Chuyển ngữ: Hắc
Ngày mừng năm mới năm đó, ở tướng phủ hiếm khi có bầu không khí hân hoan vui vẻ, quản gia dẫn người hầu đi bày trí, tuyết đọng trên sân đều được quét dọn gọn gàng, chỉ còn vương chút tuyết trắng bám trên những nhành cây cao vút của cây tùng, cây bách. Màu tuyết trắng tô điểm cho màu xanh um, càng khiến phong cảnh thêm tươi đẹp.
Trong thư phòng đã nhóm than sưởi ấm, đốt huân hương, Tạ Thù đi từ ngoài vào, liếc mắt đã nhìn thấy Tạ Nhiễm ngồi ở sau án vén tay áo tao nhã pha trà.
“Ngươi đến sớm thật đấy.”
Từ sau trận chất vấn lần trước, hai người đã lâu không gặp. Tạ Nhiễm giương mắt nhìn lại, Tạ Thù đang cởi áo choàng, trên người mặc áo bào đỏ tươi, màu sắc lóa mắt rực rỡ như vậy nhưng cũng chỉ làm nền cho gương mặt trắng nõn và đôi môi đỏ của nàng, hắn cúi đầu chuyên tâm lo pha trà: “Không phải Thừa tướng gọi ta đến hay sao?”
“Đúng vậy, hôm nay để ngươi gặp mặt đám tiểu bối.” Tạ Thù ngồi xuống sau án, gật đầu với Mộc Bạch.
Ngoài cửa có người dẫn ba đứa trẻ vào, mỗi đứa bé đều mặc áo gấm dày cộm, đứng trước mặt Tạ Thù cung kính hành lễ.
Mộc Bạch giới thiệu lần lượt với nàng, đứng đầu là Tạ Chương, là cháu đích tôn của Tạ Đôn đã qua đời, đã có dáng dấp thiếu niên. Đứng bên cạnh nó là cậu nhóc mập mạp trước kia nay vẫn tròn như cũ, gọi là Tạ Cẩn, là đệ đệ ruột của Tạ chương. Đứng cuối cùng là Tạ Tuyên, là cháu của Tạ Linh, nó đã cao lên rất nhiều, nó rũ mắt xuống, thần thái đã gò bó hơn trước rất nhiều.
Tạ Thù cố ý nói: “Ta đưa phụ thân các ngươi lên Đoạn đầu đài, các ngươi sợ ta phải không?”
Hai đứa trẻ lớn tuổi đều nghiêm túc trả lời không phải sợ mà là tôn kính, dáng vẻ như đã học thuộc lòng. Chỉ có cậu nhóc mập mạp kia tuổi còn nhỏ, nhất thời nghe thấy lời này suýt nữa thì bật khóc vì sợ hãi, Tạ Chương đứng bên cạnh nhỏ giọng răn đe nó, nhưng cũng không cách nào khiến nó ngừng lại.
Tạ Thù vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, muốn an ủi nó, nhưng vừa đến gần nó đã ngã vật ra, càng khóc dữ hơn, không còn cách nào khác nàng đành gọi người dẫn nó ra ngoài trước, trước khi đi còn không quên cho nó tiền mừng tuổi.
Nàng lại hỏi Tạ Chương: “Nghe nói ngươi không thích đọc sách, vậy là thích học võ hơn phải không?”
Ánh mắt Tạ Chương sáng lên, gật đầu.
“Nhưng là võ tướng cũng phải đọc sách biết chữ, ngươi vẫn phải chăm chỉ mới được.” Tạ Thù nói xong dặn dò Mộc Bạch: “Mời một thầy giỏi tới dạy nó học võ, nhớ chọn người có nhân phẩm nghiêm chỉnh đúng mực.”
Mộc Bạch ghi nhớ, lại gọi người dẫn Tạ Tuyên ra ngoài.
Chỉ còn một mình Tạ Tuyên lưu lại, lặng lẽ không động đậy. Tạ Thù vốn còn nhiều chuyện muốn nói với nó, nhưng giờ lại chẳng muốn nói gì nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Giữ nó lại tướng phủ dạy dỗ đi.”
Tạ Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, dường như rất ngạc nhiên, một lát sau mới hành lễ tạ ơn.
Tạ Nhiễm nhìn hồi lâu, mặt không chút thay đổi, mãi đến khi Mộc Bạch dẫn Tạ Tuyên ra ngoài, mới hỏi: “Thừa tướng làm gì vậy?”
“Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy đây là một mầm ươm tốt mà thôi.” Tạ Thù cười híp mắt, cầm chén trà ngon hắn vừa pha uống một ngụm.
Tạ Nhiễm nhìn nàng, bàn tay âm thầm co chặt trong vạt áo, ngay cả người thừa kế nàng cũng đã chọn xong, nhưng cho dù không có dòng dõi, người thừa kế tốt nhất chẳng lẽ không nên là hắn sao?
Sau khi đặt chén trà xuống, Tạ Thù nhướng mày nhìn hắn. Hắn ngớ người, chỉ cảm thấy sự không cam lòng của bản thân đều đã bị nàng thu hết vào đáy mắt, lại có chút lúng túng.
Tạ Thù, ngươi chỉ muốn kiểm soát điều khiển ta mà thôi! Hắn giận dữ đứng dậy, phất tay áo ra cửa.
Mộc Bạch về tới nơi, đúng lúc đi lướt qua người hắn, kinh ngạc nói: “Nhiễm công tử lại cãi nhau với công tử à?”
Tạ Thù đặt chén trà xuống, cười cười: “Ai biết được, ta đã cãi nhau với ai bao giờ đâu.”
Cùng ngày hôm đó, mọi khi hoàng đế sẽ cùng bách quan chúc tụng, nhưng năm nay sức khỏe ông ta không được tốt, cũng không thiết mở yến tiệc, đám quan lại lại được dịp nhàn rỗi.
