẫn còn lan tràn đến ngày hôm nay thật đúng là rất có lý." Ngừng một chút, cuối cùng cô nói: "Tịch Thạc Lương, anh sẽ hối hận, hối hận hôm nay lại lấy lý do buồn cười như vậy vứt bỏ cậu ấy. Tôi thề."
Thời gian sáu năm, có lẽ cũng không dài, song, khi kết cục trở nên buồn cười như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thán thời gian tuổi trẻ đã từng quý báo cứ như vậy bị vô tình mà nghiền nát.
Tình yêu đốt cháy hầu như không còn, rốt cuộc bọn họ khó thoát khỏi đi ngược lại nhau.
Đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt ấy. An Dĩ Nhược đứng trước gió, đưa tay chạm vào phần đuôi thật dài, làm như dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng xé xuống một góc áo cưới ra sức hất lên không trung, ngửa đầu nhìn sợi màu trắng thánh thiện theo làn gió tung bay về phía chân trời, càng bay càng xa, giọng nói của cô nghiền nát thân mật lầm bầm: "Từ giờ trở đi, giữa tôi và anh, đoạn tuyệt quan hệ..."
Ném đi không chỉ là áo cưới, đó là tình yêu, lại càng là tâm, vì yêu anh, trái tim đã từng đập vì anh.
Lúc rủ xuống hai mí mắt, giọt nước mắt nóng hỏi đạt tới nhiệt độ sôi trào, đốt cháy đến lòng của cô, phá thành mảnh nhỏ, vỡ vụn rời rạc.
Khoảnh khắc được Mễ Ngư ôm lấy, An Dĩ Nhược, nước mắt rơi như mưa.
Kết thúc, đều đã kết thúc. Sáu năm trả giá, rốt cuộc là ở trong nháy mắt bị năm tháng bỏ lại ở phía sau, tình cảm sáu năm, chung quy là bại bởi cái gọi là ý kiến dòng dõi. Nhận thức như vậy, càng khiến cô đau hơn so với anh nói không yêu cô. Cô vì yêu bất chấp hết thảy thiêu thân lao đầu vào lửa, đổi lấy, chỉ là một trái tim rỗng.
Không phải là đau, cũng rất đau, đã quên đau, lại càng đau hơn.
Tim cô đau đến đã vỡ ra, những thứ từng cố chấp ấy, những thứ từng kiên trì ấy, còn có những thứ từng từ bỏ ấy, hết thảy hiện lên ở trong đầu, nước mắt, từng giọt từng giọt, giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi thẳng xuống...
Ngày tháng sáu, tươi đẹp và ưu thương, một tình yêu đột nhiên dừng bước, hai người sắp dựa vào đến rất gần, rốt cuộc, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Cuộc tình này, suy cho cùng bị ai lật đổ, lại bị ai đập nát, ai có thể nói rõ được đây.
Bốn mắt giao nhau, đau đớn trong mắt An Dĩ Nhược càng giống như hạt cát cứng ngạnh ở trong lòng, mà anh, đáy mắt ảm đạm, không có tí ti ánh sáng.
Nhìn nhau hồi lâu, An Dĩ Nhược định thần, đứng lên đi tới dừng lại trước mặt anh, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đầy râu ria của anh, đưa tay muốn vén tóc trên trán anh, lại bị anh nghiêng đầu tránh đi. Tay cô cứng ở nơi đó, sau đó suy sụp để xuống, cô khẽ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Trấn định là giả vờ, lòng của cô là đang chìm xuống nhanh chóng, suy đoán không tốt nào đó, làm như đang từng chút được chứng thực. Anh làm việc luôn có chừng mực, vắng mặt ở ngày quan trọng như vậy, An Dĩ Nhược đã không có nắm chắc được mọi thứ còn có thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Đáy mắt ám trầm hiện lên một tia mỉa mai, lại được nhanh chóng che giấu đi, mất tự nhiên cong cong khóe môi, anh nói: "Tôi cũng muốn hỏi em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Cô nghiêng người, ánh mắt dừng ở trên quyển tạp chí, quay đầu nhìn vào mắt của anh, nói: "Nếu như em nhớ không lầm, nó được chụp vào ngày em và anh ấy thoát hiểm cách đây hay tháng." Cùng Mục Nham như là cách bởi một lớp giấy cửa sổ, không có ai chọc thủng có lẽ cả đời cũng có thể không được nhớ tới, nhưng vào lúc này, cô đã là không thể tránh khỏi nhất định phải đối mặt. Tạp chí là đưa tin về Mục Nham, mà tấm ảnh chụp này rõ ràng là sau khi bọn họ thoát hiểm, bị chụp được vào lúc anh ôm cô, nhưng, khi đó là cô hôn mê, yếu ớt dựa vào trong lòng anh, nếu như không phải nhìn thấy quần áo mặc trên người là do Cố Dạ chuẩn bị cho cô, cô căn bản không biết đã xảy ra cảnh như vậy.
