Mộc Mộc dùng đầu ngón chân cũng đoán được lần này cô là bị mẫu hậu đại nhân cùng với Trầm Ngang liên thủ lừa mình.
Gọi điện về chất vấn lại bị mẫu hậu bác bỏ không thương tiếc: “Mẹ có lừa con sao, Tiểu Trầm vốn là người quen. Hơn nữa, người ta sợ con ngại cho nên mới nhờ mẹ ra mặt, nếu không công ty người ta lớn như vậy, con chỉ là một đứa sinh viên sắp ra trường, bối cảnh không - kinh nghiệm không, có thể vào làm sao? Mẹ và ba con đã thống nhất, phải rèn luyện năng lực sinh tồn xã hội cho con. Vì thế đợt nghỉ hè này, con tự làm việc mà kiếm tiền. Tiền tiêu vặt cùng với chi phí sinh hoạt hai tháng tới ba mẹ không cho nữa, cho nên Lâm Mộc Mộc - con phải chăm chỉ làm việc cho tốt, nghe rõ chưa?”
Đây chính là chế tài kinh tế độc ác đáng sợ trong truyền thuyết, Mộc Mộc lôi hết tiền tiêu vặt trên người ra đếm, hoảng sợ nhận ra không đủ mua mì ăn liền trong một tháng, một tuần e rằng cũng hết sạch.
Kết quả Mộc Mộc chỉ có thể xua tan ý định từ chức, ngoan ngoãn ở dưới mắt Trầm Ngang làm việc.
Bộ phận nhân sự xếp cô làm dưới cấp Tần Hồng Nhan, chính là trợ lý giúp cô ấy đánh máy, sắp xếp tài liệu, trả lời điện thoại, bưng trà rót nước.
Bởi vì ở bữa tiệc mừng lần trước Trầm Ngang có mang theo cô nên ai nấy đều có ấn tượng với cô, thế nên việc cô đến đây gây ra không ít sự chú ý -- đương nhiên, đa số đều là đến xem náo nhiệt.
Mộc Mộc bị nhiều ánh mắt nhìn vào mình, có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng Tần Hồng Nhan là trợ lý của Trầm Ngang, nhưng mọi việc lớn nhỏ đều phải kiểm tra xử lý nên rất bận rộn. Mộc Mộc đi theo cô ấy làm việc đến giữa trưa, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Vất vả đến trưa mới được rảnh rỗi, giờ phút này Mộc Mộc đã đói đến mức cúp C cũng biến thành cúp A, chỉ có thể lết theo Tần Hồng Nhan đi vào nhà ăn công ty.
Phúc lợi ở công ty này rất tốt, tuy rằng là cơm miễn phí nhưng thức ăn vô cùng thơm ngon, đã vậy còn có một dãy trái cây và một rừng bánh ngọt để tráng miệng, Mộc Mộc chẳng có tiền đồ lấy bao nhiêu thức ăn.
Ăn đến một nửa bỗng phát hiện không đúng -- giờ ăn trưa, nhà ăn chật ních người, nhưng bọn cô giống như trung tâm, xung quanh cách một mét không ai dám lại gần.
“Vì sao lại có tình trạng này?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi: “Có phải vì cô có vị trí cao quá nên mọi người không dám lại gần không?”
Tần Hồng Nhan không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, bọn họ không dám ngồi gần là vì tính tình tôi không tốt.”
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ bỗng ngộ ra -- là đàn ông ai mà chẳng muốn tiếp cận băng sơn mỹ nhân Tần Hồng Nhan chứ, đáng tiếc có tâm mà không có gan; Mà phụ nữ thì lại sợ mình biến thành bùn đất, cho nên căn bản họ không muốn lại gần.
“Nếu cô muốn sống yên ổn ở cái công ty này, tốt nhất đừng lại gần tôi.” Tần Hồng Nhan tô son lên môi, đôi môi mềm mại đầy đặn thật khiến người ta thèm nhỏ dãi: “Hiểu chưa?”
Khuôn mặt Tần Hồng Nhan không được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng trên người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách đặc biệt hấp dẫn người, ngay cả Mộc Mộc cũng thấy trái tim ngưa ngứa, bỗng nghĩ khó trách đứa cháu đối với trợ lý Tần lại si tình đến mức biến thái như vậy -- tính cách con người là thế, càng khó có được thì càng muốn có được.
Mộc Mộc thật sự thích Trợ lý Tần...... chí ít cũng thích vẻ ngoài cô ấy, bởi vậy nhanh chóng tuyên bố: “Nếu bộ phận nhân sự đã bố trí tôi cho cô thì tôi đây sống là người của cô, chết làm ma theo cô, nhất định sẽ luôn ủng hộ cô, tuyệt đối không bị mua chuộc mà phản bội lại cô.”
