Người thứ nhất vào tháp: Tử Diễm.
Mới vừa bước lên tầng thứ ba, một đạo âm thanh hùng hậu truyền vào trong tai, sóng âm tầng tầng lớp lớp khuếch tán, tiếng vọng lặp đi lặp lại thật lâu không ngừng.
Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt, hắn là người vào tháp thứ nhất, vậy nàng tính là cái gì? Chẳng lẽ là do nàng vào tháp lúc nửa đêm, nên Linh Tiêu Tháp còn chưa tỉnh ngủ, đem nàng quên mất?.
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm so đo điều này, huống chi mục đích nàng vào tháp vốn cũng không phải là vì danh lợi, mà là vì sự phó thác của Xích Viêm.
Tầng thứ nhất, tầng thứ hai đối với Tử Diễm và đám thuộc hạ kia của hắn mà nói, còn không phải là một bữa ăn sáng sao?
Theo Linh Tiêu tháp kêu lên càng ngày càng nhiều tên, Ngưng Sương đã bước lên tầng thứ ba. Cảnh tượng tầng thứ ba là một mảnh lâm hải ( cánh rừng) mờ mịt, vô biên vô hạn, cho dù có dùng thánh khiết chi nhãn cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Ngưng Sương chỉ đành phải bước chân đi từng bước một đi vào trong rừng rậm, càng đi sâu vào lại càng kinh hãi, lúc này cả phiến rừng rậm giống như không có giới hạn, vĩnh viễn cũng không đi tới điểm cuối.
Cùng lúc, đám người Tử Diễm đã đến tầng thứ hai.
Dưới lửa nóng công tâm, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên linh quang hiện ra, trận pháp, phiến rừng rậm này nhất định là có bố trí trận pháp.
Đem các loại trận pháp đã được học cùng với trận pháp đã từng thấy qua tỉ mỉ tìm tòi lần nữa, ở lúc nàng ngưng mắt nhìn lại, liền có thể từ trong đám cây cối chằng chịt nhìn ra đầu mối .
Căn cứ theo sự sắp xếp của cây cối trong phiến rừng rậm này mà đoán, thì đây hẳn là thất tinh bát quái trận, trận pháp này rất khó bố trí, trong trận cũng sẽ không thiết trí nguy hiểm tính mạng, tác dụng của nó thường là dùng để vây khốn mê hoặc người.
Có nhận thức như vậy, Ngưng Sương dứt khoát dừng bước lại, tĩnh tâm suy diễn cách phá giải trận pháp , trong âm dương vô cực giải trừ cấm thuật mà nàng học cũng có rất nhiều kiến thức về trận pháp.
Căn cứ theo phương vị cuả thất tinh bắc đẩu phân biệt đánh ra bảy đạo huyền lực, sau đó ở trên không vẽ một đồ án thái cực bát quái, theo huyền lực từ thất tinh bắc đẩu chiếu lên đồ án bát quái, đồ án bát quái hạ xuống từng đạo một ánh sáng đem phiến rừng rậm bao trùm, cây cối bị ánh sáng chiếu tới bắt đầu tự động di chuyển ra.
Một lúc lâu sau, một cái thông đạo xuất hiện ở trước mắt Ngưng Sương, theo bước chân nàng đi về phía trước, cây cối sau lưng lại vèo một tiếng khôi phục lại xắp xếp như cũ.
Đi tới cuối đường, nàng không nhìn thấy phần thưởng, ngược lại lại thấy một bức tường đang bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lam tùy ý bốc cháy ở trên bức tường, nhưng trong không khí lại không có cảm giác nóng, trái lại , còn tản mát ra sự lạnh lẽo khắc cốt ghi tâm.
Ngưng Sương nghi ngờ đứng ở trước mặt bức tường lửa, không nghĩ ra chính mình đã sai ở chỗ nào, cùng lúc giọng nói ôn nhuận của Thanh Long vang lên, Chủ nhân, đây chính là thần hỏa hiếm thấy—— Băng Phách Hàn Diễm, người nhanh thu lại!
Ngưng Sương bừng tỉnh hiểu ra, thì ra bức tường lửa chắn ở trước mặt này chính là phần thưởng của mình a! Chỉ là hỏa diễm hàn khí bức người như vậy phải thu thế nào?
Ngưng Sương thử lấy băng ngọc hàn lực hấp thu, lại tốn công vô ích. Đang lúc nàng sắp vô kế khả thi, thì Thanh Long lên tiếng nhắc nhở nàng.
