Hơn nửa tháng sau, lúc Đỗ Nhược Hành bước ra từ phòng tập thể dục liền nhận được cuộc điện thoại của người đại diện công ty giải trí Tác Nghệ, đối phương nói có người ra giá cao để thu mua lại cổ phần trong tay Đỗ Nhược Hành, hỏi cô có muốn xuất ra hay không.
Trong tay Đỗ Nhược Hành không nắm giữ nhiều cổ phần của công ty giải trí Tác Nghệ lắm. Một ít cổ phần nằm trong tay cô là do Chu Yến Cầm sang tên cho cô, mà nguyên nhân Chu Yến Cầm có số cổ phần này cô cũng không rõ lắm. Đỗ Nhược Hành đã từng tham gia một tiệc rượu của công ty giải trí Tác Nghệ, khi đó cô mới biết trong tay Chu Yến Cầm có nắm cổ phần của công ty giải trí này. Lần đó là Tác Nghệ gửi thiệp mời Chu Yến Cầm và phu nhân là cô đến tận nhà, cô nhận được thấy mới mẻ nên bảo Chu Yến Cầm dẫn đi. Cảm nhận lúc đó, công ty giải trí không hổ là thiên đường của người nổi tiếng, mỗi người tham gia đều cao ráo, nam đẹp trai nữ xinh gái, tùy tiện một người cũng có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt kinh diễm của người qua đường.
Đỗ Nhược Hành chỉ đến một lát đã muốn về, cô chỉ muốn đến xem Tác Nghệ rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nam mỹ nữ, phát hiện kết quả so với sự tưởng tượng của cô còn tốt hơn gấp mấy lần.
Đến bây giờ cô vẫn không muốn thừa nhận, năm đó cô đòi số cổ phần của Tác Nghệ trong tay Chu Yến Cầm là bởi vì ghen tỵ và có ý nghĩ muốn trả thù. Khi đó cô làm như vậy chỉ là muốn tách Chu Yến Cầm ra khỏi đám mỹ nữ này theo bản năng. Cô lúc ấy rất chán ghét anh ta cũng bởi vì có quá nhiều ghen tỵ ẩn chứa trong lòng. Càng về sau cô càng phát hiện nước đi này của cô quá buồn cười, muốn quản chặt Chu Yến Cầm, một công ty giải trí như Tác Nghệ chỉ là chỗ nhỏ bé.
Đỗ Nhược Hành không suy nghĩ nhiều về điều kiện mua bán, chỉ là muốn bán đi nên đồng ý với người đại diện, hôm sau sẽ đến ký hợp đồng chuyển nhượng. Sáng sớm hôm sau, ngày cô đến Tác Nghệ, trời trong nắng ấm, cô vừa bước chân vào đại sảnh công ty liền nhìn thấy Lam Ngọc Nhu.
Cô ta nhìn có vẻ gầy hơn trước rất nhiều, phải nói là gầy đến độ chỉ còn một bộ da bọc xương. Một người đẹp có thể tiều tụy đến mức này thực sự quá khiến người ta giật mình, nếu như không phải nhìn thấy nốt ruồi son ngay bên khóe mắt người kia, Đỗ Nhược Hành chắc chắn sẽ không nhận ra đó là Lam Ngọc Nhu.
Đợi đến lúc Đỗ Nhược Hành tiến thêm mấy bước chân, tất nhiên Lam Ngọc Nhu cũng nhìn thấy cô, không hiểu tại sao biểu hiện của cô ta khi nhìn thấy Đỗ Nhược Hành lại không thoải mái như vậy. Đỗ Nhược Hành thấy cô ta cố ý nghiêng mặt qua một bên, bước chân vội vã hơn để đi qua cô một cách nhanh nhất.
Rất lâu rồi Đỗ Nhược Hành không xem mấy tin tức liên quan đến làng giải trí nên cảm thấy khá khó hiểu. Nửa tiếng sau, sau khi công chuyện đã xong, đối phương tiễn cô ra ngoài, Đỗ Nhược Hành không kìm được mà hỏi: Nếu như tôi nhớ không nhầm, Lam Ngọc Nhu cũng là nghệ sỹ của công ty này đúng không?
Trên mặt đối phương hiện lên chút ý cười xấu xa: Đỗ tiểu thư nghĩ như thế nào về cô ta?
Đỗ Nhược Hành cười cười: Mới vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta ở dưới lầu, hình như dáng vẻ không tốt lắm.
Đối phương cũng cười cười: Ngài quả nhiên không phải là người trong nghề. Lam Ngọc Nhu đã bị công ty phong sát một năm nay rồi.
. . . . . .
Đối phương lại nhỏ giọng nói với cô: Cô ta chủ động tiếp cận với một quan chức cấp cao, chơi trò mập mờ qua lại với ông ta khiến vợ vị quan chức đó tức giận.
Chính xác là người muốn mua số cổ phần trong tay cô hôm nay chính là người Lam Ngọc Nhu đắc tội. Cô Lam Ngọc Nhu kia không cẩn thận đắc tội nhân vật lớn như vậy, cho nên một năm nay hơi khó khăn. Nghe nói gần đây còn mắc chứng kén ăn, hơn nữa kinh tế còn xuất hiện vấn đề.
