Chương 29: Không giấu được tâm ý (9)
- ...
Điềm Tâm lập tức im lặng, nhìn Thẩm Tâm, lại không nhịn được mà đưa tay đấm lên cánh tay cô ấy một cái, nói:
- Bởi vì phát hiện bụng dạ của hai người đều đen tối như nhau.
- Ài, đáng tiếc tớ không phải là Trần Diệc Nhiên, bằng không tớ đã sớm bắt lấy tiểu yêu tinh như cậu bỏ vào túi rồi.
Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm cười đầy vô tội, nghĩ lại thấy có chút xót hương cho bản thân, sau đó vuốt vuốt mái tóc xõa ra tai, thở dài nói:
- Cậu nói xem nếu tớ là đàn ông có phải hay không cậu cũng làm việc nghĩa không chùn bước, khăng khăng yêu mình tớ?
- Thẩm đại tiểu thư, cậu đừng tự luyến như vậy nữa, rốt cuộc là giống ai thế?
Điềm Tâm thật sự không chịu được cái giọng nói kia, dứt khoát quay đầu đi, mở ba lô ra lấy một quyển sách ra đọc, quyết không chú ý đến cô ấy nữa.
- Đừng như vậy mà, cục cưng bé nhỏ.
Thẩm Tâm vội vàng khôi phục dáng vẻ bình thường của mình, kề sát mặt Điềm Tâm nhỏ giọng nói:
- Cậu còn chưa nói Trần Diệc Nhiên làm gì để cậu tổn thương đấy.
- ...
Động tác của Điềm Tâm khựng lại, cô liếc mắt nhìn Thẩm Tâm một cái. Thẩm Tâm xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng, thế nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô:
- Thẩm Tâm, hai ta xem như là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, từ nay về sau hai chúng ta cứ ở bên nhau là được rồi, từ nay tớ sẽ không đi theo Trần Diệc Nhiên nữa, thế nào hả?
Điềm Tâm xoay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Thẩm Tâm, thấp giọng hỏi:
- Coi như xong, cậu không đuổi kịp Trần Diệc Nhiên thì thôi, tớ còn Lục Dật Tiêu, nếu để anh ấy nghe được cậu nói những lời nói này cẩn thận về sau sẽ không để cậu đến cao ốc điệnt ử EROS nữa đấy.
Thẩm Tâm không nhịn được mà che miệng cười trộm, đầy yêu thương mà xoa đầu Điềm Tâm.
- Ân ái của mức.
Điềm Tâm trợn mắt trừng với Thẩm Tâm, sau đó không nhịn được mà hâm mộ nói:
- Ài, thật tốt. Vì tại sao cậu không cần tốn sức làm cho Lục Dật Tiêu luôn chung thủy với cậu như vậy. Mà cậu cũng thích Lục Dật Tiêu, tại sao lại cứ hành hạ anh ấy vậy.
- Bởi vì tớ thấy bộ dáng ủy khuất của anh ấy rất đáng yêu.
Thẩm Tâm híp mắt cười nhìn Điềm Tâm nói, đôi môi hồng mộng cong lên một cách xinh đẹp.
- Vậy cậu nói đi, có thể nào Trần Diệc Nhiên cũng thích tớ, thế nhưng bản thân lại không thể chấp nhận không?
Điềm Tâm chớp một đôi mắt to, trông chờ câu trả lời của Thẩm Tâm.
- Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm cười lạnh, sau đó chọc chọc vào cánh tay cô nói:
- Tốt ròi, đừng nói mãi đề tài này nữa, nói nhanh đi Trần Diệc Nhiên hành hạ gì cậu vậy?
- Ài... Anh ấy ra ngoài mua cho tớ... Kết quả mua về một bộ đồ lót màu hồng của con nít, hơn nữa sau khi giặt rồi sấy khô nó co lại đoán chừng chỉ có mấy cô nhóc năm tuổi mới mang vào được.
Điềm Tâm thở dài một hơi, rõ ràng là một chuyện rất ngọt ngào thế nhưng cứ nhắc đến là lại thấy chua xót đến mức muốn rơi nước mắt.
/497
|