Năm nay nhà Vệ Ngật Chi coi như đã đoàn viên, buổi tối ba mẹ con cầm đuốc ngắm trời đêm, nhắc lại những chuyện ấu thơ, đều cảm thấy buồn cười.
“Khi đó ngay cả kiếm đệ cũng không cầm nổi, giờ lại đã là một thủ lĩnh, thật sự quá bất ngờ.” Vệ Thích Chi ho khan hai tiếng, liền có tỳ nữ phủ thêm áo khoác cho hắn, hắn đóng cổ áo lại nói với Vệ Ngật Chi: “Năm đó quân Tần đại bại, ta nghe thấy họ nói tên của tướng quân người Tấn là tên của đê, còn cứ tưởng mình nghe nhầm.”
Vệ Ngật Chi nhìn hắn trả lời: “Bên phía Tần quốc khi biết huynh là huynh đệ của đệ, bọn họ có gây khó khăn cho huynh không?”
Vệ Thích Chi cười cười lắc đầu: “Bọn họ một lòng muốn chiêu hàng ta, sao có thể làm khó ta chứ?”
Tương phu nhân không kìm được chen vào: “Ta đã sớm muốn hỏi, con ở nước Tần nhiều năm như vậy, đã… lấy vợ hay chưa?”
Vệ Thích Chi vẫn lắc đầu: “Thừa tướng nước Tần là An Hành vẫn luôn muốn làm mai cho con, nhưng con biết đây chỉ là thủ đoạn lôi kéo mà thôi, vì thế không đồng ý.”
“Vậy nhiều năm qua con vẫn một thân một mình ư?” Tương phu nhân nói xong, nước mắt lại muốn tuôn xuống.
Vệ Thích Chi nắm chặt tay bà: “Mẫu thân đừng quá đau lòng, chẳng phải con vẫn lành lặn trở về đây sao?”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Tuy đại ca không muốn bị bệ hạ biết tin huynh đã trở về, nhưng ta vẫn muốn bẩm tấu lên triều đình, xin người ban phong hào Vũ Lăng vương cho huynh, dù sao huynh cũng chính là huynh trưởng.”
“Sao có thể như vậy!” Vệ Thích Chi vội vã đáp, lập tức ho khan mãnh liệt, khọm người xuống, hồi lâu cũng không ngừng được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Tương phu nhân đỡ tay hắn, hoang mang hoảng loạn gọi đại phu tới, trong phủ nhất thời náo loạn.
Hôm sau Mộc Bạch lại đưa đồ tới phủ Đại Tư Mã, trở về nói chuyện cho Tạ Thù biết. Nàng đang nhàn rỗi, phát hiện ra gần đây dường như Tương phu nhân cũng không còn ghê gớm như trước, liền quyết định chủ động tới cửa thăm một chuyến.
Trong phòng, nhóm lửa rất lớn, quả thật khiến người ta toát mồ hôi. Tạ Thù đi vào, chỉ có Vệ Ngật Chi ngồi bên cạnh, làm động tác im lặng với nàng, bởi vì đại phu đã dặn không được quấy rầy lúc hắn đang châm cứu.
Tạ Thù nhìn qua Vệ Thích Chi, hắn nhắm chặt hai mắt, có vẻ không khỏe. Vệ Ngật Chi kéo kéo tay áo nàng, ra hiệu nàng và mình đi ra ngoài nói chuyện.
Hài người bước lên hành lang uống khúc, hắn mới nói: “Bệnh tình của đại ca ta, không phải do mắc bệnh dịch mà có.”
Tạ Thù sững người: “Vậy vì sao?”
“Trước kia Tấn Tần giao chiến, nước Tần uy hiếp huynh ấy đứng ra áp chế ta, huynh ấy từ chối nên đã bị hạ thuốc, mỗi lần như thế, tim phổi đều bị hao tổn, sức khỏe ngày càng sa sút. E rằng lần này An Hành trả huynh ấy lại, chính là vì muốn ta bị cắn rứt lương tâm. Đại ca sợ ta tự trách, nên mới nói là do mắc phải dịch bệnh, nếu như không phải bị đại phu chẩn đoán ra, e rằng huynh ấy còn tiếp tục giấu chúng ta.”
Tạ Thù rất khiếp sợ. Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện Vệ Thích Chi ở nước Tần chắc chắn phải trả qua sóng gió, lần trước tới gặp hắn chính là vì muốn thăm dò tình hình. Có Tương phu nhân và Vệ Ngật Chi ở đây, người này chắc chắn không thể là giả được, chỉ có điều trước kia không hề có tin tức, nay bỗng nhiên trở lại, khó tránh khỏi quái lạ, lại không ngờ sự việc lại như vậy.
Đại phu ở trong phòng đi ra, nhìn thấy Vệ Ngật Chi thì bẩm báo: “Đại Tư Mã yên tâm, Đại công tử đã vượt qua cơn nguy kịch, không sao rồi.”
Vệ Ngật Chi thở phào nhẹ nhõm, chờ ông ta đi xa, nói khẽ với Tạ Thù: “Có lẽ nàng còn chưa biết, ta còn phái người tới nước Tần tra xét một phen, ngay cả ca ca ruột của mình cũng không yên lòng.”
Tạ Thù ngượng ngập khẽ cười, nếu Vệ Ngật Chi vẫn không đem chuyện Vệ Thích Chi trở về bẩm tấu lên triều đình, nàng cũng sẽ phái người đi thăm dò.
Vệ Thích Chi đổ bệnh, vốn tưởng rằng người bận rộn nhất là Tương phu nhân, không ngờ lại là Vệ Ngật Chi.
