(*) Gốc: 大漠孤烟直 ( Đây là một câu thơ trong bài thơ Sứ Chí Tái Thượng 使至塞上 của Vương Duy, mn có thể tìm hiểu tham khảo thêm)
“Chuyện gì vậy?”
Gã nha dịch đang núp sau tảng đá nghỉ ngơi khẽ cau mày, cát bụi sau tảng đá trước mặt tung bay mù mịt tứ phía cứ như ai đó đang đạp cát loạn xạ. Những hạt cát vàng sậm trộn lẫn với bông tuyết trắng tạo nên cảnh tượng mờ mịt, khiến người ta không thể nhìn rõ, hơi có vẻ kỳ quái.
Gã vỗ vai người bên cạnh, đứng dậy nói, “Chúng ta qua đó nhìn xem sao.”
“Có chuyện gì đâu chứ? Tốt xấu gì cũng là Mai tuyết Thám Hoa nổi danh lừng lẫy năm đó, sao có thể cam tâm tình nguyện để người khác tiểu trên mặt, cứ để hắn nháo một lúc đi,“ người bên cạnh kéo gã lại, “Yên tâm đi, lão Tam có chừng mực, không đến nỗi chết người đâu.”
Gã kia nghĩ nghĩ, thấy cũng hơi có lý thì chậm rãi ngồi xuống, khịt mũi coi thường, “Mai tuyết Thám Hoa gì chứ,“ sau đó phá ra cười lớn, “Gọi là Bồn tiểu Thám Hoa đi.”
Đám người tức thì phá ra cười hô hố. Ở nơi khổ ải lạnh lẽo này chỉ có thể lấy vị Thám Hoa lang đã từng phong quang vô hạn kia ra làm trò đùa, thật là sảng khoái biết bao nhiêu. Đặc biệt là vị kia còn không biết thức thời, sống chết cũng không chịu tiết lộ tung tích của số bạc đó, làm sao mà bọn gã không phiền chán cơ chứ? E rằng là chuyến này đi về tay trắng.
Phía sau tảng đá, một bóng người dần dần đứng dậy.
Đám người rúc tay vào trong tay áo cười cười nói nói, đến khi nhìn rõ người đang đứng dậy, nhất thời cả bọn đều sững sờ.
Mái tóc đen bù xù bị gió tuyết cuốn lên, khuôn mặt nhợt nhạt chậm rãi quay về phía đám người. Khuôn mặt này vốn dĩ tuấn mỹ vô song, đã từng bị gọi đùa là cảnh đẹp của Hộ Bộ, nhưng sớm đã bị tra tấn đến gầy trơ cả xương, xương gò má nhọn hoắc nhô cao, đôi mắt khô khốc, hốc mắt đen kịt, hoàn toàn không còn dấu vết phong thái có một không hai ở lục bộ năm đó.
Bản thân chất lượng cơ thể này rất kém, có thể coi là yếu nhớt như sên, trói gà không chặt. Nhưng hiện giờ đã nhận được một tia tinh thần lực kia, cơ thể sắp chết lại một lần nữa bừng bừng sức sống.
Vết thương trên cổ tay đều đông cứng, lạnh buốt, Mạc Doãn xoay cổ tay, nhưng cảm giác đau đớn vẫn nhức nhối, tinh thần lực của hắn quá yếu, không đủ sức che chắn hắn khỏi cơn đau.
Nhưng thỉnh thoảng đau một chút cũng rất thú vị.
Đám người đối diện dường như cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bọn họ chạm vào kiếm trên thắt lưng, hét lên gọi nhau tập hợp.
Mạc Doãn đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, đợi đám người tới gần, hắn đột nhiên rút thanh đao của tên nha dịch đã chết bị giấu xác phía sau ra, chém mạnh vào người trước mặt, khuôn mặt gã này lập tức bị xẻ nghiêng làm đôi từ trán xuống tận cằm!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức cắt ngang qua sa mạc im lặng.
Người có thể áp giải tội phạm nghiêm trọng tất nhiên đều không phải thiện nam tín nữ gì. Bọn nha dịch này, người nào cũng đã từng có mạng người trong tay, nhưng bọn họ lại không ngờ một tên thư sinh yếu ớt, trên đường đi mặc cho bọn họ khi dễ như Mạc Doãn, lại đột nhiên tàn nhẫn như vậy. Mắt thấy đồng bọn của mình đã bị thương, tức thì nhào tới hung hãn tấn công Mạc Doãn.
Mạc Doãn bình thản nghênh chiến. Hắn chẳng có hứng thú đặc biệt với việc giết chóc, mỗi lần xuống đao đều là một đòn chí mạng, chặt đầu, đâm tim, mổ bụng. Chém một đao là lấy mạng một người. Vẻ mặt của những gã nha dịch trước khi chết đều sững sờ đến mức khó tin, như chưa bao giờ nghĩ rằng mạng sống của mình sẽ kết thúc trong tay một kẻ như vậy, cứ thế ngã xuống mở to mắt, nhìn trừng trừng bầu trời đầy tuyết bay trắng xóa
Chưa đầy nửa phút, sáu thi thể nằm la liệt rải rác trên mặt đất, tuyết trắng lất phất trộn lẫn với máu đen thẫm bẩn thỉu không thể tả.
Quần áo phạm nhân của Mạc Doãn nhanh chóng bị nhuộm đỏ, ngay cả đầu và mặt đều dính đầy máu ấm, nhỏ tí tách xuống mái tóc dài, hắn hít một hơi thật sâu, dùng một tay cắm chặt đao xuống lớp cát lạnh, sau đó tựa vào cán đao khom lưng ho khan liên tục.
Trạng thái của thân thể này sắp hỏng bét rồi. Đầu tiên là Hình Bộ dụng hình làm tổn thương xương cốt của hắn, tiếp theo lại bị lưu đày một đường, tuyết trắng và gió cát làm phổi hắn đau nhức, cho dù có sự trợ giúp của một chút tinh thần lực kia thì hắn vẫn đang suy sụp vì kiệt sức, trước mắt choáng váng, mấy lần suýt ngã xuống.
