Ở hành trình Vân Nam lần này ước chừng một ngày sau rốt cuộc Mục Nham sắp xếp xong chuyến đi. Không ai biết anh cùng với cấp trên đã nói những gì ở trong văn phòng. Bọn tiểu tử dưới quyền của anh chỉ nhớ rõ lúc hai người đi ra văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị dị thường. Sau đó, họ lái xe chạy thẳng đến Phủ Thị Chính, tham gia một hội nghị dường như rất là khẩn cấp.
Vào lúc xế chiều, vé máy bay của Mục Nham và Tiêu Nhiên được đưa đến tay Đại Lực trong đội chống ma túy.
"Thủ lĩnh, để em đi theo đi." Đại Lực nắm chặt vé máy bay, đứng thẳng ở trước người Mục Nham, "Những người đó cái gì cũng làm được, một mình anh đi rất nguy hiểm."
Mục Nham vừa mới từ Phủ Thị Chính trở về, có lẽ là vết thương đạn bắn bị đau, vẻ mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi chút, tiến lên một bước cúi người rút lấy vé máy bay, vỗ vỗ bả vai của Đại Lực, "Lúc tôi đi vắng dẫn dắt các anh em thật tốt cho tôi, ai muốn có dấu hiệu lười biếng, người đầu tiên không bỏ qua là cậu." Anh làm ra vẻ thoải mái mà trêu chọc, thấy Đại Lực lại muốn nói cái gì đó, miễn cưỡng cười nói: "Không có tôi đám tiểu tử các cậu đây phải tiến về phía trước, đừng cho là tôi đi lần này có đi không về, nhiều nhất nửa tháng." Vừa đi về phía cửa vừa nói: "Chờ tôi trở lại sẽ chỉnh đốn các cậu."
Thấy Mục Nham từ trên lầu đi xuống, anh em dưới quyền anh làm việc trong đại sảnh đứng thành một hàng thẳng tắp chỉnh tề, ở dưới ánh mắt chăm chú của anh, vẻ mặt trang nghiêm, cẩn thận nâng tay phải lên chào anh.
Bầu không khí lúc xế chiều tựa hồ rất buồn, đội chống ma túy được lồng ở trong một loại cảm xúc gọi là ly biệt, một góc nào đấy trong lòng Mục Nham dần dần trở nên ẩm ướt.
Hơi mím môi, ngẩng đầu lên hít sâu, Mục Nham đứng nghiêm ở trước mặt mọi người, nâng tay phải lên trịnh trọng chào lại.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt lướt qua mọi người, Mục Nham trầm giọng: "Tất cả đều phấn chấn chút cho tôi, nếu để tôi nghe thấy ai nói Mục Nham mang người ủ rũ ra ngoài, thua kém hơn lính cấp dưới của Lý đội." Ngừng một chút, khóe môi hơi nâng lên: "Mỗi người mỗi ngày hít đất 500 cái, chạy ba vòng quanh thành phố A. Có nghe thấy không?" Anh đề cao âm lượng bốn chữ cuối cùng, giọng nam thuần phác vang vọng ở đại sảnh làm việc, sau đó anh hài lòng nghe được mọi người sức mạnh tràn đầy đáp: "Nghe thấy được."
"Giải tán." Mục Nham tràn đầy tinh thần mà ra lệnh, thấy các cảnh sát viên chần chừ, anh cười nhìn đồng hồ, "Còn không giải tán? Hết giờ làm rồi. Trực ban thì ở lại đàng hoàng, những người khác nên về nhà thì về nhà, nên hẹn hò thì hẹn hò, có hiệu suất chút."
"Vâng." Mọi người đứng nghiêm sau đó nhanh chóng tản ra, Mục Nham cúi đầu im lặng một lát, nâng bước rời đi.
Ánh trời chiều chiếu rọi xuống, người đàn ông trẻ tuổi tuấn dật nheo mắt lại ngửa đầu nhìn về phía chân trời, dáng người cao ngất này, thần thái phóng khoáng này, nhìn qua ấy là sao hết sức chuyên chú, làm cho người ta không tự chủ được mà tránh, làm như rất sợ quấy rầy suy ngẫm của anh. Song, không ai biết, giờ này khắc này của Mục Nham, đáy lòng lại là một mảnh rụng trống không.
