Chương 446: bị giành trước một bước 2
Edit: Bỉ Ngạn
“Yên tâm đi, với chỉ số thông minh của cậu, tuyệt đối sẽ không tặng anh ấy cái đó……” Điềm Tâm ấy mắt bất đắc dĩ liếc qua Thẩm Tâm, sau đó nhỏ giọng nói.
“Rốt cuộc tặng cái gì mà khiến Trần Diệc Nhiên mất hứng như vậy?” Thẩm Tâm nhìn nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt và bộ dạng không muốn nói ra của cô Thẩm Tâm liền thay đổi đề tài hỏi: “Ngày hôm qua trước khi cậu tới trường, anh ấy vẫn còn tức giận sao?”
“Không có……” Điềm Tâm lười biếng trả lời: “Sau lại đổi quà sinh nhật cho anh ấy, anh ấy liền không tức giận.”
“Nga…… Đổi cái gì a?”
“……” Điềm Tâm trầm mặc một lát, không có trả lời cô ta.
“??”Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn nàng.
“Ha hả, không có gì……” Điềm Tâm cười gượng nhìn Thẩm Tâm, miễn cưỡng đứng lên, lấy cặp sách, vừa đi ra cửa vừa nói: “Đi thôi, đi học, Phan Đình cùng Hải Phỉ Tư mấy người đó đều đã đi căng-tin ăn sáng rồi.
“Ân.” Thẩm Tâm đi theo Điềm Tâm ra cửa chính, lưỡng lự, vẫn là quay lại lấy khăn tay đưa cho Điềm Tâm nói: “Cầm đi, dấu vết trên cổ cậu cũng quá rõ ràng rồi.”
“……” Điềm Tâm đúng lúc tạt qua chiếc gương trong phòng, đôi mắt thoáng bất ngờ, liền thấy trên cổ mình được che phủ bởi rất nhiều dấu hôn.
Cô có chút ngượng ngùng mà tiếp nhận chiếc khăn trên tay Thẩm Tâm, che phủ kín cổ mình, mới đỏ mặt hướng tới Thẩm Tâm hỏi: “Xử lý vậy được không?”
“Ân, nhìn không ra.” Thẩm Tâm gật gật đầu, cùng Điềm Tâm sánh vai đi ra ngoài, “Nhắn cho cậu nam nhân lần sau không nên đánh dấu người của mình bằng cách để lại dấu hôn trên cổ đâu, cái đó quá rõ ràng a, đổi chỗ khác cũng khá tốt mà.”
“Chỗ khác càng rõ ràng……” Điềm Tâm thở dài một hơi, lầu bầu nói.
“Cái gì?” Thẩm Tâm quay đầu tới, không có nghe rõ lời nói vừa rồi của Điềm Tâm.
“Không gì……” Điềm Tâm nhanh chóng bịt miệng lại.
“Cậu vừa rồi nói…… Chỗ khác càng rõ ràng?” Đôi mắt Thẩm Tâm tỏa ra ánh sáng hào quang rực rỡ nhìn cô, ngay sau đó, nhanh như chớp vạch cổ áo của Điềm Tâm xem xét.
Quả nhiên ngực cô trắng nõn, còn có cả trên ngực, loang lổ điểm điểm đều là dấu hôn.
“Ta đi……” Thẩm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn Điềm Tâm, nhịn không được trêu chọc: “Câu đừng nói với tớ là món quà mà câu tặng Trần Diệc Nhiên là chính cậu nha,trong tình huống này thì Trần Diệc Nhiên chính là chủ nhân của mấy dấu hôn đó??”
“……” Khuôn mặt Điểm Tâm trở nên ửng hồng, một đôi đỏ mọng đôi mắt chớp chớp nhìn Thẩm Tâm, nói không nên lời.
“Không phản bác chính là cam chịu??” Thẩm Tâm có chút kinh ngạc mà nhìn cô nói: “Cậu cùng Trần Diệc Nhiên thật sự đã làm chuyện đó?? Nga…… Chỉ có điềuTrần Diệc Nhiên cũng nhịn đã nhiều năm, có thể lý giải, có thể lý giải, qua sinh nhật năm nay, hắn đã hai mươi bảy?? Ai…… Nói như vậy, người này cũng nhẫn nhịn đủ rồi.”
“Cầu…… Cậu cùng Lục Dật Tiêu biết chuyện đó lúc nào?” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tâm, thanh âm thấp thấp hỏi.
“Tớ cùng Lục Dật Tiêu?” Thẩm Tâm hơi ngẩn ra, sau đó trầm mặc một lát, duỗi tay vỗ vỗ vai Điềm Tâm, thở dài nói: “Chẳng qua anh ta so nhà ngươi Trần Diệc Nhiên còn thảm hơn…… Anh ta đến nay chưa…… Ân…… Cậu tự hiểu.”
“Gì!?” Vẻ mặt Điềm Tâm kinh ngạc nhìn Thẩm Tâm.
/497
|