“Có điều hai năm không gặp, em nặng hơn nhiều.” Trầm Ngang lại nói.
Cân nặng luôn là cấm kỵ của phụ nữ, sắc mặt Mộc Mộc nhanh chóng buồn bã: “Đúng vậy, sau khi sinh con cân nặng của em không thể khôi phục được nữa, anh thấy khó chịu sao?”
“Không phải khó chịu, mà là rất thích, bởi vì em nặng hơn là vì chỗ nào đó to hơn.” Trầm Ngang đen tối nói.
Mộc Mộc cố gắng khép miệng, nhưng lời khen này vẫn khiến cô bật cười.
Đồng chí Trầm Ngang thật đáng yêu.
Trầm Ngang lặng lẽ nắm tay cô, ngón cái nhẹ nhàng khẽ vuốt ve lòng bàn tay cô, chỉ một động tác như vậy cũng đủ để cô đỏ mặt tim nhanh.
“Nói là được rồi.” Mộc Mộc xấu hổ, muốn thu tay về.
Nhưng vừa động, Trầm Ngang đột nhiên á một tiếng, Mộc Mộc lập tức không dám nhúc nhích. Nhưng lát sau mới phát hiện cánh tay anh đang cầm tay mình hóa ra là cánh tay nguyên vẹn, căn bản sẽ không đau.
“Anh lại sử dụng quỷ kế!” Mộc Mộc nhíu mày.
Trầm Ngang này đúng là ba ngày không dùng mưu không chịu được.
Trầm Ngang thuận thế kéo cô vào lòng, hít thật sâu mùi thơm của cô, lẩm bẩm: “Mộc Mộc, anh cảm thấy được ôm em giống như đang mơvậy.”
Giọng nói của anh hoang mang yếu ớt, khiến cơ thể Mộc Mộc lập tức mềm nhũn, dán lên ngực anh.
“Mộc Mộc, mấy năm qua em đã vất vả rồi.” Anh tiếp tục nói: “Anh xin lỗi, ở thời điểm hai mẹ con em khó khăn nhất thì anh lại không có ở bên.”
Nếu giọng nói có nhiệt độ, thì lời nói của anh chính là nhiệt nóng, nhanh chóng hòa tan trái tim cô.
Tủi thân, uất ức, nỗi nhớ mong những năm qua lập tức hóa thành dòng nước mắt, xuôi theo khóe mắt chảy xuống: “Khi em mang thai, chẳng ăn được gì, lúc đó em đã phải nghĩ rằng mình đang ăn sườn chua ngọt anh làm, nếu có anh ở bên, chắc chắn hàng ngày anh sẵn sàng làm cho em ăn; Khi em sinh Angela, bởi vì khó sinh khiến em đau đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, lúc đó nếu có anh ở bên, chắc chắn anh sẽ nắm tay em để em bình tĩnh; Sáu tháng đầu, nửa đêm Angela hay tỉnh dậy khóc, ban ngày em phải bận rộn làm việc trong quán, buổi tối phải chăm sóc con bé, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, lúc đó nếu có anh ở bên, chắc chắn anh sẽ giúp em chăm sóc con bé, để em nghỉ ngơi...... Trầm Ngang, anh biết không, em thật sự rất nhớ anh, mỗi một giây một phút đều nhớ đến anh. Em biết anh muốn tốt cho em nên mới bảo em rời đi, nhưng em vẫn nổi giận, giận anh tự cho là đúng, không cần em. Trầm Ngang, anh đừng bỏ lại em nữa, em thật sự không thể không có anh!”
Nước mắt của cô thấm vào áo anh, từng giọt từng giọt nóng bỏng thấm sâu vào trái tim anh.
Anh ôm chặt cô, cúi đầu, kiên định nói: “Anh đã đánh mất em nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm về được, làm sao có thể bỏ lại em lẫn nữa đây.”
“Anh thề đi.” Mộc Mộc vẫn chưa chắn chắn.
Trầm Ngang không thề.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dùng hành động để thể hiện quyết tâm của mình.
Nụ hôn này như mồi lửa, thiêu cháy cả hai người.
Trầm Ngang xoay người đè lên Mộc Mộc, những nụ hôn rơi xuống giống như bão táp mưa xa, nhưng khi chạm đến da cô lại vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng chứa muôn vàn tình ý.
Họ ôm nhau, vuốt ve nhau, như muốn dùng thể xác để xác định đây là sự thật.
Họ xé rách quần áo của nhau, muốn nhìn thấy đối phương chân thật nhất.
Trên đệm giường màu trắng, họ không ngừng lăn qua lộn lại, quấn quýt lấy nhau, chìm đắm trong dục vọng.
Anh liên tục cho cô cao triều, để cô được hưởng thụ sung sướng vô tận.