Thế giới này cũng giống như thế giới trước, chân thực đến đáng sợ. Không biết có phải do hắn cố tình mang theo một tia tinh thần lực vào thế giới này hay không, mà hắn đã thật sự trải qua cuộc đời của nhân vật này một cách trọn vẹn từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành. Thay vì nói là kích hoạt thế giới thì có thể nói hắn trực tiếp trở thành nhân vật này mới đúng hơn.
Trong lúc Mạc Doãn đang điều chỉnh hơi thở, hắn nhạy bén cảm nhận được bên phải phía sau mình có chuyển động bất thường, lập tức cảnh giác quét mắt qua bên phải.
Sa mạc chậm rãi bước vào màn đêm thực sự.
Trên dải đất cát và đá tảng nhấp nhô, mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại một cách kỳ dị, bầu trời không có lấy một vì sao.
Mạc Doãn nắm chặt cán đao, chậm rãi đứng dậy.
Hắn vừa mệt vừa đói vừa khát, nhưng đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ, nhìn chằm chằm vào những cồn cát tưởng chừng như yên bình cách đó không xa.
Khi ánh nắng mặt trời dần tắt và ánh trăng bạc lóng lánh chiếu xuống cồn cát, những bóng ma trong cồn cát cũng lặng lẽ hiện ra từ đường chân trời uốn lượn phía xa xa.
Lũ sói.
Những đôi tai nhọn, những đôi mắt xanh lập lòe, ẩn nấp dưới lớp cát đá, giờ đây bước từng bước thong thả chậm rãi tiếp cận nơi đang tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Dần dần, từng đôi mắt lập lòe sáng lên lên nơi phía chân trời nhấp nhô.
Dường như chúng đã nhận ra Mạc Doãn là sinh vật sống duy nhất còn sót lại ở đây, thế nên cũng chẳng hề e dè gì mà lộ diện. Lưng cong phập phồng duyên dáng, bốn chân thon dài khỏe mạnh, từng con hoặc gần hoặc xa lặng lẽ đứng nhìn Mạc Doãn trong gió tuyết.
Hai bên đối diện nhau, không xa cũng không gần.
Bầy sói không hành động hấp tấp, chúng có bản năng động vật và có thể cảm nhận được kẻ tưởng chừng như yếu ớt này vẫn chứa đầy sát khí mãnh liệt.
Mạc Doãn đứng đó, bộ quần áo tù mỏng manh trong gió tuyết khẽ đung đưa, hắn đè nén cơn ho trong cổ họng, bất động đứng trong gió tuyết như một pho tượng.
Giết chết đám nha dịch đã rút cạn toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể này, hiện tại hắn chỉ dựa vào ý chí bản thân để đối đầu với lũ sói đó. Chung quanh càng ngày càng lạnh, Mạc Doãn cảm giác được máu trên mặt mình sắp đóng băng. Bầy sói trong sa mạc đương nhiên không sợ lạnh, chúng xảo quyệt đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Mạc Doãn bị cái lạnh đánh bại, chúng liền có thể ăn no nê con mồi mà không cần tốn nhiều công sức.
Nhận ra được ý đồ của bọn chúng, Mạc Doãn mỉm cười, hắn không biết những con vật trong thế giới nhỏ bé này có linh tính hay không nhưng vẫn nói với bầy sói, “Chúng mày yên tâm, nếu tao sống không nổi thì nhất định cũng sẽ mang chúng mày theo chết chung.”
Con sói đầu đàn đứng phía trên gầm lên một tiếng trầm thấp, hai chân trước quỳ trên mặt đất, như thể bị Mạc Doãn chọc giận, bầy sói trong đàn cũng tru lên hết đợt này đến đợt khác đáp lại, nhưng Mạc Doãn vẫn cười, “Đừng có to mồm, có giỏi thì nhào lên đi.”
Tình hình vẫn đang bế tắc.
Mạc Doãn đột nhiên giơ đao lên, bầy sói đều lùi lại nửa bước.
Mạc Doãn hài lòng mỉm cười, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu,, nếu lũ sói đủ thông minh thì sẽ không lựa chọn gây chuyện với hắn. Hắn giơ đao chặt đứt một chân của xác chết bên cạnh rồi ném thẳng vào bầy sói. Lũ sói lập tức thay đổi đội hình nhưng trông vẫn cực kỳ đề phòng, không biết qua bao lâu, cuối cùng có một con sói chạy lại ngậm lấy phần chi bị cụt rồi mang về theo tín hiệu của con sói đầu đàn.
Mạc Doãn quay người lại, dùng đao cởi hết quần áo trên người của đám nha dịch, sau đó mặc vào người mình. Hắn lấy mồi lửa từ trên người một tên trong số đó, thổi nhẹ, những tia lửa bắn ra phừng lên. Hắn gom tất cả văn kiện, eo bài, cùm gỗ bọn họ mang theo ra sau tảng đá rồi đốt lên, ngọn lửa không lớn nhưng vẫn mang đến chút ấm áp.
Bầy sói đã ăn xong phần còn lại của cái chân bị cắt, ánh mắt xanh lục lập lòe lại bắn thẳng về phía Mạc Doãn. Mạc Doãn kiểm tra đống đồ vật vừa mới lấy được, vẫy tay về phía bầy sói, “Còn lại đều là của chúng mày đó.”
Lũ sói bu lại gặm nhấm sáu xác chết.
Mạc Doãn cầm đao trong tay, ngồi cạnh đống lửa ho khan.
Nơi này hẳn là cách thành thị gần nhất không còn xa. Đám nha dịch chọn nơi này dừng chân để lột trần nhục mạ hắn khi trời không còn sớm, chứng tỏ nhất định bọn họ sẽ đến nơi tiếp viện trước khi trời tối. Có điều bây giờ nhìn hắn tơi tả như vậy, nếu cứ tùy tiện vào thành thì sẽ bị bắt ngay lập tức vì bộ dạng đáng ngờ, ít nhất cũng phải sửa sang chỉnh đốn lại một chút đã.
