Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 3: Ngạo Thị Thiên Địa Quyết.

/543



Kiếp trước, Hàn Phong phiêu bạt mấy trăm năm, sở học kỹ xảo rất pha tạp. Đến khi trăm tuổi dưới sự trợ giúp của quyết, thực lực của hắn mới không ngừng tăng lên, tiếp xúc với cao giai vũ kỹ, đan dược, phối phương nhiều không đếm xuể.
 
Những ký ức và tri thức quý giá này đều là chỗ dựa lớn nhất mà hắn cậy vào cả đời này.
 
Cái khác không nói, chỉ riêng tâm pháp chữa thương thần kỳ vừa rồi, nếu như Hàn Phong nguyện ý xuất ra bán đấu giá thì giá trị đâu chỉ vạn kim!
 
Đương nhiên Hàn Phong sẽ không ngu xuẩn tới mức đó. Làm vậy đối với hắn không hề có chỗ tốt nào. Kế hoạch của hắn là chờ mấy ngày tới chỉnh lý những thứ trong đầu cho tốt rồi mới quyết định.
 
Đã trải qua một kiếp với nhiều sóng gió, Hàn Phong rất rõ ràng một đạo lý: cho dù là ở bất cứ thời đại nào, thực lực mới là tối trọng yếu.
 
Nếu như lúc trước bản thân thực lực cường đại, phụ thân sẽ không vì bảo vệ mình mà chết; nếu bản thân cường đại thì sư phụ sẽ không bị buộc phải tự sát … Cho nên nếu muốn cải biến kiếp số thì đầu tiên nhất định phải đề thăng thực lực bản thân!
 
Đương nhiên với tình trạng hiện tại thì quan trọng nhất là phải nhanh chóng trị thương. Hắn không muốn phụ thân chỉ vì chút thương thế của bản thân mà phải làm bao cát bồi luyện nữa.
 
Nói chuyện phiếm với Hàn Nhất Nguyên thêm một hai câu, bụng Hàn Phong đã réo lên.
 
Hàn Nhất Nguyên vỗ ót, có chút tự trách:
 
- Con xem trí nhớ của ta, quên mất con vẫn còn bị thương. Phong nhi, chờ ta một chút, ta lập tức đi nấu cơm cho con.
 
Nói xong, Hàn Nhất Nguyên vội vàng chạy đi nhóm bếp. Nhìn bóng lưng của ông, nội tâm Hàn Phong như ba đào dậy sóng.
 
Cơm tối cũng không phong phú nhưng Hàn Phong ăn rất vui vẻ. Hắn vài lần chủ động gắp rau cho phụ thân khiến phụ than hắn cảm thấy vui mừng thầm nghĩ con mình ngày càng hiểu chuyện.
 
Sau khi ăn xong, Hàn Nhất Nguyên thu dọn mọi thứ rồi ngồi trước mặt Hàn Phong. Hai ngày nay bởi vì thương thế của nhi tử mà Hàn Nhất Nguyên bôn ba khắp nơi. Hôm nay thấy hắn đã có chuyển biến tốt đẹp liền dự định hỏi ra sự tình.
 
- Phong nhi, con nói cho ta nghe một chút, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao con lại đi luận võ với người ta để bị thương nặng như vậy?
 
Hàn Phong nghe phụ thân hỏi, trong đầu liền suy tư xem phải trả lời như thế nào. Lúc này lại nghe Hàn Nhất Nguyên nói tiếp:
 
- Kỳ thực con không nói ta cũng hiểu được. Đều tại ta vô dụng, không có năng lực bảo hộ con, khiến cho con và mẹ con đầu bị người khác khi dễ …
 
- Cha!
 
Hàn Phong thấy phụ thân tự trách, vội vàng nói:
 
- Cha yên tâm đi! Về sau con sẽ cẩn thận. Chờ sau khi thương thế khỏi rồi, con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sẽ không khiến cha thất vọng!
 
- Hảo! Hảo hài tử, con càng lớn càng hiểu chuyện. Con hiện tại vừa mới khoẻ lên một chút, nên nghỉ ngơi nhiều vào, ta không quấy rầy con nữa!
 
Hàn Nhất Nguyên sờ sờ cái trán của Hàn Phong, thân thiết căn dặn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
 
Chờ phụ thân đi ra ngoài, Hàn Phong lẳng lặng nằm trên giường thằm vận tâm pháp chữa thương kia, khống chế tí đấu khí yếu ớt của bản thân chậm rãi lưu động trong cơ thể từng chút từng chút chữa trị thương thế trên người.
 
Ngày hôm sau, lúc Hàn Phong từ trong chữa thương tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng hẳn.
 
Trải qua một đêm khôi phục, bây giờ thương thế của hắn đã khá lên được bảy tám phần.Nhưng tất cả những điều này đều nằm trong sở liệu của hắn, hiệu quả thần kỳ của bộ tâm pháp chữa thương này hắn đã nghiệm chứng qua vô số lần.
 
