Chuông tan học lúc mười giờ tối vừa vang lên là Lục Vân Đàn lập tức nhảy ra ngoài từ bệ cửa sổ, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài hành lang, sau đó ôm đồ chạy đến WC nữ ở tầng một, cởi bỏ đồng phục trên người, thay sang bộ quần áo luyện công kiểu Trung Quốc bằng tơ lụa màu trắng. Dù chỉ là hẹn đánh nhau thì cô cũng muốn có cảm giác nghi thức, lỡ như đánh thắng rồi nổi tiếng thì sao?
Sau khi thay xong quần áo, cô đứng trước gương buộc lại tóc đuôi ngựa, xoắn mái tóc dài đen nhánh của mình thành một búi tóc gọn gàng rồi cài một chiếc trâm gỗ vào giữa ——Người tập võ có thói quen búi tóc, không phải vì đẹp mà là vì lúc đánh nhau sẽ không bị đối thủ nắm tóc kéo, chính vì điều này mà rất nhiều người con trai học võ sẽ cạo sạch tóc hoặc cắt đầu đinh, tất nhiên anh trai của cô Lục Vân Phong là trường hợp ngoại lệ.
Sau khi đảm bảo hình tượng của mình không có sơ suất nào, Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi WC, sau đó cô chợt thấy Lý Nguyệt Dao đã đứng chờ ở cửa ra vào từ lâu, thế là hai người họ cùng nhau đi đến cửa lớn khu dạy học.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học, toàn bộ khu vực dạy học đều rất đông học sinh mặc đồng phục qua lại, Lục Vân Đàn mặc trên người bộ quần áo luyện công màu trắng giống như thỏi nam châm di động có lực hấp dẫn cực mạnh, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mọi người vừa nhìn cô vừa ghé đầu vào người bên cạnh thì thầm —— "Là Lục Vân Đàn lớp 12/2, cậu ấy sắp đi đánh nhau với Vương Trạch đấy."
"Cô gái này điên rồi sao? Đi tìm chỗ chết hay gì?"
"Nhìn cậu ta gầy như thế, còn không bằng một nửa của Vương Trạch nữa, thế mà dám đi gây chuyện với Vương Trạch?"
"Tớ có cảm giác Vương Trạch chỉ đấm một đấm thôi là đã hạ gục được cậu ta rồi."
"Sao Vương Trạch lại đi hẹn đánh nhau với một cô gái nhỉ? Cô gái này đúng là ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, nếu tôi mà là Vương Trạch thì tôi không thèm để ý đến cậu ta đâu."
"Con gái con lứa mà đi hẹn đánh nhau với con trai, đúng là đồ não tàn."
Dưới những ánh mắt lạnh lẽo như tuyết rơi, chứa đựng sự soi mói khinh miệt và cười nhạo, Lý Nguyệt Dao vô cùng bất an, cô ấy vừa bất an thay Lục Vân Đàn vừa lo lắng cho cô.
Ngược lại, Lục Vân Đàn vẫn ung dung, xem mọi người như không khí, bước đi vững vàng, thẳng lưng ngẩng cao đầu, khóe mắt đuôi mày còn lộ ra vẻ phấn khích không kiềm chế được, giống như bây giờ cô đang là minh chủ võ lâm vậy.
Đi đến cửa ra vào khu dạy học, các cô tụ họp cùng ba thành viên còn lại của Thanh Vân bang.
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương vội vàng tâng bốc bang chủ: "Bang chủ, bộ quần áo này của ngài rất có khí thế!"
Lục Vân Đàn nở nụ cười: "Đúng vậy, rất có mắt nhìn!"
Hộ pháp phải Lý Hàng trong lòng không khỏi thất vọng —— Lại bị lão mập cướp mất cơ hội! Sau đó quyết định đi theo nịnh hót: "Ngài vừa xuất hiện là trước mắt thần lập tức sáng lên, khoảnh khắc đó thần đã biết chắc chắn tối nay ngài sẽ thắng!"
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn cậu ấy: "Sao ngươi nhìn ra được?"
Lý Hàng: "Bởi vì toàn thân ngài đều toát ra khí chất vương giả!"
Lục Vân Đàn hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi cũng có mắt nhìn đấy!" Nhưng nội tâm vẫn cảm thấy không vừa lòng, cô quay mặt nhìn qua Lương Vân Tiên đang đứng bên cạnh, nhướng mày lạnh lùng hỏi: "Ngươi thì sao?"
Lương Vân Tiên thừa biết còn giả vờ hỏi: "Tôi cái gì?"
Ôi! đúng là một đứa trẻ khó dạy!
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Hai người bọn họ còn biết tâng bốc bang chủ kìa, ngươi thì sao?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Ồ....Thì ra bang chủ hiểu được là chúng ta đang nịnh nọt cô ấy.
Lương Vân Tiên cau mày: "Nếu tôi từ chối thì sao?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Quân sư thật sự là to gan lớn mật!
Lục Vân Đàn trầm lặng một lúc rồi thở dài, vẻ mặt xúc động nhìn anh: "Ngươi đúng là quân sư hiểu biết sâu rộng, dám nói thẳng và khuyên can đúng lúc để nhắc nhở ta duy trì tỉnh táo." Rồi cô duỗi tay vỗ vai anh: "Ngươi chính là Trâu Kỵ*! Phải thăng chức cho ngươi, thăng lên làm phó bang chủ!"
(*Trâu kỵ: là 1 nhà chính trị, tướng quốc nước Tề thời Xuân Thu - Chiến Quốc. Ông nổi tiếng vì là người đã khuyên bảo Tề Uy Vương chăm lo quốc sự khiến cho nước Tề hùng mạnh trở lại.)
Lương Vân Tiên: "?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Bang chủ, xin ngài đừng nói gì nữa, trên mặt quân sư đã tràn ngập vẻ 'được yêu mà sợ' rồi kìa!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bang chủ, quả nhiên ngài khá là thiên vị quân sư đấy!
Người ta có câu, không sợ không có chỉ sợ không đều, bang chủ phân biệt đối xử làm cho hộ pháp trái phải ghen tị với quân sư, thế là hộ pháp trái Hạ Tây Dương ném bom về phía phó bang chủ mới được sắc phong: "Phó bang chủ, ngài nói xem bang chủ của chúng ta và Tần Vận lớp 12/15 ai đẹp hơn?"
Tần Vận lớp 12/15 là học sinh học múa ba lê nhiều năm, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, dáng người yểu điệu, là kiểu người đẹp có khí chất nổi tiếng trong khối.
Lục Vân Đàn lập tức ngước mắt nhìn chằm chằm phó bang chủ Lương.
Lương Vân Tiên chém đinh chặt sắt không cần suy nghĩ nói: "Tất nhiên là bang chủ đẹp."
Hộ pháp phải Lý Hàng lúc này quyết định hóa thân thanh gian thần nịnh bợ hãm hại trung thần: "Thật sao? Nhưng ngày hôm qua ta lại nhìn thấy, sau khi tan học tiết thứ nhất buổi chiều ngài đến lớp 12/15 tìm Tần Vận."
Lục Vân Đàn thoáng mỉm cười, nhưng ngoài cười nhưng trong lòng không vui: "Ồ, còn có chuyện này nữa sao?"
Lương Vân Tiên sửng sốt: "Tôi không đi tìm cậu ấy, tôi vốn không biết cậu ấy."
Lục Vân Đàn: "Ý gì đây? Hộ pháp phải đang vu khống ngươi sao? Người ta nói rõ ràng được cả thời gian, địa điểm và nhân vật mà ngươi còn muốn ngụy biện?" Cô lại hừ lạnh, "Giáng chức! Ngay bây giờ ngươi không còn là phó bang chủ nữa, đồng thời vĩnh viễn không được thăng chức!"
