Vực ngoại thiên ma thực lực... Cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính hiển lộ quá. Ban đầu lực lượng tiến quân Tử Tiêu Thiên cũng bất quá chẳng qua là xuất động một phần thực lực mà thôi.
Quý Hồi Thiên bùi ngùi nói : “Thứ nhất, bọn họ cũng kiêng kỵ cao thủ tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, thứ hai, chúng ta cũng có cao thủ cấp Cửu Đế Nhất Hậu và Duy Ngã Thánh Quân còn không có xuất chiến, tùy tiện toàn diện khai chiến, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Ban đầu chỉ là một Tử Tiêu Thiên Để, nhất phương Tử Tiêu Thiên cũng đã làm cho thiên ma tổn thất rất nhiều chiến lực, nếu là Cửu Đế Nhất Hậu cùng xuất thủ, tổn thất có thể gấp mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần. Thiên ma ngay cả nhân số nhiều nhưng chịu không được tổn thất như vậy. Cho nên thiên ma phương diện cũng có điều cố kỵ. Chớ nói chi là, phía Thiên Khuyết đệ nhất nhân là Duy Ngã Thánh Quân thủy chung cũng không có xuất thủ, nhân vật thiên ma đệ nhất cao thủ là Thiên Hoàng tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Đây là cái thứ nhất.
Thứ hai chính là trên đệ nhất cầu sương trắng mãi mài bảo tồn, chưa từng có phát sinh quá bất kỳ sự thay đổi nào. Chỉ cần có tầng sương trắng này, nhất định phải thông qua đệ nhất cầu mới có thể chân chính đến được Thiên Khuyết bên kia. Mà đệ nhất cầu cũng là trọng địa một kẻ giữ cửa vạn người khó qua, bất kể là cao thủ tu vi cao bao nhiêu ở chỗ này cũng chỉ có thể từng bước đi tới.
Hành quân nhóm lớn quân đội tất nhiên bị hạn chế.
Thật ra thì Vực ngoại thiên ma đã sớm suy nghĩ đủ loại biện pháp, hy vọng có thể tiêu trừ tầng sương trắng này ! Hiên Viên Trường Không trầm thấp nói : “Bọn họ đã nghiên cứu trăm vạn năm rồi... Môi một thời gian ngắn cũng sẽ có phương pháp công kích mới xuất hiện, tiến hành thử...
Chỉ cần có thể tiêu trừ được tầng sương trắng này, Vực ngoại thiên ma đại quân có thể tiến quân thần tốc, tiến công Thiên Khuyết địa vực!
Đối với cái này chúng ta thật có chút bận tâm... Mặc dù hơn trăm vạn năm trôi qua, bọn họ thủy chung không có tìm được phương pháp nào hữu hiệu nhưng cứ thể mãi, sớm muộn có một ngày sẽ có phương pháp có hiệu quả... Bởi vỉ, gần đây bọn họ đă có phương pháp làm cho sương trắng bị ảnh hưởng... Mặc dù mỗi một lần công kích hiệu quả như cũ là không rõ ràng, nhưng hai vạn năm gần đây... Sương trắng kì thực đã mỏng manh hơn rất nhiều, sớm chiều cùng sương trắng giao thiệp nên chúng ta đối với sự thay đổi này nắm rất chắc.
Quý Hồi Thiên gật đầu nói : “Chính xác. vốn khi ta vừa tới, sương trắng rất nùng đậm, quả thực nhìn không thấy được cái gì, nói là đưa tay không thấy được năm ngón cũng không quá đáng, coi như là hai người mặt đối mặt, tuy có thể cảm nhận được nhiệt khí hô hấp nhưng vân nhìn không thấy mặt của đối phương là cái dạng gì, nhưng hiện tại chỉ cần khoảng cách gần một chút ít cũng đã có thể nhìn ra được rồi!
