Sau một lúc lâu, liền có người gõ cửa phòng của Ngưng Sương, thấy Minh Huyễn không chút cử động, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là thản nhiên đứng dậy đi ra mở cửa.
Đứng trước cửa chính là nữ tử thanh tú lần trước thay nàng làm thủ tục ủy thác kia
Ngài hảo, ta là đến báo cho ngài biết, đan dược ngài ủy thác chúng ta bán đấu giá tổng giá trị là tám vạn huyền tinh, sau khi khấu trừ tám ngàn tiền thuê, ngài còn bảy vạn hai ngàn huyền tinh, chúng ta đã thay ngài tích vào trong thẻ hắc huyền tinh. Không biết ngài có muốn trước kiểm tra một chút hay không? nữ tử thanh tú thái độ cung kính nói.
NgưngSương đối với Thiên Nhai Các lại thêm mấy phần hảo cảm, sau khi nàng ẩn giấu tu vi thật của mình thì tu vi hiện tại của nàng chỉ còn là tam tinh tinh huyền sư, đối phương lại là ngũ tinh tinh huyền sư, thực lực cách xa nhau như vậy, nhưng thái độ của đối phương đối với nàng vẫn kính cẩn như thế, quả thật là rất hiếm có.
Không cần, đối với uy tín của quý các ta tự nhiên tin tưởng, đa tạ ngươi đã tới thông báo cho ta.
Lúcnàng trở lại chỗ ngồi, thì vật phẩm cuối cùng của tối nay cũng đã xuất hiện tại trên đài, đó là một cái huyền khí lấp lánh màu sắc băng lam.
Sau khi Hồng Y đem vật phẩm đặt ở trên đài cao, liền nói liên tục: Đây là huyền khí phi hành —— phi thiên băng hoàng dực, thuộc loại thượng phẩm bảo khí, giá khởi điểm là một vạn huyền tinh.
Thượng phẩm bảo khí, mặc dù phẩm cấp có hơi thấp một chút, nhưng hiện tại rất thích hợp với ngươi, mua đi! Nói không chừng có thể cải tiến một phen. Cả đêm, cũng không có xuất hiện đồ tốt khiến Minh Huyễn động lòng, hắn có chút không có hứng thú.
Đáy mắt Ngưng Sương thoáng qua một đạo u quang, nhưng nàng không có ra giá trước, nàng đang đợi cái người đại tài khí thô đối diện lên tiếng trước.
Bởi vì giá khởi điểm món bảo khí này quá cao, tuy nói là thượng phẩm phi hành khí hiếm thấy, nhưng chức năng bất quá cũng chỉ có một, đến mức sau khi Hồng Y giới thiệu xong vẫn chậm chạp không có ai ra giá.
Ngưng Sương đang suy nghĩ xem mình là có thể lấy giá khởi điểm đem vật này bỏ vào trong túi hay không, thì lại nghe được thanh âm của người lúc trước mua tử phủ kiền khôn đan vang lên.
Một vạn năm trăm huyền tinh.
Dừng lại một lát, thấy không ai theo vào, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là cau mày báo giá: Hai vạn.
Ba vạn. người nọ tăng giá rất cao, trong giọng nói lộ ra mấy phần xem thường. Hình như hắn đấu giá chính là vì chơi, nâng giá cũng tựa hồ đó không phải làhuyền tinh mà là tảng đá.
Thật không ngờ, Ngưng Sươngsuy đoán thật đúng là tám chín phần mười, người này chính là bá chủ một phương tại Phượng Dương đế quốc, chỉ cần là đồ hắn nhìn lọt mắt, liền tính tình thế bắt buộc, cho dù là cướp hắn cũng muốn cướp được.
Bốn vạn. Ngưng Sương tuy biết bảo khí này căn bản không đáng với giá tiền này, nhưng cố tình tính tình bướng bỉnh của nàng lại nổi lên, cho dù nàng không chiếm được, nàng cũng sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi.
Sáu vạn, ngươi con mẹ nó có gan thì lại theo vào! vị khách quý ở ghế lô phòng phía đông hướng về phía phòng của Ngưng Sương rống to.
