Khi Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy Triệu Chân Tâm mang hộp giữ nhiệt đến để trên bàn, hắn đã ít nhiều đoán được trong hộp chứa thức ăn. Thế nhưng hắn vẫn chưa dám tin đó là sự thật rằng Triệu Chân Tâm sẽ mang thức ăn sáng đến cho hắn. Đến lúc Triệu Chân Tâm đã mở nắp hộp giữ nhiệt ra, Thái Cẩn Ngôn nhìn số thức ăn trong đó mà vẫn còn ngơ ngác. Triệu Chân Tâm thấy nét mặt lạnh ngắt của Thái Cẩn Ngôn mà vừa bực vừa thương. Tảng băng ngốc nghếch nhà cậu đói đến đờ đẫn luôn rồi này. Thế là cậu nhét dao nĩa vào tay của Thái Cẩn Ngôn, hất hất mặt ra hiệu cho hắn mau ăn sáng. Vậy mà Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ dè dặt hết nhìn số thức ăn kia lại len lén nhìn cậu, bộ dáng như không dám ăn. Triệu Chân Tâm cau mày, thấp giọng nói nhỏ:
- Sao vậy? Anh không thích món này à? Xin lỗi, vì thời gian ít quá nên tôi chỉ có thể làm được món này. Anh ăn tạm được không?
Thái Cẩn Ngôn nghe Triệu Chân Tâm tiết lộ là sống lưng càng thêm cứng đờ, gương mặt càng thêm lạnh lẽo. Ngược lại, trong lòng của hắn thì vui mừng như điên. Triệu Chân Tâm tự tay làm thức ăn sáng cho hắn này. Cậu lại còn đích thân mang đến tận văn phòng cho hắn ăn này. Sao hắn lại có thể không thích được cơ chứ? Đừng nói là bánh mì nướng và trứng chiên vừa ngon lành vừa đẹp mắt như thế này, cho dù Triệu Chân Tâm có mang bất cứ thứ gì không rõ hình dáng hay bốc mùi kinh khủng đến đâu, Thái Cẩn Ngôn cũng có thể vui vẻ mà ăn ngay lập tức. Nhưng mà lúc này, hắn lại không nỡ ăn. Nhìn xem, món ăn đủ cả sắc hương vị như thế, nhìn vào chẳng khác gì đang ngắm cảnh bình minh đang lên, soi sáng cho toàn bộ tâm hồn đang u ám của Thái Cẩn Ngôn khiến hắn vô cùng luyến tiếc. Thậm chí Thái Cẩn Ngôn còn lẩn thẩn suy nghĩ, liệu hắn có thể đóng gói, ép nhựa món ăn này để giấu đi, lâu lâu lén lấy ra ngắm nghía thì có được không?
Lúc này Triệu Chân Tâm đã không còn nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn nữa, nhưng cậu đã có kinh nghiệm phán đoán cảm xúc của hắn không phải bằng nét mặt mà từ ánh mắt. Cứ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Thái Cẩn Ngôn là Triệu Chân Tâm cũng có thể đoán được niềm vui trong lòng của tảng băng ngốc nhà mình đã vô cùng to lớn rồi. Cậu khịt mũi, cảm động. Chỉ là một món ăn đơn giản thế này thôi mà đã khiến Thái Cẩn Ngôn vui vẻ đến mức hai mắt sáng lấp lánh như thế rồi. Lẽ nào từ trước đến nay hắn chưa từng được ăn món này ư? Triệu Chân Tâm tự hỏi rồi tự trả lời luôn. Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao thì Thái Cẩn Ngôn cũng là một Tổng giám đốc của Tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, món ngon vật lạ nào mà hắn chưa từng nếm thử chứ.
Nhưng Triệu Chân Tâm không biết rằng, thật ra, đã lâu lắm rồi, Thái Cẩn Ngôn chưa từng được ăn những món do có ai đó bỏ công sức và tấm lòng nấu riêng cho hắn như thế này. Mặc dù trong nhà có thuê người nấu ăn, nhưng đó cũng chỉ là bỏ tiền ra trao đổi. Thứ mà Thái Cẩn Ngôn thèm khát là những món ăn mang tình thân, mang tình thương và có hương vị gia đình. Đặc biệt nhất là món ăn này lại còn do chính tay cậu làm ra. Đối với Thái Cẩn Ngôn mà nói, món ăn đơn giản này còn quý và ngon hơn tất cả những món do các đầu bếp nổi tiếng làm ra nữa.
