CHƯƠNG 330: BẠN CÙNG PHÒNG ĐỀU BỊ DỞ HƠI
"Điềm Tâm, cậu đã về rồi!" Trầm Tâm đứng ở giường số 2 người kim loại nhỏ đi xuống, cười híp mắt nhìn cô.
Thời giờ này, ĐIềm Tâm mới chắc chắn mình không đi nhầm phòng.
"Điềm Tâm? Ngươi chính là Tiểu Điềm Tâm? ?" Hai người bạn khác cùng phòng đang ở trên ban công loay hoay phơi quần áo, nghe giọng nói của Điềm Tâm, vội bỏ lại đồ trên tay chạy vào phòng, vẻ mặt thắc mắc nhìn cô.
"Ách... Ha hả, đúng là tôi, các cậu khóe chứ..." Điềm Tâm nhìn hai người hai mắt phát sáng, nhịn không được thối lui về phía sau.
"Tôi ở giường thứ nhất Phan Đình." Nữ sinh kia vừa... vừa tóc ngắn, mắt tròn tròn, mặt cười vui vẻ, rực rỡ hướng phía Điềm Tâm nói.
"Tôi ở giường số 3 Hải Phỉ Tư." Nữ sinh tóc ngắn hơn, thân cao, gầy nhìn Điềm Tâm nói.
"Phan... Đình... Hải Phỉ Tư? ?" Khóe miệng Điềm Tâm co rút, thẹn thùng trong nháy mắt.
"Ha ha, tên Phỉ là dưới một người trên vạn người, Tư là nhớ đến." Hải Phỉ Tư hướng Điềm Tâm cười cười, sau đó đưa tay sờ đầu mình, cười hì hì nói: "Thực ra để người khác không hiểu nhầm ta đang quảng cáo dầu gội đầu, ta thấy tóc ngắn tốt hơn."
"Nhưng tên Hải Phỉ Tư nam cũng có thể sử dụng đấy ..." Điềm Tâm nói thẳng một câu.
Nụ cười trên mặt Hải Phỉ Tư cứng lại một vài giây, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Hình như... Là đúng là có thể."
Phan Đình bật cười khúc khích, sau đó gật nhẹ đầu, nói: "Nói đúng lắm, tốt là ta còn có cái để gưỡng mộ, tốt xấu gì tên Phan Đình cũng không có thể đặc tên cho nam."
" Không chắc, ba tôi thích mẹ tôi gọi bằng tên Phan Đình." Điềm Tâm nghiêm túc nói với cô.
Trong phòng ngủ tiếp tục chìm vào không gian yên lặng, ba giây tiếp theo vang lên tiếng cười lớn.
Trầm Tâm ôm vai Điềm Tâm, cười không thở nổi nói: "Điềm Tâm, cậu thật sự rất giỏi..."
Điềm Tâm không hiểu nhìn ba người.Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]
"Cậu ở giường số bốn, tôi giúp cậu dọn dẹp." Trầm Tâm nở nụ cười một lúc lâu, rốt cục dừng lại, nàng kéo tay của Điềm Tâm đi tới giường số bốn trước mặt, chỉ vào bố trí cái màn Thái Địch Hùng trên giường nói: "Hùng của người và đồ của người, tất cả đều đặt ở đây.”
Điềm Tâm ngẩng đầu, liếc mắt thấy Trần Diệc Nhiên đưa cho cô một Thái Địch Hùng to, đang ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ.
"Ô ô ô... Tiểu Điềm Tâm, tôi thật sự rất cảm động !" Điềm Tâm ôm lấy Trầm Tâm.
"Bớt đi, người không có thời gian bày sắp xếp phòng ngủ, hơn nữa giường ngủ của người đều là chúng tôi sắp xếp, vậy nên, cơm tôi hôm nay do cậu mời! !" Trầm Tâm bấm một cái vào eo nhỏ của Điềm Tâm.
"Không thành vấn đề!" Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt như nói ra lời thề son sắc, một giây tiếp theo lại suy sụp hạ giọng nói: "Ôi, cậu bấm tôi đau quá."
"Đau không? Nếu không được thì để tôi xoa xao? ?" Trầm Tâm làm bộ giơ tay lên, hướng eo nhỏ Điềm Tâm quấy nhiễu.
Điềm Tâm linh hoạt bật người tráng thoát cô, cười hì hì nói: "Tôi nói chơi, một chút cũng không đau, thật! !"
Phan Đình và Hải PHỉ Tư đứng trong phòng ngủ, nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cũng tham gia chọc Điềm Tâm.
Cuối cùng, Điềm Tâm là bữa ăn tối thịnh soạn, thanh công ngăn cản ba cô gái kia trêu mình"Nhân sâm gà trống" .
/497
|