Mạc Doãn đang trầm tư thì đột ngột cảm giác có một sinh vật sống bên cạnh dường như đang mon men muốn đến gần mình. Hắn quay người lại quả nhiên nhìn thấy một con sói có bộ lông màu xám nhạt cách mình không xa, có vẻ là sợ hãi ngọn lửa kế bên hắn nên không dám đến gần. Mạc Doãn nhấp một ngụm nước, bẻ một miếng thức ăn khô nhỏ tìm được rồi ném sang bên cạnh.
Con sói do dự tại chỗ một lúc lâu rồi từ từ đến gần.
Nhìn màu lông thì có thể nhận ra đây là một con sói con, Mạc Doãn nhai mẩu thức ăn khô nhỏ xíu như nhai sáp để lấy lại sức lực.
Con sói liếm sạch thức ăn khô trên mặt đất rồi dần dần tiến lại gần, Mạc Doãn cứ tựa vào tảng đá chậm rãi ăn thức ăn khô, chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lấy mặt hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Con sói nhỏ nhanh chóng liếm sạch máu trên mặt hắn, sau đó nằm xuống bên cạnh. Bầy sói ăn xong thì dần dần tụ tập xung quanh Mạc Doãn, núp sau tảng đá có thể cản gió.
Bầu trời đầy gió và tuyết, xương phơi rải rác trên cát, cát mịn dính máu trên mặt đất bị liếm gần như sạch sẽ. Một trận tàn sát giết chóc cứ thế hoàn toàn tiêu tan trong bụng lũ thú hoang đói khát.
Mạc Doãn đưa tay vuốt ve con sói nhỏ đang dựa vào đầu gối mình, da lông nó cứng ngắc nhưng nhiệt độ thân mình lại nóng hổi. Hắn quấn chặt quần áo rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng vây của bầy sói.
Một đêm yên ả trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Khi Mạc Doãn tỉnh dậy thì lửa đã tắt, hắn cuộn thanh đao vào trong một bộ quần áo, cõng trên lưng, tiếp theo đốt lửa một lần nữa rồi ném tất cả quần áo phạm nhân và nha dịch vào trong, lửa bùng lên, bầy sói sợ hãi lùi về phía sau.
Mạc Doãn nhìn mọi thứ cháy thành tro, quay đầu lại, đưa tay lên miệng huýt sáo với bầy sói, “Tạm biệt.”
*
“Cái thời tiết chó má, tuyết rơi dày quá.”
Trình Võ vỗ nhẹ tuyết trên cổ tay, nâng mũ trên đầu, “Mạc Doãn ——”
Trong phòng không ai trả lời, Trình Võ bước vào trong, lẩm bẩm nói, “Lại bệnh nữa à?”
“Chửi ai đó?”
Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vốn dĩ rất êm tai nhưng ốm đau bệnh tật đã làm hỏng nguồn âm thanh du dương như tiếng nước đổ, giờ đây nghe như tiếng sóng dưới vực sâu.
Tấm mành xốc lên, một khuôn mặt gầy gò ló ra, sau hơn một tháng dưỡng bệnh, trông Mạc Doãn khỏe khoắn hơn lúc trước rất nhiều. Cứ theo lời Trình Võ nói thì “cuối cùng cũng giống người rồi.”
Sau khi tách khỏi bầy sói, Mạc Doãn dựa vào kinh nghiệm của mình để đoán phương hướng của các tòa thành, sau đó đến được Dung Thành này.
Đây là một tòa thành nhỏ gần biên giới, không mấy thịnh vượng. Mạc Doãn đang lang thang ngoài thành thì gặp Trình Võ đang cưỡi lạc đà trong gió tuyết. Hắn nói dối rằng mình đã bị bọn mọi rợ cướp bóc, cả gia đình già trẻ lớn bé đều bị chúng bắt đi, lây lất hơn một tháng thì hôm nay may mắn trốn thoát được.
Trình Võ vừa nhìn thấy Mạc Doãn thì hoảng sợ lắm, bụng nghĩ nhìn người này người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đến khi nghe Mạc Doãn kể lại thảm cảnh của gia đình mình, Trình Võ mới đỏ mắt tức giận, “Lũ man di đáng chết!”
Sau này Mạc Doãn mới biết được, mùa xuân năm ngoái có bọn mọi rợ từ biên giới đến cướp đồ ăn. Lúc đó Trình Võ không có trong thành, khi quay về mới phát hiện mẹ mình bệnh nặng đã qua đời trên giường bệnh, cổ tay bị bầm tím hết cả lên, là dấu vết do bị người khác kéo mạnh chiếc vòng tay ra.
Sau khi biết cả nhà Mạc Doãn đều đã bị hại, Trình Võ trầm mặc một lúc, sau đó ra lệnh cho lạc đà quỳ xuống và đưa Mạc Doãn về thành. Hiện giờ hắn ta chỉ có một mình nên rất sẵn lòng tốt bụng thu lưu Mạc Doãn. Về phần Mạc Doãn, hắn cũng không ngần ngại dựa dẫm vào Trình gia để tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ban đầu Mạc Doãn cứ ngỡ tinh thần lực của mình có thể chống đỡ được cơ thể này, ngờ đâu vừa đến Trình gia, thể xác và tinh thần vừa được thả lỏng thì lại đổ bệnh.
Lần mọi rợ tiến vào thành đó, Trình Võ không có ở nhà là vì bận đi tìm một vị vu y hành tung bất định đến chữa bệnh cho mẹ mình. Cuối cùng người thì tìm được rồi, nhưng lão lại không chịu đi theo hắn ta, Trình Võ bèn mua một ít thảo dược từ vu y để mang về. Nào ngờ mua được thảo dược rồi, về nhà lại không còn mẹ nữa, vừa lúc thấy Mạc Doãn phát sốt mê man nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm, ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa, ngao thảo dược nấu nước thuốc, cố đút cho Mạc Doãn uống từng ngụm.
