Tuy rằng ngày thường Lâm Phỉ Vân và Mạnh Hùng cũng đã nhẵn mặt nhau rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà hai người chân chính xuất thủ với nhau.
Mà Lâm Phỉ Vân mặc dù biết được thực lực của Mạnh Hùng ở trong nhị hệ đệ tử cũng thuộc hàng số một số hai nhưng bởi vì hai người quá quen biết nhau cho nên Lâm Phỉ Vân ngày thường cũng không có cảm giác nào đặc biệt.
Bất quá, hôm nay chính diện đón nhận khí phách mạnh mẽ chưa từng có của Mạnh Hùng, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên lúc này Mạnh Hùng bày ra khí thế như vậy khiến cho Lâm Phỉ Vân kinh ngạc không ngớt. Mà đây là Mạnh Hùng vẫn còn chưa xuất ra toàn lực.
Mạnh Hùng đối với thực lực của Lâm Phỉ Vân tự nhiên là thập phần rõ ràng, vì vậy bây giờ hắn chỉ nghĩ tới việc xuất sử khoảng chừng ba phần thực lực, như vậy là có thể đánh bại được Lâm Phỉ Vân, đồng thời cũng sẽ không làm thương tổn gì đến nàng.
Lâm Phỉ Vân đã tuốt thanh đoản kiếm ra khỏi bao, mà bên kia Mạnh Hùng cũng đã bày ra khí thế kinh người khiến cho động tác của nàng bị trở ngại, khựng lại một hồi.
Mạnh Hùng thừa dịp đó nhanh chóng xuất chiêu, hai tay giơ lên đón nhận thanh đoản kiếm của Lâm Phỉ Vân. Mạnh Hùng có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, tự nhiên Lâm Phỉ Vân không thể nào so sánh được. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Phỉ Vân thông minh sắc sảo đã bị Mạnh Hùng đá văng ra phía sau.
Đồng thời thân thể khôi ngô của Mạnh Hùng trong chớp mắt lại đứng trước người của Lâm Phỉ Vân, tay trái của hắn hướng vai trái của nàng bắt lấy.
Cũng may mà Lâm Phỉ Vân chỉ bị kinh ngạc trong khoảng một thời gian ngắn. Nhưng khi cảm thụ khí tức sắc bén đang tiếp cận thì nàng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Thân hình khẽ động, nhẹ nhàng bước một liên tục, Lâm Phỉ Vân lúc này giống hệt như một tiên tử, nhỏ nhắn xinh xăn, thân hình thập phần mờ ảo qua lại giữa không trung như thoi đưa. Nàng không ngừng né tránh những quyền đầu mạnh mẽ của Mạnh Hùng.
Thấy Lâm Phỉ Vân thi triển ra thân pháp tinh diệu như vậy, các đệ tử ở dưới lôi đài chính là vô cùng kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy qua trong Huyền Thiên tông có người nào có thể sử dụng được thân pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy. Chẳng nhẽ đây là cao giai vũ kỹ của Huyền Thiên tông.
Mọi người không khỏi ào ào đứng lên, nghĩ lại đến khi đại hội giao lưu tỷ thí kết thúc phải chạy lại hỏi sư phụ của mình cho rõ.
Nhưng thật ra một số đệ tử có niên kỷ lớn một chút dường như hiểu được tâm trạng của chúng đệ tử lúc này thì ánh mắt lộ ra một tia tiếu ý đối với những đệ tử vô tri này.
Lúc này Tiêu Linh ngồi một bên đầu tiên là kinh ngạc nhìn Lâm Phỉ Vân ở trên đài giống như hồ điệp tiên tử, không khỏi quay đầu sang nhìn Hàn Phong nhoẻn miệng cười.
Thấy Tiêu Linh nhìn mình như vậy, Hàn Phong lại vuốt vuột mũi vừa cười vừa nói:
- Nếu như không phải tiểu nha đầu lúc trước cứ quấn quít lấy ta, bắt ta dạy cho nàng cao giai vũ kỹ. Bất đắc dĩ để có thể lấy lại được không gian yên tĩnh của nàng ta đành tuỳ tiện dạy nàng một bộ thân pháp. Coi như giúp nàng bù đắp một phần khuyết thiếu.
Tiêu Linh cảm thấy buồn cười trước lý do thoái thác của Hàn Phong, nàng cũng chỉ ôn nhu đáp:
- Muội chưa có nói gì huynh vậy mà huynh đã vội vội vàng vàng giải thích làm cái gì? Người khác có thể biết được, tưởng rằng ta mắt mù không biets sao!
Hàn Phong nghe vậy thì cầm lấy tay Tiêu Linh nhẹ giọng nói:
- Muội nếu muốn học thì ta cũng có thể dạy ngươi!
Bị Hàn Phong ở trước mặt nhiều người cầm tay, sắc mặt Tiêu Linh không khỏi đỏ lên, lập tức giãy ra, nàng oán trách liếc mắt nhìn Hàn Phong. Khó có được cơ hội làm nũng như vậy liền gặt giọng nói:
- Muội không thèm học đó. Huynh nên giữ lại cho sư muội của huynh đi!
Hàn Phong chỉ có thể cười khổ rồi lại tiếp tục theo dõi trận tỷ thí.
