Nhớ rõ Balzac[1] đã nói qua: "Yêu thương là một ẩn số, nó chỉ sống ở sâu trong nội tâm của mỗi người."
[1] Honoré de Balzac (1799 - 1850) là nhà văn hiện thực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỷ 19, bậc thầy của tiểu thuyết văn học hiện thực.
Đối với An Dĩ Nhược mà nói, đi qua sáu năm đến bây giờ, Tịch Thạc Lương chính là người sâu trong đáy lòng ấy, yêu chờ, đau ngọt, sợ hãi hoảng hốt, mong đợi ước mơ. Nói một ngàn đến một vạn, tất cả suy tính hơn thiệt, đơn giản là bởi vì cô muốn tới gần anh, đơn giản là bởi vì cô thật sự rất yêu anh.
Anh đã từng vứt bỏ cô, cô lựa chọn tha thứ; Anh dường như cũng không biết quý trọng lòng của cô, cô cũng từng bước một nhượng bộ cùng nhân nhượng. Nếu như, nếu như nói cô biết giữa bọn họ cuối cùng đi ngược lại, cô còn có thể ở một đêm gặp nhau cuối cùng này lựa chọn thỏa hiệp tha thứ lần nữa hay không đây?
Đương nhiên, đây là một bài tập ai cũng không cho ra được đáp áp. Bởi vì, không ai biết một giây sau sẽ phát sinh cái gì, giống như rời khỏi bệnh viện An Dĩ Nhược cũng không biết Tịch Thạc Lương xảy ra tai nạn xe cộ, càng không biết hai người đàn ông bởi vì cô lần đầu đối chọi gây gắt. Cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, sinh ra uể oải khắp người.
Ánh sáng dư âm của trời chiều kéo bóng dáng của cô thật dài, bóng lưng mảnh mai càng lộ vẻ cô đơn. An Dĩ Nhược chẳng có mục đích đi ở trên đường, chết lặng theo dòng người mà đi, cô không muốn về nhà, lại không biết nên đi đâu, không mảy may cảm giác có người luôn đi theo sau lưng cô từ lâu, chẳng qua là cô cứ quanh quẩn ở khu náo nhiệt, dường như không thể nào ra tay.
Không biết rốt cuộc đi bao lâu, khi cô dừng bước lại, phát hiện lại ở dưới khu nhà của Tịch Thạc Lương.
Ngồi ở trên bậc thềm trước nhà, hai tay che mặt, cô thở dài nặng nề.
Đúng lúc di động vang lên, cô ổn định tinh thần, lần lượt hít sâu sau đó cố để cho giọng nói không có nghe ra tí ti khác thường, "Mẹ."
"Sao còn chưa có về? Thạc Lương đã đến đây một lúc lâu rồi, đợi con đấy." Giọng nói của má An rất nhẹ, lộ ra vui vẻ người ngoài không thể không biết.
"Thạc Lương? Anh ấy, Anh ấy đến?" Nghe được tên của anh, tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp mấy giây, làm thế nào cũng không có nghĩ đến anh sẽ chủ động đến nhà cô.
Chờ phục hồi tinh thần lại, má An đã cúp điện thoại, An Dĩ Nhược cảm thấy trong mũi mình đều là chua xót, cái loại cảm xúc hạnh phúc này khiến khóe môi của cô không tự giác nâng lên nụ cười.
Bước chân liền trở nên nhanh nhẹn thoải mái, vẫy tay chận chiếc taxi. Khi về đến nhà, trong phòng ăn bay tới mùi cơm, mà Tịch Thạc Lương đang ngồi ở trên sofa phòng khách chơi cờ tướng với cha, thấy cô về, anh xoay người mỉm cười với cô: "Sao giờ mới về, bác gái nói em đã đi ra ngoài từ sớm rồi."
Đổi giày đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, giương mắt thấy biểu cảm trên mặt của cha rất nhu hòa, cô nói: "Vốn muốn đến công ty tìm anh cùng về, kết quả anh tới trước rồi."
Không để ý đến sự hiện diện của cha An, Tịch Thạc Lương vô cùng thân thiết xoa xoa đầu tóc của cô, "Sinh nhật của em nha, cho nên đi sớm, sợ dọc đường kẹt xe đến muộn." Hôm nay là sinh nhật của cô, mặc dù ngày hôm qua giận dỗi lỡ hẹn, nhưng cũng chẳng phải thật sự muốn nổi giận với cô, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện thì chủ động đến nhà trọ của Mễ Ngư, Mễ Ngư vừa trở về, hiển nhiên là đang ngủ giấc ngủ xế chiều, buồn ngủ mông lung nói: "Dĩ Nhược về nhà rồi, anh không biết?"
