Trong suy nghĩ của mọi người, khổng tước tuy không tôn quý, lộng lẫy như phượng hoàng nhưng cũng coi là xinh đẹp, vì vậy, các phi tần không dám dùng hoa văn phượng hoàng để trang trí nhưng thường dùng hình ảnh khổng tước để thay thế.
Bức họa đuôi khổng tước trình lên trông rất diễm lệ, bút pháp mặc dù khá quái dị nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp rực rỡ khác thường, nét vẽ đường viền rõ ràng, những đường cong khoa trương, rất khác so với phong cách vẽ tranh của các phi tần khác, mà người duy nhất biết dùng thủ pháp vẽ tranh kì dị này chỉ có Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa.
“Hoàng thượng, bức họa đuôi khổng tước này vẽ trên loại gấm tốt nhất của vùng Thục, là loại tháng Mười năm ngoái mới nhập cung. Thiếp đã điều tra, chỉ có tám vị phi tần trong cung có loại gấm này, ngoại trừ Nhu phi, Từ chiêu dung, Ninh phi còn nguyên vẹn, các cung khác đều có hao tổn.” Hoàng hậu bình tĩnh nhìn đuôi khổng tước được đưa đến trước mặt Ninh phi, “Chỉ căn cứ vào vải vóc thì không tra được gì hơn.”
Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, Hoàng hậu muốn nhân cơ hội hôm nay để tra lại chuyện này, mà bọn họ – những người có mặt ở đây, ai cũng không thoát được.
Hoàng đế nhíu nhíu mày: “Nếu từ vải vóc không tra được gì nữa thì bắt đầu tra từ manh mối khác đi.” Nói xong, nhìn về phía Ninh phi, “Ninh phi, khanh nhìn bức tranh này xem.”
“Hoàng thượng…” Ninh phi do dự cầm mảnh vải lên, tỉ mỉ xem xét một lúc, hơi cau mày bối rối nói, “Thiếp thực sự không biết, tranh này là do ai vẽ, nhưng nhìn bút pháp thì có thể nói không hề khác bút pháp của Chiêu hiền dung.”
Thục quý phi nhìn đuôi khổng tước, nửa cười nửa không: “Ninh phi cũng biết bút pháp vẽ tranh của Chiêu hiền dung như thế nào?”
“Trong tiết Nguyên Tiêu, Chiêu hiền dung tự tay vẽ một bức họa trên đèn lồng, lúc đó tần thiếp cũng có mặt, cho nên có nhìn qua.” Ninh phi buông đuôi khổng tước, quay sang đối diện với Thục quý phi, “Chẳng lẽ Thục quý phi nương nương đã quên?”
Thục quý phi cười cười, không nói thêm gì.
“Thị lực và trí nhớ của nương nương thật phi thường, tần thiếp không bằng.” Trang Lạc Yên vươn tay cầm lấy mảnh vải đuôi khổng tước, “Bức họa đuôi khổng tước này dùng màu vẽ và chất vải giống trên con diều của tần thiếp, nếu không phải bức họa trên diều là do tần thiếp tự tay vẽ, có lẽ tần thiếp cũng không nhận ra được thật giả.”
“Hoàng thượng, lần này kẻ hãm hại tần thiếp bụng dạ độc ác khó lường, không chỉ hại tính mạng Diệp quý nhân mà còn khiến thiếp vô duyên vô cớ hàm oan, xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho tần thiếp.” Viền mắt Trang Lạc Yên ửng đỏ, “Tần thiếp không sợ bị người hãm hại, chỉ sợ Hoàng thượng tin vào mưu kế của kẻ có tâm tư ác độc. Nếu như vậy, nếu như vậy…” Nói đến đây, nàng đã nghẹn ngào không thành lời.
Phong Cẩn bước đến cầm bàn tay lành lạnh của nàng: “Trẫm hiểu nàng, mấy ngày nay trẫm đã cho tra xét việc này, sẽ không để nàng gánh chịu oan khuất một cách vô ích.”
Thục quý phi chứng kiến màn kia, thoáng dời mắt, ý cười trên mặt phai nhạt dần, miệng lại nói: “Trước kia chỉ biết họa kỹ của Ninh phi không tầm thường, hôm nay mới biết thị lực của Ninh phi cũng thật phi thường, dịp tết Nguyên Tiêu đứng cách đèn của Chiêu hiền dung mấy bước mà vẫn có thể nhìn ra bút pháp của Chiêu hiền dung, thật là hiếm có đấy.”
Ninh phi vẫn không hề biến sắc: ”Tần thiếp không hiểu quý phi nương nương có ý gì?”
“Bổn cung cũng không có ý gì,” Thục quý phi không nhìn Ninh phi, chỉ cúi người nói với Hoàng đế, “Hoàng thượng, vừa rồi thiếp thất lễ.”
“Không sao.” Phong Cẩn nắm tay Trang Lạc Yên, nhìn Thục quý phi, “Nàng chẳng qua chỉ vô tình nói vậy, chưa làm gì sai.”
“Thục quý phi vẫn luôn cẩn trọng lo nghĩ nhiều như thế, ngày xưa Nhu phi và Lâm tần cũng từng vì vài câu nói vô tâm mà tranh chấp, nay chẳng phải vẫn là tỉ muội thân thiết đó sao.” Hoàng hậu đột nhiên nhắc tới Nhu phi và vị Viện phi bị giáng xuống làm Lâm tần, “Nhu phi, muội nói xem có phải thế không?”
Nhu phi cúi người thi lễ, cười nhẹ, nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp và Lâm tần đều là tỉ muội tốt ở hậu cung, sao có thể vì một lời không hợp mà sinh hiềm khích trong lòng. Muội nói có phải không, Lâm tần?”
Lâm tần ngoài miệng thì cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nghiêng người: “Nhu phi nương nương nói phải ạ.”
Phong Cẩn hình như vừa nhớ lại điều gì, nhìn về phía Ninh phi: “Trẫm còn nhớ Lâm tần ngày trước thường cùng khanh uống trà, chơi cờ.”
“Hoàng thượng vẫn nhớ mấy việc vặt của bọn tần thiếp.” Ninh phi cười nói, “Cung Nguyễn Minh trước đây Lâm tần ở có hoa hải đường thiếp thích, vì vậy những lúc rảnh rỗi thường tới đó chơi. Kỳ nghệ của Lâm tần lại tốt, thiếp đánh cờ cùng muội ấy, mười ván có chín ván thua.”
“Quả đúng như vậy, kỳ nghệ của Lâm tần, trẫm cũng không bằng.” Phong Cẩn kéo Trang Lạc Yên ngồi xuống, lực chú ý vẫn đặt lên Ninh phi và Lâm tần, “Lại nói, trẫm cũng đã nhiều ngày chưa chơi ván cờ nào với Lâm tần.”
Ninh phi cười cười: “Gần đây thiếp được lệnh giúp đỡ Hoàng hậu nương nương giải quyết cung vụ, cũng đã nhiều ngày chưa có dịp chơi cờ cùng Lâm tần muội muội rồi.”
Trang Lạc Yên ngồi nghe Ninh phi và Hoàng đế ôn chuyện cũ, cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình bị giữ trong tay Hoàng đế, sau đó khống chế cho tay run nhè nhẹ, lập tức cảm thấy Hoàng đế tăng thêm lực nắm tay mình.
Câu chuyện ngoặt sang lối khác một cách bất ngờ, rõ ràng đang tra vụ đuôi khổng tước, vì sao lại biến thành cùng ôn lại hồi ức ngày xưa thế này?
Thục quý phi thờ ơ nhìn màn diễn trước mắt, Ninh phi xưa nay luôn đóng vai tri tâm tri kỷ trước mặt Hoàng thượng, vì thế Hoàng thượng cũng thích tâm sự với Ninh phi, còn về phần Ninh phi có thực sự quan tâm săn sóc như vẫn thể hiện trên mặt thì chỉ có bản thân nàng ta biết.
Còn Lâm tần, từ sau khi bị giáng vị, Hoàng đế không còn lật thẻ bài của nàng ta nữa, hôm nay đột nhiên lại được Hoàng đế chú ý tới, nét mặt nàng ta đã sinh vài nét vui mừng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Hoàng đế nắm chặt, ý mừng trong mắt lập tức tiêu tan. Phi tần nào cũng không thích nổi đối thủ khiến mình bị giáng vị.
Trang Lạc Yên chú ý tới ánh mắt của Lâm tần bèn cong khóe miệng mỉm cười với nàng ta, sau đó dời mắt, như thể không nhìn ra đám mây u ám trong mắt đối phương.
“Nói chuyện với Ninh phi trẫm luôn cảm thấy thoải mái như vậy.” Phong Cẩn cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn dừng câu chuyện lại. “Ngày thường trẫm cũng thích trò chuyện cùng khanh.”
“Có thể giúp Hoàng thượng thêm chút ít nhẹ nhõm thoải mái là vinh hạnh của tần thiếp.” Ninh phi mỉm cười nói.
“Trẫm cũng từng nghĩ như vậy, cho nên mới nói cho khanh không ít chuyện, tỉ như vài trò ảo thuật từng xem thuở nhỏ, tỉ như… dùng bột lân tạo ngọn lửa xanh, hay như là chuyện con diều bay đi là do Chiêu hiền dung tự tay vẽ.” Phong Cẩn bình tĩnh thả tay Trang Lạc Yên ra, nhấc tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, “Hiện tại ngẫm lại, trẫm cho rằng trò chuyện với khanh cũng không phải là một điều thoải mái.”
“Hoàng thượng,” Ninh phi biến sắc, “Người nghi ngờ thiếp ư?”
Phong Cẩn không nhìn Ninh phi, đặt tách trà xuống: “Người đâu, đưa Lục Y tới đây.”
Lục Y bị lôi tới, Phong Cẩn lạnh lùng hỏi: “Trẫm nhớ Ninh phi từng xin tha cho một cung nữ làm trẫm mất hứng, là kẻ này phải không?”
“Hoàng thượng, chuyện xảy ra đã lâu, thiếp thực sự không nhớ được.” Ninh phi bình tĩnh nhìn Hoàng đế, “Nếu Hoàng thượng hoài nghi thiếp, thiếp không có gì để nói, nhưng xin Hoàng thượng không nên định tội thiếp chỉ vì một cung nữ thiếp không nhớ được.”
“Ninh phi giỏi hội họa, thuốc màu và bút vẽ, trong cung khanh cái nào cũng thuộc hàng thượng đẳng, toàn bộ đều do trẫm bảo điện Trung Tỉnh lựa chọn cho khanh.” Phong Cẩn hơi nhấc chân mày nhìn về phía Ninh phi, “Nếu không phải hôm nay chúng phi cùng nhau vẽ tranh, trẫm cũng không nhớ đến việc này. Nếu khanh nói mình vô tội, vậy để người kiểm tra một lượt, trả lại trong sạch cho khanh.” Dứt lời, không chờ Ninh phi phản bác, Phong Cẩn cho gọi họa sĩ tới kiểm tra.
Thuốc màu trong cung Ninh phi được đưa tới, đặt bên cạnh bức họa đuôi khổng tước, họa sĩ cung đình xem xét nhanh chóng và đưa ra kết luận, thuốc màu dùng vẽ đuôi khổng tước cùng loại với thuốc màu của Ninh phi.
Ninh phi mở to mắt như không dám tin: “Hoàng thượng, thiếp không hề biết việc này, thuốc màu trong cung thiếp cũng không quản lý chặt chẽ, nhất định là có người cố ý trộm thuốc màu rồi làm ra việc đó…”
“Ngay cả ngươi cũng không biết thuốc màu này do trẫm đặc biệt sai chuẩn bị riêng cho ngươi, người khác làm sao biết được?” Giọng Phong Cẩn lạnh xuống, “Ngươi thân thiết với Lâm tần, Lâm tần có hiềm khích với Nhu phi, lại có thù cũ với Chiêu hiền dung, cho nên ngày ấy cung nữ chết dưới hồ sen cung Hi Hòa mới là người trong cung Nhu phi.”
Ninh phi nhũn chân ra, ngã xuống làm đổ cả đống thuốc màu, những loại nước màu sặc sỡ đổ cả lên người nàng ta, nàng lại như không phát hiện, chỉ nhìn chăm chăm vào Hoàng đế: “Hoàng thượng chỉ bằng những thứ này đã định tội thiếp sao?”
“Có phải do ngươi làm hay không, chắc hẳn ngươi rõ hơn trẫm.” Hoàng đế nhìn bộ dạng thảm hại của Ninh phi, nét mặt không hề có một tia cảm tình dư thừa, “Thục quý phi nói rất đúng, trong hậu cung liệu ai có khả năng vẽ bắt chước hơn ngươi được?”
Nghe Hoàng đế nói vậy, Ninh phi đột nhiên nở nụ cười châm chọc, nàng ngẩng đầu, trên mặt nhạt nhòa nước mắt: “Đúng vậy, trong cung liệu còn ai vẽ đẹp hơn thiếp, nhưng dù vậy, Hoàng thượng vẫn giữ chiếc đèn lồng chẳng ra gì của Chiêu hiền dung đấy thôi!”
Trang Lạc Yên như thể bị tiếng quát của Ninh phi dọa giật mình, tay hơi run lên, Phong Cẩn thấy thế bèn cầm lấy tay nàng lần nữa: “Chỗ trẫm giữ lại không ít đèn, không chỉ có của Chiêu hiền dung.”
“Hoàng thượng tất nhiên không chỉ có đèn của Chiêu hiền dung, còn có đèn của Thục quý phi, Nhu phi và còn nhiều phi tần khác.” Ninh phi vừa khóc vừa cười, “Hoàng thượng đã từng nhắc đến rất nhiều các phi tần khác trước mặt thiếp, Thục quý phi, Nhu phi, Tô tu nghi, Yên quý tần, Chiêu hiền dung, thậm chí cả Thiến quý nhân, bọn họ người nọ càng trẻ trung hơn người kia, càng tươi mới hơn người kia. Thiếp nhìn Hoàng thượng sủng hạnh một người lại một người, ngày lại ngày ngóng trông Hoàng thượng đến, nhưng người đến rồi, trong miệng vẫn chỉ nói về người khác.”
Trang Lạc Yên nghe những lời đứt ruột này, lòng lặng lẽ thở dài, Ninh phi chọn con đường làm bạn tâm giao, có lẽ đã thực sự sinh tình cảm với Hoàng đế, vì vậy sẽ đố kỵ, sẽ phẫn nộ, cuối cùng oán hận dâng lên, hãm hại mình, hãm hại Nhu phi, thậm chàtính kế cả Hoàng hậu.
Một người con gái vốn ưu nhã thanh tao cũng sẽ vì tình cảm mà đố kỵ, bởi vì rốt cuộc nàng ta không phải thánh nhân.
Khi Lục Y khai ra Lâm tần, Trang Lạc Yên đã cảm thấy đáng ngờ, Lâm tần mặc dù từng làm Viện phi nhưng nay chỉ là một “tần” nho nhỏ, tại một nơi như trong hậu cung này, liệu có bao nhiêu người cam tâm bán mạng cho một cung phi đứng ở vị trí “tần”?
Ngày trước, quan hệ giữa Lâm tần và Nhu phi rất tệ, đây là điều ai cũng biết, vì vậy người chết dưới hồ sen là cung nữ trong cung Nhu phi thì cũng hiểu được, nhưng nàng ta không thể chỉ dựa vào mình Lục Y là có thể đưa một thi thể tới ném ở hồ sen mà không bị ai phát hiện. Vậy nên, việc này mặc dù có liên quan tới Lâm tần nhưng chắc chắn không chỉ có mình nàng ta, chí ít muốn làm được như vậy, người kia phải có một địa vị khá lớn trong cung.
Sự kiện con diều lại càng có nhiều điểm đáng ngờ. Liệu phi tần bình thường nào có được mánh khóe thông thiên phái người đến gây sự với Diệp quý nhân mà không ai phát hiện ra? Diệp quý nhân nay dù đã bị Hoàng đế bỏ qua nhưng sau lưng còn có một Thái hậu che chở, dù cũng từng phải chịu đối xử hà khắc và lạnh nhạt nhưng không đến mức bị một thái giám chỉ vào mặt mắng mà mọi người trong cung không ai nghe được bất cứ tin tức gì. Có thể làm được việc này, chỉ có mấy người đang quản lý cung vụ.
Hoàng hậu nhất định sẽ không làm loại chuyện có hại cho bản thân như vậy, Hiền quý phi tạm thời đang thuộc phe Hoàng hậu, khả năng gây ra chuyện này không lớn, còn lại chỉ có Ninh phi và Thục quý phi. Nhưng nếu đứng sau chuyện này là Thục quý phi, nàng ta chắc chắn sẽ quản chặt Tô tu nghi, không để nàng ta trắng trợn làm nhục người của cung Hi Hòa sau khi sự việc xảy ra để tránh bị hoài nghi. Cuối cùng chỉ còn lại vị Ninh phi ôn hòa không mấy va chạm với nàng, lại thêm chuyện Ninh phi giỏi hội họa, nghi ngờ trong lòng Trang Lạc Yên càng nhiều thêm.
Vốn nàng cũng không dễ chuyển lòng hoài nghi tới Ninh phi, cho đến mấy hôm trước tình cờ đi qua cung Nguyễn Minh, phát hiện nơi đó có rất nhiều hải đường, nàng vẫn còn nhớ trong yến hội ngắm hoa, Ninh phi từng nói thích hải đường, vì vậy nghi ngờ đã chuyển hẳn sang vị này.
Nay đã xác định là Ninh phi và Lâm tần hợp mưu, Trang Lạc Yên chẳng cảm thấy có gì đáng mừng, thân ở nơi này, người tính kế ta, ta tính kế người, chưa được đến vị trí cao nhất, vĩnh viễn đều không thể thả lỏng mà sống. Ninh phi làm ra loại chuyện này chẳng qua chỉ vì không thoát nổi một chữ “Tình”, một người nhìn như thông thấu mọi điều lại làm một chuyện thiếu lí trí nhất.
Ninh phi nhìn về phía Trang Lạc Yên và Thục quý phi, đột nhiên cười nói: “Các người cũng đừng đắc ý, mặc dù hôm nay các người được sủng ái, ngày mai sẽ lại có kẻ càng được sủng ái hơn thay thế các người, loại người thất ý như ta đây, đã sớm nên cam tâm, là ta sai rồi, sai rồi…”
Phong Cẩn đang ngồi bình tĩnh lắng nghe, lúc này đột nhiên nổi giận: “Người đâu, đưa Ninh phi đi, trông coi thật chặt, sau này sẽ xử lý.”
***
Nhìn Ninh phi bị hai vị ma ma lực lưỡng cường ngạnh hộ tống rời khỏi ngự hoa viên, một vài phi tần vẫn còn bàng hoàng, không hiểu Ninh phi lại có liên quan gì tới hai vụ việc lần trước. Vài phi tần tâm tư thâm trầm thì ngoan ngoãn gục đầu sụp mi im lặng, các phi tần từng qua lại thân mật với Ninh phi lại càng ao ước giấu mình sau lưng người khác, chỉ e sẽ bị quy chụp mũ “đồng minh” lên đầu.
Lâm tần vẫn còn sững sờ tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu, nàng ta không ngờ chuyện mình làm kín đáo đến thế lại vẫn bị Hoàng thượng điều tra ra, càng không nghĩ đến Hoàng thượng sẽ liên hệ ngay tới Ninh phi. Nàng ta bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, quay ngoắt về phía Thục quý phi, ánh mắt không tin nổi.
Nếu hôm nay người nhắc tới chuyện vẽ tranh là Trang Lạc Yên, nàng ta và Ninh phi sẽ cảm thấy khả nghi. Nhưng người đề cập tới lại là đối thủ của Trang Lạc Yên, Thục quý phi, hai người nào ngờ đây là một cái bẫy đã đào sẵn, chỉ chờ bọn họ tự nhảy xuống.
