edit:..Lam Thiên..
Thanh âm bao hàm huyền lực vang vọng ở trong rừng rậm, thật lâu không tiêu tan.
Vẫn không nhận được lời đáp lại của Mặc Nhiễm , Ngưng Sương cơ hồ chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện, hai hàng nước mắt trong suốt bất tri bất giác liền rơi xuống.
Nha đầu, chớ thương tâm, ta không sao. Ở lúc Ngưng thống khổ khó đè nén , giọng nói trầm thấp của Mặc Nhiễm liền truyền vào trong tai.
Thoáng chốc Ngưng Sương cười rộ lên, hỏi tới: Mặc Nhiễm, tại sao ngươi không ra gặp ta? Có phải là do ta khiến cho Minh Huyễn xảy ra chuyện cho nên ngươi tức giận? Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Im lặng trong chốc lát, mới truyền đến thanh âm của Mặc Nhiễm.
Nha đầu, Minh Huyễn sẽ không có chuyện gì , ta tin tưởng ngươi. Chỉ là mấy năm nay, lực ăn mòn của hắc vụ lớn mạnh hơn, nên ta không có khí lực để đi ra.
Ngưng Sương vừa nghe, liền biết rõ tình huống hiện tại của Mặc Nhiễm rất không tốt, lòng nàng như lửa đốt nhưng nàng lại chỉ có thể bó tay không có cách.
Loại cảm giác nhìn thấy người thân thiết chịu khổ nhưng bản thân lại bất lực thật sự là rất xấu, cường đại, nàng nhất định phải trong thời gian ngắn nhất cường đại lên, nhất định!
Mặc Nhiễm, ta nhất định phải cứu ngươi, nói cho ta biết, phải làm như thế nào mới có thể cứu được ngươi. Giọng nói của nàng kiên định không thể nghi ngờ.
Mặc Nhiễm thở dài thật sâu, ai! Nha đầu ngốc trọng tình trọng nghĩa này!
Ngươi có biết quyết định này của ngươi nói không chừng sẽ khiến ngươi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không?, nhưng sự chấp nhất của ngươi lại khiến cho ta không biết phải làm thế nào, đã như vậy, hãy để cho ta lại vì ngươi làm một chuyện tốt.
Đột nhiên, ánh sáng màu đen đại thịnh, đầm lầy vốn bình yên nhất thời sôi trào lên, một đầu rắn khổng lồ phá tan đầm lầy xuất hiện ở ngay trước mắt Ngưng Sương .
Đám người Nam Cung Thanh Ca chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen thoáng hiện, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
Mặc Nhiễm xuất hiện, khiến Ngưng Sương vô cùng vui vẻ. Nhưng thấy hắn đã từng tinh quang bốn phía lúc này ánh mắt lại ảm đạm đi rất nhiều, khiến cho nàng không ngừng lo lắng.
Nha đầu, thời gian ta xuất hiện có hạn, ngươi hãy nghe ta nói, muốn phá cái phong ấn này phải tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo mà năm đó dùng để phong ấn. Theo thứ tự là: Cửu tôn viêm hỏa đỉnh, thất tinh linh lung bích, âm dương vô cực kiếm, huyễn thải lưu diễm tháp. Chúng nó chính là chí bảo trấn phái của bốn đại tông môn cao nhất tại Thần Vực, chờ ngươi đến Thần Vực tự nhiên sẽ biết.
Ta chỉ còn năm mươi năm thời gian, cho nên, nếu như ngươi muốn cứu ta phải trong năm mươi năm tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo này. Về phần cứu như thế nào, chờ sau khi ngươi tập hợp đủ bốn kiện bảo bối này tự nhiên sẽ có thể cảm ứng được.
Nói xong, một đạo ánh sáng màu đen bắn ra, thẳng tắp bắn về phía mi tâm của Ngưng Sương.
Ngưng Sương chỉ cảm thấy mi tâm đau nhói, ngay sau đó liền có một dòng nước ấm từ ấn đường dọc theo kinh mạch tràn vào, Ngưng Sương nghi ngờ nhìn Mặc Nhiễm.