Công tử thật là tài đại khí thô, thế nhưng lại coi tiền bạc là cặn bã, tại hạ tự than không bằng! Ngưng Sương hướng về ghế lô phòng phía đông hoạt bát cười nói.
Thanh âm của nàng mặc dù không lớn, nhưng vừa vặn truyền được đến lỗ tai của mỗi người. Trong lúc bất chợt, cả phòng đấu giá bộc phát ra một hồi bàn luận xôn xao, đại khái đều là nghị luận cái phi hành bảo khí này giá quá cao, nói người mua là một người ngu ngốc đem huyền tinh thành rác rưởi.
Trên đài Hồng Y cũng không nhịn được cười nhìn về phía phòng Ngưng Sương, cho dù là ai cũng có thể nghe ra trong thanh âm này có chút trêu tức.
Khốn kiếp, ngươi chờ xem! Đối phương xấu hổ thành giận, sau khi hô lên lời này liền vội vã rời đi.
Ngưng Sương chú ý tới đó là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, là một cửu tinh huyền sư đỉnh phong , hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, mặt mũi tuấn tú, chỉ là đáy mắt hiện lên kiêu căng đã phá hủy đi hình tượng tốt đẹp vốn có này.
Nha đầu, hắn nhất định sẽ tìm người ở phụ cận chận đường ngươi. Trong giọng nói của Minh Huyễn có chút hả hê không thèm che giấu.
Thôi đi, ta dám làm tự nhiên sẽ không sợ hắn tìm ta trả thù. Ngưng sương chẳng thèm để ý hừ một tiếng.
Đông đông đông. . . Ở thời điểm họ chuẩn bị rời đi, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bên cạnh người tới có một vị huyền vương, ngươi phải cẩn thận ứng phó. Thanh âm của Minh Huyễn truyền vào trong đầu nàng, trong phòng cũng đã sớm không còn thấy tung ảnh của hắn.
Hừ! Phản ứng rất nhanh!
Mở cửa, đứng ngoài cửa là hai người một già một trẻ, lão giả hẳn là vị huyền vương kia, tóc hắn màu xám trắng, sắc mặt hồng nhuận, nhìn không ra lão quái vật này đã sống mấy trăm năm rồi. Dù sao người đạt tu vi từ huyền vương trở lên thì tuổi thọ liền có hơn mấy ngàn năm, mà tới được Thần giai trở lên liền có hơn mấy vạn năm, về phần thần đế trong truyền thuyết thì sẽ được trường tồn cùng với trời đất.
Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi là nhị tinh tinh huyền sư đỉnh cấp, xem ra thiên phú của người này cũng không tệ. Hắn mặc một bộ trường bào nguyệt sắc vân cẩm, chân đi bàn long giày cùng màu, ánh mắt trong sáng, môi mỏng treo lên một nụ cười mỉm thanh lãng, ngũ quan anh tuấn đến cực điểm, rất có vài phần mùi vị ngọc thụ lâm phong.
Thời điểm Ngưng Sương quan sát hắn, đối phương cũng ở đây quan sát nàng, tiểu cô nương trước mắt tuổi còn quá nhỏ, nhưng tư dung tuyệt thế là được nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không tỳ vết, ánh mắt tĩnh mịch nhưng sáng ngời giống như hắc diệu thạch, nàng vận một thân y phục thuần trắng lại tôn thêm vài phần phong nghi di thế độc lập. Nàng chính là nữ tử mà Vân lão khen không dứt miệng, đan dược đêm nay là do nàng cung cấp?
Thấy đối phương chậm chạp không mở miệng, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: Ta với công tử vốn không quen biết, không biết công tử đến đây là muốn làm gì? Trong giọng nói của nàng lộ ra lạnh nhạt xa cách rõ ràng.
Thiếu niên ngược lại không cho là đúng, hắn mỉm cười nói: Chẳng lẽ tiểu thư không mời ta tiến vào ngồi một chút sao?
Không cần, ta vừa vặn phải đi.