Hắn biết đại ca mình không ham muốn điều gì, sau khi trải qua biến cố thì không có hứng thú giao tiếp với người khác, lo lắng hắn dưỡng bệnh buồn chán nên thường thường ở bên. Huynh đệ hai người bàn luận binh pháp, hoặc dùng cờ bày binh bố trận, thường thường đấu đá cả ngày.
Tạ Thù thì bận bịu dẫn Tạ Tuyên ra mắt đại gia tộc, còn đặc biệt dẫn nó đi tới trước mặt cha con Vương Kính Chi loanh quanh một vòng, nhìn thấy gương mặt tiểu đại nhân nghiêm trang của Vương Uẩn Chi, lại nhìn Tạ Tuyên nhà mình, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Chờ đến khi năm cũ hoàn toàn khép lại, xuân về trên đất nước, sức khỏe Vệ Thích Chi dần tốt lên, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể luyện vài ba chiêu với Vệ Ngật Chi, đám người trong phủ Đại Tư Mã lúc nào cũng thấp thỏm không yên nay mới thả lỏng tâm trạng.
Ý xuân còn chưa đậm mà lòng người đã rệu rã. Tạ Thù lâm triều cảm thấy rất vô vị, lúc bãi triều, Vệ Ngật Chi đi lướt qua người nàng, bỗng nhiên nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay nàng. Nàng làm như không có chuyện gì mà đi thẳng ra cửa cung, lúc lên xe mới mở ra xem, hóa ra là nhắc nhở nàng đến chỗ hẹn, từ sự việc năm cũ kéo dài tới bây giờ, không ngờ đã lâu như vậy.
Tạ Thù thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy dưới ánh mắt mọi người lại làm chuyện mờ ám như vậy cũng rất thú vị.
Bên ngoài Thanh Khê, không chỉ có trạch viên của đám quý tộc mà còn có một cái hồ xanh biếc, là do người dân tạo nên để đám quan lại quý tộc hưởng lạc. Mặt hồ như gương, giống như đào tiên, xung quanh cây cối rậm rạp, vô cùng yên tĩnh. Đầu xuân thanh tân gió mát, những mầm non điểm xuyết trên cành, những cánh hoa vàng nhạt đón mừng xuân mới, dường như ngăn cách hoàn toàn với thế giới huyên náo ngoài phố xá, ngăn cách tiếng người ồn ào, phảng phất như thế ngoại đào nguyên.
Tạ Thù từ trên xe đi xuống, trước tiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm trạng thư thái vô cùng.
Bên bờ đã có thuyền hoa chờ sẵn, Vệ Ngật Chi đi ra vẫy nàng: “Đến rồi sao còn không qua đây?” Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, còn chưa buộc dây, đứng ở đầu thuyền, tay áo phất phơ theo gió, sau lưng là nước xanh biếc và vây xanh làm nền càng thêm nổi bật, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tạ Thù dẫn Mộc Bạch đi tới, hắn đưa tay kéo nàng lên thuyền nhưng lại bỏ Mộc Bạch ở lại: “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt công tử nhà các người.” Trên bờ đã có người hầu nhanh nhẹn cởi dây thừng, đẩy thuyền hoa ra giữa hồ.
Mộc Bạch thấy công tử nhà mình không phản đối, chỉ có thể yên lặng quay đầu, dặn dò đám hộ vệ ở xung quanh nghiêm mật canh phòng.
Trong khoang thuyền thoang thoảng mùi huân hương, có kê một án dài, ấm trà còn đang đun trên bếp, nước còn chưa sôi, bên cạnh còn đặt một chiếc đàn.
Tạ Thù ngồi xuống, quay đầu nhìn lại hỏi: “Chỉ có mình chàng thôi à?”
“Sao, chẳng lẽ nàng còn muốn có người khác?” Vệ Ngật Chi ngồi xuống đối diện, mỉm cười nhìn nàng. Thân thể Tạ Thù mỏng manh, cho dù ngày xuân cũng vẫn mặc rất nhiều, ở ngoài là trường sam rộng lớn, đường viền màu thạch anh, trên lấy kim tuyến thêu hoa văn, tinh xảo đoan nhã, càng thích hợp cho thời khắc ngồi thư thái thế này.
Nàng cười nói: “Không có người ngoài hầu hạ, chẳng lẽ là muốn đường đường một Vũ Lăng vương như chàng hầu hạ ta?”
“Thì có làm sao?” Vệ Ngật Chi liếc xéo nàng. “Ai bảo ta mời Tạ tướng làm khách quý cơ chứ?”
Tạ Thù bị hắn mỉa mai đến phì cười.
Vệ Ngật Chi lại lấy ra một hộp gỗ sơn son, sau khi mở ra, bên trong đều là đồ ăn: “Thấy lần trước ở quận Vũ Lăng nàng ăn rất ngon miệng, lần này ta đặc biệt bảo bọn họ mang một ít tới đây, nàng xem thử xem, hẳn đều là những thứ nàng thích ăn.”
Tạ Thù vừa nhìn, quả đúng là những món ăn nàng yêu thích. Trước đây điều nàng phiền não nhất chính là đói ăn, sau khi trở về Tạ gia chỉ cần được ăn đều cảm thấy là mỹ vị, tuy rằng đã dần dẫn dưỡng cho bản thân có đầu lưỡi tinh tế, nhưng nàng vẫn luôn nhỡ kỹ không thể lãng phí thức ăn. Vì lẽ đó, nghe xong những lời này liền lập tức dạy dỗ một câu: “Tự nhiên huy động nhiều người chỉ vì một việc cỏn con! Không phải chỉ là ăn sao, ăn cái gì mà chẳng giống nhau?” Nói thì nói như thế nhưng tay đã cầm một miếng bỏ vào miệng.
Vệ Ngật Chi nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Tạ tướng giáo huấn rất phải.” Có bản lĩnh thì nàng đừng có ăn.
Tạ Thù không chỉ ăn, mà còn ăn đến no căng cả bụng, nghiêng người dựa vào thành thuyền không động đậy.
