Lúc này trong đoàn người vào thành có một tốp 3 người trong trang phục Đông Long. Ba người này hiển nhiên là nhóm người Hoàng Trần do Nguyễn Lão sư dẫn đầu. Việc xuất hiện một tu sỹ Kết Đan dẫn đoàn hiển nhiên là gây chú ý không nhỏ tới nơi đây.
“Đó là đội hình dự đại hội của Đông Long đấy, nghe nói lần đại hội này Đông Long có triển vọng rất lớn”, một đại hán cao to râu quai nón, phục sức lạ lẫm cất tiếng.
“Ờ ta tưởng ngươi suốt ngày ru rú tu luyện thì quan tâm gì tới thời sự, xem ra cũng không hẳn thế. Theo ta biết thì người dự thi của Đông Long lần này cũng là một nhân vật xuất chúng, nghe nói tu đạo chưa bao lâu mà đã tấn cấp Trúc cơ kỳ, đồng thời đã là Luyện Đan Sư cấp 2 đỉnh, có lẽ là người thanh niên trẻ tuổi kia”, một đại hán dáng vẻ thư sinh, trang phục màu trắng, tay cầm chiếc quạt cũng màu trắng vừa đi vừa giải thích cho tên áo đen.
“Ngươi xem, nghe nói người này mới tấn cấp Trúc cơ chưa lâu, nhưng ta thấy tu vi của hắn hình như không phải thế?” đại hán râu quai nón lên tiếng.
“Cái này ta cũng thấy lạ, với tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 10 của 2 ta thì cũng chỉ lờ mờ đoán được mà thôi, nhưng ta cũng thấy hình như là không phải Trúc cơ sơ kỳ bình thường, mà thôi, cái đó quan trọng gì, quan trọng là tạo nghệ luyện đan thôi. Lần này ta trốn cha ta đi ra ngoài ngao du để tăng thêm lịch duyệt và kinh nghiệm, hi vọng trở về sẽ đột phá Trúc cơ”.
2 người đang say sưa tranh luận thì một giọng nói the thé từ sau vọng lại: “Chẳng phải là Lý công tử của Lý gia đây sao? Quả nhiên nơi nào có náo nhiệt thì không thể thiếu Lý công tử rồi”. Một người phụ nữ to lớn, thân hình đồ sộ nhưng không kém phần gợi cảm, trong trang phục màu vàng càng tăng thêm sự đồ sộ khiến cho người ta trông đến phát ngột cả người. Đã thế đôi mắt còn lúng liếng đa tình, cô nàng nhanh chóng tiến về phía 2 người.
“Ồ là Hoàng tiểu thư, thất lễ thất lễ” nam tử thư sinh họ lỹ cung tay ra điều trọng thị, xong đôi mắt ánh lên một vẻ kiêng kỵ người con gái này. Người này chính là đại tiểu thư của Hoàng gia tộc, trông bộ giáng thế nhưng thiên tư không tồi, cũng đã trúc cơ thành công được mấy năm, nếu không có gì quá phận thì tốt nhất đừng chọc vào nàng. Đó là những lời mà lần trước cách đây 2 năm trong một lần vô tình gặp gỡ người phụ nữ này, một trưởng bối trong nhà đã nói như thế với hắn. Lần này hắn truyền âm nguyên vẹn lại cho đại hán râu quai nón đi cùng.
Tên râu quai nón có vẻ không hài lòng lắm nhưng cũng cung tay rồi khách khí: “thất lễ, thất lễ, tại hạ Trương Hổ nơi thôn giã gặp qua Hoàng tiểu thư”!
- Trương Hổ huynh quá lời, tiểu muội lỗ mãng rồi! Hoàng tiểu thư đáp lễ rồi cả 3 mỗi người một tính cách không ai dống ai, nhưng lại tạo thành một nhóm cùng hành trình tiến tơí.
Không chỉ riêng 3 người, xung quanh Âu Lạc thành hàng ngàn người ở các nơi tập hợp tại nơi này, dần dà đã thành lập nên rất nhiều những tốp to, nhỏ tương tự như thế.