Lương Vân Tiên: "..."
Hộ pháp trái phải im lặng nhìn nhau, bốn mắt lóe lên hào quang tiểu nhân gian trá đắc chí.
Lục Vân Đàn lạnh lùng nhìn lướt qua quân sư Lương vừa được thăng chức không đến một phút đã bị trở về nguyên hình, sau đó quàng tay qua ôm cổ Lý Nguyệt Dao tuyên bố một chỉ thị mới tinh: "Bắt đầu từ bây giờ, Lý Nguyệt Dao sẽ là phó bang chủ của bang chúng ta!"
Lương Vân Tiên: "..."
Cố gắng bảo trì tâm trạng vui vẻ.
Lý Nguyệt Dao bối rối: "Hả?"
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương cũng sững sờ và vô cùng phẫn nộ: "Dựa vào đâu mà một người mới tới như cậu ấy có thể trở thành phó bang chủ?"
Hộ pháp phải Lý Hàng phụ họa: "Đúng vậy! Cũng phải có thứ tự trước sau chứ?"
Nếu chức phó bang chủ không tới lượt hai người họ, thì vừa rồi không phải họ hãm hại quân sư Lương vô ích rồi sao?
Lục Vân Đàn lời lẽ hùng hồn: "Tất nhiên là dựa vào kết quả thành tích thi tháng vừa rồi."
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Vậy thì còn không bằng để cho quân sư Lương làm, ít nhất thì còn công bằng hơn với hai người chúng tôi, dù sao quân sư cũng là học sinh giỏi nhất khối.
Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn, quân sư Lương đã bị hai người bọn họ hãm hại mất đi tư cách thăng chức rồi.
Trong lòng Lý Nguyệt Dao cũng thấp thỏm lo âu: "Tớ, tớ, tớ không làm được đâu! Thật sự tớ không làm được!"
Lục Vân Đàn: "Không! Cậu có thể! Cậu nhất định có thể!" Cô lại nói chắc như đinh đóng cột, "Từ giờ trở đi, trong Thanh Vân bang của tớ thì cậu dưới một người trên vạn người!"
Lý Nguyệt Dao: "..."
Tôi mới thật sự là được yêu mà sợ này!
Lục Vân Đàn: "Các ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không? Không thì ta đi đánh nhau với Vương Trạch đây!"
Hạ Tây Dương: "Bang chủ tất thắng!"
Lý Hàng: "Bang chủ cố gắng lên! Ngài nhất định chiến thắng trở về!"
Mặc kệ mọi người trong khối nghĩ thế nào, mọi thành viên trong Thanh Vân bang vẫn rất tin tưởng vào bang chủ của họ.
Lục Vân Đàn cười tươi: "Hai người các ngươi chuẩn bị để thu nạp đàn em cũ của Vương Trạch nha!"
Cô vô cùng đắc ý, giống như bây giờ đã thắng rồi vậy
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, nghiêm túc dặn dò: "Nhớ chú ý đến đối thủ, cẩn thận trong mọi việc, chiến thắng một cách ổn định." Anh lấy một cặp bao cổ tay màu đỏ đen từ trong túi ra đưa cho cô, "Đeo cái này vào, tránh chấn thương cổ tay."
Lục Vân Đàn không thèm để ý đến anh, khẽ hừ lạnh, hai tay chắp sau lưng quay người bỏ đi.
Nhưng đi chưa được ba bước cô đã quay lại, nhanh như chớp giật lấy cặp bao cổ tay trong tay Lương Vân Tiên, sau đó cởi chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay trái đưa cho Lý Nguyệt Dao để cô ấy bảo quản giúp cô.
Cô mặc bộ quần áo luyện công dài tay rộng rãi, trên áo là bảy chiếc cúc áo kiểu Trung Quốc.
Sau khi đeo cặp bao cổ tay vào rồi thả ống tay áo xuống thì sẽ che được hết.
Lúc năm người nhóm Thanh Vân bang đi đến bãi tập phía bắc bên cạnh khu rừng nhỏ, trong rừng cây nhỏ đã đông người.
Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao đi đầu tiên, Hạ Tây Dương đi phía sau bên trái Lục Vân Đàn, cậu ấy nhìn lướt qua mọi người đang đứng ở đó, hoảng hốt nói: "Ghê thật, chỗ này chắc phải cả nửa khối ấy chứ!"
Lục Vân Đàn khẽ nhíu mày: "Còn một nửa còn lại là không nghe được tin tức sao?"
Phó bang chủ mới được thăng chức Lý Nguyệt Dao thì thầm nhắc nhở: "Những học sinh giỏi bây giờ đang bận ở lại trong lớp học bài rồi."
Bang chủ Lục hơi bị xấu hổ: "Ồ..."
Năm người họ đi đến đâu thì tất cả mọi người đều tránh sang hai bên nhường cho họ một con đường đi thẳng vào trong rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây nhỏ có một mảnh đất trống, trên mặt đất chỉ có cỏ dại chứ không có loại cây nào khác, đúng là nơi tốt để thể hiện kỹ năng.
Người bên phía Vương Trạch cũng đã đến đầy đủ, tập hợp ở phía đông bãi đất trống, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong khối, cao thấp mập ốm đủ cả, ai ai cũng ra vẻ ta đây.
Trần Tư Vũ đứng bên cạnh Vương Trạch, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, cười khẩy nhìn Lục Vân Đàn, trên mặt không thể giấu nổi vẻ đắc ý.
Lục Vân Đàn không thèm để ý đến cô ta, thậm chí không cần chuẩn bị trước trận đấu. Cô đi thẳng vào bên trong khu đất trống đang bị mọi người bao quanh như một đấu trường, đứng ở vị trí chính giữa, dáng người thẳng tắp, phong thái hiên ngang, là phái nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu.
Cô nhìn Vương Trạch, hét: "Còn chờ gì nữa? Mười rưỡi tắt đèn rồi, đừng lãng phí thời gian!"
Giọng điệu của cô khá kiêu ngạo.
Trong rừng cây nhỏ vốn đã ồn ào giống như bị ném vào một cục đá lớn, càng thêm ồn ào náo nhiệt hơn.
Bốn người còn lại của Thanh Vân bang lại không kích động như những người còn lại, ai ai cũng vô cùng căng thẳng, hít thở không thông.
Lương Vân Tiên mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt luôn theo sát sau lưng Lục Vân Đàn một tấc cũng không rời, bỗng nhiên có người dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào anh: "Trận chiến cũng lớn nhỉ."
Lương Vân Tiên giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Chu Lạc Trần bất thình lình xuất hiện: "Sao cậu lại đến đây?"
Chu Lạc Trần: "Đến tham gia náo nhiệt." Cậu ta nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn trước mắt, "Phải công nhận là bộ quần áo của cậu ấy khá ngầu đấy!"
Lương Vân Tiên hiểu rõ Chu Lạc Trần, cậu ta không phải là người thích tham gia náo nhiệt, trừ khi cậu ta cảm thấy hứng thú đối với việc gì đó hoặc người nào đó.
Chu Lạc Trần khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào một cái cây bên cạnh, hào hứng nhìn Lục Vân Đàn, trong giọng nói có phần tán thưởng: "Không ngờ cậu ấy lại đánh nhau với Vương Trạch, rất dũng cảm đó."
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến, bình tĩnh hỏi: "Cậu không quan tâm Trần Tư Vũ sao?"