"Tôi cũng đoán vậy." Tịch Thạc Lương đi qua bên người cô, khom người nhặt lên quyển tạp chí, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta hoảng hốt, An Dĩ Nhược nghe được giọng của anh tự sau lưng từ từ truyền đến: "Đội trưởng đội đặc công Mục Nham, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ. Bất chấp người bị vết thương đạn bắn một mình mạo hiểm, cứu ra con tin bị bắt An Dĩ Nhược— thiên kim thị thưởng thành phố A. Lúc thoát hiểm, chân tình lộ ra, hai người ôm chặt nhau. Lúc An Dĩ Nhược vì kinh sợ và kiệt sức mà ngất xỉu, tay còn lại nắm chặt cánh tay của Mục Nham, nhưng lại không có ai có thể tách ra... Mục Nham thuận theo tiến vào phòng cấp cứu, mãi đến An Dĩ Nhược bình an thoát hiểm, xác định không sao, ở dưới sự khuyên nhủ của bác sĩ nói vết thương bị kéo rách đến nỗi chuyển biến xấu mới chịu đi xử lý, sau đó, hôn mê suốt cả một ngày một đêm..." Dừng một chút, anh nắm chặt tay phải thành nắm đấm, gằn từng chữ tiếp tục đọc mấy dòng cuối cùng trong bài báo: "Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tình ca..."
"Bốp" một tiếng, tạp chí bị anh dùng sức ném mạnh vào vách tường, trang giấy rơi xuống loạn xạ, Tịch Thạc Lương đột nhiên xoay người, hai tay vịn lấy bả vai của An Dĩ Nhược, gầm nhẹ thốt lên: "Em nói cho tôi biết, đây là có chuyện gì? Giữa các người thật sự không có gì? Em thật sự muốn gả cho tôi? Con trai thủ trưởng quân bộ, thủ trưởng quân bộ, tương đương với cấp phó tỉnh tưởng chứ? Thật đúng là môn đăng hộ đối." Tim anh đau nhói, sự vắng mặt của anh ngay tại ngày cưới có lẽ không phải là vì nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp mập mờ này, mà là mười sáu chữ cuối cùng này, "Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tình ca." Giống như là đánh trúng chỗ hiểm sẽ làm anh mất mạng, Tịch Thạc Lương vô thức nhớ lại lời nói của bố: "Lương à, không phải bố cổ hủ, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối là có đạo lý riêng. Mặc dù bây giờ cô ấy theo con, khó đảm bảo sau này sẽ không úp mở phê bình nhà chúng ta, con cũng biết đấy, một cái hôn lễ mà nhà cô ấy cũng không chịu nhượng bộ, sau khi kết hôn phải làm thế nào hòa hợp đây? Bố biết con có sự nghiệp của chính mình, nhưng kinh doanh và làm quan dù sao cũng khác nhau, tiền tài không đủ để cân bằng chênh lệch địa vị và quyền thế, nghe bố nói, hủy bỏ hôn lễ." Nửa tháng qua, dường như mỗi ngày ông Tịch đều yêu cầu anh hủy bỏ hôn lễ, nhưng đối mặt với người phụ nữ mình yêu, anh không nhúc nhích chút nào, mãi đến đêm qua bắt đầu tranh cãi kịch liệt với bố, cho đến khi bố lấy ra quyển tạp chí đã mua được lúc đi loanh quanh dưới lầu của anh, anh sợ hãi cả kinh.