Tuy Mộc Mộc mới ra ngoài xã hội nhưng nhờ đọc các loại tiểu thuyết, cũng nhận thức được mối quan hệ phức tạp của các nhân viên trong công ty, âm mưu thủ đoạn tranh giành diễn ra hàng ngày. Cho nên đối với người mới vào làm như cô mà nói, trung thành tuyệt đối là đường sống duy nhất.
Hơn nữa, đi theo mỹ nữ tỷ tỷ, chí ít thì mỗi ngày đều có sắc để xem.
Mua bán này có lời.
Tần Hồng Nhan yên lặng đánh giá Mộc Mộc, nhìn chăm chú cho đến khi Mộc Mộc biến thành quả cà chua chín mới chậm rãi nói: “Chỉ bằng cô, làm sao có thể là đối thủ của Trầm Ngang chứ?”
“Hả?” Mộc Mộc cảm thấy lời này cứ như nói Chu Kiệt Luân đến đây, xoay chuyển quá nhanh.
“Ăn no thì đi nghỉ đi, buổi chiều còn có hai chồng tài liệu cần cô sắp xếp.” Tần Hồng Nhan kết thúc cuộc trò chuyện.
Mặc dù ngày đầu tiên làm việc dưới sự lãnh đạo của người cuồng việc Tần Hồng Nhan bận rộn tới mức đầu tóc bốc khói, nhưng Mộc Mộc lại thấy vui mừng -- vốn cô đã lên tinh thần chuẩn bị nghênh đón Trầm Ngang vô nhân đạo đùa giỡn, nhưng mà không ngờ Trầm Ngang ở công ty lại là một người khác -- nghiêm túc chuyên nghiệp, nói năng cẩn trọng, đầy uy tín, dường như cả ngày không hề có thời gian rảnh để nhìn cô.
Tinh thần Mộc Mộc dần dần thả lỏng -- xem ra ông chú này cũng có chút đạo đức, ở trước mặt nhân viên không dám trêu chọc cô, hai tháng này có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nghĩ đến vậy, Mộc Mộc vui vẻ dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này Tần Hồng Nhan lại chầm chậm nói một câu giữ cô lại: “Giám đốc Trầm vừa gọi điện thoại cho tôi, nói mượn cô buổi tối có việc, tôi đồng ý .”
Hai chân Mộc Mộc lập tức mềm nhũn, ngồi phịch trên ghế, hai tay ôm ngực, run run nói: “Trợ lý Tần, cô không thể bán người!”
Tần Hồng Nhan cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu căng lên: “Đêm nay anh ta tăng ca, nói mượn cô qua giúp đỡ sắp xếp tài liệu, không hơn.”
“Không phải anh ta có thư ký à?” Mộc Mộc liều chết từ chối.
“Cô thư ký ấy sắp kết hôn nên bận rộn nhiều việc, mà công ty lại đề cao tính nhân đạo, cho nên... trong thời điểm quan trọng này sao nỡ bắt người ta tăng ca chứ.” Tần Hồng Nhan khép lại tập hồ sơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên trên: “Nói tóm lại, cô phải đi, không đi cũng phải đi -- đương nhiên, những lời này là do Trầm Ngang nhờ tôi chuyển tới cô.”
Khi Mộc Mộc bước vào văn phòng Trầm Ngang, trên mặt là dáng vẻ hy sinh vì nghĩa.
Trầm Ngang ngồi phía sau bàn làm việc chồng chất các văn kiện, cũng không ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngồi trên sô pha đi.”
Mộc Mộc vâng lời nghe theo, cẩn thận ngồi xuống trên sô pha màu xám mềm mại, hai tay che váy ngắn, chỉ sợ hơi bất cẩn lại bị anh ta đùa giỡn.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Trầm Ngang vẫn y như cũ vùi đầu vào làm việc, tựa như hoàn toàn quên mất còn cô đang tồn tại nơi này.
Anh ta làm việc rất tập trung, khi chăm chú xem văn kiện đôi mày thường khẽ chau lại, đôi môi theo bản năng hơi mím, tựa như đang cắn cái gì đó, vô ý nhưng lại tỏa ra một khí thế không thể lại gần. Vô cùng gợi cảm cuốn hút.
Bên trái anh ta là cửa sổ thủy tinh sát đất, bóng đêm yên tĩnh dần dâng lên bao phủ người đàn ông như tranh vẽ.
Giờ phút này, trong đầu Mộc Mộc hiện ra hai chữ --“Mê người”.
Đùng đùng, sao cô có thể cảm thấy Trầm Ngang mê người được?
Nhất định là do ngồi lâu, đầu óc bãi công, Mộc Mộc hắng giọng, nhìn Trầm Ngang nói: “Giám đốc Trầm, anh cần tôi làm gì vậy?”
Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn, chậm rãi cười: “Anh muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó sao?”