Đây không thể nghi ngờ là một cái nguy cơ mành liệt, một khi nơi hiểm yểu này biến mất, đó là tai nạn khổng lồ với Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Quý Hồi Thiên ngửa mặt lên trời thở dài nói.
trạng huống dị thường như vậy các ngươi chẳng lẽ không có thông báo cho Thiên Khuyết cao tầng sao? Sở Dương cau mày nói : “Nếu xuất hiện tình huống như thế, chúng ta nên chủ động xuất kích, coi như là không thể tàn sát hết thiên ma, cũng thử đem thiên ma áp chế trở về. Không để cho bọn họ công kích sương trắng bên này nữa mới đúng... Sương trắng nếu bởi vì bị công kích mà trở nên mỏng manh, nếu có thời gian giảm xóc, nói không chừng sương trắng có thể khôi phục lại. Nếu có thể đủ khôi phục đến mức nồng đậm trước kia, đó không phải là có thể có thêm trăm vạn năm nữa sao, đây là chuyện rất có thể mà...
Chúng ta như thể nào lại không hồi báo? Quý Hồi Thiên hắc hắc cười lạnh nói : “Nhưng các đại lão Thiên Khuyết sống mơ mơ màng màng có người nào chân chính để ý đến? Thiên ma đại quân chỉ cần còn có thể bị ngăn cản tại đệ nhất cầu, ở trong lòng bọn họ chính là an toàn rồi. Chúng ta sao không muốn làm cho sương trắng có một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức nhưng là chúng ta nơi này mấy người như vậỵ, toàn bộ phòng thủ cũng đã như trứng chọi đá rồi, nơi nào có thể tiến hành công kích chứ?
Sở Dương cả giận nói: “Một khi sương trắng biến mất, thiên ma đại quân tất nhiên dốc toàn lực xuất động, xâm chiếm Thiên Khuyết địa vực, chỉ bàng vào số lượng người hiện ở chỗ này làm sao có thể đủ phòng thủ đây? Đến lúc đó, chẳng phải là trong sớm tối sẽ là sinh linh đồ thán sao?
Cái đó chỉ sợ đang phát triển theo chiều hướng này rồi, nhưng ta ngay cả hiểu rõ thì có ý nghĩa gì ? Hiện tại chính là trạng huống này mà không có biện pháp gì?
Quý Hồi Thiên cười lạnh nói : “Thiên Khuyết chính là nói rõ không phái đại quân tới đây phòng thủ, nơi đây chỉ bằng vào mấy người chúng ta có thể chống đỡ tới khi nào? Hơn nữa, một khi thiên ma tiến vào Thiên Khuyết, huynh đệ chúng ta tất nhiên cũng đà sớm toàn bộ chết trận rồi.
Lúc đó, chúng ta có chết nhưng cũng là chết có ý nghĩa, không thẹn với lương tâm. Coi như là Thiên Khuyết thật bị Vực ngoại thiên ma đại cử xâm lấn, thậm chí hoàn toàn luân hãm... Chủng ta cũng cái gì cũng không biết... Nhưng khi chúng ta còn sống, thiên ma đừng mơ tưởng tiến thêm một bước!
Quý Hồi Thiên mày kiếm từ từ nhướng lên, nhìn thoáng qua Tử Tà Tình, thản nhiên nói : “Huynh đệ chúng ta mặc dù chưa chắc có thể so được với Tử Tiêu Thiên Đế kia nhưng cổ tử trung liệt lòng, hạo nhiên chính khí này cũng là muốn học theo Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào.
Cho dù chúng ta cuối cùng có một ngày toàn bộ chết trận... Cũng muốn để cho các anh hùng tiền bối biết được, bọn họ không tịch mịch. Cõi đời này vẫn có nhất bang hảo hán tử khác đi cùng bọn họ.
Quý Hồi Thiên cười ha ha, lớn tiếng nói : “Đi! Chúng ta tiếp tục xông lên phía trước... Phía trước cửa ải sau so sánh với cửa ải trước khó hơn... Mọi người xốc lại tinh thần đi, không nên có chút sơ hốt! Chúng ta đi chuyển này là vai đang mang trọng đại, qua loa không được.
Tốt! Cửu Kiếp các huynh đệ đồng thời hô to một tiếng, người người hết sức phấn khởi, mọi người thần thái phi dương. Đoàn người tiếp tục phóng đi.
Mới vừa rồi đề tài trầm trọng kia tựa hồ bọn họ đều không để ý vậy.
Nhưng Sở Dương khi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bọn hắn thì trong lòng suy nghĩ lại có hàng vạn hàng nghìn: Bọn họ không phải là không quan tâm mà là đà sớm thông thấu rồi.
Đã sớm nghĩ thấu triệt rồi.
Đúng như bọn họ nói, chỉ cần chiến đấu đến một hơi thở cuối cùng, đó chính là không thẹn với lương tâm.
