"Tiểu Lưu, sau mười phút, thông báo toàn bộ môn mở hop."
Để điện thoại xuống, ta nhìn tình trạng tiến độ của hạn mục mới nhất đưa đến, cả công ty trên dưới bận trong bận ngoài hai tháng, hạn mục chiến đấu đến chết này, lần này chúng ta là kiên quyết phải đạt được, nếu như thành công, tổng doanh thu của năm nay chí ít có thể gấp ba lần.
Hiện tại là một giờ sáng thời gian Bắc Kinh, ta cũng đã hai mươi bốn tiếng chưa chợp mắt rồi, chỉ còn lại một chút công việc cuối cùng nhất.
Sáng sớm hai giờ, ở trong tiếng hoan hô chúc mừng của toàn bộ nhân viên, ta thở dài một hơi, cuối cùng kết thúc rồi.
Ta đơn giản giao phó với tiểu Lưu một chút, để nàng dẫn mọi người ra ngoài chúc mừng, tất cả chi phí tối nay, công ty chi trả, hơn nữa, mỗi một người tham gia hạn mục này, thưởng ba tháng tiền công coi là phần thưởng.
Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, ta đi vào thang máy, cũng mặc kệ cái gì có hình tượng hay không, trực tiếp nghiêng nghiêng dựa ở trên vách thang máy, thực sự là quá mệt rồi, hiện tại ta chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó ngủ đến thiên trường địa cửu.
Chạy xe, về nhà, thay quần áo, ngâm nước tắm, thậm chí ta còn mở chai rượu đỏ, giống như bầu không khí bình yên như vậy, chỉ có sau khi con ấu con kia của nhà ta bắt đầu học mới có thể có được.
Nói tới con ấu con kia xác thực khác thường, nàng tựa hồ mỗi ngày đều sẽ gửi mấy chục tin nhắn cho ta, nhưng mà hôm nay, chỉ có mười giờ ba mươi phút gửi một tin weibo ngủ ngon, thật là rất khác thường, hơn nữa nàng một con cú đêm chuyên nghiệp, mười giờ rưỡi có thể ngủ? Ta thật sự rất hoài nghi.
Một cuộc điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, là chỉ đạo viên đại học gọi đến, ba giờ sáng gọi điện thoại, sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện chứ, ta vội vàng lấy điện thoại bắt máy.
"Làm sao vậy, là con gái ta xảy ra chuyện rồi sao?"
Ngữ khí của ta có chút gấp.
"Mẹ Dương Dương, ngươi đừng gấp trước, đứa trẻ không có vấn đề rất an toàn, nhưng mà.."
"Nhưng mà cái gì." Ta thực sự là không rõ, ngoại trừ vấn đề an toàn ra, còn có chuyện gì không thể trời sáng rồi nói, lại muốn ba giờ sáng.
"Hiện tại chúng ta, ở trong đồn cảnh sát, vì một số nguyên nhân, trường học tạm thời không trở về được, cho nên nếu như ngài thuận tiện, đến bão lãnh đứa trẻ.."
Nghe xong lời này một tiếng sét ở trong đầu ta nổ tung, không lo được hỏi quá nhiều, ta trực tiếp khoác áo khoác thì ra ngoài rồi.
Xuống lầu, chạy xe, mở google map, thuận theo định vị của chỉ đạo viên gửi đến, ban đêm trên phố không có xe gì, ta chạy đến thành phố có lẽ tốc độ lớn nhất, còn sửng sốt chạy ba mươi phút mới đến được.
Xa xa thì thấy được con gái ta và mấy bạn học ngồi xổm ở một bên đường, cái đầu nghiêng nghiêng, đừng nói nàng, giày vò đến bây giờ, ta cũng là mệt mỏi đến cực kì, chỉ đạo viên của nàng đang ở một bên nói chuyện với mấy người, chắc là phụ huynh của mấy bạn học khác.
Tắt máy, xuống xe, xa xa thấy được ta đến, vẻ mặt của con ấu con kia, cùng với thấy Diêm La không có gì khác biệt, trực tiếp nhảy dựng lên, trốn đến một bên, thậm chí cách ta hơn ba mét.
Ta tự cho rằng là một người mẹ ôn nhu có tính nhẫn nại hơn, thì cả nàng ngày ngày ở nhà từ tối thức đến sáng mới ngủ, ngủ đến chiều mới dậy, dậy thì gọi cái gì lẩu siêu siêu cay, lại phối thêm cái gì trà sữa nhiều đá.
Đều như vậy rồi ta vẫn là nhẫn nại đè ép tức giận cố gắng nói chuyện với nàng, không thể không nói thu được tí hiệu quả, cũng thành thật được hai ngày.
Nhưng mà hai tháng kia ta xác thực rất bận, trở về nhà cũng rất mệt, thực sự là lười tranh cãi với nàng, dứt khoác thì mặc nàng đi.