Đỗ Nhược Hành nghe thấy vậy liền hỏi: Còn có cơ hội đổi vận không?
Đối phương hừ một tiếng: Nếu như người của giới giải trí, vướng mắc vào mấy chuyện đó coi như xong. Nếu như cô ta chịu nhún mình đàn hát hầu rượu mấy vị khách thì tạm coi có thể qua ngày còn nếu cô ta còn làm mình làm mẩy, tỏ vẻ thanh cao thì không còn chỗ nào cho cô ta nữa.
Đỗ Nhược Hành vào tiệm bán báo tìm được một quyển tạp chí giải trí, ngày xuất bản là mấy tháng trước. Trên đó viết bởi vì Lam Ngọc Nhu bị bại lộ chuyện xấu nên công ty đành phóng sát cô ta, hình minh họa bên cạnh là dung nhan khá tiều tụy của Lam Ngọc Nhu. Đỗ Nhược Hành nhìn một hồi, đem tạp chí ném vào bao trong túi mang về biệt thự nhà họ Chu.
Chu Yến Cầm đứng ở cửa nhìn Đỗ Nhược Hành đi vào phòng khách, hỏi cô rằng sao vừa rồi gọi điện thoại cho cô mà điện thoại không liên lạc được. Đỗ Nhược Hành không để ý đến người đàn ông đang bám theo mình, cô tới đây là vì đêm hôm trước lão quản gia gọi điện mời cô đến biệt thự nhà họ Chu ăn canh cá nấu cải chua. Mặt khác Đỗ Nhược Hành còn muốn mang mấy bồn hoa nho nhỏ trong nhà đến chỗ mình ở, tính là mấy chậu lan và hoa đồng tiền. Không biết vì nguyên nhân gì, vườn nhà họ Chu có thể nuôi được những bồn hoa còn đẹp hơn cả chợ hoa.
Quản gia hỏi cô muốn loại nào, lan ngũ sắc, tường vi hay mẫu đơn đỏ.
Đỗ Nhược Hành nói cháu muốn hai chậu lan ngũ sắc, dễ nuôi.
Quản gia lại nói: “Tất cả mấy bồn lan ngũ sắc đều đang ở trong thư phòng, cô vào chọn đi, lão sẽ bảo người mang hai chậu cô muốn xuống. Nói xong lại từ từ bổ sung, Ngẫm lại thì mấy bồn lan ngũ sắc này đều là mấy bồn mà năm sáu năm trước cô trồng, mấy năm này thiếu gia vẫn chăm sóc tỉ mỉ, một lát nữa tôi sẽ cho người bê xuống tận xe cô.
Đỗ Nhược Hành biết ý nghĩa trong lời nói của ông nên dịu dàng cười, giống như vô tình cũng giống như cũng cố ý nói: Chỉ tiếc vạn vật đều thay đổi theo thời gian.
Quản gia nhất thời không biết nói gì nữa.
Thời điểm ăn cơm trưa, Chu Yến Cầm giống như ăn không ngon miệng. Đợi đến lúc người hầu mang hai chậu lan bỏ xuống xe Đỗ Nhược Hành, cô ngồi lên xe chuẩn bị đi thì Chu Yến Cầm bỗng cầm lấy cổ tay cô: Anh có lời muốn nói với em.
Vì vậy Đỗ Nhược Hành đứng lại chờ anh ta nói.
Kết quả một lúc lâu Chu Yến Cầm cũng không nói được lời nào. Đỗ Nhược Hành đợi mãi không thấy Chu Yến Cầm không nói gì thì lại bắt đầu nổi đóa: Anh lật túi xách của tôi xem hả?
Chu Yến Cầm giải thích: Tạp chí lộ ra một góc, anh chỉ nhìn tạp chí.
Đỗ Nhược Hành không thèm truy cứu đề tài này, cô hỏi: Cho nên đến tột cùng anh muốn nói cái gì?
. . . . . .
Chu Yến Cầm lại nhìn cô trân trối. Thực sự bây giờ anh ta cũng chẳng biết nói gì. Đỗ Nhược hành ý vị không rõ mà cười một chút: Nếu như cảm thấy khó nói cũng không cần nói làm gì. Tóm lại anh cũng thể khiến thời gian quay lại. Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng chuyện của Lam Ngọc Nhu cũng vì thái độ không mặn không nhạt của cả hai người mà trôi qua một cách thầm lặng. Đối với chuyện lằng nhằng trong quá khứ của Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành chỉ có thể lạnh nhạt đối diện nhưng nếu bảo cô đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ giúp đỡ Lam Ngọc Nhu một chút thì không bao giờ.
Chu Yến Cầm thì ngược lại, đối với Chu Yến Cầm mà nói, Khang Thần là đối tượng anh ta hận không thể lột da róc xương. Trong chuyện với Khang Thần, dĩ nhiên lập trường của hai người không giống nhau.
Chu Yến Cầm không thể mong Đỗ Nhược Hành sẽ yêu sâu đậm giống như tình cảm của anh ta, càng không thể mong cô sẽ tha thứ cho mình nhưng cùng lúc đó, cô lại có thái độ giống như có ý tha thứ cho anh ta ở một số phương diện. Chuyện này rất khác với bản tính của cô, khiến Chu Yến Cầm không thể nào hiểu được.