Chủ nhân, người hãy dùng băng hỏa thôn thiên hồ lô thu lại!
Ngưng Sương theo lời lấy ra băng hỏa thôn thiên hồ lô, lại thúc giục băng ngọc hàn lực, một đoàn ánh sáng màu băng lam loé lên, đoàn ánh sáng màu lam này giống như có lực hút cường đại, đem hỏa diễm đang cháy dần dần hút vào trong hồ lô.
Cứ như vậy, ước chừng qua nửa canh giờ, băng hỏa thôn thiên hồ lô mới hút sạch ngọn lửa trên tường, nhiệt độ trong không khí dần dần trở lại bình thường.
Sau khi băng phách hàn diễm bị hút đi, bức tường lửa đang cháy đột nhiên biến mất, lộ ra bậc thang ở phía sau.
Ngưng Sương chậm rãi đi lên, lại nghe được giọng nói của Linh Tiêu Tháp vang lên lần nữa, Đệ nhất danh - Tử Diễm, đã lên tới tầng thứ ba.
Theo sát phía sau đều là những cái tên xa lạ, hẳn là đám thuộc hạ kia của Tử Diễm . Khiến Ngưng Sương cảm thấy vui mừng nhất chính là đám người Nam Cung Thanh Ca, Băng Ngọc Hà và người trong gia tộc của bọn họ đều đã đến tầng thứ hai.
Khi cảnh tượng tầng thứ tư xuất hiện tại trước mắt thì ở trong lòng của Ngưng Sương chỉ có rung động, là tràn đầy rung động. Bởi vì tầng thứ tư cư nhiên là một đội con rối sắp hàng chỉnh tề. Mỗi một con rối đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, trên đầu đội mũ giáp cùng màu sắc, trong tay cầm trường thương trắng bạc, chỉ còn lại hai con mắt lộ ra bên ngoài.
Bạch Hổ, biến thành áo giáp! Ngưng Sương hiểu đây là một cuộc chiến đấu cứng đối cứng, sau khi sử dụng biến thành áo giáp, lực chiến đấu của chính nàng lại được tăng thêm
Một bộ áo giáp màu trắng đem thân hình yểu điệu của Ngưng Sương bao bọc lại càng thêm hoàn mỹ, gọi ra Phượng Ngâm Kiếm, Ngưng Sương âm thầm chuẩn bị tốt sẵn sàng chiến đấu.
Những con rối kia giống như cảm ứng được hơi thở của Ngưng Sương, trong đôi mắt hai con rối hàng đầu tiên chợt lóe lên kim quang, trường thương trong tay theo sát lóe lên ngân quang, sau đó trường thương liền biến mất trong tay bọn họ, đồng thời cùng lúc xuất hiện tại phía trước và phía sau thân thể Ngưng Sương.
Những con rối khác vẫn không có động tĩnh, chắc là nghỉ ngơi dưỡng sức lặng lẽ đợi chờ người trèo lên trên tháp ở phía sau, kể từ đó, trong lòng Ngưng Sương ngược lại ít đi mấy phần lo lắng. Mặc dù động tác công kích của những con rối này còn cứng ngắc, nhưng chúng nó đều có thực lực huyền tôn hậu kỳ, lại không hãi sợ đao kiếm. Nếu là đồng loạt cùng xông lên, cho dù cường hãn như nàng, chỉ sợ cũng khó có lực chống đỡ.
Cũng may sau khi biến thành áo giáp Ngưng Sương mở ra kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang, nếu không, dưới sự công kích trước sau của hai thanh trường thương này, sợ rằng nàng đã bị thương nặng. Trường thương thật nhanh đụng vào kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang, “ầm” một tiếng, huyền quang bắn ra bốn phía, chỉ là bị vách tường ngăn trở lại, không lan rộng ra bên ngoài tháp.
Kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang có thực lực sâu không lường được của Xích Viêm, mới có thể dễ dàng liền chặn lại một kích trí mạng của con rối có thực lực huyền tôn. Chỉ là Ngưng Sương cũng bị lực lượng khổng lồ này đâm trúng , phải lùi lại mấy bước, hai thanh trường thương lại trở về trong tay hai con rối.