Trong tấm ảnh Mục Nham mặc áo sơ mi màu đen, tóc hơi xốc xếch, hai cánh tay ôm chặt vị hôn thê của anh, Tịch Thạc Lương chú ý tới ánh mắt của anh, mang theo mấy phần thương tiếc, mang theo vài tia đau lòng, còn mang theo vài phần thâm tình khiến anh đau đớn, để lộ ra tất cả tình yêu không thể nào che giấu ở trong một bức ảnh. Hít sâu, liên tục, anh cố đè xuống đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, tỉ mỉ nhìn bài báo, mãi đến mười sáu chữ này lọt vào tầm mắt, tiếng lòng căng thẳng thoáng chốc gãy lìa, anh lao ra khỏi nhà như điên, chạy một mạch thẳng tới nhà họ An. Anh muốn hỏi cô một chút có phải thật sự muốn gả cho anh hay không, anh muốn chính miệng hỏi cô có phải thật sự không để tâm đến gia đình của anh hay không, anh càng muốn hỏi cô đối với tình yêu của anh có phải vẫn kiên trì trước sau như một hay không, song, nghi vấn trong lòng ở nửa đường lại bị đánh trở về, anh lặng lẽ nhìn bóng dáng chồng lên nhau ở bên đường, từng câu từng chữ trong bài báo đập vào trong lòng anh, Tịch Thạc Lương cảm thấy vừa tức giận lại vừa khó chịu, tay cầm tay lái bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch, mím chặt môi, anh nhìn Mục Nham xa xa đi theo phía sau An Dĩ Nhược, lặng lẽ đưa cô về nhà, sau đó, đứng ở bên đường giữ cả đêm. Mà anh, cũng luôn ngồi ở trong xe chưa từng rời đi.
Hứa hẹn, lời thề, tại một đêm khó qua này bị phủ định triệt để. Anh không tin tình yêu của cô nữa, anh cũng không lại tin giữa bọn họ có thể đầu bạc, ngửa đầu nhìn chữ hỉ dán trên cửa sổ, anh phán cô ra khỏi ván cờ tình yêu.
Bài báo rất tàn nhẫn, nhưng giọng nói lạnh lùng của anh càng khiến cô đau hơn. Đột nhiên, An Dĩ Nhược giật mình bước chân sắp tới gần anh cũng đột nhiên dừng lại, cô lặng lẽ rũ mắt xuống, tuyệt vọng, mất mác, đau đớn và đủ loại cảm xúc phức tạp cùng tuôn ra, cô khó khăn hít sâu, một lần lại một lần, sau đó xoay người dịch bước đến trước mặt anh, cô muốn thản nhiên với anh trong nội tâm đã từng có giãy giụa, cô muốn nói cho anh biết muốn quyết tâm cùng anh gần nhau, cố gắng làm việc cuối cùng để giữ lại. Nhưng, cuối cùng Tịch Thạc Lương cũng không chịu cho cô cơ hội giải thích, đáy mắt anh đỏ ngầu, giơ tay ngăn lại lời nói cô chưa kịp nói, ra sức kéo tay cô qua để ở ngực, lạnh giọng chất vấn: "An Dĩ Nhược, dùng trái tim của em nói cho tôi biết, rốt cuộc em yêu là tôi hay là anh ta?" Anh mất đi lý trí, đã quên vì yêu anh, cô nhượng bộ bao nhiêu, lại vứt bỏ cái gì, anh đều đã quên. Một bài báo, một cái ôm, gạt bỏ tất cả trả giá của cô, vùi lấp tình yêu của bọn họ.
Đột nhiên, cô rất muốn cười, dường như sáu năm dốc hết thời gian mến nhau đều đã trở thành chuyện cười, mà cô, lại là một chuyện cười cực kỳ lớn.
Ánh mặt trời đầu hạ rất mềm mại, lòng An Dĩ Nhược vì một câu chất vấn này của anh mà lâm vào bóng tối vô biên và lạnh lẽo, lạnh đến cô run lẩy bẩy, hơi quay đầu đi, có một giọt nước mắt trong suốt, người trước mắt và vật bị nhòe đi. Cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì. Sao anh có thể hoài nghi tình yêu của cô, chẳng lẽ anh không biết đây là tổn thương lớn nhất đối với cô? Về phần Mục Nham, không thể phủ nhận động tâm, song là yêu sao? Cô không biết, lúc quyết định gả cho anh, cô không muốn biết rồi. Tại sao lại tàn nhẫn ép cô như vậy, tại sao ở ngày kết hôn này mới đến hỏi?
