Dịch: Anh Đào????
Beta: Cá nhỏ????
Chủ đề nói chuyện trong bữa ăn khá nhẹ nhàng, chủ yếu là Bùi Ninh và mẹ Diệp nói, Diệp Tây Thành và bố Diệp thỉnh thoảng nói vài câu.
Mẹ Diệp nói: "Gần đây mẹ đang học tiếng Pháp, càng học càng thấy thú vị."
Diệp Tây Thành không khỏi liếc mẹ mình một cái, cũng không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Bùi Ninh tiếp lời: "Tiếng Pháp nói nghe rất hay ạ."
"Ninh Ninh trước đây con đã từng sống ở Pháp, con biết nói tiếng Pháp chứ?" Mẹ Diệp cố tỏ như không biết.
Bùi Ninh: "Cũng tạm được ạ."
Mẹ Diệp thuận miệng nói: "Vậy thì tốt quá rồi, dì còn đặc biệt đăng ký một lớp để học, ngày mai giáo viên còn ngẫu nhiên chọn ra một bạn để trò chuyện cùng, dì còn đang lo lắng về nó đây, sợ mình sẽ bị chọn phải sau đó không nói được, vừa hay con có thể giúp dì luyện tập."
Bùi Ninh nói được, ăn cơm xong sẽ luyện nói cùng bà.
Diệp Đổng lên tiếng ngăn cản, nói với mẹ Diệp: "Với trình độ đó của bà, có luyện hai tiếng cũng không tốt lên được, Ninh Ninh đã bận cả ngày rồi bà để con bé về sớm nghỉ ngơi đi."
Giọng mẹ Diệp bất mãn nói: "Hai tiếng luyện không tốt thì tôi luyện ba tiếng, người ta muốn tranh thủ luyện nói, ông hiểu gì chứ? Hay là Ninh Ninh đêm nay con ở lại đây đi, dù sao thì ngày mai con và Tây Thành cũng cùng nhau đến công ty, Ninh Ninh ngồi xe của ai cũng được."
Diệp Đổng tràn đầy suy tư, nghi ngờ nhìn về phía vợ mình, ánh mắt ra hiệu, đại khái chính là "Bà nhiều chuyện làm gì chứ, không phải đã nói là sẽ không xen vào chuyện của hai đứa rồi sao?"
Mẹ Diệp tự động xem nhẹ ông, trực tiếp phân phó dì giúp việc trong nhà đi dọn dẹp lại căn phòng Bùi Ninh từng ở.
Sau đó vui vẻ quyết định như vậy.
Đương sự là Bùi Ninh, một mặt mơ hồ, vẫn không có thời gian phát biểu ý kiến.
Bùi Ninh từ chối: "Dì à, con sẽ về nhà, không sao đâu ạ, cho dù có luyện cùng dì ba tiếng thời gian cũng không tính là quá muộn, hơn nữa bình thường con cũng ngủ rất muộn."
Mẹ Diệp: "Con cứ nghe lời dì ở lại đây đi, nếu như con trở về, trong lòng dì sẽ cảm thấy áp lực, lỡ như hai tiếng luyện vẫn không tốt thì sao? Nếu như con không trở về thời gian sẽ thoải mái hơn, dì cũng không còn lo lắng nữa."
Diệp Đổng thở phào: "Muộn quá thì ở lại đây đi."
Bùi Ninh hết nhìn mẹ Diệp lại nhìn Diệp Đổng, nhất thời không đoán ra được rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì.
Lúc trước hy vọng cô cách Diệp Tây Thành thật xa, xa đến nỗi tốt nhất là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Hiện tại thì sao?
Chủ động đề nghị cô quay trở lại, còn để cô làm trợ lý của Diệp Tây Thành...
Suốt cả bữa ăn, Diệp Tây Thành giống như không có việc gì, chỉ tập trung ăn cơm của mình, không nói câu gì.
