Edit:..Lam Thiên..
Người áo đen bất động, Ngưng Sương cũng không dám vọng động, mặc dù người áo đen kia chỉ ngồi ở nơi đó, nhưng cả người lại phát ra khí thế so với cự long ba đầu vừa mới tấn công khiến thiên địa biến sắc hồi nãy càng làm cho người ta kinh hãi, hắn rất có khí thế của một người làm quan cả họ được nhờ .
Ngưng Sương tin tưởng, nếu không phải do uy áp cường đại của Thanh Long trợ giúp nàng chống đỡ, thì người áo đen này chỉ dùng uy áp cũng có thể dễ dàng đem nàng đánh bay một lần nữa. Ở trước mặt người áo đen đang ngồi thẳng như núi này, Ngưng Sương đối với từ bản thân như con kiến hôi một từ có lĩnh hội.
Chỉ là, cảm giác như vậy rất nhanh bị nàng đè nén ở xuống đáy lòng, nàng nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: “nếu như phải chiến đấu đến cùng, thì cho dù là con kiến hôi nàng cũng phải làm con chim mạnh mẽ nhất, không thể để cho hắn dễ dàng ăn được!
Ở lúc Ngưng Sương chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ người áo đen truyền đến, Tiểu cô nương, tới đây, đến chỗ của Bổn vương, Bổn vương có thể giúp ngươi trèo lên nơi cao nhất. . .
Giọng nói này vang vọng lặp đi lặp lại quanh quẩn trong không trung, không ngừng truyền vào trong tai của Ngưng Sương. Trong giọng nói này giống như có một cổ ma lực, khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo.
Tâm thần của Ngưng Sương có mấy phần bị mê hoặc, nhưng lại chưa hoàn toàn đánh mất tỉnh táo, lúc này nàng như lọt vào một mảnh mê mang thiên nhân giao chiến.
Tiếng vang vọng chưa hết, giọng nói kia lại không ngừng cố gắng truyền ra, Tiểu cô nương, Bổn vương là chúa tể của thiên địa này, chỉ có Bổn vương mới có thể giúp ngươi thực hiện tâm nguyện, nhanh tới nơi này của Bổn vương, nhanh tới, nhanh tới. . .
Dưới sự mê hoặc của giọng nói , đôi mắt màu đen vốn sáng rực như ánh sao của Ngưng Sương dần dần phai nhạt xuống, trống trải giống như ao tù nước đọng, nàng không nhịn được bước chân đi tới chỗ người áo đen.
Minh Huyễn thấy thế, sắc mặt tái nhợt kêu lên: Nha đầu, mau trở lại, đây là nhiếp hồn thuật của Ma tộc.
Nhưng Ngưng Sương đối với lời kêu gọi của Minh Huyễn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ từng bước đi tới chỗ người áo đen.
Nha đầu, mau trở lại ! Minh Huyễn không ngừng gọi, trong giọng nói chất chứa đầy lo lắng.
Lời nói của hắn nháy mắt bị bao phủ trong giọng nói cổ hoặc của người áo đen, mắt thấy Ngưng Sương đã đi được mười mấy bước, đáy mắt Minh Huyễn hiện đầy vẻ quyết tuyệt. Hắn tham lam ngắm nhìn Ngưng Sương đang mặc khôi giáp nặng nề, lẩm bẩm nói: nha đầu, chỉ mong ngươi có thể tránh được một kiếp này!
Sau đó hai tay liên tục kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam từ trong cơ thể hắn xông ra, trong phút chốc, thân thể vốn hư ảo đột nhiên ngưng thành thật. Theo hắn không ngừng kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam và ánh sáng màu tím đan xen lẫn nhau xoay quanh đỉnh đầu hắn.
Tử Minh Luân Hồi Ấn, PHÁ...! Minh Huyễn quát to một tiếng, một đoàn tử quang lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hóa thành sáu đạo tử quang ( ánh sáng màu tím), kèm theo tử lôi ( sấm chớp màu tím) nổ vang trên bầu trời, nhanh chóng xoay tròn bao quanh một trận đồ kỳ dị. Trong lúc nhất thời, tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng từng đạo tia chớp màu tím liên tục đánh xuống, thiên địa giống như cũng bị tử quang này bao phủ.