Quả nhiên là thịnh hội 20 năm mới có một lần, tu sỹ thiên hạ đều đổ xô về nơi này hướng về đại hội. Mỗi người một ý đồ, mục đích khác nhau nhưng cơ bản là mong ngóng cơ duyên do các tiền bối của môn phái cấp 4 để mắt. Không chỉ có thế, cách đây nửa tháng còn có kẻ tung tin đồn, tại đại hội lần này còn có sứ giả của ngũ cấp tu chân phái tham dự để tìm kiếm đệ tử, điều này càng khiến cho không khí hướng về đại hội luyện đan sư càng thêm náo nhiệt.
Lại nói về nhóm người của Đông Long, lúc này Hoàng Trần cùng Nguyễn Liễu đang ung dung ngồi thưởng thức linh trà tại một căn phòng khách phía sau của Đông Long Đan Các. Vì Nguyễn Lão có chút sự vụ nên để 2 đệ tử ở nơi này nghỉ ngơi.
Sau một vài tuần trà không ai nói gì thì Nguyễn Liễu đưa đôi mắt long lanh sang phía Hoàng Trần đầy ý tứ rồi cất tiếng: “ Đệ có dự định gì trong ngày không, dù sao chúng ta cũng còn đợi sư phụ một ngày nữa, chẳng nhẽ đệ để ta cứ rú rú ở đây cả ngày sao? ”.
Mặc dù Hoàng Trần còn một chút công việc riêng muốn tự mình đi giải quyết, xong trước ý tứ của sư tỷ Hoàng Trần chỉ thoáng một chút suy nghĩ rồi lên tiếng: “thực ra đệ cũng không có việc gì cả, nếu sư tỷ rảnh rang thì chúng ta có thể ra ngoài dạo phố một chuyến, biết đâu lại có thu hoạch thì sao”.
Nửa canh giờ sau, hai thân ảnh thanh mai trúc mã cùng nhau rời khỏi Đông Long Đan Các nam trong trang phục xanh ngọc, mái tóc được kẹp lại gọn gàng tao nhã, bên cạnh là một thiếu nữ nhìn bề ngoài độ chừng đôi mươi, thân hình mặn mà trong bộ váy hồng đầy quyến rũ, nét mặt nàng ánh lên một sự vui vẻ hồn nhiên.
Có lẽ từ năm 15 tuổi bước chân vào tu tiên tới nay, Nguyễn Liễu mới có được cảm giác vui vẻ và thân thiết đến thế. Mặc dù Hoàng Trần còn kém nàng vài chục tuổi, xong với người tu đạo thì năm tháng chỉ là thoáng qua, nhìn bề ngoài thậm chí Hoàng Trần còn già dặn và phong trần hơn nàng nhiều nên ai cũng nghĩ Hoàng Trần là sư huynh của nàng. Điều này ban đầu khiến nàng còn đỏ mặt, nhưng dần dà về sau cũng không còn để ý nữa.
Thoáng một cái 2 người đã tiến tơi khu vực trung tâm buôn bán của Âu lạc thành nơi đây vô cùng sầm uất, so với ngày thường thì đông đúc hơn nhiều. Số lượng mặt hàng cũng rất phong phú, từ đan dược, pháp bảo, linh phù, linh thảo và nguyên liệu luyện khí... đều được bầy bán la liệt. Đối với Hoàng Trần mà nói thì cũng không có nhu cầu gì, chủ yếu là dẫn Nguyễn Liễu dạo phố mà thôi. Nhưng Nguyễn Liễu thì khác, vốn là phụ nữ thường thích trang sức nên khi 2 người tới khu vực bày bán những pháp bảo phòng hộ hình trang sức thì nàng rất hứng thú.
Chủ cửa hàng là một lão bản khá già với trang phục vùng sơn cước, hẳn là một tán tu trong khu vực có tu vi Trúc cơ sơ kỳ đỉnh. Khi thấy Nguyễn Liễu có vẻ hứng thú với pháp bảo của lão thì vui vẻ lên tiếng: “Mời tiểu thư cùng công tử chọn lựa pháp bảo, ta khẳng định uy lực của những pháp bảo này sẽ không làm 2 người phải thất vọng”.
- Cho ta xem chiếc vòng tay kia! Nguyễn Liễu lên tiếng rồi chỉ vào một chiếc vòng tay để ở góc trong cùng, có màu đỏ thẫm trông khá bắt mắt.