Lần này nàng thấy ta có thể sợ thành như vậy, chắc là phạm sai lầm lớn gì, nghĩ đến đây huyệt thái dương của ta thì luôn giật giật mà nhảy, thật là đau đầu.
Sau khi cùng chỉ đạo viên nói qua quá trình, ta biết được nàng cùng mấy bạn học chơi thân ở thành phố này, nửa đêm từ trường học leo tường ra ngoài, đi ăn đồ nướng.
Đụng phải một nhóm bạn học khác leo tường ra ngoài, hai nhóm bình thường thì có chút mâu thuẫn, lần này đụng phải ở cùng một quán nướng, hai nhóm người một lời không hợp thì đánh nhau, quán người ta báo cảnh sát, lúc này, toàn bộ đều ở đây.
Trong quá trình nói chuyện ta thường thường dùng mắt liếc tên vô lại con mấy lần, nhưng nàng từ đầu đến cuối cúi đầu, chỉ lưu lại cho ta một cái xoáy tóc.
"Các vị phụ huynh, vì các đứa trẻ đều là của thành phố này, ta mới gọi điện để các ngài đến đón, đứa trẻ hiện tại trở về trường học, khẳng định sẽ nhớ qua."
"Cũng không phải chuyện lớn gì, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, ở nhà cố gắng nói chuyện với đứa trẻ, thứ hai có thể trở lại trường học đi học trở lại bình thường."
Ta cám ơn chỉ đạo viên, sau đó nhắm con ấu con này, ném ra một câu "Về nhà."
Hai chữ về nhà này, ta tựa hồ là từ sau trong hàm răng nặn ra.
Trên đường đi bầu không khí trong xe đè nén đến lạnh chút, đặc biệt kiềm nén, nàng thử làm dịu bầu không khí, rụt rè kêu ta mấy tiếng.
Ta mặc kệ, thực sự là tức không lời để nói rồi, không muốn nói chuyện, nửa đêm leo tường đi ăn đồ nướng, còn đánh lộn, à không, cái này đã không thể nói là đánh lộn, hiện tại đều dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, cần phải để nàng cố gắng nhớ dai, quyết không thể tha nhẹ.
Ta đang nghĩ chút nữa trở về làm sao thu thập con ấu con này, nàng bổng dưng nói với ta một câu.
"Mẹ, phải đánh sao." Âm thanh mềm mềm còn nhiễm chút nứt nở.
Hết chương 1
Thứ
Để điện thoại xuống, ta nhìn tình trạng tiến độ của hạn mục mới nhất đưa đến, cả công ty trên dưới bận trong bận ngoài hai tháng, hạn mục chiến đấu đến chết này, lần này chúng ta là kiên quyết phải đạt được, nếu như thành công, tổng doanh thu của năm nay chí ít có thể gấp ba lần.
Hiện tại là một giờ sáng thời gian Bắc Kinh, ta cũng đã hai mươi bốn tiếng chưa chợp mắt rồi, chỉ còn lại một chút công việc cuối cùng nhất.
Sáng sớm hai giờ, ở trong tiếng hoan hô chúc mừng của toàn bộ nhân viên, ta thở dài một hơi, cuối cùng kết thúc rồi.
Ta đơn giản giao phó với tiểu Lưu một chút, để nàng dẫn mọi người ra ngoài chúc mừng, tất cả chi phí tối nay, công ty chi trả, hơn nữa, mỗi một người tham gia hạn mục này, thưởng ba tháng tiền công coi là phần thưởng.
Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, ta đi vào thang máy, cũng mặc kệ cái gì có hình tượng hay không, trực tiếp nghiêng nghiêng dựa ở trên vách thang máy, thực sự là quá mệt rồi, hiện tại ta chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó ngủ đến thiên trường địa cửu.
Chạy xe, về nhà, thay quần áo, ngâm nước tắm, thậm chí ta còn mở chai rượu đỏ, giống như bầu không khí bình yên như vậy, chỉ có sau khi con ấu con kia của nhà ta bắt đầu học mới có thể có được.
Nói tới con ấu con kia xác thực khác thường, nàng tựa hồ mỗi ngày đều sẽ gửi mấy chục tin nhắn cho ta, nhưng mà hôm nay, chỉ có mười giờ ba mươi phút gửi một tin weibo ngủ ngon, thật là rất khác thường, hơn nữa nàng một con cú đêm chuyên nghiệp, mười giờ rưỡi có thể ngủ? Ta thật sự rất hoài nghi.
Một cuộc điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, là chỉ đạo viên đại học gọi đến, ba giờ sáng gọi điện thoại, sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện chứ, ta vội vàng lấy điện thoại bắt máy.
"Làm sao vậy, là con gái ta xảy ra chuyện rồi sao?"
Ngữ khí của ta có chút gấp.