Thấy Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ chần chừ không chịu ăn dù chỉ một miếng nhỏ, Triệu Chân Tâm nhớ đến căn bệnh dạ dày của hắn mà trong lòng sốt ruột. Bắt chước theo cách của chị dâu và anh trai mỗi khi cậu còn bé bị bệnh không chịu ăn, Triệu Chân Tâm dịu giọng dỗ dành:
- Anh cố gắng ăn một chút đi. Ăn một chút thôi cũng được. Anh thích ăn món gì, cứ nói cho tôi biết. Sau này tôi sẽ thức sớm một chút, làm những món khác cho anh ăn.
- Không cần đầu!
Thái Cẩn Ngôn vội lắc đầu như lắc trống bỏi. Mặc dù hắn sẽ rất vui và rất thích ăn hững món do cậu làm, nhưng Thái Cẩn Ngôn không muốn Triệu Chân Tâm phải thức sớm, vất vả chỉ vì làm món ăn cho hắn. Chỉ cần thỉnh thoảng cậu làm một món gì đó cho hắn, thế là đủ rồi. Triệu Chân Tâm nhìn cái đầu vừa lắc nguầy nguậy của Thái Cẩn Ngôn mà có chút khó hiểu. Thế nhưng sau đó, Thái Cẩn Ngôn lại không nói tiếp cho rõ ý của hắn. Vậy là Triệu Chân Tâm lại phải tiếp tục suy luận:
- Hay là… anh không thích ăn những món do tôi nấu? Vậy thì… anh muốn ăn món gì, của quán nào, tôi lập tức chạy đi mua về cho anh.
- Không! Không phải như vậy!
Thái Cẩn Ngôn lại tiếp tục lắc đầu, hốt hoảng giải thích. Nhưng vẫn như thường lệ, trước mặt vợ nhà, khả năng ngôn ngữ và trí óc của Tổng giám đốc tập đoàn Thắng Lợi vẫn luôn không thể dùng được. Hắn cứ ngắc ngứ mãi, không biết phải nói như thế nào cho Triệu Chân Tâm hiểu rõ lòng mình.
Triệu Chân Tâm lúc này cũng không muốn tốn thời gian để suy đoán lòng người đối diện nữa. Cậu xịu mặt, ra vẻ tủi thân, lẩm bẩm vừa đủ để tảng băng ngốc nghếch trước mặt có thể nghe thấy:
- Nếu anh không thích thì thôi vậy. Tôi ăn món tôi nấu cũng được. Dù sao thì sáng nay tôi vẫn chưa kịp ăn gì.
- Sao vậy? Anh không thích món này à? Xin lỗi, vì thời gian ít quá nên tôi chỉ có thể làm được món này. Anh ăn tạm được không?
Thái Cẩn Ngôn nghe Triệu Chân Tâm tiết lộ là sống lưng càng thêm cứng đờ, gương mặt càng thêm lạnh lẽo. Ngược lại, trong lòng của hắn thì vui mừng như điên. Triệu Chân Tâm tự tay làm thức ăn sáng cho hắn này. Cậu lại còn đích thân mang đến tận văn phòng cho hắn ăn này. Sao hắn lại có thể không thích được cơ chứ? Đừng nói là bánh mì nướng và trứng chiên vừa ngon lành vừa đẹp mắt như thế này, cho dù Triệu Chân Tâm có mang bất cứ thứ gì không rõ hình dáng hay bốc mùi kinh khủng đến đâu, Thái Cẩn Ngôn cũng có thể vui vẻ mà ăn ngay lập tức. Nhưng mà lúc này, hắn lại không nỡ ăn. Nhìn xem, món ăn đủ cả sắc hương vị như thế, nhìn vào chẳng khác gì đang ngắm cảnh bình minh đang lên, soi sáng cho toàn bộ tâm hồn đang u ám của Thái Cẩn Ngôn khiến hắn vô cùng luyến tiếc. Thậm chí Thái Cẩn Ngôn còn lẩn thẩn suy nghĩ, liệu hắn có thể đóng gói, ép nhựa món ăn này để giấu đi, lâu lâu lén lấy ra ngắm nghía thì có được không?