******
Lúc Chu Đề được nghỉ hè, nhị vị phụ huynh liền đem cô bé đến thành phố W chơi một chuyến. Trong suốt chuyến đi, Chu Yến Cầm tự đảm nhiệm vai trò lái xe, phục vụ, hướng dẫn viên du lịch, hay máy quét thẻ tạm thời. Tới lúc đến khách sạn, trước quầy thủ tục, nhân viên lễ tân đem cho họ thẻ mở phòng, Đỗ Nhược Hành nhẹ nhàng mở miệng: Phiền toái cho tôi một phòng khác.
Đối phương sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thu hồi ánh mắt có chút dò xét của mình.
Buổi tối Chu Yến Cầm một mình một phòng, Đỗ Nhược Hành và Chu Đề ở phòng cách vách. Rõ ràng gian phòng cách âm rất tốt, nhưng bên Chu Yến Cầm quá yên tĩnh nên âm thanh nói cười của hai người phòng bên cạnh vẫn vang lên rất rõ. Chu Yến Cầm tắm xong, đi tới lui trong phòng mấy vòng, cuối cùng không chịu được nữa mà qua gõ cửa phòng bên cạnh.
Đỗ Nhược Hành nghe thấy chuông cửa liền ra mở cửa, sau khi thấy người ở ngoài không biến sắc nhìn anh ta chằm chằm. Ánh đèn hành lang mơ hồ, có mấy phần ý vị dịu dàng, Chu Yến Cầm cũng nhìn cô, cất giọng: Anh không ngủ được.
Đỗ Nhược Hành vẫn nhìn Chu Yến Cầm như thế mấy giây, suy nghĩ gì đó liền chỉ vào ghế sô pha trong phòng, nói đơn giản: Hoặc là về phòng anh, hoặc là ngủ ở đó. Anh chọn đi.
Cuối cùng đêm đầu tiên nghỉ lại thành phố W của Chu Yến Cầm trôi qua với việc Chu Yến Cầm nằm trên sô pha khách sạn trằm trọc nguyên một đêm.
Điểm đến đáng giá nhất của thành phố W chính là bãi biển Ngọc Trai (sorry, editor tự đặt tên theo ý mình luôn>>>) bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa. Tối hôm nay bọn họ ngủ lại ở một khách sạn ven biển, nằm trong phòng có thể nhìn thấy bờ cát cùng những con sóng vỗ vào bờ. Buổi sáng Đỗ Nhược Hành mang theo con gái đi chơi ở bờ biển. Chu Yến Cầm vốn cũng có dự định cùng đi, kết quả bị Trương Nhã Nhiên gọi điện tới bảo có công chuyện khẩn cấp, cần xin ý kiến của Chu Yến Cầm, đành chỉ có thể đứng phía xa vừa nhìn hai mẹ con chơi đùa vừa nói chuyện điện thoại.
Sau khi kết thúc công việc, Trương Nhã Nhiên nhanh nhảu khoe mẽ công trạng của mình: Tối hôm qua ngài vui vẻ chứ? Suy tính đến các loại nhân tố, tôi tự chủ trương chỉ đặt một phòng khách sạn thôi.
Chu Yến Cầm xoa cái cổ đau nhức vì phải nằm trên sô pha cả đêm, xoa mi tâm lạnh lùng ngắt lời cô trợ lý: Câm miệng.
Chu Yến Cầm mỏi mắt nhìn về phía Đỗ Nhược Hành và Chu Đề chơi vô cùng vui vẻ. Chu Yến Cầm không có tâm tình nghe Trương Nhã Nhiên nói nhảm liền quát một tiếng liền cúp máy. Chính trong lúc đó anh ta nhìn thấy do sóng biển vỗ vào quá mạnh, Đỗ Nhược Hành giống như không giữ được thăng bằng, trượt chân muốn ngã, may mà được một anh chàng trẻ tuổi đứng bên cạnh thuận tay đỡ lấy.
Cảnh tượng đó diễn ra trong khung cảnh trời xanh nắng vàng cát trắng, rất có phong vị lãng mạn. Thiếu chút nữa Chu Yến Cầm đã đánh rơi chiếc điện thoại trong tay.
Chu Yến Cầm vội vàng bước tới, đối phương còn chưa có ý định rời đi. Cách đó mấy bước liền nghe thấy cậu trai trẻ đó hỏi: Cô gái nhỏ xinh đẹp này là con gái của Đỗ tiểu thư ư?
Chỉ trong thời gian hơn mười phút người đàn ông kia đã hỏi mấy câu tế nhị như vậy, Đỗ Nhược Hành bèn cười yếu ớt trả lời: Đúng vậy.
Đối phương à một tiếng thật dài, vẫn không có ý tứ lui bước. Không ngừng cố gắng hỏi thêm chút tin tức: Cô đến từ đâu vậy?
Thành phố T.
Hai mắt của cậu trai trẻ kia tỏa sáng, cười nói: Vậy thật là là có duyên. Tôi đang sống ở thành phố Y, ngay bên cạnh thành phố T. Nghe nói Thành phố T có một tòa nhà thương mại . . .