Anh không có nói tiếp, do dự một lát, về nhà thay một bộ quần áo, đi thẳng đến nhà cha vợ.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Tịch Thạc Lương đến thăm, trước khi Dĩ Nhược xuất ngoại, hai ông bà yêu cầu con gái mời anh đến nhà ngồi một chút, bọn họ muốn nhìn người đàn ông của con gái mình yêu rốt cuộc là người như thế nào, cũng muốn nhân cơ hội này xác định quan hệ của hai người. Sau đó An Dĩ Nhược xuất ngoại anh tự nhiện cũng không lại đến nữa, hôm nay chỉ là lần thứ hai đến nhà.
Cô nở nụ cười dịu dàng, khắc chế xúc động muốn nắm tay của anh, nhẹ giọng nói: "Mọi người trò chuyện đi, con đi giúp mẹ."
Cha An chỉ cười không nói, cúi đầu đặt sự chú ý ở trên bàn cờ, thật lâu sau đó, nghe ông nói: "Thạc Lương, tài đánh cờ của con rất có tiến bộ." Hơn một năm trước hai người đánh cờ với nhau, khi đó Tịch Thạc Lương hầu như bại thật thê thảm, nóng lòng cầu thành không nói, đáng nói hơn là không hề có sách lượt, bây giờ thì cách không lâu, tài đánh cờ của anh xem như là đột nhiên tăng mạnh.
Cha An cũng không biết, ở phương diện này kỳ thực Tịch Thạc Lương vốn không có hứng thú, nhưng thương trường như chiến trường, để lĩnh ngộ một thứ gì đó, anh mới từ từ bắt đầu học cách chơi cờ, để tôi luyện bản thân nắm chắc phương pháp tiến lùi phòng thủ.
Tịch Thạc Lương cười khiêm tốn, nói: "Chênh lệch quá lớn, suy cho cùng vẫn không phải là đối thủ của bác An." Nói xong tay nâng quân cờ hạ xuống, ăn đối phương một quân.
Cha An cười cười, "Không hẳn như vậy, chênh lệch lớn hơn nữa cũng là có giới hạn. Bác già rồi, sớm muộn gì cũng bị vượt qua." Trong lời nói dường như tỏ ra bảo vệ lão tướng, để tránh bị anh lấy đi một quân.
Nghe ra ý tại ngôn ngoại của cha An, Tịch Thạc Lương vỗ trán, đang muốn nói lại nghe cha An nói tiếp: "Tương truyền cờ tướng là kết quả tranh chấp của Tần mạt Hán Sở, Hàn tín phát minh cờ tướng, là vì rèn luyện cho tướng sĩ khả năng đánh trận." Hơi suy nghĩ chút, hạ xuống một quân, "Bởi vì cái gọi là thương trường như chiến trường, con lựa chọn cờ tướng tĩnh tâm là đúng." Cha An làm như nhìn thấu anh, ngước mắt nhìn anh, "Nhưng đánh trận đừng nên quá độ, nên lui một bước thì cũng không cần quá cố chấp đi truy đánh tới cùng, đại trượng phu phải co được dãn được." Ý ở ngoài lời, anh không cần quá chấp nhất, có một số thứ lui một bước mới là trời cao biển rộng, bao gồm quan hệ với Dĩ Nhược, nhất định phải có người nhượng bộ, mà con gái của mình rõ ràng đã không đường thối lui, hiện tại thì, chính là xem anh lựa chọn mà thôi.
Tịch Thạc Lương làm như cảm nhận được dụng tâm lương khổ của ông cụ, quân cờ cầm trên tay do dự một chút, hạ xuống vị trí không phải là suy nghĩ trong lòng trước đó, trong nháy mắt cha An sáng tỏ lĩnh ngộ của anh, nở nụ cười vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai của anh, cao giọng nói: "Thạc Lương, Dĩ Nhược là đứa bé đơn thuần, con nên thay bác chăm sóc nó thật tốt, không được để nó chịu ủy khuất."
Tịch Thạc lương nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Xin bác An yên tâm."
Từng chữ từng câu của hai người đàn ông đã nói đều không có thoát khỏi lỗ tai của An Dĩ Nhược, đứng ở trong nhà bếp, cô cố dụi dụi mắt. Cha vì yêu thương con gái hạ xuống dáng vẻ uyển chuyển khuyên Tịch Thạc Lương vứt bỏ cái gọi là khác địa vị xã hội, chỉ cần anh chịu lui một bước, tình yêu của bọn họ chính là một vùng tươi sáng. Cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cha, An Dĩ Nhược muốn khóc.