Vệ Ngật Chi pha chén trà nhỏ cho nàng tiêu cơm, nàng uống một hớp, trêu chọc hắn: “Không phải chàng định dùng chén trà này coi như cảm ơn ta đấy chứ? Đúng là nhỏ mọn quá đi.”
“Vậy để đổi lấy thứ khác.” Vệ Ngật Chi mỉm cười đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, từ sau lưng ôm nàng: “Ta lấy thân báo đáp nàng, được không?”
Tạ Thù lập tức nhíu mày.
Vệ Ngật Chi biết nàng còn có ý kháng cự, cũng không vội vã, ngồi trong khoang thuyền ôm nàng hồi lâu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve bên hông nàng, thấy nàng bình tâm trở lại, mới mở đai lưng của nàng ra.
Tạ Thù muốn nói gì đó, vừa quay đầu môi đã bị hắn chiếm giữ. Hắn chậm rãi mà kiên trì, phảng phất như mưa gió thoáng qua, Tạ Thù bị hắn xoa dịu, hết sức chuyên chú, nhanh chóng rơi vào biển trầm luân.
Những tấm mành dày đặc, trong khoang thuyền ấm áp nhưng lại tối tăm như buổi tối. Xiêm y bất tri bất giác đều bị cởi ra, Vệ Ngật Chi trải áo khoác dày đặc xuống, để Tạ Thù nằm lên phía trên, lại áp sát người tới, kiên trì lấy lòng nàng, chỉ lo lại khiến nàng nảy sinh tâm lý kháng cự.
Tạ Thù chưa bao giờ có cảm giác này, sự hiểu biết đối với việc này lại tăng thêm mấy phần. Vốn còn chưa thấy ngượng ngập gì, chờ đến khi hắn vùi đầu hôn tới trước ngực nàng, tay kia chuyển xuống dưới thân, nàng mới cảm thấy xấu hổ, núp trong lồng ngực hắn cuộn mình lại định ngồi dậy. Vệ Ngật Chi vẫn vững chãi như núi Thái, một bàn tay khác lại xoa nhẹ chân nàng, vững vàng nắm trong tay thưởng thức, nàng không hài lòng, đá hắn một cái lại khiến hắn bật cười, cố ý cắn lên đỉnh ngực, đổi lấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng của nàng.
Mãi đến khi hai bên mê muội, hắn mới chậm rãi tiến vào trong nàng, cẩn thận từng li từng tí. Tạ Thù rên khẽ một tiếng, thân thể hơi co giật, Vệ Ngật Chi cảm giác nơi ấm áp kia lại chặt chẽ thêm mấy phần, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Như Ý…” Hắn kề sát bên tai nàng, chậm rãi tiến vào lại đi ra, trì hoãn phong ba bão táp trong lòng. Tạ Thù kiên quyết không lên tiếng, hắn cúi đầu cắn nhẹ môi nàng, ép nàng phải lộ âm thanh ra ngoài.
Tạ Thù cau mày: “Hộ vệ vẫn còn ở gần đây!”
“Yên tâm, chúng ta đã đến giữa hồ rồi.”
Một lúc lâu sau, rốt cục Tạ Thù cũng dần dần nếm trải dư vị tuyệt vời của chuyện này, không còn chống cự, cơ thể cũng thả lỏng hoàn toàn. Đương nhiên Vệ Ngật Chi sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôm sát nàng công thành đoạt đất, không chậm trễ chút nào. Trên người Tạ Thù đã toát ra những giọt mồ hôi nhỏ, búi tóc tán loạn, giơ tay che mắt, cắn cắn môi dưới, cũng không biết là không muốn nhìn hắn hay là không muốn bị hắn nhìn thấy. Vệ Ngật Chi càng thêm gấp gáp, đỡ lấy hông nàng, mây mưa chưa hết nhưng vẫn nhẫn nại lui ra, ôm nàng thở dốc không thôi.
“Chàng làm sao vậy?” Tạ Thù bỏ tay ra nhìn hắn.
Vệ Ngật Chi hôn lên khóe mắt nàng: “Ta không muốn nàng uống thứ thuốc kia nữa, vẫn không ở lại trong cơ thể nàng thì tốt hơn.”
Tạ Thù đỏ mặt, xoay người không nhìn hắn nữa. Vệ Ngật Chi cúi người ôm lấy nàng, bàn tay vô tình hay cố ý kề sát bên ngực nàng chơi đùa, chỉ mỉm cười, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Màn đêm buông xuống, trên trời đã ngập tràn vì sao. Tạ Thù khoác áo sam lên người, vén mành lên, ngửa mặt nằm trước ngực Vệ Ngật Chi nhìn, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Đại ca trở về, mẫu thân khỏe mạnh, lại có nàng bên cạnh, ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”
Tạ Thù có chút buồn cười, ai có thể ngờ một Vũ Lăng vương nắm trọng binh trong tay lại có yêu cầu đơn giản đến như vậy, mà một thừa tướng quyền khuynh thiên hạ như nàng, mưu đồ đơn giản lại chính là cố gắng sinh tồn.
Nhưng nàng ngoài miệng lại không khách khí khích bác hắn: “Ai nói ta muốn ở bên cạnh chàng?”
Vệ Ngật Chi đột nhiên vươn mình đè lên người nàng, thân thuyền hơi lay động khiến nàng cả kinh, không tự chủ đưa tay giữ chặt tay hắn.
“Tạ tướng cẩn thận, nếu cần có thể ôm ta.”
“Xì, là chàng phải ôm ta mới đúng.”
Vệ Ngật Chi chạm nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Vậy cầu mong Tạ tướng sau này che chở cho hạ quan.”
Nói xong, thả mành xuống, lại là một cảnh xuân kiều diễm.