Ngay cả đă chết cũng là đỉnh thiên lập địa.
Chuyện sau đó không có quan hệ gì tới bọn họ.
Đã từng có người nói một câu: Ta sau khi chết, chỉ sợ thiên hạ hồng thủy ngập trời?
Hiện tại đám người này chính là có tâm thái như vậy. Đám hảo hán tử này cũng là cầu nhân được nhân, không thẹn với lương tâm.
Bởi vỉ coi như là muốn quản cũng đã quản không được nữa.
Cửu Trọng Thiên Khuyết cao tầng nếu thái độ không thay đổi... Quý Hồi Thiên cấp tốc bay vút đi mà dàng dặc thở dài nói: “Diệt vong có thể xuất hiện a...
Mọi người trầm mặc.
Ngay cả Sở Dương cũng trầm mặc.
Đúng vậy, Vực ngoại thiên ma mỗi một ngày đều nghỉ ngơi lấy lại sức, mạt binh lịch mã, không có lúc nào là ko chuẩn bị cho chiến tranh; mà người Cửu Trọng Thiên Khuyết biết được Vực ngoại thiên ma lại không nhiều!
Coi như là biết Vực ngoại thiên ma tồn tại nhưng cũng không có trễ nài cuộc sống mơ mơ màng màng của mình.
Bởi vỉ... Có Thánh Quân đây!
Còn có Cửu Để Nhất Hậu đây!
Tại Tử Tiêu Thiên còn có sương trắng kỳ quái mãi mãi trường tồn đây.
Vực ngoại thiên ma... Nhất định không qua được.
Nhưng... Người nào biết được sương trắng kia đang dần dần giảm bớt đi?
Người nào biết được, Vực ngoại thiên ma vì làm nhạt sương trắng này mà trăm vạn năm qua chưa bao giờ buông tha cố gắng nếm thử?
Mà trăm vạn năm an nhàn, cũng đà làm cho người Cửu Trọng Thiên Khuyết ai nấy quên lãng Vực ngoại thiên ma...
Một khi tầng pháo đài mạnh nhất này mất đi, bị đột phá, như vậy...
Có thể tưởng tượng, chẳng qua là trong nháy mắt, sẽ có hàng tỉ thiên ma tràn vào Cửu Trọng Thiên Khuyết!
Cho đến lúc này, có nói gì cũng chậm...
Đoạn đường này đi qua, đối mặt chiến đấu lớn nhỏ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc; mặc dù thần thức như cũ vân bị hạn chế, cũng không tự mình tiếp xúc Thiên Ma nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm giác được, ma binh đối phương phái ra thực lực chỉ được tăng cường một chút xíu.
Mỗi một trận thời gian chiến đấu cũng càng ngày càng dài.
Ngoài ra, Sở Dương còn mơ hồ có cảm giác: Mặc dù thực lực ma binh càng ngày càng mạnh nhưng tổng thể mà nói, như cũ vân không có tạ ra cho Cửu Kiếp huynh đệ chân chính áp lực, ngay cả số lượng hơn trăm lần nghìn lần thì cuối cùng vân là bị tiêu diệt. Vực ngoại thiên ma phương diện thủy chung không có phái ra cường lực cao thủ, tình huống như thế tựa hồ rất có cái gì không đúng.
Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ thực lực cố nhiên mạnh mẽ, nhưng vẫn có cực hạn, thiên ma bên kia chẳng lẽ thật sự tìm không ra một cao thủ có thể đối kháng được sao?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Nếu là như vậy, ban đầu Tử Tiêu Thiên cao thủ nhiều như mây, hơn xa Cửu Kiếp làm sao lại thua?
Nói đến chuyên khác, Nguyên Thiên Hạn ngày đó mà nói, nếu quả thật đan đả độc đấu, Cửu Kiếp huynh đệ ngay cả thân có bất diệt kim thân vẫn không phải là địch thủ. Bất diệt kim thân cũng không phải là vĩnh hàng bất diệt, như là khi đối thủ thực lực quá mức cường đại, vượt ra khỏi cực hạn của bất diệt kim thân thì bất diệt kim thân cuối cùng cũng rách nát!
Nhưng đối với cái này nguyên do tương đối ý vị sâu xa.