“Lâm tần, vì sao ngươi phải làm như vậy?” Giữa không khí trầm mặc nặng nề, Hoàng hậu lên tiếng, “Trước đây ngươi ghen tị vô cớ trách phạt Chiêu hiền dung, Hoàng thượng nhân từ, chỉ giáng phân vị của ngươi. Nay ngươi lại cố tình làm hại tính mệnh nô tài trong cung Nhu phi, hãm hại Chiêu hiền dung, lại cùng Ninh phi tính đẩy Chiêu hiền dung vào chỗ chết. Một kẻ tâm cơ hiểm ác như thế, thực làm người ta kinh sợ. Ngươi cũng là người đã hầu hạ Hoàng thượng lâu năm, vì sao phải cùng Ninh phi làm ra loại chuyện này?”
Lâm tần nhìn Hoàng hậu tỏ vẻ chính nghĩa, cười cười: “Ở nơi này, người nào chẳng ghen tị đố kị kẻ khác, Hoàng hậu nương nương bây giờ chỉ trích ta, lẽ nào đã quên năm ấy khi tần thiếp mới được phong phi, Hoàng thượng nghỉ lại cung của ta ba ngày liên tiếp, ngày thứ tư người liền tùy tiện tìm một lý do, bắt ta quỳ ngoài cung Cảnh Ương tròn ba canh giờ. Điều ta từng làm với Trang Lạc Yên, chẳng phải chính là cách mà nương nương từng đối xử với ta năm xưa hay sao?”
“Láo xược, năm ấy bổn cung phạt ngươi quỳ ngoài cung Cảnh Ương vì ngươi hà khắc với cung nhân.” Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn Lâm tần, “Bổn cung là Hoàng hậu một cung, có quyền trách phạt thói xấu này của ngươi. Lúc đó ngươi chỉ là một người đứng ở phân vị ‘phi’, lấy lý do Chiêu hiền dung làm rơi vỡ cây trâm của mình để bắt nàng ấy quỳ vài canh giờ, chẳng phải là không biết quy củ lại thêm ghen tị đố kị người khác? Ngươi làm như thế, thật khiến Lâm gia mất mặt.”
Lâm tần vốn còn muốn cãi lại đôi câu, nghe được Hoàng hậu nhắc tới Lâm gia, sắc mặt lại biến đổi. Nàng ta có thể nhanh miệng háo thắng độc địa vài lời, nhưng nói xong rồi sẽ ra sao, nay Lâm gia đã không còn như xưa, nếu nàng ta còn cố tình làm Hoàng thượng tức giận hay cãi cọ với Hoàng hậu thì dù Hoàng thượng có bỏ qua cho Lâm gia, Triệu gia phía sau Hoàng hậu cũng sẽ không để người nhà nàng ta sống dễ chịu.
Thấy Lâm tần im lặng, Nhu phi tiến lên hành lễ với Phong Cẩn: “Hoàng thượng, xin người trả cho thiếp và Chiêu hiền dung một sự công bằng. Thiếp vốn tưởng rằng người trong cung mình bị Chiêu hiền dung làm hại nên mới sinh lòng oán hận, vi phạm cung quy, nay chân tướng rõ ràng, thiếp mới biết mình nghĩ oan cho muội muội, thật là có lỗi với Chiêu hiền dung.”
“Nhu phi nương nương quá lời,” Trang Lạc Yên đoán trước Nhu phi sẽ làm như vậy, chỉ treo nụ cười xã giao trên mặt, nói, “Việc này nương nương cũng không hay biết, thiếpao dám nhận lời xin lỗi của nương nương.”
“Thôi, lần này nàng gặp phải nạn lớn như vậy, không cần hao tổn tinh thần vì việc đó nữa.” Phong Cẩn cắt đứt lời Nhu phi muốn nói, thờ ơ liếc nhìn Hoàng hậu và Lâm tần, “Lâm tần vốn là người hầu hạ bên trẫm đã lâu, vì vậy trước đây mặc dù sinh lòng đố kỵ người khác, trẫm vẫn giữ lại đôi phần tôn quý cho ngươi, nay ngươi lại làm ra loại chuyện này, trẫm thực sự không thể nhân nhượng. Truyền ý chỉ của trẫm, Lâm tần tính tình thô bạo, phẩm hạnh không đoan trang, ban thưởng ba thước lụa bạch.”
“Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên thoáng biến sắc, vội vàng lên tiếng, “Hoàng thượng, thiếp cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm tần lại đã từng hầu hạ người nhiều năm, hình phạt này liệu có quá nặng chăng.” Dứt lời, nàng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
“Cầu Hoàng thượng tha cho Lâm tần một mạng, Lâm đại nhân tuy không còn làm quan trong triều nhưng từng đảm nhận chức vị thượng thư hai triều, nay tuổi tác ông ấy đã cao, thực sự không chịu nổi nỗi đau mất con đâu ạ.”
Phong Cẩn thầm hiểu, Trang Lạc Yên lo hắn làm như vậy sẽ khiến cựu thần lạnh tâm, hắn cúi xuống đỡ nữ tử đang quỳ trước mặt dậy, thấy rõ sự nôn nóng và lo âu trong mắt nàng. Có thể nàng không rõ, Lâm gia nay đã không còn lực ảnh hưởng trên triều, nhưng tấm lòng này thật đáng cảm động.
“Nếu Chiêu hiền dung đã xin giúp, vậy tha cho Lâm thị một mạng, có điều tội này thật không thể bỏ qua, nay thu lại tần vị, giáng xuống làm mạt đẳng canh y, chuyển sang Tĩnh Thu các, triệt thẻ bài, vĩnh viễn không cần thị tẩm.” Phong Cẩn không nhìn Lâm tần thêm một lần, “Lâm canh y quỳ đó đi.”
Một mạt cửu đẳng canh y tại nơi này chỉ như bùn đất dưới chân người, đến cả một cung nữ, thái giám có thân phận cao một chút cũng có thể coi thường, cuộc sống thực sự đúng như câu “sống không bằng chết”. Phải chuyển đến Tĩnh Thu các, nơi vừa có người thiệt mạng không lâu, lúc này Lâm canh y tới đó ở, liệu có còn hi vọng gì để sống?
Nhu phi lùi qua một bên, cúi đầu cười nhạt, chiêu này của Trang Lạc Yên thật độc, khiến người ta sống không bằng chết còn đáng thương hơn là được chết một cách có tôn nghiêm ở phân vị “tần”, ấy thế mà nàng ta vẫn bày ra một bộ dáng thiện lương nhân hậu.
Lâm thị bị xử lý xong, Hoàng hậu không chủ động nhắc tới Ninh phi. Ninh phi không giống Lâm thị, mấy năm nay dù không được sủng ái như Thục quý phi nhưng Hoàng thượng vẫn thích tới chỗ nàng ta, dĩ nhiên tình cảm dành cho nàng ta cũng không như những phi tần bình thường. Hôm nay mặc dù nói ra loại chuyện này nhưng biết đâu Hoàng thượng lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nàng không muốn đứng ra đóng vai phản diện.
Trang Lạc Yên dĩ nhiên cũng sẽ không cố ý nhắc tới Ninh phi, sau khi được Hoàng đế nâng dậy, nàng ngay ngắn ngồi một bên, vẻ mặt dịu hiền nhìn Lâm thị đang dần dần biến sắc, đôi mắt sáng long lanh mở to vô tội mà bất lực, không cẩn thận nghiêng đầu nhìn, chợt bắt gặp ánh mắt Hoàng đế. Sau đó nàng phát hiện, ánh mắt Hoàng đế trở nên khá phức tạp, tiếc rằng nàng không có năng lực phân tích tâm trạng của một người dựa trên ánh mắt.
“Ninh phi… giáng xuống trắc tứ phẩm Hồ tần, chuyển đến trắc điện cung Nguyễn Minh, triệt thẻ bài.” Phong Cẩn đứng lên, vỗ nhẹ mu bàn tay Trang Lạc Yên, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi quay sang điềm tĩnh nói, “Tất cả giải tán đi.” Dứt lời, không nhìn đến phản ứng của mọi người, quay lưng đi trước.
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, hơi nheo mắt lại, cung Nguyễn Minh là nơi ở của Hiền quý phi, Hoàng đế để Hồ Thải Huyên chuyển tới đó, thật đúng là khiến người ta khó chịu. Trước hôm nay, hai người còn đang cùng nhau giải quyết cung vụ, nay đã thành một người ngồi chủ vị, một người chịu quản lý rồi.
Song, nếu nàng nhớ không lầm, vị hoàng tử nào đó của Hoàng đế được gửi nuôi ở chỗ Hồ Thải Huyên, nay Hồ Thải Huyên chuyển tới cung Nguyễn Minh, vậy chẳng phải hoàng tử này cũng được giao cho chủ vị cung Nguyễn Minh là Hiền quý phi đó sao?
Rốt cuộc Hoàng đế thích Hiền quý phi nuôi con của người khác đến cỡ nào đây? Đứa nọ nối đuôi đứa kia đưa tới, cứ như thế, Hiền quý phi đúng là không gánh nổi chữ “Hiền” này.
Có điều, so với kết cục của Lâm Chi Khê, Hoàng đế đối xử với Hồ Thải Huyên còn khá lưu tình, có lẽ cũng có vài phần tình ý với nàng ta.
“Vết thương của Chiêu hiền dung lành rồi nhỉ,” Nhu phi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trang Lạc Yên, ôn hòa nói, “Vết thương ấy phải điều dưỡng thật tốt đấy, đừng để lại sẹo mới được.”
Trang Lạc Yên cúi người: “Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đã không có vấn đề gì rồi.”
Nhu phi cười gật đầu: “Không việc gì thì tốt.” Nói xong, vịn tay cung nữ thong dong đi mất.
Nhìn theo bóng dáng Nhu phi một lát, Trang Lạc Yên mới chậm rãi rũ mắt, dù Hoàng đế từng có bao nhiêu tình ý với Hồ Thải Huyên, đã đi đến nước này, Hồ Thải Huyên sẽ không thể leo lên được nữa. Nàng ta là người từng hầu hạ Hoàng đế lâu năm, đã không thể lấy nhan sắc để tranh đoạt chủ ý của Hoàng đế, nay làm ra việc này, cuối cùng đã phá vỡ tín nhiệm của Hoàng đế với nàng ta, vai trò bạn tâm giao cũng không làm nổi nữa. Vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế không đành lòng khiến nàng ta rơi vào kết cục quá thảm, nhưng cũng vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế sẽ không muốn thấy nàng ta thêm nữa, bởi không muốn nhớ đến một phi tần từng lợi dụng tín nhiệm của mình tính kế hãm hại phi tần khác.
Đối với một Hồ Thải Huyên đã rung động trước Hoàng đế mà nói, rơi vào kết cục như vậy chính là nỗi bi ai lớn nhất.
Tiết Hàn Thực đã kết thúc như thế, phi tần các cung cũng đều tản đi, nhận thức về cấp độ được sủng ái của cung Hi Hòa lại được nâng lên.
Trên con đường lát đá, Thục quý phi vịn tay Lăng Sa chậm rãi bước đi, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
“Nương nương, vì sao người lại muốn giúp Chiêu hiền dung một tay?” Lăng Sa khó hiểu, “Chiêu hiền dung bị hại có liên quan gì tới chúng ta đâu.”
“Chuyện nàng ta bị hại tất nhiên không liên quan đến chúng ta, nhưng từ sau khi nàng ta bị tập kích, ai ai cũng biết nàng ta bị người hãm hại, lại thêm những chuyện nàng em họ quý hóa của bổn cung gây ra, e là bổn cung cũng bị người ta hoài nghi.” Thục quý phi dừng bước, ánh nhìn rơi vào một đóa hải đường, “Bổn cung cùng nàng ta hợp tác diễn một vở kịch, rửa sạch hiềm nghi cho bổn cung, lại diệt trừ được một đối thủ, sao lại không làm?” Hồ Thải Huyên đi theo Hoàng thượng đã nhiều năm mà vẫn có thể chiếm được không ít thánh sủng, có thể thấy thủ đoạn rất cao. Theo như những lời nàng ta nói hôm nay, e là đã sớm sinh lòng ghen ghét mình. Nay thiếu đi một đối thủ lợi hại, người cùng giải quyết cung vụ cũng ít đi một, đối với nàng chỉ là chuyện có lợi không hại.
Mọi người trong cung đều muốn xem nàng và Trang Lạc Yên đấu đá nhau, nhưng những người này không ngờ được rằng, có những khi, vì lợi ích đôi bên, người ta có thể bắt tay hợp tác với cả đối thủ của mình.
Ngắt một đóa hải đường vứt xuống đất dưới chân, Thục quý phi thoáng cong môi: “Dù hải đường có thể nở bốn mùa thì đã sao, theo như bổn cung thấy, loại hải đường này chỉ nở được một mùa mà thôi.”
Ngồi phía trên, Trang Lạc Yên hơi buồn ngủ theo nhịp đong đưa dặt dìu của chiếc kiệu, nàng chống một tay vào tay vịn, uể oải nhìn hoa cỏ hai bên đường, mắt hơi nheo lại.
“Nương nương, chúng ta về tới cung rồi.”
Trang Lạc Yên mở mắt, thấy được cổng lớn của cung Hi Hòa, đợi kiệu hạ xuống, nàng vịn tay Vân Tịch bước ra, đặt chân lên bậc thềm bằng đá, quay đầu nhìn về phía sau, ráng chiều chiếu đỏ toàn bộ tòa cung điện.
Chầm chậm buông tay Vân Tịch, nàng yên tâm ngã xuống.
“Nương nương!” Vân Tịch kinh hoàng kêu lên.
“Mau gọi thái y, nương nương té xỉu rồi.”
Có thể lúc này Hoàng đế sẽ cảm thấy hơi thương cảm và luyến tiếc đối với Hồ Thải Huyên, cũng có thể đã bắt đầu hoài niệm chuyện cũ, thế nhưng, nếu Trang Lạc Yên bị nàng ta làm hại té xỉu lần thứ hai thì sao?
Trong hậu cung này, người cũ luôn không bằng người mới.
***
Chiêu hiền dung lần thứ hai té xỉu, thái y sau khi chẩn bệnh đã thở dài nói, do lần trước bị mất máu quá nhiều, sức khỏe của Chiêu hiền dung đã trở nên suy yếu, vì vậy nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng.
Mọi người trong cung còn chưa nghe được Hoàng đế ban thưởng cho cung Hi Hòa thì đã nhận được ý chỉ thứ hai của Hoàng đế dành cho Hồ tần, Hồ tần giáng xuống thành lục phẩm lương nghi, chuyển từ trắc điện cung Nguyễn Minh tới hậu điện của cung.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Hồ Thải Huyên từ hàng phi giáng xuống tần, lại vì Chiêu hiền dung té xỉu, từ tần giáng xuống vị trí lương nghi nho nhỏ, tình huống này quả là hiếm có, đồng thời khiến cho mọi người thêm kiêng kị cung Hi Hòa, ai cũng không dám cố ý gây chuyện với người bên đó. Cũng may là, toàn bộ cung Hi Hòa vẫn khiêm cung như cũ, nếu không, hậu cung chắc chắn sẽ nảy sinh không ít rắc rối mới.
Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên ăn từng quả anh đào đã được tuyển chọn kỹ càng, nghe Phúc Bảo kể những chuyện lý thú phát sinh trong cung, uể oải ngáp một cái: “Nghe nói Hồ lương nghi đang một lòng lễ Phật?”
“Có lời truyền như thế, tuy nhiên nô tài thấy hẳn không đúng.” Phúc Bảo do dự một lát mới nói, “Nô tài nghe nói, nhị hoàng tử trước vốn do Hồ lương nghi nuôi nấng vẫn luôn thích chạy tới hậu điện, không thân cận Hiền quý phi lắm. Mà đại hoàng tử nuôi dưới gối Hiền quý phi lại đã từng đánh nhau với nhị hoàng tử vài lần, còn kinh động tới Hoàng thượng, nói vậy chắc giờ này Hiền quý phi hẳn không vui đâu.”
“Nàng ta vui được mới lạ đó.” Trang Lạc Yên bỏ bát ngọc bích đựng quả anh đào xuống, đổi tư thế, lười biếng nói, “Đại hoàng tử từ nhỏ được nàng ta nhận nuôi, nhị hoàng tử đã vài tuổi, biết nhớ biết nghĩ rồi, dù nay cũng được chuyển cho nàng ta nuôi dạy nhưng không thể thân cận với nàng ta như đại hoàng tử, lại thêm chuyện cậu ta thích đi tìm Hồ lương nghi, đối với Hiền quý phi, nuôi nhị hoàng tử chỉ phí công mà thôi. Hiện nay đại hoàng tử mặc dù thân cận với Hiền quý phi nhưng sau khi lớn lên, tự nhiên sẽ nghĩ đến mẹ đẻ mình, tình cảm mẹ con sẽ có ảnh hưởng nhất định. Vậy mới nói, nuôi trẻ phải nuôi đứa bò từ bụng mình ra, con người khác dù tốt cũng không bằng con ruột mình.”
“Nay trong cung chỉ có hai vị hoàng tử, Hoàng thượng đều giao cho Hiền quý phi nuôi nấng, có thể thấy địa vị của Hiền quý phi trong lòng Hoàng thượng không tầm thường đâu.” Thính Trúc đẩy bát anh đào sang một bên, đứng vào nhẹ nhàng bóp vai cho Trang Lạc Yên, “Trước đây còn có lời đồn, nhị hoàng tử vốn giao cho Thục quý phi của cung An Thanh nuôi, không biết vì sao, cuối cùng lại chuyển sang chỗ Ninh phi… Hồ lương nghi. Nghe nói từ đó về sau, Thục quý phi và Ninh phi vẫn khách sáo, lạnh nhạt với nhau, lúc này, chẳng biết trong lòng Thục quý phi đang âm thầm cười nhạo Hồ lương nghi thế nào.”
Thục quý phi là người thông tuệ, lại được Đế vương sủng ái đến thế, cần gì nhận nuôi con người khác, có phải không sinh được đâu? Trang Lạc Yên cười cười, với tính tình của Thục quý phi, trong tình huống đó, có lẽ chẳng có bao nhiêu tâm tư nuôi nấng nhị hoàng tử. Chuyện Hồ Thải Huyên dùng kế kéo nhị hoàng tử về bên mình, đối với Thục quý phi, chỉ là ghi hận nàng ta tính toán cướp đi đồ của mình, chứ thực ra chưa chắc đã tiếc nuối vì không được nuôi nhị hoàng tử.
“Nương nương, thái giám nội thị tới truyền chỉ, đêm nay cung chúng ta thắp đèn.” Vân Tịch vui vẻ đi vào, “Thái giám truyền chỉ còn nói, Hoàng thượng đặc biệt bổ sung, sức khỏe của chủ tử chưa tốt, không được ra ngoài tiếp thánh giá.”
Trang Lạc Yên nghe vậy chỉ cười cười, mấy ngày nay tuy Hoàng đế thường tới cung Hi Hòa nhưng vẫn bận tâm vết thương của nàng, hai người không có diễn màn 18+. Hiện nay thương tích của nàng đã gần như hoàn toàn hồi phục, nên thực hiện đúng chức trách của một phi tần, nếu không, loại sinh vật chỉ biết dùng nửa người dưới gọi là nam giới này sẽ có vấn đề, đến lúc đó lại phí công sức nàng nỗ lực bao lâu nay.
Trang Lạc Yên chống cằm nhìn bồn cây tùng la hán đặt trên kệ hoa, hôm nay nàng nên làm thế nào để Hoàng đế có một đêm vui vẻ?
Phong Cẩn là một người đàn ông, ban ngày thích nhìn đàn bà con gái bên mình trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, song đến buổi tối lại không muốn phải ngửi mùi son phấn nồng nàn. Vì vậy mỗi lần bên Trang Lạc Yên hắn đều cảm thấy đặc biệt thoải mái, không đánh phấn thoa son lại mang theo hương hoa quả thanh mát, khiến hắn mỗi lần xúc động luôn có thể tận hứng.