Ngày mừng năm mới năm đó, ở tướng phủ hiếm khi có bầu không khí hân hoan vui vẻ, quản gia dẫn người hầu đi bày trí, tuyết đọng trên sân đều được quét dọn gọn gàng, chỉ còn vương chút tuyết trắng bám trên những nhành cây cao vút của cây tùng, cây bách. Màu tuyết trắng tô điểm cho màu xanh um, càng khiến phong cảnh thêm tươi đẹp.
Trong thư phòng đã nhóm than sưởi ấm, đốt huân hương, Tạ Thù đi từ ngoài vào, liếc mắt đã nhìn thấy Tạ Nhiễm ngồi ở sau án vén tay áo tao nhã pha trà.
“Ngươi đến sớm thật đấy.”
Từ sau trận chất vấn lần trước, hai người đã lâu không gặp. Tạ Nhiễm giương mắt nhìn lại, Tạ Thù đang cởi áo choàng, trên người mặc áo bào đỏ tươi, màu sắc lóa mắt rực rỡ như vậy nhưng cũng chỉ làm nền cho gương mặt trắng nõn và đôi môi đỏ của nàng, hắn cúi đầu chuyên tâm lo pha trà: “Không phải Thừa tướng gọi ta đến hay sao?”
“Đúng vậy, hôm nay để ngươi gặp mặt đám tiểu bối.” Tạ Thù ngồi xuống sau án, gật đầu với Mộc Bạch.
Ngoài cửa có người dẫn ba đứa trẻ vào, mỗi đứa bé đều mặc áo gấm dày cộm, đứng trước mặt Tạ Thù cung kính hành lễ.
Mộc Bạch giới thiệu lần lượt với nàng, đứng đầu là Tạ Chương, là cháu đích tôn của Tạ Đôn đã qua đời, đã có dáng dấp thiếu niên. Đứng bên cạnh nó là cậu nhóc mập mạp trước kia nay vẫn tròn như cũ, gọi là Tạ Cẩn, là đệ đệ ruột của Tạ chương. Đứng cuối cùng là Tạ Tuyên, là cháu của Tạ Linh, nó đã cao lên rất nhiều, nó rũ mắt xuống, thần thái đã gò bó hơn trước rất nhiều.
Tạ Thù cố ý nói: “Ta đưa phụ thân các ngươi lên Đoạn đầu đài, các ngươi sợ ta phải không?”
Hai đứa trẻ lớn tuổi đều nghiêm túc trả lời không phải sợ mà là tôn kính, dáng vẻ như đã học thuộc lòng. Chỉ có cậu nhóc mập mạp kia tuổi còn nhỏ, nhất thời nghe thấy lời này suýt nữa thì bật khóc vì sợ hãi, Tạ Chương đứng bên cạnh nhỏ giọng răn đe nó, nhưng cũng không cách nào khiến nó ngừng lại.
Tạ Thù vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, muốn an ủi nó, nhưng vừa đến gần nó đã ngã vật ra, càng khóc dữ hơn, không còn cách nào khác nàng đành gọi người dẫn nó ra ngoài trước, trước khi đi còn không quên cho nó tiền mừng tuổi.
Nàng lại hỏi Tạ Chương: “Nghe nói ngươi không thích đọc sách, vậy là thích học võ hơn phải không?”
Ánh mắt Tạ Chương sáng lên, gật đầu.
“Nhưng là võ tướng cũng phải đọc sách biết chữ, ngươi vẫn phải chăm chỉ mới được.” Tạ Thù nói xong dặn dò Mộc Bạch: “Mời một thầy giỏi tới dạy nó học võ, nhớ chọn người có nhân phẩm nghiêm chỉnh đúng mực.”
Mộc Bạch ghi nhớ, lại gọi người dẫn Tạ Tuyên ra ngoài.
Chỉ còn một mình Tạ Tuyên lưu lại, lặng lẽ không động đậy. Tạ Thù vốn còn nhiều chuyện muốn nói với nó, nhưng giờ lại chẳng muốn nói gì nữa, trực tiếp hạ lệnh: “Giữ nó lại tướng phủ dạy dỗ đi.”
Tạ Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, dường như rất ngạc nhiên, một lát sau mới hành lễ tạ ơn.
Tạ Nhiễm nhìn hồi lâu, mặt không chút thay đổi, mãi đến khi Mộc Bạch dẫn Tạ Tuyên ra ngoài, mới hỏi: “Thừa tướng làm gì vậy?”
“Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy đây là một mầm ươm tốt mà thôi.” Tạ Thù cười híp mắt, cầm chén trà ngon hắn vừa pha uống một ngụm.
Tạ Nhiễm nhìn nàng, bàn tay âm thầm co chặt trong vạt áo, ngay cả người thừa kế nàng cũng đã chọn xong, nhưng cho dù không có dòng dõi, người thừa kế tốt nhất chẳng lẽ không nên là hắn sao?
Sau khi đặt chén trà xuống, Tạ Thù nhướng mày nhìn hắn. Hắn ngớ người, chỉ cảm thấy sự không cam lòng của bản thân đều đã bị nàng thu hết vào đáy mắt, lại có chút lúng túng.
Tạ Thù, ngươi chỉ muốn kiểm soát điều khiển ta mà thôi! Hắn giận dữ đứng dậy, phất tay áo ra cửa.
Mộc Bạch về tới nơi, đúng lúc đi lướt qua người hắn, kinh ngạc nói: “Nhiễm công tử lại cãi nhau với công tử à?”
Tạ Thù đặt chén trà xuống, cười cười: “Ai biết được, ta đã cãi nhau với ai bao giờ đâu.”
Cùng ngày hôm đó, mọi khi hoàng đế sẽ cùng bách quan chúc tụng, nhưng năm nay sức khỏe ông ta không được tốt, cũng không thiết mở yến tiệc, đám quan lại lại được dịp nhàn rỗi.