Tình yêu của cha mẹ, vĩnh viễn đều là không vụ lợi nhất. Cho dù là cũng không phải vô cùng vừa ý, cho dù là bởi vì anh xem nhẹ mà lòng tồn tại bất mãn, lại vẫn bận tâm đến cảm nhận của con gái, chỉ cần là cô yêu, bọn họ đều vui lòng chấp nhận, thậm chí là nhượng bộ.
Tôn trọng như vậy, khiến cô lộ vẻ xúc động. Cúi đầu giúp mẹ bày bát đũa, ánh mắt đã không thể khống chế được mà phủ một tầng hơi nước.
Trong bữa tiệc, má An rất nhiệt tình kêu Tịch Thạc Lương dùng bữa, nụ cười thân thiết hoàn toàn không xem anh là người ngoài, mà cha lại càng chủ động tìm đề tài nói chuyện với anh, ngược lại An Dĩ Nhược thì, im lặng dị thường.
Bỗng nhiên, cô rất thương cha mẹ của mình, vì cô, họ thật sự sẵn lòng trút hết tất cả, cùng lúc đó, cô cũng rất thương Tịch Thạc Lương, anh có thể đi ra bước này cũng không dễ dàng, nhìn thấy nét mặt chuyên chú trao đổi với cha, cô có thể cảm nhận được khổ cực của anh, dưới bàn cơm, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương như thường, lòng bàn tay hơi cuộn lại, nhẹ nhàng nắm lại một cái lại nhanh chóng nới ra, An Dĩ Nhược cúi đầu ăn cơm, mắt đã hoàn toàn ẩm ướt.
Tâm tình của cha An thật tốt, Tịch Thạc Lương không thể từ chối, uống hai ly với ông cụ. Tửu lượng của anh vốn kém, lại cộng thêm ban ngày đã uống không ít, lúc hạ bàn ăn thì đã hơi say, nhưng lại không quên vẫn còn có chuyện nghiêm túc muốn làm, vì thế, sau khi An Dĩ Nhược giúp má An thu dọn đồ ăn xong, dắt tay của cô đứng ở trước mặt hai vợ chồng già, từ trong túi quần tây lấy ra một hộp nhung màu đỏ đã được chuẩn bị sẵn.
An Dĩ Nhược kinh ngạc nhìn anh lấy ra chiếc nhẫn ấy, trong lúc hoảng hốt nghe được anh nói: "Bác An, con sẵn lòng chăm sóc Dĩ Nhược cả đời, hy vọng hai bác tin tưởng con, giao con gái cho con."
Hoàn toàn không biết cha An trả lời thế nào, chỉ biết là Tịch Thạc Lương nở nụ cười, nụ cười ấy có cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó nắm tay cô để tới bờ môi nhẹ nhàng hôn xuống, giọng nói rất dịu dàng: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gã cho anh chứ?"
Rốt cuộc vẫn đợi được ngày này, cuối cùng anh cũng mở miệng cầu hôn cô.
Mắt An Dĩ Nhược đỏ lên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Dùng lòng ngón tay khẽ lau nước mắt cho cô, Tịch Thạc Lương lặp lại: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gả cho anh chứ?"
Một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay của Tịch Thạc Lương, anh có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của giọt nước mắt ấy, trong phút chốc, đáy lòng mềm mại bị xoắn lại một góc, sao anh có thể xem nhẹ cô như vậy? Cố chấp lưỡng lự lâu như vậy mới bằng lòng bước ra bước này?
Xoay người lại nhìn về phía hai vợ chồng già, thấy bọn họ gật gật đầu khích lệ, anh cười từ tốn mà lại kiên định đeo nhẫn vào trong tay cô, "Dĩ Nhược, tin tưởng anh có thể cho em hạnh phúc."
Đây là lời nói An Dĩ Nhược nghe được rõ nhất, hoàn toàn đã quên sự hiện diện của cha mẹ, càng đã quên e lệ rụt rè, cô nhào vào trong lòng anh, nước mắt hạnh phúc rơi ở trước ngực anh.
Cho đến lúc này, Tịch Thạc Lương mới biết An Dĩ Nhược chờ anh mở miệng chờ đến cơ hồ muốn tuyệt vọng, đối với lạnh nhạt của anh, không phải cô không hay biết, mà từ đầu tới cuối cô không làm rõ, là không muốn cho anh áp lực, sợ anh lại vứt bỏ cô mà đi.
Cho đến tối nay, cha An và má An mới biết con gái yêu người đàn ông trước mắt biết bao nhiêu, con gái rưng rưng cười làm lòng họ đau nhói, vì yêu anh, suy cho cùng cô ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu? Song, cho dù bọn họ cũng không quá vừa lòng, vẫn hóa sự đau lòng thành nhiều tiếng chúc phúc.