Sau bữa ăn, mẹ Diệp kêu Bùi Ninh lên phòng xem còn thiếu thứ gì không, rồi kêu dì giúp việc chuẩn bị.
Bùi Ninh cầm lấy túi đi lên lầu, vừa nãy ăn xong Diệp Tây Thành đã rời khỏi phòng ăn, không biết được anh đi đến thư phòng hay trở về phòng của mình nữa.
Đợi bọn họ lên lầu hết rồi, Diệp Đổng mới quay sang hỏi vợ mình: "Bà đăng ký lớp học tiếng Pháp khi nào đấy?"
"Hôm nay."
"...!Bà cũng rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Ý của con trai ông đấy."
Diệp Đổng liếc lên lầu: "Tây Thành nghĩ thế nào? Bây giờ ngày nào hai đứa nó cũng gặp nhau, còn cần chút thời gian này sao?"
Bà Diệp giải thích: "Có khả năng là Tây Thành muốn Ninh Ninh cảm nhận được bầu không khí trước đây, gợi lại kí ức của trước đây, nếu không nó cần gì phải khổ tâm như vậy chứ?"
Trước đây mỗi dịp nghỉ hè Bùi Ninh đã không ít lần đến nhà bọn họ, mỗi lần đến chơi cô đều ở lại hơn một tháng, phần lớn thời gian là Tây Thành ở cùng cô.
Căn nhà này đối với họ mà nói, chứa cả những ký ức đặc biệt.
Bùi Ninh đi ngang qua phòng của Diệp Tây Thành, cửa không đóng, cô bất giác liếc mắt vào đó mấy lần, nhưng không nhìn thấy ai khác, đồ đạc ở trong phòng vẫn giống như trước kia.
Phòng cô ở kế bên phòng của Diệp Tây Thành, dì đã thay cho cô bộ ga giường mới, quần áo mặc ngày mai cũng được đặt ngay ngắn ở cuối giường, quần áo đều do dì Diệp mang về từ nước ngoài cho cô, đúng lúc dùng tới.
Bàn trang điểm ngập tràn mỹ phẩm chưa bóc.
Dì hỏi: "Ninh Ninh à, con xem xem còn thiếu thứ gì không?"
Bùi Ninh cười đáp: "Dạ không thiếu gì ạ, làm phiền dì quá ạ."
Dì rời đi, Bùi Ninh lấy gối nằm lên giường.
Vẫn là chiếc giường đó, cách bài trí trong phòng không có gì thay đổi, vẫn được trang trí theo phong cách công chúa, bức tường bên phải được thiết kế thành chiếc tủ kính, và những con búp bê mà cô thích vẫn ở vị trí đó.
Khi đó bất kể là lễ hội gì, cô đều sẽ nhận được hai phần quà giống hệt nhau, một phần ở quê, một phần nữa là ở căn phòng bên này.
Lúc còn nhỏ phải làm văn, mỗi lần viết chủ đề đều liên quan đến tình yêu thương của bố hoặc mẹ, cô đều dựa theo sự quan tâm và nuông chiều của chú và dì Diệp dành cho cô để viết.
Trong trí tưởng tượng của cô, nếu như ba mẹ vẫn còn ở đây, nhất định họ cũng sẽ yêu thương cô như vậy.
Cây đàn piano trong phòng vẫn còn đó.
Mọi thứ vẫn giống như rất nhiều năm trước, bao gồm cả sự quan tâm và đối đãi mà chú Diệp và dì Diệp dành cho cô vẫn giống như ban đầu, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Dường như không thay đổi.
Thứ thay đổi duy nhất chính là cô và Diệp Tây Thành, vật còn người mất.
Một lúc lâu sau Bùi Ninh mới hoàn hồn lại, cô đứng dậy đi xuống dưới lầu tìm dì Diệp.
Bùi Ninh vừa mới đóng cửa lại, cửa phòng kế bên đã được mở ra từ bên trong, cô và Diệp Tây Thành đưa mắt nhìn nhau, tóc anh đã khô một nửa, quần áo đã đổi sang bộ mặc ở nhà.