Đối phương có thể sử dụng kể dụ địch xâm nhập hay ko? Sở Dương tìm Quý Hồi Thiên nói.
Quý Hồi Thiên trên mặt là một mảnh ý vị thâm trường nói : “Chúng ta bản ý chính là muốn xâm nhập, xâm nhập đến khu vực trọng yếu nhất, bọn hắn ngay cả quả nhiên là sử dụng kế dụ địch xâm nhập bẫy rập cũng không sao cả. Chúng ta ngược lại là gãi đúng chô ngứa.
Sở Dương ánh mắt sầu lo nói: “Nhưng... Nếu suy đoán này trở thành sự thật. Lúc đó bọn họ đại binh vây kín, nặng nề vây quanh, muốn lại từ bên kia quay đầu giết trở lại... Quá nguy hiểm.
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói : “Ngàn vạn năm qua chúng ta còn chưa chấn chính chém giết tới được đây. Nguy hiểm có là cái gỉ? Hắn dừng một chút nhìn Sở Dương, ánh mắt ngưng trọng, nói : “Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn đều bị động phòng thủ, căn bản cũng không có chạm đến trọng yểu khu vực của quá Tử Tiêu Thiên... Đối với chiến lực của Thiên ma cũng chính là được kiến thức nửa vời, thậm chí là hoàn toàn không biết.
Lần này hành động, ước nguyện ban đầu cố nhiên là hộ tống Tử Tiêu công chúa đi về lạy tể thiên Đế bệ hạ, nhưng một chuyến đi này cũng có thể mượn cơ hội kiểm tra thực lực của nhất phương Thiên ma, thực lực chân chính của đối phương như thế nào, nếu không tự thể nghiệm vĩnh viễn cũng là mông lung mơ hồ.
Quý Hồi Thiên thanh âm chuyển làm đạm mạc nói : “Sở huynh đệ, chuyển đi này chúng, ta tự nhiên sẽ đem hết toàn lực, cho dù liều cái mạng già cũng muốn ba người các ngươi cuối cùng an toàn trở về... Có lẽ tới lúc đó, chúng ta số người có thể trở lại cũng không nhiều... Nhưng nếu chúng ta thật không về được, như vậy, thiên ma hư thật cùng thực lực chân chính sẽ phải làm phiền ngươi đi thông báo cho Thiên Khuyết biết...
Quý Hồi Thiên bùi ngùi nói : “Thứ nhất, bọn họ cũng kiêng kỵ cao thủ tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, thứ hai, chúng ta cũng có cao thủ cấp Cửu Đế Nhất Hậu và Duy Ngã Thánh Quân còn không có xuất chiến, tùy tiện toàn diện khai chiến, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Ban đầu chỉ là một Tử Tiêu Thiên Để, nhất phương Tử Tiêu Thiên cũng đã làm cho thiên ma tổn thất rất nhiều chiến lực, nếu là Cửu Đế Nhất Hậu cùng xuất thủ, tổn thất có thể gấp mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần. Thiên ma ngay cả nhân số nhiều nhưng chịu không được tổn thất như vậy. Cho nên thiên ma phương diện cũng có điều cố kỵ. Chớ nói chi là, phía Thiên Khuyết đệ nhất nhân là Duy Ngã Thánh Quân thủy chung cũng không có xuất thủ, nhân vật thiên ma đệ nhất cao thủ là Thiên Hoàng tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Đây là cái thứ nhất.
Thứ hai chính là trên đệ nhất cầu sương trắng mãi mài bảo tồn, chưa từng có phát sinh quá bất kỳ sự thay đổi nào. Chỉ cần có tầng sương trắng này, nhất định phải thông qua đệ nhất cầu mới có thể chân chính đến được Thiên Khuyết bên kia. Mà đệ nhất cầu cũng là trọng địa một kẻ giữ cửa vạn người khó qua, bất kể là cao thủ tu vi cao bao nhiêu ở chỗ này cũng chỉ có thể từng bước đi tới.
Hành quân nhóm lớn quân đội tất nhiên bị hạn chế.
Thật ra thì Vực ngoại thiên ma đã sớm suy nghĩ đủ loại biện pháp, hy vọng có thể tiêu trừ tầng sương trắng này ! Hiên Viên Trường Không trầm thấp nói : “Bọn họ đã nghiên cứu trăm vạn năm rồi... Môi một thời gian ngắn cũng sẽ có phương pháp công kích mới xuất hiện, tiến hành thử...