Không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của con gái.
An Dĩ Nhược tiễn Tịch Thạc Lương ra cửa, đi xuống lầu mới biết được anh không có lái xe, đỡ anh, cô hỏi: "Sao không lái xe? Anh gọi xe tới?"
Tịch Thạc Lương gật đầu, một tay chống tường, vây cô ở giữa anh và bức tường, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Dĩ Nhược."
Vòng ở trên eo của anh, thân thể hơi nghiêng tới trước, lộ ra cổ tuyết trắng dưới cổ áo, cô trả lời: "Thạc Lương, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà em nhận được."
Lời thề của anh, hứa hẹn của anh, cô muốn kết cục, hành động anh tặng lễ vật cho cô vào ngày sinh nhật hôm nay, cô chưa từng hạnh phúc như vậy như tối nay.
Anh cúi thấp đầu, hơi nhắm hai mắt hôn lên môi của cô, ấy là dạng không coi ai ra gì dịu dàng và triền miên.
Nụ hôn này khác với thân mật ngày thường, xen lẫn tính ẫn nhẫn cùng đau buồn, dẫn đến quấn quít vô hạn như có như không khúc mắt cùng suy nghĩ, có lẽ, bọn họ đều không biết trong lòng hai bên điên cuồng vén lên gợn sóng, có lẽ, hai người đều có ý mượn từ đôi môi mềm mại, cùng nhiệt độ lẫn nhau ấy, vuốt lên đầu quả tim bất an cùng lo lắng.
Khi đôi môi hơi tách ra, trán chống vào nhau, Tịch Thạc Lương vuốt ve tóc của cô, thở gấp thấp giọng hỏi: "Trách anh sao?" Anh lạnh nhạt, anh xem nhẹ, anh ghen tị, anh giận dỗi, cô có rất nhiếu lý do trách anh.
Hai gò má của An Dĩ Nhược đỏ hồng như máu, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêng đầu vùi mặt ở bên gáy của anh, hơi thở ấm áp vuốt ve da thịt của anh, cô thì thầm nói: "Trách anh vĩnh viễn không bù được yêu nhau." Cô là trách anh, trách anh không chịu nghe cô giải thích, trách anh không tin tưởng cô, trách anh bỏ lại cô mà rời đi, cũng trách anh một ngày một đêm chẳng hỏi han, nhưng, những trách cứ này đã tan thành mây khói vào lúc anh đến nhà.
Sợi dây ẩn ở chỗ sâu nhất trong trái tim của Tịch Thạc Lương tức khắc run lên, ánh mắt mềm mại dị thường, cánh tay hơi thu lại, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của cô, môi phủ ở bên tai cô, "Dĩ Nhược..."
Một tiếng thì thầm dịu dàng, dễ dàng làm tan rã ý chí của cô, theo bản năng An Dĩ Nhược tiến sát vào lòng anh, hấp thu tí ti ấm áp trên thân thể của anh.
Đêm đầu hạ, gió rất lạnh, nhưng, họ ôm nhau lại hoàn toàn không phát giác.
Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Tịch Thạc Lương nới lỏng tay, "Trở về đi, coi chừng bị cảm, sáng ngày mai anh tới đón em đi làm." Cô chuyển về nhà đi làm không tiện như xưa, anh tỉ mỉ nghĩ tới điểm ấy, quyết định hàng ngày tới đón cô.
Cô thuận theo gật đầu, ân cần vuốt vuốt áo khoác của anh, tỉ mỉ dặn dò: "Về nhà gửi tin nhắn cho em, đừng để cho em lo lắng."
Anh cười, "Được, anh gọi điện đến."
Nhìn xe taxi rời đi, cô nở nụ cười dịu dàng, quấn chặt áo khoác xoay người vào trong nhà.
Đi lướt qua bảo an trực ban trước thang máy, tiếng bước chân xa xa đột nhiên tới gần, An Dĩ Nhược đứng ở trước thang máy, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau đầu nặng trĩu đau âm ỉ.
Ngay trước mắt chìm vào trước bóng tối, An Dĩ Nhược nghe được có người nhẹ giọng nói: "Tôi phải dẫn cô đi." Sau đó, thân thể bị người nhẹ nhàng ôm lấy.
Yên tĩnh bao trùm đêm tối, trăng sáng chiếu xuống cả vùng đất, bước ngoặc vận mệnh đã phát sinh ở một khắc này...
Đêm hạnh phúc, An Dĩ Nhược cứ như vậy bị mang đi xa nhà, bắt đầu trải qua cuộc sống giống như sống trong địa ngục.