Không có gì để nói, Bùi Ninh khẽ gật đầu với anh.
Khi lướt qua vai, Diệp Tây Thành hỏi cô: "Có bận gì không?"
Bùi Ninh xoay người, "Có chuyện gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Pha giúp anh một cốc cà phê." Anh bước chân về phía thư phòng.
Chờ anh bước vào phòng, Bùi Ninh mới thu lại ánh mắt.
Mấy năm nay anh không còn gọi cô là Ninh Ninh, cô cũng chưa từng gọi anh là Diệp Tây Thành.
Lúc cô đi xuống lầu, dì Diệp đang cầm quyển sách tiếng Pháp đọc ở phòng khách, căn bản chả có mấy từ được phát âm chính xác.
"Ninh Ninh, dì đọc như thế nào?"
"...Tiến bộ hơn nhiều rồi ạ."
"Hahaha, đứa trẻ này."
Bùi Ninh nói: "Dì à, dì đợi con chút rồi con đọc cùng dì nha."
Phản ứng đầu tiên của bà Diệp là: "Con còn bận gì sao?"
"Không phải, pha..." Ở nhà gọi là tổng giám đốc Diệp cũng không hay, Bùi Ninh dừng lại: "Con pha cho anh Tây Thành cốc cà phê ạ."
Bà Diệp cười: "Thằng bé này, sai con đến quen rồi, vẫn cho rằng mình đang ở công ty sao."
"Không sao đâu ạ, thuận tay liền pha, đúng lúc con cũng muốn uống."
Pha cà phê xong, Bùi Ninh mang lên cho Diệp Tây Thành, anh đang gọi điện thoại, cô đặt cà phê xuống chuẩn bị rời đi, nào biết được vừa mới xoay người Diệp Tây Thành liền đưa điện thoại cho cô: "Em nói chuyện cùng Tưởng Vân Triệu đi."
Bùi Ninh mơ hồ: "Nói gì cơ?"
Diệp Tây Thành: "Có chuyện muốn hỏi em."
Bùi Ninh đưa điện thoại lên tai, giọng Tưởng Vân Triệu truyền đến từ ống nghe: "Bùi Ninh?"
"Tôi đây."
"Cuối cùng thì cô cũng tới rồi, nói chuyện với Diệp Tây Thành đúng là tốn sức, cho dù tôi nói gì cậu ta cũng chỉ ừ cho có, chuyện định giá dự án, có một vài chi tiết tôi muốn hỏi cô."
Diệp Tây Thành nhường ghế cho cô, cầm cà phê rời đi.
"Ninh Ninh đâu?" Xuống dưới lầu, mẹ Diệp hỏi anh.
Diệp Tây Thành: "Đang nghe điện thoại."
"Con đúng thật là, không dễ gì mới bảo con bé ở lại, con thì ăn xong là không thấy người đâu." Mẹ Diệp lắc đầu, có đôi lúc bà cảm thấy con trai mình vẫn chưa thông suốt.
Diệp Tây Thành chậm rãi uống cà phê: "Mẹ, cảm ơn mẹ."
Suy nghĩ của anh nhảy vọt, mẹ Diệp sửng sốt, mãi sau mới hiểu anh cảm ơn cái gì.
Bà đặt cuốn sách tiếng Pháp trong tay xuống, đi vào phòng quần áo lấy ra một chiếc túi dành cho nam: "Này, mẫu mới của năm nay đó, mẹ nhìn thấy rất phù hợp liền mua nó cho con."
Diệp Tây Thành không thiếu túi, anh đối với mẫu mới cũng không chú trọng lắm, "Không cần đâu, me giữ lại tặng cho người khác đi."
Mẹ Diệp cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Được nha, vậy để mẹ xem xem tặng cho ai thì hợp đây.
Mẹ cũng mua cho Ninh Ninh một cái kiểu của nữ, con bé nói rất thích, không bằng chờ đến khi Ninh Ninh tìm được đối tượng rồi mẹ liền tặng người ta vậy."
