Thím Hai nghe được tiếng động ở ngoài sân biệt thự, bèn nhanh chóng đi ra phòng khách nhìn xem. Khi nhìn thấy Triệu Chân Tâm và Thái Cẩn Ngôn cùng nhau trở về, thím Hai vô cùng mừng rỡ. Nhìn “một – nhà - ba - người” đang ấm áp bên nhau ngoài kia, thím Hai cười tủm tỉm nói:
- Ngày hôm nay hai cậu chủ trở về sớm hơn thường ngày, vậy tôi cũng phải nấu cơm sớm hơn rồi.
Bà nói xong thì liền vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp.Triệu Chân Tâm thấy Thím Hai đi vào thì nói với Thái Cẩn Ngôn:
- Vậy anh ở đây chơi với Ha Ha một lúc đi, tôi đi thay quần áo khác.
Thái Cẩn Ngôn gật đầu ừ một tiếng. Hắn nhìn theo Triệu Chân Tâm cho tới khi cậu đi vào nhà rồi mới ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái. Nhưng bàn tay chạm vào cái đầu xù xù của Ha Ha càng khiến Thái Cẩn Ngôn hụt hẫng và luyến tiếc cái nắm tay mềm mại của Triệu Chân Tâm ban nãy.
- Gâu gâu gâu...
Ha Ha sủa vài tiếng, sau đó dường như cảm nhận được tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn không tốt, cậu chàng thè lưỡi liếm tay của “cha” vài cái. Thái Cẩn Ngôn gượng cười, an ủi “con trai”:
- Đừng lo lắng, cha không sao!
Mặc dù nói vậy, nhưng đến chính Thái Cẩn Ngôn cũng không thể tin nổi vào hai chữ “không sao” mà chính mình vừa nói. Hắn không những đang hụt hẫng, tiếc nuối vì bị Triệu Chân Tâm buông tay; mà hắn còn đang áy náy và băn khoăn về việc phải “chuộc tội” với Triệu Chân Tâm vì đã “hôn cậu đến ngất đi”. Hắn lại còn đang băn khoăn không biết Triệu Chân Tâm có còn tức giận và chán ghét hắn hay không? Dù sao thì cậu buông tay hắn và rời đi một cách dứt khoát, nhanh lẹ đến thế còn gì. Thế nên, dù đang chơi với Ha Ha nhưng ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, ngóng bóng dáng của Triệu Chân Tâm.
Lát sau, Triệu Chân Tâm mặc một chiếc áo len rộng rãi màu vàng chanh và quần thun màu vàng nhạt bước ra. Nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn vẫn còn đang mặc bộ trang phục công sở vừa cứng nhắc vừa ngột ngạt ngồi chơi với Ha Ha, cậu ngạc nhiên buột miệng hỏi:
- Sao anh không đi thay quần áo ra cho mát?
Thái Cẩn Ngôn mím miệng không trả lời. Quả nhiên là Triệu Chân Tâm vẫn còn tức giận hắn, cho nên cậu không hề nhớ ra rằng, chính miệng của cậu đã “ra lệnh” cho hắn ở đây chơi với Ha Ha trong khi cậu đi thay đồ. Hay là cậu vốn biết điều đó, nhưng vẫn cố ý muốn “trừng phạt” hắn? Không thể trách Thái Cẩn Ngôn nghĩ linh tinh như thế được. Bởi vì tính cách của Triệu Chân Tâm như thế nào, Thái Cẩn Ngôn vẫn còn nhớ rõ. Đừng thấy vẻ ngoài của cậu thư sinh, hiền hòa mà cho rằng cậu dễ bỏ qua mọi chuyện. Nếu ai đó chạm đến giới hạn của cậu thì Triệu Chân Tâm đặc biệt ghi thù và sẽ tìm đủ mọi cách để trả đũa cho bỏ ghét. Thái Cẩn Ngôn nghẹn trong lòng nhiều chút. Hắn không muốn bị Triệu Chân Tâm xem như kẻ thù mà trả đũa như thế đâu. Nhưng ai bảo hắn đã gây ra lỗi lầm với cậu làm gì? Đúng là đáng đời!