Sau khi về nhà ăn tối với bố mẹ xong, Mục Thịnh gọi điện thoại bảo lái xe đưa con trai về nhà trọ. Má Mục thấy con trai phải đi, ở trong lòng anh khóc lóc, nghẹn ngào nói: "Đại Mộc à, con trở về sớm một chút, mẹ vẫn chờ bồng cháu đấy."
Mục Nham ôm mẹ, vỗ nhẹ vào lưng của bà, cười nói: "Mẹ giữ gìn sức khỏe, chờ con quay về thì lần lượt đi gặp mặt, cam đoan cuối năm sẽ cưới con dâu về cho mẹ, có được không?" Mấy năm nay anh luôn độc thân, má Mục lúc nào cũng dùng mọi biện pháp để anh đi xem mắt, Mục Nham cũng không nhớ mình tránh được bao nhiêu lần rồi.
Nghe anh thành thật như vậy mà chịu đi xem mắt, còn hứa nhanh chóng cưới con dâu về cho bà, má Mục càng sinh lòng sợ hãi, khóc đến càng lúc càng lợi hại hơn, "Cái thằng bé này... Lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng... Mới bị thương lại muốn đi ra ngoài..." Nói được một nửa, bà đã khóc đến không thể nào tiếp tục.
"Mẹ đừng lo lắng, không sao, vết thương tốt hơn nhiều rồi, hiện tại không đau chút nào, nếu như mẹ không tin con đây xuống lầu chạy mấy vòng?" Mục Nham vụng về nói, thấy mẹ khóc đến thương tâm, không biết nên an ủi thế nào, nháy mắt ra hiệu với bố.
Mục Thịnh trầm mặt xuống kéo vợ ra khỏi lòng ngực của con trai, "Được rồi, đừng có khóc lóc sướt mướt. Cũng không phải lần đầu tiên nó nhận nhiệm vụ, bên kia đều đã sắp xếp xong, sẽ có người chi viện."
"Bảo ông đón nó về bệnh viện, ông lại la ó, trái lại đồng ý nó đi Vân Nam, nó không phải con ruột của ông hả?" Má Mục liền phát cáu, lau nước mắt oán trách Mục Thịnh, "Tôi nói cho ông biết, lão Mục, nếu nó có xảy ra chuyện không may, tôi cũng không sống nữa."
"Nói cái gì đó, chẳng lẽ nó là tôi nhặt được?" Mục Thịnh nhíu mày, cùng con trai nhìn nhau, hết cách hạ giọng mềm mỏng: "Thân thể vốn không tốt, đừng khóc, người già rồi, ở trước mặt con trai cũng không chú ý một chút hình tượng."
Kết hôn hơn ba mươi năm, bố mẹ của anh luôn sống rất đằm thấm, ở trong ấn tượng của Mục Nham, dường như bố mẹ chưa từng cãi nhau. Mặc dù bố là một người cứng nhắc, nhưng đối với hay khóc của mẹ lại rất yêu thương cưng chiều. Còn nhớ khi đó bởi vì chuyện Mục Thịnh áp chế việc thăng chức của anh mà mẹ khóc một tràng, suốt ba ngày không chịu nói chuyện với bố. Mục Nham rất sợ họ cãi nhau, vội vàng chạy về nhà. Trong phòng sách, bố lại chỉ thở dài, nói: "Mẹ con nha, làm lãnh đạo nhiều năm như vậy rồi, một chút giác ngộ cũng không có." Giọng điệu này, vẻ mặt này, Mục Nham chỉ muốn cười, vì thế anh nói: "Bố hò hét má ơi, dù sao cũng không thể cương như vậy, vợ chồng già còn cãi nhau chiến tranh lạnh, ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, không thể để người ta chê cười."
Mục Thịnh trừng mắt nhìn anh, rõ ràng đối với giọng điệu dạy bảo không biết lớn nhỏ của anh cực kỳ bất mãn, sau đó vừa cười khổ nói: "Cũng đã ba ngày, cứ thế không cho bố trở về phòng ngủ, con nói với mẹ con một chút, aiz..."
