Chương 463: Anh nằm, tôi tự phục vụ
“Chỗ này cũng không cho sờ, chỗ kia cũng không cho sờ, cô trở nên già mồm không nói lí từ khi nào thế?” Một giọng nam trầm thấp êm tai lười biếng vang lên từ phòng bên cạnh.
“Chỗ này cũng sờ, chỗ kia cũng sờ, anh trở nên háo sắc như vậy từ khi nào vậy, thế nào, bạn gái nhỏ của anh không cho anh sờ, nên anh liền phát tiết với tôi à?” Giọng nói thanh thúy của cô gái kia lại vang lên đầy nũng nịu.
Điềm Tâm cứng đờ cả người, lúc cô quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tâm, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
“Chuyện đó…” Điềm Tâm hơi mấp máy môi, lúc cô còn đang dịnh nói tiếp, Thẩm Tâm liền đưa tay ngăn lại lời nói của cô.
“Cậu vừa mới nói… Cậu nhìn thấy một người giống Lục Dật Tiêu?” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm nheo lại, giọng nói u ám.
“A… Đúng vậy… Vừa rồi… Ừm… Tớ có nhìn thấy…” Điềm Tâm lắp bắp trả lời.
“Vậy xem ra người này, không chỉ có vẻ ngoài giống, mà ngay cả giọng nói cũng rất giống Lục Dật Tiêu đấy!” Thẩm Tâm cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Ha ha… Có lẽ vậy…” Điềm Tâm lúng túng giật giật khóe miệng, cẩn thận hỏi Thẩm Tâm: “Có lẽ chỉ là anh ấy lại tìm nữ nhân viên đến, muốn khiến cho cậu ghen thôi?”
“Làm gì có chuyện đó.” Thẩm Tâm căm hận nói: “Tớ hoàn toàn không hề nói cho anh ta biết tớ đến thành phố W, huống chi vừa rồi tớ gọi điện thoại cho anh ta, anh ta còn nói mình đang họp. Nhìn tình huống này, rõ ràng là hai người kia đã ở bên nhau vui vẻ mấy ngày rồi, hừ, muốn tớ ghen à, có lẽ tên thối tha này lại lêu lổng với người phụ nữ khác ở thành phố W suốt một tuần lễ rồi...”
“Ha ha... Bình tĩnh, bình tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh nào!” Điềm Tâm vội vàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng Thẩm Tâm, giúp cô ấy thông khí: “Anh Tiêu sẽ không làm chuyện như thế đâu.”
“Tại sao anh ta sẽ không làm chuyện như thế chứ?” Thẩm Tâm quay đầu lại, gằn từng chữ một với Điềm Tâm: “Trước đây mỗi lần tên thối tha này đi công tác, ngày nào cũng thế, sáng trưa tối đều cố định nhắn tin ân cần hỏi thăm tớ là chuyện chưa bao giờ thay đổi, nhưng lần này anh ta đi công tác, đừng nói là ân cần hỏi thăm, ngay cả khi tớ chủ động gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng chỉ qua loa nói được hai ba câu liền vội vàng cúp máy, Điềm Tâm, tớ nói cho cậu biết, giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn xác, nhất định là tên thối tha này có vấn đề!”
“Chuyện này...” Điềm Tâm đưa tay lau mồ hôi trên trán mình, yếu ớt nói: “Chẳng trách tại sao cậu lại đột nhiên lên cơn, muốn đến thành phố W để ‘đè’ Lục Dật Tiêu chứ...”
“Cái này không gọi là lên cơn.” Thẩm Tâm im lặng một lát, sau đó chân thành nói với Điềm Tâm: “Là do tớ vẫn quen với việc có anh ta ở bên cạnh, chưa từng nghĩ nếu có một ngày phải xa anh ta thì mình sẽ thế nào, thế nhưng khi thật sự có một ngày anh ta không đến làm phiền tớ nữa, vậy mà tớ lại cảm thấy tất cả cuộc sống sinh hoạt đều trở nên lộn xộn.”
“...” Điềm Tâm vỗ vỗ bả vai cô ấy, do dự một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Bây giờ á?” Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn cô nói: “Qua phòng bên cạnh, xem tình huống cụ thể.”
“Ơ? Không phải chứ?” Điềm Tâm kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu cứ quang minh chính đại đi qua bên đó á?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tâm cười cười với cô: “Không phải tớ nói muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ đấy sao, cậu nói xem, tớ làm như vậy có tính là niềm vui bất ngờ hay không?”
“CMN, kinh hãi thì đúng hơn đấy.” Điềm Tâm không nhịn được trợn mắt lườm cô ấy một cái.
“Đi.” Thẩm Tâm tháo khăn quàng cổ, bỏ mũ xuống, sau đó lại cởi áo khoác đen của mình ra, xoay người bước ra ngoài.
/497
|