Thiếu niên vẫn như cũ cười như gió xuân, Ta là tò mò người trong phòng này là ai mà lại dám trêu trọc tới Phượng Dật, ta còn tưởng rằng là một tên không biết trời cao đất rộng chỉ biết ăn chơi chát táng, nhưng hiện tại vừa thấy, thế nhưng lại là một tuyệt đại tiểu giai nhân!
Đón nhận nụ cười tươi sáng, khí độ thẳng thắn, Ngưng Sương cũng không tiện lãnh ngôn nói lại, lông mày nàng khẽ chau lên: Sau đó thì sao? Lòng hiếu kỳ của ngươi đã thỏa mãn rồi?
Hắn mắt cười lưu chuyển, lúng túng sờ lỗ mũi một cái, vẻ mặt thành khẩn ha ha cười nói: Tiểu thư không cần đa tâm, ta cũng là nhân tiện đến cảm tạ tiểu thư.
Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt nhìn: Hả? . . . Cảm tạ ta?
Thiếu niên khẳng định gật đầu một cái: Dĩ nhiên, món bảo khí phi hành đó là ta bán đấu giá , nếu như không phải được tiểu thư trợ giúp, thì tại hạ sao có thể được ngư ông đắc lợi đây.
Trên mặt Ngưng Sương không biến sắc, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm oán thầm, không ngờ nàng lại để cho người này được làm ngư ông, nếu như nàng đoán không sai, vô cực dịch cân đan chính là bị hắn mua đi.
Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn phòng đấu giá,không khí quá dễ dàng làm người ta điên cuồng.
Thiếu niên đồng ý gật đầu một cái, xác thực, không khí phòng đấu giádễ dàng làm cho người ta mất trí. Nhưng thấy thần sắc của nàng rất trầm tĩnh ung dung, cũng không thấy nàng có chút luống cuống hoảng hốt khi chính mình đã đắc tội người a!
Tình huống như thế, trừ phi là thực lực của bản thân rất cường đại, không sợ tất cả âm mưu dương mưu; nếu không thì là người không biết không sợ, căn bản là không biết lai lịch của đối phương. Nàng chỉ là tam tinh tinh huyền sư, với tuổi này của nàng, tuy rằng là kinh thế hãi tục, nhưng so với thực lực sau lưng Phượng Dật, thì lại không thể so sánh.
Ngươi có biết thân phận của người đó? Thiếu niên hỏi dò.
Không biết, dù sao thì không giàu cũng quý. Ngưng Sương có chút nổi cáu nhìnhai người trước mặt này, như thế nào lại nhiều chuyện vậy!
Thiếu niên hiển nhiên bị lời này của nàng cả kinh, nàng cũng biết lai lịch của đối phương không nhỏ, thế nhưng nàng vẫn còn trấn định thong dong như thế. Sự can đảm như vậy, thật là không thể không khiến hắn bội phục.
Hắn là tứ hoàng tử của Phượng Dương đế quốc—— Phượng Dật, cũng là hoàng tử duy nhất của hoàng hậu, người ta gọi hắn là Phượng Dương nhất phương bá chủ. Hắn người này đặc điểm lớn nhất chính là có thù tất báo. . . Hắn còn muốn thao thao bất tuyệt, lại bị lời nói kế tiếp của Ngưng Sương cắt đứt.
Ngươi có phải hay không còn muốn nói cho ta biết, hắn hiện tại nhất định là đã phụ cận đây bày ra thiên la địa võng, để lùng bắt ta, sau đó sẽ dùng mười tám loại khốc hình hành hạ ta, cuối cùng đem ta róc xương lóc thịt để phát tiết mối hận trong lòng hắn. Đúng không?
Thiếu niên giương mắt nhìn Ngưng Sương, sâu xa nói: Ngươi đoán ngược lại phải đúng tới tám chín phần, nhưng nếu như đã biết, vì sao lại không hốt hoảng chút nào?
Khóe môi Ngưng Sương hơi vểnh, nâng lên một nụ cười ngạo nghễ, trong ánh mắt sâu không lường được như có vạn đạo linh quang lóe lên.
A, hốt hoảng thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Lại nói nhân sinh rất dài, cũng rất tĩnh mịch, nhưng nếu như có người nguyện ý đưa mình tới cửa vui đùa một chút, như vậy cũng rất tốt!
