- Cái gì? Phong nhi đả thương tiểu Quang?
Vẻ mặt Hàn Nhất Nguyên vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu nói:
- Không có khả năng, tiểu Quang tuy tuổi còn nhỏ, đấu khí đã là tứ phẩm, mà Phong nhi nhà ta làm sao có thể là đối thủ của tiểu Quang, chứ đừng nói là đả thương con ngươi.
Mà lúc này, Hàn Phong cũng từ trong phòng đi ra. Vừa rồi đối phương nói chuyện hắn cũng nghe nên thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên người này không đơn giản buông tha cho ta."
- Phong nhi, con đi ra làm gì?
Hàn Nhất Nguyên rõ ràng thất đệ trên danh nghĩa này của hắn là dạng người gì nên thấy Hàn Phong đi ra liền kéo hắn ra sau lưng.
- Cha, ngày hôm nay chính Hàn Phong đã đánh ta bị thương, không biết nó dùng tà pháp gì mà chỉ vài chiêu đã đánh bại ta. Người hãy báo thù cho ta.
Hàn Quang vừa nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện liền hướng Hàn Chính Bình hô.
Hàn Chính Bình hừ lạnh một tiếng, mặt đầy ngạo khí nói:
- Quang nhi yên tâm, việc này vi phụ sẽ thay con làm chủ.
Hàn Nhất Nguyên nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.Tuy rằng trong lòng tức giận dị thường nhưng tự biết không phải đối thủ của đối phương. Vì an nguy của nhi tử, ông không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói:
- Chính Bình, Phong nhi vẫn chỉ là hài tử, dù có làm sai chuyện gì, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với nó.
- Ngươi cứ một câu không biết là xong sao? Vậy con ta chẳng lẽ bị đánh oan uổng vậy sao?
Hàn Chính Bình tiến lên vài bước, cao giọng nói.
- Ta đây lần trước bị con ngươi thiếu chút đánh chết, vậy tính làm sao đây?
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
- Đó là luận võ, ngươi tài nghệ không bằng người, có bị đánh chết cũng chẳng trách được ai. Nhưng hôm nay ngươi trước tiên rủ con ta đánh bạc, kết quả thua quỵt nợ, Quang nhi cùng ngươi tranh chấp, cuối cùng một lời không hợp ngươi liền đả thương nó. Cuối cùng còn cướp đi toàn bộ tiền trên người nó. Nếu như ta bẩm báo việc này với tộc trưởng, các ngươi cứ chờ bị gia tộc trục xuất đi.
Hàn Chính Bình dõng dạc nói.
Hàn Phong thấy Hàn Nhất Nguyên không hiểu ra sao, không thể không nói lại sự tình đơn giản một lần. Nghe Hàn Phong nói xong, Hàn Nhất Nguyên không khỏi tức giận nói:
- Chính Bình, rõ ràng là Hàn Quang sai, ngươi còn vu khống cho Phong nhi. Sự tình lần trước ta không tìm ngươi tính sổ thì thôi, giờ ngươi lại còn ngậm máu phun người!
- Tạp chủng ngươi nói lời này là có ý gì? Cái gì mà ta vu khống nó?Hừ, để tộc tưởng bình phân đi, để xem ông ấy tin ai?
Hàn Chính Bình đắc ý nói.
Hàn Nhất Nguyên vừa nghe tìm tộc trưởng nhất thời không nói được gì. Tuy rằng biết rõ sự tình không liên quan đến Hàn Phong, nhưng với địa vị của Hàn Chính Bình trong gia tộc, đến lúc đó mọi người sợ là đều hướng về phía hắn, cuối cùng người chịu thiệt chỉ lại là phụ tử mình.
- Vậy ngươi nghĩ thế nào?
Hàn Nhất Nguyên ngăn lửa giận, nhẫn nhịn nói.
Hàn Chính Bình vừa nghe vậy, càng thêm đắc ým kiêu ngạo nói:
- Ta vốn là một người rất dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi xuất ra một trăm kim tệ, rồi bảo tiểu tạp chủng kia ở tại đây hướng Quang nhi nhận lỗi, chuyện này ta sẽ tạm thời bỏ qua, ngươi thấy thế nào?
- Một trăm kim tệ? Ta không có một trăm kim tệ.
Hàn Nhất Nguyên nghe đối phương đòi một trăm kim tệ, không khỏi kêu lên. Trước đó vì trị liệu thương thế cho Hàn Phong, Hàn Nhất Nguyên đã tiêu hết toàn bộ số tiền tích súc trong nhà, đầu còn tiền để xuất ra nữa.
- Không có? Vậy chờ bị gia tộc trục xuất đi. Hơn nữa con của ngươi còn phải bị gia tộc nghiệm phạt!
Hàn Chính Bình rất nhanh uy hiếp.
- Tốt, chúng ta đi tìm tộc trưởng phân xử đi, xem ông ta có tin một võ giả nhị phẩm có thể hai ba chiêu đã đánh ngã một tứ phẩm võ giả hay không. Đây chẳng phải nói con của ngươi so với phế vật còn phế vật hơn?