Chu Lạc Trần nhướn mày, hỏi lại: "Tôi quan tâm cậu ta làm gì?"
Vẻ mặt Lương Vân Tiên vẫn hờ hững: "Nếu không sao cậu lại đi xem phim cùng cậu ta?"
Chu Lạc Trần dường như không hề để tâm: "Cậu ta mời tôi mà, rảnh không có việc gì làm nên đi thôi."
Cậu ta vừa nói xong thì trong rừng cây nhỏ lại vang lên một trận hỗn loạn, Vương Trạch đi vào chính giữa bãi đất trống, đứng cách Lục Vân Đàn một mét.
Lương Vân Tiên lập tức nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Lạc Trần hỏi: "Cậu nghĩ cậu ấy có thể thắng sao?"
Lương Vân Tiên không quay đầu lại, khẩu khí chắc chắn: "Nhất định có thể."
Gió đêm thổi qua rừng cây nhỏ, từ từ thổi bay tiếng ồn ào của mọi người, chỉ còn lại tiếng xào xạc của cành lá.
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng sáng tỏ.
Lục Vân Đàn chắp hai tay ra sau lưng, dáng người cao gầy, bộ quần áo luyện công bằng tơ lụa màu trắng tỏa sáng dưới ánh trăng: "Trước khi khai trận chúng ta phải nói rõ, thua là phải chấp nhận, đến lúc đó đừng quỵt nợ."
Vương Trạch bất đắc dĩ thở dài: "Đàn ông tử tế không đánh nhau với phụ nữ, tôi hoàn toàn không muốn đánh nhau với cậu, cậu chịu nhận lỗi với em gái của tôi coi như xong chuyện, sao phải tìm rắc rối như vậy chứ?"
Đối mặt với loại người càn quấy, trắng đen lẫn lộn này không thể nào không tức giận được.
Lục Vân Đàn cố gắng khiến bản thân giữ bình tĩnh: "Tôi nói với cậu lần cuối, người gây chuyện không phải tôi mà là em gái tốt của cậu Trần Tư Vũ, ngày nào cậu ta chưa xin lỗi thì chuyện này chưa xong được!"
Sau đó có không ít người nhìn về phía Trần Tư Vũ với ánh mắt tò mò, nhưng tâm trạng của Trần Tư Vũ có vẻ rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, vênh váo đầy kiêu căng.
Vương Trạch: "Tôi thực sự không muốn đánh nhau với cậu, một con bé như cậu có thể đánh được tôi sao?"
Lục Vân Đàn không muốn nói nhảm với cậu ta nữa, trực tiếp ra tay tấn công vào bên phải cậu ta, Vương Trạch nhanh chóng tránh đỡ. Cùng lúc đó, Lục Vân Đàn nhanh chóng giơ tay phải lên, lợi dụng lúc cậu ta lơ là bất ngờ tát mạnh vào mặt cậu ta một cái, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Giương đông kích tây.
Vương Trạch bị đánh đến choáng váng, nửa bên mặt bị đánh sưng lên.
Lục Vân Đàn: "Tặng cho cậu một cái tát để cậu ghi nhớ thật lâu, sau này nên tôn trọng con con gái một chút."
Vương Trạch thẹn quá hóa giận, tay phải nắm thành đấm dùng hết sức lực đấm về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn vung hai tay lên, sử dụng chiêu thức Bổ quyền trong Ngũ Hành quyền, dùng khuỷu tay đánh vào cánh tay Vương Trạch ngăn cản quả đấm của cậu ta đang bổ xuống, đồng thời dùng cánh tay bổ về phía sau đầu cậu ta.
Hình Ý quyền có tính sát thương nổi tiếng, trong tình huống bình thường cú bổ vào gáy không chết cũng ngất xỉu, nhưng Lục Vân Đàn không mạnh tay với Vương Trạch mà giữ sức lại, hơn nữa trên cổ tay cô còn đeo bao tay, làm cho lực đánh của tay cô giảm mạnh, chỉ bổ nhẹ vào Vương Trạch một phát.
Ai ngờ hạ thủ lưu tình lại để mình bị sơ hở, Vương Trạch mở nắm đấm ra, lòng bàn tay thẳng thừng chạm vào ngực của cô. Lục Vân Đàn không ngờ cậu ta có thể sử dụng chiêu thức bỉ ổi như vậy, cô lập tức lách mình tránh né, Vương Trạch thừa cơ nhấc chân đạp mạnh vào sườn phải của cô một đạp.
Lục Vân Đàn bị đạp bay ra ngoài, thảm hại ngã trên mặt đất.
Phía bên phải xương sườn đau đớn dữ dội, cơn đau giống như có một viên đá lớn không ngừng đập vào cơ thể cô, đau đến mức trước mắt cô tối sầm lại.
Trái tim Lương Vân Tiên thắt lại, ngay lập tức chạy về phía cô. Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng cùng nhau bước lên, nhưng Lục Vân Đàn lại ngăn lại.
Cô nằm rạp trên mặt đất, một tay ôm lấy sườn, một tay chỉ mấy người bọn họ, cắn răng chịu đựng đau đớn: "Không ai được đến đây! Tôi sẽ tự mình chiến đấu cuộc chiến của tôi."
Lương Vân Tiên dừng bước, thở dốc, trong lòng rối như tơ vò, cắn chặt răng giằng co một lúc lâu, cuối cùng quay người bước về chỗ cũ, hai tay siết thành nắm đấm chặt đến nỗi các đường gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đều không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn đi theo Lương Vân Tiên quay lại chỗ cũ.
Lục Vân Đàn ôm sườn đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Trong rừng cây không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, có người mỉa mai cô, có người cười nhạo cô, có người chửi cô đáng đời, còn có một bộ phận là đồng cảm.
Chu Lạc Trần dựa vào thân cây, hơi nheo mắt lại chăm chú nhìn Lục Vân Đàn.
Sắc mặt Vương Trạch đầy u ám, nhưng trong mắt hiện ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng lại có chút tiếc nuối: Trốn nhanh đấy, thiếu chút nữa thôi là sờ được rồi.
Trần Tư Vũ càng cực kỳ đắc ý, khoanh hai tay trước ngực, tự mãn nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn: "Không có năng lực mà còn muốn thể hiện thì bị đánh là đáng đời."
Đàn em của Vương Trạch đứng phía sau cũng phụ họa: "Tranh thủ nhận thua đi, có thể bớt được vài đòn đấy."
"Đúng vậy, một đứa con gái thì cũng không có gì là xấu hổ."
Lục Vân Đàn cắn răng ấn ấn vào xương sườn của mình, rất may là không bị gãy, cô ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy u ám: "Tôi muốn chặt tay của cậu."
Vương Trạch cười mỉa mai: "Tôi thật lòng không muốn đánh nhau với con gái, cậu sớm nhận thua đi."
Lục Vân Đàn biến sắc, khom vai rụt cổ lại giống như một con khỉ núi, tay phải nhanh chóng tung ra nắm đấm. Vương Trạch né không kịp nên bị đấm một đấm cực mạnh vào thái dương bên trái, trước mặt đột nhiên tối sầm lại.
Lục Vân Đàn sử dụng chiêu Hầu quyền, một trong mười hai chiêu của Hình Ý quyền. Đúng như tên gọi của nó, món võ này mô phỏng chuyển động của loài khỉ, tung hoành ngang dọc, phương pháp co duỗi, hình thức và ý nghĩa hợp làm một, lực đấm tốc độ và mạnh mẽ.