"Mẹ Dương Dương, ngươi đừng gấp trước, đứa trẻ không có vấn đề rất an toàn, nhưng mà.."
"Nhưng mà cái gì." Ta thực sự là không rõ, ngoại trừ vấn đề an toàn ra, còn có chuyện gì không thể trời sáng rồi nói, lại muốn ba giờ sáng.
"Hiện tại chúng ta, ở trong đồn cảnh sát, vì một số nguyên nhân, trường học tạm thời không trở về được, cho nên nếu như ngài thuận tiện, đến bão lãnh đứa trẻ.."
Nghe xong lời này một tiếng sét ở trong đầu ta nổ tung, không lo được hỏi quá nhiều, ta trực tiếp khoác áo khoác thì ra ngoài rồi.
Xuống lầu, chạy xe, mở google map, thuận theo định vị của chỉ đạo viên gửi đến, ban đêm trên phố không có xe gì, ta chạy đến thành phố có lẽ tốc độ lớn nhất, còn sửng sốt chạy ba mươi phút mới đến được.
Xa xa thì thấy được con gái ta và mấy bạn học ngồi xổm ở một bên đường, cái đầu nghiêng nghiêng, đừng nói nàng, giày vò đến bây giờ, ta cũng là mệt mỏi đến cực kì, chỉ đạo viên của nàng đang ở một bên nói chuyện với mấy người, chắc là phụ huynh của mấy bạn học khác.
Tắt máy, xuống xe, xa xa thấy được ta đến, vẻ mặt của con ấu con kia, cùng với thấy Diêm La không có gì khác biệt, trực tiếp nhảy dựng lên, trốn đến một bên, thậm chí cách ta hơn ba mét.
Ta tự cho rằng là một người mẹ ôn nhu có tính nhẫn nại hơn, thì cả nàng ngày ngày ở nhà từ tối thức đến sáng mới ngủ, ngủ đến chiều mới dậy, dậy thì gọi cái gì lẩu siêu siêu cay, lại phối thêm cái gì trà sữa nhiều đá.
Đều như vậy rồi ta vẫn là nhẫn nại đè ép tức giận cố gắng nói chuyện với nàng, không thể không nói thu được tí hiệu quả, cũng thành thật được hai ngày.
Nhưng mà hai tháng kia ta xác thực rất bận, trở về nhà cũng rất mệt, thực sự là lười tranh cãi với nàng, dứt khoác thì mặc nàng đi.
Lần này nàng thấy ta có thể sợ thành như vậy, chắc là phạm sai lầm lớn gì, nghĩ đến đây huyệt thái dương của ta thì luôn giật giật mà nhảy, thật là đau đầu.
Sau khi cùng chỉ đạo viên nói qua quá trình, ta biết được nàng cùng mấy bạn học chơi thân ở thành phố này, nửa đêm từ trường học leo tường ra ngoài, đi ăn đồ nướng.
Đụng phải một nhóm bạn học khác leo tường ra ngoài, hai nhóm bình thường thì có chút mâu thuẫn, lần này đụng phải ở cùng một quán nướng, hai nhóm người một lời không hợp thì đánh nhau, quán người ta báo cảnh sát, lúc này, toàn bộ đều ở đây.
Trong quá trình nói chuyện ta thường thường dùng mắt liếc tên vô lại con mấy lần, nhưng nàng từ đầu đến cuối cúi đầu, chỉ lưu lại cho ta một cái xoáy tóc.
"Các vị phụ huynh, vì các đứa trẻ đều là của thành phố này, ta mới gọi điện để các ngài đến đón, đứa trẻ hiện tại trở về trường học, khẳng định sẽ nhớ qua."
"Cũng không phải chuyện lớn gì, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, ở nhà cố gắng nói chuyện với đứa trẻ, thứ hai có thể trở lại trường học đi học trở lại bình thường."
Ta cám ơn chỉ đạo viên, sau đó nhắm con ấu con này, ném ra một câu "Về nhà."
Hai chữ về nhà này, ta tựa hồ là từ sau trong hàm răng nặn ra.
Trên đường đi bầu không khí trong xe đè nén đến lạnh chút, đặc biệt kiềm nén, nàng thử làm dịu bầu không khí, rụt rè kêu ta mấy tiếng.
Ta mặc kệ, thực sự là tức không lời để nói rồi, không muốn nói chuyện, nửa đêm leo tường đi ăn đồ nướng, còn đánh lộn, à không, cái này đã không thể nói là đánh lộn, hiện tại đều dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, cần phải để nàng cố gắng nhớ dai, quyết không thể tha nhẹ.
Ta đang nghĩ chút nữa trở về làm sao thu thập con ấu con này, nàng bổng dưng nói với ta một câu.
"Mẹ, phải đánh sao." Âm thanh mềm mềm còn nhiễm chút nứt nở.
Hết chương 1
Thứ
/31
|