Mục Nham nở nụ cười, trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nghĩ thầm chờ anh kết hôn, cũng muốn giống như bố yêu thương mẹ vậy, làm hết sức mình để vợ hạnh phúc.
Vì vậy, ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, sau đó được Mục Nham cẩn thận đặt ở trong lòng, chưa bao giờ nhắc tới với bất kỳ ai.
Anh cho rằng, có một số lời nói, vốn không cần phải nói ra chiêu cáo thiên hạ, và có một số tình cảm, không bao giờ có thể bị ai khơi lên.
Nhiều năm như vậy, anh cho rằng đã có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, thậm chí quản lòng của chính mình rất tốt.
Đêm đó, Mục Nham đứng ở trước cửa sổ nhà trọ đến đêm khuya, trước giờ không chạm vào thuốc lần đầu tiên anh rút ra một điếu. Trước khi ngủ anh lấy sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, viết xuống một hàng chữ rồng bay phượng múa, sau đó tắt đèn đi ngủ, ngày hôm sau được xe cảnh sát hộ tống thẳng đến sân bay.
Thị trưởng An và Tịch Thạc Lương bất ngờ tới đưa tiễn, ngoài kiểm an, thị trưởng An nhắn gửi: "Mục Nham, làm bố, tôi thành khẩn xin cậu nhất định mang được Dĩ Nhược về."
Mục Nham biểu hiện ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ một chút, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, anh gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô ấy về."
Ánh mắt vô tình chạm đến Tịch Thạc Lương, mệt mỏi cùng bất lực trên mặt anh ta nhìn một cái không sót gì, giương mắt nhìn Mục Nham, anh ta nói: "Xin nhờ anh, chú ý an toàn." Không có tí ti thành phần đạo đức giả, cũng không nói từ gạt người, giờ phút này, ngoại trừ kí gửi hy vọng với Mục Nham, cái gì anh cũng làm không được. Anh lựa chọn tin tưởng, lựa chọn chờ đợi, vạn bất đắc dĩ đón nhận tình huống đau khổ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tịch Thạc Lương, Mục Nham mỉm cười đối mặt: "Chờ tin của tôi."
Trong nháy mắt xoay người này, Mục Nham lại có chút hoảng hốt đau đớn, đáy lòng bị từng sợi tơ quấn quanh, trong trập trùng kèm với bất đắc dĩ và chua sót.
Không nói được, cũng không nói rõ.
"Mục Nham?" Suy nghĩ phù du bị một tiếng gọi nhẹ nhàng mềm mại kéo về, Mục Nham mở mắt ra, Tiêu Nhiên nhìn anh nói: "Tôi muốn uống nước."
Mục Nham đưa tay thăm dò cái trán của cô, cảm giác được thân thể cô khác thường, lục lọi thuốc hạ sốt chuẩn bị trước đó, nhã nhặn gọi tiếp viên hàng không đưa tới một ly nước cho cô, "Uống thuốc đi."
Cầm lấy thuốc trên tay anh rồi uống một ngụm nước, Tiêu Nhiên yếu ớt dựa trở về vào trên bả vai anh, cố hết sức kéo cánh tay của anh qua, nhắm mắt lại cọ sát trong lòng anh, nhìn trong mắt người ngoài bộ dáng vô cùng thân thiết, rất giống một đôi tình nhân.
Đối với hành động của cô, Mục Nham cứng lại một lát, cuối cùng nhíu mày không nói.
Hiện tại Tiêu Nhiên cực kỳ suy yếu, trước khi đi bác sĩ đã dặn dò, để đảm bảo an toàn thân thể của anh, lãnh đạo cấp trên yêu cầu tiêm thuốc cho nghi phạm, ngoại trừ luôn để cho cô duy trì trạng thái suy yếu, ngoại thương tương đối nghiêm trọng bất cứ lúc nào cô cũng có thể phát sốt, cho nên, Mục Nham cũng không có tra hỏi cô, dọc đường còn phải chăm sóc cô.
"Thật hy vọng máy bay cứ bay thẳng mãi như vậy, vĩnh viễn cũng đừng ngừng lại." Giữa bọn họ, giống như chưa bao giờ gần gũi qua giống như hiện tại vậy, đối với cùng một chỗ khó có được này, tâm tình Tiêu Nhiên là hiếm có bình tĩnh, trong mấy ngày này, cô có thể danh chính ngôn thuận tới gần anh, mà anh, cũng có trách nhiệm chăm sóc cô, cho dù tất cả đều là giả tưởng, cho dù cùng thỏa thuận đến Vân Nam sẽ bị phá vỡ, cô cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.