Trước khi mệt mỏi thiếp đi, trong đầu Mộc Mộc không ngừng vang lên một câu: Đàn ông bịcấm dục hai năm, thật là khủng khiếp.
Ba năm sau.
Trong màn hình máy tính nào đó hiện thị tiêu đề tin tức --chủ tịch công ty HG Phó Lỗi và con trai Phó Dịch Phong có hành vi trốn thuế, buôn lậu bị kết án năm năm tù, cổ phiếu công ty rớt giá trầm trọng.
Trên sô pha, Tần Hồng Nhan vừa uống trà vừa nói: “Ngủ đông ba năm, rốt cuộc anh cũng đã ra tay báo thù.”
Trầm Ngang đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra mỗi công ty đều có làm những việc này, chỉ là bọn họ quá tham lam, cho nên mới xảy ra chuyện.”
“Tôi cứ nghĩ số cổ phiếu anh thu thập được trong ba năm qua đã là giỏi lắm rồi, không ngờ anh còn thu thập được bằng chứng để lật đổ bọn họ nữa.” Nghĩ vậy, Tần Hồng Nhan càng thêm ngưỡng mộ: “Tôi bỗng thấy, may mà lúc đầu tôi về phe anh.”
May mà không đứng sai phe, nếu không số phận đối nghịch với Trầm Ngang cực kỳ thảm.
Thật ra khi Tần Hồng Nhan tiến công ty đều là một tay Trầm Ngang bày mưu tính kế, cố ý tìm cơ hội để cho Phó Miểu khai khác cô, sau đó dùng cho mục đích riêng của mình.
Chuyện này, chỉ có hai người họ biết.
Mà quá trình lật đổ cha con nhà họ Phó, vào thời khắc mấu chốt Tần Hồng Nhan đã giúp rất nhiều.
“Có thù tất báo mới là quân tử.” Trầm Ngang cười nhẹ.
“Ngụy biện, may mà Mộc Mộc đơn thuần, nhìn không ra anh là loại người có thù tất báo, nếu không đêm đêm làm sao cô ấy có thể ngủ ngon cho được?” Tần Hồng Nhan cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới bãi cỏ ngoài cửa sổ, Mộc Mộc và con gái Angela tên là Trầm Mộ Lâm đang tưới nước cho hoa.
Người mẹ xinh đẹp hấp dẫn, con gái xinh xắn đáng yêu, hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ.
Ánh mắt Trầm Ngang dần trở nên dịu dàng: “Những chuyện xấu xa dơ bẩn này, cả đời này tôi sẽ không để hai mẹ con nàng ấy tiếp xúc với chúng.”
“Đúng rồi, công ty cổ phiếu rớt giá trầm trọng, toàn bộ tài sản đóng băng, Mạc Quyên đang bắt đầu âm thầm bán vàng bạc của mình.”
Tần Hồng Nhan nói ra điều này là có ý đồ, đó là muốn xem phản ứng Trầm Ngang như thế nào khi nghe thấy tình trạng của bạn gái cũ.
Ai ngờ Trầm Ngang chỉ lười biếng đáp lại một từ --
“Oh.”
Khi anh nói từ này, đôi mắt vẫn nhìn vợ và con gái trên bãi cỏ, trong lòng chỉ có hai mẹ con cô ấy mà thôi.
Những người khác, đã không còn quan trọng.
“Cô cứ ngồi ở đây đi, tôi xuống với hai mẹ con cô ấy.” Trầm Ngang nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Ngay sau đó, trên bãi cỏ xuất hiện cảnh gia đình hạnh phúc.
Tần Hồng Nhan nhìn đến ngây người, bất giác đưa tay chạm vào bụng mình.
Nơi đó, từng cũng có một đứa bé thuộc về cô.
Đúng lúc này thì một đôi bàn tay khác to lớn ôm lấy eo cô, chặt chẽ vững chắc không cho cô lẩn trốn.
Giọng nói Trầm Thịnh Niên vang lên sau lưng: “Chúng ta kết hôn đi.”
Trong giọng nói mang theo khao khát.
Tần Hồng Nhan muốn đẩy cậu ta ra, nhưng thử vài lần vẫn bị cậu ta ôm chặt, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mời cậu tỉnh tỉnh ngủ rồi đến nói chuyện với tôi.”
“Chúng ta sinh một đứa con đi.” Trầm Thịnh Niên đề nghị một lần nữa.
Tần Hồng Nhan biến sắc, quở trách: “Không bao giờ.”
Trầm Thịnh Niên mỉm cười ghé sát mặt vào cô, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh như băng: “Em nên nhớ, em mãi mãi nợ anh một đứa con.”
Nghe vậy, tay cô đang giãy dụa bỗng dưng thả xuống.