Rõ ràng vẫn lo lắng đến tình trạng người trong lòng mới bị thương nhưng cuối cùng vẫn lâm vào điên cuồng. Sau khi cả hai cùng thỏa mãn, hắn vươn tay kéo người ấy vào lòng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn, trơn nhẵn của nàng, im lặng không nói.
Trang Lạc Yên nép vào ngực Hoàng đế, thái độ ỷ lại pha trộn ngọt ngào, như thể vô thức, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua phần sau tai và cổ đối phương.
Phong Cẩn bỗng dưng tóm lấy ngón tay cứ nhích tới nhích lui, giọng ấm ách: “Tay ái phi rất không ngoan đấy, trẫm phải nghiêm phạt mới được.”
Trang Lạc Yên hờn dỗi: “Hoàng thượng cũng gãi lưng thiếp khiến thiếp ngứa nãy giờ, thiếp chỉ ăn miếng trả miếng thôi.”
“Trẫm thấy đó là tại nàng không ngoan, lại còn kiếm cớ.” Nói xong, Phong Cẩn cười khẽ, hôn nhẹ lên chóp mũi Trang Lạc Yên.
“Hoàng thượng…” Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng, hơi thở xen vào nhau, ánh trăng nghiêng mình qua khe cửa sổ, giúp Phong Cẩn thấy rõ đôi mắt này. Có người nói, ánh mắt mị hoặc quấn quýt của người con gái dễ mê hoặt người khác nhất, đôi mắt này không có một tia mị hoặc lại vẫn khiến lòng hắn thoáng tê dại.
Có người đàn ông nào không thích người con gái của mình coi mình là tất cả, là duy nhất? Chỉ tiếc nữ tử trong hậu cung dính dáng đến quá nhiều điều khác ngoài tình cảm, hắn hiểu rất rõ, thấy rất rõ, cũng chưa từng mong muốn nhận được một sự tín nhiệm và ỷ lại tuyệt đối. Nhưng mặc dù chẳng bao giờ nghĩ tới, khi phát hiện có một người con gái cho hắn phần tình cảm cùng tín nhiệm và ỷ lại này, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó khang khác.
Rốt cuộc vẫn luyến tiếc phần tín nhiệm ấy, vậy nên chỉ có thể tiếp tục sủng ái.
Rướn người hôn lên đôi môi căng mọng, hắn lại lật mình đè lên đối phương.
Yêu đương giữa nam và nữ, yêu đương giữa Hoàng đế và phi tần, mùi vị trong đó có gì khác biệt, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Sáng sớm, mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt, Phong Cẩn đã cảm thấy vành tai có gì đó ấm áp chạm khẽ vào, lòng lại mềm ra, đợi thêm nửa khắc mới mở mắt như vừa tỉnh dậy, người nằm bên vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như đang ngủ say.
Xốc màn lên, các cung nữ thái giám nhanh nhẹn đi vào hầu hạ, đuôi mắt thoáng lướt qua người trên giường đang làm bộ mới tỉnh ngủ, miệng hơi mỉm cười, nói: “Thân mình nàng còn yếu, không cần dậy hầu hạ.”
Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn Hoàng đế thay bộ long bào uy vũ khí phách, đợi Hoàng đế chuẩn bị xong xuôi mới như vừa giật mình hồi thần.
Cử chỉ này của nàng khiến Hoàng đế rất vui vẻ, nhìn đối phương treo nụ cười hài lòng trên mặt quay đi, nàng bước xuống giường hành lễ tiễn đưa, không còn thấy bóng dáng Hoàng đế, mới uể oải ngáp một cái. Ngửi ngửi bản thân, chỉ thấy mùi hoa thoang thoảng, chắc là đêm qua lúc mình mệt quá thiếp đi, Hoàng đế đã giúp mình tắm rửa rồi.
Tính về mức độ ôn nhu dịu dàng sau khi quần thảo, Hoàng đế có thể được điểm khá cao.
Nằm ỳ một cách biếng nhác thêm lúc lâu, Trang Lạc Yên mới chậm rãi ngồi dậy: “Người đâu, thay y phục.”
Buổi sáng ngày xuân luôn khiến người ta cảm thấy tươi mát dễ chịu, Cao Đức Trung nhìn cung Hi Hòa đã lùi càng lúc càng xa mà Hoàng thượng vẫn không nói đưa canh tránh thai cho bên ấy, đành mở miệng dò hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, bên Chiêu hiền dung nương nương có cần đưa…”
Biết Cao Đức Trung muốn nói gì, Phong Cẩn điềm tĩnh: “Chiêu hiền dung thân mình còn yếu ớt, không nên dùng thuốc đại bổ, những ngày gần đây nếu trẫm sủng hạnh nàng ấy thì không cần đưa canh qua nữa.”
“Bẩm vâng, nô tài nhớ rồi.” Cao Đức Trung giật mình thoáng kinh hãi, nét mặt lại không có nửa điểm khác lạ, thoáng quay đầu liếc nhìn cung Hi Hòa, vị này ngày sau e là sẽ có một tương lai đặc biệt đây.
Mái tóc đen mượt óng ả được vấn thành một kiểu rất cao nhã, xứng thêm trang sức quý giá tinh xảo, váy hoa áo gấm, đây là những thứ một sủng phi nên có. Trang Lạc Yên không có hứng thú làm người khác biệt, một sủng phi không cần ăn mặc quá giản dị, bởi vì loại hành vi này trong hậu cung chỉ là một kiểu lập dị cố tình muốn chết mà thôi.
Hậu phi trước mặt Hoàng đế muốn biến thành dạng gì cũng được, chỉ cần Hoàng đế thích. Nhưng trước mặt phi tần khác, tôn quý và quy củ nên có thì phải giữ, sắm vai kẻ khác biệt không có người thưởng thức đâu, ngoại trừ gợi thêm thù hận quấn thân, nhất định không có bất cứ lợi ích nào.
Cho tới bây giờ, người đứng phía trên Trang Lạc Yên càng lúc càng ít, nàng ngược lại càng cẩn thận thêm vài lần, những nữ tử có thể leo đến vị trí cao như vậy, có ai đơn giản?
Tình cờ gặp Hiền quý phi trong ngự hoa viên, đoàn người phía sau Hiền quý phi là những phi tần địa vị thấp cùng ở thiên điện hay hậu điện cung Nguyễn Minh, Trang Lạc Yên liêc qua liền nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Hồ Thải Huyên trong đám người.
“Xin ra mắt Hiền quý phi nương nương.” Trang Lạc Yên bước lại cúi đầu hành lễ với Hiền quý phi, Hiền quý phi vội đưa tay đỡ, “Muội muội sức khỏe chưa tốt, không cần quá để ý những nghi thức xã giao này.”
“Ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.” Các phi tần địa vị thấp sau lưng Hiền quý phi đều cúi đầu thỉnh an Trang Lạc Yên, đồng thời cách Hồ Thải Huyên xa một chút.
“Không cần đa lễ như vậy.” Trang Lạc Yên làm như không thấy Hồ Thải Huyên, chỉ cười cười nói với Hiền quý phi, “Tần thiếp tạ ơn nương nương đã yêu thương.”
“Muội đấy, tính tình cứ như vậy, chúng ta là chỗ tỉ muội, vốn không cần những thứ khách sáo này.” Hiền quý phi cầm tay nàng, cười nói, “Đang tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương phải không, vậy cùng đi đi.”
“Vậy tần thiếp xin quấy rầy tỉ tỉ một lúc.” Trang Lạc Yên tất nhiên sẽ không cự tuyệt, dọc đường đi, hai người cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc đã thấy cung Cảnh Ương, lại tình cờ bắt gặp Từ chiêu dung mang theo Thiến quý nhân đi tới.
Lại một phen chào hỏi, mấy người ở đây đều biết dạo trước Từ chiêu du từng thừa cơ “mượn” nô tài của cung Hi Hòa để khiến Chiêu hiền dung khó chịu, hôm nay Từ chiêu dung thất thế, mọi người đều chờ mong xem kịch vui.
Trang Lạc Yên nhìn sắc mặt mang bệnh của Từ chiêu dung, ân cần hỏi thăm: “Khí sắc của nương nương không được tốt, gần đây thời tiết thay đổi nhanh, nương nương cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.”
“Đa tạ Chiêu hiền dung quan tâm, bổn cung không gì đáng ngại.” Từ chiêu dung lạnh nhạt trả lời một câu, “Thân mình nàng còn yếu, phải nên chú ý nhiều. Thời tiết nay thay đổi thất thường, ai biết ngày mai là nóng hay lạnh.”
“Nương nương nói phải đấy,” Trang Lạc Yên cười cười, “Vì vậy bản thân chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ y phục, mới không phải sợ lạnh sợ nóng, nếu không chịu khổ chính là mình.”
“Chiêu hiền dung nói thật có lý.” Hiền quý phi tiếp lời, “Loại thời tiết này nếu bị bệnh đúng là không tốt lắm.”
Từ chiêu dung hơi biến sắc, nhưng cuối cùng đành đáp lời: “Nương nương nói phải.” Hôm nay Hiền quý phi muốn lôi kéo Trang Lạc Yên, tất nhiên sẽ không thèm bận tâm đến một chiêu dung thất sủng như nàng ta, mặc dù phân vị nàng ta cao hơn Trang Lạc Yên nhưng trong mắt những người trong cung, bản thân nàng ta đâu còn so được với Trang Lạc Yên?
Chân hơi loạng choạng, nàng ta gần như không thể đứng vững, một người sau lưng vươn tay đỡ: “Nương nương cẩn thận.”
Lạnh lùng nhìn Thiến quý nhân đang đỡ mình, Từ chiêu dung rút tay ra, đưa cho cung nữ hầu cận: “Thiến quý nhân cũng đi cẩn thận chút.”
“Vâng.” Thiến quý nhân bình tĩnh thu tay về, dung nhan tuyệt mỹ dưới nắng sớm trông thật lóa mắt.
Trang Lạc Yên cong miệng mỉm cười nhìn tình huống trước mắt, nụ cười trên môi lại không lên tới khóe mắtThiến quý nhân hình như cũng không đơn giản.
***
Thỉnh an là lịch trình thiết yếu mỗi ngày của phi tần, Trang Lạc Yên thậm chí còn nghĩ, thân là Hoàng hậu, cảm giác thành tựu duy nhất có lẽ là bất kể ngày đông lạnh lẽo hay ngày hè oi bức, các nàng vợ bé của Hoàng đế đều phải dậy khỏi giường, tới thỉnh an mình.
Hoàng hậu thấy Hiền quý phi và Trang Lạc Yên cùng đi vào, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, đợi Trang Lạc Yên hành lễ với mình xong bèn cho nàng ngồi, ân cần hỏi han: “Chiêu hiền dung thân mình không khỏe, sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp trước đây cũng vẫn như vậy, là nương nương yêu tần thiếp mà thôi. Mới rồi trên đường gặp được Hiền quý phi và Từ chiêu dung nương nương, như vậy có thể thấy tần thiếp tới cũng không sớm đâu ạ.” Trang Lạc Yên cười cười nhìn mọi người ngồi đây một lượt.
Hoàng hậu gật đầu: “Hiền quý phi xưa nay luôn tới sớm.” Ngày xưa Hiền quý phi luôn tới sớm nhất, hôm nay lại cùng mấy người Trang Lạc Yên tới một lượt, lời này của Hoàng hậu quả có thâm ý khác.
Nghe thấy vậy, dáng cười trên mặt Hiền quý phi thoáng cứng đờ, lập tức nói: “Sáng sớm hôm nay đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại có tranh chấp, tần thiếp đúng là tới chậm hơn thường ngày.”
“Muội phải chăm sóc hai hoàng tử quả thật vất vả.” Hoàng hậu liếc nhìn Hồ lương nghi đang ngồi trong góc phòng, “Nhị hoàng tử còn nhỏ, muội phải kiên nhẫn một chút.”
“Cẩn tuân lời nương nương dạy bảo, tần thiếp cũng nghĩ như vậy, đợi sau này tiểu hoàng tử lớn lên, nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của tần thiếp.” Hiền quý phi cười cười, lại nói thêm, “Chí ít có thể để cho nhị hoàng tử phân biệt rõ đâu là thiện đâu là ác.”
Hiền quý phi nói mấy câu này một cách rất thờ ơ, tựa hồ không có ý khác, nhưng Hồ lương nghi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, còn người xung quanh lại như đang trào phúng nhìn Hồ lương nghi. Hồ Thải Huyên vẫn dửng dưng cúi đầu, đốt ngón tay lại trắng bệch vì ra sức siết chặt góc áo.
Trong hậu cung, thứ duy nhất không thể thiếu chính là giậu đổ bìm leo, đây cũng là nguyên nhân Trang Lạc Yên không thèm kiếm chuyện với Hồ Thải Huyên, bởi vì không cần nàng ra tay, khắc có không ít người nhanh chóng ra sức đạp, nàng vừa có thể duy trì hình tượng hiền lành trước mặt Hoàng đế mà vẫn được hả giận.
“Nhân chi sơ tính bản thiện, nhị hoàng tử thiên tính thông minh, chắc sẽ không để Hiền quý phi mất quá nhiều tâm tư.” Thục quý phi đều đều nói, “Hiền quý phi phải chăm sóc hai vị hoàng tử, vẫn đừng nên quá độ quan tâm nhọc lòng. Nữ tử chúng ta nếu quá cực khổ sẽ tiều tụy nhanh lắm.”
“Ta không thể có được vẻ thiên sinh lệ chất như nàng và Thiến quý nhân, mặc dù quan tâm vẫn không thể được bằng.” Hiền quý phi nói xong, còn đưa mắt nhìn Thiến quý nhân từ trên xuống dưới một lượt, “Dung mạo này quả là đẹp nhất hậu cung rồi.”
“Nương nương quá khen, tần thiếp chẳng qua chỉ là thứ mộc mạc tầm thường, nào dám đánh đồng cùng Thục quý phi nương nương.” Thiến quý nhân đứng dậy, vẻ mặt cung kính, giọng nói bình thản, “Dung tư của Thục quý phi, tần thiếp không được một phần vạn.”
“Thiến quý nhân quá khiêm nhường rồi, muội và Thục quý phi mỗi người một vẻ, vậy cũng tốt.” Hoàng hậu cười nhàn nhạt, nói tiếp, “Hậu cung chẳng phải nên là nơi trăm hoa đua nở sao, bổn cung thấy như vậy mới hay.”
Thục quý phi cười mà như không, liếc nhìn Hoàng hậu, gật đầu phụ họa: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng thấy Thiến quý nhân quả là một giai nhân tuyệt sắc hiếm có.”
Trang Lạc Yên nâng tách trà uống một ngụm, che giấu vẻ mặt muốn ngáp dài. Lúc này mặc dù Hoàng hậu và Hiền quý phi đã bắt đầu có hiềm khích nhưng lập trường của cả hai với Thục quý phi lại như nhau, tiếc thay cho Thiến quý nhân phải làm cái bè cho trận đấu giữa hai bên.
“Trăm hoa đua nở, mỗi loài một vẻ đẹp riêng.” Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu hiền dung cảm thấy điều đó có đúng không?”
Trang Lạc Yên đặt tách trà xuống, ánh nhìn rơi vào ngang cằm Hoàng hậu: “Tần thiếp nghĩ, trăm hoa đua nở, mỗi hoa một vẻ đẹp riêng, tần thiếp lại không phải người am hiểu hoa, nhìn cái gì cũng đẹp.” Nàng không phải Hoàng đế, cũng không phải nam giới, ở đây có nhiều mỹ nhân hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì.
“Lời này của Chiêu hiền dung rất có lý, tỉ muội chúng ta trong hậu cung chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt là được rồi, giúp người có một nơi thư giãn tâm tình đó mới là việc tốt nhất nên làm.” Hoàng hậu không cố gắng kéo Trang Lạc Yên vào đề tài này, liền chuyển đề tài nói chuyện với các phi tần.
Thỉnh an Hoàng hậu xong, các phi tần cùng ra về, Nhu phi nhìn Từ chiêu dung đi cách mình không xa: “Bệnh của Từ chiêu dung đã khá hơn chưa?”
“Tần thiếp đã không việc gì, đa tạ nương nương quan tâm.” Từ chiêu dung cúi người hành lễ với Nhu phi, không biết có phải vì đang bệnh hay chăng, cử chỉ đã không còn cảm giác linh hoạt uyển chuyển như xưa.
“Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, bản thân mình phải tự chăm sóc cho tốt, có vài chuyện muốn gấp cũng không gấp được.” Nhu phi đưa mắt nhìn Thiến quý nhân phía sau lưng Từ chiêu dung, “Đừng vì chút việc nhỏ mà khiến thân thể khó chịu.”
“Lời nương nương tần thiếp không rõ lắm, tần thiếp chẳng qua chỉ vô tình nhiễm phong hàn mấy ngày trước mà thôi.” Từ chiêu dung không đổi sắc, thong thả trả lời, “Tần thiếp còn đang trong thời gian bị phạt, xin được cáo lui trước.”
Sắc mặt Nhu phi thoáng lạnh lùng, nhìn Từ chiêu dung vội vã đi mất, muốn nhắc nhở nàng chuyện trước đó không lâu? Nhưng dù vậy thì đã sao, nàng lại không đến mức xui xẻo như người này.
Miết mắt sang Thiến quý nhân đứng ngay đơ một bên, Nhu phi hừ lạnh, ngồi lên kiệu đi mất.
“Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đâu đáng giá nàng cố tình nhắc nhở bổn cung.” Thục quý phi vịn tay Lăng Sa, mỉm cười nói, “Sau này lại có người như thế, cứ coi như không tồn tại là được, không cần phải tốn tâm tư.”
“Nương nương dạy rất đúng, nô tì nhớ rồi ạ.” Lăng Sa nhanh nhẹn thưa vâng, “Có điều người này cứ thích xuất hiện trước mặt nô tì, cho nên nô tì mới xin nói một câu trước mặt nương nương.”
“Ngươi cứ luôn nhẹ dạ như vậy, nếu là mèo chó ở đâu chạy tới, ngươi cũng sẽ để ý sao?”
Trang Lạc Yên nhìn Thục quý phi và cung nữ thân cận vừa nói chuyện vừa đi khỏi cung Cảnh Ương, chỉ tủm tỉm cười, vịn tay Vân Tịch ra ngoài, ngang qua Thiến quý nhân, Thiến quý nhân quy củ thi lễ với nàng.
“Thiến quý nhân không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên vươn tay làm bộ đỡ một cái.
“Lễ không thể bỏ ạ.” Thiến quý nhân ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yên một cái, sau đó cung kính cúi xuống, “Nương nương thiện tâm, tần thiếp lại không thể vì thế mà quên quy củ.”
Trang Lạc Yên cười cười, đang muốn nói gì, liền bị Tương quý tần sau lưng ngắt lời.
“Gần đây khí sắc của nương nương đã khá lên nhiều.” Tương quý tần bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên, “Tần thiếp nghe nói ngọc lan và mẫu đơn trong ngự hoa viên đang kỳ nở hoa, hôm nào nương nương có hứng thú, có thể đi ngắm một lát.”
“Vừa rồi ngang qua ngự hoa viên ta cũng thấy ngọc lan đã nở,” Trang Lạc Yên cười cười, “Đúng là nên dành chút thời gian tới ngắm kỹ hơn mới được.”
Thiến quý nhân cúi người thi lễ với Tương quý tần: “Hoa ngọc lan không chỉ đẹp, nếu đem nấu canh cũng sẽ mang một phong vị khác đấy ạ.”
“Nếu như vậy, ta thật muốn nếm thử một chút.” Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch bước ra cổng, Tương quý tần và Thiến quý nhân liền đi theo sau.
“Hoa này mặc dù trông rất đẹp nhưng thả vào nước sôi, đun nấu một chốc đã thành rất khó coi rồi,” Tương quý tần liếc nhìn Thiến quý nhân, hôm nay Thiến quý nhân mặc bộ váy dài màu lam nhạt thêu rủ, màu sắc không quá rực rỡ, khoác lên người nàng ta lại không thể thích hợp hơn, đúng là một báu vật hấp dẫn ánh mắt người khác. May mà Hoàng thượng không phải vị Đế vương tham luyến cái đẹp, nếu không, nhan sắc này đủ để lấn át toàn bộ phi tần trong cung rồi.