Tiêu Nhiên biết rõ ý nghĩ của Mục Nham, anh không thích cô tới gần, giữa bọn họ, thực ra chôn một quả bom hẹn giờ, đến Vân Nam, đến biên giới Trung - Miến, có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào. Nói cho cùng, giữa bọn họ, cách xa hay gần, đều là nguy hiểm. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Nhiên ảm đạm, khép hờ đôi mắt có phần ẩm ướt.
Máy bay hạ cánh ở sân bay Côn Minh, nơi cục công an đã chuẩn bị tốt cho máy bay trực thăng, sau khi cùng Mục Nham đàm phán, trực tiếp đưa hai người đi về phía mậu khu biên giới Tả Cáo nằm ở bờ phía nam Ruili Thụy Lệ của Giang Đông. Lúc này, Mục Nham cũng không biết An Dĩ Nhược đã bị Cố Dạ giam cầm tại cảng thương mại Myanmar— thành phố Muse cách với Tả Cáo chỉ có một con sông.
Tới khách sạn đặt trước trước đó, Mục Nham báo cáo công tác với lãnh đạo cấp trên. Khi trở về phòng, Tiêu Nhiên đang quấn khăn tắm dựa nghiêng ở trên sofa, thấy anh đi vào, cô nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ giống như tơ vậy nhìn anh: "Mục Nham, chúng ta thế này trông giống như một đôi vợ chồng?"
Mục Nham lúng túng quay mặt đi, nâng bước đi đến phía trước cửa sổ nhìn cảnh đêm.
Mậu khu biên giới Tả Cáo đối với Mục Nham mà nói cũng không xa lạ, ở trước khi anh bị bố cưỡng ép gọi về thành phố A, anh từng đi làm ở một công ty đá quý tài chính hùng hậu nhất chỗ này, nhớ tới kiếp sống nằm vùng một năm ấy, khóe môi Mục Nham nhấp thành một đường. Quen biết với Tiêu Nhiên là khi đó, cho nên nơi này, thực ra thì anh cũng không muốn bước vào lần nữa.
Hành động lần này cực kỳ đặc biệt, dù rằng có chuyên gia phối hợp làm việc với anh, nhưng bọn họ cũng không thể lộ diện giúp đỡ anh chăm sóc Tiêu Nhiên, căn cứ vào sự sắp xếp các hành động, anh cùng với cô hiện tại phải một tấc không rời, cho nên, một đêm này, anh phải ngủ cùng một phòng với cô.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Mục Nham nhíu chặt lông mày, ngay sau đó, thân thể mềm mại không xương của người phụ nữ dán lên phía sau lưng anh, cánh tay thon thả trắng như tuyết ôm vào bên eo của anh, "Mục Nham..."
"Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mục Nham khẽ biến, đưa tay uốn tách cánh tay của cô ở bên hông anh ra.
Cô nhẹ giọng cười, không để ý tới vết thương đau, làm như dùng hết sức lực toàn thân ôm sát anh, "Anh có biết, tôi luôn muốn đem chính mình cho anh." Anh là người đàn ông duy nhất cô muốn, cô không muốn, cũng không thể bỏ qua cơ hội tối nay này.
"Tiêu Nhiên!" Giọng nói Mục Nham thoáng chốc trở nên trầm, ra sức bẻ ngón tay cô, xoay người thì nhìn cũng không nhìn cô, đi đến trước sofa cầm khăn tắm quấn ở thân thể □ của cô, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Dựa theo kế hoạch, ngày mai bọn họ phải đi chính là đường núi, anh cần nghỉ ngơi, bằng không rất khó ứng phó tình huống đột phát.
Khuôn mặt xinh đẹp nổi lên ửng đỏ, Tiêu Nhiên đưa tay kéo rơi khăn tắm, sóng mắt mơ màng giống như sương mù vững vàng khóa anh lại, thân thể uyển chuyển như dây mây quấn lên thân hình to lớn của anh, không cho anh cơ hội né tránh kiễng chân hôn lên môi Mục Nham, đồng thời nhẹ giọng nỉ non: "Mục Nham, đã quên nói cho anh biết, tôi đã từng học qua thôi miên..."