[1] Honoré de Balzac (1799 - 1850) là nhà văn hiện thực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỷ 19, bậc thầy của tiểu thuyết văn học hiện thực.
Đối với An Dĩ Nhược mà nói, đi qua sáu năm đến bây giờ, Tịch Thạc Lương chính là người sâu trong đáy lòng ấy, yêu chờ, đau ngọt, sợ hãi hoảng hốt, mong đợi ước mơ. Nói một ngàn đến một vạn, tất cả suy tính hơn thiệt, đơn giản là bởi vì cô muốn tới gần anh, đơn giản là bởi vì cô thật sự rất yêu anh.
Anh đã từng vứt bỏ cô, cô lựa chọn tha thứ; Anh dường như cũng không biết quý trọng lòng của cô, cô cũng từng bước một nhượng bộ cùng nhân nhượng. Nếu như, nếu như nói cô biết giữa bọn họ cuối cùng đi ngược lại, cô còn có thể ở một đêm gặp nhau cuối cùng này lựa chọn thỏa hiệp tha thứ lần nữa hay không đây?
Đương nhiên, đây là một bài tập ai cũng không cho ra được đáp áp. Bởi vì, không ai biết một giây sau sẽ phát sinh cái gì, giống như rời khỏi bệnh viện An Dĩ Nhược cũng không biết Tịch Thạc Lương xảy ra tai nạn xe cộ, càng không biết hai người đàn ông bởi vì cô lần đầu đối chọi gây gắt. Cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, sinh ra uể oải khắp người.
Ánh sáng dư âm của trời chiều kéo bóng dáng của cô thật dài, bóng lưng mảnh mai càng lộ vẻ cô đơn. An Dĩ Nhược chẳng có mục đích đi ở trên đường, chết lặng theo dòng người mà đi, cô không muốn về nhà, lại không biết nên đi đâu, không mảy may cảm giác có người luôn đi theo sau lưng cô từ lâu, chẳng qua là cô cứ quanh quẩn ở khu náo nhiệt, dường như không thể nào ra tay.
Không biết rốt cuộc đi bao lâu, khi cô dừng bước lại, phát hiện lại ở dưới khu nhà của Tịch Thạc Lương.
Ngồi ở trên bậc thềm trước nhà, hai tay che mặt, cô thở dài nặng nề.
Đúng lúc di động vang lên, cô ổn định tinh thần, lần lượt hít sâu sau đó cố để cho giọng nói không có nghe ra tí ti khác thường, "Mẹ."
"Sao còn chưa có về? Thạc Lương đã đến đây một lúc lâu rồi, đợi con đấy." Giọng nói của má An rất nhẹ, lộ ra vui vẻ người ngoài không thể không biết.
"Thạc Lương? Anh ấy, Anh ấy đến?" Nghe được tên của anh, tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp mấy giây, làm thế nào cũng không có nghĩ đến anh sẽ chủ động đến nhà cô.
Chờ phục hồi tinh thần lại, má An đã cúp điện thoại, An Dĩ Nhược cảm thấy trong mũi mình đều là chua xót, cái loại cảm xúc hạnh phúc này khiến khóe môi của cô không tự giác nâng lên nụ cười.
Bước chân liền trở nên nhanh nhẹn thoải mái, vẫy tay chận chiếc taxi. Khi về đến nhà, trong phòng ăn bay tới mùi cơm, mà Tịch Thạc Lương đang ngồi ở trên sofa phòng khách chơi cờ tướng với cha, thấy cô về, anh xoay người mỉm cười với cô: "Sao giờ mới về, bác gái nói em đã đi ra ngoài từ sớm rồi."
Đổi giày đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, giương mắt thấy biểu cảm trên mặt của cha rất nhu hòa, cô nói: "Vốn muốn đến công ty tìm anh cùng về, kết quả anh tới trước rồi."
Không để ý đến sự hiện diện của cha An, Tịch Thạc Lương vô cùng thân thiết xoa xoa đầu tóc của cô, "Sinh nhật của em nha, cho nên đi sớm, sợ dọc đường kẹt xe đến muộn." Hôm nay là sinh nhật của cô, mặc dù ngày hôm qua giận dỗi lỡ hẹn, nhưng cũng chẳng phải thật sự muốn nổi giận với cô, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện thì chủ động đến nhà trọ của Mễ Ngư, Mễ Ngư vừa trở về, hiển nhiên là đang ngủ giấc ngủ xế chiều, buồn ngủ mông lung nói: "Dĩ Nhược về nhà rồi, anh không biết?"