Cô là người mang thù, giống như Hầu Vương Núi Nga Mi, tính toán chi li, có thù tất báo. Vậy nên sau khi sử dụng Hầu quyền, cô bật lên khỏi mặt đất đá mạnh vào sườn trái của Vương Trạch, lần này cô không còn hạ thủ lưu tình nữa mà đạp Vương Trạch bay ra.
Lần này, người ôm lấy sườn ngã xuống đất không dậy nổi đổi thành Vương Trạch.
Báo được thù lớn, Lục Vân Đàn không còn thấy đau ở sườn nữa, hô hấp cũng trở lại bình thường.
Vương Trạch nghiến chặt răng, rất lâu sau cũng không đứng dậy được.
Lúc này Trần Tư Vũ và đám đàn em kia đều câm như hến, đờ người nhìn Lục Vân Đàn, không còn vẻ kiêu ngạo hung hăng như vừa rồi nữa.
Lục Vân Đàn chờ đến mất kiên nhẫn: "Cậu cứ nằm trên đất như vậy sao có thể tiếp tục đây? Đánh quyền cũng có thời gian đếm ngược để phân thắng bại đấy."
Hạ Tây Dương hiểu ý, lúc này bước ra: "Thất bại thắng thua dựa trên quy tắc giang hồ đi, mười, chín, tám..."
Đến lúc kết thúc đếm ngược mà không đứng dậy nổi coi như thua.
Vương Trạch cắn răng đứng lên, đồng thời đánh về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn đang chờ thời khắc này, cô thực hiện một cú bổ hình rồng, bổ nắm đấm vào cậu ta đồng thời giơ chân phải lên dẫm mạnh vào đầu gối của cậu ta.
Đây cũng là một chiêu thức điển hình tàn ác trong Hình Ý quyền, bị ăn cú này không tàn phế cũng bị thương.
Lương Vân Tiên đã được chứng kiến chiêu thức này lúc Lục Vân Phong đối phó với bọn buôn người.
Đùi phải của kẻ buôn người kia bị gãy ngay chỗ bị đạp, những người quanh đó thậm chí còn nghe thấy tiếng xương bị gãy.
Cho nên trong thời khắc Lục Vân Đàn sử dụng chiêu thức này, anh lập tức hét lớn: "Lục Vân Đàn!"
Giống như Tôn Ngộ Không nghe thấy Kim Cô Chú của Đường Tăng, sát khí trên người Lục Vân Đàn lắng xuống đôi chút, lúc hạ chân đã dời đi mấy tấc, lực đạp cũng giảm đi vài phần, thay vì đá vào đầu gối Vương Trạch lại rơi vào phía trước bắp chân cậu ta.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ cho Vương Trạch ăn đủ.
Phía trước bắp chân là vùng cơ yếu ớt, gần như chỉ có một lớp da bao bọc, Vương Trạch đau đớn đến nỗi hét lớn, giống như một con rối bị cắt dây ngã rầm xuống đất ôm lấy bắp chân với vẻ mặt hung dữ, có vẻ như vô cùng đau đớn.
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn Hạ Tây Dương, hộ pháp trái hiểu ý bước lên trước một bước: "Tiếp tục dựa theo quy tắc giang hồ đi, đếm ngược bắt đầu, mười, chín, tám, bảy..."
Lúc cậu ấy đếm đến "Năm", trong rừng cây nhỏ bắt đầu có người đếm ngược cùng cậu ấy, sau đó người tham gia đếm ngược càng ngày càng nhiều, lúc đếm đến số "Không" cuối cùng, hầu như tất cả mọi người cùng nhau hét lên, âm thanh làm rung chuyển cả lá cây.
Chấm dứt đếm ngược Vương Trạch vẫn không thể đứng dậy, thất bại thắng thua đã rõ ràng.
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương hét lên một cách rất nghi thức: "Bang chủ Thanh Vân bang Lục Vân Đàn, thắng!"
Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên, khóe mắt và đuôi lông mày lộ vẻ đắc ý, nhưng bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tối sầm nhìn về phía Trần Tư Vũ, không chút nghi ngờ nghiêm nghị ra lệnh: " Xin lỗi!"
Mấy trăm ánh mắt cùng nhìn về phía Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cuối cùng không còn vẻ ung dung như lúc đầu nữa, mặt mày tái nhợt sợ hãi.
Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm cô ta: "Đi ra xin lỗi!"
Hốc mắt Trần Tư Vũ bắt đầu đỏ lên, cúi đầu cắn môi dưới, nước mắt trào ra trong hốc mắt, nhìn qua như phải chịu nỗi ấm ức gì gì đó rất lớn.
Trong đám người có một cậu trai cảm thấy không đành lòng, thương hoa tiếc ngọc nói: "Hay là bỏ qua đi, người ta sắp khóc đến nơi rồi..."
Lục Vân Đàn nhìn về phía phát ra tiếng nói, ánh mắt như dao găm: "Cậu có lòng thương quá nhỉ? Có biết cậu ta đã làm nên chuyện gì không? Cậu có tư cách gì để tha thứ thay cho người khác?"
Cậu trai kia ngay lập tức im miệng, câm như hến.
Cũng không ai dám cầu xin tha thứ thay cho Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ bắt đầu rơi nước mắt, hàng lông mi dài cong lên ướt đẫm, những giọt nước mắt như hạt đậu từng giọt rơi xuống đất, thân hình yếu ớt gầy gò run rẩy.
Lục Vân Đàn tức không chịu nổi — Giỏi giả vờ đáng thương quá nhỉ, cậu đúng là cực phẩm trà xanh!
Lúc này, trong đám người yên tĩnh bỗng nhiên có nam sinh cất giọng nói: "Khóc lóc thì làm được gì? Sai rồi thì ra chịu phạt, diễn cảnh đáng thương cho ai xem vậy?"
Giọng nói của cậu ta rất êm tai, trong sáng, thuần hậu như rượu ngọt, trong đó còn có phần đùa giỡn và bất cần đời.
Lục Vân Đàn và mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau đó cô ngây ngẩn cả người.
Chu Lạc Trần khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào thân cây, nâng khóe môi nở một nụ cười nhìn về phía Lục Vân Đàn: "Bang chủ Đàn, tôi nói có đúng không?"
Lục Vân Đàn có nằm mơ cũng không ngờ nghệ nhân xếp giấy sẽ đến, lại càng không ngờ cậu ta đứng ra nói giúp cô trước mặt mọi người, có chung mối thù với cô. Cô ngạc nhiên đến mức còn vui vẻ hơn việc trúng năm trăm vạn.
Cô cố gắng kiềm chế, không để mình cười ngoác đến mang tai, gật đầu liên tục: "Tất nhiên rồi! Cậu nói là đúng nhất!"
Chu Lạc Trần lại mỉm cười, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt thì đen láy.
Lương Vân Tiên cụp mắt xuống, cắn chặt răng, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Anh không cam tâm, nhưng bất lực.
Bỗng nhiên, mọi âm thanh bên cạnh bỗng nhiên biến mất, anh lại bắt đầu ù tai.
Âm thanh lanh lãnh chói tai khác thường tràn ngập toàn bộ đầu óc anh.
Ánh mắt anh mờ nhạt.
Đây là do khối u kia tặng cho anh.
Gần đây tình trạng này thường xuyên xảy ra, anh không biết chuyện này có ý nghĩa gì.
Nhưng cũng hiểu được rằng bản thân càng ngày càng cách xa cô.
Dù là đối mặt với Chu Lạc Trần trắng trợn cướp đoạt anh cũng không thể làm gì được, bởi vì anh căn bản không có vốn liếng gì để tranh giành với cậu ta.