"Tôi nghĩ em đối với anh ta chỉ là có chút cảm tình, dù sao tình cảm cùng chung hoạn nạn là không thể nào so được với tình cảm khác, hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là thằng ngốc, bị em đùa giỡn xoay vòng vòng, thậm chí vì tiếp tục hôn lễ này mà trở mặt với bố, hại ông vào bệnh viện, thiếu chút nữa..." Sáng sớm khi anh về đến nhà, bố vì phạm vào cao huyết áp mà ngã xuống đất, chờ ở ngoài phòng cấp cứu mấy tiếng, anh suýt nữa sụp đổ. Người yêu mất đi, nếu như ngay cả bố cũng xảy ra điều bất trắc, anh sẽ không chịu nổi.
An Dĩ Nhược ngạc nhiên, thật không ngờ đã xảy ra ngoài ý muốn như vậy, không để ý tới chỉ trích của anh muốn hỏi anh ông Tịch thế nào, lại nghe anh mỉa mai nói: "Em có thể nói với tôi rằng em yêu anh ta, tôi quyết không miễn cưỡng. Phải thừa nhận, luận về gia thế tôi kém hơn anh ta, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ, An Dĩ Nhược, các người quả thật môn đăng hộ đối." Thốt ra lời nói như gió lạnh tận xương, cào đau người phụ nữ trước mắt, cũng cào đau chính anh.
Không thể tin giương mắt nhìn anh, không tin lời nói là nói ra từ trong miệng anh, tim An Dĩ Nhược đột nhiên nguội lạnh, lạnh, bị thương. Chẳng lẽ, cuối cùng nghiền nát tình cảm của bọn họ chính là bốn chữ "Môn đăng hộ đối" này? Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, giọng run run hỏi: "Anh nói cái gì?" Anh yêu cô sao? Có yêu cô sao? Anh lại vì cái lý do không phải lý do này chắp tay nhường cô cho người khác? Rốt cuộc anh là không có lòng tin với chính mình, hay là mất đi lòng tin với cô? Từ khi nào thì cô vì khác biệt gia đình mà ít yêu anh một phân một hào?
"Tôi nói, các người môn đăng hộ đối, anh ta thích hợp với em hơn tôi." Anh gằn từng tiếng nhắc lại, quyết định vô tình và tàn nhẫn.
Bức ảnh là kíp nổ, bài báo châm đốt triệt để tia chần chờ và hèn nhát chôn sâu ở trong lòng này, anh, quyết định buông tay. Đối với tình yêu của cô, chung quy là bại bởi ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, có lẽ, ở trong cuộc tình này, anh yêu nhất, là chính anh.
Nhìn vào mắt cô, anh vô cùng rõ ràng nói: "An Dĩ Nhược, đến đây chấm dứt đi."
Anh nói đến đây chấm dứt, vào lúc này anh lại nói đến đây chấm dứt. Nghẹt thở, tay phải cứng đờ để ở lồng ngực, đau đớn rõ ràng vẫn không thể kìm nén được, nước mắt An Dĩ Nhược giọt giọt lăn xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi Tịch Thạc Lương từng chút trở nên mơ hồ, người đàn ông mà cô đã từng cam nguyện tan xương nát thịt để đi yêu lúc này đột nhiên trở nên xa lạ, giống như là được bao bọc trong một lớp đánh bóng, làm cô hoàn toàn nhìn không rõ.
Sức lực cả người thoáng chốc bị hút hết, thậm chí cô còn không đủ sức đứng vững, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, giọt nước mắt mặn ướt ào ào trượt xuống, theo khe hở thấm vào áo cưới trắng tinh, lưu lại dấu vết mờ nhạt, sự vứt bỏ vô tình của anh đã tạp nên từng vết thương trong lòng cô...