Thiếu niên kinh ngạc nhìn thấy khí thế của Ngưng Sương đột nhiên biến đổi, sau đó liền cuống quít dời mắt đi chỗ khác, ánhmắt của tiểu cô nương này quá mức sáng ngời, trong đó có loại khí phách đánh thẳng vào lòng, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, làm cho người ta bất tri bất giác liền bị cuốn vào trong đó.
Lần này, thiếu niên là không còn lời nào để chống đở, khó trách ánh mắt sắc bén của Vân lão lại đối với nàng đầy sùng bái, quả nhiên cùng người khác bất đồng!
Nam Cung Thanh Ca, là tên của ta! Thiếu niên nói xong liền xoay người muốn đi, cuối cùng, lại quay đầu lại dừng trong chốc lát.
Ngươi có tới Mộng Chi Đảo để tham gia sát hạch bài kiểm tra nhập học tại Đế Quốc học viện hay không? Ta hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đồng hành, ta ở tại khách điếm của Thiên Nhai Các, nếu như cần ta giúp một tay ngươi có thể tới tìm ta. Nam Cung Thanh Ca tự mình nói xong nhưng vẫn thấy Ngưng Sương không có ý lên tiếng, nên hắn liền chuẩn bị rời đi.
Sở Ngưng Sương. Thiện ý của hắn, Ngưng Sương cảm nhận được, nhưng trên mặt nàng vẫn là một bộ cự tuyệt xa cách.
Sau khi Nam Cung Thanh Ca rời đi, Ngưng Sương liền đem chính mình cải trang một chút, sau đó liền ra khỏi cửa chính của Thiên Nhai Các, nàng biết, Phượng Dật sẽ khôngở trên địa bàn của Thiên Nhai Các xuống tay với nàng, nhưng ra khỏi Thiên Nhai Các thì chính là thiên hạ của Phượng Tứ hoàng tử hắn rồi.
Ngưng Sương dùng thần thức quét qua, liền nhận thấy được cách đó không xa có hơn mười đạo hơi thở đang ẩn nấp, quả nhiên, mới vừa đi tới khúc rẽ của Thiên Nhai Các, nàng liền nhìn thấy Phượng Dật dẫn một đám người lén lút chờ ở nơi đó.
Lúc này Ngưng Sương đã sớm khoác lên một cái đấu bồng màu đen, áo choàng to lớn đem nó từ đầu đến chân bao vây lại, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ở trong màn đêm điệp điệp sinh huy.
Nhìn thấy người tới, Phượng Dật nhưng có chút đắn đo khó xác định, nhìn thân hình người này, tuổi hẳn vẫn là còn nhỏ, đây thật sự là người trêu trọc chính mình sao? Nhưng hắn đã phái người nghe ngóng qua, người cuối cùng rời đi chính là người cùng mình sung đột a. Nếu thật sự là như vậy, chính mình lại điều động nhiều binh lực đến chỉ để đối phó với một đứa con nít, chẳng phải là rất buồn cười sao?
Xuyên thấu qua thần thức, Ngưng Sươngđã sớm biết tu vi của đối phương, người có tu vi cao nhất bất quá chỉ là tam tinh thiên huyền sư, còn lại đều là đê tinh tinh huyền sư (huyền sư cấp thấp) hoặc là huyền sư, mặc dù nhân số nhiều nhưng cũng không đủ gây sợ hãi.
Ban đầu Nam Cung Thanh Ca nói cho nàng biết Phượng Dật là Tứ hoàng tử thì Ngưng Sương đã từng thấp thỏm lo lắng, dù sao cũng là một đế quốc nhất định sẽ có chỗ hơn người, một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể chống lại. Bằng không nàng cũng sẽ không mặc bộ áo choàng, che lại mặt mũi như thế này.
Mà Nam Cung Thanh Ca lúc này lại cũng không đi xa, mặc dù thái độ của Ngưng Sương với hắn cũng không được tốt cho lắm, nhưng hắn lại không biết vì sao, ánh mắt sáng ngời của cô nương ấy lại luôn thoáng hiện trong đầu hắn, cho nên hắn mới vòng trở lại, hắn nghĩ đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ giúp nàng một tay.