Anh chưa bao giờ hận khối u bên trong đầu mình như lúc này, nó cướp đi của anh tất cả, không chỉ là tính mạng mà còn cả quyền tự do yêu mến một người.
Ghi chú:
Hầu quyền, linh hồn của núi, phương pháp co duỗi — trích dẫn tư liệu bản thân
Sau khi thay xong quần áo, cô đứng trước gương buộc lại tóc đuôi ngựa, xoắn mái tóc dài đen nhánh của mình thành một búi tóc gọn gàng rồi cài một chiếc trâm gỗ vào giữa ——Người tập võ có thói quen búi tóc, không phải vì đẹp mà là vì lúc đánh nhau sẽ không bị đối thủ nắm tóc kéo, chính vì điều này mà rất nhiều người con trai học võ sẽ cạo sạch tóc hoặc cắt đầu đinh, tất nhiên anh trai của cô Lục Vân Phong là trường hợp ngoại lệ.
Sau khi đảm bảo hình tượng của mình không có sơ suất nào, Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi WC, sau đó cô chợt thấy Lý Nguyệt Dao đã đứng chờ ở cửa ra vào từ lâu, thế là hai người họ cùng nhau đi đến cửa lớn khu dạy học.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học, toàn bộ khu vực dạy học đều rất đông học sinh mặc đồng phục qua lại, Lục Vân Đàn mặc trên người bộ quần áo luyện công màu trắng giống như thỏi nam châm di động có lực hấp dẫn cực mạnh, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mọi người vừa nhìn cô vừa ghé đầu vào người bên cạnh thì thầm —— "Là Lục Vân Đàn lớp 12/2, cậu ấy sắp đi đánh nhau với Vương Trạch đấy."
"Cô gái này điên rồi sao? Đi tìm chỗ chết hay gì?"
"Nhìn cậu ta gầy như thế, còn không bằng một nửa của Vương Trạch nữa, thế mà dám đi gây chuyện với Vương Trạch?"
"Tớ có cảm giác Vương Trạch chỉ đấm một đấm thôi là đã hạ gục được cậu ta rồi."
"Sao Vương Trạch lại đi hẹn đánh nhau với một cô gái nhỉ? Cô gái này đúng là ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, nếu tôi mà là Vương Trạch thì tôi không thèm để ý đến cậu ta đâu."
"Con gái con lứa mà đi hẹn đánh nhau với con trai, đúng là đồ não tàn."
Dưới những ánh mắt lạnh lẽo như tuyết rơi, chứa đựng sự soi mói khinh miệt và cười nhạo, Lý Nguyệt Dao vô cùng bất an, cô ấy vừa bất an thay Lục Vân Đàn vừa lo lắng cho cô.
Ngược lại, Lục Vân Đàn vẫn ung dung, xem mọi người như không khí, bước đi vững vàng, thẳng lưng ngẩng cao đầu, khóe mắt đuôi mày còn lộ ra vẻ phấn khích không kiềm chế được, giống như bây giờ cô đang là minh chủ võ lâm vậy.
Đi đến cửa ra vào khu dạy học, các cô tụ họp cùng ba thành viên còn lại của Thanh Vân bang.
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương vội vàng tâng bốc bang chủ: "Bang chủ, bộ quần áo này của ngài rất có khí thế!"
Lục Vân Đàn nở nụ cười: "Đúng vậy, rất có mắt nhìn!"
Hộ pháp phải Lý Hàng trong lòng không khỏi thất vọng —— Lại bị lão mập cướp mất cơ hội! Sau đó quyết định đi theo nịnh hót: "Ngài vừa xuất hiện là trước mắt thần lập tức sáng lên, khoảnh khắc đó thần đã biết chắc chắn tối nay ngài sẽ thắng!"
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn cậu ấy: "Sao ngươi nhìn ra được?"
Lý Hàng: "Bởi vì toàn thân ngài đều toát ra khí chất vương giả!"
Lục Vân Đàn hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi cũng có mắt nhìn đấy!" Nhưng nội tâm vẫn cảm thấy không vừa lòng, cô quay mặt nhìn qua Lương Vân Tiên đang đứng bên cạnh, nhướng mày lạnh lùng hỏi: "Ngươi thì sao?"
Lương Vân Tiên thừa biết còn giả vờ hỏi: "Tôi cái gì?"
Ôi! đúng là một đứa trẻ khó dạy!
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Hai người bọn họ còn biết tâng bốc bang chủ kìa, ngươi thì sao?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Ồ....Thì ra bang chủ hiểu được là chúng ta đang nịnh nọt cô ấy.
Lương Vân Tiên cau mày: "Nếu tôi từ chối thì sao?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Quân sư thật sự là to gan lớn mật!
Lục Vân Đàn trầm lặng một lúc rồi thở dài, vẻ mặt xúc động nhìn anh: "Ngươi đúng là quân sư hiểu biết sâu rộng, dám nói thẳng và khuyên can đúng lúc để nhắc nhở ta duy trì tỉnh táo." Rồi cô duỗi tay vỗ vai anh: "Ngươi chính là Trâu Kỵ*! Phải thăng chức cho ngươi, thăng lên làm phó bang chủ!"
(*Trâu kỵ: là 1 nhà chính trị, tướng quốc nước Tề thời Xuân Thu - Chiến Quốc. Ông nổi tiếng vì là người đã khuyên bảo Tề Uy Vương chăm lo quốc sự khiến cho nước Tề hùng mạnh trở lại.)
Lương Vân Tiên: "?"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Bang chủ, xin ngài đừng nói gì nữa, trên mặt quân sư đã tràn ngập vẻ 'được yêu mà sợ' rồi kìa!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bang chủ, quả nhiên ngài khá là thiên vị quân sư đấy!
Người ta có câu, không sợ không có chỉ sợ không đều, bang chủ phân biệt đối xử làm cho hộ pháp trái phải ghen tị với quân sư, thế là hộ pháp trái Hạ Tây Dương ném bom về phía phó bang chủ mới được sắc phong: "Phó bang chủ, ngài nói xem bang chủ của chúng ta và Tần Vận lớp 12/15 ai đẹp hơn?"
Tần Vận lớp 12/15 là học sinh học múa ba lê nhiều năm, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, dáng người yểu điệu, là kiểu người đẹp có khí chất nổi tiếng trong khối.
Lục Vân Đàn lập tức ngước mắt nhìn chằm chằm phó bang chủ Lương.
Lương Vân Tiên chém đinh chặt sắt không cần suy nghĩ nói: "Tất nhiên là bang chủ đẹp."
Hộ pháp phải Lý Hàng lúc này quyết định hóa thân thanh gian thần nịnh bợ hãm hại trung thần: "Thật sao? Nhưng ngày hôm qua ta lại nhìn thấy, sau khi tan học tiết thứ nhất buổi chiều ngài đến lớp 12/15 tìm Tần Vận."
Lục Vân Đàn thoáng mỉm cười, nhưng ngoài cười nhưng trong lòng không vui: "Ồ, còn có chuyện này nữa sao?"
Lương Vân Tiên sửng sốt: "Tôi không đi tìm cậu ấy, tôi vốn không biết cậu ấy."
Lục Vân Đàn: "Ý gì đây? Hộ pháp phải đang vu khống ngươi sao? Người ta nói rõ ràng được cả thời gian, địa điểm và nhân vật mà ngươi còn muốn ngụy biện?" Cô lại hừ lạnh, "Giáng chức! Ngay bây giờ ngươi không còn là phó bang chủ nữa, đồng thời vĩnh viễn không được thăng chức!"
Lương Vân Tiên: "..."