Mà lúc này, giữa sân Mạnh Hùng cũng đã bị chiêu thức tinh diệu của lâm Phỉ Vân khiến hắn giật mình.
Trông thấy Lâm Phỉ Vân sử dụng thân pháp tinh diệu như vậy, Mạnh Hùng cũng rất nhanh nhận ra được đây chính là Thốn Ảnh thân pháp mà Hàn Phong vẫn hay sử dụng khi xưa.
Nghĩ vậy, Mạnh Hùng không khỏi cười khổ không ngớt, nghĩ không ra Hàn Phong lại truyền bộ thân pháp này cho nàng. Dĩ nhiên hắn đối với Lâm Phỉ Vân lại sủng ái như vậy. Chỉ vì để Lâm Phỉ Vân có được biểu hiện tốt trong lần giao lưu tỷ thí này mà lại truyền cho nàng một bộ công pháp cao giai.
Có sư huynh lợi hại như vậy thật sự là quá tốt đi!
Suy nghĩ này của Mạnh Hùng cũng giống như những đệ tử nhất hệ của Huyền Thiên tông. Bất quá thực lực của Lâm Phỉ Vân thực lực có hạn cho nên việc thi triển bộ Thốn Ảnh thân pháp này tự nhiên không thể so với Hàn Phong được.
Cho nên Mạnh Hùng sau một thoáng ngây người, rất nhanh khôi phục lại.
Lập tức tập trung tinh thần, sau một lần liền nắm giữ được quỹ tích di động Lâm Phỉ Vân. Nắm bắt được cơ hội, biến thành di động lộ tuyến tấn công xuống chân nàng để có thể phá vỡ thân pháp của nàng.
Cũng không cấp cho Lâm Phỉ Vân cơ hội phản ứng nào, Mạnh Hùng chỉ xuất một quyền bao hàm khí tức từ đầu tới giờ chưa từng có hướng tới Lâm Phỉ Vân công kích.
Lâm Phỉ Vân thấy thế, cũng không có hoảng loạn. Đoản kiếm trong tay nhanh chóng mang theo khí thế sắc bén, hướng tới Mạnh Hùng công kích.
Có lẽ vì Mạnh Hùng quá chuyên chú vào việc đối phó với thân pháp của nàng mà ngay chiêu nàng của Lâm Phỉ Vân cũng có thể khiến Mạnh Hùng phảu thoái lui.
Lâm Phỉ Vân thấy công kích cuả mình hữu hiệu thì tinh thân cũng vô cùng phấn chấn, lập tức triển khai thế tấn công, thừa cơ truy kích.
Dưới đài một loạt đệ tử thấy như thế cũng trầm trồ khen ngợi không thôi.
Nhưng thật ra Hàn Phong thấy một màn như vậy thì cũng chỉ nhàn nhạt cười nói:
- Tiểu Vân Nhi kinh nghiệm còn quá non nớt, Mạnh Hùng cũng đã nhường vài phần. Cho nên tiểu nha đầu kia mới có thể chiếm được một tít tiên cơ. Nếu như người ngoài mà biết được tiểu nha đầu là sư muội của ta thì chỉ trợ cũng không có bộ dạng như vậy.
Tiêu Linh lại nhẹ nhàng vỗ vai của Hàn Phong, tiện đà nói:
- Nào có người nào lại nói sư muội của mình như vậy. Nếu để cho Vân nhi nghe được thì chắc chắn sẽ liều mạng với huynh đó.
Hàn Phong thì chỉ biết cười, cũng không có nói gì thêm.
Quả nhiên đúng như lời Hàn Phong nói, trên luyện võ trường mặt ngoài mọi người thấy Mạnh Hùng giống như bị công kích của Lâm Phỉ Vân đánh phải thối lưu. Nhưng người sáng suốt thì đã nhận ra được Mạnh Hùng không có một tia nào giống như bị áp chế.
Còn Lâm Phỉ Vân mặc dù một chiêu đã đẩy lui được Mạnh Hùng nhưng kể tù đó do lực lượng thi triển quá lớn nên đấu khí trong người tiêu hao rất nhanh. Hơn nữa cứ như vậy bộ Thốn Ảnh thân pháp mà Hàn Phong dạy cho Lâm Phỉ Vân sở dĩ chiếm được ưu thế cũng bị lãng phí toàn bộ. Mà Lâm Phỉ Vân lại không thể nào nhận ra được điểm ấy.
Càng về sau thì Mạnh Hùng đã nhận ra hơi thở của Lâm Phỉ Vân hiển nhiên đã trở nên bất ổn vô cùng, khoé miệng hắn không khỏi nhoẻn cười.
Ngay sau đó, thì khẽ quát một tiếng, không ngừng né tránh công kích của nàng mà giơ một trảo hướng tới Lâm Phỉ Vân. Trảo thủ đánh ra nhanh như điện trúng ngay cánh tay của Lâm Phỉ Vân.
Cổ tay nàng nhẹ nhàng run lên, lúc này đoản kiếm trên tay nàng cũng bị chấn bay ra ngoài.
Một chưởng đã đánh bay được đoản kiếm trong tay Lâm Phỉ Vân, Mạnh Hùng cũng không có tiếp tục tiến công mà mượn lực đem Lâm Phỉ Vân bức lui ra. Tiện đà khí định thần nhàn đứng trên lôi đài, cười nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Phỉ Vân.
/543
|