Sau một ngày một đêm, Mạc Doãn tỉnh lại, Trình Võ mừng quá, rưng rưng nước mắt nói, “Là lão nương ta cứu ngươi đó.” Sau đó, Trình Võ càng để tâm nhiệt tình chăm sóc Mạc Doãn nhiều hơn, đây cũng là một cách để giải tỏa sự áy náy của bản thân, xem như là bù đắp. Thời gian trôi qua, Mạc Doãn dần dần khá hơn nhưng bệnh ho mãi vẫn không khỏi.
Vì sống ở Trình gia nên Mạc Doãn đã đưa toàn bộ số bạc mình có cho Trình Võ, lúc đầu Trình Võ từ chối, nhưng sau đó Mạc Doãn có nói, “Nhận đi, ta không muốn nợ ân tình của ngươi.”
Trình Võ giận lắm, nhưng nhìn hắn bệnh tật thảm thương, mặt gầy trơ xương hốc hác, hắn ta cũng không thèm để ý, cầm túi tiền trong tay Mạc Doãn, thô lỗ nói, “Ta cứu ngươi một mạng, bất luận ngươi cho ta nhiều bạc như thế nào thì ngươi vẫn nợ ta.”
Mạc Doãn thản nhiên mỉm cười, cũng không tranh cãi với hắn ta.
“Sao ta gọi ngươi mà ngươi không trả lời?” Trình Võ cởi mũ ra, trên đỉnh đầu nóng hôi hổi.
“Ta có phải là mèo chó ngươi nuôi đâu, chẳng lẽ ngươi gọi ta thì ta phải trả lời à?”
Trình Võ lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình mà cứ cãi xoen xoét vậy hả?”
Mạc Doãn ngồi xuống ghế, hai tay đút trong ống tay áo, “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Trình Võ rót cho mình một chén nước, ừng ực uống sạch, sau đó đập xuống bàn một tiếng “cạch”, “Đâu đâu cũng thấy bọn chúng, ta đoán bọn chúng đang đợi đến đầu xuân. Đúng là một lũ súc sinh!”
Mạc Doãn “Ừm” một tiếng.
Trình Võ cau mày nhìn về phía cửa sổ, tấm màn dày chắn gió, bên ngoài gió tuyết gào thét. Hai ngày nay hắn cưỡi ngựa đi dò xét khắp nơi xung quanh, đám mọi rợ đó thật sự chẳng thèm để bọn họ vào mắt, vẫn đóng quân ở chỗ cũ không buồn thay đổi. Vừa mới cướp bóc bọn họ năm ngoái xong, năm nay vẫn ngạo mạn đóng quân gần Dung Thành, khả năng cao là đầu xuân lại tới một chuyến nữa...
Trình Võ suy nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Mạc Doãn, “Ngươi nói đến lúc đó chúng ta thật sự có thể báo thù sao?”
“Có thể.”
Trình Võ không thể chịu được cái tính kiệm lời của Mạc Doãn, cứ luôn cảm thấy Mạc Doãn có vẻ quá bí ẩn khó đoán, tuy nhiên vì hai người có chung một kẻ thù nên hắn ta lại cảm thấy cả hai thân thiết với nhau hơn một chút.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Trình Võ xua tay nói, “Cố gắng bình phục cho tốt trước đã.”
Mạc Doãn cười như không cười liếc hắn ta một cái, “Không phải ngươi gọi ta ra ngoài sao?”
Trình Võ nhất thời không nói nên lời, sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó, hắn ta cởi thắt lưng của mình ra, Mạc Doãn ngồi đó bình tĩnh quan sát. Tiếp theo Trình Võ rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo, “Nhìn xem, xong rồi này ——”
Mạc Doãn vào buồng trong cẩn thận kiểm tra thanh nhuyễn kiếm, hắn búng tay vào kiếm, thanh vũ khí khẽ rung lên hai cái, hắn lại tiếp tục ấn cổ tay xuống, dùng một chút lực, thanh kiếm theo đó cũng thẳng tắp, tỏa ra thứ ánh sáng trắng như tuyết lấp lóe trong phòng tối. Mạc Doãn vừa xoay cổ tay, thân kiếm cũng đâm tới, tiếng xé gió cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng —— quả là một thanh kiếm tốt.
Mạc Doãn cởi giày, khoanh chân ngồi xuống giường, ho nhẹ trong chăn.
Trong thế giới này, Mạc Doãn có rất nhiều kẻ thù, chỉ tính liên quan đến vụ án tham nhũng thôi đã có vài người rồi. Mỗi khuôn mặt hắn đều nhớ kỹ như khắc sâu vào trong đầu, cũng không biết ai mới là nhân vật chính, hay có liên quan gì đến nhân vật chính hay không.
Nhưng nếu muốn đối đầu với nhân vật chính, điều quan trọng nhất là hắn phải nhanh chóng trở lại triều đình, hơn nữa hắn cần quyền lực, mà phải là quyền lực rất lớn.
Nhưng hiện giờ hắn đã là tội phạm bị kết án và đang chạy trốn, cho dù muốn thay hình đổi dạng để tham gia thi cử một lần nữa, thì việc có được thân phận đủ tư cách để tham gia cuộc thi cũng là điều vô cùng khó khăn.
Con đường học hành thi thố xem như bỏ.
Vậy thì chỉ còn một cách khác.
Nơi này là biên giới, mấy năm nay bọn mọi rợ liên tục quấy nhiễu, xâm lược ngoài biên giới, phía triều đình đau đầu không thôi, nhiều lần phái quân đi nghênh chiến nhưng không hề thu hoạch được kết quả khả quan nào.
Mạc Tử Quy là một văn thần tay trói gà không chặt, và cuộc chiến ở biên giới không liên quan gì đến hắn ta.
Mạc Doãn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thanh nhuyễn kiếm trong tay. Ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm phản chiếu một đôi mắt đen tăm tối, giờ phút này lại được rót thêm tinh thần lực, đôi mắt này dường như cũng đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ, hắn là Mạc Doãn.