Năm nay nhà Vệ Ngật Chi coi như đã đoàn viên, buổi tối ba mẹ con cầm đuốc ngắm trời đêm, nhắc lại những chuyện ấu thơ, đều cảm thấy buồn cười.
“Khi đó ngay cả kiếm đệ cũng không cầm nổi, giờ lại đã là một thủ lĩnh, thật sự quá bất ngờ.” Vệ Thích Chi ho khan hai tiếng, liền có tỳ nữ phủ thêm áo khoác cho hắn, hắn đóng cổ áo lại nói với Vệ Ngật Chi: “Năm đó quân Tần đại bại, ta nghe thấy họ nói tên của tướng quân người Tấn là tên của đê, còn cứ tưởng mình nghe nhầm.”
Vệ Ngật Chi nhìn hắn trả lời: “Bên phía Tần quốc khi biết huynh là huynh đệ của đệ, bọn họ có gây khó khăn cho huynh không?”
Vệ Thích Chi cười cười lắc đầu: “Bọn họ một lòng muốn chiêu hàng ta, sao có thể làm khó ta chứ?”
Tương phu nhân không kìm được chen vào: “Ta đã sớm muốn hỏi, con ở nước Tần nhiều năm như vậy, đã… lấy vợ hay chưa?”
Vệ Thích Chi vẫn lắc đầu: “Thừa tướng nước Tần là An Hành vẫn luôn muốn làm mai cho con, nhưng con biết đây chỉ là thủ đoạn lôi kéo mà thôi, vì thế không đồng ý.”
“Vậy nhiều năm qua con vẫn một thân một mình ư?” Tương phu nhân nói xong, nước mắt lại muốn tuôn xuống.
Vệ Thích Chi nắm chặt tay bà: “Mẫu thân đừng quá đau lòng, chẳng phải con vẫn lành lặn trở về đây sao?”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Tuy đại ca không muốn bị bệ hạ biết tin huynh đã trở về, nhưng ta vẫn muốn bẩm tấu lên triều đình, xin người ban phong hào Vũ Lăng vương cho huynh, dù sao huynh cũng chính là huynh trưởng.”
“Sao có thể như vậy!” Vệ Thích Chi vội vã đáp, lập tức ho khan mãnh liệt, khọm người xuống, hồi lâu cũng không ngừng được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Tương phu nhân đỡ tay hắn, hoang mang hoảng loạn gọi đại phu tới, trong phủ nhất thời náo loạn.
Hôm sau Mộc Bạch lại đưa đồ tới phủ Đại Tư Mã, trở về nói chuyện cho Tạ Thù biết. Nàng đang nhàn rỗi, phát hiện ra gần đây dường như Tương phu nhân cũng không còn ghê gớm như trước, liền quyết định chủ động tới cửa thăm một chuyến.
Trong phòng, nhóm lửa rất lớn, quả thật khiến người ta toát mồ hôi. Tạ Thù đi vào, chỉ có Vệ Ngật Chi ngồi bên cạnh, làm động tác im lặng với nàng, bởi vì đại phu đã dặn không được quấy rầy lúc hắn đang châm cứu.
Tạ Thù nhìn qua Vệ Thích Chi, hắn nhắm chặt hai mắt, có vẻ không khỏe. Vệ Ngật Chi kéo kéo tay áo nàng, ra hiệu nàng và mình đi ra ngoài nói chuyện.
Hài người bước lên hành lang uống khúc, hắn mới nói: “Bệnh tình của đại ca ta, không phải do mắc bệnh dịch mà có.”
Tạ Thù sững người: “Vậy vì sao?”
“Trước kia Tấn Tần giao chiến, nước Tần uy hiếp huynh ấy đứng ra áp chế ta, huynh ấy từ chối nên đã bị hạ thuốc, mỗi lần như thế, tim phổi đều bị hao tổn, sức khỏe ngày càng sa sút. E rằng lần này An Hành trả huynh ấy lại, chính là vì muốn ta bị cắn rứt lương tâm. Đại ca sợ ta tự trách, nên mới nói là do mắc phải dịch bệnh, nếu như không phải bị đại phu chẩn đoán ra, e rằng huynh ấy còn tiếp tục giấu chúng ta.”
Tạ Thù rất khiếp sợ. Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện Vệ Thích Chi ở nước Tần chắc chắn phải trả qua sóng gió, lần trước tới gặp hắn chính là vì muốn thăm dò tình hình. Có Tương phu nhân và Vệ Ngật Chi ở đây, người này chắc chắn không thể là giả được, chỉ có điều trước kia không hề có tin tức, nay bỗng nhiên trở lại, khó tránh khỏi quái lạ, lại không ngờ sự việc lại như vậy.
Đại phu ở trong phòng đi ra, nhìn thấy Vệ Ngật Chi thì bẩm báo: “Đại Tư Mã yên tâm, Đại công tử đã vượt qua cơn nguy kịch, không sao rồi.”
Vệ Ngật Chi thở phào nhẹ nhõm, chờ ông ta đi xa, nói khẽ với Tạ Thù: “Có lẽ nàng còn chưa biết, ta còn phái người tới nước Tần tra xét một phen, ngay cả ca ca ruột của mình cũng không yên lòng.”
Tạ Thù ngượng ngập khẽ cười, nếu Vệ Ngật Chi vẫn không đem chuyện Vệ Thích Chi trở về bẩm tấu lên triều đình, nàng cũng sẽ phái người đi thăm dò.
Vệ Thích Chi đổ bệnh, vốn tưởng rằng người bận rộn nhất là Tương phu nhân, không ngờ lại là Vệ Ngật Chi.