Đứng trước cửa chính là nữ tử thanh tú lần trước thay nàng làm thủ tục ủy thác kia
Ngài hảo, ta là đến báo cho ngài biết, đan dược ngài ủy thác chúng ta bán đấu giá tổng giá trị là tám vạn huyền tinh, sau khi khấu trừ tám ngàn tiền thuê, ngài còn bảy vạn hai ngàn huyền tinh, chúng ta đã thay ngài tích vào trong thẻ hắc huyền tinh. Không biết ngài có muốn trước kiểm tra một chút hay không? nữ tử thanh tú thái độ cung kính nói.
NgưngSương đối với Thiên Nhai Các lại thêm mấy phần hảo cảm, sau khi nàng ẩn giấu tu vi thật của mình thì tu vi hiện tại của nàng chỉ còn là tam tinh tinh huyền sư, đối phương lại là ngũ tinh tinh huyền sư, thực lực cách xa nhau như vậy, nhưng thái độ của đối phương đối với nàng vẫn kính cẩn như thế, quả thật là rất hiếm có.
Không cần, đối với uy tín của quý các ta tự nhiên tin tưởng, đa tạ ngươi đã tới thông báo cho ta.
Lúcnàng trở lại chỗ ngồi, thì vật phẩm cuối cùng của tối nay cũng đã xuất hiện tại trên đài, đó là một cái huyền khí lấp lánh màu sắc băng lam.
Sau khi Hồng Y đem vật phẩm đặt ở trên đài cao, liền nói liên tục: Đây là huyền khí phi hành —— phi thiên băng hoàng dực, thuộc loại thượng phẩm bảo khí, giá khởi điểm là một vạn huyền tinh.
Thượng phẩm bảo khí, mặc dù phẩm cấp có hơi thấp một chút, nhưng hiện tại rất thích hợp với ngươi, mua đi! Nói không chừng có thể cải tiến một phen. Cả đêm, cũng không có xuất hiện đồ tốt khiến Minh Huyễn động lòng, hắn có chút không có hứng thú.
Đáy mắt Ngưng Sương thoáng qua một đạo u quang, nhưng nàng không có ra giá trước, nàng đang đợi cái người đại tài khí thô đối diện lên tiếng trước.
Bởi vì giá khởi điểm món bảo khí này quá cao, tuy nói là thượng phẩm phi hành khí hiếm thấy, nhưng chức năng bất quá cũng chỉ có một, đến mức sau khi Hồng Y giới thiệu xong vẫn chậm chạp không có ai ra giá.
Ngưng Sương đang suy nghĩ xem mình là có thể lấy giá khởi điểm đem vật này bỏ vào trong túi hay không, thì lại nghe được thanh âm của người lúc trước mua tử phủ kiền khôn đan vang lên.
Một vạn năm trăm huyền tinh.
Dừng lại một lát, thấy không ai theo vào, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là cau mày báo giá: Hai vạn.
Ba vạn. người nọ tăng giá rất cao, trong giọng nói lộ ra mấy phần xem thường. Hình như hắn đấu giá chính là vì chơi, nâng giá cũng tựa hồ đó không phải làhuyền tinh mà là tảng đá.
Thật không ngờ, Ngưng Sươngsuy đoán thật đúng là tám chín phần mười, người này chính là bá chủ một phương tại Phượng Dương đế quốc, chỉ cần là đồ hắn nhìn lọt mắt, liền tính tình thế bắt buộc, cho dù là cướp hắn cũng muốn cướp được.
Bốn vạn. Ngưng Sương tuy biết bảo khí này căn bản không đáng với giá tiền này, nhưng cố tình tính tình bướng bỉnh của nàng lại nổi lên, cho dù nàng không chiếm được, nàng cũng sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi.
Sáu vạn, ngươi con mẹ nó có gan thì lại theo vào! vị khách quý ở ghế lô phòng phía đông hướng về phía phòng của Ngưng Sương rống to.
