Xế chiều hôm đó, ta liền dẫn nàng đi chợ vật dụng trong nhà chọn mua sofa, đi dạo một vòng, ta nhìn trúng một loại màu bơ, sofa vô cùng giản dị, tính chất nó rất mạnh hơn nữa rất mềm rất thoải mái, quan trọng nhất là, nó không có tay vịn.
Nhãi con này kiên trì muốn mua sofa không có tay vịn, vừa vặn loại này thích hợp, cũng là tùy nàng rồi.
Vốn là hết thảy đều rất bình thường, mãi đến tận nàng nhận điện thoại, vừa mới bắt đầu là nhận ngay trước mặt ta, sau đó hàn huyên hai câu, thì tránh ta đi cầu thang.
Ta lúc đó thì nghĩ, cái tên này sẽ không lại đang giở trò quỷ gì chứ.
Quả nhiên, nàng nhận điện thoại xong trở về, thì lạ lạ, một bộ dáng vẻ rất rối rắm nhưng lại không tên có chút hài lòng.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta cảm giác nàng có chút chột dạ hơn nữa không dám nhìn thẳng con mắt của ta..
Đêm đó về nhà, nàng mấy lần dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn ta thực tại có chút sốt ruột.
"Có chuyện liền nói."
Cuối cùng, ở thời điểm nàng lần thứ ba làm bộ lơ đãng đi qua ta, ta mở miệng hỏi nàng.
"Ừm.. Ngươi ngày mai có phải rất bận.."
Nàng sửng sốt một hồi sau đó tiến đến trước mặt của ta, theo tính thăm dò hỏi.
Thứ hai ngày mai, ta là hẹn bạn tốt đi cắm trại, thế nhưng việc này ta không nói cho nàng biết, miễn cho sau khi nàng biết oán giận ta không mang theo nàng đi chơi, lẽ nào nàng biết rồi?
"A, cũng không phải rất bận, làm sao vậy?"
Ta quyết định thăm dò một hồi.
"Chính là.. Ngày mai ta muốn chính mình đi trường học, sẽ không làm phiền ngươi.." Nói xong bản thân nàng thì lúng túng nở nụ cười hai tiếng.
Hắc, tiểu gia hỏa này, lúc nào từng khách khí như vậy, ta hình như đánh hơi được một tia linh cảm không lành.
Ta buổi sáng cũng không có chuyện gì, hoàn toàn có thời gian đi đưa nàng, buổi trưa gặp mặt cùng và bạn tốt, xế chiều đi mua trang bị cắm trại, trang bị trước đây để thời gian quá lâu, cơ hồ cũng không thể dùng, chỉ cần buổi tối đến thì được rồi.
Cái tên này không cho ta đi đưa nàng, không biết lại kìm nén xấu xa cái gì đây, ta càng muốn đi.
"Không phiền phức." Ta đáp lễ nàng một ánh mắt từ ái, sau đó đầy mặt chờ mong, nhìn nàng làm sao lôi kéo cùng ta.
Ai biết nàng thở dài, bỏ xuống một câu, sáng sớm tám giờ, trở về phòng ngủ, chỉ chừa cho ta một bóng lưng cô đơn..
Ta sững sờ ở tại chỗ, tức xạm mặt lại, cảm giác một hơi chặn ở trong lòng không lên được, cũng không xuống được, nhưng ta lại nghĩ không hiểu tại sao..
Sáng sớm ngày thứ hai, đưa tiểu tổ tông đi trường học, ta rất kiên trì dặn nàng, nhưng nàng một mặt thiếu kiên nhẫn.
"Nhất định phải ăn cơm đúng hạn, đặc biệt là bữa sáng, không thể sáng sớm không có tiết ngay cả cơm cũng không ăn, hơn nữa nhất định phải chú ý ẩm thực thanh đạm, không thể ăn quá cay.. Còn có buổi tối không thể thức.."
"Được rồi, mẹ, ta biết rồi, biết rồi, ngươi làm sao dài dòng như vậy!"
Ta còn chưa nói xong, nàng thì đánh gãy lời ta, vừa chê ta dông dài vừa tháo dây an toàn xuống xe, cũng không quay đầu lại đi rồi, cả tạm biệt cũng không nói, rõ ràng hôm qua mới nói yêu ta nhất, mẹ già biểu thị bị tổn thương tâm..
Vì phòng ngừa nàng tác quái, ta là nhìn tận mắt nàng tiến vào cửa trường mới đi.
Đưa xong tổ tông một thân nhẹ nhõm, hiếm thấy thời gian tự do, ta đối với cắm trại lần này vẫn ôm chờ mong rất lớn.