Hàn Phong đi tới trước mặt hai người nói.
- Ngươi …
Hàn Chính Bình nghe vậy, nhất thời tức giận dâng lên.
Mà lúc này, Hàn Quang đứng bên cạnh nghe vậy cũng giận dữ, nó thừa dịp Hàn Phong đứng trước mặt mình mà hung hang huy quyền hướng tới Hàn Phong. Lúc ban ngày hắn thật sự đã thua rất thảm.
Nhưng Hàn Quang cũng không thể ngờ tới, Hàn Phong hiện tại đã không phải là Hàn Phong trước đây mặc cho nó khi dễ.
Cho dù là cứng đối cứng so đấu đấu khí, Hàn Phong hiện tại tu vi là Cơ sở ngũ phẩm cũng đã mạnh hơn nó nhiều. Huống chi, Hàn Phong đã có 400 năm kiến thức, trong lòng có vô số thần công tuyệt học, cùng với kinh nghiệm vô số lần cùng cáci cao thủ sinh tử chiến đấu, thì làm sao Hàn Quang có thể tưởng tượng được!
Nếu như Hàn Quang quang minh chính đại công kích Hàn Phong thì kết quả có thể còn tốt một chút, vì dù sao cũng đang ở trước mặt phụ thân, Hàn Phong tất nhiên sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng nó lại lựa chọn đánh lén thì chỉ là tự mình chuốc khổ mà thôi.
Phát hiện khác thường đằng sau, Hàn Phong theo phản ứng trở tay một kích, đấu khí ngũ phẩm hùng hồn được hắn trong nháy mắt ngưng tụ ngay mép chưởng, trảm thẳng yết hầu của Hàn Quang.
Cuối cùng Hàn Quang đúng lúc phục hồi tinh thần thu lại đại bộ phận đấu khí, nhưng dù vậy, Hàn Quang cũng bị dính một đòn không nhẹ. Ngay cả hét thảm một tiếng cũng không thể, liền bị chấn ngất đi, ngã thẳng về phía sau.
- Quang nhi!
Hàn Chính Bình kinh hô một tiếng, thân hình chợt loé, vọt tới trước mặt Hàn Quang, một tay nhanh chóng kiểm tra thân thể nó.
Phát hiện nhi tử chẳng qua chỉ bị ngất đi, Hàn Chính Bình mới thở phào, nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, trên mặt liền xuất hiện một tia ngoan lệ.
- Tiểu tạp chủng, ngươi dám đả thương con ta?!
Lời còn chưa dứt, tay Hàn Chính Bình đã mạnh mẽ tới trước mặt Hàn Phong.
Hàn Chính Bình đúng là liều cả thân phân ra tay với hậu bối. Lần này hắn cũng không dùng toàn lực nhưng cũng ngưng tụ vài phần đấu khí, bằng tu vi Nhân giai tam phẩm, một chưởng này nếu bị đánh trúng, Hàn Phong sợ không chết cũng trọng thương.
- Dừng tay!
Hàn Nhất Nguyên hét lớn một tiếng.Ông không ngờ Hàn Chính Bình lại vô liêm sĩ như vậy. Thấy một chưởng kia hướng nhi tử mình mà tới, thì lòng can đảm của ông liền phát ra, nhưng đã không kịp.
Vô ý thức nhắm mắt lại, Hàn Nhất Nguyên vốn tưởng rằng nhi tử đã chạy trời không khỏi nắng, nhưng khi ông mở mắt ra lại thấy nhi tử mình khí định thần nhàn đứng nguyên tại chỗ, mà Hàn Chính Bình lại kêu lên một tiếng thối lui về sau nửa bước, trên mặt đầy vẻ kinh sợ.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng trái tim vốn đáng treo trên cao của ông cũng trở lại lồng ngực. Ông vội vàng bước tới che trước người nhi tử.
ông biết không phải đối thủ của Hàn Chính Bình nhưng ông vẫn cứng cỏi đứng trước bảo vệ nhi tử, đồng thời quát lớn:
- Phong nhi, chạy mau!
Cha, yên tâm đi, bằng vào hắn vẫn chưa đủ khả năng đả thương con.
Hàn Phong từ sau lưng phụ thân đi tới, chắp tay đứng đối diện Hàn Chính Bình, nhàn nhạt nói.
Thân thể gầy nhỏ nhìn như yếu đuối của hắn nhưng vào giờ khắc này Hàn Nhất Nguyên lại phản phất như thấy một vị tuyệt thế cao thủ đang vững vàng bảo hộ trước mặt mình vậy. Một cổ khí thế không rõ ràng toát ra khiến Hàn Nhất Nguyên động tác cũng thoáng bị dừng lại một chút.
Nhớ đến những biểu hiện thần kỳ của Hàn Phong gần đây, Hàn Nhất Nguyên cố nén bất an, lựa chọn tin tưởng vào nhi tử mình, đứng sang một bên. Nhưng ông cũng không có hoàn toàn yên lòng, âm thầm vận đấu khí toàn thân, tuỳ thời xuất thử vứu viện nhi tử.
/543
|