- Ồ tiểu thư quả là tinh tường, đây là chiếc vòng là từ Bích hỏa thạch ngàn năm, công dụng hỗ trợ tu luyện đối với những người có hỏa linh căn, hơn nữa trong đó ẩn chứa năng lực 5 lần phòng hộ tương đương với tu vi Kết Đan kỳ. Lão bản vừa nói vừa nhanh chóng đưa chiếc vòng tay cho Nguyễn Liễu.
Nguyễn Liễu sau khi xem xét và đeo thử thì khá ưng ý liên cất tiếng hỏi: “Vòng này giá bao nhiêu vậy?”.
- Chiếc vòng này do một vị tiền bối quen biết gửi bán, giá cả cũng rất vừa phải chỉ 5 khối linh thạch trung phẩm.
Nghe nói giá Nguyễn Liễu thoáng chần chờ, quả thực thân gia của nàng cũng không có quá nhiều linh thạch, nếu quyết định lấy chiếc vòng thì cũng đủ, nhưng gần như sẽ rỗng túi.
Trong khi nàng đang đắn đo thì một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Ồ cái vòng thật đẹp, muội thích nó!”. Theo tiếng nói là 2 bóng người trong trang phục hoa lệ tiến về phía quầy hàng.
Nữ nhân là một cô gái ước chừng đôi mươi, màu áo tím có tu vi Trúc cơ sơ kỳ. Theo phía sau cô là một nam tử khá anh tuấn, nhưng đôi mắt lạnh lẽo trang phục màu xanh đậm, tu vi là Trúc cơ trung kỳ như Hoàng Trần.
Nguyễn Liễu còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã cất giọng chanh chua: “Cái này ta thích, ngươi không phiền chứ?” nói rồi vung tay như muốn đoạt chiếc vòng khỏi tay Nguyễn Liễu.
Nguyễn Liễu cũng không phải người mới nhập đạo, thấy biểu hiện thái quá của cô gái áo tím nàng thoáng nhăn mày rồi vận lực, chiếc vòng tay mới chỉ thoáng động đã im lìm không nhúc nhích. Hiển nhiên cùng là Trúc cơ sơ kỳ thì Nguyễn Liễu tự tin có thể đấu lại nàng kia.
- Cái này ta tới trước, dù ngươi thích thì cũng phải đợi xem ta có đồng ý không đã, giữa ban ngày ban mặt định giở trò sao, Nguyễn Liễu cất giọng nghiêm túc. Hiển nhiên nàng cũng hiểu đối phương và bên mình thực lực ngang nhau, đã tận mắt chứng kiến Hoàng Trần ra tay không chỉ một hai lần nên nàng tự tin 2 người không sợ đối phương, đó cũng là cái mà năm tháng lăn lội trong giới tu chân này đã dạy cho nàng.
Một tiếng “hừ” nhẹ vang lên, một uy áp Trúc cơ trung kỳ phủ xuống người Nguyễn Liễu khiến nàng phải vận toàn lực chống đỡ. Hiển nhiên là do thanh niên áo xanh đã ra tay. Thấy tình thế không ổn, hiển nhiên Hoàng Trần không có để yên, thoáng cau mày rồi phất tay một cái nhẹ nhàng hóa giải uy áp, đồng thời trừng mắt nhìn tên nam tử áo xanh một cái, khiến cho toàn thân của hắn như bị lột trần trước mắt Hoàng Trần vậy. Không nói nhiều Hoàng Trần ném cho lão bản một túi vải rồi kéo tay Nguyễn Liễu, cứ thế 2 người rời khỏi tiệm hàng trong khi cô gái áo tím còn chưa hiểu gì vẫn cầm tay sư huynh của mình vùng vằng với bộ dáng bắt đền.
- “Hai người này là môn phái hay gia tộc nào? Không ngờ lại có năng lực đáng sợ đến vậy”, tên thanh áo xanh lẩm bẩm. Hắn chính là một trong những ứng viên tham gia đại hội Luyện Đan Sư lần này của Hắc Long tên là Phạm Hiệp. Sư muội hắn là Vũ Hường đi cùng để tăng thêm lịch lãm. Phạm Hiệp cũng không biết rằng Hoàng Trần sẽ là đối thủ trực tiếp của hắn trong đại hội Luyện Đan Sư sắp tới.