Lúc này Triệu Chân Tâm đã không còn nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn nữa, nhưng cậu đã có kinh nghiệm phán đoán cảm xúc của hắn không phải bằng nét mặt mà từ ánh mắt. Cứ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Thái Cẩn Ngôn là Triệu Chân Tâm cũng có thể đoán được niềm vui trong lòng của tảng băng ngốc nhà mình đã vô cùng to lớn rồi. Cậu khịt mũi, cảm động. Chỉ là một món ăn đơn giản thế này thôi mà đã khiến Thái Cẩn Ngôn vui vẻ đến mức hai mắt sáng lấp lánh như thế rồi. Lẽ nào từ trước đến nay hắn chưa từng được ăn món này ư? Triệu Chân Tâm tự hỏi rồi tự trả lời luôn. Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao thì Thái Cẩn Ngôn cũng là một Tổng giám đốc của Tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, món ngon vật lạ nào mà hắn chưa từng nếm thử chứ.
Nhưng Triệu Chân Tâm không biết rằng, thật ra, đã lâu lắm rồi, Thái Cẩn Ngôn chưa từng được ăn những món do có ai đó bỏ công sức và tấm lòng nấu riêng cho hắn như thế này. Mặc dù trong nhà có thuê người nấu ăn, nhưng đó cũng chỉ là bỏ tiền ra trao đổi. Thứ mà Thái Cẩn Ngôn thèm khát là những món ăn mang tình thân, mang tình thương và có hương vị gia đình. Đặc biệt nhất là món ăn này lại còn do chính tay cậu làm ra. Đối với Thái Cẩn Ngôn mà nói, món ăn đơn giản này còn quý và ngon hơn tất cả những món do các đầu bếp nổi tiếng làm ra nữa.
Thấy Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ chần chừ không chịu ăn dù chỉ một miếng nhỏ, Triệu Chân Tâm nhớ đến căn bệnh dạ dày của hắn mà trong lòng sốt ruột. Bắt chước theo cách của chị dâu và anh trai mỗi khi cậu còn bé bị bệnh không chịu ăn, Triệu Chân Tâm dịu giọng dỗ dành:
- Anh cố gắng ăn một chút đi. Ăn một chút thôi cũng được. Anh thích ăn món gì, cứ nói cho tôi biết. Sau này tôi sẽ thức sớm một chút, làm những món khác cho anh ăn.
- Không cần đầu!
Thái Cẩn Ngôn vội lắc đầu như lắc trống bỏi. Mặc dù hắn sẽ rất vui và rất thích ăn hững món do cậu làm, nhưng Thái Cẩn Ngôn không muốn Triệu Chân Tâm phải thức sớm, vất vả chỉ vì làm món ăn cho hắn. Chỉ cần thỉnh thoảng cậu làm một món gì đó cho hắn, thế là đủ rồi. Triệu Chân Tâm nhìn cái đầu vừa lắc nguầy nguậy của Thái Cẩn Ngôn mà có chút khó hiểu. Thế nhưng sau đó, Thái Cẩn Ngôn lại không nói tiếp cho rõ ý của hắn. Vậy là Triệu Chân Tâm lại phải tiếp tục suy luận:
- Hay là… anh không thích ăn những món do tôi nấu? Vậy thì… anh muốn ăn món gì, của quán nào, tôi lập tức chạy đi mua về cho anh.
- Không! Không phải như vậy!
Thái Cẩn Ngôn lại tiếp tục lắc đầu, hốt hoảng giải thích. Nhưng vẫn như thường lệ, trước mặt vợ nhà, khả năng ngôn ngữ và trí óc của Tổng giám đốc tập đoàn Thắng Lợi vẫn luôn không thể dùng được. Hắn cứ ngắc ngứ mãi, không biết phải nói như thế nào cho Triệu Chân Tâm hiểu rõ lòng mình.
Triệu Chân Tâm lúc này cũng không muốn tốn thời gian để suy đoán lòng người đối diện nữa. Cậu xịu mặt, ra vẻ tủi thân, lẩm bẩm vừa đủ để tảng băng ngốc nghếch trước mặt có thể nghe thấy:
- Nếu anh không thích thì thôi vậy. Tôi ăn món tôi nấu cũng được. Dù sao thì sáng nay tôi vẫn chưa kịp ăn gì.
/157
|