Hai tay Ngưng Sương kết ấn, Phượng Ngâm nhanh chóng xông tới, kiếm quang bén nhọn hướng tới một con rối trong đó đánh
Mới vừa bước lên tầng thứ ba, một đạo âm thanh hùng hậu truyền vào trong tai, sóng âm tầng tầng lớp lớp khuếch tán, tiếng vọng lặp đi lặp lại thật lâu không ngừng.
Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt, hắn là người vào tháp thứ nhất, vậy nàng tính là cái gì? Chẳng lẽ là do nàng vào tháp lúc nửa đêm, nên Linh Tiêu Tháp còn chưa tỉnh ngủ, đem nàng quên mất?.
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm so đo điều này, huống chi mục đích nàng vào tháp vốn cũng không phải là vì danh lợi, mà là vì sự phó thác của Xích Viêm.
Tầng thứ nhất, tầng thứ hai đối với Tử Diễm và đám thuộc hạ kia của hắn mà nói, còn không phải là một bữa ăn sáng sao?
Theo Linh Tiêu tháp kêu lên càng ngày càng nhiều tên, Ngưng Sương đã bước lên tầng thứ ba. Cảnh tượng tầng thứ ba là một mảnh lâm hải ( cánh rừng) mờ mịt, vô biên vô hạn, cho dù có dùng thánh khiết chi nhãn cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Ngưng Sương chỉ đành phải bước chân đi từng bước một đi vào trong rừng rậm, càng đi sâu vào lại càng kinh hãi, lúc này cả phiến rừng rậm giống như không có giới hạn, vĩnh viễn cũng không đi tới điểm cuối.
Cùng lúc, đám người Tử Diễm đã đến tầng thứ hai.
Dưới lửa nóng công tâm, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên linh quang hiện ra, trận pháp, phiến rừng rậm này nhất định là có bố trí trận pháp.
Đem các loại trận pháp đã được học cùng với trận pháp đã từng thấy qua tỉ mỉ tìm tòi lần nữa, ở lúc nàng ngưng mắt nhìn lại, liền có thể từ trong đám cây cối chằng chịt nhìn ra đầu mối .
Căn cứ theo sự sắp xếp của cây cối trong phiến rừng rậm này mà đoán, thì đây hẳn là thất tinh bát quái trận, trận pháp này rất khó bố trí, trong trận cũng sẽ không thiết trí nguy hiểm tính mạng, tác dụng của nó thường là dùng để vây khốn mê hoặc người.
Có nhận thức như vậy, Ngưng Sương dứt khoát dừng bước lại, tĩnh tâm suy diễn cách phá giải trận pháp , trong âm dương vô cực giải trừ cấm thuật mà nàng học cũng có rất nhiều kiến thức về trận pháp.
Căn cứ theo phương vị cuả thất tinh bắc đẩu phân biệt đánh ra bảy đạo huyền lực, sau đó ở trên không vẽ một đồ án thái cực bát quái, theo huyền lực từ thất tinh bắc đẩu chiếu lên đồ án bát quái, đồ án bát quái hạ xuống từng đạo một ánh sáng đem phiến rừng rậm bao trùm, cây cối bị ánh sáng chiếu tới bắt đầu tự động di chuyển ra.
Một lúc lâu sau, một cái thông đạo xuất hiện ở trước mắt Ngưng Sương, theo bước chân nàng đi về phía trước, cây cối sau lưng lại vèo một tiếng khôi phục lại xắp xếp như cũ.
Đi tới cuối đường, nàng không nhìn thấy phần thưởng, ngược lại lại thấy một bức tường đang bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lam tùy ý bốc cháy ở trên bức tường, nhưng trong không khí lại không có cảm giác nóng, trái lại , còn tản mát ra sự lạnh lẽo khắc cốt ghi tâm.
Ngưng Sương nghi ngờ đứng ở trước mặt bức tường lửa, không nghĩ ra chính mình đã sai ở chỗ nào, cùng lúc giọng nói ôn nhuận của Thanh Long vang lên, Chủ nhân, đây chính là thần hỏa hiếm thấy—— Băng Phách Hàn Diễm, người nhanh thu lại!
Ngưng Sương bừng tỉnh hiểu ra, thì ra bức tường lửa chắn ở trước mặt này chính là phần thưởng của mình a! Chỉ là hỏa diễm hàn khí bức người như vậy phải thu thế nào?
Ngưng Sương thử lấy băng ngọc hàn lực hấp thu, lại tốn công vô ích. Đang lúc nàng sắp vô kế khả thi, thì Thanh Long lên tiếng nhắc nhở nàng.