Đứng dậy rời giường, Hàn Phong phát hiện Hàn Nhất Nguyên đã đi ra ngoài.
 
Vì vậy, Hàn Phong lại ngồi xuống giường thử tu luyện. Đương nhiên, với kiến thức gần bốn trăm năm của hắn, tất nhiên sẽ không tu luyện mấy cái tâm pháp bất nhập lưu của Hàn gia.
 
Khoanh chân, nhắm mắt lại, Hàn Phong chậm rãi điều động đấu khí trong cơ thể tu luyện bộ tâm pháp có chút nghịch thiên mà hắn vô tình có được –  quyết!
 
Nói đến  quyết, hiện tại sợ rằng cũng không có mấy người nghe nói đến. Nhưng vào bảy trăm năm sau cái tên này đã vang danh đại lục, đặc biệt là những cao thủ đỉnh cấp không người nào không biết!
 
Đây là bởi vì người sáng chế tâm pháp đấu khí này chính là thái tử của Đại Viêm đế quốc hùng mạnh năm xưa – người được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, trí tuệ vô song, học thức uyên bác - Triệu Vô Cực.
 
Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kỳ thi hoạ không gì không giỏi. Nhìn chung lịch sử đại lục cả ngàn năm, Triệu Vô Cực hoàn toàn xứng danh với vị trí thiên hạ tối thiên tài. Duy ngã độc tôn!
 
Đương nhiên, thực tế không hẳn Triệu Vô Cực là toàn tài, bởi vì hắn cũng có một thứ hoàn toàn không hiểu – đó chính là vũ kỹ. Do trời sinh tư chất đấu khí kém tới cực điểm nên Triệu Vô Vực không thể dồn tâm tư vào phương diện này. Nếu như nói tài trí và học vấn của hắn mạnh đến đáng sợ thì vũ lực của hắn cũng yếu đến đáng sợ.
 
Triệu Vô Cực cho rằng hắn bản thân là thái tử tôn sư, cả đời cũng không cùng người khác động võ cho nên có hay không có vũ kỹ cũng không quan trọng. Nhưng mà hắn đã sai!
 
Phụ hoàng hắn, mẫu hậu của hắn, huynh đệ của hắn bị giết ngay trước mặt hắn … Thậm chí Triệu Vô Cưc hắn cũng đã gần như chết đi. Lúc hắn tỉnh lại thì cả đế quốc Đại Viêm đã sụp đổ.
 
Rút kinh nghiệm xương máu, Triệu Vô Cực sau khi bình phục thương thế cũng không có sa sút tinh thần mà gắng sức tụ tập hơn mười vị văn sĩ tài hoa nổi bật lúc đó cùng bế quan nghiên cứu vũ kỹ.
 
Theo giang hồ truyền văn, Triệu Vô Cực nghiên cứu hết hầu hết các vũ kỹ của thiên hạ. Dốc hết tâm huyết nghiên cứu, hơn ba mươi năm sau hắn đã sáng tạo ra một tâm pháp cổ quái bất đồng với tất cả các phái vũ kỹ khác. Hơn nữa, chính bản thân hắn thử qua cũng hết sức hài lòng và tự đặt cho bộ vũ kỹ này một cái tên rất khí phách là " quyết" hàm ý là sau khi tu luyện liền có thể .
 
Tục truyền, Triệu Vô Cực sau khi sáng tạo ra  quyết, bởi vì tiêu hao tâm lực quá lớn dẫn đến bản thân không kịp tu luyện mà qua đời. Sau đó  quyết cũng bị một người trong đám văn sỹ tham dự mang đi.
 
Với danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử của Triệu Vô Cực lúc đó các cường giả đều rất hứng thú với vũ kỹ mà hắn sáng tạo ra. Bởi vậy mà trên giang hồ lúc bấy giờ liền nổi lên một trận tinh phong huyết vũ.
 
Tuy nhiên, tràng tranh đấu thảm liệt này ngày sau lại trở thành thiên hạ đệ nhất tiếu thoại. Toàn bộ những người tham gia trong đó, đặc biệt là những cường giả hăng hái nhất đều bị mọi người trong thiên hạ xem thành đứa ngốc.
 
Bởi vì bọn họ tranh đoạt hoàn toàn chỉ là một bộ bất nhập lưu tâm pháp, cho dù là tâm pháp của một môn phái tam lưu so với nó cũng mạnh hơn vài phần.
 
Thiên tài tuyệt luân Triệu Vô Cực ngày đó đối với vũ kỹ dù sao cũng là tay ngang, bế quan cũng chỉ tạo ra chút ảnh hưởng. Một đời anh hùng cứ như vậy mà ra đi. Cũng đáng thương mà cũng đáng cười!
 
 quyết là một trò đùa khôi hài cũng được chính miệng nhiều cường giả thừa nhận. Rồi chuyện năm đó Triệu Vô Cực tự mình sáng tạo vũ kỹ cũng dần bị lãng quên. Thẳng cho đến khi Hàn Phong trong lúc vô ý có được.
 

/543

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status