Dần dần, từ bỏ.
Cân nặng luôn là cấm kỵ của phụ nữ, sắc mặt Mộc Mộc nhanh chóng buồn bã: “Đúng vậy, sau khi sinh con cân nặng của em không thể khôi phục được nữa, anh thấy khó chịu sao?”
“Không phải khó chịu, mà là rất thích, bởi vì em nặng hơn là vì chỗ nào đó to hơn.” Trầm Ngang đen tối nói.
Mộc Mộc cố gắng khép miệng, nhưng lời khen này vẫn khiến cô bật cười.
Đồng chí Trầm Ngang thật đáng yêu.
Trầm Ngang lặng lẽ nắm tay cô, ngón cái nhẹ nhàng khẽ vuốt ve lòng bàn tay cô, chỉ một động tác như vậy cũng đủ để cô đỏ mặt tim nhanh.
“Nói là được rồi.” Mộc Mộc xấu hổ, muốn thu tay về.
Nhưng vừa động, Trầm Ngang đột nhiên á một tiếng, Mộc Mộc lập tức không dám nhúc nhích. Nhưng lát sau mới phát hiện cánh tay anh đang cầm tay mình hóa ra là cánh tay nguyên vẹn, căn bản sẽ không đau.
“Anh lại sử dụng quỷ kế!” Mộc Mộc nhíu mày.
Trầm Ngang này đúng là ba ngày không dùng mưu không chịu được.
Trầm Ngang thuận thế kéo cô vào lòng, hít thật sâu mùi thơm của cô, lẩm bẩm: “Mộc Mộc, anh cảm thấy được ôm em giống như đang mơvậy.”
Giọng nói của anh hoang mang yếu ớt, khiến cơ thể Mộc Mộc lập tức mềm nhũn, dán lên ngực anh.
“Mộc Mộc, mấy năm qua em đã vất vả rồi.” Anh tiếp tục nói: “Anh xin lỗi, ở thời điểm hai mẹ con em khó khăn nhất thì anh lại không có ở bên.”
Nếu giọng nói có nhiệt độ, thì lời nói của anh chính là nhiệt nóng, nhanh chóng hòa tan trái tim cô.
Tủi thân, uất ức, nỗi nhớ mong những năm qua lập tức hóa thành dòng nước mắt, xuôi theo khóe mắt chảy xuống: “Khi em mang thai, chẳng ăn được gì, lúc đó em đã phải nghĩ rằng mình đang ăn sườn chua ngọt anh làm, nếu có anh ở bên, chắc chắn hàng ngày anh sẵn sàng làm cho em ăn; Khi em sinh Angela, bởi vì khó sinh khiến em đau đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, lúc đó nếu có anh ở bên, chắc chắn anh sẽ nắm tay em để em bình tĩnh; Sáu tháng đầu, nửa đêm Angela hay tỉnh dậy khóc, ban ngày em phải bận rộn làm việc trong quán, buổi tối phải chăm sóc con bé, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, lúc đó nếu có anh ở bên, chắc chắn anh sẽ giúp em chăm sóc con bé, để em nghỉ ngơi...... Trầm Ngang, anh biết không, em thật sự rất nhớ anh, mỗi một giây một phút đều nhớ đến anh. Em biết anh muốn tốt cho em nên mới bảo em rời đi, nhưng em vẫn nổi giận, giận anh tự cho là đúng, không cần em. Trầm Ngang, anh đừng bỏ lại em nữa, em thật sự không thể không có anh!”
Nước mắt của cô thấm vào áo anh, từng giọt từng giọt nóng bỏng thấm sâu vào trái tim anh.
Anh ôm chặt cô, cúi đầu, kiên định nói: “Anh đã đánh mất em nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm về được, làm sao có thể bỏ lại em lẫn nữa đây.”
“Anh thề đi.” Mộc Mộc vẫn chưa chắn chắn.
Trầm Ngang không thề.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dùng hành động để thể hiện quyết tâm của mình.
Nụ hôn này như mồi lửa, thiêu cháy cả hai người.
Trầm Ngang xoay người đè lên Mộc Mộc, những nụ hôn rơi xuống giống như bão táp mưa xa, nhưng khi chạm đến da cô lại vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng chứa muôn vàn tình ý.
Họ ôm nhau, vuốt ve nhau, như muốn dùng thể xác để xác định đây là sự thật.
Họ xé rách quần áo của nhau, muốn nhìn thấy đối phương chân thật nhất.
Trên đệm giường màu trắng, họ không ngừng lăn qua lộn lại, quấn quýt lấy nhau, chìm đắm trong dục vọng.
Anh liên tục cho cô cao triều, để cô được hưởng thụ sung sướng vô tận.