Nếu Triệu Chân Tâm vẫn còn có khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn, hẳn là cậu sẽ nghe được những suy nghĩ đầy ấm ức và tủi thân của hắn. Nhưng lúc này Triệu Chân Tâm đã không còn khả năng đặc biệt ấy nữa. Dù vậy, cậu nhìn ánh mắt và gương mặt đang cúi xuống trong im lìm của Thái Cẩn Ngôn mà vẫn ít nhiều đoán được rằng tâm trạng của hắn đang không vui. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Chân Tâm quay người đi vào trong nhà. Vừa đi cậu vừa nói:
- Để tôi vào lấy đồ xuống cho anh thay ra. Anh thích mặc bộ đồ nào? Đồ để ở đâu? Noi đi, tôi lấy xuống cho anh.
Thái Cẩn Ngôn còn đang hụt hẫng vì thấy Triệu Chân Tâm quay lưng thì đã nghe một loạt câu hỏi của cậu khiến hắn đờ ra đến mấy giây. Triệu Chân Tâm muốn giúp hắn lấy đồ thay ra? Hay là… Triệu Chân Tâm muốn nhìn hắn… thay đồ? Đầu óc của Thái Cẩn Ngôn vừa nghĩ tới đó thì cứ như chiếc xe bị chết máy, cứng ngắc một chỗ, đặc quánh như hồ dán. Triệu Chân Tâm phải hỏi đến lần thứ hai, đầu óc của Thái Cẩn Ngôn mới có thể hoạt động trở lại. Hắn ấp úng nói khẽ:
- Đồ đạc… tôi để trong ngăn tủ của phòng sách. Em… em cứ tùy ý lấy đại một bộ là được.
Triệu Chân Tâm đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã nghe rồi nhanh nhẹn bước lên lầu, tiến về phòng sách. Thái Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng của Triệu Chân Tâm khuất sau cánh cửa thì mới sực nhớ ra, trong tủ quần áo của phòng sách hắn đang giấu một thứ. Thái Cẩn Ngôn đứng bật dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống. Dù sao thì thứ đó hắn vốn định sẽ tặng cho Triệu Chân Tâm nhưng chưa tìm được cơ hội. Nếu để cậu nhìn thấy thì càng tốt, hắn sẽ nhân dịp này tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng hối lỗi. Mong là Triệu Chân Tâm sẽ không tức giận nữa, hoặc là… chỉ cần cậu bớt ghét hắn đi một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được.
- Ngày hôm nay hai cậu chủ trở về sớm hơn thường ngày, vậy tôi cũng phải nấu cơm sớm hơn rồi.
Bà nói xong thì liền vội vội vàng vàng đi tới phòng bếp.Triệu Chân Tâm thấy Thím Hai đi vào thì nói với Thái Cẩn Ngôn:
- Vậy anh ở đây chơi với Ha Ha một lúc đi, tôi đi thay quần áo khác.
Thái Cẩn Ngôn gật đầu ừ một tiếng. Hắn nhìn theo Triệu Chân Tâm cho tới khi cậu đi vào nhà rồi mới ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái. Nhưng bàn tay chạm vào cái đầu xù xù của Ha Ha càng khiến Thái Cẩn Ngôn hụt hẫng và luyến tiếc cái nắm tay mềm mại của Triệu Chân Tâm ban nãy.
- Gâu gâu gâu...
Ha Ha sủa vài tiếng, sau đó dường như cảm nhận được tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn không tốt, cậu chàng thè lưỡi liếm tay của “cha” vài cái. Thái Cẩn Ngôn gượng cười, an ủi “con trai”:
- Đừng lo lắng, cha không sao!
Mặc dù nói vậy, nhưng đến chính Thái Cẩn Ngôn cũng không thể tin nổi vào hai chữ “không sao” mà chính mình vừa nói. Hắn không những đang hụt hẫng, tiếc nuối vì bị Triệu Chân Tâm buông tay; mà hắn còn đang áy náy và băn khoăn về việc phải “chuộc tội” với Triệu Chân Tâm vì đã “hôn cậu đến ngất đi”. Hắn lại còn đang băn khoăn không biết Triệu Chân Tâm có còn tức giận và chán ghét hắn hay không? Dù sao thì cậu buông tay hắn và rời đi một cách dứt khoát, nhanh lẹ đến thế còn gì. Thế nên, dù đang chơi với Ha Ha nhưng ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, ngóng bóng dáng của Triệu Chân Tâm.