Hộ pháp trái phải im lặng nhìn nhau, bốn mắt lóe lên hào quang tiểu nhân gian trá đắc chí.
Lục Vân Đàn lạnh lùng nhìn lướt qua quân sư Lương vừa được thăng chức không đến một phút đã bị trở về nguyên hình, sau đó quàng tay qua ôm cổ Lý Nguyệt Dao tuyên bố một chỉ thị mới tinh: "Bắt đầu từ bây giờ, Lý Nguyệt Dao sẽ là phó bang chủ của bang chúng ta!"
Lương Vân Tiên: "..."
Cố gắng bảo trì tâm trạng vui vẻ.
Lý Nguyệt Dao bối rối: "Hả?"
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương cũng sững sờ và vô cùng phẫn nộ: "Dựa vào đâu mà một người mới tới như cậu ấy có thể trở thành phó bang chủ?"
Hộ pháp phải Lý Hàng phụ họa: "Đúng vậy! Cũng phải có thứ tự trước sau chứ?"
Nếu chức phó bang chủ không tới lượt hai người họ, thì vừa rồi không phải họ hãm hại quân sư Lương vô ích rồi sao?
Lục Vân Đàn lời lẽ hùng hồn: "Tất nhiên là dựa vào kết quả thành tích thi tháng vừa rồi."
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Vậy thì còn không bằng để cho quân sư Lương làm, ít nhất thì còn công bằng hơn với hai người chúng tôi, dù sao quân sư cũng là học sinh giỏi nhất khối.
Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn, quân sư Lương đã bị hai người bọn họ hãm hại mất đi tư cách thăng chức rồi.
Trong lòng Lý Nguyệt Dao cũng thấp thỏm lo âu: "Tớ, tớ, tớ không làm được đâu! Thật sự tớ không làm được!"
Lục Vân Đàn: "Không! Cậu có thể! Cậu nhất định có thể!" Cô lại nói chắc như đinh đóng cột, "Từ giờ trở đi, trong Thanh Vân bang của tớ thì cậu dưới một người trên vạn người!"
Lý Nguyệt Dao: "..."
Tôi mới thật sự là được yêu mà sợ này!
Lục Vân Đàn: "Các ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không? Không thì ta đi đánh nhau với Vương Trạch đây!"
Hạ Tây Dương: "Bang chủ tất thắng!"
Lý Hàng: "Bang chủ cố gắng lên! Ngài nhất định chiến thắng trở về!"
Mặc kệ mọi người trong khối nghĩ thế nào, mọi thành viên trong Thanh Vân bang vẫn rất tin tưởng vào bang chủ của họ.
Lục Vân Đàn cười tươi: "Hai người các ngươi chuẩn bị để thu nạp đàn em cũ của Vương Trạch nha!"
Cô vô cùng đắc ý, giống như bây giờ đã thắng rồi vậy
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, nghiêm túc dặn dò: "Nhớ chú ý đến đối thủ, cẩn thận trong mọi việc, chiến thắng một cách ổn định." Anh lấy một cặp bao cổ tay màu đỏ đen từ trong túi ra đưa cho cô, "Đeo cái này vào, tránh chấn thương cổ tay."
Lục Vân Đàn không thèm để ý đến anh, khẽ hừ lạnh, hai tay chắp sau lưng quay người bỏ đi.
Nhưng đi chưa được ba bước cô đã quay lại, nhanh như chớp giật lấy cặp bao cổ tay trong tay Lương Vân Tiên, sau đó cởi chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay trái đưa cho Lý Nguyệt Dao để cô ấy bảo quản giúp cô.
Cô mặc bộ quần áo luyện công dài tay rộng rãi, trên áo là bảy chiếc cúc áo kiểu Trung Quốc.
Sau khi đeo cặp bao cổ tay vào rồi thả ống tay áo xuống thì sẽ che được hết.
Lúc năm người nhóm Thanh Vân bang đi đến bãi tập phía bắc bên cạnh khu rừng nhỏ, trong rừng cây nhỏ đã đông người.
Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao đi đầu tiên, Hạ Tây Dương đi phía sau bên trái Lục Vân Đàn, cậu ấy nhìn lướt qua mọi người đang đứng ở đó, hoảng hốt nói: "Ghê thật, chỗ này chắc phải cả nửa khối ấy chứ!"
Lục Vân Đàn khẽ nhíu mày: "Còn một nửa còn lại là không nghe được tin tức sao?"
Phó bang chủ mới được thăng chức Lý Nguyệt Dao thì thầm nhắc nhở: "Những học sinh giỏi bây giờ đang bận ở lại trong lớp học bài rồi."
Bang chủ Lục hơi bị xấu hổ: "Ồ..."
Năm người họ đi đến đâu thì tất cả mọi người đều tránh sang hai bên nhường cho họ một con đường đi thẳng vào trong rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây nhỏ có một mảnh đất trống, trên mặt đất chỉ có cỏ dại chứ không có loại cây nào khác, đúng là nơi tốt để thể hiện kỹ năng.
Người bên phía Vương Trạch cũng đã đến đầy đủ, tập hợp ở phía đông bãi đất trống, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong khối, cao thấp mập ốm đủ cả, ai ai cũng ra vẻ ta đây.
Trần Tư Vũ đứng bên cạnh Vương Trạch, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, cười khẩy nhìn Lục Vân Đàn, trên mặt không thể giấu nổi vẻ đắc ý.
Lục Vân Đàn không thèm để ý đến cô ta, thậm chí không cần chuẩn bị trước trận đấu. Cô đi thẳng vào bên trong khu đất trống đang bị mọi người bao quanh như một đấu trường, đứng ở vị trí chính giữa, dáng người thẳng tắp, phong thái hiên ngang, là phái nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu.
Cô nhìn Vương Trạch, hét: "Còn chờ gì nữa? Mười rưỡi tắt đèn rồi, đừng lãng phí thời gian!"
Giọng điệu của cô khá kiêu ngạo.
Trong rừng cây nhỏ vốn đã ồn ào giống như bị ném vào một cục đá lớn, càng thêm ồn ào náo nhiệt hơn.
Bốn người còn lại của Thanh Vân bang lại không kích động như những người còn lại, ai ai cũng vô cùng căng thẳng, hít thở không thông.
Lương Vân Tiên mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt luôn theo sát sau lưng Lục Vân Đàn một tấc cũng không rời, bỗng nhiên có người dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào anh: "Trận chiến cũng lớn nhỉ."
Lương Vân Tiên giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Chu Lạc Trần bất thình lình xuất hiện: "Sao cậu lại đến đây?"
Chu Lạc Trần: "Đến tham gia náo nhiệt." Cậu ta nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn trước mắt, "Phải công nhận là bộ quần áo của cậu ấy khá ngầu đấy!"
Lương Vân Tiên hiểu rõ Chu Lạc Trần, cậu ta không phải là người thích tham gia náo nhiệt, trừ khi cậu ta cảm thấy hứng thú đối với việc gì đó hoặc người nào đó.
Chu Lạc Trần khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào một cái cây bên cạnh, hào hứng nhìn Lục Vân Đàn, trong giọng nói có phần tán thưởng: "Không ngờ cậu ấy lại đánh nhau với Vương Trạch, rất dũng cảm đó."
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến, bình tĩnh hỏi: "Cậu không quan tâm Trần Tư Vũ sao?"
Chu Lạc Trần nhướn mày, hỏi lại: "Tôi quan tâm cậu ta làm gì?"
Vẻ mặt Lương Vân Tiên vẫn hờ hững: "Nếu không sao cậu lại đi xem phim cùng cậu ta?"