Mộc Mộc nắm chặt tay.
Cho dù mê người thì vẫn là cầm thú.
Gọi điện về chất vấn lại bị mẫu hậu bác bỏ không thương tiếc: “Mẹ có lừa con sao, Tiểu Trầm vốn là người quen. Hơn nữa, người ta sợ con ngại cho nên mới nhờ mẹ ra mặt, nếu không công ty người ta lớn như vậy, con chỉ là một đứa sinh viên sắp ra trường, bối cảnh không - kinh nghiệm không, có thể vào làm sao? Mẹ và ba con đã thống nhất, phải rèn luyện năng lực sinh tồn xã hội cho con. Vì thế đợt nghỉ hè này, con tự làm việc mà kiếm tiền. Tiền tiêu vặt cùng với chi phí sinh hoạt hai tháng tới ba mẹ không cho nữa, cho nên Lâm Mộc Mộc - con phải chăm chỉ làm việc cho tốt, nghe rõ chưa?”
Đây chính là chế tài kinh tế độc ác đáng sợ trong truyền thuyết, Mộc Mộc lôi hết tiền tiêu vặt trên người ra đếm, hoảng sợ nhận ra không đủ mua mì ăn liền trong một tháng, một tuần e rằng cũng hết sạch.
Kết quả Mộc Mộc chỉ có thể xua tan ý định từ chức, ngoan ngoãn ở dưới mắt Trầm Ngang làm việc.
Bộ phận nhân sự xếp cô làm dưới cấp Tần Hồng Nhan, chính là trợ lý giúp cô ấy đánh máy, sắp xếp tài liệu, trả lời điện thoại, bưng trà rót nước.
Bởi vì ở bữa tiệc mừng lần trước Trầm Ngang có mang theo cô nên ai nấy đều có ấn tượng với cô, thế nên việc cô đến đây gây ra không ít sự chú ý -- đương nhiên, đa số đều là đến xem náo nhiệt.
Mộc Mộc bị nhiều ánh mắt nhìn vào mình, có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng Tần Hồng Nhan là trợ lý của Trầm Ngang, nhưng mọi việc lớn nhỏ đều phải kiểm tra xử lý nên rất bận rộn. Mộc Mộc đi theo cô ấy làm việc đến giữa trưa, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Vất vả đến trưa mới được rảnh rỗi, giờ phút này Mộc Mộc đã đói đến mức cúp C cũng biến thành cúp A, chỉ có thể lết theo Tần Hồng Nhan đi vào nhà ăn công ty.
Phúc lợi ở công ty này rất tốt, tuy rằng là cơm miễn phí nhưng thức ăn vô cùng thơm ngon, đã vậy còn có một dãy trái cây và một rừng bánh ngọt để tráng miệng, Mộc Mộc chẳng có tiền đồ lấy bao nhiêu thức ăn.
Ăn đến một nửa bỗng phát hiện không đúng -- giờ ăn trưa, nhà ăn chật ních người, nhưng bọn cô giống như trung tâm, xung quanh cách một mét không ai dám lại gần.
“Vì sao lại có tình trạng này?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi: “Có phải vì cô có vị trí cao quá nên mọi người không dám lại gần không?”
Tần Hồng Nhan không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, bọn họ không dám ngồi gần là vì tính tình tôi không tốt.”
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ bỗng ngộ ra -- là đàn ông ai mà chẳng muốn tiếp cận băng sơn mỹ nhân Tần Hồng Nhan chứ, đáng tiếc có tâm mà không có gan; Mà phụ nữ thì lại sợ mình biến thành bùn đất, cho nên căn bản họ không muốn lại gần.
“Nếu cô muốn sống yên ổn ở cái công ty này, tốt nhất đừng lại gần tôi.” Tần Hồng Nhan tô son lên môi, đôi môi mềm mại đầy đặn thật khiến người ta thèm nhỏ dãi: “Hiểu chưa?”
Khuôn mặt Tần Hồng Nhan không được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng trên người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách đặc biệt hấp dẫn người, ngay cả Mộc Mộc cũng thấy trái tim ngưa ngứa, bỗng nghĩ khó trách đứa cháu đối với trợ lý Tần lại si tình đến mức biến thái như vậy -- tính cách con người là thế, càng khó có được thì càng muốn có được.
Mộc Mộc thật sự thích Trợ lý Tần...... chí ít cũng thích vẻ ngoài cô ấy, bởi vậy nhanh chóng tuyên bố: “Nếu bộ phận nhân sự đã bố trí tôi cho cô thì tôi đây sống là người của cô, chết làm ma theo cô, nhất định sẽ luôn ủng hộ cô, tuyệt đối không bị mua chuộc mà phản bội lại cô.”