Chỉ cần có thể tiêu trừ được tầng sương trắng này, Vực ngoại thiên ma đại quân có thể tiến quân thần tốc, tiến công Thiên Khuyết địa vực!
Đối với cái này chúng ta thật có chút bận tâm... Mặc dù hơn trăm vạn năm trôi qua, bọn họ thủy chung không có tìm được phương pháp nào hữu hiệu nhưng cứ thể mãi, sớm muộn có một ngày sẽ có phương pháp có hiệu quả... Bởi vỉ, gần đây bọn họ đă có phương pháp làm cho sương trắng bị ảnh hưởng... Mặc dù mỗi một lần công kích hiệu quả như cũ là không rõ ràng, nhưng hai vạn năm gần đây... Sương trắng kì thực đã mỏng manh hơn rất nhiều, sớm chiều cùng sương trắng giao thiệp nên chúng ta đối với sự thay đổi này nắm rất chắc.
Quý Hồi Thiên gật đầu nói : “Chính xác. vốn khi ta vừa tới, sương trắng rất nùng đậm, quả thực nhìn không thấy được cái gì, nói là đưa tay không thấy được năm ngón cũng không quá đáng, coi như là hai người mặt đối mặt, tuy có thể cảm nhận được nhiệt khí hô hấp nhưng vân nhìn không thấy mặt của đối phương là cái dạng gì, nhưng hiện tại chỉ cần khoảng cách gần một chút ít cũng đã có thể nhìn ra được rồi!
Đây không thể nghi ngờ là một cái nguy cơ mành liệt, một khi nơi hiểm yểu này biến mất, đó là tai nạn khổng lồ với Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Quý Hồi Thiên ngửa mặt lên trời thở dài nói.
trạng huống dị thường như vậy các ngươi chẳng lẽ không có thông báo cho Thiên Khuyết cao tầng sao? Sở Dương cau mày nói : “Nếu xuất hiện tình huống như thế, chúng ta nên chủ động xuất kích, coi như là không thể tàn sát hết thiên ma, cũng thử đem thiên ma áp chế trở về. Không để cho bọn họ công kích sương trắng bên này nữa mới đúng... Sương trắng nếu bởi vì bị công kích mà trở nên mỏng manh, nếu có thời gian giảm xóc, nói không chừng sương trắng có thể khôi phục lại. Nếu có thể đủ khôi phục đến mức nồng đậm trước kia, đó không phải là có thể có thêm trăm vạn năm nữa sao, đây là chuyện rất có thể mà...
Chúng ta như thể nào lại không hồi báo? Quý Hồi Thiên hắc hắc cười lạnh nói : “Nhưng các đại lão Thiên Khuyết sống mơ mơ màng màng có người nào chân chính để ý đến? Thiên ma đại quân chỉ cần còn có thể bị ngăn cản tại đệ nhất cầu, ở trong lòng bọn họ chính là an toàn rồi. Chúng ta sao không muốn làm cho sương trắng có một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức nhưng là chúng ta nơi này mấy người như vậỵ, toàn bộ phòng thủ cũng đã như trứng chọi đá rồi, nơi nào có thể tiến hành công kích chứ?
Sở Dương cả giận nói: “Một khi sương trắng biến mất, thiên ma đại quân tất nhiên dốc toàn lực xuất động, xâm chiếm Thiên Khuyết địa vực, chỉ bàng vào số lượng người hiện ở chỗ này làm sao có thể đủ phòng thủ đây? Đến lúc đó, chẳng phải là trong sớm tối sẽ là sinh linh đồ thán sao?
Cái đó chỉ sợ đang phát triển theo chiều hướng này rồi, nhưng ta ngay cả hiểu rõ thì có ý nghĩa gì ? Hiện tại chính là trạng huống này mà không có biện pháp gì?
Quý Hồi Thiên cười lạnh nói : “Thiên Khuyết chính là nói rõ không phái đại quân tới đây phòng thủ, nơi đây chỉ bằng vào mấy người chúng ta có thể chống đỡ tới khi nào? Hơn nữa, một khi thiên ma tiến vào Thiên Khuyết, huynh đệ chúng ta tất nhiên cũng đà sớm toàn bộ chết trận rồi.