Công tử thật là tài đại khí thô, thế nhưng lại coi tiền bạc là cặn bã, tại hạ tự than không bằng! Ngưng Sương hướng về ghế lô phòng phía đông hoạt bát cười nói.
Thanh âm của nàng mặc dù không lớn, nhưng vừa vặn truyền được đến lỗ tai của mỗi người. Trong lúc bất chợt, cả phòng đấu giá bộc phát ra một hồi bàn luận xôn xao, đại khái đều là nghị luận cái phi hành bảo khí này giá quá cao, nói người mua là một người ngu ngốc đem huyền tinh thành rác rưởi.
Trên đài Hồng Y cũng không nhịn được cười nhìn về phía phòng Ngưng Sương, cho dù là ai cũng có thể nghe ra trong thanh âm này có chút trêu tức.
Khốn kiếp, ngươi chờ xem! Đối phương xấu hổ thành giận, sau khi hô lên lời này liền vội vã rời đi.
Ngưng Sương chú ý tới đó là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, là một cửu tinh huyền sư đỉnh phong , hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, mặt mũi tuấn tú, chỉ là đáy mắt hiện lên kiêu căng đã phá hủy đi hình tượng tốt đẹp vốn có này.
Nha đầu, hắn nhất định sẽ tìm người ở phụ cận chận đường ngươi. Trong giọng nói của Minh Huyễn có chút hả hê không thèm che giấu.
Thôi đi, ta dám làm tự nhiên sẽ không sợ hắn tìm ta trả thù. Ngưng sương chẳng thèm để ý hừ một tiếng.
Đông đông đông. . . Ở thời điểm họ chuẩn bị rời đi, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bên cạnh người tới có một vị huyền vương, ngươi phải cẩn thận ứng phó. Thanh âm của Minh Huyễn truyền vào trong đầu nàng, trong phòng cũng đã sớm không còn thấy tung ảnh của hắn.
Hừ! Phản ứng rất nhanh!
Mở cửa, đứng ngoài cửa là hai người một già một trẻ, lão giả hẳn là vị huyền vương kia, tóc hắn màu xám trắng, sắc mặt hồng nhuận, nhìn không ra lão quái vật này đã sống mấy trăm năm rồi. Dù sao người đạt tu vi từ huyền vương trở lên thì tuổi thọ liền có hơn mấy ngàn năm, mà tới được Thần giai trở lên liền có hơn mấy vạn năm, về phần thần đế trong truyền thuyết thì sẽ được trường tồn cùng với trời đất.
Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi là nhị tinh tinh huyền sư đỉnh cấp, xem ra thiên phú của người này cũng không tệ. Hắn mặc một bộ trường bào nguyệt sắc vân cẩm, chân đi bàn long giày cùng màu, ánh mắt trong sáng, môi mỏng treo lên một nụ cười mỉm thanh lãng, ngũ quan anh tuấn đến cực điểm, rất có vài phần mùi vị ngọc thụ lâm phong.
Thời điểm Ngưng Sương quan sát hắn, đối phương cũng ở đây quan sát nàng, tiểu cô nương trước mắt tuổi còn quá nhỏ, nhưng tư dung tuyệt thế là được nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không tỳ vết, ánh mắt tĩnh mịch nhưng sáng ngời giống như hắc diệu thạch, nàng vận một thân y phục thuần trắng lại tôn thêm vài phần phong nghi di thế độc lập. Nàng chính là nữ tử mà Vân lão khen không dứt miệng, đan dược đêm nay là do nàng cung cấp?
Thấy đối phương chậm chạp không mở miệng, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: Ta với công tử vốn không quen biết, không biết công tử đến đây là muốn làm gì? Trong giọng nói của nàng lộ ra lạnh nhạt xa cách rõ ràng.
Thiếu niên ngược lại không cho là đúng, hắn mỉm cười nói: Chẳng lẽ tiểu thư không mời ta tiến vào ngồi một chút sao?
Không cần, ta vừa vặn phải đi.
Thiếu niên vẫn như cũ cười như gió xuân, Ta là tò mò người trong phòng này là ai mà lại dám trêu trọc tới Phượng Dật, ta còn tưởng rằng là một tên không biết trời cao đất rộng chỉ biết ăn chơi chát táng, nhưng hiện tại vừa thấy, thế nhưng lại là một tuyệt đại tiểu giai nhân!