Theo phạm vi xoay tròn càng ngày càng rộng, sắc mặt anh tuấn của Minh Huyễn càng ngày càng tái nhợt. Ở dưới trận đồ phát huy, nhiếp hồn thuật của người áo đen liền yếu đi mấy phần, rốt cuộc, cổ họng Minh Huyễn có chút ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Mắt thấy trận đồ đã muốn bao trùm đến trên người Ngưng Sương, Minh Huyễn liều mạng kết ấn một lần cuối cùng, khiến cho huyền lực trong cơ thể bị rút sạch .
“Oanh,...”
Một tiếng sấm vang dội tận mây xanh , trận đồ màu tím trong nháy mắt bao trùm cả khu vực cửa thành, Ngưng Sương chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn bên tai, trong chốc lát tất cả những chuyện vừa mới vừa xảy giống như một bức họa nhanh chóng hiện ra trước mặt nàng.
Huyễn. . . Nàng ngoảnh đầu quay lại nhìn , vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể Minh Huyễn đang dần dần biến mất.
Ngưng Sương nhất thời tâm thần câu liệt chạy như điên, chỉ vì muốn bắt lấy thân thể đang dần biến mất của Minh Huyễn, nhưng lại chỉ thấy trong hư ảo Minh Huyễn hướng nàng kéo ra một nụ cười không hối hận, nàng còn có thể nghe thấy một lời nói rất nhỏ.
Nha đầu. . .
Câu nói kế tiếp theo bóng dáng của hắn biến mất mà vùi lấp, chỉ còn lại một hạt châu màu đen rơi vào trong tay Ngưng Sương.
Ngưng Sương nắm thật chặt viên hồn châu màu đen kia, trước mắt nàng hiện lên một màn mười mấy năm qua, cùng Minh Huyễn ở chung với nhau.
Huyễn, ngươi đã là lão yêu quái mấy vạn tuổi rồi, còn bày ra tư thái điên đảo chúng sinh bực này làm gì, không phải là muốn dùng sắc dụ đi!
Ừm! Nha đầu bị dụ dỗ sao?
Nha đầu, tảng đá màu xanh nhạt nằm ở góc kia, bên trong tích chứa chính là lam huyền tinh hệ thủy , kẻ ngốc chủ quán kia lại chỉ bán một huyền tinh, nhanh chóng mua lại.
Thôi đi, ta nhưng đã từng tung hoành thiên địa, Minh Huyễn ta không có gì mà không biết , điểm ấy nhãn lực sao lại không có?
Những lơi nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc ngão nghễ thì kiếm mi mục lãng, lúc dịu dàng thì khóe môi cong lên, còn có lúc thân thiết khi ân cần dạy bảo, tất cả tất cả, vẫn còn đang tái hiện ở trước mắt nàng. Chỉ là bóng dáng cao quý vô song, bễ nghễ thiên hạ ấy lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ngưng Sương tự mình đắm chìm trong bi thương thật lớn khi mất đi Minh Huyễn, nên đối với mọi thứ chung quanh nàng giống như không còn có chút cảm giác, cho đến khi nàng ý thức được thì một đạo sát khí ác liệt đã bay tới gần nàng.
Vẻ mặt Ngưng Sương tràn đầy phẫn hận nhìn người áo đen, cảm thụ sát khí màu đen sắc bén gần trong gang tấc, giống như nghe được âm thanh sát khí cắt vào da thịt. Giờ khắc này, thời gian và không gian cũng bị người áo đen phong tỏa, Minh Huyễn từng nói với nàng, đây là khả năng khống chế lĩnh vực chi có cường giả thần giai mới có thể thi triển .