Làm xong hết thảy ,Mặc Nhiễm tựa hồ như bị rút hết khí lực toàn thân, hắn cố nén suy yếu nói, Nha đầu, nhớ, mọi việc không thể cưỡng cầu!
Theo tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt đầm lầy khôi phục lại yên tĩnh.
Xích Viêm, ta nhất định phải cứu Mặc Nhiễm, ngươi có ủng hộ ta không? im lặng một lúc lâu, Ngưng Sương nói ra quyết định của nàng.
Trong không gian, Xích Viêm thở dài thật sâu, Sương! Ngươi có biết chính mình phải đối mặt với bao nhiêu địch hay không?
Hắn không có đem khó khăn nói cho Ngưng Sương , hắn tin tưởng lấy tâm trí của nàng, nàng hẳn đã sớm đoán được con đường tương lai của chính mình có bao nhiêu khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết định như vậy. Vượt khó tiến lên, đây mới là phong cách của nàng.
Xích Viêm chỉ cấp cho Ngưng Sương một câu nói, Sương, cho dù phải bước vào địa ngục, vậy thì như thế nào? Nhớ, bên cạnh của ngươi vĩnh viễn đều có ta. Lời nói nhàn nhạt lộ ra kiên định không có gì có thể thay đổi, tựa như một hạt mầm bất tri bất giác vùi vào tâm linh của Ngưng Sương .
Sau khi đám người Nam Cung Thanh Ca tỉnh lại, đều chưa từng hỏi Ngưng Sương chuyện của Mặc Nhiễm, cũng khiến cho nàng thở phào một hơi.
Sau khi ăn một chút lương khô, bọn họ bắt đầu thảo luận vấn đề lộ tuyến.
Nơi phong ấn Mặc Nhiễm là phiến đầm lầy trong trung tâm rừng rậm Mê Vụ, hiện tại muốn tới Hiên Viên Đế Quốc, lại không biết nên đi phương hướng nào.
Ngưng Sương chỉ có thể xác định đi qua rừng rậm Mê Vụ là tới phiến rừng rậm năm đó Tần Trọng Thiên đuổi giết mẫu thân, nhưng nàng lại không biết phiến rừng rậm kia ở phương hướng nào.
Căn cứ vào phương hướng phân bố của Đại Lục Đế Quốc, Phượng Dương Đế Quốc ở phía nam, Hiên Viên Đế Quốc ở phía bắc, ta cảm thấy chúng ta nên đi hướng bắc. Nam Cung Thanh Ca căn nhắc một hồi lâu, thận trọng nói ra ý nghĩ của mình.
Ừ, có đạo lý! Băng Ngọc Hà phụ họa gật đầu, Nam Cung Thanh Ca kiến thức uyên bác bọn họ đã sớm lãnh giáo .
Xác định phương hướng tốt, bọn họ liền lên đường, có kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang mở đường, bọn họ liền một đường thông suốt.
Ở trước đêm trăng tròn, đoàn người Ngưng Sương vừa lúc đi ra khỏi rừng rậm Mê Vụ.
Nghênh đón bọn họ vẫn là một phiến rừng rậm mênh mông bát ngát, cổ mộc che trời, dây leo quấn quanh, nhưng lại có ánh sáng mặt trời lốm đốm xuyên thấu qua cành lá dày đặc chiếu xuống .
Không có hắc vụ bao phủ, hoa cỏ lộ ra xinh đẹp vốn có, gió mát nhẹ lướt qua, đưa tới từng trận mùi thơm, khiến lòng người thoải mái.
Trải qua phóng đoán lặp đi lặp lại của mọi người, cuối cùng xác định đây chính là rừng rậm Đoạn Hồn là thiên đường của người thám hiểm trong truyền thuyết. Cũng là địa phương Tần Ngạo Thiên —— thiên tài của đại lục biến mất trong truyền thuyết.
Thật ra thì, chuyện năm đó Ngưng Sương có rất nhiều nghi vấn, tỷ như, vì sao phụ thân lại đột nhiên tiến vào
Thanh âm bao hàm huyền lực vang vọng ở trong rừng rậm, thật lâu không tiêu tan.