Cậu ta chưa dứt lời liền có một bóng người chen vào giữa hai người. Chu Yến Cầm hơi cúi người, vươn tay lau đi vệt cát trên má phải Đỗ Nhược Hành, dùng ánh mắt ngạo mạn và lạnh lùng nhìn về phía người xa lạ: Xin hỏi anh là?
Rốt cuộc cậu trai trẻ kia cũng biết ý rời đi. Sau khi đi mấy bước còn không cam lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chu Yến Cầm vẫn đang nâng khuôn mặt Đỗ Nhược Hành lên xem xét, chờ đến lúc người kia đi xa, Đỗ Nhược Hành mới nói: Anh xong chưa?
Chu Yến Cầm ôn hòa đáp: Chơi mệt rồi phải không, có muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay không?
Đỗ Nhược Hành lại nhìn Chu Yến Cầm, không lên tiếng. Động tác kéo tay Đỗ Nhược Hành của Chu Yến Cầm bị cô nhẹ nhàng giãy giống như muốn thoát ra nhưng Chu Yến Cầm lại càng cầm tay cô chặt hơn.
Đỗ Nhược Hành không muốn tiếp tục cứ lôi lôi kéo kéo như thế nữa nên cuối cùng lựa chọn im lặng giống như ngầm cho phép.
Đêm đến, ba người mới từ bờ biển trở về khách sạn. Chu Đề chơi đùa nhiều quá nên mệt mỏi, trên đường trở về liền leo lên người ba mình, yên lặng tựa vai Chu Yến Cầm ngủ mất. Chu Yến Cầm một tay ôm con gái, một tay cầm cổ tay Đỗ Nhược Hành, chậm rãi đi về phía ngược nắng, ba người nhưng lại chỉ có hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất.
Lâu lắm rồi ba người bọn họ mới có một khoảnh khắc yên tĩnh hạnh phúc như vậy. Nhưng trong tâm tưởng của Chu Yến Cầm lại xuất hiện một nỗi sợ hãi mơ hồ. Sự sợ hãi này tất nhiên không phải sẽ khiến Chu Yến Cầm có ý định buông tay mà sợ hãi mình dần dần mất đi tính nhẫn nại. Thái độ của Đỗ Nhược Hành đã dịu đi rất nhiều nên Chu Yến Cầm được một thước lại muốn tiến đến một tấc.
Chu Yến Cầm đã từng nghĩ mình chỉ mong cuộc sống sau này sẽ bình dị trôi qua như thế này, một nhà ba người hòa hợp vui vẻ. Anh ta và Đỗ Nhược Hành sẽ từ từ phát triển theo trình tự, dắt tay, ôm, hôn, hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, sau đó mọi chuyện sẽ diễn theo tự nhiên, kết quả cuối cùng là phục hôn và họ lại yêu nhau như trước. Tất nhiên Chu Yến Cầm không dám chắc chắn sẽ có ngày như mình muốn hay không nên cứ như bây giờ cũng tốt lắm rồi. Chu Yến Cầm vốn cho rằng sự kiên nhẫn của mình đối với hai người con gái mình yêu thương nhất không bao giờ cạn, anh ta có thể tiêu tốn rất nhiều tâm huyết và thời gian, làm từng chuyện từng chuyện từ nhỏ nhất đến lớn nhất cho hai người kia.
Nhưng bây giờ anh ta lại muốn, thực sự rất muốn đụng chạm thân mật với Đỗ Nhược Hành chứ không muốn cứ thế này mãi, những ý nghĩ không trong sáng, không an phận cứ vô tình xuất hiện trong đầu Chu Yến Cầm, không thể xua đi nổi. Ví dụ như lúc Đỗ Nhược Hành ngồi đối diện với Chu Yến Cầm trên bàn ăn, cô chỉ vô ý vuốt tóc mái đã khiến tâm tình Chu Yến Cầm sôi trào, huống hồ những ngày gần đây bọn họ lại chung đụng nhiều như vậy. Thực ra khi anh ta vô ý hay cố ý động chạm, Chu Yến Cầm có thể cảm nhận, động tác của Đỗ Nhược Hành trong nháy mắt có chút cứng ngắc nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra, chứng tỏ Chu Yến Cầm có thể tiến tới.
Hai người lớn cùng một đứa trẻ lang thang ở thành phố W vui vẻ cả một tuần. Đêm hai ngày trước khi về thành phố T, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành đã tiến triển đến chuyện cầm tay. Chu Yến Cầm vẫn ngủ ở trên ghế sa lon, giường phòng ngủ khá lớn nên anh ta đã thử dò xét nói một lần rằng ‘Giường ngủ ở khách sạn này lớn nhỉ?’, lại bị Đỗ Nhược Hành nhạy cảm phát hiện, đề nghị cùng giường của Chu Đề nhanh chóng bị bác bỏ.
Ngay cả Chu Đề cũng có chút đồng tình với ba mình, sáng sớm hôm ấy, lúc dùng bữa sáng còn thêm vào bát Chu Yến Cầm một miếng trứng ốp cùng rót thêm sữa cho ba mình nói mấy hôm nay ba nhất định ngủ không ngon, cần phải bồi bổ thân thể mới được.
Chu Yến Cầm hai tay nắm chặt dĩa cùng thìa, áo mũ chỉnh tề mặt không đổi sắc nói cám ơn.