"Bốp" một tiếng giòn vang, gò má của Tịch Thạc Lương thực sự đã trúng một cái tát, ngón tay Mễ Ngư chỉ vào trán của anh, lạnh lùng mắng: "Tịch Thạc Lương, sao anh có thể nói ra lời nói vô tình như vậy? Anh cho rằng cậu ấy lấy hôn nhân ra làm trò đùa? Anh đừng quên, là ai cầu xin cậu ấy gả, là ai ép cậu ấy phải gả. Đùa giỡn anh? Dùng hạnh phúc cả đời của mình đùa giỡn anh? Trả giá cả đời mình đùa giỡn anh sao?" Câu cuối cùng cơ hồ là hét lên, ngón tay Mễ Ngư chọc vào trong ngực anh, lạnh giọng chất vấn: "Vậy anh cũng vuốt lồng ngực của mình nói cho tôi biết, anh yêu cậu ấy sao? Tình yêu của anh có thể so được với từng li từng tí trả giá của cậu ấy? Sáu năm, cậu ấy yêu anh sáu năm, anh có xuất ra sáu phần chân tâm đợi cậu ấy sao? Anh đoán chừng cậu ấy không buông anh ra, anh mặc cho cậu ấy xuất ngoại, để một mình cậu ấy ở ngoài ngàn dặm xa xôi vì anh nỗ lực, anh có thể hiểu được bất lực và cô đơn của cậu ấy ngay lúc đó không? Cậu ấy có gia đình tốt là lỗi của cậu ấy sao? Anh có cái gì đáng giá để cậu ấy yêu? Anh không xứng. Nhưng cậu ấy yêu, kiên trì yêu, đối mặt với lạnh nhạt của anh cậu ấy nhịn, đối mặt với vẻ mặt của bố anh cậu ấy nhịn, nếu như không phải là yêu, nếu như không phải là thành tâm thành ý muốn cùng anh trải qua cả đời, dựa vào cái gì cậu ấy ép dạ cầu toàn như vậy? Anh có tư cách gì nói anh yêu cậu ấy?"
Chán nản buông tay, Mễ Ngư trút ra bất mãn tích tụ trong lòng: "Anh có biết cậu ấy vì anh chịu bao nhiêu áp lực? Anh có từng đau lòng qua cho cậu ấy sao? Có phải anh cho rằng cậu ấy nên như vậy? Kiên trì của cậu ấy, nhượng bộ của cậu ấy, để cho anh kiêu ngạo cao quý tâm đắc đến thỏa mãn, có phải trong lòng anh còn đang đắc ý đúng không, nhìn, thiên kim đại tiểu thư cũng vì mình khom lưng?" Thấy anh muốn mở miệng phản bác, cô giành nói trước: "Không phải là anh không muốn nhận ân huệ của nhà họ An muốn tự mình tung hoành thiên hạ chứng minh anh mạnh bao nhiêu sao? Anh làm được rồi, anh rất mạnh, mạnh đến khiến tôi lau mắt mà nhìn. Nhưng anh cũng rất buồn cười, chỉ vì sự xuất hiện của một người đàn ông có bối cảnh và thân thế xứng đôi với cậu ấy, anh đã không cần cậu ấy, hơn nữa còn là ngay tại ngày kết hôn. Không có một câu nhắn nhủ, không có nói một tiếng xin lỗi. Anh được, anh lợi hại, chú rể mất tích anh cũng có dũng khí trình diễn phim truyền hình, anh là người vô tình nhất máu lạnh nhất mà Mễ Ngư tôi từng gặp qua trong cuộc đời này. Anh chưa từng nghĩ tới dùng tình yêu để giữ lại người của cậu ấy, lòng của cậu ấy. Anh vội vã đẩy cậu ấy ra, chỉ là muốn che giấu tự ti của anh. Suy nghĩ một chút xem mấy chục bàn khách mời chờ ở khách sạn, anh có một chút áy náy hay không? Anh khiến cậu ấy đau lòng và khó xử như vậy có phải rất dễ chịu hay không?" Mễ Ngư không thể chấp nhận anh ta lấy cảm tình nảy sinh giữa An Dĩ Nhược và Mục Nham mà bôi nhọ cô ấy, rõ ràng là anh ta không cần cô ấy không ném được ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, lại nói giống như là cô ấy vượt tường đi ngoại tình. Người đàn ông giống như Mục Nham như thế, An Dĩ Nhược động tâm có gì sai? So với Tịch Thạc Lương, quả thực anh ta đáng để An Dĩ Nhược yêu hơn, cô ấy là một kẻ ngốc, tình yêu kẻ ngốc.