Đón nhận nụ cười tươi sáng, khí độ thẳng thắn, Ngưng Sương cũng không tiện lãnh ngôn nói lại, lông mày nàng khẽ chau lên: Sau đó thì sao? Lòng hiếu kỳ của ngươi đã thỏa mãn rồi?
Hắn mắt cười lưu chuyển, lúng túng sờ lỗ mũi một cái, vẻ mặt thành khẩn ha ha cười nói: Tiểu thư không cần đa tâm, ta cũng là nhân tiện đến cảm tạ tiểu thư.
Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt nhìn: Hả? . . . Cảm tạ ta?
Thiếu niên khẳng định gật đầu một cái: Dĩ nhiên, món bảo khí phi hành đó là ta bán đấu giá , nếu như không phải được tiểu thư trợ giúp, thì tại hạ sao có thể được ngư ông đắc lợi đây.
Trên mặt Ngưng Sương không biến sắc, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm oán thầm, không ngờ nàng lại để cho người này được làm ngư ông, nếu như nàng đoán không sai, vô cực dịch cân đan chính là bị hắn mua đi.
Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn phòng đấu giá,không khí quá dễ dàng làm người ta điên cuồng.
Thiếu niên đồng ý gật đầu một cái, xác thực, không khí phòng đấu giádễ dàng làm cho người ta mất trí. Nhưng thấy thần sắc của nàng rất trầm tĩnh ung dung, cũng không thấy nàng có chút luống cuống hoảng hốt khi chính mình đã đắc tội người a!
Tình huống như thế, trừ phi là thực lực của bản thân rất cường đại, không sợ tất cả âm mưu dương mưu; nếu không thì là người không biết không sợ, căn bản là không biết lai lịch của đối phương. Nàng chỉ là tam tinh tinh huyền sư, với tuổi này của nàng, tuy rằng là kinh thế hãi tục, nhưng so với thực lực sau lưng Phượng Dật, thì lại không thể so sánh.
Ngươi có biết thân phận của người đó? Thiếu niên hỏi dò.
Không biết, dù sao thì không giàu cũng quý. Ngưng Sương có chút nổi cáu nhìnhai người trước mặt này, như thế nào lại nhiều chuyện vậy!
Thiếu niên hiển nhiên bị lời này của nàng cả kinh, nàng cũng biết lai lịch của đối phương không nhỏ, thế nhưng nàng vẫn còn trấn định thong dong như thế. Sự can đảm như vậy, thật là không thể không khiến hắn bội phục.
Hắn là tứ hoàng tử của Phượng Dương đế quốc—— Phượng Dật, cũng là hoàng tử duy nhất của hoàng hậu, người ta gọi hắn là Phượng Dương nhất phương bá chủ. Hắn người này đặc điểm lớn nhất chính là có thù tất báo. . . Hắn còn muốn thao thao bất tuyệt, lại bị lời nói kế tiếp của Ngưng Sương cắt đứt.
Ngươi có phải hay không còn muốn nói cho ta biết, hắn hiện tại nhất định là đã phụ cận đây bày ra thiên la địa võng, để lùng bắt ta, sau đó sẽ dùng mười tám loại khốc hình hành hạ ta, cuối cùng đem ta róc xương lóc thịt để phát tiết mối hận trong lòng hắn. Đúng không?
Thiếu niên giương mắt nhìn Ngưng Sương, sâu xa nói: Ngươi đoán ngược lại phải đúng tới tám chín phần, nhưng nếu như đã biết, vì sao lại không hốt hoảng chút nào?
Khóe môi Ngưng Sương hơi vểnh, nâng lên một nụ cười ngạo nghễ, trong ánh mắt sâu không lường được như có vạn đạo linh quang lóe lên.
A, hốt hoảng thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Lại nói nhân sinh rất dài, cũng rất tĩnh mịch, nhưng nếu như có người nguyện ý đưa mình tới cửa vui đùa một chút, như vậy cũng rất tốt!