Vào lúc xế chiều, vé máy bay của Mục Nham và Tiêu Nhiên được đưa đến tay Đại Lực trong đội chống ma túy.
"Thủ lĩnh, để em đi theo đi." Đại Lực nắm chặt vé máy bay, đứng thẳng ở trước người Mục Nham, "Những người đó cái gì cũng làm được, một mình anh đi rất nguy hiểm."
Mục Nham vừa mới từ Phủ Thị Chính trở về, có lẽ là vết thương đạn bắn bị đau, vẻ mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi chút, tiến lên một bước cúi người rút lấy vé máy bay, vỗ vỗ bả vai của Đại Lực, "Lúc tôi đi vắng dẫn dắt các anh em thật tốt cho tôi, ai muốn có dấu hiệu lười biếng, người đầu tiên không bỏ qua là cậu." Anh làm ra vẻ thoải mái mà trêu chọc, thấy Đại Lực lại muốn nói cái gì đó, miễn cưỡng cười nói: "Không có tôi đám tiểu tử các cậu đây phải tiến về phía trước, đừng cho là tôi đi lần này có đi không về, nhiều nhất nửa tháng." Vừa đi về phía cửa vừa nói: "Chờ tôi trở lại sẽ chỉnh đốn các cậu."
Thấy Mục Nham từ trên lầu đi xuống, anh em dưới quyền anh làm việc trong đại sảnh đứng thành một hàng thẳng tắp chỉnh tề, ở dưới ánh mắt chăm chú của anh, vẻ mặt trang nghiêm, cẩn thận nâng tay phải lên chào anh.
Bầu không khí lúc xế chiều tựa hồ rất buồn, đội chống ma túy được lồng ở trong một loại cảm xúc gọi là ly biệt, một góc nào đấy trong lòng Mục Nham dần dần trở nên ẩm ướt.
Hơi mím môi, ngẩng đầu lên hít sâu, Mục Nham đứng nghiêm ở trước mặt mọi người, nâng tay phải lên trịnh trọng chào lại.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt lướt qua mọi người, Mục Nham trầm giọng: "Tất cả đều phấn chấn chút cho tôi, nếu để tôi nghe thấy ai nói Mục Nham mang người ủ rũ ra ngoài, thua kém hơn lính cấp dưới của Lý đội." Ngừng một chút, khóe môi hơi nâng lên: "Mỗi người mỗi ngày hít đất 500 cái, chạy ba vòng quanh thành phố A. Có nghe thấy không?" Anh đề cao âm lượng bốn chữ cuối cùng, giọng nam thuần phác vang vọng ở đại sảnh làm việc, sau đó anh hài lòng nghe được mọi người sức mạnh tràn đầy đáp: "Nghe thấy được."
"Giải tán." Mục Nham tràn đầy tinh thần mà ra lệnh, thấy các cảnh sát viên chần chừ, anh cười nhìn đồng hồ, "Còn không giải tán? Hết giờ làm rồi. Trực ban thì ở lại đàng hoàng, những người khác nên về nhà thì về nhà, nên hẹn hò thì hẹn hò, có hiệu suất chút."
"Vâng." Mọi người đứng nghiêm sau đó nhanh chóng tản ra, Mục Nham cúi đầu im lặng một lát, nâng bước rời đi.
Ánh trời chiều chiếu rọi xuống, người đàn ông trẻ tuổi tuấn dật nheo mắt lại ngửa đầu nhìn về phía chân trời, dáng người cao ngất này, thần thái phóng khoáng này, nhìn qua ấy là sao hết sức chuyên chú, làm cho người ta không tự chủ được mà tránh, làm như rất sợ quấy rầy suy ngẫm của anh. Song, không ai biết, giờ này khắc này của Mục Nham, đáy lòng lại là một mảnh rụng trống không.
Sau khi về nhà ăn tối với bố mẹ xong, Mục Thịnh gọi điện thoại bảo lái xe đưa con trai về nhà trọ. Má Mục thấy con trai phải đi, ở trong lòng anh khóc lóc, nghẹn ngào nói: "Đại Mộc à, con trở về sớm một chút, mẹ vẫn chờ bồng cháu đấy."