Anh không có nói tiếp, do dự một lát, về nhà thay một bộ quần áo, đi thẳng đến nhà cha vợ.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Tịch Thạc Lương đến thăm, trước khi Dĩ Nhược xuất ngoại, hai ông bà yêu cầu con gái mời anh đến nhà ngồi một chút, bọn họ muốn nhìn người đàn ông của con gái mình yêu rốt cuộc là người như thế nào, cũng muốn nhân cơ hội này xác định quan hệ của hai người. Sau đó An Dĩ Nhược xuất ngoại anh tự nhiện cũng không lại đến nữa, hôm nay chỉ là lần thứ hai đến nhà.
Cô nở nụ cười dịu dàng, khắc chế xúc động muốn nắm tay của anh, nhẹ giọng nói: "Mọi người trò chuyện đi, con đi giúp mẹ."
Cha An chỉ cười không nói, cúi đầu đặt sự chú ý ở trên bàn cờ, thật lâu sau đó, nghe ông nói: "Thạc Lương, tài đánh cờ của con rất có tiến bộ." Hơn một năm trước hai người đánh cờ với nhau, khi đó Tịch Thạc Lương hầu như bại thật thê thảm, nóng lòng cầu thành không nói, đáng nói hơn là không hề có sách lượt, bây giờ thì cách không lâu, tài đánh cờ của anh xem như là đột nhiên tăng mạnh.
Cha An cũng không biết, ở phương diện này kỳ thực Tịch Thạc Lương vốn không có hứng thú, nhưng thương trường như chiến trường, để lĩnh ngộ một thứ gì đó, anh mới từ từ bắt đầu học cách chơi cờ, để tôi luyện bản thân nắm chắc phương pháp tiến lùi phòng thủ.
Tịch Thạc Lương cười khiêm tốn, nói: "Chênh lệch quá lớn, suy cho cùng vẫn không phải là đối thủ của bác An." Nói xong tay nâng quân cờ hạ xuống, ăn đối phương một quân.
Cha An cười cười, "Không hẳn như vậy, chênh lệch lớn hơn nữa cũng là có giới hạn. Bác già rồi, sớm muộn gì cũng bị vượt qua." Trong lời nói dường như tỏ ra bảo vệ lão tướng, để tránh bị anh lấy đi một quân.
Nghe ra ý tại ngôn ngoại của cha An, Tịch Thạc Lương vỗ trán, đang muốn nói lại nghe cha An nói tiếp: "Tương truyền cờ tướng là kết quả tranh chấp của Tần mạt Hán Sở, Hàn tín phát minh cờ tướng, là vì rèn luyện cho tướng sĩ khả năng đánh trận." Hơi suy nghĩ chút, hạ xuống một quân, "Bởi vì cái gọi là thương trường như chiến trường, con lựa chọn cờ tướng tĩnh tâm là đúng." Cha An làm như nhìn thấu anh, ngước mắt nhìn anh, "Nhưng đánh trận đừng nên quá độ, nên lui một bước thì cũng không cần quá cố chấp đi truy đánh tới cùng, đại trượng phu phải co được dãn được." Ý ở ngoài lời, anh không cần quá chấp nhất, có một số thứ lui một bước mới là trời cao biển rộng, bao gồm quan hệ với Dĩ Nhược, nhất định phải có người nhượng bộ, mà con gái của mình rõ ràng đã không đường thối lui, hiện tại thì, chính là xem anh lựa chọn mà thôi.
Tịch Thạc Lương làm như cảm nhận được dụng tâm lương khổ của ông cụ, quân cờ cầm trên tay do dự một chút, hạ xuống vị trí không phải là suy nghĩ trong lòng trước đó, trong nháy mắt cha An sáng tỏ lĩnh ngộ của anh, nở nụ cười vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai của anh, cao giọng nói: "Thạc Lương, Dĩ Nhược là đứa bé đơn thuần, con nên thay bác chăm sóc nó thật tốt, không được để nó chịu ủy khuất."
Tịch Thạc lương nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Xin bác An yên tâm."
Từng chữ từng câu của hai người đàn ông đã nói đều không có thoát khỏi lỗ tai của An Dĩ Nhược, đứng ở trong nhà bếp, cô cố dụi dụi mắt. Cha vì yêu thương con gái hạ xuống dáng vẻ uyển chuyển khuyên Tịch Thạc Lương vứt bỏ cái gọi là khác địa vị xã hội, chỉ cần anh chịu lui một bước, tình yêu của bọn họ chính là một vùng tươi sáng. Cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cha, An Dĩ Nhược muốn khóc.