“Đó là đội hình dự đại hội của Đông Long đấy, nghe nói lần đại hội này Đông Long có triển vọng rất lớn”, một đại hán cao to râu quai nón, phục sức lạ lẫm cất tiếng.
“Ờ ta tưởng ngươi suốt ngày ru rú tu luyện thì quan tâm gì tới thời sự, xem ra cũng không hẳn thế. Theo ta biết thì người dự thi của Đông Long lần này cũng là một nhân vật xuất chúng, nghe nói tu đạo chưa bao lâu mà đã tấn cấp Trúc cơ kỳ, đồng thời đã là Luyện Đan Sư cấp 2 đỉnh, có lẽ là người thanh niên trẻ tuổi kia”, một đại hán dáng vẻ thư sinh, trang phục màu trắng, tay cầm chiếc quạt cũng màu trắng vừa đi vừa giải thích cho tên áo đen.
“Ngươi xem, nghe nói người này mới tấn cấp Trúc cơ chưa lâu, nhưng ta thấy tu vi của hắn hình như không phải thế?” đại hán râu quai nón lên tiếng.
“Cái này ta cũng thấy lạ, với tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 10 của 2 ta thì cũng chỉ lờ mờ đoán được mà thôi, nhưng ta cũng thấy hình như là không phải Trúc cơ sơ kỳ bình thường, mà thôi, cái đó quan trọng gì, quan trọng là tạo nghệ luyện đan thôi. Lần này ta trốn cha ta đi ra ngoài ngao du để tăng thêm lịch duyệt và kinh nghiệm, hi vọng trở về sẽ đột phá Trúc cơ”.
2 người đang say sưa tranh luận thì một giọng nói the thé từ sau vọng lại: “Chẳng phải là Lý công tử của Lý gia đây sao? Quả nhiên nơi nào có náo nhiệt thì không thể thiếu Lý công tử rồi”. Một người phụ nữ to lớn, thân hình đồ sộ nhưng không kém phần gợi cảm, trong trang phục màu vàng càng tăng thêm sự đồ sộ khiến cho người ta trông đến phát ngột cả người. Đã thế đôi mắt còn lúng liếng đa tình, cô nàng nhanh chóng tiến về phía 2 người.
“Ồ là Hoàng tiểu thư, thất lễ thất lễ” nam tử thư sinh họ lỹ cung tay ra điều trọng thị, xong đôi mắt ánh lên một vẻ kiêng kỵ người con gái này. Người này chính là đại tiểu thư của Hoàng gia tộc, trông bộ giáng thế nhưng thiên tư không tồi, cũng đã trúc cơ thành công được mấy năm, nếu không có gì quá phận thì tốt nhất đừng chọc vào nàng. Đó là những lời mà lần trước cách đây 2 năm trong một lần vô tình gặp gỡ người phụ nữ này, một trưởng bối trong nhà đã nói như thế với hắn. Lần này hắn truyền âm nguyên vẹn lại cho đại hán râu quai nón đi cùng.
Tên râu quai nón có vẻ không hài lòng lắm nhưng cũng cung tay rồi khách khí: “thất lễ, thất lễ, tại hạ Trương Hổ nơi thôn giã gặp qua Hoàng tiểu thư”!
- Trương Hổ huynh quá lời, tiểu muội lỗ mãng rồi! Hoàng tiểu thư đáp lễ rồi cả 3 mỗi người một tính cách không ai dống ai, nhưng lại tạo thành một nhóm cùng hành trình tiến tơí.
Không chỉ riêng 3 người, xung quanh Âu Lạc thành hàng ngàn người ở các nơi tập hợp tại nơi này, dần dà đã thành lập nên rất nhiều những tốp to, nhỏ tương tự như thế.
Quả nhiên là thịnh hội 20 năm mới có một lần, tu sỹ thiên hạ đều đổ xô về nơi này hướng về đại hội. Mỗi người một ý đồ, mục đích khác nhau nhưng cơ bản là mong ngóng cơ duyên do các tiền bối của môn phái cấp 4 để mắt. Không chỉ có thế, cách đây nửa tháng còn có kẻ tung tin đồn, tại đại hội lần này còn có sứ giả của ngũ cấp tu chân phái tham dự để tìm kiếm đệ tử, điều này càng khiến cho không khí hướng về đại hội luyện đan sư càng thêm náo nhiệt.