Nghĩ vậy, Tương quý tần nhịn không được lại đưa mắt nhìn Trang Lạc Yên đi phía trước. Luận về nhan sắc, Chiêu hiền dung không được coi là bậc nhất hậu cung, nhưng qua bao chuyện xảy ra, nàng ta càng lúc càng được sủng ái, như thể ông trời cũng đã thương xót phần tình nghĩa này. Song điều đó cũng cho thấy lời Khổng uyển nghi nói rất có lý, trong số phi tần của hậu cung, dựa vào Trang Lạc Yên mới có thể báo được mối thù năm xưa.
Trang Lạc Yên không biết tâm tư của Tương quý tần, dạo gần đây, Tương quý tần vẫn rất thân cận với nàng, ngay cả khi sự kiện con diều phát sinh khiến nàng bị Hoàng đế bỏ qua một thời gian, Tương quý tần vẫn sai cung nữ tới cung Hi Hòa hỏi thăm.
Sống ở loại địa phương này không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, thái độ của Tương quý tần với nàng như vậy, chắc chắn không phải vì hồi đó nàng từng giúp Uông tần gọi thái y. Nhưng nếu đối phương không làm rõ, nàng cũng vui vẻ giả ngu.
Đoàn người ra khỏi cung Cảnh Ương mới một đoạn, đã thấy có hai thái giám vội vã đi tới, quỳ trước mặt bọn họ.
“Bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, ra mắt Tương quý tần, Thiến quý nhân.”
“Không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên trông hai người này như là thái giám ở cung Kiền Chính, bèn hỏi, “Các ngươi tới có chuyện gì vậy?”
“Bẩm nương nương, Hoàng thượng nói nương nương thích xem múa bàn đu dây nên cho gọi vũ cơ tới cung Kiền Chính, sau bữa trưa chờ người cùng Hoàng thượng xem múa ạ.” Tiểu thái giám lấy lòng tiếp tục, “Hoàng thượng còn nói, nếu nương nương cảm thấy không khỏe thì không tới cũng được, chờ sau này nương nương khỏe lại sẽ cho vũ cơ soạn một vũ đạo thật đặc sắc để người xem.”
“Ý tốt của Hoàng thượng, sao có thể phụ, ngươi đi báo với Hoàng thượng, ta dùng bữa trưa xong sẽ tới.” Trang Lạc Yên cười nói, “Để Hoàng thượng nhọc lòng rồi.”
Ánh mắt Thiến quý nhân rất phức tạp, nhìn hai tên thái giám quỳ gối trước mặt Trang Lạc Yên, khi Tương quý tần quay sang nhìn, nàng không kịp che giấu nỗi niềm mất mát trong đáy mắt.
Tương quý tần giễu cợt nhìn Thiến quý nhân, trước đây nàng còn nghe nói Thiến quý nhân không muốn vào cung, nay Hoàng thượng mới tới chỗ nàng ta nghỉ lại vài đêm liền đã thay đổi tâm tư, thật đáng buồn cười. Còn tưởng là một nhân vật đặc biệt lắm, nay xem ra cũng chẳng khác gì mấy phi tần kia.
Chỉ mới thế đã rung động trước Hoàng đế, không thể nắm được tâm tư người, còn để lộ nỗi lòng trước mặt sủng phi, đúng là quá ngây thơ rồi. Hay là muốn bày ra dáng vẻ cô đơn này cho thái giám của Hoàng thượng nhìn?
Trang Lạc Yên cũng thấy sự đố kỵ và ước ao trong mắt Thiến quý nhân, nàng hơi giật mình kinh ngạc, mới được bao ngày, vị Thiến quý nhân này đã dâng trái tim cho Hoàng đế rồi?
Nhất thời, nàng cảm thấy hoài nghi, liệu có phải mình đã đánh giá vị Thiến quý nhân này quá cao?
***
Trang Lạc Yên cảm nhận được một tia địch ý khó hiểu từ phía vị Thiến quý nhân này hướng về mình, song trên mặt vẫn không biểu lộ gì, ba người cùng đi về phía ngự hoa viên, vừa đi vừa nói những chuyện vụn vặt hằng ngày.
“Không ngờ hải đường lúc này còn nở đẹp như vậy,” Thiến quý nhân nhìn những đóa hải đường trước mắt, dường như cảm khái điều gì, “Sau khi tần thiếp vào cung ít ngày, cũng là độ hải đường nở rộ.”
“Lúc bổn cung vào đây, kinh thành đang là lúc đại tuyết, không có những loài hoa xinh đẹp rực rỡ như thế này để ngắm,” Trang Lạc Yên cười nói, “Lúc đó ma ma trong cung dẫn bổn cung đi tới Đào Ngọc các, tình cờ bắt gặp mấy gốc hồng mai bên tường đang nở hoa, còn chưa kịp nhìn kĩ, đã bị ma ma khiển trách. Bổn cung đến nay vẫn còn nhớ rõ mấy câu ma ma nói khi đó, Thiến quý nhân có biết ma ma ấy đã nói gì không?”
Thiến quý nhân nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ma ma kia nói, Trang chủ từ đừng nhìn ngang nhìn ngửa, hồng mai này tuy đẹp nhưng không phải thứ ai cũng có thể nhìn, nay người mới vào cung, nên nhìn ít, đi ít, nghe nhiều thì hơn.” Trang Lạc Yên nói đến đây, cười cười, “Khi ấy bổn cung tuổi trẻ nóng nảy, không để tâm đến những lời này, sau đó đã ngã một cú nhớ đời.”
Tương quý tần biết Trang Lạc Yên nói đến chuyện từng thất sủng năm xưa, bèn vội mở miệng: “Nay nương nương thân đã ở vị trí cao, cần gì nhớ lại những chuyện đã qua.”
Trang Lạc Yên thoáng miết mắt nhìn qua Thiến quý nhân: “Cũng phải, sao bổn cung lại nói đến những chuyện mất hứng này trước mặt Thiến quý nhân nhỉ?”
Tương quý tần cười cười đồng ý, nối tiếp câu chuyện với Trang Lạc Yên.
Thiến quý nhân đi phía sau hai người, dửng dưng nhìn Tương quý tần lựa ý nói theo Chiêu hiền dung, sắc mặt thoáng sa sầm. Nàng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu Trang Lạc Yên nói những lời này cho mình nghe, có điều, tất cả đều là người hầu hạ Hoàng thượng, ai cao quý hơn ai, chẳng qua chỉ xem ai được sủng ái hơn ai mà thôi.
Hôm qua có nàng được sủng ái, hôm nay đến lượt nàng ta, ngày mai ai lọt vào mắt Hoàng đế còn chưa chắc đâu.
“Thiến quý nhân sao thế, ngắm hoa ngây người rồi sao?” Tương quý tần đột nhiên quay đầu về phía nàng ta, “Trong ngự hoa viên này, hoa đẹp nối nhau nở, hôm nay đóa này đẹp, ngày mai lại có đóa khác rực rỡ hơn, đừng nên hoa mắt vì chúng.”
Thiến quý nhân ngẩng đầu, dường như thấy được châm chọc trong mắt Tương quý tần.
Sau khi dạo qua hơn nửa ngự hoa viên, Tương quý tần cùng Thiến quý nhân mới cung tiễn Trang Lạc Yên trở về cung Hi Hòa.
Trang Lạc Yên vừa để cung nữ thay giúp bộ váy lụa lộng lẫy trên người vừa nói: “Bảo phòng bếp làm một bát canh hoa ngọc lan cho ta nếm thử.”
Vân Tịch giúp nàng gỡ dải tua bên mép tóc: “Nương nương, lát nữa người còn phải tới chỗ Hoàng thượng xem múa bàn đu dây mà, sao giờ lại muốn tháo trang sức?”
“Bộ dáng ta thế nào, Hoàng thượng còn chưa thấy hay sao?” Khóe miệng Trang Lạc Yên hơi cong lên, nằm xuống tháp mỹ nhân, “Em xoa bóp cho ta một chút, ngự hoa viên này chỉ toàn hoa là hoa, nguyên một ngày chỉ nói hoa nọ hoa kia, mắt ta sắp hoa cả lên rồi.”
Vân Tịch liếc nhìn bốn phía, ra hiệu cho cung nữ phục vụ lui ra rồi mới ngồi xuống bên chân Trang Lạc Yên, nhẹ nhàng đấm bóp cho nàng: “Nô tì biết nương nương không thích những thứ này, có điều thi nhân cứ luôn thích dùng hoa ví với nữ tử chúng ta nên các chủ tử các cung cũng thích lấy hoa để châm chọc nhau.”
“Thôi được rồi, ta nghỉ một chút đây.” Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, theo ý nàng, nữ tử trong hậu cung chẳng ai giống một bông hoa vô hại cả mà giống mãnh thú hơn, nếu muốn dùng hoa để ví von thì chỉ có hoa ăn thịt người là thích hợp nhất.
Dùng bữa trưa xong, thay một bộ váy dài thêu hoa, vấn một kiểu tóc trễ đơn giản, Trang Lạc Yên ngồi lên kiệu đi tới cung Kiền Chính.
Mặc dù đã lăn lộn ở hậu cung hơn một năm nay nhưng số lần Trang Lạc Yên tới cung Kiền Chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, theo quan sát của nàng, Thành Tuyên đế không thích gọi phi tần đến tẩm cung của hắn. Từ đó có thể thấy, tâm lý cảnh giác đề phòng của Thành Tuyên đế mạnh thế nào, đồng thời cũng là người rất kiên định.
Dù ở xã hội hiện đại, nam giới cũng không dễ dàng rung động trước người khác phái, huống chi đây là cổ đại, người đàn ông này lại là một Hoàng đế có dã tâm có hoài bão.
Cỗ kiệu im lặng đi tới trước cung Kiền Chính, Trang Lạc Yên liền thấy Cao Đức Trung đang đứng chờ trên bậc thềm đá.
“Nô tài bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, Hoàng thượng đang chờ người đấy ạ.” Cao Đức Trung bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên rồi cười nói, “Mời nương nương mau vào.”
“Làm phiền Cao công công rồi.” Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc xuống kiệu, mỉm cười với Cao Đức Trung rồi nói, “Ta khiến Hoàng thượng chờ lâu?”
Cao Đức Trung thấy ánh mắt Chiêu hiền dung thoáng lộ vẻ ảo não, vội nói: “Nương nương xin đừng lo lắng, Hoàng thượng cũng mới dùng bữa xong, lúc này người tới vừa ạ.” Nói xong, ông hơi khom người dẫn đường cho Trang Lạc Yên đi vào.
Trang Lạc Yên theo ông ta đi qua cổng chính của cung điện, vượt qua cổng trong, lại đi qua một cửa thùy hoa, Cao Đức Trung đang đi phía trước nàng chợt lui qua một bên, Trang Lạc Yên lập tức đứng sững người.
“Thế nào, nhìn ngây người rồi?” Phong Cẩn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn vẻ mặt ngây ra của Trang Lạc Yên, miệng hơi mỉm cười.
Trong lòng Trang Lạc Yên thoáng kích động, bởi vì rốt cuộc nàng được nếm thử đãi ngộ dành cho nhân vật nữ chính xuyên không một lần rồi.
Trong viện có dựng một bàn đu dây, bốn phía là hoa đào và hoa lê nở rộ, thỉnh thoảng vài cánh hoa bay xuống, Hoàng đế mặc áo bào màu tím đứng dưới tàng cây đầy hoa, mày kiếm mắt sáng, vạt áo phấp phới cùng gió, đẹp như một bức họa.
Cố gắng gạt những từ ngữ đẹp đẽ kinh điển từng được dùng trong vô số tiểu thuyết tình cảm qua một bên, Trang Lạc Yên thành công khiến vành mắt mình đỏ lên một cách tự nhiên nhất, như một nữ tử đang yêu bị một điều tốt đẹp nhất kích thích khiến cho mất đi lí trí, quên mất quy củ, quên mất lễ tiết, nhấc vạt váy chạy vội tới trước mặt Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa nhẹ rơi xuống từ tàng cây phủ đầy hoa: “Đẹp quá.”
Một cánh hoa rơi xuống giữa chân mày của nàng, sau đó, theo động tác nghiêng đầu nhìn Hoàng đế của nàng tà tà rơi xuống đất.
Tay nghề của nghệ nhân trong hoàng cung… quả thật… có thể lấy giả làm thật.
Đã nói sao lúc này vẫn còn hoa đào và hoa lê, té ra đều là hoa giả, tay nghề làm đồ giả đạt đến cấp bậc này, bảo người Thiên triều làm sao chịu nổi đây?
Cố gắng giữ vẻ ưu nhã nhất khi gạt nhẹ một cánh hoa, hai mắt Trang Lạc Yên đẫm lệ dịu dàng nhìn Hoàng đế, như thể đang nhìn về một điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình: “Hoàng thượng, người… ta…”
Phong Cẩn không để ý Trang Lạc Yên xưng “ta” trước mặt mình, chỉ duy trì nụ cười trên môi, ôm ngang người giai nhân, nhẹ nhàng đặt lên kệ đu dây rồi ôm cả người nàng vào lòng từ phía sau.
“Hôm tiết Hàn Thực, trẫm thấy nàng một mình đứng trong góc, đã muốn được thấy hình ảnh nàng ngồi trên bàn đu này.” Ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc mây, Phong Cẩn nghiêng đầu nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Trang Lạc Yên, “Có vài điều tiếc nuối trẫm có thể đền bù cho nàng, nhưng có vài điều tiếc nuối trẫm muốn bù, lại đành bất lực.”
Có chuyên gia bảo, nói vào bên tai trái dễ khiến người nghe cảm động và khắc ghi sâu sắc hơn tai phải, có điều lúc này Trang Lạc Yên lại không cảm động bao nhiêu, chỉ có sợ hãi. Điều này đáng sợ như thể một anh chàng chuyên ngành kỹ thuật đột nhiên chuyển sang viết loại tiểu thuyết ướt át như kiểu Quỳnh Dao vậy.
“Có thể ở bên Hoàng thượng, thiếp đã không còn gì tiếc nuối.” Người trong lòng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực ánh vào mắt Phong Cẩn, có lẽ vì ngẩng đầu quá nhanh, giọt lệ còn giấu trong khóe mắt đã chảy xuống.
Bối rối giơ tay vụng về lau mặt, Trang Lạc Yên lại quay đầu đi: “Nhụy hoa rơi vào mắt thiếp, ngứa quá.”
Phong Cẩn hơi sững sờ, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, buông Trang Lạc Yên: “Ái phi phải nắm chặt nhé.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy.
“A!” Bàn đu dây được đẩy lên cao, giữa không trung, Trang Lạc Yên ngoảnh đầu lại, một lọn tóc đen rơi xuống, nàng đỏ mặt quay sang kêu lên: “Hoàng thượng, người cố ý lừa thiếp.”
Phong Cẩn cười nhẹ nhìn theo, khi bàn đu hạ xuống lại đẩy thêm một cái: “Ái phi thích xem múa bàn đu dây, theo trẫm thấy không có điệu múa bàn đu nào làm trẫm kinh diễm hơn thế này.”
Trang Lạc Yên gắng tỏ vẻ kinh hoàng để phối hợp với Hoàng đế, lòng lại âm thầm cảm khái, không ngờ đồng chí Hoàng đế này cũng sẽ chơi một chiêu ngôn tình sến sẩm. Nàng tính toán mọi đường đổi lấy Hoàng đế ngôn tình một bận, rốt cuộc có được tính là có lời không đây?
Nhưng nói thật, còn gặp thêm vài lượt tình huống ngôn tình như thế, nàng đến điên mất! Để diễn tuồng vui này, nàng đã phải cố ôn lại vài tình tiết kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình chỉ để củng cố trình độ ngây thơ thuần khiết người người động lòng của bản thân. Huống hồ Hoàng đế đột nhiên trở nên nhu tình, nàng bị “kinh ngạc” nhiều hơn là ”mừng rỡ”.
Trên thế giới nào có cái gì phát miễn phí đâu, tựa như ôn nhu dịu dàng của Hoàng đế cũng không tự nhiên có vậy.
Hoàng hậu mang theo một đoàn cung nữ thái giám vào cung Kiền Chính, chưa tới cổng trong đã thấy Cao Đức Trung đi ra.
“Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Không biết có phải tình cờ hay chăng, Cao Đức Trung lại dừng ngay giữa cửa.
Hoàng hậu nhìn Cao Đức Trung một cái: “Bổn cung muốn cầu kiến Hoàng thượng, nhờ Cao công công đi thông báo một tiếng.”
“Bẩm nương nương, thật không khéo, lúc này Hoàng thượng e rằng không thể gặp người, nếu người có việc gì cần, nô tài xin chuyển lời thay ạ.” Cao Đức Trung lần thứ hai thi lễ, “Xin nương nương thứ tội.”
“Nếu Hoàng thượng bận việc, bổn cung không làm khó người.” Hoàng hậu cười cười, “Chỉ là chuyện cuối tháng này xuống ruộng cấy mẫu mà thôi, không phải chuyện quan trọng đâu.”
“Nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng.” Cao Đức Trung cúi đầu khom lưng nói.
Hoàng hậu gật đầu, quay người định đi, lại phảng phất nghe được tiếng cười của một nữ tử, không nhịn được mà dừng bước, quay đầu nhìn vào phía trong. Hơi nhướn mày nhìn Cao Đức Trung đang cúi đầu, thấy ông ta không có ý định tiết lộ điều gì, nàng bèn nói: “Đó là phi tần cung nào?”
Cao Đức Trung hơi nhấc mắt trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, chắc là vũ cơ múa bàn đu dây được Hoàng thượng gọi tới đấy ạ.”
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: “Hoàng thượng thích xem thứ này?”
“Sở thích của Hoàng thượng, nô tài không dám vọng ngôn.” Cao Đức Trung vùi đầu thấp hơn, “Xin nương nương thứ tội.”
“Bổn cung chỉ buột miệng hỏi thăm, công công đừng để trong lòng.” Hoàng hậu cũng phát hiện mình vượt phép tắc, sửa sang lại sắc mặt, quay người tiếp tục đi ra.
Cao Đức Trung đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hoàng hậu, đuôi mày thoáng giật giật, sau đó lại cúi đầu.
“Nương nương, nô tì nghe nói, sáng hôm nay thái giám hầu cận của Hoàng thượng từng tới chuyển lời cho Chiêu hiền dung.” Đi khỏi cung Kiền Chính một đoạn, Hòa Ngọc hạ giọng, “Nói là mời Chiêu hiền dung sau bữa trưa tới cung Kiền Chính xem múa bàn đu, nô tì thấy chắc là lúc này đây.”
Khóe miệng Hoàng hậu hơi cong lên: “Chiêu hiền dung gặp bất hạnh lớn như vậy, Hoàng thượng sủng ái thêm vài phần cũng không có gì quá đáng, chỉ là không biết Thục quý phi có hay chuyện này.”
Hòa Ngọc cười nhạt, đáp: “Nô tì tin rằng, Thục quý phi sẽ biết thôi.”
Xuống khỏi bàn đu dây, Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế vẫn đang mỉm cười, giọng thoáng run rẩy: “Hoàng thượng, đã rất lâu rồi thiếp chưa chơi đu dây như vậy.”
Phong Cẩn nhặt cánh hoa rơi trên tóc Trang Lạc Yên: “Có vui hơn chút nào không?”
“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên mở to mắt, như thể không ngờ Hoàng đế lại nhận ra tâm trạng của mình không vui.
“Nàng là người của trẫm.” Hoàng đế lại kéo nữ tử trước mặt vào lòng, “Còn trẫm là Hoàng thượng của nàng.”
Tựa vào ngực Hoàng đế, Trang Lạc Yên ngượng ngùng đầy mặt. Ánh mắt quét qua cánh hoa rơi khắp mặt đất, Trang Lạc Yên tò mò nghĩ, tay nghề của thợ thủ công phải tốt đến độ nào mới làm cho cánh hoa tự nhiên rụng xuống như vậy nhỉ?