Chu Lạc Trần dường như không hề để tâm: "Cậu ta mời tôi mà, rảnh không có việc gì làm nên đi thôi."
Cậu ta vừa nói xong thì trong rừng cây nhỏ lại vang lên một trận hỗn loạn, Vương Trạch đi vào chính giữa bãi đất trống, đứng cách Lục Vân Đàn một mét.
Lương Vân Tiên lập tức nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Lạc Trần hỏi: "Cậu nghĩ cậu ấy có thể thắng sao?"
Lương Vân Tiên không quay đầu lại, khẩu khí chắc chắn: "Nhất định có thể."
Gió đêm thổi qua rừng cây nhỏ, từ từ thổi bay tiếng ồn ào của mọi người, chỉ còn lại tiếng xào xạc của cành lá.
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng sáng tỏ.
Lục Vân Đàn chắp hai tay ra sau lưng, dáng người cao gầy, bộ quần áo luyện công bằng tơ lụa màu trắng tỏa sáng dưới ánh trăng: "Trước khi khai trận chúng ta phải nói rõ, thua là phải chấp nhận, đến lúc đó đừng quỵt nợ."
Vương Trạch bất đắc dĩ thở dài: "Đàn ông tử tế không đánh nhau với phụ nữ, tôi hoàn toàn không muốn đánh nhau với cậu, cậu chịu nhận lỗi với em gái của tôi coi như xong chuyện, sao phải tìm rắc rối như vậy chứ?"
Đối mặt với loại người càn quấy, trắng đen lẫn lộn này không thể nào không tức giận được.
Lục Vân Đàn cố gắng khiến bản thân giữ bình tĩnh: "Tôi nói với cậu lần cuối, người gây chuyện không phải tôi mà là em gái tốt của cậu Trần Tư Vũ, ngày nào cậu ta chưa xin lỗi thì chuyện này chưa xong được!"
Sau đó có không ít người nhìn về phía Trần Tư Vũ với ánh mắt tò mò, nhưng tâm trạng của Trần Tư Vũ có vẻ rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, vênh váo đầy kiêu căng.
Vương Trạch: "Tôi thực sự không muốn đánh nhau với cậu, một con bé như cậu có thể đánh được tôi sao?"
Lục Vân Đàn không muốn nói nhảm với cậu ta nữa, trực tiếp ra tay tấn công vào bên phải cậu ta, Vương Trạch nhanh chóng tránh đỡ. Cùng lúc đó, Lục Vân Đàn nhanh chóng giơ tay phải lên, lợi dụng lúc cậu ta lơ là bất ngờ tát mạnh vào mặt cậu ta một cái, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Giương đông kích tây.
Vương Trạch bị đánh đến choáng váng, nửa bên mặt bị đánh sưng lên.
Lục Vân Đàn: "Tặng cho cậu một cái tát để cậu ghi nhớ thật lâu, sau này nên tôn trọng con con gái một chút."
Vương Trạch thẹn quá hóa giận, tay phải nắm thành đấm dùng hết sức lực đấm về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn vung hai tay lên, sử dụng chiêu thức Bổ quyền trong Ngũ Hành quyền, dùng khuỷu tay đánh vào cánh tay Vương Trạch ngăn cản quả đấm của cậu ta đang bổ xuống, đồng thời dùng cánh tay bổ về phía sau đầu cậu ta.
Hình Ý quyền có tính sát thương nổi tiếng, trong tình huống bình thường cú bổ vào gáy không chết cũng ngất xỉu, nhưng Lục Vân Đàn không mạnh tay với Vương Trạch mà giữ sức lại, hơn nữa trên cổ tay cô còn đeo bao tay, làm cho lực đánh của tay cô giảm mạnh, chỉ bổ nhẹ vào Vương Trạch một phát.
Ai ngờ hạ thủ lưu tình lại để mình bị sơ hở, Vương Trạch mở nắm đấm ra, lòng bàn tay thẳng thừng chạm vào ngực của cô. Lục Vân Đàn không ngờ cậu ta có thể sử dụng chiêu thức bỉ ổi như vậy, cô lập tức lách mình tránh né, Vương Trạch thừa cơ nhấc chân đạp mạnh vào sườn phải của cô một đạp.
Lục Vân Đàn bị đạp bay ra ngoài, thảm hại ngã trên mặt đất.
Phía bên phải xương sườn đau đớn dữ dội, cơn đau giống như có một viên đá lớn không ngừng đập vào cơ thể cô, đau đến mức trước mắt cô tối sầm lại.
Trái tim Lương Vân Tiên thắt lại, ngay lập tức chạy về phía cô. Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng cùng nhau bước lên, nhưng Lục Vân Đàn lại ngăn lại.
Cô nằm rạp trên mặt đất, một tay ôm lấy sườn, một tay chỉ mấy người bọn họ, cắn răng chịu đựng đau đớn: "Không ai được đến đây! Tôi sẽ tự mình chiến đấu cuộc chiến của tôi."
Lương Vân Tiên dừng bước, thở dốc, trong lòng rối như tơ vò, cắn chặt răng giằng co một lúc lâu, cuối cùng quay người bước về chỗ cũ, hai tay siết thành nắm đấm chặt đến nỗi các đường gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đều không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn đi theo Lương Vân Tiên quay lại chỗ cũ.
Lục Vân Đàn ôm sườn đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Trong rừng cây không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, có người mỉa mai cô, có người cười nhạo cô, có người chửi cô đáng đời, còn có một bộ phận là đồng cảm.
Chu Lạc Trần dựa vào thân cây, hơi nheo mắt lại chăm chú nhìn Lục Vân Đàn.
Sắc mặt Vương Trạch đầy u ám, nhưng trong mắt hiện ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng lại có chút tiếc nuối: Trốn nhanh đấy, thiếu chút nữa thôi là sờ được rồi.
Trần Tư Vũ càng cực kỳ đắc ý, khoanh hai tay trước ngực, tự mãn nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn: "Không có năng lực mà còn muốn thể hiện thì bị đánh là đáng đời."
Đàn em của Vương Trạch đứng phía sau cũng phụ họa: "Tranh thủ nhận thua đi, có thể bớt được vài đòn đấy."
"Đúng vậy, một đứa con gái thì cũng không có gì là xấu hổ."
Lục Vân Đàn cắn răng ấn ấn vào xương sườn của mình, rất may là không bị gãy, cô ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy u ám: "Tôi muốn chặt tay của cậu."
Vương Trạch cười mỉa mai: "Tôi thật lòng không muốn đánh nhau với con gái, cậu sớm nhận thua đi."
Lục Vân Đàn biến sắc, khom vai rụt cổ lại giống như một con khỉ núi, tay phải nhanh chóng tung ra nắm đấm. Vương Trạch né không kịp nên bị đấm một đấm cực mạnh vào thái dương bên trái, trước mặt đột nhiên tối sầm lại.
Lục Vân Đàn sử dụng chiêu Hầu quyền, một trong mười hai chiêu của Hình Ý quyền. Đúng như tên gọi của nó, món võ này mô phỏng chuyển động của loài khỉ, tung hoành ngang dọc, phương pháp co duỗi, hình thức và ý nghĩa hợp làm một, lực đấm tốc độ và mạnh mẽ.
Cô là người mang thù, giống như Hầu Vương Núi Nga Mi, tính toán chi li, có thù tất báo. Vậy nên sau khi sử dụng Hầu quyền, cô bật lên khỏi mặt đất đá mạnh vào sườn trái của Vương Trạch, lần này cô không còn hạ thủ lưu tình nữa mà đạp Vương Trạch bay ra.