Tình yêu của cha mẹ, vĩnh viễn đều là không vụ lợi nhất. Cho dù là cũng không phải vô cùng vừa ý, cho dù là bởi vì anh xem nhẹ mà lòng tồn tại bất mãn, lại vẫn bận tâm đến cảm nhận của con gái, chỉ cần là cô yêu, bọn họ đều vui lòng chấp nhận, thậm chí là nhượng bộ.
Tôn trọng như vậy, khiến cô lộ vẻ xúc động. Cúi đầu giúp mẹ bày bát đũa, ánh mắt đã không thể khống chế được mà phủ một tầng hơi nước.
Trong bữa tiệc, má An rất nhiệt tình kêu Tịch Thạc Lương dùng bữa, nụ cười thân thiết hoàn toàn không xem anh là người ngoài, mà cha lại càng chủ động tìm đề tài nói chuyện với anh, ngược lại An Dĩ Nhược thì, im lặng dị thường.
Bỗng nhiên, cô rất thương cha mẹ của mình, vì cô, họ thật sự sẵn lòng trút hết tất cả, cùng lúc đó, cô cũng rất thương Tịch Thạc Lương, anh có thể đi ra bước này cũng không dễ dàng, nhìn thấy nét mặt chuyên chú trao đổi với cha, cô có thể cảm nhận được khổ cực của anh, dưới bàn cơm, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương như thường, lòng bàn tay hơi cuộn lại, nhẹ nhàng nắm lại một cái lại nhanh chóng nới ra, An Dĩ Nhược cúi đầu ăn cơm, mắt đã hoàn toàn ẩm ướt.
Tâm tình của cha An thật tốt, Tịch Thạc Lương không thể từ chối, uống hai ly với ông cụ. Tửu lượng của anh vốn kém, lại cộng thêm ban ngày đã uống không ít, lúc hạ bàn ăn thì đã hơi say, nhưng lại không quên vẫn còn có chuyện nghiêm túc muốn làm, vì thế, sau khi An Dĩ Nhược giúp má An thu dọn đồ ăn xong, dắt tay của cô đứng ở trước mặt hai vợ chồng già, từ trong túi quần tây lấy ra một hộp nhung màu đỏ đã được chuẩn bị sẵn.
An Dĩ Nhược kinh ngạc nhìn anh lấy ra chiếc nhẫn ấy, trong lúc hoảng hốt nghe được anh nói: "Bác An, con sẵn lòng chăm sóc Dĩ Nhược cả đời, hy vọng hai bác tin tưởng con, giao con gái cho con."
Hoàn toàn không biết cha An trả lời thế nào, chỉ biết là Tịch Thạc Lương nở nụ cười, nụ cười ấy có cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó nắm tay cô để tới bờ môi nhẹ nhàng hôn xuống, giọng nói rất dịu dàng: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gã cho anh chứ?"
Rốt cuộc vẫn đợi được ngày này, cuối cùng anh cũng mở miệng cầu hôn cô.
Mắt An Dĩ Nhược đỏ lên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Dùng lòng ngón tay khẽ lau nước mắt cho cô, Tịch Thạc Lương lặp lại: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gả cho anh chứ?"
Một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay của Tịch Thạc Lương, anh có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của giọt nước mắt ấy, trong phút chốc, đáy lòng mềm mại bị xoắn lại một góc, sao anh có thể xem nhẹ cô như vậy? Cố chấp lưỡng lự lâu như vậy mới bằng lòng bước ra bước này?
Xoay người lại nhìn về phía hai vợ chồng già, thấy bọn họ gật gật đầu khích lệ, anh cười từ tốn mà lại kiên định đeo nhẫn vào trong tay cô, "Dĩ Nhược, tin tưởng anh có thể cho em hạnh phúc."
Đây là lời nói An Dĩ Nhược nghe được rõ nhất, hoàn toàn đã quên sự hiện diện của cha mẹ, càng đã quên e lệ rụt rè, cô nhào vào trong lòng anh, nước mắt hạnh phúc rơi ở trước ngực anh.
Cho đến lúc này, Tịch Thạc Lương mới biết An Dĩ Nhược chờ anh mở miệng chờ đến cơ hồ muốn tuyệt vọng, đối với lạnh nhạt của anh, không phải cô không hay biết, mà từ đầu tới cuối cô không làm rõ, là không muốn cho anh áp lực, sợ anh lại vứt bỏ cô mà đi.
Cho đến tối nay, cha An và má An mới biết con gái yêu người đàn ông trước mắt biết bao nhiêu, con gái rưng rưng cười làm lòng họ đau nhói, vì yêu anh, suy cho cùng cô ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu? Song, cho dù bọn họ cũng không quá vừa lòng, vẫn hóa sự đau lòng thành nhiều tiếng chúc phúc.