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thôi, nếu Minh Huyễn, người luôn cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau đã không còn, vậy nàng liền cùng hắn gặp nhau trên đường luân
Người áo đen bất động, Ngưng Sương cũng không dám vọng động, mặc dù người áo đen kia chỉ ngồi ở nơi đó, nhưng cả người lại phát ra khí thế so với cự long ba đầu vừa mới tấn công khiến thiên địa biến sắc hồi nãy càng làm cho người ta kinh hãi, hắn rất có khí thế của một người làm quan cả họ được nhờ .
Ngưng Sương tin tưởng, nếu không phải do uy áp cường đại của Thanh Long trợ giúp nàng chống đỡ, thì người áo đen này chỉ dùng uy áp cũng có thể dễ dàng đem nàng đánh bay một lần nữa. Ở trước mặt người áo đen đang ngồi thẳng như núi này, Ngưng Sương đối với từ bản thân như con kiến hôi một từ có lĩnh hội.
Chỉ là, cảm giác như vậy rất nhanh bị nàng đè nén ở xuống đáy lòng, nàng nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: “nếu như phải chiến đấu đến cùng, thì cho dù là con kiến hôi nàng cũng phải làm con chim mạnh mẽ nhất, không thể để cho hắn dễ dàng ăn được!
Ở lúc Ngưng Sương chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ người áo đen truyền đến, Tiểu cô nương, tới đây, đến chỗ của Bổn vương, Bổn vương có thể giúp ngươi trèo lên nơi cao nhất. . .
Giọng nói này vang vọng lặp đi lặp lại quanh quẩn trong không trung, không ngừng truyền vào trong tai của Ngưng Sương. Trong giọng nói này giống như có một cổ ma lực, khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo.
Tâm thần của Ngưng Sương có mấy phần bị mê hoặc, nhưng lại chưa hoàn toàn đánh mất tỉnh táo, lúc này nàng như lọt vào một mảnh mê mang thiên nhân giao chiến.
Tiếng vang vọng chưa hết, giọng nói kia lại không ngừng cố gắng truyền ra, Tiểu cô nương, Bổn vương là chúa tể của thiên địa này, chỉ có Bổn vương mới có thể giúp ngươi thực hiện tâm nguyện, nhanh tới nơi này của Bổn vương, nhanh tới, nhanh tới. . .
Dưới sự mê hoặc của giọng nói , đôi mắt màu đen vốn sáng rực như ánh sao của Ngưng Sương dần dần phai nhạt xuống, trống trải giống như ao tù nước đọng, nàng không nhịn được bước chân đi tới chỗ người áo đen.
Minh Huyễn thấy thế, sắc mặt tái nhợt kêu lên: Nha đầu, mau trở lại, đây là nhiếp hồn thuật của Ma tộc.
Nhưng Ngưng Sương đối với lời kêu gọi của Minh Huyễn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ từng bước đi tới chỗ người áo đen.
Nha đầu, mau trở lại ! Minh Huyễn không ngừng gọi, trong giọng nói chất chứa đầy lo lắng.
Lời nói của hắn nháy mắt bị bao phủ trong giọng nói cổ hoặc của người áo đen, mắt thấy Ngưng Sương đã đi được mười mấy bước, đáy mắt Minh Huyễn hiện đầy vẻ quyết tuyệt. Hắn tham lam ngắm nhìn Ngưng Sương đang mặc khôi giáp nặng nề, lẩm bẩm nói: nha đầu, chỉ mong ngươi có thể tránh được một kiếp này!
Sau đó hai tay liên tục kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam từ trong cơ thể hắn xông ra, trong phút chốc, thân thể vốn hư ảo đột nhiên ngưng thành thật. Theo hắn không ngừng kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam và ánh sáng màu tím đan xen lẫn nhau xoay quanh đỉnh đầu hắn.
Tử Minh Luân Hồi Ấn, PHÁ...! Minh Huyễn quát to một tiếng, một đoàn tử quang lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hóa thành sáu đạo tử quang ( ánh sáng màu tím), kèm theo tử lôi ( sấm chớp màu tím) nổ vang trên bầu trời, nhanh chóng xoay tròn bao quanh một trận đồ kỳ dị. Trong lúc nhất thời, tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng từng đạo tia chớp màu tím liên tục đánh xuống, thiên địa giống như cũng bị tử quang này bao phủ.