16/O4/2O24
“Chuyện gì vậy?”
Gã nha dịch đang núp sau tảng đá nghỉ ngơi khẽ cau mày, cát bụi sau tảng đá trước mặt tung bay mù mịt tứ phía cứ như ai đó đang đạp cát loạn xạ. Những hạt cát vàng sậm trộn lẫn với bông tuyết trắng tạo nên cảnh tượng mờ mịt, khiến người ta không thể nhìn rõ, hơi có vẻ kỳ quái.
Gã vỗ vai người bên cạnh, đứng dậy nói, “Chúng ta qua đó nhìn xem sao.”
“Có chuyện gì đâu chứ? Tốt xấu gì cũng là Mai tuyết Thám Hoa nổi danh lừng lẫy năm đó, sao có thể cam tâm tình nguyện để người khác tiểu trên mặt, cứ để hắn nháo một lúc đi,“ người bên cạnh kéo gã lại, “Yên tâm đi, lão Tam có chừng mực, không đến nỗi chết người đâu.”
Gã kia nghĩ nghĩ, thấy cũng hơi có lý thì chậm rãi ngồi xuống, khịt mũi coi thường, “Mai tuyết Thám Hoa gì chứ,“ sau đó phá ra cười lớn, “Gọi là Bồn tiểu Thám Hoa đi.”
Đám người tức thì phá ra cười hô hố. Ở nơi khổ ải lạnh lẽo này chỉ có thể lấy vị Thám Hoa lang đã từng phong quang vô hạn kia ra làm trò đùa, thật là sảng khoái biết bao nhiêu. Đặc biệt là vị kia còn không biết thức thời, sống chết cũng không chịu tiết lộ tung tích của số bạc đó, làm sao mà bọn gã không phiền chán cơ chứ? E rằng là chuyến này đi về tay trắng.
Phía sau tảng đá, một bóng người dần dần đứng dậy.
Đám người rúc tay vào trong tay áo cười cười nói nói, đến khi nhìn rõ người đang đứng dậy, nhất thời cả bọn đều sững sờ.
Mái tóc đen bù xù bị gió tuyết cuốn lên, khuôn mặt nhợt nhạt chậm rãi quay về phía đám người. Khuôn mặt này vốn dĩ tuấn mỹ vô song, đã từng bị gọi đùa là cảnh đẹp của Hộ Bộ, nhưng sớm đã bị tra tấn đến gầy trơ cả xương, xương gò má nhọn hoắc nhô cao, đôi mắt khô khốc, hốc mắt đen kịt, hoàn toàn không còn dấu vết phong thái có một không hai ở lục bộ năm đó.
Bản thân chất lượng cơ thể này rất kém, có thể coi là yếu nhớt như sên, trói gà không chặt. Nhưng hiện giờ đã nhận được một tia tinh thần lực kia, cơ thể sắp chết lại một lần nữa bừng bừng sức sống.
Vết thương trên cổ tay đều đông cứng, lạnh buốt, Mạc Doãn xoay cổ tay, nhưng cảm giác đau đớn vẫn nhức nhối, tinh thần lực của hắn quá yếu, không đủ sức che chắn hắn khỏi cơn đau.
Nhưng thỉnh thoảng đau một chút cũng rất thú vị.
Đám người đối diện dường như cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bọn họ chạm vào kiếm trên thắt lưng, hét lên gọi nhau tập hợp.
Mạc Doãn đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, đợi đám người tới gần, hắn đột nhiên rút thanh đao của tên nha dịch đã chết bị giấu xác phía sau ra, chém mạnh vào người trước mặt, khuôn mặt gã này lập tức bị xẻ nghiêng làm đôi từ trán xuống tận cằm!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức cắt ngang qua sa mạc im lặng.
Người có thể áp giải tội phạm nghiêm trọng tất nhiên đều không phải thiện nam tín nữ gì. Bọn nha dịch này, người nào cũng đã từng có mạng người trong tay, nhưng bọn họ lại không ngờ một tên thư sinh yếu ớt, trên đường đi mặc cho bọn họ khi dễ như Mạc Doãn, lại đột nhiên tàn nhẫn như vậy. Mắt thấy đồng bọn của mình đã bị thương, tức thì nhào tới hung hãn tấn công Mạc Doãn.
Mạc Doãn bình thản nghênh chiến. Hắn chẳng có hứng thú đặc biệt với việc giết chóc, mỗi lần xuống đao đều là một đòn chí mạng, chặt đầu, đâm tim, mổ bụng. Chém một đao là lấy mạng một người. Vẻ mặt của những gã nha dịch trước khi chết đều sững sờ đến mức khó tin, như chưa bao giờ nghĩ rằng mạng sống của mình sẽ kết thúc trong tay một kẻ như vậy, cứ thế ngã xuống mở to mắt, nhìn trừng trừng bầu trời đầy tuyết bay trắng xóa
Chưa đầy nửa phút, sáu thi thể nằm la liệt rải rác trên mặt đất, tuyết trắng lất phất trộn lẫn với máu đen thẫm bẩn thỉu không thể tả.
Quần áo phạm nhân của Mạc Doãn nhanh chóng bị nhuộm đỏ, ngay cả đầu và mặt đều dính đầy máu ấm, nhỏ tí tách xuống mái tóc dài, hắn hít một hơi thật sâu, dùng một tay cắm chặt đao xuống lớp cát lạnh, sau đó tựa vào cán đao khom lưng ho khan liên tục.
Trạng thái của thân thể này sắp hỏng bét rồi. Đầu tiên là Hình Bộ dụng hình làm tổn thương xương cốt của hắn, tiếp theo lại bị lưu đày một đường, tuyết trắng và gió cát làm phổi hắn đau nhức, cho dù có sự trợ giúp của một chút tinh thần lực kia thì hắn vẫn đang suy sụp vì kiệt sức, trước mắt choáng váng, mấy lần suýt ngã xuống.