Hắn biết đại ca mình không ham muốn điều gì, sau khi trải qua biến cố thì không có hứng thú giao tiếp với người khác, lo lắng hắn dưỡng bệnh buồn chán nên thường thường ở bên. Huynh đệ hai người bàn luận binh pháp, hoặc dùng cờ bày binh bố trận, thường thường đấu đá cả ngày.
Tạ Thù thì bận bịu dẫn Tạ Tuyên ra mắt đại gia tộc, còn đặc biệt dẫn nó đi tới trước mặt cha con Vương Kính Chi loanh quanh một vòng, nhìn thấy gương mặt tiểu đại nhân nghiêm trang của Vương Uẩn Chi, lại nhìn Tạ Tuyên nhà mình, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Chờ đến khi năm cũ hoàn toàn khép lại, xuân về trên đất nước, sức khỏe Vệ Thích Chi dần tốt lên, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể luyện vài ba chiêu với Vệ Ngật Chi, đám người trong phủ Đại Tư Mã lúc nào cũng thấp thỏm không yên nay mới thả lỏng tâm trạng.
Ý xuân còn chưa đậm mà lòng người đã rệu rã. Tạ Thù lâm triều cảm thấy rất vô vị, lúc bãi triều, Vệ Ngật Chi đi lướt qua người nàng, bỗng nhiên nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay nàng. Nàng làm như không có chuyện gì mà đi thẳng ra cửa cung, lúc lên xe mới mở ra xem, hóa ra là nhắc nhở nàng đến chỗ hẹn, từ sự việc năm cũ kéo dài tới bây giờ, không ngờ đã lâu như vậy.
Tạ Thù thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy dưới ánh mắt mọi người lại làm chuyện mờ ám như vậy cũng rất thú vị.
Bên ngoài Thanh Khê, không chỉ có trạch viên của đám quý tộc mà còn có một cái hồ xanh biếc, là do người dân tạo nên để đám quan lại quý tộc hưởng lạc. Mặt hồ như gương, giống như đào tiên, xung quanh cây cối rậm rạp, vô cùng yên tĩnh. Đầu xuân thanh tân gió mát, những mầm non điểm xuyết trên cành, những cánh hoa vàng nhạt đón mừng xuân mới, dường như ngăn cách hoàn toàn với thế giới huyên náo ngoài phố xá, ngăn cách tiếng người ồn ào, phảng phất như thế ngoại đào nguyên.
Tạ Thù từ trên xe đi xuống, trước tiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm trạng thư thái vô cùng.
Bên bờ đã có thuyền hoa chờ sẵn, Vệ Ngật Chi đi ra vẫy nàng: “Đến rồi sao còn không qua đây?” Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, còn chưa buộc dây, đứng ở đầu thuyền, tay áo phất phơ theo gió, sau lưng là nước xanh biếc và vây xanh làm nền càng thêm nổi bật, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tạ Thù dẫn Mộc Bạch đi tới, hắn đưa tay kéo nàng lên thuyền nhưng lại bỏ Mộc Bạch ở lại: “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt công tử nhà các người.” Trên bờ đã có người hầu nhanh nhẹn cởi dây thừng, đẩy thuyền hoa ra giữa hồ.
Mộc Bạch thấy công tử nhà mình không phản đối, chỉ có thể yên lặng quay đầu, dặn dò đám hộ vệ ở xung quanh nghiêm mật canh phòng.
Trong khoang thuyền thoang thoảng mùi huân hương, có kê một án dài, ấm trà còn đang đun trên bếp, nước còn chưa sôi, bên cạnh còn đặt một chiếc đàn.
Tạ Thù ngồi xuống, quay đầu nhìn lại hỏi: “Chỉ có mình chàng thôi à?”
“Sao, chẳng lẽ nàng còn muốn có người khác?” Vệ Ngật Chi ngồi xuống đối diện, mỉm cười nhìn nàng. Thân thể Tạ Thù mỏng manh, cho dù ngày xuân cũng vẫn mặc rất nhiều, ở ngoài là trường sam rộng lớn, đường viền màu thạch anh, trên lấy kim tuyến thêu hoa văn, tinh xảo đoan nhã, càng thích hợp cho thời khắc ngồi thư thái thế này.
Nàng cười nói: “Không có người ngoài hầu hạ, chẳng lẽ là muốn đường đường một Vũ Lăng vương như chàng hầu hạ ta?”
“Thì có làm sao?” Vệ Ngật Chi liếc xéo nàng. “Ai bảo ta mời Tạ tướng làm khách quý cơ chứ?”
Tạ Thù bị hắn mỉa mai đến phì cười.
Vệ Ngật Chi lại lấy ra một hộp gỗ sơn son, sau khi mở ra, bên trong đều là đồ ăn: “Thấy lần trước ở quận Vũ Lăng nàng ăn rất ngon miệng, lần này ta đặc biệt bảo bọn họ mang một ít tới đây, nàng xem thử xem, hẳn đều là những thứ nàng thích ăn.”
Tạ Thù vừa nhìn, quả đúng là những món ăn nàng yêu thích. Trước đây điều nàng phiền não nhất chính là đói ăn, sau khi trở về Tạ gia chỉ cần được ăn đều cảm thấy là mỹ vị, tuy rằng đã dần dẫn dưỡng cho bản thân có đầu lưỡi tinh tế, nhưng nàng vẫn luôn nhỡ kỹ không thể lãng phí thức ăn. Vì lẽ đó, nghe xong những lời này liền lập tức dạy dỗ một câu: “Tự nhiên huy động nhiều người chỉ vì một việc cỏn con! Không phải chỉ là ăn sao, ăn cái gì mà chẳng giống nhau?” Nói thì nói như thế nhưng tay đã cầm một miếng bỏ vào miệng.
Vệ Ngật Chi nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Tạ tướng giáo huấn rất phải.” Có bản lĩnh thì nàng đừng có ăn.
Tạ Thù không chỉ ăn, mà còn ăn đến no căng cả bụng, nghiêng người dựa vào thành thuyền không động đậy.
