CHƯƠNG 338: CẦN CHO ANH THỜI GIAN 3
Người huấn luyện viên kia bị vở kịch của Trầm Tâm dọa sợ, ho nhẹ một tiếng, mặt lúng túng nói: "Nhưng là đang trong giờ ngủ, các cô chạy đến đây là sai!"
"Tôi biết..." Trầm Tâm vốn có một đôi mắt xinh đẹp, lúc này tràn đầy đầy nước mắt, vành mắt của cô đỏ lên, nhìn huấn luyện viên nói: "Nhưng tôi không khống chế được nhớ về cô ấy, ban ngày chúng tôi phải lo tập huấn trại, huấn luyện, buổi tối lại đúng giờ đi ngủ, đã rất lâu rồi, tôi không nhìn thấy được hình dáng của cô ấy, ôm cô ấy một cái..."
"..." Điềm Tâm nhất thời ghẹn đỏ khuôn mặt, muốn cười cũng không cười được, cuối cùng cô phải cúi đầu thấp xuống.
Người huấn luyện viên kia dù sao cũng là nam nhân trẻ tuổi, lại sớm tham gia quân ngũ, tiếp xúc đều là nam thẳng, nên lúc này, đối mặt với nước mặt Trầm Tâm trước mắt, cuối cùng không thể phản kháng.
"Huấn luyện viên, anh chắc đã có người trong lòng, cái này rõ ràng nhìn thấy người mình yêu ngay trước mặt, lại không thể đụng vào, anh có hiểu không? ?" Trầm Tâm tiếp tục ra dáng vẻ thê thảm hỏi anh.
"Ách... Tôi..." Mặt của huấn luyện viên có chút hồng, anh lung túng ho khan hai tiếng, giọng nói nhấn mạnh: "Tôi còn chưa có người trong lòng."
"..." Trầm Tâm khẽ run, lập tức phản ứng lại nói với anh: "Huấn luyện viên sau này anh sẽ cảm nhận được... Huấn luyện viên... Hai chúng ta là thật lòng yêu nhau, chỉ là... Chỉ là bất đắc dĩ bị nhìn thấy, nên huấn luyện viên, đừng nói ra với người khác được không? ?"
"..." Huấn luyện viên kia chần chờ một chút, ánh mắt đăm chiu nhìn thoáng qua Trầm Tâm và Điềm Tâm, nhẹ nhàng gật đầu, rốt cuộc đồng ý.
"Anh có thề được với Mao chủ tịch, sẽ không nói ra chuyện này không? ?" Trầm Tâm đôi mắt tròn xoe hồn nhiên tỏa sáng nhìn anh, trong giọng nói tràn đầy cầu xin và thành khẩn.
"Ừ..." Huấn luyện viên bất đắc dĩ.
"Cảm ơn huấn luyện viên! !" Trầm Tâm thở ra, đưa tay lau đi giọt nước mắt, sau đó nhìn huấn luyện viên cười xinh đẹp: "Tôi tin anh!"
Điềm Tâm trơ mắt nhìn khuôn mặt huấn luyện viên đỏ lênBạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]
"Khụ..." Huấn luyện viên có chút lúng túng ho khan một tiếng, sau đó với hai người bọn họ nghiêm mặt nói: "Tuy tôi nói sẽ thông cảm cho các cô, nhưng thời gian hiện tại, mời các cô mau quay về kí túc xá, tôi cam đoan mọi chuyện ở đây sẽ không ai phát hiện."
"Tốt, cảm ơn huấn luyện viên, huấn luyện viên hẹn gặp lại!"Sau khi Trầm Tâm ở nghe được câu này, bật người kính chào theo quy tặc đội với huấn luyện viên, sau đó nắm tay của Điềm Tâm vội chạy đi.
"Huấn luyện viên hẹn gặp lại..." Điềm Tâm chưa nói hết một câu, đã bị Trầm Tâm kéo đi mất.
Huấn luyện viên kia có chút mê hồ đứn tại chỗ, nhìn hai người các cô như con thỏ chạy về hang, ngực có cảm giác khó chịu, nhưng lại không biết là khó chịu chỗ nào...
Trầm Tâm và Điềm Tâm một đường chạy về kí túc xá, lúc này mới vỗ vỗ ngực mình thở, nhỏ giọng nói nguy hiểm thật.
Lều huấn luyện viên đều ở giường trên dưới, một cái phòng to có mười sáu người ngủ.
Trầm Tâm lôi Điềm Tâm, lần trong bóng tối trở về giường, vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng Phan Đình trở mình, cúi xuống hỏi: "Hai người các cậu vừa rồi đi đâu vậy? ?"
/497
|