Thế giới này cũng giống như thế giới trước, chân thực đến đáng sợ. Không biết có phải do hắn cố tình mang theo một tia tinh thần lực vào thế giới này hay không, mà hắn đã thật sự trải qua cuộc đời của nhân vật này một cách trọn vẹn từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành. Thay vì nói là kích hoạt thế giới thì có thể nói hắn trực tiếp trở thành nhân vật này mới đúng hơn.
Trong lúc Mạc Doãn đang điều chỉnh hơi thở, hắn nhạy bén cảm nhận được bên phải phía sau mình có chuyển động bất thường, lập tức cảnh giác quét mắt qua bên phải.
Sa mạc chậm rãi bước vào màn đêm thực sự.
Trên dải đất cát và đá tảng nhấp nhô, mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại một cách kỳ dị, bầu trời không có lấy một vì sao.
Mạc Doãn nắm chặt cán đao, chậm rãi đứng dậy.
Hắn vừa mệt vừa đói vừa khát, nhưng đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ, nhìn chằm chằm vào những cồn cát tưởng chừng như yên bình cách đó không xa.
Khi ánh nắng mặt trời dần tắt và ánh trăng bạc lóng lánh chiếu xuống cồn cát, những bóng ma trong cồn cát cũng lặng lẽ hiện ra từ đường chân trời uốn lượn phía xa xa.
Lũ sói.
Những đôi tai nhọn, những đôi mắt xanh lập lòe, ẩn nấp dưới lớp cát đá, giờ đây bước từng bước thong thả chậm rãi tiếp cận nơi đang tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Dần dần, từng đôi mắt lập lòe sáng lên lên nơi phía chân trời nhấp nhô.
Dường như chúng đã nhận ra Mạc Doãn là sinh vật sống duy nhất còn sót lại ở đây, thế nên cũng chẳng hề e dè gì mà lộ diện. Lưng cong phập phồng duyên dáng, bốn chân thon dài khỏe mạnh, từng con hoặc gần hoặc xa lặng lẽ đứng nhìn Mạc Doãn trong gió tuyết.
Hai bên đối diện nhau, không xa cũng không gần.
Bầy sói không hành động hấp tấp, chúng có bản năng động vật và có thể cảm nhận được kẻ tưởng chừng như yếu ớt này vẫn chứa đầy sát khí mãnh liệt.
Mạc Doãn đứng đó, bộ quần áo tù mỏng manh trong gió tuyết khẽ đung đưa, hắn đè nén cơn ho trong cổ họng, bất động đứng trong gió tuyết như một pho tượng.
Giết chết đám nha dịch đã rút cạn toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể này, hiện tại hắn chỉ dựa vào ý chí bản thân để đối đầu với lũ sói đó. Chung quanh càng ngày càng lạnh, Mạc Doãn cảm giác được máu trên mặt mình sắp đóng băng. Bầy sói trong sa mạc đương nhiên không sợ lạnh, chúng xảo quyệt đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Mạc Doãn bị cái lạnh đánh bại, chúng liền có thể ăn no nê con mồi mà không cần tốn nhiều công sức.
Nhận ra được ý đồ của bọn chúng, Mạc Doãn mỉm cười, hắn không biết những con vật trong thế giới nhỏ bé này có linh tính hay không nhưng vẫn nói với bầy sói, “Chúng mày yên tâm, nếu tao sống không nổi thì nhất định cũng sẽ mang chúng mày theo chết chung.”
Con sói đầu đàn đứng phía trên gầm lên một tiếng trầm thấp, hai chân trước quỳ trên mặt đất, như thể bị Mạc Doãn chọc giận, bầy sói trong đàn cũng tru lên hết đợt này đến đợt khác đáp lại, nhưng Mạc Doãn vẫn cười, “Đừng có to mồm, có giỏi thì nhào lên đi.”
Tình hình vẫn đang bế tắc.
Mạc Doãn đột nhiên giơ đao lên, bầy sói đều lùi lại nửa bước.
Mạc Doãn hài lòng mỉm cười, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu,, nếu lũ sói đủ thông minh thì sẽ không lựa chọn gây chuyện với hắn. Hắn giơ đao chặt đứt một chân của xác chết bên cạnh rồi ném thẳng vào bầy sói. Lũ sói lập tức thay đổi đội hình nhưng trông vẫn cực kỳ đề phòng, không biết qua bao lâu, cuối cùng có một con sói chạy lại ngậm lấy phần chi bị cụt rồi mang về theo tín hiệu của con sói đầu đàn.
Mạc Doãn quay người lại, dùng đao cởi hết quần áo trên người của đám nha dịch, sau đó mặc vào người mình. Hắn lấy mồi lửa từ trên người một tên trong số đó, thổi nhẹ, những tia lửa bắn ra phừng lên. Hắn gom tất cả văn kiện, eo bài, cùm gỗ bọn họ mang theo ra sau tảng đá rồi đốt lên, ngọn lửa không lớn nhưng vẫn mang đến chút ấm áp.
Bầy sói đã ăn xong phần còn lại của cái chân bị cắt, ánh mắt xanh lục lập lòe lại bắn thẳng về phía Mạc Doãn. Mạc Doãn kiểm tra đống đồ vật vừa mới lấy được, vẫy tay về phía bầy sói, “Còn lại đều là của chúng mày đó.”
Lũ sói bu lại gặm nhấm sáu xác chết.
Mạc Doãn cầm đao trong tay, ngồi cạnh đống lửa ho khan.
Nơi này hẳn là cách thành thị gần nhất không còn xa. Đám nha dịch chọn nơi này dừng chân để lột trần nhục mạ hắn khi trời không còn sớm, chứng tỏ nhất định bọn họ sẽ đến nơi tiếp viện trước khi trời tối. Có điều bây giờ nhìn hắn tơi tả như vậy, nếu cứ tùy tiện vào thành thì sẽ bị bắt ngay lập tức vì bộ dạng đáng ngờ, ít nhất cũng phải sửa sang chỉnh đốn lại một chút đã.
