Từ Bất Châu ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ đầu Bà Sói hình như cậu rất thích loại động vật nhỏ như thế này: "Mèo của cậu à?"
"Không phải, là mèo hoang."
"Nó bị thương à?"
"Có khả năng... nó từng bị người ta ngược đãi."
Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu xoa lêи đỉиɦ đầu con mèo.
Bà Sói đối với người xa lạ rất cảnh giác, lại không quen mùi của cậu, nên nó vội vàng chạy trốn tới sau lưng Hạ Thiên.
"Cái này..... Cậu có thể cho tớ mượn điện thoại được không, tớ muốn gọi cho Kiều Dược Dược."
Bây giờ, Hạ Thiên thật sự không dám về nhà, bà nội xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn đêm nay cha mẹ cô sẽ rất tức giận, nếu giờ cô về có khi lại bị đánh, thậm chí là bị đuổi ra ngoài lần thứ hai.
Từ Bất Châu mở khóa màn hình điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho cô.
Apple đời mới rất nhạy, giao diện bên trong của máy là phong cảnh bờ biển.
Hạ Thiên gọi cho Kiều Dược Dược, nhưng đáng tiếc, trong loa truyền ra tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Giác ngủ của Kiều Dược Dược không tốt, trước khi ngủ thường sẽ tắt máy để tránh bị tin nhắn rác làm phiền.
Mặt Hạ Thiên buồn bã trả lại điện thoại: "Cảm ơn."
Mục Hách Lan nhìn một hồi, bỗng nghiên đầu nhìn Từ Bất Châu hỏi: "Nếu không, chúng ta cho cậu ấy đến căn hộ của tụi mình?"
"Bên trong một đám đàn ông, đem con gái về sao được?" Từ Bất Châu cảm thấy lời đề nghị này hết sức vô lý.
"Chuyện này cũng không có gì, không phải chúng ta còn một phòng trống không ai thuê sao."
"Nếu xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm được."
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ, mọi người đều là bạn học với nhau. Hơn nữa nếu để cậu ấy lang thang ngoài này nửa đêm, mới có chuyện xảy ra đấy."
Từ Bất Châu ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng manh, mặc bên ngoài áo khoác chống nắng, không trang điểm, khi khóc như là hoa lê dính hạt mưa.
Nếu mà để cô ở ngoài này một đêm, không xảy ra chuyện gì mới lạ.
Từ Bất Châu suy nghĩ chút rồi hỏi cô: "Cậu có muốn đi về cùng chúng tôi không, ở đó có ba người đều là nam, tôi, Mục Hách Lan, còn có một người học khác khóa chúng ta."
"Phòng thì có, buổi tối cậu khóa kỹ cửa là được."
Hạ Thiên do dự một lát, rồi cúi đầu nhìn con mèo bất lực không nơi nương tựa giống cô dưới chân: "Xin lỗi... Tớ có thể đem theo Bà Sói đi cùng không?"
Từ Bất Châu gật đầu: "Được."
Căn hộ mà Từ Bất Châu và Mục Hách Lan thuê là một căn hộ công nghiệp phong cách loft, rất lớn, tầng trên cùng tầng dưới cộng lại có thể lên tới hai trăm mét vuông, mặc kệ là trang trí sô pha hay là tủ đều mang theo vài phần phong cách Cyberpunk.
Trong phòng khách có mấy chai rượu, còn có thuốc lá, máy chơi game cầm tay được đặt bừa bộn bên trong..... Không được ngăn nắp lắm.
Sau khi Mục Hách Lan đi vào, cậu lao đi tựa như một mũi tên, cầm lấy đôi tất thối mà mình vứt vào trong góc, ném vào trong sọt đựng đồ dơ trong phòng tắm tầng một
Trong phòng khách, một nam sinh để trần nửa người trên đang đánh răng, trên bụng hiện lên cơ bụng nhưng không rõ ràng, cậu ta vừa quay đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo đang chớp chớp của Hạ Thiên, bàn chải đánh răng suýt nữa rớt xuống.