Lại nói về nhóm người của Đông Long, lúc này Hoàng Trần cùng Nguyễn Liễu đang ung dung ngồi thưởng thức linh trà tại một căn phòng khách phía sau của Đông Long Đan Các. Vì Nguyễn Lão có chút sự vụ nên để 2 đệ tử ở nơi này nghỉ ngơi.
Sau một vài tuần trà không ai nói gì thì Nguyễn Liễu đưa đôi mắt long lanh sang phía Hoàng Trần đầy ý tứ rồi cất tiếng: “ Đệ có dự định gì trong ngày không, dù sao chúng ta cũng còn đợi sư phụ một ngày nữa, chẳng nhẽ đệ để ta cứ rú rú ở đây cả ngày sao? ”.
Mặc dù Hoàng Trần còn một chút công việc riêng muốn tự mình đi giải quyết, xong trước ý tứ của sư tỷ Hoàng Trần chỉ thoáng một chút suy nghĩ rồi lên tiếng: “thực ra đệ cũng không có việc gì cả, nếu sư tỷ rảnh rang thì chúng ta có thể ra ngoài dạo phố một chuyến, biết đâu lại có thu hoạch thì sao”.
Nửa canh giờ sau, hai thân ảnh thanh mai trúc mã cùng nhau rời khỏi Đông Long Đan Các nam trong trang phục xanh ngọc, mái tóc được kẹp lại gọn gàng tao nhã, bên cạnh là một thiếu nữ nhìn bề ngoài độ chừng đôi mươi, thân hình mặn mà trong bộ váy hồng đầy quyến rũ, nét mặt nàng ánh lên một sự vui vẻ hồn nhiên.
Có lẽ từ năm 15 tuổi bước chân vào tu tiên tới nay, Nguyễn Liễu mới có được cảm giác vui vẻ và thân thiết đến thế. Mặc dù Hoàng Trần còn kém nàng vài chục tuổi, xong với người tu đạo thì năm tháng chỉ là thoáng qua, nhìn bề ngoài thậm chí Hoàng Trần còn già dặn và phong trần hơn nàng nhiều nên ai cũng nghĩ Hoàng Trần là sư huynh của nàng. Điều này ban đầu khiến nàng còn đỏ mặt, nhưng dần dà về sau cũng không còn để ý nữa.
Thoáng một cái 2 người đã tiến tơi khu vực trung tâm buôn bán của Âu lạc thành nơi đây vô cùng sầm uất, so với ngày thường thì đông đúc hơn nhiều. Số lượng mặt hàng cũng rất phong phú, từ đan dược, pháp bảo, linh phù, linh thảo và nguyên liệu luyện khí... đều được bầy bán la liệt. Đối với Hoàng Trần mà nói thì cũng không có nhu cầu gì, chủ yếu là dẫn Nguyễn Liễu dạo phố mà thôi. Nhưng Nguyễn Liễu thì khác, vốn là phụ nữ thường thích trang sức nên khi 2 người tới khu vực bày bán những pháp bảo phòng hộ hình trang sức thì nàng rất hứng thú.
Chủ cửa hàng là một lão bản khá già với trang phục vùng sơn cước, hẳn là một tán tu trong khu vực có tu vi Trúc cơ sơ kỳ đỉnh. Khi thấy Nguyễn Liễu có vẻ hứng thú với pháp bảo của lão thì vui vẻ lên tiếng: “Mời tiểu thư cùng công tử chọn lựa pháp bảo, ta khẳng định uy lực của những pháp bảo này sẽ không làm 2 người phải thất vọng”.
- Cho ta xem chiếc vòng tay kia! Nguyễn Liễu lên tiếng rồi chỉ vào một chiếc vòng tay để ở góc trong cùng, có màu đỏ thẫm trông khá bắt mắt.
