Chương 168: Anh không hề thích em (7)
Không khí trong phòng bệnh tựa như khẩn trương lên. Điềm Tâm cẩn thận quan sát bờ môi mỏng của anh, sợ một lần nữa anh lại nói ra lời cự tuyệt.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên giống như lại dậy sóng, như là mặt biển sắp xảy ra bão tốt vậy, bầu trời phủ kín mây đên, như muốn nuốt chửng hết tất cả.
Thế nhưng cuối cùng tất cả đều quay về sự bình tĩnh, anh cuois người kê gối cho Điềm Tâm thật tốt rồi nhàn nhạt nói:
- Không còn sớm nữa, em tranh thủ nghỉ đi.
- Không muốn.
Đột nhiên Điềm Tâm duỗi tay ra ôm chặt lấy cổ Trần Diệ Nhiên, sau đó kê đầu mình lên vai anh, giọng nói mang theo chút tùy hứng mà quật cường:
- Nếu anh không trả lời thì em không buông tay đâu.
- Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên rất bất đắc dĩ gọi tên cô, bởi vì sợ làm cô đâu thế nên cũng không dám mạnh tay kéo cánh tay đặt trên cổ mình xuống.
- Anh Nhiên, chỉ cần anh trả lời em sẽ buông tay.
Gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm có chút lạnh buốt, lúc khuôn mặt cô đều vùi lên cần cổ của Trần Diệc nhiên thì lại nhỏ giọng hỏi:
- Anh Nhiên, anh thật sự không thích em sao, em không tin. Thích hay không thích một người em có thể cảm nhận được. Nếu như anh không thích em thì sớm đã tránh xa em rồi, tại sao lại cứ đối tốt với em như vậy?
- Điềm Tâm, mau buông tay ra.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy bên đầu mình đều là mùi hương của cô gái nhỏ. Cơ thể mềm mại của cô nửa dán chặt lên người anh. Cảm giác ấm áp từ gương mặt nhỏ kia truyền đến cổ anh giống như làm máu anh đông lại, làm cho anh có chút không đành lòng.
Mà lý trí, định lực của anh cũng dần biến mất.
- Em không buông tay, em sẽ không buông tay. - Cánh tay quấn cổ anh dùng thêm lực - Chẳng lẽ nói một câu thích em khó khăn đến vậy sao, nếu anh không thích em... anh hãy nói thẳng cho em biết, về sau em sẽ không dây dưa với anh nữa.
- Anh Nhiên... Em thích anh lâu như vậy, từ cấp hai rồi lên cấp ba, em kiên trì thời gian lâu như vậy anh vẫn cảm thấy em chỉ là cao hứng nhất thời thôi sao. Ba năm, em thích anh hơn một nghìn ngày rồi, em thích anh như vậy một chút thích em anh cũng không có sao?
Trần Diệc Nhiên im lặng, nửa ngày sau cũng không nói gì.
Hai người họ cứ duy trì tư thế này không hề nhúc nhích hay giằng co.
Điềm Tâm cảm thấy thời gian qua thật lâu lại như trong tích tắng, cứ như vậy cô vùi mặt vào cần cổ Trần Diệc Nhiên. Trong hơi thở đều là hương thơm trên cơ thể anh bỗng có chút lúng túng.
Ngay từ đầu là vì kiên quyết không muốn buông tay, về sau là vì xấu hổ không biết buông tay rồi làm sao đối mặt với anh.
Thế nhưng qua lâu như vậy anh lại không cho cô một đáp án nào cả, thời gian dần qua Điềm Tâm cũng có chút không kiên trì nỏi nữa.
Cô có chút hậm hực thu lại hai tay, đôi môi phớt hồng há môi, ủy khuất nói:
- Được rồi... Em biết rõ ý của anh...
/497
|