Mục Nham ôm mẹ, vỗ nhẹ vào lưng của bà, cười nói: "Mẹ giữ gìn sức khỏe, chờ con quay về thì lần lượt đi gặp mặt, cam đoan cuối năm sẽ cưới con dâu về cho mẹ, có được không?" Mấy năm nay anh luôn độc thân, má Mục lúc nào cũng dùng mọi biện pháp để anh đi xem mắt, Mục Nham cũng không nhớ mình tránh được bao nhiêu lần rồi.
Nghe anh thành thật như vậy mà chịu đi xem mắt, còn hứa nhanh chóng cưới con dâu về cho bà, má Mục càng sinh lòng sợ hãi, khóc đến càng lúc càng lợi hại hơn, "Cái thằng bé này... Lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng... Mới bị thương lại muốn đi ra ngoài..." Nói được một nửa, bà đã khóc đến không thể nào tiếp tục.
"Mẹ đừng lo lắng, không sao, vết thương tốt hơn nhiều rồi, hiện tại không đau chút nào, nếu như mẹ không tin con đây xuống lầu chạy mấy vòng?" Mục Nham vụng về nói, thấy mẹ khóc đến thương tâm, không biết nên an ủi thế nào, nháy mắt ra hiệu với bố.
Mục Thịnh trầm mặt xuống kéo vợ ra khỏi lòng ngực của con trai, "Được rồi, đừng có khóc lóc sướt mướt. Cũng không phải lần đầu tiên nó nhận nhiệm vụ, bên kia đều đã sắp xếp xong, sẽ có người chi viện."
"Bảo ông đón nó về bệnh viện, ông lại la ó, trái lại đồng ý nó đi Vân Nam, nó không phải con ruột của ông hả?" Má Mục liền phát cáu, lau nước mắt oán trách Mục Thịnh, "Tôi nói cho ông biết, lão Mục, nếu nó có xảy ra chuyện không may, tôi cũng không sống nữa."
"Nói cái gì đó, chẳng lẽ nó là tôi nhặt được?" Mục Thịnh nhíu mày, cùng con trai nhìn nhau, hết cách hạ giọng mềm mỏng: "Thân thể vốn không tốt, đừng khóc, người già rồi, ở trước mặt con trai cũng không chú ý một chút hình tượng."
Kết hôn hơn ba mươi năm, bố mẹ của anh luôn sống rất đằm thấm, ở trong ấn tượng của Mục Nham, dường như bố mẹ chưa từng cãi nhau. Mặc dù bố là một người cứng nhắc, nhưng đối với hay khóc của mẹ lại rất yêu thương cưng chiều. Còn nhớ khi đó bởi vì chuyện Mục Thịnh áp chế việc thăng chức của anh mà mẹ khóc một tràng, suốt ba ngày không chịu nói chuyện với bố. Mục Nham rất sợ họ cãi nhau, vội vàng chạy về nhà. Trong phòng sách, bố lại chỉ thở dài, nói: "Mẹ con nha, làm lãnh đạo nhiều năm như vậy rồi, một chút giác ngộ cũng không có." Giọng điệu này, vẻ mặt này, Mục Nham chỉ muốn cười, vì thế anh nói: "Bố hò hét má ơi, dù sao cũng không thể cương như vậy, vợ chồng già còn cãi nhau chiến tranh lạnh, ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, không thể để người ta chê cười."
Mục Thịnh trừng mắt nhìn anh, rõ ràng đối với giọng điệu dạy bảo không biết lớn nhỏ của anh cực kỳ bất mãn, sau đó vừa cười khổ nói: "Cũng đã ba ngày, cứ thế không cho bố trở về phòng ngủ, con nói với mẹ con một chút, aiz..."
Mục Nham nở nụ cười, trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nghĩ thầm chờ anh kết hôn, cũng muốn giống như bố yêu thương mẹ vậy, làm hết sức mình để vợ hạnh phúc.
Vì vậy, ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, sau đó được Mục Nham cẩn thận đặt ở trong lòng, chưa bao giờ nhắc tới với bất kỳ ai.
