Chương368: Nghe nói cậu có bạn trai (9)
Điềm Tâm cứ nghĩ như vậy, thang máy đã tới lầu mười chín rồi, Trần Diệc Nhiên lập tức đi ra thang máy, đứng ở trước cửa nhà mình, lấy ra chìa khóa, sau đó mở cửa.
Trong mắt Trần San San đầy vẻ tò mò mà đi theo phía sau Trần Diệc Nhiên đi vào.
Vừa vào cửa, một tủ giầy cực lớn được bày biện, giầy đều được xếp chỉnh tề ở bên trong, liếc mắt một cái, toàn bộ đều là giày của nam, tựa hồ không có một đôi giày nữ.
Bất quá trên mặt đất, lại bày biện hai đôi dép lê, một đôi màu lam, một đôi màu hồng nhạt, vừa thấy liền biết là dép cặp.
Đáy mắt Trần San San tràn đầy ranh mãnh mà nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “ Nha, thật là có bạn gái à ?”
“ Ừm…” Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Trần San San đang chuẩn bị mang dép lê màu hồng nhạt kia, vì thế vội vàng từ kệ giầy lấy ra một đôi dép lê mới màu đỏ chót đưa cho cô ấy nói: “ Em đi đôi mới này đi.”
“ Cám ơn anh hai nha.” Trần San San vẻ mặt cao hứng mà nhận lấy đôi dép lê mới kia, không nghi ngờ gì, trực tiếp đổi lại.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, rất tự nhiên mà đi vào đôi dép lê màu hồng nhạt của mình.
Sau khi đi qua cửa trước, chính là phòng khách nhà Trần Diệc Nhiên, nguyên bản chỉ là một cái sô pha màu trắng gạo, nay bày biện trên đó là một cặp heo bông, gối dựa hình gấu teddy, một cái màu nâu đậm, một cái màu nâu nhạt.
Nguyên bản trên mặt tường hoàn toàn trống rỗng, lại được treo lên vài bức họa trang trí, tạo sức sống cho phòng khách, tăng thêm một tia không khí ấm áp.
Trần San San nháy đôi mắt lấp lánh, tò mò nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Diệc Nhiên, cười trộm nói: “ Nhiều đồ vật tình nhân như vậy, xem ra anh hai cùng bạn gái của anh có tình cảm không tồi a, nhìn tất cả đều đồng bộ như vậy, hai người chẳng lẽ đã ở chung với nhau lâu rồi sao ? Có phải hay không sắp mời chúng em uống rượu mừng ?”
“ Em nói nhiều rồi.” Trần Diệc Nhiên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, thuận tay đưa một quả chuối cho cô ấy nói: “ Ăn không?”
“ Ăn.” Trần San San nhận lấy quả chuối, lột vỏ, một bên ăn một bên tham quan.
“ Em ăn không ?” Trần Diệc Nhiên thuận tay đưa cho Điềm Tâm một quả.
“ Không cần.” Điềm Tâm lắc đầu, thuận miệng nói: “ Em có phần khát, em đi lấy nước uống tới cho hai người.”
Cô vừa nói, một bên hướng tới phòng bếp chạy qua, mở ra tủ lạnh, sau đó từ bên trong lấy ra một chai nước lạnh, lại từ trong ngăn tủ phòng bếp lấy ra bình đun nước bằng điện, động tác thành thạo mà đổ nước vào, cắm dây vào ổ điện bên trên, ấn cái nút của bình.
Trần San San nhìn bộ dáng cô giống như đã quen thuộc nơi này, chần chờ nửa ngày, sau đó kỳ quái nói: “ A, Điềm Tâm, cậu như thế nào biết bình điện đun nước nhà anh tớ ở trong ngăn tủ kia a? Trước kia cậu đã từng tới sao ?”
“Ách…” Điềm Tâm sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên bình điện trước mặt mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần San San, cứng đờ nói: “ Tớ…Tớ tùy tiện lấy… Bình thường thì bình điện, không phải đều đặt ở trong ngăn tủ sao…”
“ Thật sao ?” Trần San San kỳ quái mà nhìn cô một cái, lại nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên không có bất luận biểu tình gì trên mặt, cảm thấy chỗ nào đó có điểm kỳ quái.
“ Anh, có thể qua thư phòng của anh xem thử hay không?” Trần San San ăn xong trái chuối ở trong tay, tùy tay ném vào thùng rác, sau đó từ trên bàn cơm rút một tờ khăn giấy, lau lau tay, ngẩng đầu hướng tới anh hỏi.
“ Ừm… Đi thôi, ở gian phòng phía tây kế bên phòng ngủ.” Trần Diệc Nhiên thuận miệng trả lời nói: “ Đợi anh một chút, anh đi sạc pin điện thoại trước.”
/497
|