Vẫn không nhận được lời đáp lại của Mặc Nhiễm , Ngưng Sương cơ hồ chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện, hai hàng nước mắt trong suốt bất tri bất giác liền rơi xuống.
Nha đầu, chớ thương tâm, ta không sao. Ở lúc Ngưng thống khổ khó đè nén , giọng nói trầm thấp của Mặc Nhiễm liền truyền vào trong tai.
Thoáng chốc Ngưng Sương cười rộ lên, hỏi tới: Mặc Nhiễm, tại sao ngươi không ra gặp ta? Có phải là do ta khiến cho Minh Huyễn xảy ra chuyện cho nên ngươi tức giận? Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Im lặng trong chốc lát, mới truyền đến thanh âm của Mặc Nhiễm.
Nha đầu, Minh Huyễn sẽ không có chuyện gì , ta tin tưởng ngươi. Chỉ là mấy năm nay, lực ăn mòn của hắc vụ lớn mạnh hơn, nên ta không có khí lực để đi ra.
Ngưng Sương vừa nghe, liền biết rõ tình huống hiện tại của Mặc Nhiễm rất không tốt, lòng nàng như lửa đốt nhưng nàng lại chỉ có thể bó tay không có cách.
Loại cảm giác nhìn thấy người thân thiết chịu khổ nhưng bản thân lại bất lực thật sự là rất xấu, cường đại, nàng nhất định phải trong thời gian ngắn nhất cường đại lên, nhất định!
Mặc Nhiễm, ta nhất định phải cứu ngươi, nói cho ta biết, phải làm như thế nào mới có thể cứu được ngươi. Giọng nói của nàng kiên định không thể nghi ngờ.
Mặc Nhiễm thở dài thật sâu, ai! Nha đầu ngốc trọng tình trọng nghĩa này!
Ngươi có biết quyết định này của ngươi nói không chừng sẽ khiến ngươi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không?, nhưng sự chấp nhất của ngươi lại khiến cho ta không biết phải làm thế nào, đã như vậy, hãy để cho ta lại vì ngươi làm một chuyện tốt.
Đột nhiên, ánh sáng màu đen đại thịnh, đầm lầy vốn bình yên nhất thời sôi trào lên, một đầu rắn khổng lồ phá tan đầm lầy xuất hiện ở ngay trước mắt Ngưng Sương .
Đám người Nam Cung Thanh Ca chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen thoáng hiện, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
Mặc Nhiễm xuất hiện, khiến Ngưng Sương vô cùng vui vẻ. Nhưng thấy hắn đã từng tinh quang bốn phía lúc này ánh mắt lại ảm đạm đi rất nhiều, khiến cho nàng không ngừng lo lắng.
Nha đầu, thời gian ta xuất hiện có hạn, ngươi hãy nghe ta nói, muốn phá cái phong ấn này phải tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo mà năm đó dùng để phong ấn. Theo thứ tự là: Cửu tôn viêm hỏa đỉnh, thất tinh linh lung bích, âm dương vô cực kiếm, huyễn thải lưu diễm tháp. Chúng nó chính là chí bảo trấn phái của bốn đại tông môn cao nhất tại Thần Vực, chờ ngươi đến Thần Vực tự nhiên sẽ biết.
Ta chỉ còn năm mươi năm thời gian, cho nên, nếu như ngươi muốn cứu ta phải trong năm mươi năm tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo này. Về phần cứu như thế nào, chờ sau khi ngươi tập hợp đủ bốn kiện bảo bối này tự nhiên sẽ có thể cảm ứng được.
Nói xong, một đạo ánh sáng màu đen bắn ra, thẳng tắp bắn về phía mi tâm của Ngưng Sương.
Ngưng Sương chỉ cảm thấy mi tâm đau nhói, ngay sau đó liền có một dòng nước ấm từ ấn đường dọc theo kinh mạch tràn vào, Ngưng Sương nghi ngờ nhìn Mặc Nhiễm.