Bức họa đuôi khổng tước trình lên trông rất diễm lệ, bút pháp mặc dù khá quái dị nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp rực rỡ khác thường, nét vẽ đường viền rõ ràng, những đường cong khoa trương, rất khác so với phong cách vẽ tranh của các phi tần khác, mà người duy nhất biết dùng thủ pháp vẽ tranh kì dị này chỉ có Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa.
“Hoàng thượng, bức họa đuôi khổng tước này vẽ trên loại gấm tốt nhất của vùng Thục, là loại tháng Mười năm ngoái mới nhập cung. Thiếp đã điều tra, chỉ có tám vị phi tần trong cung có loại gấm này, ngoại trừ Nhu phi, Từ chiêu dung, Ninh phi còn nguyên vẹn, các cung khác đều có hao tổn.” Hoàng hậu bình tĩnh nhìn đuôi khổng tước được đưa đến trước mặt Ninh phi, “Chỉ căn cứ vào vải vóc thì không tra được gì hơn.”
Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, Hoàng hậu muốn nhân cơ hội hôm nay để tra lại chuyện này, mà bọn họ – những người có mặt ở đây, ai cũng không thoát được.
Hoàng đế nhíu nhíu mày: “Nếu từ vải vóc không tra được gì nữa thì bắt đầu tra từ manh mối khác đi.” Nói xong, nhìn về phía Ninh phi, “Ninh phi, khanh nhìn bức tranh này xem.”
“Hoàng thượng…” Ninh phi do dự cầm mảnh vải lên, tỉ mỉ xem xét một lúc, hơi cau mày bối rối nói, “Thiếp thực sự không biết, tranh này là do ai vẽ, nhưng nhìn bút pháp thì có thể nói không hề khác bút pháp của Chiêu hiền dung.”
Thục quý phi nhìn đuôi khổng tước, nửa cười nửa không: “Ninh phi cũng biết bút pháp vẽ tranh của Chiêu hiền dung như thế nào?”
“Trong tiết Nguyên Tiêu, Chiêu hiền dung tự tay vẽ một bức họa trên đèn lồng, lúc đó tần thiếp cũng có mặt, cho nên có nhìn qua.” Ninh phi buông đuôi khổng tước, quay sang đối diện với Thục quý phi, “Chẳng lẽ Thục quý phi nương nương đã quên?”
Thục quý phi cười cười, không nói thêm gì.
“Thị lực và trí nhớ của nương nương thật phi thường, tần thiếp không bằng.” Trang Lạc Yên vươn tay cầm lấy mảnh vải đuôi khổng tước, “Bức họa đuôi khổng tước này dùng màu vẽ và chất vải giống trên con diều của tần thiếp, nếu không phải bức họa trên diều là do tần thiếp tự tay vẽ, có lẽ tần thiếp cũng không nhận ra được thật giả.”
“Hoàng thượng, lần này kẻ hãm hại tần thiếp bụng dạ độc ác khó lường, không chỉ hại tính mạng Diệp quý nhân mà còn khiến thiếp vô duyên vô cớ hàm oan, xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho tần thiếp.” Viền mắt Trang Lạc Yên ửng đỏ, “Tần thiếp không sợ bị người hãm hại, chỉ sợ Hoàng thượng tin vào mưu kế của kẻ có tâm tư ác độc. Nếu như vậy, nếu như vậy…” Nói đến đây, nàng đã nghẹn ngào không thành lời.
Phong Cẩn bước đến cầm bàn tay lành lạnh của nàng: “Trẫm hiểu nàng, mấy ngày nay trẫm đã cho tra xét việc này, sẽ không để nàng gánh chịu oan khuất một cách vô ích.”
Thục quý phi chứng kiến màn kia, thoáng dời mắt, ý cười trên mặt phai nhạt dần, miệng lại nói: “Trước kia chỉ biết họa kỹ của Ninh phi không tầm thường, hôm nay mới biết thị lực của Ninh phi cũng thật phi thường, dịp tết Nguyên Tiêu đứng cách đèn của Chiêu hiền dung mấy bước mà vẫn có thể nhìn ra bút pháp của Chiêu hiền dung, thật là hiếm có đấy.”
Ninh phi vẫn không hề biến sắc: ”Tần thiếp không hiểu quý phi nương nương có ý gì?”
“Bổn cung cũng không có ý gì,” Thục quý phi không nhìn Ninh phi, chỉ cúi người nói với Hoàng đế, “Hoàng thượng, vừa rồi thiếp thất lễ.”
“Không sao.” Phong Cẩn nắm tay Trang Lạc Yên, nhìn Thục quý phi, “Nàng chẳng qua chỉ vô tình nói vậy, chưa làm gì sai.”
“Thục quý phi vẫn luôn cẩn trọng lo nghĩ nhiều như thế, ngày xưa Nhu phi và Lâm tần cũng từng vì vài câu nói vô tâm mà tranh chấp, nay chẳng phải vẫn là tỉ muội thân thiết đó sao.” Hoàng hậu đột nhiên nhắc tới Nhu phi và vị Viện phi bị giáng xuống làm Lâm tần, “Nhu phi, muội nói xem có phải thế không?”
Nhu phi cúi người thi lễ, cười nhẹ, nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp và Lâm tần đều là tỉ muội tốt ở hậu cung, sao có thể vì một lời không hợp mà sinh hiềm khích trong lòng. Muội nói có phải không, Lâm tần?”
Lâm tần ngoài miệng thì cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nghiêng người: “Nhu phi nương nương nói phải ạ.”
Phong Cẩn hình như vừa nhớ lại điều gì, nhìn về phía Ninh phi: “Trẫm còn nhớ Lâm tần ngày trước thường cùng khanh uống trà, chơi cờ.”
“Hoàng thượng vẫn nhớ mấy việc vặt của bọn tần thiếp.” Ninh phi cười nói, “Cung Nguyễn Minh trước đây Lâm tần ở có hoa hải đường thiếp thích, vì vậy những lúc rảnh rỗi thường tới đó chơi. Kỳ nghệ của Lâm tần lại tốt, thiếp đánh cờ cùng muội ấy, mười ván có chín ván thua.”
“Quả đúng như vậy, kỳ nghệ của Lâm tần, trẫm cũng không bằng.” Phong Cẩn kéo Trang Lạc Yên ngồi xuống, lực chú ý vẫn đặt lên Ninh phi và Lâm tần, “Lại nói, trẫm cũng đã nhiều ngày chưa chơi ván cờ nào với Lâm tần.”
Ninh phi cười cười: “Gần đây thiếp được lệnh giúp đỡ Hoàng hậu nương nương giải quyết cung vụ, cũng đã nhiều ngày chưa có dịp chơi cờ cùng Lâm tần muội muội rồi.”
Trang Lạc Yên ngồi nghe Ninh phi và Hoàng đế ôn chuyện cũ, cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình bị giữ trong tay Hoàng đế, sau đó khống chế cho tay run nhè nhẹ, lập tức cảm thấy Hoàng đế tăng thêm lực nắm tay mình.
Câu chuyện ngoặt sang lối khác một cách bất ngờ, rõ ràng đang tra vụ đuôi khổng tước, vì sao lại biến thành cùng ôn lại hồi ức ngày xưa thế này?
Thục quý phi thờ ơ nhìn màn diễn trước mắt, Ninh phi xưa nay luôn đóng vai tri tâm tri kỷ trước mặt Hoàng thượng, vì thế Hoàng thượng cũng thích tâm sự với Ninh phi, còn về phần Ninh phi có thực sự quan tâm săn sóc như vẫn thể hiện trên mặt thì chỉ có bản thân nàng ta biết.
Còn Lâm tần, từ sau khi bị giáng vị, Hoàng đế không còn lật thẻ bài của nàng ta nữa, hôm nay đột nhiên lại được Hoàng đế chú ý tới, nét mặt nàng ta đã sinh vài nét vui mừng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Hoàng đế nắm chặt, ý mừng trong mắt lập tức tiêu tan. Phi tần nào cũng không thích nổi đối thủ khiến mình bị giáng vị.
Trang Lạc Yên chú ý tới ánh mắt của Lâm tần bèn cong khóe miệng mỉm cười với nàng ta, sau đó dời mắt, như thể không nhìn ra đám mây u ám trong mắt đối phương.
“Nói chuyện với Ninh phi trẫm luôn cảm thấy thoải mái như vậy.” Phong Cẩn cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn dừng câu chuyện lại. “Ngày thường trẫm cũng thích trò chuyện cùng khanh.”
“Có thể giúp Hoàng thượng thêm chút ít nhẹ nhõm thoải mái là vinh hạnh của tần thiếp.” Ninh phi mỉm cười nói.
“Trẫm cũng từng nghĩ như vậy, cho nên mới nói cho khanh không ít chuyện, tỉ như vài trò ảo thuật từng xem thuở nhỏ, tỉ như… dùng bột lân tạo ngọn lửa xanh, hay như là chuyện con diều bay đi là do Chiêu hiền dung tự tay vẽ.” Phong Cẩn bình tĩnh thả tay Trang Lạc Yên ra, nhấc tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, “Hiện tại ngẫm lại, trẫm cho rằng trò chuyện với khanh cũng không phải là một điều thoải mái.”
“Hoàng thượng,” Ninh phi biến sắc, “Người nghi ngờ thiếp ư?”
Phong Cẩn không nhìn Ninh phi, đặt tách trà xuống: “Người đâu, đưa Lục Y tới đây.”
Lục Y bị lôi tới, Phong Cẩn lạnh lùng hỏi: “Trẫm nhớ Ninh phi từng xin tha cho một cung nữ làm trẫm mất hứng, là kẻ này phải không?”
“Hoàng thượng, chuyện xảy ra đã lâu, thiếp thực sự không nhớ được.” Ninh phi bình tĩnh nhìn Hoàng đế, “Nếu Hoàng thượng hoài nghi thiếp, thiếp không có gì để nói, nhưng xin Hoàng thượng không nên định tội thiếp chỉ vì một cung nữ thiếp không nhớ được.”
“Ninh phi giỏi hội họa, thuốc màu và bút vẽ, trong cung khanh cái nào cũng thuộc hàng thượng đẳng, toàn bộ đều do trẫm bảo điện Trung Tỉnh lựa chọn cho khanh.” Phong Cẩn hơi nhấc chân mày nhìn về phía Ninh phi, “Nếu không phải hôm nay chúng phi cùng nhau vẽ tranh, trẫm cũng không nhớ đến việc này. Nếu khanh nói mình vô tội, vậy để người kiểm tra một lượt, trả lại trong sạch cho khanh.” Dứt lời, không chờ Ninh phi phản bác, Phong Cẩn cho gọi họa sĩ tới kiểm tra.
Thuốc màu trong cung Ninh phi được đưa tới, đặt bên cạnh bức họa đuôi khổng tước, họa sĩ cung đình xem xét nhanh chóng và đưa ra kết luận, thuốc màu dùng vẽ đuôi khổng tước cùng loại với thuốc màu của Ninh phi.
Ninh phi mở to mắt như không dám tin: “Hoàng thượng, thiếp không hề biết việc này, thuốc màu trong cung thiếp cũng không quản lý chặt chẽ, nhất định là có người cố ý trộm thuốc màu rồi làm ra việc đó…”
“Ngay cả ngươi cũng không biết thuốc màu này do trẫm đặc biệt sai chuẩn bị riêng cho ngươi, người khác làm sao biết được?” Giọng Phong Cẩn lạnh xuống, “Ngươi thân thiết với Lâm tần, Lâm tần có hiềm khích với Nhu phi, lại có thù cũ với Chiêu hiền dung, cho nên ngày ấy cung nữ chết dưới hồ sen cung Hi Hòa mới là người trong cung Nhu phi.”
Ninh phi nhũn chân ra, ngã xuống làm đổ cả đống thuốc màu, những loại nước màu sặc sỡ đổ cả lên người nàng ta, nàng lại như không phát hiện, chỉ nhìn chăm chăm vào Hoàng đế: “Hoàng thượng chỉ bằng những thứ này đã định tội thiếp sao?”
“Có phải do ngươi làm hay không, chắc hẳn ngươi rõ hơn trẫm.” Hoàng đế nhìn bộ dạng thảm hại của Ninh phi, nét mặt không hề có một tia cảm tình dư thừa, “Thục quý phi nói rất đúng, trong hậu cung liệu ai có khả năng vẽ bắt chước hơn ngươi được?”
Nghe Hoàng đế nói vậy, Ninh phi đột nhiên nở nụ cười châm chọc, nàng ngẩng đầu, trên mặt nhạt nhòa nước mắt: “Đúng vậy, trong cung liệu còn ai vẽ đẹp hơn thiếp, nhưng dù vậy, Hoàng thượng vẫn giữ chiếc đèn lồng chẳng ra gì của Chiêu hiền dung đấy thôi!”
Trang Lạc Yên như thể bị tiếng quát của Ninh phi dọa giật mình, tay hơi run lên, Phong Cẩn thấy thế bèn cầm lấy tay nàng lần nữa: “Chỗ trẫm giữ lại không ít đèn, không chỉ có của Chiêu hiền dung.”
“Hoàng thượng tất nhiên không chỉ có đèn của Chiêu hiền dung, còn có đèn của Thục quý phi, Nhu phi và còn nhiều phi tần khác.” Ninh phi vừa khóc vừa cười, “Hoàng thượng đã từng nhắc đến rất nhiều các phi tần khác trước mặt thiếp, Thục quý phi, Nhu phi, Tô tu nghi, Yên quý tần, Chiêu hiền dung, thậm chí cả Thiến quý nhân, bọn họ người nọ càng trẻ trung hơn người kia, càng tươi mới hơn người kia. Thiếp nhìn Hoàng thượng sủng hạnh một người lại một người, ngày lại ngày ngóng trông Hoàng thượng đến, nhưng người đến rồi, trong miệng vẫn chỉ nói về người khác.”
Trang Lạc Yên nghe những lời đứt ruột này, lòng lặng lẽ thở dài, Ninh phi chọn con đường làm bạn tâm giao, có lẽ đã thực sự sinh tình cảm với Hoàng đế, vì vậy sẽ đố kỵ, sẽ phẫn nộ, cuối cùng oán hận dâng lên, hãm hại mình, hãm hại Nhu phi, thậm chàtính kế cả Hoàng hậu.
Một người con gái vốn ưu nhã thanh tao cũng sẽ vì tình cảm mà đố kỵ, bởi vì rốt cuộc nàng ta không phải thánh nhân.
Khi Lục Y khai ra Lâm tần, Trang Lạc Yên đã cảm thấy đáng ngờ, Lâm tần mặc dù từng làm Viện phi nhưng nay chỉ là một “tần” nho nhỏ, tại một nơi như trong hậu cung này, liệu có bao nhiêu người cam tâm bán mạng cho một cung phi đứng ở vị trí “tần”?
Ngày trước, quan hệ giữa Lâm tần và Nhu phi rất tệ, đây là điều ai cũng biết, vì vậy người chết dưới hồ sen là cung nữ trong cung Nhu phi thì cũng hiểu được, nhưng nàng ta không thể chỉ dựa vào mình Lục Y là có thể đưa một thi thể tới ném ở hồ sen mà không bị ai phát hiện. Vậy nên, việc này mặc dù có liên quan tới Lâm tần nhưng chắc chắn không chỉ có mình nàng ta, chí ít muốn làm được như vậy, người kia phải có một địa vị khá lớn trong cung.
Sự kiện con diều lại càng có nhiều điểm đáng ngờ. Liệu phi tần bình thường nào có được mánh khóe thông thiên phái người đến gây sự với Diệp quý nhân mà không ai phát hiện ra? Diệp quý nhân nay dù đã bị Hoàng đế bỏ qua nhưng sau lưng còn có một Thái hậu che chở, dù cũng từng phải chịu đối xử hà khắc và lạnh nhạt nhưng không đến mức bị một thái giám chỉ vào mặt mắng mà mọi người trong cung không ai nghe được bất cứ tin tức gì. Có thể làm được việc này, chỉ có mấy người đang quản lý cung vụ.
Hoàng hậu nhất định sẽ không làm loại chuyện có hại cho bản thân như vậy, Hiền quý phi tạm thời đang thuộc phe Hoàng hậu, khả năng gây ra chuyện này không lớn, còn lại chỉ có Ninh phi và Thục quý phi. Nhưng nếu đứng sau chuyện này là Thục quý phi, nàng ta chắc chắn sẽ quản chặt Tô tu nghi, không để nàng ta trắng trợn làm nhục người của cung Hi Hòa sau khi sự việc xảy ra để tránh bị hoài nghi. Cuối cùng chỉ còn lại vị Ninh phi ôn hòa không mấy va chạm với nàng, lại thêm chuyện Ninh phi giỏi hội họa, nghi ngờ trong lòng Trang Lạc Yên càng nhiều thêm.
Vốn nàng cũng không dễ chuyển lòng hoài nghi tới Ninh phi, cho đến mấy hôm trước tình cờ đi qua cung Nguyễn Minh, phát hiện nơi đó có rất nhiều hải đường, nàng vẫn còn nhớ trong yến hội ngắm hoa, Ninh phi từng nói thích hải đường, vì vậy nghi ngờ đã chuyển hẳn sang vị này.
Nay đã xác định là Ninh phi và Lâm tần hợp mưu, Trang Lạc Yên chẳng cảm thấy có gì đáng mừng, thân ở nơi này, người tính kế ta, ta tính kế người, chưa được đến vị trí cao nhất, vĩnh viễn đều không thể thả lỏng mà sống. Ninh phi làm ra loại chuyện này chẳng qua chỉ vì không thoát nổi một chữ “Tình”, một người nhìn như thông thấu mọi điều lại làm một chuyện thiếu lí trí nhất.
Ninh phi nhìn về phía Trang Lạc Yên và Thục quý phi, đột nhiên cười nói: “Các người cũng đừng đắc ý, mặc dù hôm nay các người được sủng ái, ngày mai sẽ lại có kẻ càng được sủng ái hơn thay thế các người, loại người thất ý như ta đây, đã sớm nên cam tâm, là ta sai rồi, sai rồi…”
Phong Cẩn đang ngồi bình tĩnh lắng nghe, lúc này đột nhiên nổi giận: “Người đâu, đưa Ninh phi đi, trông coi thật chặt, sau này sẽ xử lý.”
***
Nhìn Ninh phi bị hai vị ma ma lực lưỡng cường ngạnh hộ tống rời khỏi ngự hoa viên, một vài phi tần vẫn còn bàng hoàng, không hiểu Ninh phi lại có liên quan gì tới hai vụ việc lần trước. Vài phi tần tâm tư thâm trầm thì ngoan ngoãn gục đầu sụp mi im lặng, các phi tần từng qua lại thân mật với Ninh phi lại càng ao ước giấu mình sau lưng người khác, chỉ e sẽ bị quy chụp mũ “đồng minh” lên đầu.
Lâm tần vẫn còn sững sờ tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu, nàng ta không ngờ chuyện mình làm kín đáo đến thế lại vẫn bị Hoàng thượng điều tra ra, càng không nghĩ đến Hoàng thượng sẽ liên hệ ngay tới Ninh phi. Nàng ta bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, quay ngoắt về phía Thục quý phi, ánh mắt không tin nổi.
Nếu hôm nay người nhắc tới chuyện vẽ tranh là Trang Lạc Yên, nàng ta và Ninh phi sẽ cảm thấy khả nghi. Nhưng người đề cập tới lại là đối thủ của Trang Lạc Yên, Thục quý phi, hai người nào ngờ đây là một cái bẫy đã đào sẵn, chỉ chờ bọn họ tự nhảy xuống.