Không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của con gái.
An Dĩ Nhược tiễn Tịch Thạc Lương ra cửa, đi xuống lầu mới biết được anh không có lái xe, đỡ anh, cô hỏi: "Sao không lái xe? Anh gọi xe tới?"
Tịch Thạc Lương gật đầu, một tay chống tường, vây cô ở giữa anh và bức tường, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Dĩ Nhược."
Vòng ở trên eo của anh, thân thể hơi nghiêng tới trước, lộ ra cổ tuyết trắng dưới cổ áo, cô trả lời: "Thạc Lương, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà em nhận được."
Lời thề của anh, hứa hẹn của anh, cô muốn kết cục, hành động anh tặng lễ vật cho cô vào ngày sinh nhật hôm nay, cô chưa từng hạnh phúc như vậy như tối nay.
Anh cúi thấp đầu, hơi nhắm hai mắt hôn lên môi của cô, ấy là dạng không coi ai ra gì dịu dàng và triền miên.
Nụ hôn này khác với thân mật ngày thường, xen lẫn tính ẫn nhẫn cùng đau buồn, dẫn đến quấn quít vô hạn như có như không khúc mắt cùng suy nghĩ, có lẽ, bọn họ đều không biết trong lòng hai bên điên cuồng vén lên gợn sóng, có lẽ, hai người đều có ý mượn từ đôi môi mềm mại, cùng nhiệt độ lẫn nhau ấy, vuốt lên đầu quả tim bất an cùng lo lắng.
Khi đôi môi hơi tách ra, trán chống vào nhau, Tịch Thạc Lương vuốt ve tóc của cô, thở gấp thấp giọng hỏi: "Trách anh sao?" Anh lạnh nhạt, anh xem nhẹ, anh ghen tị, anh giận dỗi, cô có rất nhiếu lý do trách anh.
Hai gò má của An Dĩ Nhược đỏ hồng như máu, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêng đầu vùi mặt ở bên gáy của anh, hơi thở ấm áp vuốt ve da thịt của anh, cô thì thầm nói: "Trách anh vĩnh viễn không bù được yêu nhau." Cô là trách anh, trách anh không chịu nghe cô giải thích, trách anh không tin tưởng cô, trách anh bỏ lại cô mà rời đi, cũng trách anh một ngày một đêm chẳng hỏi han, nhưng, những trách cứ này đã tan thành mây khói vào lúc anh đến nhà.
Sợi dây ẩn ở chỗ sâu nhất trong trái tim của Tịch Thạc Lương tức khắc run lên, ánh mắt mềm mại dị thường, cánh tay hơi thu lại, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của cô, môi phủ ở bên tai cô, "Dĩ Nhược..."
Một tiếng thì thầm dịu dàng, dễ dàng làm tan rã ý chí của cô, theo bản năng An Dĩ Nhược tiến sát vào lòng anh, hấp thu tí ti ấm áp trên thân thể của anh.
Đêm đầu hạ, gió rất lạnh, nhưng, họ ôm nhau lại hoàn toàn không phát giác.
Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Tịch Thạc Lương nới lỏng tay, "Trở về đi, coi chừng bị cảm, sáng ngày mai anh tới đón em đi làm." Cô chuyển về nhà đi làm không tiện như xưa, anh tỉ mỉ nghĩ tới điểm ấy, quyết định hàng ngày tới đón cô.
Cô thuận theo gật đầu, ân cần vuốt vuốt áo khoác của anh, tỉ mỉ dặn dò: "Về nhà gửi tin nhắn cho em, đừng để cho em lo lắng."
Anh cười, "Được, anh gọi điện đến."
Nhìn xe taxi rời đi, cô nở nụ cười dịu dàng, quấn chặt áo khoác xoay người vào trong nhà.
Đi lướt qua bảo an trực ban trước thang máy, tiếng bước chân xa xa đột nhiên tới gần, An Dĩ Nhược đứng ở trước thang máy, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau đầu nặng trĩu đau âm ỉ.
Ngay trước mắt chìm vào trước bóng tối, An Dĩ Nhược nghe được có người nhẹ giọng nói: "Tôi phải dẫn cô đi." Sau đó, thân thể bị người nhẹ nhàng ôm lấy.
Yên tĩnh bao trùm đêm tối, trăng sáng chiếu xuống cả vùng đất, bước ngoặc vận mệnh đã phát sinh ở một khắc này...
Đêm hạnh phúc, An Dĩ Nhược cứ như vậy bị mang đi xa nhà, bắt đầu trải qua cuộc sống giống như sống trong địa ngục.
/66
|