Chủ nhân, người hãy dùng băng hỏa thôn thiên hồ lô thu lại!
Ngưng Sương theo lời lấy ra băng hỏa thôn thiên hồ lô, lại thúc giục băng ngọc hàn lực, một đoàn ánh sáng màu băng lam loé lên, đoàn ánh sáng màu lam này giống như có lực hút cường đại, đem hỏa diễm đang cháy dần dần hút vào trong hồ lô.
Cứ như vậy, ước chừng qua nửa canh giờ, băng hỏa thôn thiên hồ lô mới hút sạch ngọn lửa trên tường, nhiệt độ trong không khí dần dần trở lại bình thường.
Sau khi băng phách hàn diễm bị hút đi, bức tường lửa đang cháy đột nhiên biến mất, lộ ra bậc thang ở phía sau.
Ngưng Sương chậm rãi đi lên, lại nghe được giọng nói của Linh Tiêu Tháp vang lên lần nữa, Đệ nhất danh - Tử Diễm, đã lên tới tầng thứ ba.
Theo sát phía sau đều là những cái tên xa lạ, hẳn là đám thuộc hạ kia của Tử Diễm . Khiến Ngưng Sương cảm thấy vui mừng nhất chính là đám người Nam Cung Thanh Ca, Băng Ngọc Hà và người trong gia tộc của bọn họ đều đã đến tầng thứ hai.
Khi cảnh tượng tầng thứ tư xuất hiện tại trước mắt thì ở trong lòng của Ngưng Sương chỉ có rung động, là tràn đầy rung động. Bởi vì tầng thứ tư cư nhiên là một đội con rối sắp hàng chỉnh tề. Mỗi một con rối đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, trên đầu đội mũ giáp cùng màu sắc, trong tay cầm trường thương trắng bạc, chỉ còn lại hai con mắt lộ ra bên ngoài.
Bạch Hổ, biến thành áo giáp! Ngưng Sương hiểu đây là một cuộc chiến đấu cứng đối cứng, sau khi sử dụng biến thành áo giáp, lực chiến đấu của chính nàng lại được tăng thêm
Một bộ áo giáp màu trắng đem thân hình yểu điệu của Ngưng Sương bao bọc lại càng thêm hoàn mỹ, gọi ra Phượng Ngâm Kiếm, Ngưng Sương âm thầm chuẩn bị tốt sẵn sàng chiến đấu.
Những con rối kia giống như cảm ứng được hơi thở của Ngưng Sương, trong đôi mắt hai con rối hàng đầu tiên chợt lóe lên kim quang, trường thương trong tay theo sát lóe lên ngân quang, sau đó trường thương liền biến mất trong tay bọn họ, đồng thời cùng lúc xuất hiện tại phía trước và phía sau thân thể Ngưng Sương.
Những con rối khác vẫn không có động tĩnh, chắc là nghỉ ngơi dưỡng sức lặng lẽ đợi chờ người trèo lên trên tháp ở phía sau, kể từ đó, trong lòng Ngưng Sương ngược lại ít đi mấy phần lo lắng. Mặc dù động tác công kích của những con rối này còn cứng ngắc, nhưng chúng nó đều có thực lực huyền tôn hậu kỳ, lại không hãi sợ đao kiếm. Nếu là đồng loạt cùng xông lên, cho dù cường hãn như nàng, chỉ sợ cũng khó có lực chống đỡ.
Cũng may sau khi biến thành áo giáp Ngưng Sương mở ra kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang, nếu không, dưới sự công kích trước sau của hai thanh trường thương này, sợ rằng nàng đã bị thương nặng. Trường thương thật nhanh đụng vào kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang, “ầm” một tiếng, huyền quang bắn ra bốn phía, chỉ là bị vách tường ngăn trở lại, không lan rộng ra bên ngoài tháp.
Kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang có thực lực sâu không lường được của Xích Viêm, mới có thể dễ dàng liền chặn lại một kích trí mạng của con rối có thực lực huyền tôn. Chỉ là Ngưng Sương cũng bị lực lượng khổng lồ này đâm trúng , phải lùi lại mấy bước, hai thanh trường thương lại trở về trong tay hai con rối.
Hai tay Ngưng Sương kết ấn, Phượng Ngâm nhanh chóng xông tới, kiếm quang bén nhọn hướng tới một con rối trong đó đánh
/117
|