Vệ Ngật Chi pha chén trà nhỏ cho nàng tiêu cơm, nàng uống một hớp, trêu chọc hắn: “Không phải chàng định dùng chén trà này coi như cảm ơn ta đấy chứ? Đúng là nhỏ mọn quá đi.”
“Vậy để đổi lấy thứ khác.” Vệ Ngật Chi mỉm cười đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, từ sau lưng ôm nàng: “Ta lấy thân báo đáp nàng, được không?”
Tạ Thù lập tức nhíu mày.
Vệ Ngật Chi biết nàng còn có ý kháng cự, cũng không vội vã, ngồi trong khoang thuyền ôm nàng hồi lâu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve bên hông nàng, thấy nàng bình tâm trở lại, mới mở đai lưng của nàng ra.
Tạ Thù muốn nói gì đó, vừa quay đầu môi đã bị hắn chiếm giữ. Hắn chậm rãi mà kiên trì, phảng phất như mưa gió thoáng qua, Tạ Thù bị hắn xoa dịu, hết sức chuyên chú, nhanh chóng rơi vào biển trầm luân.
Những tấm mành dày đặc, trong khoang thuyền ấm áp nhưng lại tối tăm như buổi tối. Xiêm y bất tri bất giác đều bị cởi ra, Vệ Ngật Chi trải áo khoác dày đặc xuống, để Tạ Thù nằm lên phía trên, lại áp sát người tới, kiên trì lấy lòng nàng, chỉ lo lại khiến nàng nảy sinh tâm lý kháng cự.
Tạ Thù chưa bao giờ có cảm giác này, sự hiểu biết đối với việc này lại tăng thêm mấy phần. Vốn còn chưa thấy ngượng ngập gì, chờ đến khi hắn vùi đầu hôn tới trước ngực nàng, tay kia chuyển xuống dưới thân, nàng mới cảm thấy xấu hổ, núp trong lồng ngực hắn cuộn mình lại định ngồi dậy. Vệ Ngật Chi vẫn vững chãi như núi Thái, một bàn tay khác lại xoa nhẹ chân nàng, vững vàng nắm trong tay thưởng thức, nàng không hài lòng, đá hắn một cái lại khiến hắn bật cười, cố ý cắn lên đỉnh ngực, đổi lấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng của nàng.
Mãi đến khi hai bên mê muội, hắn mới chậm rãi tiến vào trong nàng, cẩn thận từng li từng tí. Tạ Thù rên khẽ một tiếng, thân thể hơi co giật, Vệ Ngật Chi cảm giác nơi ấm áp kia lại chặt chẽ thêm mấy phần, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Như Ý…” Hắn kề sát bên tai nàng, chậm rãi tiến vào lại đi ra, trì hoãn phong ba bão táp trong lòng. Tạ Thù kiên quyết không lên tiếng, hắn cúi đầu cắn nhẹ môi nàng, ép nàng phải lộ âm thanh ra ngoài.
Tạ Thù cau mày: “Hộ vệ vẫn còn ở gần đây!”
“Yên tâm, chúng ta đã đến giữa hồ rồi.”
Một lúc lâu sau, rốt cục Tạ Thù cũng dần dần nếm trải dư vị tuyệt vời của chuyện này, không còn chống cự, cơ thể cũng thả lỏng hoàn toàn. Đương nhiên Vệ Ngật Chi sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôm sát nàng công thành đoạt đất, không chậm trễ chút nào. Trên người Tạ Thù đã toát ra những giọt mồ hôi nhỏ, búi tóc tán loạn, giơ tay che mắt, cắn cắn môi dưới, cũng không biết là không muốn nhìn hắn hay là không muốn bị hắn nhìn thấy. Vệ Ngật Chi càng thêm gấp gáp, đỡ lấy hông nàng, mây mưa chưa hết nhưng vẫn nhẫn nại lui ra, ôm nàng thở dốc không thôi.
“Chàng làm sao vậy?” Tạ Thù bỏ tay ra nhìn hắn.
Vệ Ngật Chi hôn lên khóe mắt nàng: “Ta không muốn nàng uống thứ thuốc kia nữa, vẫn không ở lại trong cơ thể nàng thì tốt hơn.”
Tạ Thù đỏ mặt, xoay người không nhìn hắn nữa. Vệ Ngật Chi cúi người ôm lấy nàng, bàn tay vô tình hay cố ý kề sát bên ngực nàng chơi đùa, chỉ mỉm cười, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Màn đêm buông xuống, trên trời đã ngập tràn vì sao. Tạ Thù khoác áo sam lên người, vén mành lên, ngửa mặt nằm trước ngực Vệ Ngật Chi nhìn, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Đại ca trở về, mẫu thân khỏe mạnh, lại có nàng bên cạnh, ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”
Tạ Thù có chút buồn cười, ai có thể ngờ một Vũ Lăng vương nắm trọng binh trong tay lại có yêu cầu đơn giản đến như vậy, mà một thừa tướng quyền khuynh thiên hạ như nàng, mưu đồ đơn giản lại chính là cố gắng sinh tồn.
Nhưng nàng ngoài miệng lại không khách khí khích bác hắn: “Ai nói ta muốn ở bên cạnh chàng?”
Vệ Ngật Chi đột nhiên vươn mình đè lên người nàng, thân thuyền hơi lay động khiến nàng cả kinh, không tự chủ đưa tay giữ chặt tay hắn.
“Tạ tướng cẩn thận, nếu cần có thể ôm ta.”
“Xì, là chàng phải ôm ta mới đúng.”
Vệ Ngật Chi chạm nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Vậy cầu mong Tạ tướng sau này che chở cho hạ quan.”
Nói xong, thả mành xuống, lại là một cảnh xuân kiều diễm.
/91
|