Diệp Tây Thành: "..." Sau đó chìa tay lấy túi đi.
Me Diệp cũng không trêu chọc con trai nữa, thay vào đó nói: "Mẹ không biết mấy người trẻ tuổi bọn con yêu nhau như nào, nhưng mà mẹ biết chỉ bận rộn với công việc chắc chắn là chưa đủ, Ninh Ninh thích leo núi, đợi hôm nào mát trời, con có thể đi leo núi cùng con bé."
Đang nói, Bùi Ninh từ trên lầu đi xuống.
Diệp Tây Thành tìm một cái gối đặt lên túi, không chú ý thì sẽ không thể nhìn được cái túi bên dưới.
Bùi Ninh đưa điện thoại trả cho Diệp Tây Thành, lúc này Diệp Tây Thành mới phản ứng lại, màn hình điện thoại của anh là ảnh của cô, nếu như cô nhìn thấy nó, nhất định cô sẽ xóa nó đi.
Diệp Tây Thành nhanh chóng mở điện thoại ra, màn hình vẫn còn đó.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, không biết là cô không nhìn thấy, hay nhìn thấy rồi nhưng vẫn không xóa.
Cả tối đó, Bùi Ninh cùng mẹ Diệp ngồi luyện đối thoại, cho dù là câu rất đơn giản mẹ Diệp cũng không thể nào nhớ nổi, không có lần nào là không đọc sai.
Bùi Ninh kiên nhẫn sửa lại cho bà, dạy bà phát âm từng chữ một, bà Diệp nhìn có vẻ cũng rất nghiêm túc học, mãi sau bà mới thở dài: "Dường như dì có chút ngốc."
Bùi Ninh an ủi bà: "Luyện nhiều sẽ tốt, tìm được ngữ cảm sẽ tốt thôi ạ."
Bọn họ luyện bao lâu, Diệp Tây Thành cũng ngồi dưới lầu bấy lâu.
Anh không lên thư phòng làm việc, liên tục dùng điện thoại kiểm tra email.
Diệp Tây Thành ở đây, mới đầu Bùi Ninh có chút không tự nhiên, sau đó cũng dần dần tiến vào trạng thái.
Trạng thái của cô và Diệp Tây Thành bây giờ khác hẳn so với lúc ở văn phòng, mặc dù anh vẫn luôn làm việc, cô cũng không nói chuyện với anh, bây giờ anh giống như là bầu bạn hơn, im lặng, giống như anh ở bên cô lúc còn nhỏ.
Mãi cho đến 10 rưỡi, Diệp Tây Thành mới đứng dậy, "Mẹ, cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Anh không đợi Bùi Ninh mà đi lên lầu trước.
Mẹ Diệp biết là anh muốn để Bùi Ninh nghỉ ngơi sớm, Bùi Ninh về nước một tháng, anh không sắp xếp bất cứ một công việc nào cho cô, đây là muốn cô tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, liều mạng làm hạng mục, thân thể tổn hại nghiêm trọng.
Bà nói với Bùi Ninh: "Ninh Ninh à, luyện thêm một lần nữa rồi kết thúc nhé.
Đầu của dì bắt đầu loạn hết lên rồi."
Sau khi luyện xong lần cuối, Bùi Ninh pha cho bà một cốc sữa sau đó mới lên phòng.
Lối đi chỉ còn lại một ngọn đèn, mà đèn trong phòng Diệp Tây Thành cũng đã tắt.
Khi đi ngang qua cửa phòng anh Bùi Ninh bất giác liếc mắt vào trong, mượn ánh đèn trên lối đi cô nhìn thấy có người đang nằm trên giường.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền rời đi.
Sợ ánh đèn trên lối đi ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, Bùi Ninh tắt đèn đi, cô nắm tay nắm cửa phòng của mình nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lối đi tối đen như mực.