Theo phạm vi xoay tròn càng ngày càng rộng, sắc mặt anh tuấn của Minh Huyễn càng ngày càng tái nhợt. Ở dưới trận đồ phát huy, nhiếp hồn thuật của người áo đen liền yếu đi mấy phần, rốt cuộc, cổ họng Minh Huyễn có chút ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Mắt thấy trận đồ đã muốn bao trùm đến trên người Ngưng Sương, Minh Huyễn liều mạng kết ấn một lần cuối cùng, khiến cho huyền lực trong cơ thể bị rút sạch .
“Oanh,...”
Một tiếng sấm vang dội tận mây xanh , trận đồ màu tím trong nháy mắt bao trùm cả khu vực cửa thành, Ngưng Sương chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn bên tai, trong chốc lát tất cả những chuyện vừa mới vừa xảy giống như một bức họa nhanh chóng hiện ra trước mặt nàng.
Huyễn. . . Nàng ngoảnh đầu quay lại nhìn , vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể Minh Huyễn đang dần dần biến mất.
Ngưng Sương nhất thời tâm thần câu liệt chạy như điên, chỉ vì muốn bắt lấy thân thể đang dần biến mất của Minh Huyễn, nhưng lại chỉ thấy trong hư ảo Minh Huyễn hướng nàng kéo ra một nụ cười không hối hận, nàng còn có thể nghe thấy một lời nói rất nhỏ.
Nha đầu. . .
Câu nói kế tiếp theo bóng dáng của hắn biến mất mà vùi lấp, chỉ còn lại một hạt châu màu đen rơi vào trong tay Ngưng Sương.
Ngưng Sương nắm thật chặt viên hồn châu màu đen kia, trước mắt nàng hiện lên một màn mười mấy năm qua, cùng Minh Huyễn ở chung với nhau.
Huyễn, ngươi đã là lão yêu quái mấy vạn tuổi rồi, còn bày ra tư thái điên đảo chúng sinh bực này làm gì, không phải là muốn dùng sắc dụ đi!
Ừm! Nha đầu bị dụ dỗ sao?
Nha đầu, tảng đá màu xanh nhạt nằm ở góc kia, bên trong tích chứa chính là lam huyền tinh hệ thủy , kẻ ngốc chủ quán kia lại chỉ bán một huyền tinh, nhanh chóng mua lại.
Thôi đi, ta nhưng đã từng tung hoành thiên địa, Minh Huyễn ta không có gì mà không biết , điểm ấy nhãn lực sao lại không có?
Những lơi nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc ngão nghễ thì kiếm mi mục lãng, lúc dịu dàng thì khóe môi cong lên, còn có lúc thân thiết khi ân cần dạy bảo, tất cả tất cả, vẫn còn đang tái hiện ở trước mắt nàng. Chỉ là bóng dáng cao quý vô song, bễ nghễ thiên hạ ấy lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ngưng Sương tự mình đắm chìm trong bi thương thật lớn khi mất đi Minh Huyễn, nên đối với mọi thứ chung quanh nàng giống như không còn có chút cảm giác, cho đến khi nàng ý thức được thì một đạo sát khí ác liệt đã bay tới gần nàng.
Vẻ mặt Ngưng Sương tràn đầy phẫn hận nhìn người áo đen, cảm thụ sát khí màu đen sắc bén gần trong gang tấc, giống như nghe được âm thanh sát khí cắt vào da thịt. Giờ khắc này, thời gian và không gian cũng bị người áo đen phong tỏa, Minh Huyễn từng nói với nàng, đây là khả năng khống chế lĩnh vực chi có cường giả thần giai mới có thể thi triển .
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thôi, nếu Minh Huyễn, người luôn cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau đã không còn, vậy nàng liền cùng hắn gặp nhau trên đường luân
/117
|