Lần này, người ôm lấy sườn ngã xuống đất không dậy nổi đổi thành Vương Trạch.
Báo được thù lớn, Lục Vân Đàn không còn thấy đau ở sườn nữa, hô hấp cũng trở lại bình thường.
Vương Trạch nghiến chặt răng, rất lâu sau cũng không đứng dậy được.
Lúc này Trần Tư Vũ và đám đàn em kia đều câm như hến, đờ người nhìn Lục Vân Đàn, không còn vẻ kiêu ngạo hung hăng như vừa rồi nữa.
Lục Vân Đàn chờ đến mất kiên nhẫn: "Cậu cứ nằm trên đất như vậy sao có thể tiếp tục đây? Đánh quyền cũng có thời gian đếm ngược để phân thắng bại đấy."
Hạ Tây Dương hiểu ý, lúc này bước ra: "Thất bại thắng thua dựa trên quy tắc giang hồ đi, mười, chín, tám..."
Đến lúc kết thúc đếm ngược mà không đứng dậy nổi coi như thua.
Vương Trạch cắn răng đứng lên, đồng thời đánh về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn đang chờ thời khắc này, cô thực hiện một cú bổ hình rồng, bổ nắm đấm vào cậu ta đồng thời giơ chân phải lên dẫm mạnh vào đầu gối của cậu ta.
Đây cũng là một chiêu thức điển hình tàn ác trong Hình Ý quyền, bị ăn cú này không tàn phế cũng bị thương.
Lương Vân Tiên đã được chứng kiến chiêu thức này lúc Lục Vân Phong đối phó với bọn buôn người.
Đùi phải của kẻ buôn người kia bị gãy ngay chỗ bị đạp, những người quanh đó thậm chí còn nghe thấy tiếng xương bị gãy.
Cho nên trong thời khắc Lục Vân Đàn sử dụng chiêu thức này, anh lập tức hét lớn: "Lục Vân Đàn!"
Giống như Tôn Ngộ Không nghe thấy Kim Cô Chú của Đường Tăng, sát khí trên người Lục Vân Đàn lắng xuống đôi chút, lúc hạ chân đã dời đi mấy tấc, lực đạp cũng giảm đi vài phần, thay vì đá vào đầu gối Vương Trạch lại rơi vào phía trước bắp chân cậu ta.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ cho Vương Trạch ăn đủ.
Phía trước bắp chân là vùng cơ yếu ớt, gần như chỉ có một lớp da bao bọc, Vương Trạch đau đớn đến nỗi hét lớn, giống như một con rối bị cắt dây ngã rầm xuống đất ôm lấy bắp chân với vẻ mặt hung dữ, có vẻ như vô cùng đau đớn.
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn Hạ Tây Dương, hộ pháp trái hiểu ý bước lên trước một bước: "Tiếp tục dựa theo quy tắc giang hồ đi, đếm ngược bắt đầu, mười, chín, tám, bảy..."
Lúc cậu ấy đếm đến "Năm", trong rừng cây nhỏ bắt đầu có người đếm ngược cùng cậu ấy, sau đó người tham gia đếm ngược càng ngày càng nhiều, lúc đếm đến số "Không" cuối cùng, hầu như tất cả mọi người cùng nhau hét lên, âm thanh làm rung chuyển cả lá cây.
Chấm dứt đếm ngược Vương Trạch vẫn không thể đứng dậy, thất bại thắng thua đã rõ ràng.
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương hét lên một cách rất nghi thức: "Bang chủ Thanh Vân bang Lục Vân Đàn, thắng!"
Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên, khóe mắt và đuôi lông mày lộ vẻ đắc ý, nhưng bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tối sầm nhìn về phía Trần Tư Vũ, không chút nghi ngờ nghiêm nghị ra lệnh: " Xin lỗi!"
Mấy trăm ánh mắt cùng nhìn về phía Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cuối cùng không còn vẻ ung dung như lúc đầu nữa, mặt mày tái nhợt sợ hãi.
Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm cô ta: "Đi ra xin lỗi!"
Hốc mắt Trần Tư Vũ bắt đầu đỏ lên, cúi đầu cắn môi dưới, nước mắt trào ra trong hốc mắt, nhìn qua như phải chịu nỗi ấm ức gì gì đó rất lớn.
Trong đám người có một cậu trai cảm thấy không đành lòng, thương hoa tiếc ngọc nói: "Hay là bỏ qua đi, người ta sắp khóc đến nơi rồi..."
Lục Vân Đàn nhìn về phía phát ra tiếng nói, ánh mắt như dao găm: "Cậu có lòng thương quá nhỉ? Có biết cậu ta đã làm nên chuyện gì không? Cậu có tư cách gì để tha thứ thay cho người khác?"
Cậu trai kia ngay lập tức im miệng, câm như hến.
Cũng không ai dám cầu xin tha thứ thay cho Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ bắt đầu rơi nước mắt, hàng lông mi dài cong lên ướt đẫm, những giọt nước mắt như hạt đậu từng giọt rơi xuống đất, thân hình yếu ớt gầy gò run rẩy.
Lục Vân Đàn tức không chịu nổi — Giỏi giả vờ đáng thương quá nhỉ, cậu đúng là cực phẩm trà xanh!
Lúc này, trong đám người yên tĩnh bỗng nhiên có nam sinh cất giọng nói: "Khóc lóc thì làm được gì? Sai rồi thì ra chịu phạt, diễn cảnh đáng thương cho ai xem vậy?"
Giọng nói của cậu ta rất êm tai, trong sáng, thuần hậu như rượu ngọt, trong đó còn có phần đùa giỡn và bất cần đời.
Lục Vân Đàn và mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau đó cô ngây ngẩn cả người.
Chu Lạc Trần khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào thân cây, nâng khóe môi nở một nụ cười nhìn về phía Lục Vân Đàn: "Bang chủ Đàn, tôi nói có đúng không?"
Lục Vân Đàn có nằm mơ cũng không ngờ nghệ nhân xếp giấy sẽ đến, lại càng không ngờ cậu ta đứng ra nói giúp cô trước mặt mọi người, có chung mối thù với cô. Cô ngạc nhiên đến mức còn vui vẻ hơn việc trúng năm trăm vạn.
Cô cố gắng kiềm chế, không để mình cười ngoác đến mang tai, gật đầu liên tục: "Tất nhiên rồi! Cậu nói là đúng nhất!"
Chu Lạc Trần lại mỉm cười, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt thì đen láy.
Lương Vân Tiên cụp mắt xuống, cắn chặt răng, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Anh không cam tâm, nhưng bất lực.
Bỗng nhiên, mọi âm thanh bên cạnh bỗng nhiên biến mất, anh lại bắt đầu ù tai.
Âm thanh lanh lãnh chói tai khác thường tràn ngập toàn bộ đầu óc anh.
Ánh mắt anh mờ nhạt.
Đây là do khối u kia tặng cho anh.
Gần đây tình trạng này thường xuyên xảy ra, anh không biết chuyện này có ý nghĩa gì.
Nhưng cũng hiểu được rằng bản thân càng ngày càng cách xa cô.
Dù là đối mặt với Chu Lạc Trần trắng trợn cướp đoạt anh cũng không thể làm gì được, bởi vì anh căn bản không có vốn liếng gì để tranh giành với cậu ta.
Anh chưa bao giờ hận khối u bên trong đầu mình như lúc này, nó cướp đi của anh tất cả, không chỉ là tính mạng mà còn cả quyền tự do yêu mến một người.
Ghi chú:
Hầu quyền, linh hồn của núi, phương pháp co duỗi — trích dẫn tư liệu bản thân
/35
|