Trước khi mệt mỏi thiếp đi, trong đầu Mộc Mộc không ngừng vang lên một câu: Đàn ông bịcấm dục hai năm, thật là khủng khiếp.
Ba năm sau.
Trong màn hình máy tính nào đó hiện thị tiêu đề tin tức --chủ tịch công ty HG Phó Lỗi và con trai Phó Dịch Phong có hành vi trốn thuế, buôn lậu bị kết án năm năm tù, cổ phiếu công ty rớt giá trầm trọng.
Trên sô pha, Tần Hồng Nhan vừa uống trà vừa nói: “Ngủ đông ba năm, rốt cuộc anh cũng đã ra tay báo thù.”
Trầm Ngang đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra mỗi công ty đều có làm những việc này, chỉ là bọn họ quá tham lam, cho nên mới xảy ra chuyện.”
“Tôi cứ nghĩ số cổ phiếu anh thu thập được trong ba năm qua đã là giỏi lắm rồi, không ngờ anh còn thu thập được bằng chứng để lật đổ bọn họ nữa.” Nghĩ vậy, Tần Hồng Nhan càng thêm ngưỡng mộ: “Tôi bỗng thấy, may mà lúc đầu tôi về phe anh.”
May mà không đứng sai phe, nếu không số phận đối nghịch với Trầm Ngang cực kỳ thảm.
Thật ra khi Tần Hồng Nhan tiến công ty đều là một tay Trầm Ngang bày mưu tính kế, cố ý tìm cơ hội để cho Phó Miểu khai khác cô, sau đó dùng cho mục đích riêng của mình.
Chuyện này, chỉ có hai người họ biết.
Mà quá trình lật đổ cha con nhà họ Phó, vào thời khắc mấu chốt Tần Hồng Nhan đã giúp rất nhiều.
“Có thù tất báo mới là quân tử.” Trầm Ngang cười nhẹ.
“Ngụy biện, may mà Mộc Mộc đơn thuần, nhìn không ra anh là loại người có thù tất báo, nếu không đêm đêm làm sao cô ấy có thể ngủ ngon cho được?” Tần Hồng Nhan cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới bãi cỏ ngoài cửa sổ, Mộc Mộc và con gái Angela tên là Trầm Mộ Lâm đang tưới nước cho hoa.
Người mẹ xinh đẹp hấp dẫn, con gái xinh xắn đáng yêu, hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ.
Ánh mắt Trầm Ngang dần trở nên dịu dàng: “Những chuyện xấu xa dơ bẩn này, cả đời này tôi sẽ không để hai mẹ con nàng ấy tiếp xúc với chúng.”
“Đúng rồi, công ty cổ phiếu rớt giá trầm trọng, toàn bộ tài sản đóng băng, Mạc Quyên đang bắt đầu âm thầm bán vàng bạc của mình.”
Tần Hồng Nhan nói ra điều này là có ý đồ, đó là muốn xem phản ứng Trầm Ngang như thế nào khi nghe thấy tình trạng của bạn gái cũ.
Ai ngờ Trầm Ngang chỉ lười biếng đáp lại một từ --
“Oh.”
Khi anh nói từ này, đôi mắt vẫn nhìn vợ và con gái trên bãi cỏ, trong lòng chỉ có hai mẹ con cô ấy mà thôi.
Những người khác, đã không còn quan trọng.
“Cô cứ ngồi ở đây đi, tôi xuống với hai mẹ con cô ấy.” Trầm Ngang nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Ngay sau đó, trên bãi cỏ xuất hiện cảnh gia đình hạnh phúc.
Tần Hồng Nhan nhìn đến ngây người, bất giác đưa tay chạm vào bụng mình.
Nơi đó, từng cũng có một đứa bé thuộc về cô.
Đúng lúc này thì một đôi bàn tay khác to lớn ôm lấy eo cô, chặt chẽ vững chắc không cho cô lẩn trốn.
Giọng nói Trầm Thịnh Niên vang lên sau lưng: “Chúng ta kết hôn đi.”
Trong giọng nói mang theo khao khát.
Tần Hồng Nhan muốn đẩy cậu ta ra, nhưng thử vài lần vẫn bị cậu ta ôm chặt, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mời cậu tỉnh tỉnh ngủ rồi đến nói chuyện với tôi.”
“Chúng ta sinh một đứa con đi.” Trầm Thịnh Niên đề nghị một lần nữa.
Tần Hồng Nhan biến sắc, quở trách: “Không bao giờ.”
Trầm Thịnh Niên mỉm cười ghé sát mặt vào cô, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh như băng: “Em nên nhớ, em mãi mãi nợ anh một đứa con.”
Nghe vậy, tay cô đang giãy dụa bỗng dưng thả xuống.
Dần dần, từ bỏ.
/84
|