Bùi Ninh cầm khăn tắm đi tắm, đứng dưới vòi hoa sen thỉnh thoảng bị phân tâm.
Sau khi hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu lên, lấy nước ấm rửa mặt.
Kể từ khi trở về Bắc Kinh,số lần cô phân tâm đã ngang với số lần cô ăn cơm, mỗi ngày hai đến ba lần.
Cô không ngờ rằng Diệp Tây Thành vẫn giữ thói quen ngủ để mở cửa phòng, nó có liên quan đến cô.
Lúc bảy, tám tuổi đến nhà họ Diệp, mỗi khi ở trong căn phòng lớn như vậy cô đều rất sợ, đặc biệt là buổi tối, tàng ba chỉ có cô và Diệp Tây Thành, Diệp Đổng và bà Diệp sống ở tầng hai.
Cô nằm trên giường đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được, không còn cách nào khác cô chỉ đành đi tìm Diệp Tây Thành, sau đó cô sẽ ở trong phòng Diệp Tây Thành thật lâu, cái giường lớn như vậy, ấy thế mà cô chiếm đến hai phần ba cái giường.
Sau kì thi đại học cô lại đến đây, đêm đó cô gặp ác mộng, tỉnh dậy cả người toàn mồ hôi lạnh, dọa cô sợ đến mức không dám nhắm mắt cũng không dám tắt đèn.
Nhưng cũng không thể chạy đến phòng Diệp Tây Thành khi còn nhỏ, dù sao cũng lớn rồi.
Diệp Tây Thành nói với cô, cửa phòng anh luôn mở, nếu như cô sợ thì có thể gọi anh.
Cả kỳ nghỉ hè đó anh đều như vậy.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm hai đại học, cô đến Hoa Ninh thực tập.
Khi đó cô và Diệp Tây Thành sớm đã ở bên nhau, chỉ có điều ở nhà hai người vẫn xem như là quy củ, chỉ có lúc thân mật vào cuối tuần, hai người lăn qua lộn lại trên giường trong phòng của anh.
Buổi tối đi ngủ cơ bản vẫn là mỗi người một phòng, anh vẫn giữ thói quen cũ để cửa phòng mở.
Nước trong phòng tắm vẫn chảy ào ào, Bùi Ninh thu hồi suy nghĩ của mình lại.
Lúc nằm trên giường đã hơn 12 giờ, thật ra hôm nay cô rất mệt, bận cả một ngày, buổi tối lại nói liên tiếp ba tiếng đồng hồ, nhưng hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có.
Sau đó như thế nào mà ngủ được cô cũng không nhớ nữa, dù sao cũng là sau nửa đêm.
Sáng hôm sau, Bùi Ninh đi ngang qua phòng anh Diệp Tây Thành, cửa mở nhưng anh sớm đã thức dậy, giường đã được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Cô đi đến lối vào cầu thang xoắn ốc Diệp Tây Thành cũng đúng lúc đi lên, hai người mặt đối mặt.
"Bữa sáng xong rồi." Anh quay người đi xuống.
Cô đáp: "Vâng."
Hóa ra anh lên lầu là để gọi cô xuống ăn sáng.
Cảm giác giống như quay lại trước kia, cái gì cũng không thay đổi, anh vẫn là của cô.
Nhưng mà...
Khi Bùi Ninh xuống phòng ăn, chỉ có mình Diệp Tây Thành ngồi trên bàn ăn, một bàn toàn là đồ ăn sáng, có đủ cả món Trung lẫn món Tây.
Cô hỏi anh: "Chú và dì Diệp đâu rồi?"
Diệp Tây Thành: "Đi tập thể dục rồi."
Bùi Ninh gật đầu, lần này cô không ngồi bên cạnh anh nữa mà cách một khoảng rất xa.
Diệp Tây Thành liếc cô một cái, không nói gì.
Vốn dĩ là định đưa cho cô món cô thích ăn nhất, sau anh cũng không đưa nữa, tự mình ăn..
/92
|