Nước mắt đột nhiên dâng lên, Mễ Ngư quật cường mà ngẩng đầu lên ép lại những giọt nước mắt, đỡ An Dĩ Nhược đứng dậy liền đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa lại dừng lại, xoay người nhìn vào vẻ mặt ủ dột của Tịch Thạc Lượng nói: "Tịch Thạc Lương, đừng vì nhu nhược của chính mình kiếm cớ, nói đến cùng anh chỉ là sợ thất bại." Thấy anh ta đột nhiên ngẩng đầu, Mễ Ngư cười lạnh: "Nếu như không phải anh nhắc nhở, tôi thật sự không phát hiện bọn họ lại hợp hơn, con mẹ nó, mặc dù tôi vẫn cho rằng cách nói môn đăng hộ đối này thật quái lạ, nhưng là từ trên người anh rốt cuộc tôi cũng được chứng thực, quan niệm hình thành dưới xã hội phong kiến vẫn còn lan tràn đến ngày hôm nay thật đúng là rất có lý." Ngừng một chút, cuối cùng cô nói: "Tịch Thạc Lương, anh sẽ hối hận, hối hận hôm nay lại lấy lý do buồn cười như vậy vứt bỏ cậu ấy. Tôi thề."
Thời gian sáu năm, có lẽ cũng không dài, song, khi kết cục trở nên buồn cười như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thán thời gian tuổi trẻ đã từng quý báo cứ như vậy bị vô tình mà nghiền nát.
Tình yêu đốt cháy hầu như không còn, rốt cuộc bọn họ khó thoát khỏi đi ngược lại nhau.
Đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt ấy. An Dĩ Nhược đứng trước gió, đưa tay chạm vào phần đuôi thật dài, làm như dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng xé xuống một góc áo cưới ra sức hất lên không trung, ngửa đầu nhìn sợi màu trắng thánh thiện theo làn gió tung bay về phía chân trời, càng bay càng xa, giọng nói của cô nghiền nát thân mật lầm bầm: "Từ giờ trở đi, giữa tôi và anh, đoạn tuyệt quan hệ..."
Ném đi không chỉ là áo cưới, đó là tình yêu, lại càng là tâm, vì yêu anh, trái tim đã từng đập vì anh.
Lúc rủ xuống hai mí mắt, giọt nước mắt nóng hỏi đạt tới nhiệt độ sôi trào, đốt cháy đến lòng của cô, phá thành mảnh nhỏ, vỡ vụn rời rạc.
Khoảnh khắc được Mễ Ngư ôm lấy, An Dĩ Nhược, nước mắt rơi như mưa.
Kết thúc, đều đã kết thúc. Sáu năm trả giá, rốt cuộc là ở trong nháy mắt bị năm tháng bỏ lại ở phía sau, tình cảm sáu năm, chung quy là bại bởi cái gọi là ý kiến dòng dõi. Nhận thức như vậy, càng khiến cô đau hơn so với anh nói không yêu cô. Cô vì yêu bất chấp hết thảy thiêu thân lao đầu vào lửa, đổi lấy, chỉ là một trái tim rỗng.
Không phải là đau, cũng rất đau, đã quên đau, lại càng đau hơn.
Tim cô đau đến đã vỡ ra, những thứ từng cố chấp ấy, những thứ từng kiên trì ấy, còn có những thứ từng từ bỏ ấy, hết thảy hiện lên ở trong đầu, nước mắt, từng giọt từng giọt, giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi thẳng xuống...
Ngày tháng sáu, tươi đẹp và ưu thương, một tình yêu đột nhiên dừng bước, hai người sắp dựa vào đến rất gần, rốt cuộc, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Cuộc tình này, suy cho cùng bị ai lật đổ, lại bị ai đập nát, ai có thể nói rõ được đây.
/66
|