Thiếu niên kinh ngạc nhìn thấy khí thế của Ngưng Sương đột nhiên biến đổi, sau đó liền cuống quít dời mắt đi chỗ khác, ánhmắt của tiểu cô nương này quá mức sáng ngời, trong đó có loại khí phách đánh thẳng vào lòng, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, làm cho người ta bất tri bất giác liền bị cuốn vào trong đó.
Lần này, thiếu niên là không còn lời nào để chống đở, khó trách ánh mắt sắc bén của Vân lão lại đối với nàng đầy sùng bái, quả nhiên cùng người khác bất đồng!
Nam Cung Thanh Ca, là tên của ta! Thiếu niên nói xong liền xoay người muốn đi, cuối cùng, lại quay đầu lại dừng trong chốc lát.
Ngươi có tới Mộng Chi Đảo để tham gia sát hạch bài kiểm tra nhập học tại Đế Quốc học viện hay không? Ta hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đồng hành, ta ở tại khách điếm của Thiên Nhai Các, nếu như cần ta giúp một tay ngươi có thể tới tìm ta. Nam Cung Thanh Ca tự mình nói xong nhưng vẫn thấy Ngưng Sương không có ý lên tiếng, nên hắn liền chuẩn bị rời đi.
Sở Ngưng Sương. Thiện ý của hắn, Ngưng Sương cảm nhận được, nhưng trên mặt nàng vẫn là một bộ cự tuyệt xa cách.
Sau khi Nam Cung Thanh Ca rời đi, Ngưng Sương liền đem chính mình cải trang một chút, sau đó liền ra khỏi cửa chính của Thiên Nhai Các, nàng biết, Phượng Dật sẽ khôngở trên địa bàn của Thiên Nhai Các xuống tay với nàng, nhưng ra khỏi Thiên Nhai Các thì chính là thiên hạ của Phượng Tứ hoàng tử hắn rồi.
Ngưng Sương dùng thần thức quét qua, liền nhận thấy được cách đó không xa có hơn mười đạo hơi thở đang ẩn nấp, quả nhiên, mới vừa đi tới khúc rẽ của Thiên Nhai Các, nàng liền nhìn thấy Phượng Dật dẫn một đám người lén lút chờ ở nơi đó.
Lúc này Ngưng Sương đã sớm khoác lên một cái đấu bồng màu đen, áo choàng to lớn đem nó từ đầu đến chân bao vây lại, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ở trong màn đêm điệp điệp sinh huy.
Nhìn thấy người tới, Phượng Dật nhưng có chút đắn đo khó xác định, nhìn thân hình người này, tuổi hẳn vẫn là còn nhỏ, đây thật sự là người trêu trọc chính mình sao? Nhưng hắn đã phái người nghe ngóng qua, người cuối cùng rời đi chính là người cùng mình sung đột a. Nếu thật sự là như vậy, chính mình lại điều động nhiều binh lực đến chỉ để đối phó với một đứa con nít, chẳng phải là rất buồn cười sao?
Xuyên thấu qua thần thức, Ngưng Sươngđã sớm biết tu vi của đối phương, người có tu vi cao nhất bất quá chỉ là tam tinh thiên huyền sư, còn lại đều là đê tinh tinh huyền sư (huyền sư cấp thấp) hoặc là huyền sư, mặc dù nhân số nhiều nhưng cũng không đủ gây sợ hãi.
Ban đầu Nam Cung Thanh Ca nói cho nàng biết Phượng Dật là Tứ hoàng tử thì Ngưng Sương đã từng thấp thỏm lo lắng, dù sao cũng là một đế quốc nhất định sẽ có chỗ hơn người, một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể chống lại. Bằng không nàng cũng sẽ không mặc bộ áo choàng, che lại mặt mũi như thế này.
Mà Nam Cung Thanh Ca lúc này lại cũng không đi xa, mặc dù thái độ của Ngưng Sương với hắn cũng không được tốt cho lắm, nhưng hắn lại không biết vì sao, ánh mắt sáng ngời của cô nương ấy lại luôn thoáng hiện trong đầu hắn, cho nên hắn mới vòng trở lại, hắn nghĩ đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ giúp nàng một tay.
/117
|