Lúc đó, chúng ta có chết nhưng cũng là chết có ý nghĩa, không thẹn với lương tâm. Coi như là Thiên Khuyết thật bị Vực ngoại thiên ma đại cử xâm lấn, thậm chí hoàn toàn luân hãm... Chủng ta cũng cái gì cũng không biết... Nhưng khi chúng ta còn sống, thiên ma đừng mơ tưởng tiến thêm một bước!
Quý Hồi Thiên mày kiếm từ từ nhướng lên, nhìn thoáng qua Tử Tà Tình, thản nhiên nói : “Huynh đệ chúng ta mặc dù chưa chắc có thể so được với Tử Tiêu Thiên Đế kia nhưng cổ tử trung liệt lòng, hạo nhiên chính khí này cũng là muốn học theo Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào.
Cho dù chúng ta cuối cùng có một ngày toàn bộ chết trận... Cũng muốn để cho các anh hùng tiền bối biết được, bọn họ không tịch mịch. Cõi đời này vẫn có nhất bang hảo hán tử khác đi cùng bọn họ.
Quý Hồi Thiên cười ha ha, lớn tiếng nói : “Đi! Chúng ta tiếp tục xông lên phía trước... Phía trước cửa ải sau so sánh với cửa ải trước khó hơn... Mọi người xốc lại tinh thần đi, không nên có chút sơ hốt! Chúng ta đi chuyển này là vai đang mang trọng đại, qua loa không được.
Tốt! Cửu Kiếp các huynh đệ đồng thời hô to một tiếng, người người hết sức phấn khởi, mọi người thần thái phi dương. Đoàn người tiếp tục phóng đi.
Mới vừa rồi đề tài trầm trọng kia tựa hồ bọn họ đều không để ý vậy.
Nhưng Sở Dương khi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bọn hắn thì trong lòng suy nghĩ lại có hàng vạn hàng nghìn: Bọn họ không phải là không quan tâm mà là đà sớm thông thấu rồi.
Đã sớm nghĩ thấu triệt rồi.
Đúng như bọn họ nói, chỉ cần chiến đấu đến một hơi thở cuối cùng, đó chính là không thẹn với lương tâm.
Ngay cả đă chết cũng là đỉnh thiên lập địa.
Chuyện sau đó không có quan hệ gì tới bọn họ.
Đã từng có người nói một câu: Ta sau khi chết, chỉ sợ thiên hạ hồng thủy ngập trời?
Hiện tại đám người này chính là có tâm thái như vậy. Đám hảo hán tử này cũng là cầu nhân được nhân, không thẹn với lương tâm.
Bởi vỉ coi như là muốn quản cũng đã quản không được nữa.
Cửu Trọng Thiên Khuyết cao tầng nếu thái độ không thay đổi... Quý Hồi Thiên cấp tốc bay vút đi mà dàng dặc thở dài nói: “Diệt vong có thể xuất hiện a...
Mọi người trầm mặc.
Ngay cả Sở Dương cũng trầm mặc.
Đúng vậy, Vực ngoại thiên ma mỗi một ngày đều nghỉ ngơi lấy lại sức, mạt binh lịch mã, không có lúc nào là ko chuẩn bị cho chiến tranh; mà người Cửu Trọng Thiên Khuyết biết được Vực ngoại thiên ma lại không nhiều!
Coi như là biết Vực ngoại thiên ma tồn tại nhưng cũng không có trễ nài cuộc sống mơ mơ màng màng của mình.
Bởi vỉ... Có Thánh Quân đây!
Còn có Cửu Để Nhất Hậu đây!
Tại Tử Tiêu Thiên còn có sương trắng kỳ quái mãi mãi trường tồn đây.
Vực ngoại thiên ma... Nhất định không qua được.
Nhưng... Người nào biết được sương trắng kia đang dần dần giảm bớt đi?
Người nào biết được, Vực ngoại thiên ma vì làm nhạt sương trắng này mà trăm vạn năm qua chưa bao giờ buông tha cố gắng nếm thử?
Mà trăm vạn năm an nhàn, cũng đà làm cho người Cửu Trọng Thiên Khuyết ai nấy quên lãng Vực ngoại thiên ma...
Một khi tầng pháo đài mạnh nhất này mất đi, bị đột phá, như vậy...
Có thể tưởng tượng, chẳng qua là trong nháy mắt, sẽ có hàng tỉ thiên ma tràn vào Cửu Trọng Thiên Khuyết!