Tuy Mộc Mộc mới ra ngoài xã hội nhưng nhờ đọc các loại tiểu thuyết, cũng nhận thức được mối quan hệ phức tạp của các nhân viên trong công ty, âm mưu thủ đoạn tranh giành diễn ra hàng ngày. Cho nên đối với người mới vào làm như cô mà nói, trung thành tuyệt đối là đường sống duy nhất.
Hơn nữa, đi theo mỹ nữ tỷ tỷ, chí ít thì mỗi ngày đều có sắc để xem.
Mua bán này có lời.
Tần Hồng Nhan yên lặng đánh giá Mộc Mộc, nhìn chăm chú cho đến khi Mộc Mộc biến thành quả cà chua chín mới chậm rãi nói: “Chỉ bằng cô, làm sao có thể là đối thủ của Trầm Ngang chứ?”
“Hả?” Mộc Mộc cảm thấy lời này cứ như nói Chu Kiệt Luân đến đây, xoay chuyển quá nhanh.
“Ăn no thì đi nghỉ đi, buổi chiều còn có hai chồng tài liệu cần cô sắp xếp.” Tần Hồng Nhan kết thúc cuộc trò chuyện.
Mặc dù ngày đầu tiên làm việc dưới sự lãnh đạo của người cuồng việc Tần Hồng Nhan bận rộn tới mức đầu tóc bốc khói, nhưng Mộc Mộc lại thấy vui mừng -- vốn cô đã lên tinh thần chuẩn bị nghênh đón Trầm Ngang vô nhân đạo đùa giỡn, nhưng mà không ngờ Trầm Ngang ở công ty lại là một người khác -- nghiêm túc chuyên nghiệp, nói năng cẩn trọng, đầy uy tín, dường như cả ngày không hề có thời gian rảnh để nhìn cô.
Tinh thần Mộc Mộc dần dần thả lỏng -- xem ra ông chú này cũng có chút đạo đức, ở trước mặt nhân viên không dám trêu chọc cô, hai tháng này có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nghĩ đến vậy, Mộc Mộc vui vẻ dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này Tần Hồng Nhan lại chầm chậm nói một câu giữ cô lại: “Giám đốc Trầm vừa gọi điện thoại cho tôi, nói mượn cô buổi tối có việc, tôi đồng ý .”
Hai chân Mộc Mộc lập tức mềm nhũn, ngồi phịch trên ghế, hai tay ôm ngực, run run nói: “Trợ lý Tần, cô không thể bán người!”
Tần Hồng Nhan cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu căng lên: “Đêm nay anh ta tăng ca, nói mượn cô qua giúp đỡ sắp xếp tài liệu, không hơn.”
“Không phải anh ta có thư ký à?” Mộc Mộc liều chết từ chối.
“Cô thư ký ấy sắp kết hôn nên bận rộn nhiều việc, mà công ty lại đề cao tính nhân đạo, cho nên... trong thời điểm quan trọng này sao nỡ bắt người ta tăng ca chứ.” Tần Hồng Nhan khép lại tập hồ sơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên trên: “Nói tóm lại, cô phải đi, không đi cũng phải đi -- đương nhiên, những lời này là do Trầm Ngang nhờ tôi chuyển tới cô.”
Khi Mộc Mộc bước vào văn phòng Trầm Ngang, trên mặt là dáng vẻ hy sinh vì nghĩa.
Trầm Ngang ngồi phía sau bàn làm việc chồng chất các văn kiện, cũng không ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngồi trên sô pha đi.”
Mộc Mộc vâng lời nghe theo, cẩn thận ngồi xuống trên sô pha màu xám mềm mại, hai tay che váy ngắn, chỉ sợ hơi bất cẩn lại bị anh ta đùa giỡn.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Trầm Ngang vẫn y như cũ vùi đầu vào làm việc, tựa như hoàn toàn quên mất còn cô đang tồn tại nơi này.
Anh ta làm việc rất tập trung, khi chăm chú xem văn kiện đôi mày thường khẽ chau lại, đôi môi theo bản năng hơi mím, tựa như đang cắn cái gì đó, vô ý nhưng lại tỏa ra một khí thế không thể lại gần. Vô cùng gợi cảm cuốn hút.
Bên trái anh ta là cửa sổ thủy tinh sát đất, bóng đêm yên tĩnh dần dâng lên bao phủ người đàn ông như tranh vẽ.
Giờ phút này, trong đầu Mộc Mộc hiện ra hai chữ --“Mê người”.
Đùng đùng, sao cô có thể cảm thấy Trầm Ngang mê người được?
Nhất định là do ngồi lâu, đầu óc bãi công, Mộc Mộc hắng giọng, nhìn Trầm Ngang nói: “Giám đốc Trầm, anh cần tôi làm gì vậy?”
Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn, chậm rãi cười: “Anh muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó sao?”
Mộc Mộc nắm chặt tay.
Cho dù mê người thì vẫn là cầm thú.
/84
|