Chương362: Nghe nói cậu có bạn trai (3)
Trần Diệc Nhiên đã lâu không được thấy Điềm Tâm, hương thơm quen thuộc trên người cô một lần nữa quanh quẩn tại mũi của anh, để nỗi nhớ mong của anh trong một tháng qua, rốt cuộc cũng được buông xuống.
Anh hơi hơi cúi đầu, nhìn gương mặt Điềm Tầm có chút gầy đi, nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái nói: “Giống như gầy không ít.”
“Thật sao ?” Điềm Tâm một mặt kinh ngạc nhìn anh: “ Vậy cằm của em hiện tại có phải đã nhọn ra rồi không ? Thịt ở trên mặt em chắc cũng ít đi có phải hay không ?”
“… Em làm sao mà cao hứng như vậy ?” Trần Diệc Nhiên trong nháy mắt im lặng.
“Hắc hắc, con gái nha, đương nhiên đều hy vọng mình có thể gầy một chút a.” Điềm Tâm cười hì hì nhìn anh.
“ Anh cảm thấy vẫn là béo một chút sẽ tốt hơn…” Trần Diệc Nhiên vươn tay nhéo nhéo gương mặt của cô, đều không giống như trước thịt nhiều còn co dãn được: “Lại nói…”
Một mặt anh biểu hiện biểu tình ghét bỏ nhìn Điềm Tâm, mặt khác môi mỏng nhẹ nhàng hơi há ra, sau đó tiếp tục nói: “ Lúc đầu cũng không có cái gì để ngắm, lại gầy đi như vậy, liền càng thêm không có cái gì…”
“ Cái gì không có gì a ?” Ánh mắt Điềm Tâm khó hiểu mà nhìn anh, lại theo ánh mắt anh đưa tầm mắt rũ xuống, cuối cùng dừng ở trên ngực mình, nháy mắt liền đỏ mặt.
“Sắc lang !” Cô tranh thủ thời gian dùng hai tay vòng lấy trước ngực mình, cản trở ánh mắt của anh, sau đó vẻ mặt ngượng ngập nói: “ Không có liền không có, có gì đặc biệt hơn người, anh thích ngực lớn, anh liền đi tìm ngực lớn đi…”
“Không thích hả ?” Khóe môi Trần Diệc Nhiên gợi lên một nụ cười đẹp mắt, anh vươn cánh tay thon dài, đem Điềm Tâm một lần nữa ôm vào trong ngực của mình, sau đó dùng cái cằm chống trên đỉnh đầu của cô nói: “ Anh cũng chỉ thích em, sẽ không đi tìm người khác.”
“ Ừm…” Khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm chôn ở trước ngực Trần Diệc Nhiên, lập tức nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, đây là lần đầu tiên Trần Diệc Nhiên nói thẳng ra là anh thích mình như vậy ?
“ Nhưng là trên cơ sở này, anh cảm thấy em thân là một người phụ nữ, tốt xấu gì vẫn nên có một chút đi…” Thanh âm trêu chọc của Trần Diệc Nhiên chậm rãi vang lên ở trên đầu cô, trong giọng nói mang theo một tia bỡn cợt nói: “ Bằng không… Đều phân không rõ trước ngực cùng phía sau lưng rồi…”
“…” Điềm Tâm nhịn không được nắm chặt tay thành quyền, dùng sức mà đấm Trần Diệc Nhiên một cái nói: “ Đi chết đi ! Đại sắc lang !”
Bên phía Lục Dật Tiêu cùng Thẩm Tâm đang vui đùa thì sau đó nghe được tiếng gầm giận dữ, nhịn không đượcmà quay đầu sang, nhìn Điềm Tâm cùng Trần Diệc Nhiên.
Khóe môi Lục Dật Tiêu câu lên một nụ cười như có như không nói: “ Ồ, không thể tưởng được Trần Diệc Nhiên cũng có một ngày bị người mắng là sắc lang a, tôi còn tưởng rằng cậu đối với phụ nữ không có hứng thú nha.”
“…” Trần Diệc Nhiên quay đầu, một đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lùng nhìn Lục Dật Tiêu, môi mỏng khẽ mở, thanh âm nhàn nhạt nói: “ Cậu như thế nào còn ở chỗ này mà chưa đi ?”
“Ha ha… Tôi nói, cậu tới đón vợ, tôi cũng tới đón vợ, dựa vào cái gì cậu có thể ở chỗ này nói chuyện thâm tình sau khi gặp lại nhau, mà tôi nhất định phải lập tức rời đi a ?” Lục Dật Tiêu hướng tới Trần Diệc Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ một tiếng, sau đó ôm bả vai Thẩm Tâm nói: “ Đi, nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy tâm tình thoáng cái giảm xuống không ít.”
Thẩm Tâm cười, hướng về phía Điềm Tâm vẫy vẫy tay, đi theo Lục Dật Tiêu.
Điềm Tâm có chút không nói mà trợn mắt liếc nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó đưa tay vòng qua cánh tay của anh nói:
“ Đi thôi, chúng ta cũng trở về.”
“ A? Anh trai ! Anh tới đón em hả, thật tốt quá !” Một đạo thanh âm đột nhiên ở sau lưng hai người vang lên.
/497
|