Triệu Chân Tâm giả vờ lẩm bà lẩm bẩm mà âm lượng vẫn không hề giảm một chút nào. Minh Nga và nhóm nhân viên phải liên tục che miệng cười thầm. Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Chân Tâm gài bẫy, không thể không gật đầu. Tuy nhiên bà ta vẫn cố gắng hậm hực mỉa mai:
- Hừ, tôi nghe nói con cưng của Triệu gia không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
Triệu Chân Tâm nhướng mày, đáp lại:
- Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiên chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì?
Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận:
- Cậu đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cậu cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ?
Triệu Chân Tâm lắc đầu:
- Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Cẩn Ngôn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa anh trai của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Cẩn Ngôn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Cẩn Ngôn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Cẩn Ngôn cùng quản lý quán này.
- Cậu vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Cẩn Ngôn giúp quản lý quán này?
Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa.Ngược lại, Triệu Chân Tâm lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần chưa trải qua thế sự gì của Triệu Chân Tâm, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cậu. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Chân Tâm vậy? Cậu ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cậu, để cậu có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét.
Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Chân Tâm được những người xung quanh yêu quý bào bảo bọc, là bởi vì cậu đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Chân Tâm đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cậu mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cậu. Thái Cẩn Ngôn chính là một minh chứng rõ ràng nhất.
Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Chân Tâm chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói:
- Cậu làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Cẩn Ngôn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cậu làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.
Liễu Hồng Hạnh giả vờ như đã lỡ lời nói ra điều không nên nói. Bà ta khựng lại một chút rồi lại nói lái sang chuyện khác:
- Đúng rồi, hai người kết hôn lâu như vậy mà chưa có trở về nhà lớn. Bố của Thái Cẩn Ngôn mặc dù không nhắc đến, nhưng tôi hiểu trong lòng ông ấy không thể nào vui vẻ được.
Những lời ám chỉ của Liễu Hồng Hạnh, sao Triệu Chân Tâm có thể không hiểu được chứ? Dù vậy, cậu cũng không tiện thay mặt Thái Cẩn Ngôn đáp ứng việc này. Triệu Chân Tâm do dự một chút rồi gật đầu:
- Việc đó... Buổi tối tôi sẽ nói với Thái Cẩn Ngôn.
Liễu Hồng Hạnh như vừa mới đấm vào bông, không nhận được phản ứng dữ dội của Triệu Chân Tâm như mong muốn. Bà ta giả vờ nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ra vẻ vội vã:
- Được rồi. Tôi sẽ nói với bố của Thái Cẩn Ngôn ở nhà chờ con trai mang con dâu về báo hiếu. Thôi, đã trễ rồi, tôi phải đến công ty ngay đây. Không phải ai cũng được rảnh rỗi giống như cậu đâu.
Triệu Chân Tâm chỉ gật nhẹ đầu thay câu chào tiễn khác. Cậu đứng yên một chỗ, hai tay vẫn ôm Ha Ha, mắt nhìn theo bóng lưng của Liễu Hồng Hạnh rời đi. Vẻ mặt của Triệu Chân Tâm thoáng đăm chiêu.
Liễu Hồng Hạnh ra đến chỗ xe ô tô đang đậu thì còn cố gắng quay lại, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết và vẫy tay từ biệt với Triệu Chân Tâm. Tuy nhiên, khi bà ta vừa xoay người sang chỗ khác thì nụ cười đã biến mất trong nháy mắt.
Trong lúc đó, tại công ty, Thái Cẩn Ngôn đang triệu tập nhân sự để chuẩn bị cho một cuộc họp mới. Sáng nay hắn đã phát hiện Triệu Chân Tâm không đến công ty, trong lòng vừa trống vắng vừa ấm ức lại vừa tủi thân. Có phải Triệu Chân Tâm đã chê hắn rồi không? Cho nên cậu mới không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa, không muốn làm cùng một công ty với hắn nữa?
- Hừ, tôi nghe nói con cưng của Triệu gia không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
Triệu Chân Tâm nhướng mày, đáp lại:
- Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiên chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì?
Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận:
- Cậu đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cậu cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ?
Triệu Chân Tâm lắc đầu:
- Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Cẩn Ngôn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa anh trai của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Cẩn Ngôn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Cẩn Ngôn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Cẩn Ngôn cùng quản lý quán này.
- Cậu vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Cẩn Ngôn giúp quản lý quán này?
Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa.Ngược lại, Triệu Chân Tâm lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần chưa trải qua thế sự gì của Triệu Chân Tâm, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cậu. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Chân Tâm vậy? Cậu ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cậu, để cậu có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét.
Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Chân Tâm được những người xung quanh yêu quý bào bảo bọc, là bởi vì cậu đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Chân Tâm đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cậu mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cậu. Thái Cẩn Ngôn chính là một minh chứng rõ ràng nhất.
Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Chân Tâm chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói:
- Cậu làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Cẩn Ngôn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cậu làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.
Liễu Hồng Hạnh giả vờ như đã lỡ lời nói ra điều không nên nói. Bà ta khựng lại một chút rồi lại nói lái sang chuyện khác:
- Đúng rồi, hai người kết hôn lâu như vậy mà chưa có trở về nhà lớn. Bố của Thái Cẩn Ngôn mặc dù không nhắc đến, nhưng tôi hiểu trong lòng ông ấy không thể nào vui vẻ được.
Những lời ám chỉ của Liễu Hồng Hạnh, sao Triệu Chân Tâm có thể không hiểu được chứ? Dù vậy, cậu cũng không tiện thay mặt Thái Cẩn Ngôn đáp ứng việc này. Triệu Chân Tâm do dự một chút rồi gật đầu:
- Việc đó... Buổi tối tôi sẽ nói với Thái Cẩn Ngôn.
Liễu Hồng Hạnh như vừa mới đấm vào bông, không nhận được phản ứng dữ dội của Triệu Chân Tâm như mong muốn. Bà ta giả vờ nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ra vẻ vội vã:
- Được rồi. Tôi sẽ nói với bố của Thái Cẩn Ngôn ở nhà chờ con trai mang con dâu về báo hiếu. Thôi, đã trễ rồi, tôi phải đến công ty ngay đây. Không phải ai cũng được rảnh rỗi giống như cậu đâu.
Triệu Chân Tâm chỉ gật nhẹ đầu thay câu chào tiễn khác. Cậu đứng yên một chỗ, hai tay vẫn ôm Ha Ha, mắt nhìn theo bóng lưng của Liễu Hồng Hạnh rời đi. Vẻ mặt của Triệu Chân Tâm thoáng đăm chiêu.
Liễu Hồng Hạnh ra đến chỗ xe ô tô đang đậu thì còn cố gắng quay lại, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết và vẫy tay từ biệt với Triệu Chân Tâm. Tuy nhiên, khi bà ta vừa xoay người sang chỗ khác thì nụ cười đã biến mất trong nháy mắt.
Trong lúc đó, tại công ty, Thái Cẩn Ngôn đang triệu tập nhân sự để chuẩn bị cho một cuộc họp mới. Sáng nay hắn đã phát hiện Triệu Chân Tâm không đến công ty, trong lòng vừa trống vắng vừa ấm ức lại vừa tủi thân. Có phải Triệu Chân Tâm đã chê hắn rồi không? Cho nên cậu mới không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa, không muốn làm cùng một công ty với hắn nữa?
/157
|