“Lâm tần, vì sao ngươi phải làm như vậy?” Giữa không khí trầm mặc nặng nề, Hoàng hậu lên tiếng, “Trước đây ngươi ghen tị vô cớ trách phạt Chiêu hiền dung, Hoàng thượng nhân từ, chỉ giáng phân vị của ngươi. Nay ngươi lại cố tình làm hại tính mệnh nô tài trong cung Nhu phi, hãm hại Chiêu hiền dung, lại cùng Ninh phi tính đẩy Chiêu hiền dung vào chỗ chết. Một kẻ tâm cơ hiểm ác như thế, thực làm người ta kinh sợ. Ngươi cũng là người đã hầu hạ Hoàng thượng lâu năm, vì sao phải cùng Ninh phi làm ra loại chuyện này?”
Lâm tần nhìn Hoàng hậu tỏ vẻ chính nghĩa, cười cười: “Ở nơi này, người nào chẳng ghen tị đố kị kẻ khác, Hoàng hậu nương nương bây giờ chỉ trích ta, lẽ nào đã quên năm ấy khi tần thiếp mới được phong phi, Hoàng thượng nghỉ lại cung của ta ba ngày liên tiếp, ngày thứ tư người liền tùy tiện tìm một lý do, bắt ta quỳ ngoài cung Cảnh Ương tròn ba canh giờ. Điều ta từng làm với Trang Lạc Yên, chẳng phải chính là cách mà nương nương từng đối xử với ta năm xưa hay sao?”
“Láo xược, năm ấy bổn cung phạt ngươi quỳ ngoài cung Cảnh Ương vì ngươi hà khắc với cung nhân.” Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn Lâm tần, “Bổn cung là Hoàng hậu một cung, có quyền trách phạt thói xấu này của ngươi. Lúc đó ngươi chỉ là một người đứng ở phân vị ‘phi’, lấy lý do Chiêu hiền dung làm rơi vỡ cây trâm của mình để bắt nàng ấy quỳ vài canh giờ, chẳng phải là không biết quy củ lại thêm ghen tị đố kị người khác? Ngươi làm như thế, thật khiến Lâm gia mất mặt.”
Lâm tần vốn còn muốn cãi lại đôi câu, nghe được Hoàng hậu nhắc tới Lâm gia, sắc mặt lại biến đổi. Nàng ta có thể nhanh miệng háo thắng độc địa vài lời, nhưng nói xong rồi sẽ ra sao, nay Lâm gia đã không còn như xưa, nếu nàng ta còn cố tình làm Hoàng thượng tức giận hay cãi cọ với Hoàng hậu thì dù Hoàng thượng có bỏ qua cho Lâm gia, Triệu gia phía sau Hoàng hậu cũng sẽ không để người nhà nàng ta sống dễ chịu.
Thấy Lâm tần im lặng, Nhu phi tiến lên hành lễ với Phong Cẩn: “Hoàng thượng, xin người trả cho thiếp và Chiêu hiền dung một sự công bằng. Thiếp vốn tưởng rằng người trong cung mình bị Chiêu hiền dung làm hại nên mới sinh lòng oán hận, vi phạm cung quy, nay chân tướng rõ ràng, thiếp mới biết mình nghĩ oan cho muội muội, thật là có lỗi với Chiêu hiền dung.”
“Nhu phi nương nương quá lời,” Trang Lạc Yên đoán trước Nhu phi sẽ làm như vậy, chỉ treo nụ cười xã giao trên mặt, nói, “Việc này nương nương cũng không hay biết, thiếpao dám nhận lời xin lỗi của nương nương.”
“Thôi, lần này nàng gặp phải nạn lớn như vậy, không cần hao tổn tinh thần vì việc đó nữa.” Phong Cẩn cắt đứt lời Nhu phi muốn nói, thờ ơ liếc nhìn Hoàng hậu và Lâm tần, “Lâm tần vốn là người hầu hạ bên trẫm đã lâu, vì vậy trước đây mặc dù sinh lòng đố kỵ người khác, trẫm vẫn giữ lại đôi phần tôn quý cho ngươi, nay ngươi lại làm ra loại chuyện này, trẫm thực sự không thể nhân nhượng. Truyền ý chỉ của trẫm, Lâm tần tính tình thô bạo, phẩm hạnh không đoan trang, ban thưởng ba thước lụa bạch.”
“Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên thoáng biến sắc, vội vàng lên tiếng, “Hoàng thượng, thiếp cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm tần lại đã từng hầu hạ người nhiều năm, hình phạt này liệu có quá nặng chăng.” Dứt lời, nàng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
“Cầu Hoàng thượng tha cho Lâm tần một mạng, Lâm đại nhân tuy không còn làm quan trong triều nhưng từng đảm nhận chức vị thượng thư hai triều, nay tuổi tác ông ấy đã cao, thực sự không chịu nổi nỗi đau mất con đâu ạ.”
Phong Cẩn thầm hiểu, Trang Lạc Yên lo hắn làm như vậy sẽ khiến cựu thần lạnh tâm, hắn cúi xuống đỡ nữ tử đang quỳ trước mặt dậy, thấy rõ sự nôn nóng và lo âu trong mắt nàng. Có thể nàng không rõ, Lâm gia nay đã không còn lực ảnh hưởng trên triều, nhưng tấm lòng này thật đáng cảm động.
“Nếu Chiêu hiền dung đã xin giúp, vậy tha cho Lâm thị một mạng, có điều tội này thật không thể bỏ qua, nay thu lại tần vị, giáng xuống làm mạt đẳng canh y, chuyển sang Tĩnh Thu các, triệt thẻ bài, vĩnh viễn không cần thị tẩm.” Phong Cẩn không nhìn Lâm tần thêm một lần, “Lâm canh y quỳ đó đi.”
Một mạt cửu đẳng canh y tại nơi này chỉ như bùn đất dưới chân người, đến cả một cung nữ, thái giám có thân phận cao một chút cũng có thể coi thường, cuộc sống thực sự đúng như câu “sống không bằng chết”. Phải chuyển đến Tĩnh Thu các, nơi vừa có người thiệt mạng không lâu, lúc này Lâm canh y tới đó ở, liệu có còn hi vọng gì để sống?
Nhu phi lùi qua một bên, cúi đầu cười nhạt, chiêu này của Trang Lạc Yên thật độc, khiến người ta sống không bằng chết còn đáng thương hơn là được chết một cách có tôn nghiêm ở phân vị “tần”, ấy thế mà nàng ta vẫn bày ra một bộ dáng thiện lương nhân hậu.
Lâm thị bị xử lý xong, Hoàng hậu không chủ động nhắc tới Ninh phi. Ninh phi không giống Lâm thị, mấy năm nay dù không được sủng ái như Thục quý phi nhưng Hoàng thượng vẫn thích tới chỗ nàng ta, dĩ nhiên tình cảm dành cho nàng ta cũng không như những phi tần bình thường. Hôm nay mặc dù nói ra loại chuyện này nhưng biết đâu Hoàng thượng lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nàng không muốn đứng ra đóng vai phản diện.
Trang Lạc Yên dĩ nhiên cũng sẽ không cố ý nhắc tới Ninh phi, sau khi được Hoàng đế nâng dậy, nàng ngay ngắn ngồi một bên, vẻ mặt dịu hiền nhìn Lâm thị đang dần dần biến sắc, đôi mắt sáng long lanh mở to vô tội mà bất lực, không cẩn thận nghiêng đầu nhìn, chợt bắt gặp ánh mắt Hoàng đế. Sau đó nàng phát hiện, ánh mắt Hoàng đế trở nên khá phức tạp, tiếc rằng nàng không có năng lực phân tích tâm trạng của một người dựa trên ánh mắt.
“Ninh phi… giáng xuống trắc tứ phẩm Hồ tần, chuyển đến trắc điện cung Nguyễn Minh, triệt thẻ bài.” Phong Cẩn đứng lên, vỗ nhẹ mu bàn tay Trang Lạc Yên, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi quay sang điềm tĩnh nói, “Tất cả giải tán đi.” Dứt lời, không nhìn đến phản ứng của mọi người, quay lưng đi trước.
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, hơi nheo mắt lại, cung Nguyễn Minh là nơi ở của Hiền quý phi, Hoàng đế để Hồ Thải Huyên chuyển tới đó, thật đúng là khiến người ta khó chịu. Trước hôm nay, hai người còn đang cùng nhau giải quyết cung vụ, nay đã thành một người ngồi chủ vị, một người chịu quản lý rồi.
Song, nếu nàng nhớ không lầm, vị hoàng tử nào đó của Hoàng đế được gửi nuôi ở chỗ Hồ Thải Huyên, nay Hồ Thải Huyên chuyển tới cung Nguyễn Minh, vậy chẳng phải hoàng tử này cũng được giao cho chủ vị cung Nguyễn Minh là Hiền quý phi đó sao?
Rốt cuộc Hoàng đế thích Hiền quý phi nuôi con của người khác đến cỡ nào đây? Đứa nọ nối đuôi đứa kia đưa tới, cứ như thế, Hiền quý phi đúng là không gánh nổi chữ “Hiền” này.
Có điều, so với kết cục của Lâm Chi Khê, Hoàng đế đối xử với Hồ Thải Huyên còn khá lưu tình, có lẽ cũng có vài phần tình ý với nàng ta.
“Vết thương của Chiêu hiền dung lành rồi nhỉ,” Nhu phi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trang Lạc Yên, ôn hòa nói, “Vết thương ấy phải điều dưỡng thật tốt đấy, đừng để lại sẹo mới được.”
Trang Lạc Yên cúi người: “Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đã không có vấn đề gì rồi.”
Nhu phi cười gật đầu: “Không việc gì thì tốt.” Nói xong, vịn tay cung nữ thong dong đi mất.
Nhìn theo bóng dáng Nhu phi một lát, Trang Lạc Yên mới chậm rãi rũ mắt, dù Hoàng đế từng có bao nhiêu tình ý với Hồ Thải Huyên, đã đi đến nước này, Hồ Thải Huyên sẽ không thể leo lên được nữa. Nàng ta là người từng hầu hạ Hoàng đế lâu năm, đã không thể lấy nhan sắc để tranh đoạt chủ ý của Hoàng đế, nay làm ra việc này, cuối cùng đã phá vỡ tín nhiệm của Hoàng đế với nàng ta, vai trò bạn tâm giao cũng không làm nổi nữa. Vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế không đành lòng khiến nàng ta rơi vào kết cục quá thảm, nhưng cũng vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế sẽ không muốn thấy nàng ta thêm nữa, bởi không muốn nhớ đến một phi tần từng lợi dụng tín nhiệm của mình tính kế hãm hại phi tần khác.
Đối với một Hồ Thải Huyên đã rung động trước Hoàng đế mà nói, rơi vào kết cục như vậy chính là nỗi bi ai lớn nhất.
Tiết Hàn Thực đã kết thúc như thế, phi tần các cung cũng đều tản đi, nhận thức về cấp độ được sủng ái của cung Hi Hòa lại được nâng lên.
Trên con đường lát đá, Thục quý phi vịn tay Lăng Sa chậm rãi bước đi, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
“Nương nương, vì sao người lại muốn giúp Chiêu hiền dung một tay?” Lăng Sa khó hiểu, “Chiêu hiền dung bị hại có liên quan gì tới chúng ta đâu.”
“Chuyện nàng ta bị hại tất nhiên không liên quan đến chúng ta, nhưng từ sau khi nàng ta bị tập kích, ai ai cũng biết nàng ta bị người hãm hại, lại thêm những chuyện nàng em họ quý hóa của bổn cung gây ra, e là bổn cung cũng bị người ta hoài nghi.” Thục quý phi dừng bước, ánh nhìn rơi vào một đóa hải đường, “Bổn cung cùng nàng ta hợp tác diễn một vở kịch, rửa sạch hiềm nghi cho bổn cung, lại diệt trừ được một đối thủ, sao lại không làm?” Hồ Thải Huyên đi theo Hoàng thượng đã nhiều năm mà vẫn có thể chiếm được không ít thánh sủng, có thể thấy thủ đoạn rất cao. Theo như những lời nàng ta nói hôm nay, e là đã sớm sinh lòng ghen ghét mình. Nay thiếu đi một đối thủ lợi hại, người cùng giải quyết cung vụ cũng ít đi một, đối với nàng chỉ là chuyện có lợi không hại.
Mọi người trong cung đều muốn xem nàng và Trang Lạc Yên đấu đá nhau, nhưng những người này không ngờ được rằng, có những khi, vì lợi ích đôi bên, người ta có thể bắt tay hợp tác với cả đối thủ của mình.
Ngắt một đóa hải đường vứt xuống đất dưới chân, Thục quý phi thoáng cong môi: “Dù hải đường có thể nở bốn mùa thì đã sao, theo như bổn cung thấy, loại hải đường này chỉ nở được một mùa mà thôi.”
Ngồi phía trên, Trang Lạc Yên hơi buồn ngủ theo nhịp đong đưa dặt dìu của chiếc kiệu, nàng chống một tay vào tay vịn, uể oải nhìn hoa cỏ hai bên đường, mắt hơi nheo lại.
“Nương nương, chúng ta về tới cung rồi.”
Trang Lạc Yên mở mắt, thấy được cổng lớn của cung Hi Hòa, đợi kiệu hạ xuống, nàng vịn tay Vân Tịch bước ra, đặt chân lên bậc thềm bằng đá, quay đầu nhìn về phía sau, ráng chiều chiếu đỏ toàn bộ tòa cung điện.
Chầm chậm buông tay Vân Tịch, nàng yên tâm ngã xuống.
“Nương nương!” Vân Tịch kinh hoàng kêu lên.
“Mau gọi thái y, nương nương té xỉu rồi.”
Có thể lúc này Hoàng đế sẽ cảm thấy hơi thương cảm và luyến tiếc đối với Hồ Thải Huyên, cũng có thể đã bắt đầu hoài niệm chuyện cũ, thế nhưng, nếu Trang Lạc Yên bị nàng ta làm hại té xỉu lần thứ hai thì sao?
Trong hậu cung này, người cũ luôn không bằng người mới.
***
Chiêu hiền dung lần thứ hai té xỉu, thái y sau khi chẩn bệnh đã thở dài nói, do lần trước bị mất máu quá nhiều, sức khỏe của Chiêu hiền dung đã trở nên suy yếu, vì vậy nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng.
Mọi người trong cung còn chưa nghe được Hoàng đế ban thưởng cho cung Hi Hòa thì đã nhận được ý chỉ thứ hai của Hoàng đế dành cho Hồ tần, Hồ tần giáng xuống thành lục phẩm lương nghi, chuyển từ trắc điện cung Nguyễn Minh tới hậu điện của cung.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Hồ Thải Huyên từ hàng phi giáng xuống tần, lại vì Chiêu hiền dung té xỉu, từ tần giáng xuống vị trí lương nghi nho nhỏ, tình huống này quả là hiếm có, đồng thời khiến cho mọi người thêm kiêng kị cung Hi Hòa, ai cũng không dám cố ý gây chuyện với người bên đó. Cũng may là, toàn bộ cung Hi Hòa vẫn khiêm cung như cũ, nếu không, hậu cung chắc chắn sẽ nảy sinh không ít rắc rối mới.
Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên ăn từng quả anh đào đã được tuyển chọn kỹ càng, nghe Phúc Bảo kể những chuyện lý thú phát sinh trong cung, uể oải ngáp một cái: “Nghe nói Hồ lương nghi đang một lòng lễ Phật?”
“Có lời truyền như thế, tuy nhiên nô tài thấy hẳn không đúng.” Phúc Bảo do dự một lát mới nói, “Nô tài nghe nói, nhị hoàng tử trước vốn do Hồ lương nghi nuôi nấng vẫn luôn thích chạy tới hậu điện, không thân cận Hiền quý phi lắm. Mà đại hoàng tử nuôi dưới gối Hiền quý phi lại đã từng đánh nhau với nhị hoàng tử vài lần, còn kinh động tới Hoàng thượng, nói vậy chắc giờ này Hiền quý phi hẳn không vui đâu.”
“Nàng ta vui được mới lạ đó.” Trang Lạc Yên bỏ bát ngọc bích đựng quả anh đào xuống, đổi tư thế, lười biếng nói, “Đại hoàng tử từ nhỏ được nàng ta nhận nuôi, nhị hoàng tử đã vài tuổi, biết nhớ biết nghĩ rồi, dù nay cũng được chuyển cho nàng ta nuôi dạy nhưng không thể thân cận với nàng ta như đại hoàng tử, lại thêm chuyện cậu ta thích đi tìm Hồ lương nghi, đối với Hiền quý phi, nuôi nhị hoàng tử chỉ phí công mà thôi. Hiện nay đại hoàng tử mặc dù thân cận với Hiền quý phi nhưng sau khi lớn lên, tự nhiên sẽ nghĩ đến mẹ đẻ mình, tình cảm mẹ con sẽ có ảnh hưởng nhất định. Vậy mới nói, nuôi trẻ phải nuôi đứa bò từ bụng mình ra, con người khác dù tốt cũng không bằng con ruột mình.”
“Nay trong cung chỉ có hai vị hoàng tử, Hoàng thượng đều giao cho Hiền quý phi nuôi nấng, có thể thấy địa vị của Hiền quý phi trong lòng Hoàng thượng không tầm thường đâu.” Thính Trúc đẩy bát anh đào sang một bên, đứng vào nhẹ nhàng bóp vai cho Trang Lạc Yên, “Trước đây còn có lời đồn, nhị hoàng tử vốn giao cho Thục quý phi của cung An Thanh nuôi, không biết vì sao, cuối cùng lại chuyển sang chỗ Ninh phi… Hồ lương nghi. Nghe nói từ đó về sau, Thục quý phi và Ninh phi vẫn khách sáo, lạnh nhạt với nhau, lúc này, chẳng biết trong lòng Thục quý phi đang âm thầm cười nhạo Hồ lương nghi thế nào.”
Thục quý phi là người thông tuệ, lại được Đế vương sủng ái đến thế, cần gì nhận nuôi con người khác, có phải không sinh được đâu? Trang Lạc Yên cười cười, với tính tình của Thục quý phi, trong tình huống đó, có lẽ chẳng có bao nhiêu tâm tư nuôi nấng nhị hoàng tử. Chuyện Hồ Thải Huyên dùng kế kéo nhị hoàng tử về bên mình, đối với Thục quý phi, chỉ là ghi hận nàng ta tính toán cướp đi đồ của mình, chứ thực ra chưa chắc đã tiếc nuối vì không được nuôi nhị hoàng tử.
“Nương nương, thái giám nội thị tới truyền chỉ, đêm nay cung chúng ta thắp đèn.” Vân Tịch vui vẻ đi vào, “Thái giám truyền chỉ còn nói, Hoàng thượng đặc biệt bổ sung, sức khỏe của chủ tử chưa tốt, không được ra ngoài tiếp thánh giá.”
Trang Lạc Yên nghe vậy chỉ cười cười, mấy ngày nay tuy Hoàng đế thường tới cung Hi Hòa nhưng vẫn bận tâm vết thương của nàng, hai người không có diễn màn 18+. Hiện nay thương tích của nàng đã gần như hoàn toàn hồi phục, nên thực hiện đúng chức trách của một phi tần, nếu không, loại sinh vật chỉ biết dùng nửa người dưới gọi là nam giới này sẽ có vấn đề, đến lúc đó lại phí công sức nàng nỗ lực bao lâu nay.
Trang Lạc Yên chống cằm nhìn bồn cây tùng la hán đặt trên kệ hoa, hôm nay nàng nên làm thế nào để Hoàng đế có một đêm vui vẻ?
Phong Cẩn là một người đàn ông, ban ngày thích nhìn đàn bà con gái bên mình trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, song đến buổi tối lại không muốn phải ngửi mùi son phấn nồng nàn. Vì vậy mỗi lần bên Trang Lạc Yên hắn đều cảm thấy đặc biệt thoải mái, không đánh phấn thoa son lại mang theo hương hoa quả thanh mát, khiến hắn mỗi lần xúc động luôn có thể tận hứng.
Rõ ràng vẫn lo lắng đến tình trạng người trong lòng mới bị thương nhưng cuối cùng vẫn lâm vào điên cuồng. Sau khi cả hai cùng thỏa mãn, hắn vươn tay kéo người ấy vào lòng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn, trơn nhẵn của nàng, im lặng không nói.