- Ồ tiểu thư quả là tinh tường, đây là chiếc vòng là từ Bích hỏa thạch ngàn năm, công dụng hỗ trợ tu luyện đối với những người có hỏa linh căn, hơn nữa trong đó ẩn chứa năng lực 5 lần phòng hộ tương đương với tu vi Kết Đan kỳ. Lão bản vừa nói vừa nhanh chóng đưa chiếc vòng tay cho Nguyễn Liễu.
Nguyễn Liễu sau khi xem xét và đeo thử thì khá ưng ý liên cất tiếng hỏi: “Vòng này giá bao nhiêu vậy?”.
- Chiếc vòng này do một vị tiền bối quen biết gửi bán, giá cả cũng rất vừa phải chỉ 5 khối linh thạch trung phẩm.
Nghe nói giá Nguyễn Liễu thoáng chần chờ, quả thực thân gia của nàng cũng không có quá nhiều linh thạch, nếu quyết định lấy chiếc vòng thì cũng đủ, nhưng gần như sẽ rỗng túi.
Trong khi nàng đang đắn đo thì một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Ồ cái vòng thật đẹp, muội thích nó!”. Theo tiếng nói là 2 bóng người trong trang phục hoa lệ tiến về phía quầy hàng.
Nữ nhân là một cô gái ước chừng đôi mươi, màu áo tím có tu vi Trúc cơ sơ kỳ. Theo phía sau cô là một nam tử khá anh tuấn, nhưng đôi mắt lạnh lẽo trang phục màu xanh đậm, tu vi là Trúc cơ trung kỳ như Hoàng Trần.
Nguyễn Liễu còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã cất giọng chanh chua: “Cái này ta thích, ngươi không phiền chứ?” nói rồi vung tay như muốn đoạt chiếc vòng khỏi tay Nguyễn Liễu.
Nguyễn Liễu cũng không phải người mới nhập đạo, thấy biểu hiện thái quá của cô gái áo tím nàng thoáng nhăn mày rồi vận lực, chiếc vòng tay mới chỉ thoáng động đã im lìm không nhúc nhích. Hiển nhiên cùng là Trúc cơ sơ kỳ thì Nguyễn Liễu tự tin có thể đấu lại nàng kia.
- Cái này ta tới trước, dù ngươi thích thì cũng phải đợi xem ta có đồng ý không đã, giữa ban ngày ban mặt định giở trò sao, Nguyễn Liễu cất giọng nghiêm túc. Hiển nhiên nàng cũng hiểu đối phương và bên mình thực lực ngang nhau, đã tận mắt chứng kiến Hoàng Trần ra tay không chỉ một hai lần nên nàng tự tin 2 người không sợ đối phương, đó cũng là cái mà năm tháng lăn lội trong giới tu chân này đã dạy cho nàng.
Một tiếng “hừ” nhẹ vang lên, một uy áp Trúc cơ trung kỳ phủ xuống người Nguyễn Liễu khiến nàng phải vận toàn lực chống đỡ. Hiển nhiên là do thanh niên áo xanh đã ra tay. Thấy tình thế không ổn, hiển nhiên Hoàng Trần không có để yên, thoáng cau mày rồi phất tay một cái nhẹ nhàng hóa giải uy áp, đồng thời trừng mắt nhìn tên nam tử áo xanh một cái, khiến cho toàn thân của hắn như bị lột trần trước mắt Hoàng Trần vậy. Không nói nhiều Hoàng Trần ném cho lão bản một túi vải rồi kéo tay Nguyễn Liễu, cứ thế 2 người rời khỏi tiệm hàng trong khi cô gái áo tím còn chưa hiểu gì vẫn cầm tay sư huynh của mình vùng vằng với bộ dáng bắt đền.
- “Hai người này là môn phái hay gia tộc nào? Không ngờ lại có năng lực đáng sợ đến vậy”, tên thanh áo xanh lẩm bẩm. Hắn chính là một trong những ứng viên tham gia đại hội Luyện Đan Sư lần này của Hắc Long tên là Phạm Hiệp. Sư muội hắn là Vũ Hường đi cùng để tăng thêm lịch lãm. Phạm Hiệp cũng không biết rằng Hoàng Trần sẽ là đối thủ trực tiếp của hắn trong đại hội Luyện Đan Sư sắp tới.
/110
|