Nếu như ta sớm biết ngày mai sẽ bị con thỏ nhỏ chết bầm này tức bốc khói, hiện tại nhất định không nghĩ như vậy.
- - - -
Hết chương 6.
Nhãi con này kiên trì muốn mua sofa không có tay vịn, vừa vặn loại này thích hợp, cũng là tùy nàng rồi.
Vốn là hết thảy đều rất bình thường, mãi đến tận nàng nhận điện thoại, vừa mới bắt đầu là nhận ngay trước mặt ta, sau đó hàn huyên hai câu, thì tránh ta đi cầu thang.
Ta lúc đó thì nghĩ, cái tên này sẽ không lại đang giở trò quỷ gì chứ.
Quả nhiên, nàng nhận điện thoại xong trở về, thì lạ lạ, một bộ dáng vẻ rất rối rắm nhưng lại không tên có chút hài lòng.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta cảm giác nàng có chút chột dạ hơn nữa không dám nhìn thẳng con mắt của ta..
Đêm đó về nhà, nàng mấy lần dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn ta thực tại có chút sốt ruột.
"Có chuyện liền nói."
Cuối cùng, ở thời điểm nàng lần thứ ba làm bộ lơ đãng đi qua ta, ta mở miệng hỏi nàng.
"Ừm.. Ngươi ngày mai có phải rất bận.."
Nàng sửng sốt một hồi sau đó tiến đến trước mặt của ta, theo tính thăm dò hỏi.
Thứ hai ngày mai, ta là hẹn bạn tốt đi cắm trại, thế nhưng việc này ta không nói cho nàng biết, miễn cho sau khi nàng biết oán giận ta không mang theo nàng đi chơi, lẽ nào nàng biết rồi?
"A, cũng không phải rất bận, làm sao vậy?"
Ta quyết định thăm dò một hồi.
"Chính là.. Ngày mai ta muốn chính mình đi trường học, sẽ không làm phiền ngươi.." Nói xong bản thân nàng thì lúng túng nở nụ cười hai tiếng.
Hắc, tiểu gia hỏa này, lúc nào từng khách khí như vậy, ta hình như đánh hơi được một tia linh cảm không lành.
Ta buổi sáng cũng không có chuyện gì, hoàn toàn có thời gian đi đưa nàng, buổi trưa gặp mặt cùng và bạn tốt, xế chiều đi mua trang bị cắm trại, trang bị trước đây để thời gian quá lâu, cơ hồ cũng không thể dùng, chỉ cần buổi tối đến thì được rồi.
Cái tên này không cho ta đi đưa nàng, không biết lại kìm nén xấu xa cái gì đây, ta càng muốn đi.
"Không phiền phức." Ta đáp lễ nàng một ánh mắt từ ái, sau đó đầy mặt chờ mong, nhìn nàng làm sao lôi kéo cùng ta.
Ai biết nàng thở dài, bỏ xuống một câu, sáng sớm tám giờ, trở về phòng ngủ, chỉ chừa cho ta một bóng lưng cô đơn..
Ta sững sờ ở tại chỗ, tức xạm mặt lại, cảm giác một hơi chặn ở trong lòng không lên được, cũng không xuống được, nhưng ta lại nghĩ không hiểu tại sao..
Sáng sớm ngày thứ hai, đưa tiểu tổ tông đi trường học, ta rất kiên trì dặn nàng, nhưng nàng một mặt thiếu kiên nhẫn.
"Nhất định phải ăn cơm đúng hạn, đặc biệt là bữa sáng, không thể sáng sớm không có tiết ngay cả cơm cũng không ăn, hơn nữa nhất định phải chú ý ẩm thực thanh đạm, không thể ăn quá cay.. Còn có buổi tối không thể thức.."
"Được rồi, mẹ, ta biết rồi, biết rồi, ngươi làm sao dài dòng như vậy!"
Ta còn chưa nói xong, nàng thì đánh gãy lời ta, vừa chê ta dông dài vừa tháo dây an toàn xuống xe, cũng không quay đầu lại đi rồi, cả tạm biệt cũng không nói, rõ ràng hôm qua mới nói yêu ta nhất, mẹ già biểu thị bị tổn thương tâm..
Vì phòng ngừa nàng tác quái, ta là nhìn tận mắt nàng tiến vào cửa trường mới đi.
Đưa xong tổ tông một thân nhẹ nhõm, hiếm thấy thời gian tự do, ta đối với cắm trại lần này vẫn ôm chờ mong rất lớn.
Nếu như ta sớm biết ngày mai sẽ bị con thỏ nhỏ chết bầm này tức bốc khói, hiện tại nhất định không nghĩ như vậy.
- - - -
Hết chương 6.
/31
|