Trang Lạc Yên nép vào ngực Hoàng đế, thái độ ỷ lại pha trộn ngọt ngào, như thể vô thức, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua phần sau tai và cổ đối phương.
Phong Cẩn bỗng dưng tóm lấy ngón tay cứ nhích tới nhích lui, giọng ấm ách: “Tay ái phi rất không ngoan đấy, trẫm phải nghiêm phạt mới được.”
Trang Lạc Yên hờn dỗi: “Hoàng thượng cũng gãi lưng thiếp khiến thiếp ngứa nãy giờ, thiếp chỉ ăn miếng trả miếng thôi.”
“Trẫm thấy đó là tại nàng không ngoan, lại còn kiếm cớ.” Nói xong, Phong Cẩn cười khẽ, hôn nhẹ lên chóp mũi Trang Lạc Yên.
“Hoàng thượng…” Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng, hơi thở xen vào nhau, ánh trăng nghiêng mình qua khe cửa sổ, giúp Phong Cẩn thấy rõ đôi mắt này. Có người nói, ánh mắt mị hoặc quấn quýt của người con gái dễ mê hoặt người khác nhất, đôi mắt này không có một tia mị hoặc lại vẫn khiến lòng hắn thoáng tê dại.
Có người đàn ông nào không thích người con gái của mình coi mình là tất cả, là duy nhất? Chỉ tiếc nữ tử trong hậu cung dính dáng đến quá nhiều điều khác ngoài tình cảm, hắn hiểu rất rõ, thấy rất rõ, cũng chưa từng mong muốn nhận được một sự tín nhiệm và ỷ lại tuyệt đối. Nhưng mặc dù chẳng bao giờ nghĩ tới, khi phát hiện có một người con gái cho hắn phần tình cảm cùng tín nhiệm và ỷ lại này, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó khang khác.
Rốt cuộc vẫn luyến tiếc phần tín nhiệm ấy, vậy nên chỉ có thể tiếp tục sủng ái.
Rướn người hôn lên đôi môi căng mọng, hắn lại lật mình đè lên đối phương.
Yêu đương giữa nam và nữ, yêu đương giữa Hoàng đế và phi tần, mùi vị trong đó có gì khác biệt, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Sáng sớm, mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt, Phong Cẩn đã cảm thấy vành tai có gì đó ấm áp chạm khẽ vào, lòng lại mềm ra, đợi thêm nửa khắc mới mở mắt như vừa tỉnh dậy, người nằm bên vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như đang ngủ say.
Xốc màn lên, các cung nữ thái giám nhanh nhẹn đi vào hầu hạ, đuôi mắt thoáng lướt qua người trên giường đang làm bộ mới tỉnh ngủ, miệng hơi mỉm cười, nói: “Thân mình nàng còn yếu, không cần dậy hầu hạ.”
Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn Hoàng đế thay bộ long bào uy vũ khí phách, đợi Hoàng đế chuẩn bị xong xuôi mới như vừa giật mình hồi thần.
Cử chỉ này của nàng khiến Hoàng đế rất vui vẻ, nhìn đối phương treo nụ cười hài lòng trên mặt quay đi, nàng bước xuống giường hành lễ tiễn đưa, không còn thấy bóng dáng Hoàng đế, mới uể oải ngáp một cái. Ngửi ngửi bản thân, chỉ thấy mùi hoa thoang thoảng, chắc là đêm qua lúc mình mệt quá thiếp đi, Hoàng đế đã giúp mình tắm rửa rồi.
Tính về mức độ ôn nhu dịu dàng sau khi quần thảo, Hoàng đế có thể được điểm khá cao.
Nằm ỳ một cách biếng nhác thêm lúc lâu, Trang Lạc Yên mới chậm rãi ngồi dậy: “Người đâu, thay y phục.”
Buổi sáng ngày xuân luôn khiến người ta cảm thấy tươi mát dễ chịu, Cao Đức Trung nhìn cung Hi Hòa đã lùi càng lúc càng xa mà Hoàng thượng vẫn không nói đưa canh tránh thai cho bên ấy, đành mở miệng dò hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, bên Chiêu hiền dung nương nương có cần đưa…”
Biết Cao Đức Trung muốn nói gì, Phong Cẩn điềm tĩnh: “Chiêu hiền dung thân mình còn yếu ớt, không nên dùng thuốc đại bổ, những ngày gần đây nếu trẫm sủng hạnh nàng ấy thì không cần đưa canh qua nữa.”
“Bẩm vâng, nô tài nhớ rồi.” Cao Đức Trung giật mình thoáng kinh hãi, nét mặt lại không có nửa điểm khác lạ, thoáng quay đầu liếc nhìn cung Hi Hòa, vị này ngày sau e là sẽ có một tương lai đặc biệt đây.
Mái tóc đen mượt óng ả được vấn thành một kiểu rất cao nhã, xứng thêm trang sức quý giá tinh xảo, váy hoa áo gấm, đây là những thứ một sủng phi nên có. Trang Lạc Yên không có hứng thú làm người khác biệt, một sủng phi không cần ăn mặc quá giản dị, bởi vì loại hành vi này trong hậu cung chỉ là một kiểu lập dị cố tình muốn chết mà thôi.
Hậu phi trước mặt Hoàng đế muốn biến thành dạng gì cũng được, chỉ cần Hoàng đế thích. Nhưng trước mặt phi tần khác, tôn quý và quy củ nên có thì phải giữ, sắm vai kẻ khác biệt không có người thưởng thức đâu, ngoại trừ gợi thêm thù hận quấn thân, nhất định không có bất cứ lợi ích nào.
Cho tới bây giờ, người đứng phía trên Trang Lạc Yên càng lúc càng ít, nàng ngược lại càng cẩn thận thêm vài lần, những nữ tử có thể leo đến vị trí cao như vậy, có ai đơn giản?
Tình cờ gặp Hiền quý phi trong ngự hoa viên, đoàn người phía sau Hiền quý phi là những phi tần địa vị thấp cùng ở thiên điện hay hậu điện cung Nguyễn Minh, Trang Lạc Yên liêc qua liền nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Hồ Thải Huyên trong đám người.
“Xin ra mắt Hiền quý phi nương nương.” Trang Lạc Yên bước lại cúi đầu hành lễ với Hiền quý phi, Hiền quý phi vội đưa tay đỡ, “Muội muội sức khỏe chưa tốt, không cần quá để ý những nghi thức xã giao này.”
“Ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.” Các phi tần địa vị thấp sau lưng Hiền quý phi đều cúi đầu thỉnh an Trang Lạc Yên, đồng thời cách Hồ Thải Huyên xa một chút.
“Không cần đa lễ như vậy.” Trang Lạc Yên làm như không thấy Hồ Thải Huyên, chỉ cười cười nói với Hiền quý phi, “Tần thiếp tạ ơn nương nương đã yêu thương.”
“Muội đấy, tính tình cứ như vậy, chúng ta là chỗ tỉ muội, vốn không cần những thứ khách sáo này.” Hiền quý phi cầm tay nàng, cười nói, “Đang tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương phải không, vậy cùng đi đi.”
“Vậy tần thiếp xin quấy rầy tỉ tỉ một lúc.” Trang Lạc Yên tất nhiên sẽ không cự tuyệt, dọc đường đi, hai người cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc đã thấy cung Cảnh Ương, lại tình cờ bắt gặp Từ chiêu dung mang theo Thiến quý nhân đi tới.
Lại một phen chào hỏi, mấy người ở đây đều biết dạo trước Từ chiêu du từng thừa cơ “mượn” nô tài của cung Hi Hòa để khiến Chiêu hiền dung khó chịu, hôm nay Từ chiêu dung thất thế, mọi người đều chờ mong xem kịch vui.
Trang Lạc Yên nhìn sắc mặt mang bệnh của Từ chiêu dung, ân cần hỏi thăm: “Khí sắc của nương nương không được tốt, gần đây thời tiết thay đổi nhanh, nương nương cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.”
“Đa tạ Chiêu hiền dung quan tâm, bổn cung không gì đáng ngại.” Từ chiêu dung lạnh nhạt trả lời một câu, “Thân mình nàng còn yếu, phải nên chú ý nhiều. Thời tiết nay thay đổi thất thường, ai biết ngày mai là nóng hay lạnh.”
“Nương nương nói phải đấy,” Trang Lạc Yên cười cười, “Vì vậy bản thân chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ y phục, mới không phải sợ lạnh sợ nóng, nếu không chịu khổ chính là mình.”
“Chiêu hiền dung nói thật có lý.” Hiền quý phi tiếp lời, “Loại thời tiết này nếu bị bệnh đúng là không tốt lắm.”
Từ chiêu dung hơi biến sắc, nhưng cuối cùng đành đáp lời: “Nương nương nói phải.” Hôm nay Hiền quý phi muốn lôi kéo Trang Lạc Yên, tất nhiên sẽ không thèm bận tâm đến một chiêu dung thất sủng như nàng ta, mặc dù phân vị nàng ta cao hơn Trang Lạc Yên nhưng trong mắt những người trong cung, bản thân nàng ta đâu còn so được với Trang Lạc Yên?
Chân hơi loạng choạng, nàng ta gần như không thể đứng vững, một người sau lưng vươn tay đỡ: “Nương nương cẩn thận.”
Lạnh lùng nhìn Thiến quý nhân đang đỡ mình, Từ chiêu dung rút tay ra, đưa cho cung nữ hầu cận: “Thiến quý nhân cũng đi cẩn thận chút.”
“Vâng.” Thiến quý nhân bình tĩnh thu tay về, dung nhan tuyệt mỹ dưới nắng sớm trông thật lóa mắt.
Trang Lạc Yên cong miệng mỉm cười nhìn tình huống trước mắt, nụ cười trên môi lại không lên tới khóe mắtThiến quý nhân hình như cũng không đơn giản.
***
Thỉnh an là lịch trình thiết yếu mỗi ngày của phi tần, Trang Lạc Yên thậm chí còn nghĩ, thân là Hoàng hậu, cảm giác thành tựu duy nhất có lẽ là bất kể ngày đông lạnh lẽo hay ngày hè oi bức, các nàng vợ bé của Hoàng đế đều phải dậy khỏi giường, tới thỉnh an mình.
Hoàng hậu thấy Hiền quý phi và Trang Lạc Yên cùng đi vào, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, đợi Trang Lạc Yên hành lễ với mình xong bèn cho nàng ngồi, ân cần hỏi han: “Chiêu hiền dung thân mình không khỏe, sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp trước đây cũng vẫn như vậy, là nương nương yêu tần thiếp mà thôi. Mới rồi trên đường gặp được Hiền quý phi và Từ chiêu dung nương nương, như vậy có thể thấy tần thiếp tới cũng không sớm đâu ạ.” Trang Lạc Yên cười cười nhìn mọi người ngồi đây một lượt.
Hoàng hậu gật đầu: “Hiền quý phi xưa nay luôn tới sớm.” Ngày xưa Hiền quý phi luôn tới sớm nhất, hôm nay lại cùng mấy người Trang Lạc Yên tới một lượt, lời này của Hoàng hậu quả có thâm ý khác.
Nghe thấy vậy, dáng cười trên mặt Hiền quý phi thoáng cứng đờ, lập tức nói: “Sáng sớm hôm nay đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại có tranh chấp, tần thiếp đúng là tới chậm hơn thường ngày.”
“Muội phải chăm sóc hai hoàng tử quả thật vất vả.” Hoàng hậu liếc nhìn Hồ lương nghi đang ngồi trong góc phòng, “Nhị hoàng tử còn nhỏ, muội phải kiên nhẫn một chút.”
“Cẩn tuân lời nương nương dạy bảo, tần thiếp cũng nghĩ như vậy, đợi sau này tiểu hoàng tử lớn lên, nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của tần thiếp.” Hiền quý phi cười cười, lại nói thêm, “Chí ít có thể để cho nhị hoàng tử phân biệt rõ đâu là thiện đâu là ác.”
Hiền quý phi nói mấy câu này một cách rất thờ ơ, tựa hồ không có ý khác, nhưng Hồ lương nghi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, còn người xung quanh lại như đang trào phúng nhìn Hồ lương nghi. Hồ Thải Huyên vẫn dửng dưng cúi đầu, đốt ngón tay lại trắng bệch vì ra sức siết chặt góc áo.
Trong hậu cung, thứ duy nhất không thể thiếu chính là giậu đổ bìm leo, đây cũng là nguyên nhân Trang Lạc Yên không thèm kiếm chuyện với Hồ Thải Huyên, bởi vì không cần nàng ra tay, khắc có không ít người nhanh chóng ra sức đạp, nàng vừa có thể duy trì hình tượng hiền lành trước mặt Hoàng đế mà vẫn được hả giận.
“Nhân chi sơ tính bản thiện, nhị hoàng tử thiên tính thông minh, chắc sẽ không để Hiền quý phi mất quá nhiều tâm tư.” Thục quý phi đều đều nói, “Hiền quý phi phải chăm sóc hai vị hoàng tử, vẫn đừng nên quá độ quan tâm nhọc lòng. Nữ tử chúng ta nếu quá cực khổ sẽ tiều tụy nhanh lắm.”
“Ta không thể có được vẻ thiên sinh lệ chất như nàng và Thiến quý nhân, mặc dù quan tâm vẫn không thể được bằng.” Hiền quý phi nói xong, còn đưa mắt nhìn Thiến quý nhân từ trên xuống dưới một lượt, “Dung mạo này quả là đẹp nhất hậu cung rồi.”
“Nương nương quá khen, tần thiếp chẳng qua chỉ là thứ mộc mạc tầm thường, nào dám đánh đồng cùng Thục quý phi nương nương.” Thiến quý nhân đứng dậy, vẻ mặt cung kính, giọng nói bình thản, “Dung tư của Thục quý phi, tần thiếp không được một phần vạn.”
“Thiến quý nhân quá khiêm nhường rồi, muội và Thục quý phi mỗi người một vẻ, vậy cũng tốt.” Hoàng hậu cười nhàn nhạt, nói tiếp, “Hậu cung chẳng phải nên là nơi trăm hoa đua nở sao, bổn cung thấy như vậy mới hay.”
Thục quý phi cười mà như không, liếc nhìn Hoàng hậu, gật đầu phụ họa: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng thấy Thiến quý nhân quả là một giai nhân tuyệt sắc hiếm có.”
Trang Lạc Yên nâng tách trà uống một ngụm, che giấu vẻ mặt muốn ngáp dài. Lúc này mặc dù Hoàng hậu và Hiền quý phi đã bắt đầu có hiềm khích nhưng lập trường của cả hai với Thục quý phi lại như nhau, tiếc thay cho Thiến quý nhân phải làm cái bè cho trận đấu giữa hai bên.
“Trăm hoa đua nở, mỗi loài một vẻ đẹp riêng.” Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu hiền dung cảm thấy điều đó có đúng không?”
Trang Lạc Yên đặt tách trà xuống, ánh nhìn rơi vào ngang cằm Hoàng hậu: “Tần thiếp nghĩ, trăm hoa đua nở, mỗi hoa một vẻ đẹp riêng, tần thiếp lại không phải người am hiểu hoa, nhìn cái gì cũng đẹp.” Nàng không phải Hoàng đế, cũng không phải nam giới, ở đây có nhiều mỹ nhân hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì.
“Lời này của Chiêu hiền dung rất có lý, tỉ muội chúng ta trong hậu cung chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt là được rồi, giúp người có một nơi thư giãn tâm tình đó mới là việc tốt nhất nên làm.” Hoàng hậu không cố gắng kéo Trang Lạc Yên vào đề tài này, liền chuyển đề tài nói chuyện với các phi tần.
Thỉnh an Hoàng hậu xong, các phi tần cùng ra về, Nhu phi nhìn Từ chiêu dung đi cách mình không xa: “Bệnh của Từ chiêu dung đã khá hơn chưa?”
“Tần thiếp đã không việc gì, đa tạ nương nương quan tâm.” Từ chiêu dung cúi người hành lễ với Nhu phi, không biết có phải vì đang bệnh hay chăng, cử chỉ đã không còn cảm giác linh hoạt uyển chuyển như xưa.
“Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, bản thân mình phải tự chăm sóc cho tốt, có vài chuyện muốn gấp cũng không gấp được.” Nhu phi đưa mắt nhìn Thiến quý nhân phía sau lưng Từ chiêu dung, “Đừng vì chút việc nhỏ mà khiến thân thể khó chịu.”
“Lời nương nương tần thiếp không rõ lắm, tần thiếp chẳng qua chỉ vô tình nhiễm phong hàn mấy ngày trước mà thôi.” Từ chiêu dung không đổi sắc, thong thả trả lời, “Tần thiếp còn đang trong thời gian bị phạt, xin được cáo lui trước.”
Sắc mặt Nhu phi thoáng lạnh lùng, nhìn Từ chiêu dung vội vã đi mất, muốn nhắc nhở nàng chuyện trước đó không lâu? Nhưng dù vậy thì đã sao, nàng lại không đến mức xui xẻo như người này.
Miết mắt sang Thiến quý nhân đứng ngay đơ một bên, Nhu phi hừ lạnh, ngồi lên kiệu đi mất.
“Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đâu đáng giá nàng cố tình nhắc nhở bổn cung.” Thục quý phi vịn tay Lăng Sa, mỉm cười nói, “Sau này lại có người như thế, cứ coi như không tồn tại là được, không cần phải tốn tâm tư.”
“Nương nương dạy rất đúng, nô tì nhớ rồi ạ.” Lăng Sa nhanh nhẹn thưa vâng, “Có điều người này cứ thích xuất hiện trước mặt nô tì, cho nên nô tì mới xin nói một câu trước mặt nương nương.”
“Ngươi cứ luôn nhẹ dạ như vậy, nếu là mèo chó ở đâu chạy tới, ngươi cũng sẽ để ý sao?”
Trang Lạc Yên nhìn Thục quý phi và cung nữ thân cận vừa nói chuyện vừa đi khỏi cung Cảnh Ương, chỉ tủm tỉm cười, vịn tay Vân Tịch ra ngoài, ngang qua Thiến quý nhân, Thiến quý nhân quy củ thi lễ với nàng.
“Thiến quý nhân không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên vươn tay làm bộ đỡ một cái.
“Lễ không thể bỏ ạ.” Thiến quý nhân ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yên một cái, sau đó cung kính cúi xuống, “Nương nương thiện tâm, tần thiếp lại không thể vì thế mà quên quy củ.”
Trang Lạc Yên cười cười, đang muốn nói gì, liền bị Tương quý tần sau lưng ngắt lời.
“Gần đây khí sắc của nương nương đã khá lên nhiều.” Tương quý tần bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên, “Tần thiếp nghe nói ngọc lan và mẫu đơn trong ngự hoa viên đang kỳ nở hoa, hôm nào nương nương có hứng thú, có thể đi ngắm một lát.”
“Vừa rồi ngang qua ngự hoa viên ta cũng thấy ngọc lan đã nở,” Trang Lạc Yên cười cười, “Đúng là nên dành chút thời gian tới ngắm kỹ hơn mới được.”
Thiến quý nhân cúi người thi lễ với Tương quý tần: “Hoa ngọc lan không chỉ đẹp, nếu đem nấu canh cũng sẽ mang một phong vị khác đấy ạ.”
“Nếu như vậy, ta thật muốn nếm thử một chút.” Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch bước ra cổng, Tương quý tần và Thiến quý nhân liền đi theo sau.
“Hoa này mặc dù trông rất đẹp nhưng thả vào nước sôi, đun nấu một chốc đã thành rất khó coi rồi,” Tương quý tần liếc nhìn Thiến quý nhân, hôm nay Thiến quý nhân mặc bộ váy dài màu lam nhạt thêu rủ, màu sắc không quá rực rỡ, khoác lên người nàng ta lại không thể thích hợp hơn, đúng là một báu vật hấp dẫn ánh mắt người khác. May mà Hoàng thượng không phải vị Đế vương tham luyến cái đẹp, nếu không, nhan sắc này đủ để lấn át toàn bộ phi tần trong cung rồi.