Anh cho rằng, có một số lời nói, vốn không cần phải nói ra chiêu cáo thiên hạ, và có một số tình cảm, không bao giờ có thể bị ai khơi lên.
Nhiều năm như vậy, anh cho rằng đã có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, thậm chí quản lòng của chính mình rất tốt.
Đêm đó, Mục Nham đứng ở trước cửa sổ nhà trọ đến đêm khuya, trước giờ không chạm vào thuốc lần đầu tiên anh rút ra một điếu. Trước khi ngủ anh lấy sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, viết xuống một hàng chữ rồng bay phượng múa, sau đó tắt đèn đi ngủ, ngày hôm sau được xe cảnh sát hộ tống thẳng đến sân bay.
Thị trưởng An và Tịch Thạc Lương bất ngờ tới đưa tiễn, ngoài kiểm an, thị trưởng An nhắn gửi: "Mục Nham, làm bố, tôi thành khẩn xin cậu nhất định mang được Dĩ Nhược về."
Mục Nham biểu hiện ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ một chút, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, anh gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô ấy về."
Ánh mắt vô tình chạm đến Tịch Thạc Lương, mệt mỏi cùng bất lực trên mặt anh ta nhìn một cái không sót gì, giương mắt nhìn Mục Nham, anh ta nói: "Xin nhờ anh, chú ý an toàn." Không có tí ti thành phần đạo đức giả, cũng không nói từ gạt người, giờ phút này, ngoại trừ kí gửi hy vọng với Mục Nham, cái gì anh cũng làm không được. Anh lựa chọn tin tưởng, lựa chọn chờ đợi, vạn bất đắc dĩ đón nhận tình huống đau khổ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tịch Thạc Lương, Mục Nham mỉm cười đối mặt: "Chờ tin của tôi."
Trong nháy mắt xoay người này, Mục Nham lại có chút hoảng hốt đau đớn, đáy lòng bị từng sợi tơ quấn quanh, trong trập trùng kèm với bất đắc dĩ và chua sót.
Không nói được, cũng không nói rõ.
"Mục Nham?" Suy nghĩ phù du bị một tiếng gọi nhẹ nhàng mềm mại kéo về, Mục Nham mở mắt ra, Tiêu Nhiên nhìn anh nói: "Tôi muốn uống nước."
Mục Nham đưa tay thăm dò cái trán của cô, cảm giác được thân thể cô khác thường, lục lọi thuốc hạ sốt chuẩn bị trước đó, nhã nhặn gọi tiếp viên hàng không đưa tới một ly nước cho cô, "Uống thuốc đi."
Cầm lấy thuốc trên tay anh rồi uống một ngụm nước, Tiêu Nhiên yếu ớt dựa trở về vào trên bả vai anh, cố hết sức kéo cánh tay của anh qua, nhắm mắt lại cọ sát trong lòng anh, nhìn trong mắt người ngoài bộ dáng vô cùng thân thiết, rất giống một đôi tình nhân.
Đối với hành động của cô, Mục Nham cứng lại một lát, cuối cùng nhíu mày không nói.
Hiện tại Tiêu Nhiên cực kỳ suy yếu, trước khi đi bác sĩ đã dặn dò, để đảm bảo an toàn thân thể của anh, lãnh đạo cấp trên yêu cầu tiêm thuốc cho nghi phạm, ngoại trừ luôn để cho cô duy trì trạng thái suy yếu, ngoại thương tương đối nghiêm trọng bất cứ lúc nào cô cũng có thể phát sốt, cho nên, Mục Nham cũng không có tra hỏi cô, dọc đường còn phải chăm sóc cô.
"Thật hy vọng máy bay cứ bay thẳng mãi như vậy, vĩnh viễn cũng đừng ngừng lại." Giữa bọn họ, giống như chưa bao giờ gần gũi qua giống như hiện tại vậy, đối với cùng một chỗ khó có được này, tâm tình Tiêu Nhiên là hiếm có bình tĩnh, trong mấy ngày này, cô có thể danh chính ngôn thuận tới gần anh, mà anh, cũng có trách nhiệm chăm sóc cô, cho dù tất cả đều là giả tưởng, cho dù cùng thỏa thuận đến Vân Nam sẽ bị phá vỡ, cô cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.