Chu Yến Cầm chân chính nhận được niềm vui bất ngờ là đêm trước trở về thành phố T.
Trong tay Đỗ Nhược Hành không nắm giữ nhiều cổ phần của công ty giải trí Tác Nghệ lắm. Một ít cổ phần nằm trong tay cô là do Chu Yến Cầm sang tên cho cô, mà nguyên nhân Chu Yến Cầm có số cổ phần này cô cũng không rõ lắm. Đỗ Nhược Hành đã từng tham gia một tiệc rượu của công ty giải trí Tác Nghệ, khi đó cô mới biết trong tay Chu Yến Cầm có nắm cổ phần của công ty giải trí này. Lần đó là Tác Nghệ gửi thiệp mời Chu Yến Cầm và phu nhân là cô đến tận nhà, cô nhận được thấy mới mẻ nên bảo Chu Yến Cầm dẫn đi. Cảm nhận lúc đó, công ty giải trí không hổ là thiên đường của người nổi tiếng, mỗi người tham gia đều cao ráo, nam đẹp trai nữ xinh gái, tùy tiện một người cũng có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt kinh diễm của người qua đường.
Đỗ Nhược Hành chỉ đến một lát đã muốn về, cô chỉ muốn đến xem Tác Nghệ rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nam mỹ nữ, phát hiện kết quả so với sự tưởng tượng của cô còn tốt hơn gấp mấy lần.
Đến bây giờ cô vẫn không muốn thừa nhận, năm đó cô đòi số cổ phần của Tác Nghệ trong tay Chu Yến Cầm là bởi vì ghen tỵ và có ý nghĩ muốn trả thù. Khi đó cô làm như vậy chỉ là muốn tách Chu Yến Cầm ra khỏi đám mỹ nữ này theo bản năng. Cô lúc ấy rất chán ghét anh ta cũng bởi vì có quá nhiều ghen tỵ ẩn chứa trong lòng. Càng về sau cô càng phát hiện nước đi này của cô quá buồn cười, muốn quản chặt Chu Yến Cầm, một công ty giải trí như Tác Nghệ chỉ là chỗ nhỏ bé.
Đỗ Nhược Hành không suy nghĩ nhiều về điều kiện mua bán, chỉ là muốn bán đi nên đồng ý với người đại diện, hôm sau sẽ đến ký hợp đồng chuyển nhượng. Sáng sớm hôm sau, ngày cô đến Tác Nghệ, trời trong nắng ấm, cô vừa bước chân vào đại sảnh công ty liền nhìn thấy Lam Ngọc Nhu.
Cô ta nhìn có vẻ gầy hơn trước rất nhiều, phải nói là gầy đến độ chỉ còn một bộ da bọc xương. Một người đẹp có thể tiều tụy đến mức này thực sự quá khiến người ta giật mình, nếu như không phải nhìn thấy nốt ruồi son ngay bên khóe mắt người kia, Đỗ Nhược Hành chắc chắn sẽ không nhận ra đó là Lam Ngọc Nhu.
Đợi đến lúc Đỗ Nhược Hành tiến thêm mấy bước chân, tất nhiên Lam Ngọc Nhu cũng nhìn thấy cô, không hiểu tại sao biểu hiện của cô ta khi nhìn thấy Đỗ Nhược Hành lại không thoải mái như vậy. Đỗ Nhược Hành thấy cô ta cố ý nghiêng mặt qua một bên, bước chân vội vã hơn để đi qua cô một cách nhanh nhất.
Rất lâu rồi Đỗ Nhược Hành không xem mấy tin tức liên quan đến làng giải trí nên cảm thấy khá khó hiểu. Nửa tiếng sau, sau khi công chuyện đã xong, đối phương tiễn cô ra ngoài, Đỗ Nhược Hành không kìm được mà hỏi: Nếu như tôi nhớ không nhầm, Lam Ngọc Nhu cũng là nghệ sỹ của công ty này đúng không?
Trên mặt đối phương hiện lên chút ý cười xấu xa: Đỗ tiểu thư nghĩ như thế nào về cô ta?
Đỗ Nhược Hành cười cười: Mới vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta ở dưới lầu, hình như dáng vẻ không tốt lắm.
Đối phương cũng cười cười: Ngài quả nhiên không phải là người trong nghề. Lam Ngọc Nhu đã bị công ty phong sát một năm nay rồi.
. . . . . .
Đối phương lại nhỏ giọng nói với cô: Cô ta chủ động tiếp cận với một quan chức cấp cao, chơi trò mập mờ qua lại với ông ta khiến vợ vị quan chức đó tức giận.
Chính xác là người muốn mua số cổ phần trong tay cô hôm nay chính là người Lam Ngọc Nhu đắc tội. Cô Lam Ngọc Nhu kia không cẩn thận đắc tội nhân vật lớn như vậy, cho nên một năm nay hơi khó khăn. Nghe nói gần đây còn mắc chứng kén ăn, hơn nữa kinh tế còn xuất hiện vấn đề.
Đỗ Nhược Hành nghe thấy vậy liền hỏi: Còn có cơ hội đổi vận không?