Nghĩ vậy, Tương quý tần nhịn không được lại đưa mắt nhìn Trang Lạc Yên đi phía trước. Luận về nhan sắc, Chiêu hiền dung không được coi là bậc nhất hậu cung, nhưng qua bao chuyện xảy ra, nàng ta càng lúc càng được sủng ái, như thể ông trời cũng đã thương xót phần tình nghĩa này. Song điều đó cũng cho thấy lời Khổng uyển nghi nói rất có lý, trong số phi tần của hậu cung, dựa vào Trang Lạc Yên mới có thể báo được mối thù năm xưa.
Trang Lạc Yên không biết tâm tư của Tương quý tần, dạo gần đây, Tương quý tần vẫn rất thân cận với nàng, ngay cả khi sự kiện con diều phát sinh khiến nàng bị Hoàng đế bỏ qua một thời gian, Tương quý tần vẫn sai cung nữ tới cung Hi Hòa hỏi thăm.
Sống ở loại địa phương này không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, thái độ của Tương quý tần với nàng như vậy, chắc chắn không phải vì hồi đó nàng từng giúp Uông tần gọi thái y. Nhưng nếu đối phương không làm rõ, nàng cũng vui vẻ giả ngu.
Đoàn người ra khỏi cung Cảnh Ương mới một đoạn, đã thấy có hai thái giám vội vã đi tới, quỳ trước mặt bọn họ.
“Bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, ra mắt Tương quý tần, Thiến quý nhân.”
“Không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên trông hai người này như là thái giám ở cung Kiền Chính, bèn hỏi, “Các ngươi tới có chuyện gì vậy?”
“Bẩm nương nương, Hoàng thượng nói nương nương thích xem múa bàn đu dây nên cho gọi vũ cơ tới cung Kiền Chính, sau bữa trưa chờ người cùng Hoàng thượng xem múa ạ.” Tiểu thái giám lấy lòng tiếp tục, “Hoàng thượng còn nói, nếu nương nương cảm thấy không khỏe thì không tới cũng được, chờ sau này nương nương khỏe lại sẽ cho vũ cơ soạn một vũ đạo thật đặc sắc để người xem.”
“Ý tốt của Hoàng thượng, sao có thể phụ, ngươi đi báo với Hoàng thượng, ta dùng bữa trưa xong sẽ tới.” Trang Lạc Yên cười nói, “Để Hoàng thượng nhọc lòng rồi.”
Ánh mắt Thiến quý nhân rất phức tạp, nhìn hai tên thái giám quỳ gối trước mặt Trang Lạc Yên, khi Tương quý tần quay sang nhìn, nàng không kịp che giấu nỗi niềm mất mát trong đáy mắt.
Tương quý tần giễu cợt nhìn Thiến quý nhân, trước đây nàng còn nghe nói Thiến quý nhân không muốn vào cung, nay Hoàng thượng mới tới chỗ nàng ta nghỉ lại vài đêm liền đã thay đổi tâm tư, thật đáng buồn cười. Còn tưởng là một nhân vật đặc biệt lắm, nay xem ra cũng chẳng khác gì mấy phi tần kia.
Chỉ mới thế đã rung động trước Hoàng đế, không thể nắm được tâm tư người, còn để lộ nỗi lòng trước mặt sủng phi, đúng là quá ngây thơ rồi. Hay là muốn bày ra dáng vẻ cô đơn này cho thái giám của Hoàng thượng nhìn?
Trang Lạc Yên cũng thấy sự đố kỵ và ước ao trong mắt Thiến quý nhân, nàng hơi giật mình kinh ngạc, mới được bao ngày, vị Thiến quý nhân này đã dâng trái tim cho Hoàng đế rồi?
Nhất thời, nàng cảm thấy hoài nghi, liệu có phải mình đã đánh giá vị Thiến quý nhân này quá cao?
***
Trang Lạc Yên cảm nhận được một tia địch ý khó hiểu từ phía vị Thiến quý nhân này hướng về mình, song trên mặt vẫn không biểu lộ gì, ba người cùng đi về phía ngự hoa viên, vừa đi vừa nói những chuyện vụn vặt hằng ngày.
“Không ngờ hải đường lúc này còn nở đẹp như vậy,” Thiến quý nhân nhìn những đóa hải đường trước mắt, dường như cảm khái điều gì, “Sau khi tần thiếp vào cung ít ngày, cũng là độ hải đường nở rộ.”
“Lúc bổn cung vào đây, kinh thành đang là lúc đại tuyết, không có những loài hoa xinh đẹp rực rỡ như thế này để ngắm,” Trang Lạc Yên cười nói, “Lúc đó ma ma trong cung dẫn bổn cung đi tới Đào Ngọc các, tình cờ bắt gặp mấy gốc hồng mai bên tường đang nở hoa, còn chưa kịp nhìn kĩ, đã bị ma ma khiển trách. Bổn cung đến nay vẫn còn nhớ rõ mấy câu ma ma nói khi đó, Thiến quý nhân có biết ma ma ấy đã nói gì không?”
Thiến quý nhân nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ma ma kia nói, Trang chủ từ đừng nhìn ngang nhìn ngửa, hồng mai này tuy đẹp nhưng không phải thứ ai cũng có thể nhìn, nay người mới vào cung, nên nhìn ít, đi ít, nghe nhiều thì hơn.” Trang Lạc Yên nói đến đây, cười cười, “Khi ấy bổn cung tuổi trẻ nóng nảy, không để tâm đến những lời này, sau đó đã ngã một cú nhớ đời.”
Tương quý tần biết Trang Lạc Yên nói đến chuyện từng thất sủng năm xưa, bèn vội mở miệng: “Nay nương nương thân đã ở vị trí cao, cần gì nhớ lại những chuyện đã qua.”
Trang Lạc Yên thoáng miết mắt nhìn qua Thiến quý nhân: “Cũng phải, sao bổn cung lại nói đến những chuyện mất hứng này trước mặt Thiến quý nhân nhỉ?”
Tương quý tần cười cười đồng ý, nối tiếp câu chuyện với Trang Lạc Yên.
Thiến quý nhân đi phía sau hai người, dửng dưng nhìn Tương quý tần lựa ý nói theo Chiêu hiền dung, sắc mặt thoáng sa sầm. Nàng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu Trang Lạc Yên nói những lời này cho mình nghe, có điều, tất cả đều là người hầu hạ Hoàng thượng, ai cao quý hơn ai, chẳng qua chỉ xem ai được sủng ái hơn ai mà thôi.
Hôm qua có nàng được sủng ái, hôm nay đến lượt nàng ta, ngày mai ai lọt vào mắt Hoàng đế còn chưa chắc đâu.
“Thiến quý nhân sao thế, ngắm hoa ngây người rồi sao?” Tương quý tần đột nhiên quay đầu về phía nàng ta, “Trong ngự hoa viên này, hoa đẹp nối nhau nở, hôm nay đóa này đẹp, ngày mai lại có đóa khác rực rỡ hơn, đừng nên hoa mắt vì chúng.”
Thiến quý nhân ngẩng đầu, dường như thấy được châm chọc trong mắt Tương quý tần.
Sau khi dạo qua hơn nửa ngự hoa viên, Tương quý tần cùng Thiến quý nhân mới cung tiễn Trang Lạc Yên trở về cung Hi Hòa.
Trang Lạc Yên vừa để cung nữ thay giúp bộ váy lụa lộng lẫy trên người vừa nói: “Bảo phòng bếp làm một bát canh hoa ngọc lan cho ta nếm thử.”
Vân Tịch giúp nàng gỡ dải tua bên mép tóc: “Nương nương, lát nữa người còn phải tới chỗ Hoàng thượng xem múa bàn đu dây mà, sao giờ lại muốn tháo trang sức?”
“Bộ dáng ta thế nào, Hoàng thượng còn chưa thấy hay sao?” Khóe miệng Trang Lạc Yên hơi cong lên, nằm xuống tháp mỹ nhân, “Em xoa bóp cho ta một chút, ngự hoa viên này chỉ toàn hoa là hoa, nguyên một ngày chỉ nói hoa nọ hoa kia, mắt ta sắp hoa cả lên rồi.”
Vân Tịch liếc nhìn bốn phía, ra hiệu cho cung nữ phục vụ lui ra rồi mới ngồi xuống bên chân Trang Lạc Yên, nhẹ nhàng đấm bóp cho nàng: “Nô tì biết nương nương không thích những thứ này, có điều thi nhân cứ luôn thích dùng hoa ví với nữ tử chúng ta nên các chủ tử các cung cũng thích lấy hoa để châm chọc nhau.”
“Thôi được rồi, ta nghỉ một chút đây.” Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, theo ý nàng, nữ tử trong hậu cung chẳng ai giống một bông hoa vô hại cả mà giống mãnh thú hơn, nếu muốn dùng hoa để ví von thì chỉ có hoa ăn thịt người là thích hợp nhất.
Dùng bữa trưa xong, thay một bộ váy dài thêu hoa, vấn một kiểu tóc trễ đơn giản, Trang Lạc Yên ngồi lên kiệu đi tới cung Kiền Chính.
Mặc dù đã lăn lộn ở hậu cung hơn một năm nay nhưng số lần Trang Lạc Yên tới cung Kiền Chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, theo quan sát của nàng, Thành Tuyên đế không thích gọi phi tần đến tẩm cung của hắn. Từ đó có thể thấy, tâm lý cảnh giác đề phòng của Thành Tuyên đế mạnh thế nào, đồng thời cũng là người rất kiên định.
Dù ở xã hội hiện đại, nam giới cũng không dễ dàng rung động trước người khác phái, huống chi đây là cổ đại, người đàn ông này lại là một Hoàng đế có dã tâm có hoài bão.
Cỗ kiệu im lặng đi tới trước cung Kiền Chính, Trang Lạc Yên liền thấy Cao Đức Trung đang đứng chờ trên bậc thềm đá.
“Nô tài bái kiến Chiêu hiền dung nương nương, Hoàng thượng đang chờ người đấy ạ.” Cao Đức Trung bước lại hành lễ với Trang Lạc Yên rồi cười nói, “Mời nương nương mau vào.”
“Làm phiền Cao công công rồi.” Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc xuống kiệu, mỉm cười với Cao Đức Trung rồi nói, “Ta khiến Hoàng thượng chờ lâu?”
Cao Đức Trung thấy ánh mắt Chiêu hiền dung thoáng lộ vẻ ảo não, vội nói: “Nương nương xin đừng lo lắng, Hoàng thượng cũng mới dùng bữa xong, lúc này người tới vừa ạ.” Nói xong, ông hơi khom người dẫn đường cho Trang Lạc Yên đi vào.
Trang Lạc Yên theo ông ta đi qua cổng chính của cung điện, vượt qua cổng trong, lại đi qua một cửa thùy hoa, Cao Đức Trung đang đi phía trước nàng chợt lui qua một bên, Trang Lạc Yên lập tức đứng sững người.
“Thế nào, nhìn ngây người rồi?” Phong Cẩn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn vẻ mặt ngây ra của Trang Lạc Yên, miệng hơi mỉm cười.
Trong lòng Trang Lạc Yên thoáng kích động, bởi vì rốt cuộc nàng được nếm thử đãi ngộ dành cho nhân vật nữ chính xuyên không một lần rồi.
Trong viện có dựng một bàn đu dây, bốn phía là hoa đào và hoa lê nở rộ, thỉnh thoảng vài cánh hoa bay xuống, Hoàng đế mặc áo bào màu tím đứng dưới tàng cây đầy hoa, mày kiếm mắt sáng, vạt áo phấp phới cùng gió, đẹp như một bức họa.
Cố gắng gạt những từ ngữ đẹp đẽ kinh điển từng được dùng trong vô số tiểu thuyết tình cảm qua một bên, Trang Lạc Yên thành công khiến vành mắt mình đỏ lên một cách tự nhiên nhất, như một nữ tử đang yêu bị một điều tốt đẹp nhất kích thích khiến cho mất đi lí trí, quên mất quy củ, quên mất lễ tiết, nhấc vạt váy chạy vội tới trước mặt Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa nhẹ rơi xuống từ tàng cây phủ đầy hoa: “Đẹp quá.”
Một cánh hoa rơi xuống giữa chân mày của nàng, sau đó, theo động tác nghiêng đầu nhìn Hoàng đế của nàng tà tà rơi xuống đất.
Tay nghề của nghệ nhân trong hoàng cung… quả thật… có thể lấy giả làm thật.
Đã nói sao lúc này vẫn còn hoa đào và hoa lê, té ra đều là hoa giả, tay nghề làm đồ giả đạt đến cấp bậc này, bảo người Thiên triều làm sao chịu nổi đây?
Cố gắng giữ vẻ ưu nhã nhất khi gạt nhẹ một cánh hoa, hai mắt Trang Lạc Yên đẫm lệ dịu dàng nhìn Hoàng đế, như thể đang nhìn về một điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình: “Hoàng thượng, người… ta…”
Phong Cẩn không để ý Trang Lạc Yên xưng “ta” trước mặt mình, chỉ duy trì nụ cười trên môi, ôm ngang người giai nhân, nhẹ nhàng đặt lên kệ đu dây rồi ôm cả người nàng vào lòng từ phía sau.
“Hôm tiết Hàn Thực, trẫm thấy nàng một mình đứng trong góc, đã muốn được thấy hình ảnh nàng ngồi trên bàn đu này.” Ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc mây, Phong Cẩn nghiêng đầu nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Trang Lạc Yên, “Có vài điều tiếc nuối trẫm có thể đền bù cho nàng, nhưng có vài điều tiếc nuối trẫm muốn bù, lại đành bất lực.”
Có chuyên gia bảo, nói vào bên tai trái dễ khiến người nghe cảm động và khắc ghi sâu sắc hơn tai phải, có điều lúc này Trang Lạc Yên lại không cảm động bao nhiêu, chỉ có sợ hãi. Điều này đáng sợ như thể một anh chàng chuyên ngành kỹ thuật đột nhiên chuyển sang viết loại tiểu thuyết ướt át như kiểu Quỳnh Dao vậy.
“Có thể ở bên Hoàng thượng, thiếp đã không còn gì tiếc nuối.” Người trong lòng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực ánh vào mắt Phong Cẩn, có lẽ vì ngẩng đầu quá nhanh, giọt lệ còn giấu trong khóe mắt đã chảy xuống.
Bối rối giơ tay vụng về lau mặt, Trang Lạc Yên lại quay đầu đi: “Nhụy hoa rơi vào mắt thiếp, ngứa quá.”
Phong Cẩn hơi sững sờ, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, buông Trang Lạc Yên: “Ái phi phải nắm chặt nhé.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy.
“A!” Bàn đu dây được đẩy lên cao, giữa không trung, Trang Lạc Yên ngoảnh đầu lại, một lọn tóc đen rơi xuống, nàng đỏ mặt quay sang kêu lên: “Hoàng thượng, người cố ý lừa thiếp.”
Phong Cẩn cười nhẹ nhìn theo, khi bàn đu hạ xuống lại đẩy thêm một cái: “Ái phi thích xem múa bàn đu dây, theo trẫm thấy không có điệu múa bàn đu nào làm trẫm kinh diễm hơn thế này.”
Trang Lạc Yên gắng tỏ vẻ kinh hoàng để phối hợp với Hoàng đế, lòng lại âm thầm cảm khái, không ngờ đồng chí Hoàng đế này cũng sẽ chơi một chiêu ngôn tình sến sẩm. Nàng tính toán mọi đường đổi lấy Hoàng đế ngôn tình một bận, rốt cuộc có được tính là có lời không đây?
Nhưng nói thật, còn gặp thêm vài lượt tình huống ngôn tình như thế, nàng đến điên mất! Để diễn tuồng vui này, nàng đã phải cố ôn lại vài tình tiết kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình chỉ để củng cố trình độ ngây thơ thuần khiết người người động lòng của bản thân. Huống hồ Hoàng đế đột nhiên trở nên nhu tình, nàng bị “kinh ngạc” nhiều hơn là ”mừng rỡ”.
Trên thế giới nào có cái gì phát miễn phí đâu, tựa như ôn nhu dịu dàng của Hoàng đế cũng không tự nhiên có vậy.
Hoàng hậu mang theo một đoàn cung nữ thái giám vào cung Kiền Chính, chưa tới cổng trong đã thấy Cao Đức Trung đi ra.
“Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Không biết có phải tình cờ hay chăng, Cao Đức Trung lại dừng ngay giữa cửa.
Hoàng hậu nhìn Cao Đức Trung một cái: “Bổn cung muốn cầu kiến Hoàng thượng, nhờ Cao công công đi thông báo một tiếng.”
“Bẩm nương nương, thật không khéo, lúc này Hoàng thượng e rằng không thể gặp người, nếu người có việc gì cần, nô tài xin chuyển lời thay ạ.” Cao Đức Trung lần thứ hai thi lễ, “Xin nương nương thứ tội.”
“Nếu Hoàng thượng bận việc, bổn cung không làm khó người.” Hoàng hậu cười cười, “Chỉ là chuyện cuối tháng này xuống ruộng cấy mẫu mà thôi, không phải chuyện quan trọng đâu.”
“Nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng.” Cao Đức Trung cúi đầu khom lưng nói.
Hoàng hậu gật đầu, quay người định đi, lại phảng phất nghe được tiếng cười của một nữ tử, không nhịn được mà dừng bước, quay đầu nhìn vào phía trong. Hơi nhướn mày nhìn Cao Đức Trung đang cúi đầu, thấy ông ta không có ý định tiết lộ điều gì, nàng bèn nói: “Đó là phi tần cung nào?”
Cao Đức Trung hơi nhấc mắt trả lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, chắc là vũ cơ múa bàn đu dây được Hoàng thượng gọi tới đấy ạ.”
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên: “Hoàng thượng thích xem thứ này?”
“Sở thích của Hoàng thượng, nô tài không dám vọng ngôn.” Cao Đức Trung vùi đầu thấp hơn, “Xin nương nương thứ tội.”
“Bổn cung chỉ buột miệng hỏi thăm, công công đừng để trong lòng.” Hoàng hậu cũng phát hiện mình vượt phép tắc, sửa sang lại sắc mặt, quay người tiếp tục đi ra.
Cao Đức Trung đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hoàng hậu, đuôi mày thoáng giật giật, sau đó lại cúi đầu.
“Nương nương, nô tì nghe nói, sáng hôm nay thái giám hầu cận của Hoàng thượng từng tới chuyển lời cho Chiêu hiền dung.” Đi khỏi cung Kiền Chính một đoạn, Hòa Ngọc hạ giọng, “Nói là mời Chiêu hiền dung sau bữa trưa tới cung Kiền Chính xem múa bàn đu, nô tì thấy chắc là lúc này đây.”
Khóe miệng Hoàng hậu hơi cong lên: “Chiêu hiền dung gặp bất hạnh lớn như vậy, Hoàng thượng sủng ái thêm vài phần cũng không có gì quá đáng, chỉ là không biết Thục quý phi có hay chuyện này.”
Hòa Ngọc cười nhạt, đáp: “Nô tì tin rằng, Thục quý phi sẽ biết thôi.”
Xuống khỏi bàn đu dây, Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế vẫn đang mỉm cười, giọng thoáng run rẩy: “Hoàng thượng, đã rất lâu rồi thiếp chưa chơi đu dây như vậy.”
Phong Cẩn nhặt cánh hoa rơi trên tóc Trang Lạc Yên: “Có vui hơn chút nào không?”
“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên mở to mắt, như thể không ngờ Hoàng đế lại nhận ra tâm trạng của mình không vui.
“Nàng là người của trẫm.” Hoàng đế lại kéo nữ tử trước mặt vào lòng, “Còn trẫm là Hoàng thượng của nàng.”
Tựa vào ngực Hoàng đế, Trang Lạc Yên ngượng ngùng đầy mặt. Ánh mắt quét qua cánh hoa rơi khắp mặt đất, Trang Lạc Yên tò mò nghĩ, tay nghề của thợ thủ công phải tốt đến độ nào mới làm cho cánh hoa tự nhiên rụng xuống như vậy nhỉ?
/29
|