Lát sau, Triệu Chân Tâm mặc một chiếc áo len rộng rãi màu vàng chanh và quần thun màu vàng nhạt bước ra. Nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn vẫn còn đang mặc bộ trang phục công sở vừa cứng nhắc vừa ngột ngạt ngồi chơi với Ha Ha, cậu ngạc nhiên buột miệng hỏi:
- Sao anh không đi thay quần áo ra cho mát?
Thái Cẩn Ngôn mím miệng không trả lời. Quả nhiên là Triệu Chân Tâm vẫn còn tức giận hắn, cho nên cậu không hề nhớ ra rằng, chính miệng của cậu đã “ra lệnh” cho hắn ở đây chơi với Ha Ha trong khi cậu đi thay đồ. Hay là cậu vốn biết điều đó, nhưng vẫn cố ý muốn “trừng phạt” hắn? Không thể trách Thái Cẩn Ngôn nghĩ linh tinh như thế được. Bởi vì tính cách của Triệu Chân Tâm như thế nào, Thái Cẩn Ngôn vẫn còn nhớ rõ. Đừng thấy vẻ ngoài của cậu thư sinh, hiền hòa mà cho rằng cậu dễ bỏ qua mọi chuyện. Nếu ai đó chạm đến giới hạn của cậu thì Triệu Chân Tâm đặc biệt ghi thù và sẽ tìm đủ mọi cách để trả đũa cho bỏ ghét. Thái Cẩn Ngôn nghẹn trong lòng nhiều chút. Hắn không muốn bị Triệu Chân Tâm xem như kẻ thù mà trả đũa như thế đâu. Nhưng ai bảo hắn đã gây ra lỗi lầm với cậu làm gì? Đúng là đáng đời!
Nếu Triệu Chân Tâm vẫn còn có khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn, hẳn là cậu sẽ nghe được những suy nghĩ đầy ấm ức và tủi thân của hắn. Nhưng lúc này Triệu Chân Tâm đã không còn khả năng đặc biệt ấy nữa. Dù vậy, cậu nhìn ánh mắt và gương mặt đang cúi xuống trong im lìm của Thái Cẩn Ngôn mà vẫn ít nhiều đoán được rằng tâm trạng của hắn đang không vui. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Chân Tâm quay người đi vào trong nhà. Vừa đi cậu vừa nói:
- Để tôi vào lấy đồ xuống cho anh thay ra. Anh thích mặc bộ đồ nào? Đồ để ở đâu? Noi đi, tôi lấy xuống cho anh.
Thái Cẩn Ngôn còn đang hụt hẫng vì thấy Triệu Chân Tâm quay lưng thì đã nghe một loạt câu hỏi của cậu khiến hắn đờ ra đến mấy giây. Triệu Chân Tâm muốn giúp hắn lấy đồ thay ra? Hay là… Triệu Chân Tâm muốn nhìn hắn… thay đồ? Đầu óc của Thái Cẩn Ngôn vừa nghĩ tới đó thì cứ như chiếc xe bị chết máy, cứng ngắc một chỗ, đặc quánh như hồ dán. Triệu Chân Tâm phải hỏi đến lần thứ hai, đầu óc của Thái Cẩn Ngôn mới có thể hoạt động trở lại. Hắn ấp úng nói khẽ:
- Đồ đạc… tôi để trong ngăn tủ của phòng sách. Em… em cứ tùy ý lấy đại một bộ là được.
Triệu Chân Tâm đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã nghe rồi nhanh nhẹn bước lên lầu, tiến về phòng sách. Thái Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng của Triệu Chân Tâm khuất sau cánh cửa thì mới sực nhớ ra, trong tủ quần áo của phòng sách hắn đang giấu một thứ. Thái Cẩn Ngôn đứng bật dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống. Dù sao thì thứ đó hắn vốn định sẽ tặng cho Triệu Chân Tâm nhưng chưa tìm được cơ hội. Nếu để cậu nhìn thấy thì càng tốt, hắn sẽ nhân dịp này tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng hối lỗi. Mong là Triệu Chân Tâm sẽ không tức giận nữa, hoặc là… chỉ cần cậu bớt ghét hắn đi một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được.
/157
|