Chương 42: Phù rể cùng phù dâu (12)
Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Lý Chính Tiên, biết rõ thời đại học cậu ta chống đẩy cộng lại đều không qua nổi mười cái. Vì vậy Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, hướng phía trong phòng nói:
- Một lúc nữa chú rể phải ôm cô dâu ra ngoài, nếu bây giờ chống đẩy sẽ chùn tay, như thế ôm cô dâu ngã thì thế nào? Tôi sẽ thay cậu ấy làm.
Nghe xong lời này, Lý Chính Tiên nhìn anh vô cùng biết ơn. Trần Diệc Nhiên giao lại tiền mừng, điện thoại cho Lý Chính Tiên sau đó rất thoải mái lộn ngược lại, cùng với những người xung quanh hô
- Một, hai, ba...
Động tác chống đẩy kèm theo một chút tiếng hô đếm, nhanh chóng hoàn thành mười cái chống đẩy. Lý Chính Tiên thấy anh hoàn thành mười cái chống đẩy vội vàng vươn tay kéo anh đứng lên, hai người nhìn nhau cười, tràn đầy ăn ý.
Trong lòng Điềm Tâm đầy sùng bái mà nhìn Trần Diệc Nhiên, vốn nghĩ anh chỉ là người có đầu óc, biết hết mọi thứ lại không nghĩ tới ngay cả thân thể đều tốt như vậy, quả thực là người toàn diện.
Trần Diệc Nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy nét mặt Điềm Tâm lộ vẻ sùng bái khiến anh hơi sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ cười lắc đầu. Trong phòng những cô gái kia lại ầm ĩ với chú rể một lúc, sau khi thu đủ tiền mừng rốt cuộc cũng chịu mở cửa. Lý Chính Tiên bước một bước dài tới chỗ Hàn Ngọc Oánh đang ngồi trước mặt, một gối quỳ xuống, cầm lấy bó hoa trong tay đưa tới trước mặt cô, thành tâm nói:
- Gả cho anh…
Hàn Ngọc Oánh cười đến híp mắt nhận lấy bó hoa. Không biết vì cái gì, Điềm Tâm nhìn một màn trước mắt không khỏi thấy cảm động. Chị họ của cô cùng anh rể, từ thời cấp 3 mà bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau cho tới tậm hôm nay, có gập ghềnh cũng có thử thách, mười năm yêu nhau làm cho người ta cảm thấy hâm mộ. Còn với cô, thật sự rất không dễ dàng gì, không biết tương lai người dắt tay cô cùng đi tới hôn nhân sẽ là ai...
Điềm Tâm quay đầu lại nhìn qua Trần Diệc Nhiên. Anh đang đứng tựa cửa phòng, đôi mắt tĩnh mịch lóe sáng, sống mũi thẳng tắp vẽ ra nét đẹp hoàn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên phảng phất nụ cười, tựa như mùa xuân ấm áp, thấm vào ruột gan.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Điềm Tâm, Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Trong một lúc, ánh mắt hai người giao nhau, xung quanh là đám người đang náo nhiệt. Điềm Tâm thoáng chốc sững sờ, sau đó hướng phía Trần Diệc Nhiên cười nhẹ, xấu hổ cúi đầu xuống, ở trong lòng âm thầm hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.
/497
|