Đối phương hừ một tiếng: Nếu như người của giới giải trí, vướng mắc vào mấy chuyện đó coi như xong. Nếu như cô ta chịu nhún mình đàn hát hầu rượu mấy vị khách thì tạm coi có thể qua ngày còn nếu cô ta còn làm mình làm mẩy, tỏ vẻ thanh cao thì không còn chỗ nào cho cô ta nữa.
Đỗ Nhược Hành vào tiệm bán báo tìm được một quyển tạp chí giải trí, ngày xuất bản là mấy tháng trước. Trên đó viết bởi vì Lam Ngọc Nhu bị bại lộ chuyện xấu nên công ty đành phóng sát cô ta, hình minh họa bên cạnh là dung nhan khá tiều tụy của Lam Ngọc Nhu. Đỗ Nhược Hành nhìn một hồi, đem tạp chí ném vào bao trong túi mang về biệt thự nhà họ Chu.
Chu Yến Cầm đứng ở cửa nhìn Đỗ Nhược Hành đi vào phòng khách, hỏi cô rằng sao vừa rồi gọi điện thoại cho cô mà điện thoại không liên lạc được. Đỗ Nhược Hành không để ý đến người đàn ông đang bám theo mình, cô tới đây là vì đêm hôm trước lão quản gia gọi điện mời cô đến biệt thự nhà họ Chu ăn canh cá nấu cải chua. Mặt khác Đỗ Nhược Hành còn muốn mang mấy bồn hoa nho nhỏ trong nhà đến chỗ mình ở, tính là mấy chậu lan và hoa đồng tiền. Không biết vì nguyên nhân gì, vườn nhà họ Chu có thể nuôi được những bồn hoa còn đẹp hơn cả chợ hoa.
Quản gia hỏi cô muốn loại nào, lan ngũ sắc, tường vi hay mẫu đơn đỏ.
Đỗ Nhược Hành nói cháu muốn hai chậu lan ngũ sắc, dễ nuôi.
Quản gia lại nói: “Tất cả mấy bồn lan ngũ sắc đều đang ở trong thư phòng, cô vào chọn đi, lão sẽ bảo người mang hai chậu cô muốn xuống. Nói xong lại từ từ bổ sung, Ngẫm lại thì mấy bồn lan ngũ sắc này đều là mấy bồn mà năm sáu năm trước cô trồng, mấy năm này thiếu gia vẫn chăm sóc tỉ mỉ, một lát nữa tôi sẽ cho người bê xuống tận xe cô.
Đỗ Nhược Hành biết ý nghĩa trong lời nói của ông nên dịu dàng cười, giống như vô tình cũng giống như cũng cố ý nói: Chỉ tiếc vạn vật đều thay đổi theo thời gian.
Quản gia nhất thời không biết nói gì nữa.
Thời điểm ăn cơm trưa, Chu Yến Cầm giống như ăn không ngon miệng. Đợi đến lúc người hầu mang hai chậu lan bỏ xuống xe Đỗ Nhược Hành, cô ngồi lên xe chuẩn bị đi thì Chu Yến Cầm bỗng cầm lấy cổ tay cô: Anh có lời muốn nói với em.
Vì vậy Đỗ Nhược Hành đứng lại chờ anh ta nói.
Kết quả một lúc lâu Chu Yến Cầm cũng không nói được lời nào. Đỗ Nhược Hành đợi mãi không thấy Chu Yến Cầm không nói gì thì lại bắt đầu nổi đóa: Anh lật túi xách của tôi xem hả?
Chu Yến Cầm giải thích: Tạp chí lộ ra một góc, anh chỉ nhìn tạp chí.
Đỗ Nhược Hành không thèm truy cứu đề tài này, cô hỏi: Cho nên đến tột cùng anh muốn nói cái gì?
. . . . . .
Chu Yến Cầm lại nhìn cô trân trối. Thực sự bây giờ anh ta cũng chẳng biết nói gì. Đỗ Nhược hành ý vị không rõ mà cười một chút: Nếu như cảm thấy khó nói cũng không cần nói làm gì. Tóm lại anh cũng thể khiến thời gian quay lại. Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng chuyện của Lam Ngọc Nhu cũng vì thái độ không mặn không nhạt của cả hai người mà trôi qua một cách thầm lặng. Đối với chuyện lằng nhằng trong quá khứ của Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành chỉ có thể lạnh nhạt đối diện nhưng nếu bảo cô đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ giúp đỡ Lam Ngọc Nhu một chút thì không bao giờ.
Chu Yến Cầm thì ngược lại, đối với Chu Yến Cầm mà nói, Khang Thần là đối tượng anh ta hận không thể lột da róc xương. Trong chuyện với Khang Thần, dĩ nhiên lập trường của hai người không giống nhau.
Chu Yến Cầm không thể mong Đỗ Nhược Hành sẽ yêu sâu đậm giống như tình cảm của anh ta, càng không thể mong cô sẽ tha thứ cho mình nhưng cùng lúc đó, cô lại có thái độ giống như có ý tha thứ cho anh ta ở một số phương diện. Chuyện này rất khác với bản tính của cô, khiến Chu Yến Cầm không thể nào hiểu được.