Mạc Doãn đang trầm tư thì đột ngột cảm giác có một sinh vật sống bên cạnh dường như đang mon men muốn đến gần mình. Hắn quay người lại quả nhiên nhìn thấy một con sói có bộ lông màu xám nhạt cách mình không xa, có vẻ là sợ hãi ngọn lửa kế bên hắn nên không dám đến gần. Mạc Doãn nhấp một ngụm nước, bẻ một miếng thức ăn khô nhỏ tìm được rồi ném sang bên cạnh.
Con sói do dự tại chỗ một lúc lâu rồi từ từ đến gần.
Nhìn màu lông thì có thể nhận ra đây là một con sói con, Mạc Doãn nhai mẩu thức ăn khô nhỏ xíu như nhai sáp để lấy lại sức lực.
Con sói liếm sạch thức ăn khô trên mặt đất rồi dần dần tiến lại gần, Mạc Doãn cứ tựa vào tảng đá chậm rãi ăn thức ăn khô, chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lấy mặt hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Con sói nhỏ nhanh chóng liếm sạch máu trên mặt hắn, sau đó nằm xuống bên cạnh. Bầy sói ăn xong thì dần dần tụ tập xung quanh Mạc Doãn, núp sau tảng đá có thể cản gió.
Bầu trời đầy gió và tuyết, xương phơi rải rác trên cát, cát mịn dính máu trên mặt đất bị liếm gần như sạch sẽ. Một trận tàn sát giết chóc cứ thế hoàn toàn tiêu tan trong bụng lũ thú hoang đói khát.
Mạc Doãn đưa tay vuốt ve con sói nhỏ đang dựa vào đầu gối mình, da lông nó cứng ngắc nhưng nhiệt độ thân mình lại nóng hổi. Hắn quấn chặt quần áo rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng vây của bầy sói.
Một đêm yên ả trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Khi Mạc Doãn tỉnh dậy thì lửa đã tắt, hắn cuộn thanh đao vào trong một bộ quần áo, cõng trên lưng, tiếp theo đốt lửa một lần nữa rồi ném tất cả quần áo phạm nhân và nha dịch vào trong, lửa bùng lên, bầy sói sợ hãi lùi về phía sau.
Mạc Doãn nhìn mọi thứ cháy thành tro, quay đầu lại, đưa tay lên miệng huýt sáo với bầy sói, “Tạm biệt.”
*
“Cái thời tiết chó má, tuyết rơi dày quá.”
Trình Võ vỗ nhẹ tuyết trên cổ tay, nâng mũ trên đầu, “Mạc Doãn ——”
Trong phòng không ai trả lời, Trình Võ bước vào trong, lẩm bẩm nói, “Lại bệnh nữa à?”
“Chửi ai đó?”
Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vốn dĩ rất êm tai nhưng ốm đau bệnh tật đã làm hỏng nguồn âm thanh du dương như tiếng nước đổ, giờ đây nghe như tiếng sóng dưới vực sâu.
Tấm mành xốc lên, một khuôn mặt gầy gò ló ra, sau hơn một tháng dưỡng bệnh, trông Mạc Doãn khỏe khoắn hơn lúc trước rất nhiều. Cứ theo lời Trình Võ nói thì “cuối cùng cũng giống người rồi.”
Sau khi tách khỏi bầy sói, Mạc Doãn dựa vào kinh nghiệm của mình để đoán phương hướng của các tòa thành, sau đó đến được Dung Thành này.
Đây là một tòa thành nhỏ gần biên giới, không mấy thịnh vượng. Mạc Doãn đang lang thang ngoài thành thì gặp Trình Võ đang cưỡi lạc đà trong gió tuyết. Hắn nói dối rằng mình đã bị bọn mọi rợ cướp bóc, cả gia đình già trẻ lớn bé đều bị chúng bắt đi, lây lất hơn một tháng thì hôm nay may mắn trốn thoát được.
Trình Võ vừa nhìn thấy Mạc Doãn thì hoảng sợ lắm, bụng nghĩ nhìn người này người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đến khi nghe Mạc Doãn kể lại thảm cảnh của gia đình mình, Trình Võ mới đỏ mắt tức giận, “Lũ man di đáng chết!”
Sau này Mạc Doãn mới biết được, mùa xuân năm ngoái có bọn mọi rợ từ biên giới đến cướp đồ ăn. Lúc đó Trình Võ không có trong thành, khi quay về mới phát hiện mẹ mình bệnh nặng đã qua đời trên giường bệnh, cổ tay bị bầm tím hết cả lên, là dấu vết do bị người khác kéo mạnh chiếc vòng tay ra.
Sau khi biết cả nhà Mạc Doãn đều đã bị hại, Trình Võ trầm mặc một lúc, sau đó ra lệnh cho lạc đà quỳ xuống và đưa Mạc Doãn về thành. Hiện giờ hắn ta chỉ có một mình nên rất sẵn lòng tốt bụng thu lưu Mạc Doãn. Về phần Mạc Doãn, hắn cũng không ngần ngại dựa dẫm vào Trình gia để tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ban đầu Mạc Doãn cứ ngỡ tinh thần lực của mình có thể chống đỡ được cơ thể này, ngờ đâu vừa đến Trình gia, thể xác và tinh thần vừa được thả lỏng thì lại đổ bệnh.
Lần mọi rợ tiến vào thành đó, Trình Võ không có ở nhà là vì bận đi tìm một vị vu y hành tung bất định đến chữa bệnh cho mẹ mình. Cuối cùng người thì tìm được rồi, nhưng lão lại không chịu đi theo hắn ta, Trình Võ bèn mua một ít thảo dược từ vu y để mang về. Nào ngờ mua được thảo dược rồi, về nhà lại không còn mẹ nữa, vừa lúc thấy Mạc Doãn phát sốt mê man nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm, ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa, ngao thảo dược nấu nước thuốc, cố đút cho Mạc Doãn uống từng ngụm.