Cho đến lúc này, có nói gì cũng chậm...
Đoạn đường này đi qua, đối mặt chiến đấu lớn nhỏ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc; mặc dù thần thức như cũ vân bị hạn chế, cũng không tự mình tiếp xúc Thiên Ma nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm giác được, ma binh đối phương phái ra thực lực chỉ được tăng cường một chút xíu.
Mỗi một trận thời gian chiến đấu cũng càng ngày càng dài.
Ngoài ra, Sở Dương còn mơ hồ có cảm giác: Mặc dù thực lực ma binh càng ngày càng mạnh nhưng tổng thể mà nói, như cũ vân không có tạ ra cho Cửu Kiếp huynh đệ chân chính áp lực, ngay cả số lượng hơn trăm lần nghìn lần thì cuối cùng vân là bị tiêu diệt. Vực ngoại thiên ma phương diện thủy chung không có phái ra cường lực cao thủ, tình huống như thế tựa hồ rất có cái gì không đúng.
Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ thực lực cố nhiên mạnh mẽ, nhưng vẫn có cực hạn, thiên ma bên kia chẳng lẽ thật sự tìm không ra một cao thủ có thể đối kháng được sao?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Nếu là như vậy, ban đầu Tử Tiêu Thiên cao thủ nhiều như mây, hơn xa Cửu Kiếp làm sao lại thua?
Nói đến chuyên khác, Nguyên Thiên Hạn ngày đó mà nói, nếu quả thật đan đả độc đấu, Cửu Kiếp huynh đệ ngay cả thân có bất diệt kim thân vẫn không phải là địch thủ. Bất diệt kim thân cũng không phải là vĩnh hàng bất diệt, như là khi đối thủ thực lực quá mức cường đại, vượt ra khỏi cực hạn của bất diệt kim thân thì bất diệt kim thân cuối cùng cũng rách nát!
Nhưng đối với cái này nguyên do tương đối ý vị sâu xa.
Đối phương có thể sử dụng kể dụ địch xâm nhập hay ko? Sở Dương tìm Quý Hồi Thiên nói.
Quý Hồi Thiên trên mặt là một mảnh ý vị thâm trường nói : “Chúng ta bản ý chính là muốn xâm nhập, xâm nhập đến khu vực trọng yếu nhất, bọn hắn ngay cả quả nhiên là sử dụng kế dụ địch xâm nhập bẫy rập cũng không sao cả. Chúng ta ngược lại là gãi đúng chô ngứa.
Sở Dương ánh mắt sầu lo nói: “Nhưng... Nếu suy đoán này trở thành sự thật. Lúc đó bọn họ đại binh vây kín, nặng nề vây quanh, muốn lại từ bên kia quay đầu giết trở lại... Quá nguy hiểm.
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói : “Ngàn vạn năm qua chúng ta còn chưa chấn chính chém giết tới được đây. Nguy hiểm có là cái gỉ? Hắn dừng một chút nhìn Sở Dương, ánh mắt ngưng trọng, nói : “Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn đều bị động phòng thủ, căn bản cũng không có chạm đến trọng yểu khu vực của quá Tử Tiêu Thiên... Đối với chiến lực của Thiên ma cũng chính là được kiến thức nửa vời, thậm chí là hoàn toàn không biết.
Lần này hành động, ước nguyện ban đầu cố nhiên là hộ tống Tử Tiêu công chúa đi về lạy tể thiên Đế bệ hạ, nhưng một chuyến đi này cũng có thể mượn cơ hội kiểm tra thực lực của nhất phương Thiên ma, thực lực chân chính của đối phương như thế nào, nếu không tự thể nghiệm vĩnh viễn cũng là mông lung mơ hồ.
Quý Hồi Thiên thanh âm chuyển làm đạm mạc nói : “Sở huynh đệ, chuyển đi này chúng, ta tự nhiên sẽ đem hết toàn lực, cho dù liều cái mạng già cũng muốn ba người các ngươi cuối cùng an toàn trở về... Có lẽ tới lúc đó, chúng ta số người có thể trở lại cũng không nhiều... Nhưng nếu chúng ta thật không về được, như vậy, thiên ma hư thật cùng thực lực chân chính sẽ phải làm phiền ngươi đi thông báo cho Thiên Khuyết biết...
/2680
|