******
Lúc Chu Đề được nghỉ hè, nhị vị phụ huynh liền đem cô bé đến thành phố W chơi một chuyến. Trong suốt chuyến đi, Chu Yến Cầm tự đảm nhiệm vai trò lái xe, phục vụ, hướng dẫn viên du lịch, hay máy quét thẻ tạm thời. Tới lúc đến khách sạn, trước quầy thủ tục, nhân viên lễ tân đem cho họ thẻ mở phòng, Đỗ Nhược Hành nhẹ nhàng mở miệng: Phiền toái cho tôi một phòng khác.
Đối phương sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thu hồi ánh mắt có chút dò xét của mình.
Buổi tối Chu Yến Cầm một mình một phòng, Đỗ Nhược Hành và Chu Đề ở phòng cách vách. Rõ ràng gian phòng cách âm rất tốt, nhưng bên Chu Yến Cầm quá yên tĩnh nên âm thanh nói cười của hai người phòng bên cạnh vẫn vang lên rất rõ. Chu Yến Cầm tắm xong, đi tới lui trong phòng mấy vòng, cuối cùng không chịu được nữa mà qua gõ cửa phòng bên cạnh.
Đỗ Nhược Hành nghe thấy chuông cửa liền ra mở cửa, sau khi thấy người ở ngoài không biến sắc nhìn anh ta chằm chằm. Ánh đèn hành lang mơ hồ, có mấy phần ý vị dịu dàng, Chu Yến Cầm cũng nhìn cô, cất giọng: Anh không ngủ được.
Đỗ Nhược Hành vẫn nhìn Chu Yến Cầm như thế mấy giây, suy nghĩ gì đó liền chỉ vào ghế sô pha trong phòng, nói đơn giản: Hoặc là về phòng anh, hoặc là ngủ ở đó. Anh chọn đi.
Cuối cùng đêm đầu tiên nghỉ lại thành phố W của Chu Yến Cầm trôi qua với việc Chu Yến Cầm nằm trên sô pha khách sạn trằm trọc nguyên một đêm.
Điểm đến đáng giá nhất của thành phố W chính là bãi biển Ngọc Trai (sorry, editor tự đặt tên theo ý mình luôn>>>) bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa. Tối hôm nay bọn họ ngủ lại ở một khách sạn ven biển, nằm trong phòng có thể nhìn thấy bờ cát cùng những con sóng vỗ vào bờ. Buổi sáng Đỗ Nhược Hành mang theo con gái đi chơi ở bờ biển. Chu Yến Cầm vốn cũng có dự định cùng đi, kết quả bị Trương Nhã Nhiên gọi điện tới bảo có công chuyện khẩn cấp, cần xin ý kiến của Chu Yến Cầm, đành chỉ có thể đứng phía xa vừa nhìn hai mẹ con chơi đùa vừa nói chuyện điện thoại.
Sau khi kết thúc công việc, Trương Nhã Nhiên nhanh nhảu khoe mẽ công trạng của mình: Tối hôm qua ngài vui vẻ chứ? Suy tính đến các loại nhân tố, tôi tự chủ trương chỉ đặt một phòng khách sạn thôi.
Chu Yến Cầm xoa cái cổ đau nhức vì phải nằm trên sô pha cả đêm, xoa mi tâm lạnh lùng ngắt lời cô trợ lý: Câm miệng.
Chu Yến Cầm mỏi mắt nhìn về phía Đỗ Nhược Hành và Chu Đề chơi vô cùng vui vẻ. Chu Yến Cầm không có tâm tình nghe Trương Nhã Nhiên nói nhảm liền quát một tiếng liền cúp máy. Chính trong lúc đó anh ta nhìn thấy do sóng biển vỗ vào quá mạnh, Đỗ Nhược Hành giống như không giữ được thăng bằng, trượt chân muốn ngã, may mà được một anh chàng trẻ tuổi đứng bên cạnh thuận tay đỡ lấy.
Cảnh tượng đó diễn ra trong khung cảnh trời xanh nắng vàng cát trắng, rất có phong vị lãng mạn. Thiếu chút nữa Chu Yến Cầm đã đánh rơi chiếc điện thoại trong tay.
Chu Yến Cầm vội vàng bước tới, đối phương còn chưa có ý định rời đi. Cách đó mấy bước liền nghe thấy cậu trai trẻ đó hỏi: Cô gái nhỏ xinh đẹp này là con gái của Đỗ tiểu thư ư?
Chỉ trong thời gian hơn mười phút người đàn ông kia đã hỏi mấy câu tế nhị như vậy, Đỗ Nhược Hành bèn cười yếu ớt trả lời: Đúng vậy.
Đối phương à một tiếng thật dài, vẫn không có ý tứ lui bước. Không ngừng cố gắng hỏi thêm chút tin tức: Cô đến từ đâu vậy?
Thành phố T.
Hai mắt của cậu trai trẻ kia tỏa sáng, cười nói: Vậy thật là là có duyên. Tôi đang sống ở thành phố Y, ngay bên cạnh thành phố T. Nghe nói Thành phố T có một tòa nhà thương mại . . .
Cậu ta chưa dứt lời liền có một bóng người chen vào giữa hai người. Chu Yến Cầm hơi cúi người, vươn tay lau đi vệt cát trên má phải Đỗ Nhược Hành, dùng ánh mắt ngạo mạn và lạnh lùng nhìn về phía người xa lạ: Xin hỏi anh là?