Tiêu Nhiên biết rõ ý nghĩ của Mục Nham, anh không thích cô tới gần, giữa bọn họ, thực ra chôn một quả bom hẹn giờ, đến Vân Nam, đến biên giới Trung - Miến, có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào. Nói cho cùng, giữa bọn họ, cách xa hay gần, đều là nguy hiểm. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Nhiên ảm đạm, khép hờ đôi mắt có phần ẩm ướt.
Máy bay hạ cánh ở sân bay Côn Minh, nơi cục công an đã chuẩn bị tốt cho máy bay trực thăng, sau khi cùng Mục Nham đàm phán, trực tiếp đưa hai người đi về phía mậu khu biên giới Tả Cáo nằm ở bờ phía nam Ruili Thụy Lệ của Giang Đông. Lúc này, Mục Nham cũng không biết An Dĩ Nhược đã bị Cố Dạ giam cầm tại cảng thương mại Myanmar— thành phố Muse cách với Tả Cáo chỉ có một con sông.
Tới khách sạn đặt trước trước đó, Mục Nham báo cáo công tác với lãnh đạo cấp trên. Khi trở về phòng, Tiêu Nhiên đang quấn khăn tắm dựa nghiêng ở trên sofa, thấy anh đi vào, cô nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ giống như tơ vậy nhìn anh: "Mục Nham, chúng ta thế này trông giống như một đôi vợ chồng?"
Mục Nham lúng túng quay mặt đi, nâng bước đi đến phía trước cửa sổ nhìn cảnh đêm.
Mậu khu biên giới Tả Cáo đối với Mục Nham mà nói cũng không xa lạ, ở trước khi anh bị bố cưỡng ép gọi về thành phố A, anh từng đi làm ở một công ty đá quý tài chính hùng hậu nhất chỗ này, nhớ tới kiếp sống nằm vùng một năm ấy, khóe môi Mục Nham nhấp thành một đường. Quen biết với Tiêu Nhiên là khi đó, cho nên nơi này, thực ra thì anh cũng không muốn bước vào lần nữa.
Hành động lần này cực kỳ đặc biệt, dù rằng có chuyên gia phối hợp làm việc với anh, nhưng bọn họ cũng không thể lộ diện giúp đỡ anh chăm sóc Tiêu Nhiên, căn cứ vào sự sắp xếp các hành động, anh cùng với cô hiện tại phải một tấc không rời, cho nên, một đêm này, anh phải ngủ cùng một phòng với cô.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Mục Nham nhíu chặt lông mày, ngay sau đó, thân thể mềm mại không xương của người phụ nữ dán lên phía sau lưng anh, cánh tay thon thả trắng như tuyết ôm vào bên eo của anh, "Mục Nham..."
"Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mục Nham khẽ biến, đưa tay uốn tách cánh tay của cô ở bên hông anh ra.
Cô nhẹ giọng cười, không để ý tới vết thương đau, làm như dùng hết sức lực toàn thân ôm sát anh, "Anh có biết, tôi luôn muốn đem chính mình cho anh." Anh là người đàn ông duy nhất cô muốn, cô không muốn, cũng không thể bỏ qua cơ hội tối nay này.
"Tiêu Nhiên!" Giọng nói Mục Nham thoáng chốc trở nên trầm, ra sức bẻ ngón tay cô, xoay người thì nhìn cũng không nhìn cô, đi đến trước sofa cầm khăn tắm quấn ở thân thể □ của cô, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Dựa theo kế hoạch, ngày mai bọn họ phải đi chính là đường núi, anh cần nghỉ ngơi, bằng không rất khó ứng phó tình huống đột phát.
Khuôn mặt xinh đẹp nổi lên ửng đỏ, Tiêu Nhiên đưa tay kéo rơi khăn tắm, sóng mắt mơ màng giống như sương mù vững vàng khóa anh lại, thân thể uyển chuyển như dây mây quấn lên thân hình to lớn của anh, không cho anh cơ hội né tránh kiễng chân hôn lên môi Mục Nham, đồng thời nhẹ giọng nỉ non: "Mục Nham, đã quên nói cho anh biết, tôi đã từng học qua thôi miên..."
/66
|