"Trần Lâm này, cậu cũng..... Cũng quá phóng túng đi, mau mau đi mặc quần áo vào, có khách tới!" Mục Hách Lan vội vàng chạy nhanh lại lôi cậu ta vào phòng.
Trần Lâm sửng sốt vài giây, rồi nhanh chóng chạy nhanh về phòng, khi đi ra đã mặc áo phông đen vào, gương mặt cậu ta đỏ ửng hơi mất tự nhiên nhìn Từ Bất Châu: "Sao lại thế này, sao cậu lại mang con gái về chứ?"
Từ Bất Châu ném bật lửa lên bàn trên bàn, lười nhác dựa vào sô pha, tùy ý giới thiệu: "Đây là đại diện môn Tiếng Anh của lớp chúng tôi, tên....."
Thấy cậu dừng lại, Hạ Thiên vội vàng tiếp lời: "Tớ tên Hạ Thiên."
Trần Lâm nhìn đi chỗ khác, gương mặt hơi nóng lên: "Biết rồi, nhưng mà chuyện tớ đang hỏi chính là, tại sao cậu lại đem một cô gái về, điên rồi sao."
"Cậu ấy không có nơi để đi, giờ cũng hơn nửa đêm rồi, để cậu ấy một mình bên ngoài rất nguy hiểm." Mục Hách Lan giải thích nói: "Tụi mình là bạn học chẳng lẽ không giúp đỡ lẫn nhau à, với lại cho cậu ấy ở lại một đêm thì cũng có mất mát gì đâu, vừa khéo chúng ta còn một phòng trống mà."
"Không được, cậu nói cái gì cũng không được! Tớ tuyệt đối không đồng ý, cho con gái vào ở rất phiền phức."
"Chỉ một đêm thôi mà." Mục Hách Lan tiếp tục khuyên: "Cậu cũng có thể đóng cửa mà, đóng cửa rồi sẽ không có ai làm phiền đến cậu."
"Cậu ấy còn mang theo mèo, Tớ ghét nhất là mèo!"
"Chuyện này... Chúng ta cũng không thể nào đuổi cậu ấy đi được!"
Trong tay Từ Bất Châu cầm một điếu thuốc, tim thuốc bị cậu kéo ra , cậu nhẹ giọng nói ——
"Cậu có hai lựa chọn, thứ nhất là câm miệng, thứ hai là thu dọn đồ đạc, cút đi."
Mặc dù giọng nói cậu nhẹ nhàng, nhưng bên trong chứa đầy sự uy hϊếp.
Từ Bất Châu là chủ của căn hộ này, sau khi anh em cậu vào ở, cậu cũng không thu tiền thuê nhà.
Cho dù thu, cũng chỉ là làm tượng trưng cho có, bình thường bọn họ cũng chỉ mời cơm thôi.
Vì vậy, cậu tuyệt đối có tư cách làm cho bọn họ thu dọn đồ đạc rồi cút đi.
Từ Bất Châu cũng đã mở miệng, Trần Lâm tự nhiên cũng không nói gì nữa, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cái "Không được đi vào phòng tớ!"
Hạ Thiên: "..."
Hạ Thiên: "Sẽ không vào."
Hiện giờ đã khuya, Mục Hách Lan cũng chỉ giới thiệu đơn giản một chút về căn phòng cho Hạ Thiên: "Lầu trên và dưới lầu đều có hai phòng, tớ cùng Trần Lâm ở dưới lầu, phòng trên lầu là của Bất Châu, cái phòng trống kia cũng ở lầu trên. Nếu muốn tắm thì cũng tắm ở lầu trên, cùng một phòng với Bất Châu."
Hạ Thiên đỏ mặt nói: "Tớ chỉ tùy tiện ở một đêm thôi."
/39
|