Sau một ngày một đêm, Mạc Doãn tỉnh lại, Trình Võ mừng quá, rưng rưng nước mắt nói, “Là lão nương ta cứu ngươi đó.” Sau đó, Trình Võ càng để tâm nhiệt tình chăm sóc Mạc Doãn nhiều hơn, đây cũng là một cách để giải tỏa sự áy náy của bản thân, xem như là bù đắp. Thời gian trôi qua, Mạc Doãn dần dần khá hơn nhưng bệnh ho mãi vẫn không khỏi.
Vì sống ở Trình gia nên Mạc Doãn đã đưa toàn bộ số bạc mình có cho Trình Võ, lúc đầu Trình Võ từ chối, nhưng sau đó Mạc Doãn có nói, “Nhận đi, ta không muốn nợ ân tình của ngươi.”
Trình Võ giận lắm, nhưng nhìn hắn bệnh tật thảm thương, mặt gầy trơ xương hốc hác, hắn ta cũng không thèm để ý, cầm túi tiền trong tay Mạc Doãn, thô lỗ nói, “Ta cứu ngươi một mạng, bất luận ngươi cho ta nhiều bạc như thế nào thì ngươi vẫn nợ ta.”
Mạc Doãn thản nhiên mỉm cười, cũng không tranh cãi với hắn ta.
“Sao ta gọi ngươi mà ngươi không trả lời?” Trình Võ cởi mũ ra, trên đỉnh đầu nóng hôi hổi.
“Ta có phải là mèo chó ngươi nuôi đâu, chẳng lẽ ngươi gọi ta thì ta phải trả lời à?”
Trình Võ lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình mà cứ cãi xoen xoét vậy hả?”
Mạc Doãn ngồi xuống ghế, hai tay đút trong ống tay áo, “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Trình Võ rót cho mình một chén nước, ừng ực uống sạch, sau đó đập xuống bàn một tiếng “cạch”, “Đâu đâu cũng thấy bọn chúng, ta đoán bọn chúng đang đợi đến đầu xuân. Đúng là một lũ súc sinh!”
Mạc Doãn “Ừm” một tiếng.
Trình Võ cau mày nhìn về phía cửa sổ, tấm màn dày chắn gió, bên ngoài gió tuyết gào thét. Hai ngày nay hắn cưỡi ngựa đi dò xét khắp nơi xung quanh, đám mọi rợ đó thật sự chẳng thèm để bọn họ vào mắt, vẫn đóng quân ở chỗ cũ không buồn thay đổi. Vừa mới cướp bóc bọn họ năm ngoái xong, năm nay vẫn ngạo mạn đóng quân gần Dung Thành, khả năng cao là đầu xuân lại tới một chuyến nữa...
Trình Võ suy nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Mạc Doãn, “Ngươi nói đến lúc đó chúng ta thật sự có thể báo thù sao?”
“Có thể.”
Trình Võ không thể chịu được cái tính kiệm lời của Mạc Doãn, cứ luôn cảm thấy Mạc Doãn có vẻ quá bí ẩn khó đoán, tuy nhiên vì hai người có chung một kẻ thù nên hắn ta lại cảm thấy cả hai thân thiết với nhau hơn một chút.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Trình Võ xua tay nói, “Cố gắng bình phục cho tốt trước đã.”
Mạc Doãn cười như không cười liếc hắn ta một cái, “Không phải ngươi gọi ta ra ngoài sao?”
Trình Võ nhất thời không nói nên lời, sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó, hắn ta cởi thắt lưng của mình ra, Mạc Doãn ngồi đó bình tĩnh quan sát. Tiếp theo Trình Võ rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo, “Nhìn xem, xong rồi này ——”
Mạc Doãn vào buồng trong cẩn thận kiểm tra thanh nhuyễn kiếm, hắn búng tay vào kiếm, thanh vũ khí khẽ rung lên hai cái, hắn lại tiếp tục ấn cổ tay xuống, dùng một chút lực, thanh kiếm theo đó cũng thẳng tắp, tỏa ra thứ ánh sáng trắng như tuyết lấp lóe trong phòng tối. Mạc Doãn vừa xoay cổ tay, thân kiếm cũng đâm tới, tiếng xé gió cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng —— quả là một thanh kiếm tốt.
Mạc Doãn cởi giày, khoanh chân ngồi xuống giường, ho nhẹ trong chăn.
Trong thế giới này, Mạc Doãn có rất nhiều kẻ thù, chỉ tính liên quan đến vụ án tham nhũng thôi đã có vài người rồi. Mỗi khuôn mặt hắn đều nhớ kỹ như khắc sâu vào trong đầu, cũng không biết ai mới là nhân vật chính, hay có liên quan gì đến nhân vật chính hay không.
Nhưng nếu muốn đối đầu với nhân vật chính, điều quan trọng nhất là hắn phải nhanh chóng trở lại triều đình, hơn nữa hắn cần quyền lực, mà phải là quyền lực rất lớn.
Nhưng hiện giờ hắn đã là tội phạm bị kết án và đang chạy trốn, cho dù muốn thay hình đổi dạng để tham gia thi cử một lần nữa, thì việc có được thân phận đủ tư cách để tham gia cuộc thi cũng là điều vô cùng khó khăn.
Con đường học hành thi thố xem như bỏ.
Vậy thì chỉ còn một cách khác.
Nơi này là biên giới, mấy năm nay bọn mọi rợ liên tục quấy nhiễu, xâm lược ngoài biên giới, phía triều đình đau đầu không thôi, nhiều lần phái quân đi nghênh chiến nhưng không hề thu hoạch được kết quả khả quan nào.
Mạc Tử Quy là một văn thần tay trói gà không chặt, và cuộc chiến ở biên giới không liên quan gì đến hắn ta.
Mạc Doãn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thanh nhuyễn kiếm trong tay. Ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm phản chiếu một đôi mắt đen tăm tối, giờ phút này lại được rót thêm tinh thần lực, đôi mắt này dường như cũng đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ, hắn là Mạc Doãn.
16/O4/2O24
/42
|