Rốt cuộc cậu trai trẻ kia cũng biết ý rời đi. Sau khi đi mấy bước còn không cam lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chu Yến Cầm vẫn đang nâng khuôn mặt Đỗ Nhược Hành lên xem xét, chờ đến lúc người kia đi xa, Đỗ Nhược Hành mới nói: Anh xong chưa?
Chu Yến Cầm ôn hòa đáp: Chơi mệt rồi phải không, có muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay không?
Đỗ Nhược Hành lại nhìn Chu Yến Cầm, không lên tiếng. Động tác kéo tay Đỗ Nhược Hành của Chu Yến Cầm bị cô nhẹ nhàng giãy giống như muốn thoát ra nhưng Chu Yến Cầm lại càng cầm tay cô chặt hơn.
Đỗ Nhược Hành không muốn tiếp tục cứ lôi lôi kéo kéo như thế nữa nên cuối cùng lựa chọn im lặng giống như ngầm cho phép.
Đêm đến, ba người mới từ bờ biển trở về khách sạn. Chu Đề chơi đùa nhiều quá nên mệt mỏi, trên đường trở về liền leo lên người ba mình, yên lặng tựa vai Chu Yến Cầm ngủ mất. Chu Yến Cầm một tay ôm con gái, một tay cầm cổ tay Đỗ Nhược Hành, chậm rãi đi về phía ngược nắng, ba người nhưng lại chỉ có hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất.
Lâu lắm rồi ba người bọn họ mới có một khoảnh khắc yên tĩnh hạnh phúc như vậy. Nhưng trong tâm tưởng của Chu Yến Cầm lại xuất hiện một nỗi sợ hãi mơ hồ. Sự sợ hãi này tất nhiên không phải sẽ khiến Chu Yến Cầm có ý định buông tay mà sợ hãi mình dần dần mất đi tính nhẫn nại. Thái độ của Đỗ Nhược Hành đã dịu đi rất nhiều nên Chu Yến Cầm được một thước lại muốn tiến đến một tấc.
Chu Yến Cầm đã từng nghĩ mình chỉ mong cuộc sống sau này sẽ bình dị trôi qua như thế này, một nhà ba người hòa hợp vui vẻ. Anh ta và Đỗ Nhược Hành sẽ từ từ phát triển theo trình tự, dắt tay, ôm, hôn, hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, sau đó mọi chuyện sẽ diễn theo tự nhiên, kết quả cuối cùng là phục hôn và họ lại yêu nhau như trước. Tất nhiên Chu Yến Cầm không dám chắc chắn sẽ có ngày như mình muốn hay không nên cứ như bây giờ cũng tốt lắm rồi. Chu Yến Cầm vốn cho rằng sự kiên nhẫn của mình đối với hai người con gái mình yêu thương nhất không bao giờ cạn, anh ta có thể tiêu tốn rất nhiều tâm huyết và thời gian, làm từng chuyện từng chuyện từ nhỏ nhất đến lớn nhất cho hai người kia.
Nhưng bây giờ anh ta lại muốn, thực sự rất muốn đụng chạm thân mật với Đỗ Nhược Hành chứ không muốn cứ thế này mãi, những ý nghĩ không trong sáng, không an phận cứ vô tình xuất hiện trong đầu Chu Yến Cầm, không thể xua đi nổi. Ví dụ như lúc Đỗ Nhược Hành ngồi đối diện với Chu Yến Cầm trên bàn ăn, cô chỉ vô ý vuốt tóc mái đã khiến tâm tình Chu Yến Cầm sôi trào, huống hồ những ngày gần đây bọn họ lại chung đụng nhiều như vậy. Thực ra khi anh ta vô ý hay cố ý động chạm, Chu Yến Cầm có thể cảm nhận, động tác của Đỗ Nhược Hành trong nháy mắt có chút cứng ngắc nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra, chứng tỏ Chu Yến Cầm có thể tiến tới.
Hai người lớn cùng một đứa trẻ lang thang ở thành phố W vui vẻ cả một tuần. Đêm hai ngày trước khi về thành phố T, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành đã tiến triển đến chuyện cầm tay. Chu Yến Cầm vẫn ngủ ở trên ghế sa lon, giường phòng ngủ khá lớn nên anh ta đã thử dò xét nói một lần rằng ‘Giường ngủ ở khách sạn này lớn nhỉ?’, lại bị Đỗ Nhược Hành nhạy cảm phát hiện, đề nghị cùng giường của Chu Đề nhanh chóng bị bác bỏ.
Ngay cả Chu Đề cũng có chút đồng tình với ba mình, sáng sớm hôm ấy, lúc dùng bữa sáng còn thêm vào bát Chu Yến Cầm một miếng trứng ốp cùng rót thêm sữa cho ba mình nói mấy hôm nay ba nhất định ngủ không ngon, cần phải bồi bổ thân thể mới được.
Chu Yến Cầm hai tay nắm chặt dĩa cùng thìa, áo mũ chỉnh tề mặt không đổi sắc nói cám ơn.
Chu Yến Cầm chân chính nhận được niềm vui bất ngờ là đêm trước trở về thành phố T.
/71
|