Làm xong hết thảy ,Mặc Nhiễm tựa hồ như bị rút hết khí lực toàn thân, hắn cố nén suy yếu nói, Nha đầu, nhớ, mọi việc không thể cưỡng cầu!
Theo tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt đầm lầy khôi phục lại yên tĩnh.
Xích Viêm, ta nhất định phải cứu Mặc Nhiễm, ngươi có ủng hộ ta không? im lặng một lúc lâu, Ngưng Sương nói ra quyết định của nàng.
Trong không gian, Xích Viêm thở dài thật sâu, Sương! Ngươi có biết chính mình phải đối mặt với bao nhiêu địch hay không?
Hắn không có đem khó khăn nói cho Ngưng Sương , hắn tin tưởng lấy tâm trí của nàng, nàng hẳn đã sớm đoán được con đường tương lai của chính mình có bao nhiêu khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết định như vậy. Vượt khó tiến lên, đây mới là phong cách của nàng.
Xích Viêm chỉ cấp cho Ngưng Sương một câu nói, Sương, cho dù phải bước vào địa ngục, vậy thì như thế nào? Nhớ, bên cạnh của ngươi vĩnh viễn đều có ta. Lời nói nhàn nhạt lộ ra kiên định không có gì có thể thay đổi, tựa như một hạt mầm bất tri bất giác vùi vào tâm linh của Ngưng Sương .
Sau khi đám người Nam Cung Thanh Ca tỉnh lại, đều chưa từng hỏi Ngưng Sương chuyện của Mặc Nhiễm, cũng khiến cho nàng thở phào một hơi.
Sau khi ăn một chút lương khô, bọn họ bắt đầu thảo luận vấn đề lộ tuyến.
Nơi phong ấn Mặc Nhiễm là phiến đầm lầy trong trung tâm rừng rậm Mê Vụ, hiện tại muốn tới Hiên Viên Đế Quốc, lại không biết nên đi phương hướng nào.
Ngưng Sương chỉ có thể xác định đi qua rừng rậm Mê Vụ là tới phiến rừng rậm năm đó Tần Trọng Thiên đuổi giết mẫu thân, nhưng nàng lại không biết phiến rừng rậm kia ở phương hướng nào.
Căn cứ vào phương hướng phân bố của Đại Lục Đế Quốc, Phượng Dương Đế Quốc ở phía nam, Hiên Viên Đế Quốc ở phía bắc, ta cảm thấy chúng ta nên đi hướng bắc. Nam Cung Thanh Ca căn nhắc một hồi lâu, thận trọng nói ra ý nghĩ của mình.
Ừ, có đạo lý! Băng Ngọc Hà phụ họa gật đầu, Nam Cung Thanh Ca kiến thức uyên bác bọn họ đã sớm lãnh giáo .
Xác định phương hướng tốt, bọn họ liền lên đường, có kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang mở đường, bọn họ liền một đường thông suốt.
Ở trước đêm trăng tròn, đoàn người Ngưng Sương vừa lúc đi ra khỏi rừng rậm Mê Vụ.
Nghênh đón bọn họ vẫn là một phiến rừng rậm mênh mông bát ngát, cổ mộc che trời, dây leo quấn quanh, nhưng lại có ánh sáng mặt trời lốm đốm xuyên thấu qua cành lá dày đặc chiếu xuống .
Không có hắc vụ bao phủ, hoa cỏ lộ ra xinh đẹp vốn có, gió mát nhẹ lướt qua, đưa tới từng trận mùi thơm, khiến lòng người thoải mái.
Trải qua phóng đoán lặp đi lặp lại của mọi người, cuối cùng xác định đây chính là rừng rậm Đoạn Hồn là thiên đường của người thám hiểm trong truyền thuyết. Cũng là địa phương Tần Ngạo Thiên —— thiên tài của đại lục biến mất trong truyền thuyết.
Thật ra thì, chuyện năm đó Ngưng Sương có rất nhiều nghi vấn, tỷ như, vì sao phụ thân lại đột nhiên tiến vào
/117
|